Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Tết âm lịch nhanh chóng qua đi. Năm mới trôi qua rất đạm nhạt.
Nửa năm cuối cùng của năm ba cao trung, không khí học tập gia tăng. Trần Hứa Trạch vì bị thương ở tay, hơn nữa trường học cũng có suy tính riêng, cộng với quyết định cá nhân nên đành từ bỏ phỏng vấn, chỉ có Nghênh Niệm lúc trước tham gia thi đấu đạt được giải thưởng, trực tiếp được tuyển thẳng vào trường đại học mong muốn.
Số lời Chu Yểu và Trần Hứa Trạch nói với nhau càng ngày càng ít, chỉ thích ngồi ở bàn đá cùng nhau làm bài tập, Nghênh Niệm thường hay đi tìm họ. Có khi đến cùng Giang Gia Thụ, vừa lúc đón ánh nắng, không thể không giơ tay che mắt, nheo lại. Trong đôi mắt họ, Chu Yểu và Trần Hứa Trạch như hòa thành một thể với ánh sáng. Thi thoảng Nghênh Niệm sẽ so sánh mang tính nghệ thuật như vậy. Nhưng đều bị “cái tên mắt mù” Giang Gia Thụ chửi tục phá hư ý cảnh.
Trước kì thi sẽ tiến hành thi thử một lần. Dựa theo cấu trúc đề của năm vừa rồi, nghĩ ra một bài thi tương tự, tiến hành đánh giá toàn thể các lớp. Sau khi kì đánh giá kết thúc, sẽ có một tờ giấy mô phỏng theo tờ nguyện vọng được phát xuống để học sinh điền. Đến lúc thi sẽ điền vào bảng biểu điện tử, đương nhiên là không dùng tờ mô phỏng này nữa, nhưng mà đây là chuẩn bị cho cả một quá trình, giúp học sinh chuẩn bị tâm lý để đánh giá và điền nguyện vọng.
Chu Yểu cầm tờ mô phỏng về nhà. Tay nghề nấu ăn của mẹ Chu vẫn không tồi, cả một bàn thơm lừng, phần lớn là món cô thích ăn, cũng không biết đã bắt đầu nấu từ khi nào.
Mẹ Chu vừa nghe, nói: “Viết trường sư phạm đi, nguyện vọng một, sau này làm cô giáo.”
Chu Yểu ngừng lại, mẹ Chu vươn tay lấy quyển sổ thông tin dày cộp trên tay cô, “Mẹ giúp con xem.” Chọn xong mấy trường không tồi, bà nói: “Mấy trường này được. Con xem mà chọn đi. Rất tốt.”
Chu Ma nhíu mày, không nhịn được mà nói: “Bà để nó tự quyết định. Nó còn chưa nói câu nào, toàn là bà nói.”
“Không phải tôi muốn tốt cho nó sao?” Hai người lại cuống cuồng phát cáu.
Chu Yểu cầm quyển sổ viết tên các trường đại học cùng với mã trường, dừng ở trang mẹ Chu mở ra, nhìn rất lâu. Mẹ Chu thuận thế cầm bút đưa cho cô: “Điền đi, trường sư phạm rất tốt.”
Chu Yểu không nhúc nhích, Chu Ma chen ngang: “Chờ cơm nước xong rồi nói, có thấy phiền hay không!”
Chuyện cứ dừng lại giữa chừng như vậy.
Cơm nước xong, mẹ Chu vẫn chưa quên, lúc Chu Yểu định ra cửa, bà hỏi: “Con điền nguyện vọng vào tờ mô phỏng chưa?”
Chu Yểu gật đầu: “Xong rồi ạ.”
Mẹ Chu lau tay vào tạp dề, “Đưa mẹ xem.”
Chu Ma uống trà, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, bà còn không để yên?”
“Tôi quan tâm một chút cũng không được à?”
“Suốt ngày chỉ biết…”
Trong tiếng cãi vã của họ, Chu Yểu lấy tờ giấy bị gấp lại trong cặp ra, thấy mấy nguyện vọng đều đã điền, mã trường cũng là mấy trường sư phạm mình xem vừa nãy, lúc này bà mới mỉm cười.
Bà đưa cho cô, “Được rồi, mẹ không quấy rầy con, con mau đi học đi.”
Cô “vâng” một tiếng, ra khỏi cửa, nghe Chu Ma dặn dò: “Buổi tối cùng Thập Tam về sớm chút, nhớ cẩn thận.”
Chu Yểu quay đầu nhìn lại, lúc này mới gật đầu.
Từ lúc hai người họ xảy ra chuyện, Trần Hứa Trạch liền mua một chiếc xe điện, tan học chở Chu Yểu, hai người cùng nhau về nhà. Cho dù trời nắng ấm hay trời nổi gió lạnh, Chu Yểu luôn đặt tay trong túi cậu, vây lại từ phía sau, như là tư thế nửa ôm.
Đi ra khỏi nhà, Trần Hứa Trạch đã hẹn với cô, từ trong nhà ra chưa được vài bước, cô đã gặp cậu trong ngõ nhỏ.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, ban ngày họ dựng xe ở ngoài ngõ, hai người đi bộ, lúc đi ngang qua thùng rác đầu ngõ, Chu Yểu bỗng nhiên dừng lại.
“Sao thế?”
Cô lắc đầu.
Chu Yểu lấy một tờ giấy trong túi, bị vo tròn nhìn không ra hình dạng, ném vào thùng rác.
“Gì thế?”
“Thứ vô dụng.”
Chu Yểu hỏi cậu: “Cậu định thi ở đâu?”
“Đại học ở thủ đô.”
“Mình cũng vậy.”
Từ nhỏ cậu đã thích nghiên cứu các phát minh kỳ lạ hiếm có, cũng từng chế tạo ra nhiều thứ như vậy, từ rất lâu trước kia, cậu đã thích nhất một thứ có thể khiến cậu bay lên trời cao, xa khỏi mặt đất.
Máy bay không người lái.
Trần Hứa Trạch hỏi Chu Yểu: “Còn cậu, vẫn như cũ?”
“Ừ.” Chu Yểu cho tay vào túi, bình thản nói: “Học y.”
Beta: Quanh
Tết âm lịch nhanh chóng qua đi. Năm mới trôi qua rất đạm nhạt.
Nửa năm cuối cùng của năm ba cao trung, không khí học tập gia tăng. Trần Hứa Trạch vì bị thương ở tay, hơn nữa trường học cũng có suy tính riêng, cộng với quyết định cá nhân nên đành từ bỏ phỏng vấn, chỉ có Nghênh Niệm lúc trước tham gia thi đấu đạt được giải thưởng, trực tiếp được tuyển thẳng vào trường đại học mong muốn.
Số lời Chu Yểu và Trần Hứa Trạch nói với nhau càng ngày càng ít, chỉ thích ngồi ở bàn đá cùng nhau làm bài tập, Nghênh Niệm thường hay đi tìm họ. Có khi đến cùng Giang Gia Thụ, vừa lúc đón ánh nắng, không thể không giơ tay che mắt, nheo lại. Trong đôi mắt họ, Chu Yểu và Trần Hứa Trạch như hòa thành một thể với ánh sáng. Thi thoảng Nghênh Niệm sẽ so sánh mang tính nghệ thuật như vậy. Nhưng đều bị “cái tên mắt mù” Giang Gia Thụ chửi tục phá hư ý cảnh.
Trước kì thi sẽ tiến hành thi thử một lần. Dựa theo cấu trúc đề của năm vừa rồi, nghĩ ra một bài thi tương tự, tiến hành đánh giá toàn thể các lớp. Sau khi kì đánh giá kết thúc, sẽ có một tờ giấy mô phỏng theo tờ nguyện vọng được phát xuống để học sinh điền. Đến lúc thi sẽ điền vào bảng biểu điện tử, đương nhiên là không dùng tờ mô phỏng này nữa, nhưng mà đây là chuẩn bị cho cả một quá trình, giúp học sinh chuẩn bị tâm lý để đánh giá và điền nguyện vọng.
Chu Yểu cầm tờ mô phỏng về nhà. Tay nghề nấu ăn của mẹ Chu vẫn không tồi, cả một bàn thơm lừng, phần lớn là món cô thích ăn, cũng không biết đã bắt đầu nấu từ khi nào.
Mẹ Chu vừa nghe, nói: “Viết trường sư phạm đi, nguyện vọng một, sau này làm cô giáo.”
Chu Yểu ngừng lại, mẹ Chu vươn tay lấy quyển sổ thông tin dày cộp trên tay cô, “Mẹ giúp con xem.” Chọn xong mấy trường không tồi, bà nói: “Mấy trường này được. Con xem mà chọn đi. Rất tốt.”
Chu Ma nhíu mày, không nhịn được mà nói: “Bà để nó tự quyết định. Nó còn chưa nói câu nào, toàn là bà nói.”
“Không phải tôi muốn tốt cho nó sao?” Hai người lại cuống cuồng phát cáu.
Chu Yểu cầm quyển sổ viết tên các trường đại học cùng với mã trường, dừng ở trang mẹ Chu mở ra, nhìn rất lâu. Mẹ Chu thuận thế cầm bút đưa cho cô: “Điền đi, trường sư phạm rất tốt.”
Chu Yểu không nhúc nhích, Chu Ma chen ngang: “Chờ cơm nước xong rồi nói, có thấy phiền hay không!”
Chuyện cứ dừng lại giữa chừng như vậy.
Cơm nước xong, mẹ Chu vẫn chưa quên, lúc Chu Yểu định ra cửa, bà hỏi: “Con điền nguyện vọng vào tờ mô phỏng chưa?”
Chu Yểu gật đầu: “Xong rồi ạ.”
Mẹ Chu lau tay vào tạp dề, “Đưa mẹ xem.”
Chu Ma uống trà, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, bà còn không để yên?”
“Tôi quan tâm một chút cũng không được à?”
“Suốt ngày chỉ biết…”
Trong tiếng cãi vã của họ, Chu Yểu lấy tờ giấy bị gấp lại trong cặp ra, thấy mấy nguyện vọng đều đã điền, mã trường cũng là mấy trường sư phạm mình xem vừa nãy, lúc này bà mới mỉm cười.
Bà đưa cho cô, “Được rồi, mẹ không quấy rầy con, con mau đi học đi.”
Cô “vâng” một tiếng, ra khỏi cửa, nghe Chu Ma dặn dò: “Buổi tối cùng Thập Tam về sớm chút, nhớ cẩn thận.”
Chu Yểu quay đầu nhìn lại, lúc này mới gật đầu.
Từ lúc hai người họ xảy ra chuyện, Trần Hứa Trạch liền mua một chiếc xe điện, tan học chở Chu Yểu, hai người cùng nhau về nhà. Cho dù trời nắng ấm hay trời nổi gió lạnh, Chu Yểu luôn đặt tay trong túi cậu, vây lại từ phía sau, như là tư thế nửa ôm.
Đi ra khỏi nhà, Trần Hứa Trạch đã hẹn với cô, từ trong nhà ra chưa được vài bước, cô đã gặp cậu trong ngõ nhỏ.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, ban ngày họ dựng xe ở ngoài ngõ, hai người đi bộ, lúc đi ngang qua thùng rác đầu ngõ, Chu Yểu bỗng nhiên dừng lại.
“Sao thế?”
Cô lắc đầu.
Chu Yểu lấy một tờ giấy trong túi, bị vo tròn nhìn không ra hình dạng, ném vào thùng rác.
“Gì thế?”
“Thứ vô dụng.”
Chu Yểu hỏi cậu: “Cậu định thi ở đâu?”
“Đại học ở thủ đô.”
“Mình cũng vậy.”
Từ nhỏ cậu đã thích nghiên cứu các phát minh kỳ lạ hiếm có, cũng từng chế tạo ra nhiều thứ như vậy, từ rất lâu trước kia, cậu đã thích nhất một thứ có thể khiến cậu bay lên trời cao, xa khỏi mặt đất.
Máy bay không người lái.
Trần Hứa Trạch hỏi Chu Yểu: “Còn cậu, vẫn như cũ?”
“Ừ.” Chu Yểu cho tay vào túi, bình thản nói: “Học y.”
Bình luận facebook