Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Sáu giờ bay, thêm hai giờ chạy xe, Mộ Dung Thương xuất hiện ở bên ngoài một dãy nhà cho thuê cũ kỹ, nơi này phòng ốc dày đặc, ánh sáng âm u, hắn hơi nhíu mi, sau đó đi vào.
Một lát sau, gõ khai lầu ba mỗ gian phòng, cửa phòng mở ra, lộ ra một trương khiếp sợ kinh ngạc mặt, "Thương...... Anh, anh, anh sao lại ở đây......" Đôi mắt lại trừng hướng chân hắn, hắn không phải xảy ra tai nạn sao?
"Không mời anh vào sao?" Hắn nhàn nhạt nói, Trang Tình vội vàng tránh ra mời hắn vào nhà, cố gắng kiềm nén lo sợ trong lòng, rót cho hắn chén nước, "Uống chén nước đi."
Mộ Dung Thương mắtđánh giá phòng, một phòng một thínhthực nhỏ hẹp, hoàn toàn không thể so cùng phòngnàng ở trước kia, nàng liền tình nguyện cùng nam nhân kia ở chố như vậy, cũng không muốn kết hôn cùng hắn?
"Thương, anh, không có việc gì liền hảo......" Nàng nhìn chằm chằm vào chân hắn, thấy hắn cũng không có vẻ không khoẻ, trong lòng mới rốt cuộc yên tâm, lúc trước như vậy không màng tất cả đào hôn, qua mấy ngày, nàng mới từ trên báo chí biết hắn xảy ra tai nạn xe cộ, nàng trong lòng vừa áy náy vừa sợ hãi, lại không có chút dũng khí trở về xem hắn.
Đôi mắt Mộ Dung Thương nháy mắt trở nên tối tăm, chỉ trầm giọng hỏi: "Em cũng chỉ có những lời này để nói với anh? Không có gì giải thích?"
Trang Tình cứng đờ, cắn cắn môi, "Không hiểu em muốn gì, anh chỉ biết đưa tiền, đưa châu báu cho em, Thương, em không phải rối gỗ của anh, em có tình cảm, chúng ta thật sự không hợp."
"Không hợp?" Mộ Dung Thương đè nặng lửa giận, hắn không hiểu nàng muốn gì? Nàng không nói, sao hắn biết được? Không thích hắn đưa tiền, đưa châu báu vì sao chưa bao giờ nói!
Cuối cùng hắn bắt lấy nàng trầm giọng nói: "Cùng anh trở về, chuyện cũ trước kia anh có thể bỏ qua." Trang Tình đẩy ra hắn, "Em sẽ không trở về, cầu anh thành toàn cho em..."
Hắn đã làm hết thảy những gì mình có thể làm, Mộ Dung Thương hắn cũng có kiêu ngạo của mình, nàng khóc lóc cầu hắn buông tha nàng, hắn không có khả năng quỳ xuống cầu nàng.
Mộ Dung Thương vẫn luôn ở hồi ức.
Trang Tình là phục vụ sinh ở tiệm cà phê, không cẩn thận làm đổ cà phê lên người hắn, bị hắn chú ý. Nàng không giống tất cả nữ nhân hắn nhận thức trước kia, tâm địa thiện lương, diện mạo điềm mỹ, không nông cạn hám giàu, một nữ sinh đơn thuần như vậy, hắn động tâm, hắn không nghĩ tới kết quả sẽ là như thế này......
Sau khi trở lại, Mộ Dung Thương suy nghĩ hai ngày, quyết định ném xuống tình yêu này, có thể là vì phẫn nộ Trang Tình phản bội, cũng có thể là vì Tần Trân.
Tiết tự học buổi tối đến 9 giờ, rốt cuộc giáo viên mới cho nghỉ, Tần Trân nghẹn đến mức hốt hoảng, bụng lại đói lả, đang chuẩn bị đi ăn khuya, lại thấy ở cổng trường có chiếc xe quen thuộc, có người quen thuộc.
Mộ Dung Thương chân bước tự tin, khuôn mặt khí chất anh tuấn lãnh trầm, chọc đến không ít người liếc mắt xem, đương nhiên càng hấp dẫn người chính là chiếc Maybach phía sau hắn.
"Có việc sao?" Bị ngăn trở đường đi, nàng khó chịu ôm ngực ngẩng đầu. Mộ Dung Thương khóe miệng khẽ nhếch, "Ta đi gặp nàng, nàng sống rất khá. Ta từ bỏ nàng."
"Nga?" Nàng nhướng mày, "Ngài không đem nàng cướp về? Điều này không giống tác phong của ngài." Nàng cho rằng theo tính cách dã man bá đạo của hắn, khẳng định sẽ trực tiếp đem người đóng gói cướp về, lại sẽ cầm tù, thế nhưng cứ như vậy từ bỏ?
"Cô như vậy hiểu biết ta?" Mộ Dung Thương lúc trước buồn bực, khi nhìn thấy nàng, đột nhiên trở thành hư không, hơi hơi cúi người nhìn nàng, "Tần Trân, xem cô giúp ta mấy lần, ta cho cô một cái cơ hội, để cô làm nữ nhân của ta, như thế nào?"
Tần Trân ngây người, vài giây sau ôm bụng cười cười to.
"Nếu ngài thật muốn cảm kích tôi, cho tôi tiền đi, tôi thực thiếu tiền." Nàng mở ra tay đưa về phía hắn, chớp chớp mắt, "Lý do này của ngài cũng không thể thuyết phục tôi làm bạn gái ngài."
Hắn suy nghĩ, thay đổi lý do, "Những ngày tháng ta thống khổ nhất, là cô chăm sóc ta, tuy rằng cô thực đáng giận, tuy vậy không phải không có chỗ đáng khen." Hắn cũng không có nói bừa, những ngày hắn thống khổ suy sút nhất, người này xuất hiện, mạnh mẽ kéo hắn ra từ trong bóng tối...
"Cái này, tôi chỉ là tận lực với chức trách, cuối cùng Mộ Dung phu nhân trả thù lao thực cao, tôi nói rồi, tôi rất có chức nghiệp đạo đức......"
"Đó là suy nghĩ của cô." Mộ Dung Thương nhẹ nâng cằm nàng, chóp mũi đối chóp mũi nàng, thanh âm nhịn không được nhẹ chút: "Cô không phải nói cô là tới cứu vớt ta?"
Tần Trân không dấu vết tưởng lui ra phía sau, lại bị hắn đột nhiên kéo vào trong lòng ngực, Mộ Dung Thương thấy nàng lâu không đáp ứng, đã không còn có kiên nhẫn, trực tiếp khiêng nàng lên xe, "Ta đưa cô về nhà."
"Mộ Dung Thương! Ngài sao lại biến thành người dã man như vậy?"
Mộ Dung Thương ha ha cười, đem nàng ôm chặt trong lòng ngực, "Liền như vậy quyết định, về sau anh là nam nhân của em, em cách xa mấy mao đầu tiểu tử một chút cho anh......" "Em nhưng không đáp ứng." Nàng nhìn hắn xem thường, gia hỏa này quả nhiên vừa bình thường được không đến hai giây liền lại hiện nguyên hình.
"Em không phải thích tiền sao, làm nữ nhân của anh, anh có thể cho em một tòa kim sơn." Hắn cúi đầu dụ hoặc nàng, người này mềm cứng không ăn, dầu muối không ăn, hắn chỉ có thể gãi đúng chỗ ngứa. "Tin tưởng năng lực kiếm tiền của anh, có thể cho em tiêu pha cả đời cũng không cần lo nghĩ......"
"Là thực mê người......" Tần Trân biểu tình có chút giãy giụa, nhớ tới đại biệt thự cao cấp nhà Mộ Dung rộng gần 1 héc ta, xác thật là nàng phấn đấu mấy đời cũng không tới... Liền khi Mộ Dung Thương cho rằng nàng phải đáp ứng, Tần Trân xoay chuyển tròng mắt, "Em đói bụng, em muốn đi ăn khuya."
"Được, em muốn đi chỗ nào?" Mộ Dung Thương lăng hạ, hỏi địa chỉ liền bảo tài xế quay đầu chuyển hướng. Vốn dĩ cho rằng theo tính cách nàng, sẽ đi nhà ăn cao cấp nào đó, kết quả chỗ nàng đến lại là chợ đêm bờ sông.
"Nhìn cái gì?" Nàng tức giận nói, cầm lấy thực đơn gọi món ăn. Ánh mắt hắn nàng không phải xem không rõ, chỉ là lười giải thích, người không phải phi hắc tức bạch, nàng thích đi nhà ăn cao cấp ưu nhã an tĩnh, cũng thích tới loại quán ven đường ăn cơm, đại lão bản có khó lý giải như vậy?
Bên cạnh ngồi đều là nam nhân vai trần, đột nhiên thấy hai cái quần áo tinh xảo, khác hẳn những người chung quanh ghé lại, đều nhịn không được ghé mắt soi mói, càng có nhiều ánh mắt nam nhân nhìn nàng chằm chằm.
Nàng không thèm để ý, chỉ lấy bia đảo. Mộ Dung Thương càng hung hăng nhíu mày, cởi áo khoác tây trang khoác ở trên người nàng, lúc này mới chặn ánh mắt sắc lang nhìn trộm.
Nha đầu này thích rêu rao như vậy, đợi đến ngày ăn mệt, mới có thể biết sợ hãi!
Tần Trân tửu lượng kinh người, một hơi uống lên năm sáu chai bia, vẫn như cũ không có ý dừng lại. Mộ Dung Thương không thể không ngăn nàng, "Em là thùng rượu à? Muốn uống đến chết sao?"
"Ai cần anh lo!" Nàng bất mãn muốn đoạt lại. Mộ Dung Thương huy ngã toàn bộ chai xuống đất, hung tợn trừng nàng, "Anh là nam nhân của em, mặc kệ em ai quản?"
"Em không đáp ứng, ai đáp ứng rồi." Nàng để sát vào, hướng miệng hắn phun khí, "Mộ Dung Thương... Anh thật sự hảo gợi cảm..."
Hắn môi mỏng thật sự gợi cảm đến muốn mệnh, mỗi lần thấy nàng đều nhịn không được muốn hôn lên, không biết có phải hay không bởi vì thân thể biến hóa ảnh hưởng, nàng cảm thấy mình càng ngày càng phát triển theo hướng sắc ma......
Mộ Dung Thương nhướng mày, môi cách cánh môi nàng bất quá mấy centimet, hắn nhẹ nhàng híp mắt, thấp giọng mê hoặc nói, "Anh đồng ý để em hôn anh."
Mới vừa nói xong, hai tay Tần Trân liền treo trên cổ hắn, môi đỏ dính sát vào môi hắn.
Tâm Mộ Dung Thương run lên, cảm giác được nàng muốn thối lui, hung hăng ấn nàng vào trong ngực, cúi đầu điên cuồng mút cánh môi nàng......
Một lát sau, gõ khai lầu ba mỗ gian phòng, cửa phòng mở ra, lộ ra một trương khiếp sợ kinh ngạc mặt, "Thương...... Anh, anh, anh sao lại ở đây......" Đôi mắt lại trừng hướng chân hắn, hắn không phải xảy ra tai nạn sao?
"Không mời anh vào sao?" Hắn nhàn nhạt nói, Trang Tình vội vàng tránh ra mời hắn vào nhà, cố gắng kiềm nén lo sợ trong lòng, rót cho hắn chén nước, "Uống chén nước đi."
Mộ Dung Thương mắtđánh giá phòng, một phòng một thínhthực nhỏ hẹp, hoàn toàn không thể so cùng phòngnàng ở trước kia, nàng liền tình nguyện cùng nam nhân kia ở chố như vậy, cũng không muốn kết hôn cùng hắn?
"Thương, anh, không có việc gì liền hảo......" Nàng nhìn chằm chằm vào chân hắn, thấy hắn cũng không có vẻ không khoẻ, trong lòng mới rốt cuộc yên tâm, lúc trước như vậy không màng tất cả đào hôn, qua mấy ngày, nàng mới từ trên báo chí biết hắn xảy ra tai nạn xe cộ, nàng trong lòng vừa áy náy vừa sợ hãi, lại không có chút dũng khí trở về xem hắn.
Đôi mắt Mộ Dung Thương nháy mắt trở nên tối tăm, chỉ trầm giọng hỏi: "Em cũng chỉ có những lời này để nói với anh? Không có gì giải thích?"
Trang Tình cứng đờ, cắn cắn môi, "Không hiểu em muốn gì, anh chỉ biết đưa tiền, đưa châu báu cho em, Thương, em không phải rối gỗ của anh, em có tình cảm, chúng ta thật sự không hợp."
"Không hợp?" Mộ Dung Thương đè nặng lửa giận, hắn không hiểu nàng muốn gì? Nàng không nói, sao hắn biết được? Không thích hắn đưa tiền, đưa châu báu vì sao chưa bao giờ nói!
Cuối cùng hắn bắt lấy nàng trầm giọng nói: "Cùng anh trở về, chuyện cũ trước kia anh có thể bỏ qua." Trang Tình đẩy ra hắn, "Em sẽ không trở về, cầu anh thành toàn cho em..."
Hắn đã làm hết thảy những gì mình có thể làm, Mộ Dung Thương hắn cũng có kiêu ngạo của mình, nàng khóc lóc cầu hắn buông tha nàng, hắn không có khả năng quỳ xuống cầu nàng.
Mộ Dung Thương vẫn luôn ở hồi ức.
Trang Tình là phục vụ sinh ở tiệm cà phê, không cẩn thận làm đổ cà phê lên người hắn, bị hắn chú ý. Nàng không giống tất cả nữ nhân hắn nhận thức trước kia, tâm địa thiện lương, diện mạo điềm mỹ, không nông cạn hám giàu, một nữ sinh đơn thuần như vậy, hắn động tâm, hắn không nghĩ tới kết quả sẽ là như thế này......
Sau khi trở lại, Mộ Dung Thương suy nghĩ hai ngày, quyết định ném xuống tình yêu này, có thể là vì phẫn nộ Trang Tình phản bội, cũng có thể là vì Tần Trân.
Tiết tự học buổi tối đến 9 giờ, rốt cuộc giáo viên mới cho nghỉ, Tần Trân nghẹn đến mức hốt hoảng, bụng lại đói lả, đang chuẩn bị đi ăn khuya, lại thấy ở cổng trường có chiếc xe quen thuộc, có người quen thuộc.
Mộ Dung Thương chân bước tự tin, khuôn mặt khí chất anh tuấn lãnh trầm, chọc đến không ít người liếc mắt xem, đương nhiên càng hấp dẫn người chính là chiếc Maybach phía sau hắn.
"Có việc sao?" Bị ngăn trở đường đi, nàng khó chịu ôm ngực ngẩng đầu. Mộ Dung Thương khóe miệng khẽ nhếch, "Ta đi gặp nàng, nàng sống rất khá. Ta từ bỏ nàng."
"Nga?" Nàng nhướng mày, "Ngài không đem nàng cướp về? Điều này không giống tác phong của ngài." Nàng cho rằng theo tính cách dã man bá đạo của hắn, khẳng định sẽ trực tiếp đem người đóng gói cướp về, lại sẽ cầm tù, thế nhưng cứ như vậy từ bỏ?
"Cô như vậy hiểu biết ta?" Mộ Dung Thương lúc trước buồn bực, khi nhìn thấy nàng, đột nhiên trở thành hư không, hơi hơi cúi người nhìn nàng, "Tần Trân, xem cô giúp ta mấy lần, ta cho cô một cái cơ hội, để cô làm nữ nhân của ta, như thế nào?"
Tần Trân ngây người, vài giây sau ôm bụng cười cười to.
"Nếu ngài thật muốn cảm kích tôi, cho tôi tiền đi, tôi thực thiếu tiền." Nàng mở ra tay đưa về phía hắn, chớp chớp mắt, "Lý do này của ngài cũng không thể thuyết phục tôi làm bạn gái ngài."
Hắn suy nghĩ, thay đổi lý do, "Những ngày tháng ta thống khổ nhất, là cô chăm sóc ta, tuy rằng cô thực đáng giận, tuy vậy không phải không có chỗ đáng khen." Hắn cũng không có nói bừa, những ngày hắn thống khổ suy sút nhất, người này xuất hiện, mạnh mẽ kéo hắn ra từ trong bóng tối...
"Cái này, tôi chỉ là tận lực với chức trách, cuối cùng Mộ Dung phu nhân trả thù lao thực cao, tôi nói rồi, tôi rất có chức nghiệp đạo đức......"
"Đó là suy nghĩ của cô." Mộ Dung Thương nhẹ nâng cằm nàng, chóp mũi đối chóp mũi nàng, thanh âm nhịn không được nhẹ chút: "Cô không phải nói cô là tới cứu vớt ta?"
Tần Trân không dấu vết tưởng lui ra phía sau, lại bị hắn đột nhiên kéo vào trong lòng ngực, Mộ Dung Thương thấy nàng lâu không đáp ứng, đã không còn có kiên nhẫn, trực tiếp khiêng nàng lên xe, "Ta đưa cô về nhà."
"Mộ Dung Thương! Ngài sao lại biến thành người dã man như vậy?"
Mộ Dung Thương ha ha cười, đem nàng ôm chặt trong lòng ngực, "Liền như vậy quyết định, về sau anh là nam nhân của em, em cách xa mấy mao đầu tiểu tử một chút cho anh......" "Em nhưng không đáp ứng." Nàng nhìn hắn xem thường, gia hỏa này quả nhiên vừa bình thường được không đến hai giây liền lại hiện nguyên hình.
"Em không phải thích tiền sao, làm nữ nhân của anh, anh có thể cho em một tòa kim sơn." Hắn cúi đầu dụ hoặc nàng, người này mềm cứng không ăn, dầu muối không ăn, hắn chỉ có thể gãi đúng chỗ ngứa. "Tin tưởng năng lực kiếm tiền của anh, có thể cho em tiêu pha cả đời cũng không cần lo nghĩ......"
"Là thực mê người......" Tần Trân biểu tình có chút giãy giụa, nhớ tới đại biệt thự cao cấp nhà Mộ Dung rộng gần 1 héc ta, xác thật là nàng phấn đấu mấy đời cũng không tới... Liền khi Mộ Dung Thương cho rằng nàng phải đáp ứng, Tần Trân xoay chuyển tròng mắt, "Em đói bụng, em muốn đi ăn khuya."
"Được, em muốn đi chỗ nào?" Mộ Dung Thương lăng hạ, hỏi địa chỉ liền bảo tài xế quay đầu chuyển hướng. Vốn dĩ cho rằng theo tính cách nàng, sẽ đi nhà ăn cao cấp nào đó, kết quả chỗ nàng đến lại là chợ đêm bờ sông.
"Nhìn cái gì?" Nàng tức giận nói, cầm lấy thực đơn gọi món ăn. Ánh mắt hắn nàng không phải xem không rõ, chỉ là lười giải thích, người không phải phi hắc tức bạch, nàng thích đi nhà ăn cao cấp ưu nhã an tĩnh, cũng thích tới loại quán ven đường ăn cơm, đại lão bản có khó lý giải như vậy?
Bên cạnh ngồi đều là nam nhân vai trần, đột nhiên thấy hai cái quần áo tinh xảo, khác hẳn những người chung quanh ghé lại, đều nhịn không được ghé mắt soi mói, càng có nhiều ánh mắt nam nhân nhìn nàng chằm chằm.
Nàng không thèm để ý, chỉ lấy bia đảo. Mộ Dung Thương càng hung hăng nhíu mày, cởi áo khoác tây trang khoác ở trên người nàng, lúc này mới chặn ánh mắt sắc lang nhìn trộm.
Nha đầu này thích rêu rao như vậy, đợi đến ngày ăn mệt, mới có thể biết sợ hãi!
Tần Trân tửu lượng kinh người, một hơi uống lên năm sáu chai bia, vẫn như cũ không có ý dừng lại. Mộ Dung Thương không thể không ngăn nàng, "Em là thùng rượu à? Muốn uống đến chết sao?"
"Ai cần anh lo!" Nàng bất mãn muốn đoạt lại. Mộ Dung Thương huy ngã toàn bộ chai xuống đất, hung tợn trừng nàng, "Anh là nam nhân của em, mặc kệ em ai quản?"
"Em không đáp ứng, ai đáp ứng rồi." Nàng để sát vào, hướng miệng hắn phun khí, "Mộ Dung Thương... Anh thật sự hảo gợi cảm..."
Hắn môi mỏng thật sự gợi cảm đến muốn mệnh, mỗi lần thấy nàng đều nhịn không được muốn hôn lên, không biết có phải hay không bởi vì thân thể biến hóa ảnh hưởng, nàng cảm thấy mình càng ngày càng phát triển theo hướng sắc ma......
Mộ Dung Thương nhướng mày, môi cách cánh môi nàng bất quá mấy centimet, hắn nhẹ nhàng híp mắt, thấp giọng mê hoặc nói, "Anh đồng ý để em hôn anh."
Mới vừa nói xong, hai tay Tần Trân liền treo trên cổ hắn, môi đỏ dính sát vào môi hắn.
Tâm Mộ Dung Thương run lên, cảm giác được nàng muốn thối lui, hung hăng ấn nàng vào trong ngực, cúi đầu điên cuồng mút cánh môi nàng......
Bình luận facebook