Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Chương thứ năm mươi sáu: Tri quân hứa quân
Tác giả: Priest
Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ
Ô Khê lời kia vừa thốt ra, kỳ thật trong lòng cũng vừa hồi hộp vừa thông suốt. Y có như thế nào cũng sẽ không so đo cùng với một hài tử mà tính cả tuổi mụ mới được bốn, nam chữ phân không nổi như Tưởng Tuyết, lời này là nói cho Cảnh Thất nghe, cũng là nói cho Thái tử nghe.
Trước đó vài ngày y nhận được thư tín của Đại phù thủy, Đại phù thủy giờ tuổi đã cao, rất tưởng niệm y, có ý tứ muốn đem Nam Cương giao cho y quản lý. Tính ra y đến kinh thành cũng gần chín năm, lúc trước lo lắng đến tuổi tác Đại phù thủy nên Nam Cương cùng Đại Khánh đã hiệp định để Vu đồng làm con tin trong mười năm, bây giờ công phu y luyện cũng khá lắm rồi, đọc sách thường thường thôi nhưng cũng không có gì trở ngại, cái ngày y có thể rời đi chỗ thị phi này đã không còn xa nữa.
Cho nên y không cố kỵ Hách Liên Dực.
Cảnh Thất đã dạy y, người như Hách Liên Dực sẽ không có khả năng làm nên sự tình uy hiếp đến an toàn của quốc gia, sẽ không có khả năng mạo hiểm để Đại Khánh cùng Nam Cương khai chiến lần thứ hai, đi đắc tội với người thừa kế duy nhất ở cái mảnh đất chướng khí ba ngàn dặm kia là rất nguy hiểm.
Y chính là lo lắng phản ứng của Cảnh Thất.
Ô Khê biết dưới tình huống này mà công nhiên nói ra như vậy chính là đang bức bách đối phương, y không nguyện ý làm như vậy, nhưng thời gian y lưu lại Đại Khánh đã không còn nhiều lắm. Nếu không phải bất đắc dĩ, Ô Khê tuyệt không dùng loại thái độ nửa cường ngạnh này đi miễn cưỡng Cảnh Thất.
Người như Cảnh Thất tuy thoạt nhìn giống như nước chảy bèo trôi, giống như đối với ai với điều gì cũng vừa lòng vô hạn, người khác nói sao hắn đều gật đầu bảo tốt, nếu không nguyện ý liền trang mô tác dạng mà đánh Thái Cực, nhưng Ô Khê có một loại trực giác rằng —— không thể nào chạm được điểm mấu chốt của người này, y vẫn còn chưa biết điểm mấu chốt của Cảnh Thất ở nơi nào, nên trong lòng thực thấp thỏm bất an.
Bởi để ý, nên mới lo được lo mất.
So với Hách Liên Dực đang lấy làm kinh hãi, Cảnh Thất ngược lại thời gian để chớp mắt do dự cũng không cần, giống như ngoạn nháo mà gỡ tay Ô Khê xuống, vỗ nhẹ một chút, tùy ý cười mà nói: “Vớ vẩn, đừng có dạy hư cô nương nhà người ta, đừng nghĩ Tưởng đại nhân không biết là ngươi làm”.
Vứa dứt lời liền xoay người, một lần nữa ôm Tưởng Tuyết lên, tiếp lấy khăn tay từ tiểu tỳ đang hầu hạ bên cạnh, sau đó cách một tầng vải nhón một miếng điểm tâm đem uy cho Tưởng Tuyết, lại nói: “Ngươi đừng có nghe vị đại ca này nói tầm bậy tầm bạ nữa, tiểu cô nương gia gia* mà mồm miệng lúc nào cũng toàn là thú tức phụ này thú tức phụ nọ, tương lai gả đi không được, thì biết làm như thế nào?”
*Nghĩa là tiểu cô nương mọi nhà, nhà nào cũng có.
Mới vừa nói muốn nhận người ta làm khuê nữ, giờ Ô Khê bên đây lại biến thành “Đại ca”, Hách Liên Dực rũ mắt, bất động thanh sắc nâng chung trà lên, không tiếp lời.
Biểu tình của Ô Khê mới vừa rồi Hách Liên Dực nhìn được rõ ràng, là trong lòng có chút không được tự nhiên, lại chung quy vẫn ẩn nhẫn chứ chưa phát ra ngoài. Giờ thấy Cảnh Thất không biết là vô tâm hay hữu ý mà biểu hiện một phen như kia, Hách Liên Dực liền càng thêm vững dạ. Hắn biết hiệp định của Nam Cương cùng Đại Khánh, cũng biết Vu đồng qua một năm nữa là phải quay về, trong lòng âm thầm cười lạnh —— tên Nam man mọi rợ này lại dám nổi ý với Bắc Uyên kia đấy, thế thì có khác gì vớt trăng nơi đáy nước đâu chứ?
Nguyên bản điều khiến Hách Liên Dực đau đầu nhất chính là Cảnh Thất cứ ba ngày hai lần lại hồ nháo một phen, đôi khi còn chạy loạn đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, nhưng bây giờ chính vì điều đó mà hắn lại có chút đắc ý. Hắn nghĩ người này trời sinh phải nên sống trong phú quý cẩm y ngọc thực, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, trừ bỏ trong vòng ba mươi dặm ven bờ Vọng Nguyệt kia ra, giữa chốn hồng trần vạn trượng này, còn nơi nào có khả năng nuôi dưỡng nổi Cảnh Thất đây?
Mọi rợ phương Nam chính là mọi rợ phương Nam mà, mơ mộng vớ vẩn không đâu.
Trên mặt Ô Khê nhìn không ra biểu tình gì, y trước giờ quả ngôn thiểu ngữ (ít nói ít lời), nên ngay cả vẻ mặt cũng trở nên bình tĩnh vô ba như là một tập quán. Y chỉ lẳng lặng vươn tay, khẽ khàng xoa lên cái nơi trên cánh tay vừa bị Cảnh Thất đẩy ra của mình, sau đó không nói lời nào mà quay lại ngồi ở vị trí cũ, nhìn Cảnh Thất cùng Tưởng Tuyết chơi đến bất diệc nhạc hồ, nghe Hách Liên Dực ngẫu nhiên pha trò vui vẻ*.
*Nguyên văn là thấu thú, có nhiều nghĩa, nhưng theo tìm kiếm của mình trên baidu, thì có nghĩa là đùa giỡn để tìm vui vẻ.
Như đã biến thành một thứ bất động im lìm, một giả nhân không nói chẳng cười.
Y khẩn trương một hồi, lại rốt cuộc đánh giá thấp năng lực vòng vo ở Cảnh Thất ——điểm mấu chốt của Nam Trữ vương chớ nên đụng vào, nhưng hắn cũng có bản lĩnh khiến người ta có muốn đụng cũng đừng hòng tới.
Thẳng đến khi thái dương chìm dần về phía tây, Chu Tử Thư mới mang gương mặt âm trầm tha Lương Cửu Tiêu trở lại, sau đó tự mình mang Tưởng Tuyết tống khứ về Tưởng gia. Lương Cửu Tiêu cúi đầu, bộ dạng y hệt quả cà bị sương giá dập cho tơi tả, ủy ủy khuất khuất đứng phía sau Chu Tử Thư mà đảo mắt qua lại. Tưởng Tuyết chơi mệt, không thích đi đường, liền giở trò mà vùi mình vào trong ngực Chu Tử Thư, đầu ghé lên trên bả vai hắn, tễ mi lộng nhãn làm mặt quỷ với Lương Cửu Tiêu.
Hách Liên Dực cũng theo đó ly khai.
Cảnh Thất tống tiễn đám người kia xong, lúc này mới trở lại nội viện, lại thấy Ô Khê đang đứng thẳng tắp, bình tĩnh mà nhìn hắn.
Cảnh Thất ban đầu chỉ cảm thấy cánh tay bị tiểu nha đầu Tưởng Tuyết béo đô đô kia đè ép có chút nhức mỏi, giờ gặp Ô Khê trưng ra bộ dạng này liền thấy đầu óc dường như đau váng cả lên, hơi có ý tứ ‘tú tài đụng nhà binh’ đầy phiền muộn.
Thói quen làm Vương gia khiến Cảnh thất tổng cảm thấy trên đời có vài chuyện chính là mang ý tứ như vậy, nói đến đó là dừng được rồi, trong lòng mọi người tuy đều rõ ràng, nhưng vẫn không nên huỵch toẹt nói ra, giữ lại để sau này muốn tiến thoái thế nào cũng được, tội gì nói thẳng ra, làm phá hỏng cả con đường.
Hắn thấy mình có chút thất bại, nghĩ đến bản thân giảng thư cho con lư ngốc này nhiều năm như vậy, hoàn toàn chính là đàn gảy tai trâu.
Không đợi hắn mở lời, Ô Khê đã nói thẳng: “Ta có chỗ nào chưa tốt, ngươi cứ nói một tiếng, muốn ta sửa thế nào đều được”.
Y quanh năm tập võ nên dáng người cao lớn, vai rộng eo hẹp, thập phần dễ nhìn. Ngũ quan y cũng thay đổi, vẻ ngây ngô pha chút trẻ con của thời niên ấu đã không còn nữa, ngũ quan tựa hồ càng thêm sâu sắc, góc cạnh phân minh, như là do đao khắc mà ra, là một thanh niên cực kì anh tuấn.
Cảnh Thất tựa người vào môn khẩu của viện tử dưới tàng cây, hai tay khoanh trước ngực, nghe vậy chỉ lắc đầu.
Ô Khê tiến về phía trước một bước, nói năng có chút cấp thiết: “Ngươi cứ nói thật đi! Ta cái gì cũng có thể sửa… Chẳng lẽ là ngươi chán ghét ta?”
Cảnh Thất lại trầm mặc mà lắc đầu.
Ô Khê hỏi: “Vậy tại sao ngươi không cần ta?”
Cảnh Thất hơi hơi mỉm cười một chút, khinh miêu đạm tả mà nói: “Từ thời Bàn Cổ khai thiên địa, Tam Hoàng Ngũ Đế giáng trần, thì nam canh nữ dệt, âm dương điều hòa chính là thiên lý nhân luân. Ta giảng cho ngươi nhiều như vậy, đều là múc nước đổ đi hay sao?”
Mục quang của hắn có chút phiêu xuống dưới, mi mục sơ đạm, nét cằm hơi nhọn, biểu tình nhìn qua thực lạnh nhạt.
Ô Khê nói: “Đừng qua loa với ta, ngươi rõ ràng nói qua với Hoàng đế là ngươi thích nam nhân…”
“Ta?” Cảnh Thất trường mi khẽ chọn, ngoài cười trong không cười mà nói rằng, “Ta đời này, chính là dựa vào hoang đường mà sống. Đừng nói là chỉ coi trọng chút nam sắc, cho dù ta có nói với Hoàng Thượng ta ái miêu yêu cẩu, muốn cùng súc sinh quá cả đời, hắn đều sẽ thực cao hứng —— ngươi cùng ta là chung một dạng người sao?”
Nói xong, không đợi Ô Khê đáp lời đã nhanh chóng phất tay áo xoay người đi: “Ta tài sơ học thiển, dạy một thời gian dài như vậy cũng không dạy ra trò trống gì, Vu đồng cũng không cần lại đến đây nữa, thỉnh cao minh khác đi”.
Ô Khê tựa thiểm điện mà lao nhanh về phía trước mấy bước để giữ chặt lấy người sắp rời đi kia, y không dám đụng vào người hắn, chỉ dám dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo rộng thùng thình của hắn, cố gắng ẩn nhẫn, muốn biểu tình trên mặt mình trông không qua mức ngập tràn sắc thái tình cảm. Y cố gắng nửa ngày cũng chỉ ngụy trang được vẻ mặt, trong lòng lại là một mảnh trống không, một câu cũng nói không nên lời.
Một lúc lâu sau, mới có thể thốt ra mấy chữ trầm thấm từ trong cổ họng, y nói rằng: “Ngươi… Đừng nóng giận mà”.
Cảnh Thất không nói không cười mà nhìn y, Ô Khê lại thấp giọng: “Ngươi đừng sinh khí, ta không như vậy nữa, ngươi… đừng không thèm nhìn mặt ta nữa…”
Y kích động cực kỳ, e sợ đối phương lại quăng thêm một câu vô tình nào nữa, y liền vạn kiếp bất phục, cảm thấy trong lòng chưa bao giờ chịu đựng nỗi khổ sở nào như vậy, chưa từng thấy hối hận đến vậy.
Thuở thiếu niên, khoảnh khắc lần đầu tiên tâm tư rung động, bao tháng năm vạn vạn cầu mà chẳng được, lúc tình cảm nhu nhuyễn non nớt bị người khác nắm ở trong tay, khẽ trêu chọc đôi chút cũng đủ đau đến chẳng còn thiết sống.
Mà năm tháng trôi hoài trôi mãi, đã làm tâm như chai vỡ, chẳng còn thứ tình ý muốn tiêu hao hết cả linh hồn, bốn bể đã vượt thì nước nhỏ có sánh gì*.
*Nguyên văn là “Tằng kinh thương hải nan vi thủy”, thuộc bài thơ Ly tứ kỳ 4 của Nguyên Chẩn.
Nghĩ muốn một lần cuồng đồ nhất túy, nhưng giữa lúc nâng chén ca hoan, lại nhận ra dẫu có ép vui cũng chẳng thú vị gì.
Đai áo rộng dần không hận ý, vì người thân héo cũng cam lòng.
*Nguyên văn là: Nghĩ bả sơ cuồng đồ nhất túy
Đối tửu đương ca, cường lạc hoàn vô vị
Y đái tiệm khoan chung bất hối
Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy
Là 4 câu thơ trong ‘Điệp luyến hoa. Trữ ỷ nguy lâu phong tế tế’ của Liễu Vĩnh.
Thần sắc của Ô Khê bất chợt khơi gợi lên những ký ức cố cựu mà Cảnh Thất đã mai táng tận dưới đáy lòng nhiều năm qua. Hắn nhớ tới ba mươi hai năm nát ruột tàn gan kia của bản thân, nhớ tới chính mình mấy trăm năm si tâm đợi chờ bên chân Nại Hà kiều. Si tâm khiến con người ta khổ đắng quỵ lụy đến bực nào, trên đời sẽ không một ai so với hắn thấu hiểu hơn được, Cảnh Thất thấp thấp thở dài: “Ô Khê, đừng nên như thế, tội gì đâu?”
Ba trăm năm trước, Chu Tử Thư cũng vào một đêm khuya mờ mịt, đã cau mày hỏi hắn một câu: “Bắc Uyên, ngươi vì sao lại phải khổ như vậy?”
Tư vị trong đó, những kẻ bàng quan chỉ đứng xem sao có thể tường tận, hết thảy chân tình, nhân gian chẳng nơi đặt xuống, lấy đâu tư cách mà nói chuyện với người ta.
Hình ảnh chính mình ba trăm năm trước đột nhiên cùng người ba trăm năm sau này chồng chéo thành một thể, Cảnh Thất cơ hồ không khống chế nổi mà thốt lên: “Nếu như… Nếu như ta có thể sống đến một ngày nào đó ngươi trở về Nam Cương, nếu như khi đó thiên hạ thái bình mưa thuận gió hoà, nếu như ta có thể sống mà rời đi kinh thành, liền đến chỗ kia của ngươi ở nhờ vài năm, cũng không sao”.
Ô Khê mở to hai mắt, lăng lăng mà nhìn hắn, giống như từng ngữ từng từ y đều hiểu được, nhưng khi chúng chung lại thành câu thì ý tứ là gì y chẳng thể minh bạch, một lúc lâu sau, y mới run rẩy hỏi lại: “Ngươi… Ngươi đây là… Ngươi đây là đáp ứng ta…”
Y chỉ cảm thấy trái tim mình cứ cố chấp muốn lao ra khỏi ***g ngực, đem tay áo Cảnh Thất nắm chặt đến biến dạng cả hình hài.
Cảnh Thất cười khổ một tiếng: “Nếu thực sự có một ngày như vậy, ta tất nhiên giữ lời đã nói”.
Vào thời điểm thiên hạ thái bình gió hòa mưa thuận, vẫn còn sống để có thể ly khai kinh thành, lui thân khi công lao đã trọn —— đây chính là đại sự duy nhất mà hắn đã mưu hoa tính toán mười mấy năm ròng kể từ khi chuyển thế thác sinh đến nơi đây, một bước lơ đễnh, thứ phải tiêu tùng sẽ không chỉ là sinh mệnh chẳng đáng tiền của hắn, đời nào có chuyện gì dễ dàng như thế?
Bất quá, cũng không nhẫn tâm nhìn y cứ luẩn quẩn trong lòng, lại không nguyện ý thốt lời dối gạt để dỗ dành y.
Từng đó thôi cũng đủ để Ô Khê hoan hỉ đến mức quên luôn bản thân mình là ai, ngày ấy khi rời đi vương phủ, y cơ hồ là chân không chạm đất mà phiêu ra ngoài.
Không biết có phải là do trời ấm dần lên hay không, nhưng bệnh tình của Hách Liên Bái bỗng nhiên có dấu hiệu có khởi sắc, qua được đoạn thời gian này thì đã chậm rãi muốn khỏi hẳn, lại qua một tháng nữa, chẳng những sắc mặt hồng nhuận hẳn lên, dược vật cũng ngưng dùng, còn có thể nhân mô cẩu dạng* mà thượng triều.
*Thành ngữ ở bển, mang ý nghĩa hài hước châm chọc, ý chỉ những người giả bộ nghiêm trang chững chạc.
Lúc này, chút tâm tư đang rục rịch muốn ngóc đầu dậy của chúng nhân đành phải nhét hết lại vào trong bụng, kẻ trông mong Hoàng thượng đi gặp tiên đế cho chóng là Hách Liên Chiêu có đến mấy ngày không đả khởi nổi tinh thần, chỉ cảm thấy lão phụ của mình quả thực nhìn không thuận mắt, già rồi cũng cứ lì hoài không chịu chết, một phen trông chờ cứ thế rơi vào hư không. Thế nên gã thấy ai cũng tâm sinh cáu bẳn, ngay cả tiểu thiếp vừa mới nạp vào phủ được yêu thích nhất cũng bị gã kiếm cớ mà phát hỏa một phen, sợ tới mức xảy luôn cái thai vừa mới có chừng hai tháng, gã vì vậy lại càng thấy mình quá mức xui xẻo.
Hách Liên Bái trải qua cơn thập tử nhất sinh, cảm thấy lão thiên vẫn là ưu đãi bản thân mình nên có chút đắc ý, lại nghĩ tới mấy chuyện mà trước khi đổ bệnh vẫn chưa xử lí xong, khi thượng triều thì thấy mặt Tưởng Chinh, liền không vui, nên mới đào móc một ít khuyết điểm mà biếm Tưởng Chinh ra khỏi kinh thành, đến một tiểu trấn chốn biên thùy, phụ cận Nam Cương để làm một chức quan bé cỡ hạt mè, đó là đã xem phân thượng ở chỗ lão nhiều năm tân tân khổ khổ mà làm việc, vì thế mới phá lệ ân điển cho.
Địa phương kia khí hậu cực kì ẩm thấp, Tưởng Chinh đã muốn hơn năm mươi tuổi, luân phiên kinh hách như vậy, thân thể càng không kham nổi, chuyến đi lần này đường xa ngựa mỏi, lại phải đến nơi man hoang độc chướng, phỏng chừng còn chưa tới nơi Tưởng Chinh đã duỗi chân chết luôn. Hoàng Thượng đây là biến đổi phương pháp mà muốn mạng của lão, còn sung quân toàn gia của lão.
Tưởng Chinh vô pháp, lại cũng đành phải tạ ơn.
Người khác thì không biết thế nào, chứ còn Lương Cửu Tiêu thì thấy trong lòng thật khó chịu, gã thực thích tiểu cô nương tinh quái hơn người Tưởng Tuyết kia, còn biết không chỉ riêng gì mình, mà tiểu Vương gia, Đại sư huynh, thậm chí là cả Thái tử điện hạ cũng đều thích tiểu nha đầu này.
Vương gia còn nói đùa rằng, nhìn nàng ở trong sân chạy nhảy, liền cảm thấy được niềm hạnh phúc của ‘trụ cửa, chó mập, béo nha đầu’*, thật sự là có đổi cá núi vàng cũng không muốn đổi. Nhưng béo nha đầu này lại phải theo phụ thân của nó đến một địa phương xa xôi như vậy, rời kinh thành rồi, nào còn thấy được gương mặt nho nhỏ dính đầy kẹo ngọt cùng tô lạc đây?
*Đây là phương ngữ của người Bắc Kinh, dùng để hình dung trong một tứ hợp viện thường có hình ảnh của cái cổng, con chó mập, với bé gái phúng phính.
Kia còn không đem nha đầu khổ đến gầy đi nha?
Trước một ngày bọn người Tưởng Chinh rời khỏi kinh thành, Lương Cửu Tiêu có tới vương phủ, gã ủ ra ủ rũ tiến vào, Cảnh Thất có chút ngoài ý muốn, không dự đoán được gã sẽ đến, liền cười hỏi một câu: “Ngọn gió nào đã đưa Lương đại hiệp đến đây thế?”
Lương Cửu Tiêu than thở mà ngồi xuống: “Vương gia, trong lòng ta khó chịu”.
Cảnh Thất liền im lặng một hồi, sau đó nói rằng: “Nhân sinh tế ngộ (gặp gỡ), ai cũng không nói rõ được, Hoàng Thượng đã là phá lệ khai ân, thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, không chừng đó lại là phúc của Tưởng đại nhân phúc nữa”.
Lương Cửu Tiêu gật gật đầu: “Vương gia nói thực hữu lý, nhưng trong lòng ta chính là khó chịu”.
Cảnh Thất cũng khó mà nói thêm gì nữa, liền bồi gã ngồi một hồi.
Thật lâu sau, Lương Cửu Tiêu mới đả khởi được chút tinh thần, cười nói: “Sư huynh của ta nói Vương gia mới tìm được mấy bình cực phẩm hảo tửu, hắn bận đến không thoát thân được, bảo ta thay hắn đến nếm thử, không biết… Hắc hắc.”
Cảnh Thất chính là sửng sốt, có chút không minh bạch ý tứ của Chu Tử Thư.
Lại nghe Lương Cửu Tiêu giải thích: “Ai nha, biết Vương gia tuy rằng hào phóng, nhưng đối với hảo tửu thì luôn luôn quản chặt, yên tâm đi, ta không uống nhiều của ngài đâu, ngày mai ta còn phải đi tiễn Tưởng đại nhân nữa, ta đã đáp ứng tiểu Tuyết rồi. Ngài chỉ cần thưởng cho ta mấy chén nếm chút mùi vị là được rồi, cũng xem như có cớ để ta trở về khoác lác với Đại sư huynh…”
Cảnh Thất vừa nghe liền hiểu được, trong lòng đột nhiên trầm xuống, hắn miễn cưỡng cười cười, siết lấy móng vuốt của tiểu điêu đang cuộn trong ngực: “Vậy ngươi chờ một chút, hai người các ngươi bất cộng đái thiên, nhỡ lát nữa ta không giữ kịp nó, không chừng lại khiến ngươi phải chịu mấy cú vinh dự của nó nữa—— ta trước đem thứ này mang đến chỗ Vu đồng đã”.
Nói xong đứng lên đi ra ngoài.
Lương Cửu Tiêu còn vô tâm vô phế mà “Sách” một câu: “Vu đồng này thế mà lại cao giá quá, điểm ấy lông gà vỏ tỏi việc nhỏ đều phải nhọc Vương gia tự mình đi một chuyến…”
Nói còn chưa xong, tiểu điêu nguyên bản đang thành thành thật thật lui ở trong ngực Cảnh Thất đột nhiên nhe răng, khiến gã sợ tới mức phải ngậm chặt miệng lại.
Cảnh Thất cước bộ một chút cũng không có dừng. Đăng bởi: admin
Tác giả: Priest
Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ
Ô Khê lời kia vừa thốt ra, kỳ thật trong lòng cũng vừa hồi hộp vừa thông suốt. Y có như thế nào cũng sẽ không so đo cùng với một hài tử mà tính cả tuổi mụ mới được bốn, nam chữ phân không nổi như Tưởng Tuyết, lời này là nói cho Cảnh Thất nghe, cũng là nói cho Thái tử nghe.
Trước đó vài ngày y nhận được thư tín của Đại phù thủy, Đại phù thủy giờ tuổi đã cao, rất tưởng niệm y, có ý tứ muốn đem Nam Cương giao cho y quản lý. Tính ra y đến kinh thành cũng gần chín năm, lúc trước lo lắng đến tuổi tác Đại phù thủy nên Nam Cương cùng Đại Khánh đã hiệp định để Vu đồng làm con tin trong mười năm, bây giờ công phu y luyện cũng khá lắm rồi, đọc sách thường thường thôi nhưng cũng không có gì trở ngại, cái ngày y có thể rời đi chỗ thị phi này đã không còn xa nữa.
Cho nên y không cố kỵ Hách Liên Dực.
Cảnh Thất đã dạy y, người như Hách Liên Dực sẽ không có khả năng làm nên sự tình uy hiếp đến an toàn của quốc gia, sẽ không có khả năng mạo hiểm để Đại Khánh cùng Nam Cương khai chiến lần thứ hai, đi đắc tội với người thừa kế duy nhất ở cái mảnh đất chướng khí ba ngàn dặm kia là rất nguy hiểm.
Y chính là lo lắng phản ứng của Cảnh Thất.
Ô Khê biết dưới tình huống này mà công nhiên nói ra như vậy chính là đang bức bách đối phương, y không nguyện ý làm như vậy, nhưng thời gian y lưu lại Đại Khánh đã không còn nhiều lắm. Nếu không phải bất đắc dĩ, Ô Khê tuyệt không dùng loại thái độ nửa cường ngạnh này đi miễn cưỡng Cảnh Thất.
Người như Cảnh Thất tuy thoạt nhìn giống như nước chảy bèo trôi, giống như đối với ai với điều gì cũng vừa lòng vô hạn, người khác nói sao hắn đều gật đầu bảo tốt, nếu không nguyện ý liền trang mô tác dạng mà đánh Thái Cực, nhưng Ô Khê có một loại trực giác rằng —— không thể nào chạm được điểm mấu chốt của người này, y vẫn còn chưa biết điểm mấu chốt của Cảnh Thất ở nơi nào, nên trong lòng thực thấp thỏm bất an.
Bởi để ý, nên mới lo được lo mất.
So với Hách Liên Dực đang lấy làm kinh hãi, Cảnh Thất ngược lại thời gian để chớp mắt do dự cũng không cần, giống như ngoạn nháo mà gỡ tay Ô Khê xuống, vỗ nhẹ một chút, tùy ý cười mà nói: “Vớ vẩn, đừng có dạy hư cô nương nhà người ta, đừng nghĩ Tưởng đại nhân không biết là ngươi làm”.
Vứa dứt lời liền xoay người, một lần nữa ôm Tưởng Tuyết lên, tiếp lấy khăn tay từ tiểu tỳ đang hầu hạ bên cạnh, sau đó cách một tầng vải nhón một miếng điểm tâm đem uy cho Tưởng Tuyết, lại nói: “Ngươi đừng có nghe vị đại ca này nói tầm bậy tầm bạ nữa, tiểu cô nương gia gia* mà mồm miệng lúc nào cũng toàn là thú tức phụ này thú tức phụ nọ, tương lai gả đi không được, thì biết làm như thế nào?”
*Nghĩa là tiểu cô nương mọi nhà, nhà nào cũng có.
Mới vừa nói muốn nhận người ta làm khuê nữ, giờ Ô Khê bên đây lại biến thành “Đại ca”, Hách Liên Dực rũ mắt, bất động thanh sắc nâng chung trà lên, không tiếp lời.
Biểu tình của Ô Khê mới vừa rồi Hách Liên Dực nhìn được rõ ràng, là trong lòng có chút không được tự nhiên, lại chung quy vẫn ẩn nhẫn chứ chưa phát ra ngoài. Giờ thấy Cảnh Thất không biết là vô tâm hay hữu ý mà biểu hiện một phen như kia, Hách Liên Dực liền càng thêm vững dạ. Hắn biết hiệp định của Nam Cương cùng Đại Khánh, cũng biết Vu đồng qua một năm nữa là phải quay về, trong lòng âm thầm cười lạnh —— tên Nam man mọi rợ này lại dám nổi ý với Bắc Uyên kia đấy, thế thì có khác gì vớt trăng nơi đáy nước đâu chứ?
Nguyên bản điều khiến Hách Liên Dực đau đầu nhất chính là Cảnh Thất cứ ba ngày hai lần lại hồ nháo một phen, đôi khi còn chạy loạn đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, nhưng bây giờ chính vì điều đó mà hắn lại có chút đắc ý. Hắn nghĩ người này trời sinh phải nên sống trong phú quý cẩm y ngọc thực, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, trừ bỏ trong vòng ba mươi dặm ven bờ Vọng Nguyệt kia ra, giữa chốn hồng trần vạn trượng này, còn nơi nào có khả năng nuôi dưỡng nổi Cảnh Thất đây?
Mọi rợ phương Nam chính là mọi rợ phương Nam mà, mơ mộng vớ vẩn không đâu.
Trên mặt Ô Khê nhìn không ra biểu tình gì, y trước giờ quả ngôn thiểu ngữ (ít nói ít lời), nên ngay cả vẻ mặt cũng trở nên bình tĩnh vô ba như là một tập quán. Y chỉ lẳng lặng vươn tay, khẽ khàng xoa lên cái nơi trên cánh tay vừa bị Cảnh Thất đẩy ra của mình, sau đó không nói lời nào mà quay lại ngồi ở vị trí cũ, nhìn Cảnh Thất cùng Tưởng Tuyết chơi đến bất diệc nhạc hồ, nghe Hách Liên Dực ngẫu nhiên pha trò vui vẻ*.
*Nguyên văn là thấu thú, có nhiều nghĩa, nhưng theo tìm kiếm của mình trên baidu, thì có nghĩa là đùa giỡn để tìm vui vẻ.
Như đã biến thành một thứ bất động im lìm, một giả nhân không nói chẳng cười.
Y khẩn trương một hồi, lại rốt cuộc đánh giá thấp năng lực vòng vo ở Cảnh Thất ——điểm mấu chốt của Nam Trữ vương chớ nên đụng vào, nhưng hắn cũng có bản lĩnh khiến người ta có muốn đụng cũng đừng hòng tới.
Thẳng đến khi thái dương chìm dần về phía tây, Chu Tử Thư mới mang gương mặt âm trầm tha Lương Cửu Tiêu trở lại, sau đó tự mình mang Tưởng Tuyết tống khứ về Tưởng gia. Lương Cửu Tiêu cúi đầu, bộ dạng y hệt quả cà bị sương giá dập cho tơi tả, ủy ủy khuất khuất đứng phía sau Chu Tử Thư mà đảo mắt qua lại. Tưởng Tuyết chơi mệt, không thích đi đường, liền giở trò mà vùi mình vào trong ngực Chu Tử Thư, đầu ghé lên trên bả vai hắn, tễ mi lộng nhãn làm mặt quỷ với Lương Cửu Tiêu.
Hách Liên Dực cũng theo đó ly khai.
Cảnh Thất tống tiễn đám người kia xong, lúc này mới trở lại nội viện, lại thấy Ô Khê đang đứng thẳng tắp, bình tĩnh mà nhìn hắn.
Cảnh Thất ban đầu chỉ cảm thấy cánh tay bị tiểu nha đầu Tưởng Tuyết béo đô đô kia đè ép có chút nhức mỏi, giờ gặp Ô Khê trưng ra bộ dạng này liền thấy đầu óc dường như đau váng cả lên, hơi có ý tứ ‘tú tài đụng nhà binh’ đầy phiền muộn.
Thói quen làm Vương gia khiến Cảnh thất tổng cảm thấy trên đời có vài chuyện chính là mang ý tứ như vậy, nói đến đó là dừng được rồi, trong lòng mọi người tuy đều rõ ràng, nhưng vẫn không nên huỵch toẹt nói ra, giữ lại để sau này muốn tiến thoái thế nào cũng được, tội gì nói thẳng ra, làm phá hỏng cả con đường.
Hắn thấy mình có chút thất bại, nghĩ đến bản thân giảng thư cho con lư ngốc này nhiều năm như vậy, hoàn toàn chính là đàn gảy tai trâu.
Không đợi hắn mở lời, Ô Khê đã nói thẳng: “Ta có chỗ nào chưa tốt, ngươi cứ nói một tiếng, muốn ta sửa thế nào đều được”.
Y quanh năm tập võ nên dáng người cao lớn, vai rộng eo hẹp, thập phần dễ nhìn. Ngũ quan y cũng thay đổi, vẻ ngây ngô pha chút trẻ con của thời niên ấu đã không còn nữa, ngũ quan tựa hồ càng thêm sâu sắc, góc cạnh phân minh, như là do đao khắc mà ra, là một thanh niên cực kì anh tuấn.
Cảnh Thất tựa người vào môn khẩu của viện tử dưới tàng cây, hai tay khoanh trước ngực, nghe vậy chỉ lắc đầu.
Ô Khê tiến về phía trước một bước, nói năng có chút cấp thiết: “Ngươi cứ nói thật đi! Ta cái gì cũng có thể sửa… Chẳng lẽ là ngươi chán ghét ta?”
Cảnh Thất lại trầm mặc mà lắc đầu.
Ô Khê hỏi: “Vậy tại sao ngươi không cần ta?”
Cảnh Thất hơi hơi mỉm cười một chút, khinh miêu đạm tả mà nói: “Từ thời Bàn Cổ khai thiên địa, Tam Hoàng Ngũ Đế giáng trần, thì nam canh nữ dệt, âm dương điều hòa chính là thiên lý nhân luân. Ta giảng cho ngươi nhiều như vậy, đều là múc nước đổ đi hay sao?”
Mục quang của hắn có chút phiêu xuống dưới, mi mục sơ đạm, nét cằm hơi nhọn, biểu tình nhìn qua thực lạnh nhạt.
Ô Khê nói: “Đừng qua loa với ta, ngươi rõ ràng nói qua với Hoàng đế là ngươi thích nam nhân…”
“Ta?” Cảnh Thất trường mi khẽ chọn, ngoài cười trong không cười mà nói rằng, “Ta đời này, chính là dựa vào hoang đường mà sống. Đừng nói là chỉ coi trọng chút nam sắc, cho dù ta có nói với Hoàng Thượng ta ái miêu yêu cẩu, muốn cùng súc sinh quá cả đời, hắn đều sẽ thực cao hứng —— ngươi cùng ta là chung một dạng người sao?”
Nói xong, không đợi Ô Khê đáp lời đã nhanh chóng phất tay áo xoay người đi: “Ta tài sơ học thiển, dạy một thời gian dài như vậy cũng không dạy ra trò trống gì, Vu đồng cũng không cần lại đến đây nữa, thỉnh cao minh khác đi”.
Ô Khê tựa thiểm điện mà lao nhanh về phía trước mấy bước để giữ chặt lấy người sắp rời đi kia, y không dám đụng vào người hắn, chỉ dám dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo rộng thùng thình của hắn, cố gắng ẩn nhẫn, muốn biểu tình trên mặt mình trông không qua mức ngập tràn sắc thái tình cảm. Y cố gắng nửa ngày cũng chỉ ngụy trang được vẻ mặt, trong lòng lại là một mảnh trống không, một câu cũng nói không nên lời.
Một lúc lâu sau, mới có thể thốt ra mấy chữ trầm thấm từ trong cổ họng, y nói rằng: “Ngươi… Đừng nóng giận mà”.
Cảnh Thất không nói không cười mà nhìn y, Ô Khê lại thấp giọng: “Ngươi đừng sinh khí, ta không như vậy nữa, ngươi… đừng không thèm nhìn mặt ta nữa…”
Y kích động cực kỳ, e sợ đối phương lại quăng thêm một câu vô tình nào nữa, y liền vạn kiếp bất phục, cảm thấy trong lòng chưa bao giờ chịu đựng nỗi khổ sở nào như vậy, chưa từng thấy hối hận đến vậy.
Thuở thiếu niên, khoảnh khắc lần đầu tiên tâm tư rung động, bao tháng năm vạn vạn cầu mà chẳng được, lúc tình cảm nhu nhuyễn non nớt bị người khác nắm ở trong tay, khẽ trêu chọc đôi chút cũng đủ đau đến chẳng còn thiết sống.
Mà năm tháng trôi hoài trôi mãi, đã làm tâm như chai vỡ, chẳng còn thứ tình ý muốn tiêu hao hết cả linh hồn, bốn bể đã vượt thì nước nhỏ có sánh gì*.
*Nguyên văn là “Tằng kinh thương hải nan vi thủy”, thuộc bài thơ Ly tứ kỳ 4 của Nguyên Chẩn.
Nghĩ muốn một lần cuồng đồ nhất túy, nhưng giữa lúc nâng chén ca hoan, lại nhận ra dẫu có ép vui cũng chẳng thú vị gì.
Đai áo rộng dần không hận ý, vì người thân héo cũng cam lòng.
*Nguyên văn là: Nghĩ bả sơ cuồng đồ nhất túy
Đối tửu đương ca, cường lạc hoàn vô vị
Y đái tiệm khoan chung bất hối
Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy
Là 4 câu thơ trong ‘Điệp luyến hoa. Trữ ỷ nguy lâu phong tế tế’ của Liễu Vĩnh.
Thần sắc của Ô Khê bất chợt khơi gợi lên những ký ức cố cựu mà Cảnh Thất đã mai táng tận dưới đáy lòng nhiều năm qua. Hắn nhớ tới ba mươi hai năm nát ruột tàn gan kia của bản thân, nhớ tới chính mình mấy trăm năm si tâm đợi chờ bên chân Nại Hà kiều. Si tâm khiến con người ta khổ đắng quỵ lụy đến bực nào, trên đời sẽ không một ai so với hắn thấu hiểu hơn được, Cảnh Thất thấp thấp thở dài: “Ô Khê, đừng nên như thế, tội gì đâu?”
Ba trăm năm trước, Chu Tử Thư cũng vào một đêm khuya mờ mịt, đã cau mày hỏi hắn một câu: “Bắc Uyên, ngươi vì sao lại phải khổ như vậy?”
Tư vị trong đó, những kẻ bàng quan chỉ đứng xem sao có thể tường tận, hết thảy chân tình, nhân gian chẳng nơi đặt xuống, lấy đâu tư cách mà nói chuyện với người ta.
Hình ảnh chính mình ba trăm năm trước đột nhiên cùng người ba trăm năm sau này chồng chéo thành một thể, Cảnh Thất cơ hồ không khống chế nổi mà thốt lên: “Nếu như… Nếu như ta có thể sống đến một ngày nào đó ngươi trở về Nam Cương, nếu như khi đó thiên hạ thái bình mưa thuận gió hoà, nếu như ta có thể sống mà rời đi kinh thành, liền đến chỗ kia của ngươi ở nhờ vài năm, cũng không sao”.
Ô Khê mở to hai mắt, lăng lăng mà nhìn hắn, giống như từng ngữ từng từ y đều hiểu được, nhưng khi chúng chung lại thành câu thì ý tứ là gì y chẳng thể minh bạch, một lúc lâu sau, y mới run rẩy hỏi lại: “Ngươi… Ngươi đây là… Ngươi đây là đáp ứng ta…”
Y chỉ cảm thấy trái tim mình cứ cố chấp muốn lao ra khỏi ***g ngực, đem tay áo Cảnh Thất nắm chặt đến biến dạng cả hình hài.
Cảnh Thất cười khổ một tiếng: “Nếu thực sự có một ngày như vậy, ta tất nhiên giữ lời đã nói”.
Vào thời điểm thiên hạ thái bình gió hòa mưa thuận, vẫn còn sống để có thể ly khai kinh thành, lui thân khi công lao đã trọn —— đây chính là đại sự duy nhất mà hắn đã mưu hoa tính toán mười mấy năm ròng kể từ khi chuyển thế thác sinh đến nơi đây, một bước lơ đễnh, thứ phải tiêu tùng sẽ không chỉ là sinh mệnh chẳng đáng tiền của hắn, đời nào có chuyện gì dễ dàng như thế?
Bất quá, cũng không nhẫn tâm nhìn y cứ luẩn quẩn trong lòng, lại không nguyện ý thốt lời dối gạt để dỗ dành y.
Từng đó thôi cũng đủ để Ô Khê hoan hỉ đến mức quên luôn bản thân mình là ai, ngày ấy khi rời đi vương phủ, y cơ hồ là chân không chạm đất mà phiêu ra ngoài.
Không biết có phải là do trời ấm dần lên hay không, nhưng bệnh tình của Hách Liên Bái bỗng nhiên có dấu hiệu có khởi sắc, qua được đoạn thời gian này thì đã chậm rãi muốn khỏi hẳn, lại qua một tháng nữa, chẳng những sắc mặt hồng nhuận hẳn lên, dược vật cũng ngưng dùng, còn có thể nhân mô cẩu dạng* mà thượng triều.
*Thành ngữ ở bển, mang ý nghĩa hài hước châm chọc, ý chỉ những người giả bộ nghiêm trang chững chạc.
Lúc này, chút tâm tư đang rục rịch muốn ngóc đầu dậy của chúng nhân đành phải nhét hết lại vào trong bụng, kẻ trông mong Hoàng thượng đi gặp tiên đế cho chóng là Hách Liên Chiêu có đến mấy ngày không đả khởi nổi tinh thần, chỉ cảm thấy lão phụ của mình quả thực nhìn không thuận mắt, già rồi cũng cứ lì hoài không chịu chết, một phen trông chờ cứ thế rơi vào hư không. Thế nên gã thấy ai cũng tâm sinh cáu bẳn, ngay cả tiểu thiếp vừa mới nạp vào phủ được yêu thích nhất cũng bị gã kiếm cớ mà phát hỏa một phen, sợ tới mức xảy luôn cái thai vừa mới có chừng hai tháng, gã vì vậy lại càng thấy mình quá mức xui xẻo.
Hách Liên Bái trải qua cơn thập tử nhất sinh, cảm thấy lão thiên vẫn là ưu đãi bản thân mình nên có chút đắc ý, lại nghĩ tới mấy chuyện mà trước khi đổ bệnh vẫn chưa xử lí xong, khi thượng triều thì thấy mặt Tưởng Chinh, liền không vui, nên mới đào móc một ít khuyết điểm mà biếm Tưởng Chinh ra khỏi kinh thành, đến một tiểu trấn chốn biên thùy, phụ cận Nam Cương để làm một chức quan bé cỡ hạt mè, đó là đã xem phân thượng ở chỗ lão nhiều năm tân tân khổ khổ mà làm việc, vì thế mới phá lệ ân điển cho.
Địa phương kia khí hậu cực kì ẩm thấp, Tưởng Chinh đã muốn hơn năm mươi tuổi, luân phiên kinh hách như vậy, thân thể càng không kham nổi, chuyến đi lần này đường xa ngựa mỏi, lại phải đến nơi man hoang độc chướng, phỏng chừng còn chưa tới nơi Tưởng Chinh đã duỗi chân chết luôn. Hoàng Thượng đây là biến đổi phương pháp mà muốn mạng của lão, còn sung quân toàn gia của lão.
Tưởng Chinh vô pháp, lại cũng đành phải tạ ơn.
Người khác thì không biết thế nào, chứ còn Lương Cửu Tiêu thì thấy trong lòng thật khó chịu, gã thực thích tiểu cô nương tinh quái hơn người Tưởng Tuyết kia, còn biết không chỉ riêng gì mình, mà tiểu Vương gia, Đại sư huynh, thậm chí là cả Thái tử điện hạ cũng đều thích tiểu nha đầu này.
Vương gia còn nói đùa rằng, nhìn nàng ở trong sân chạy nhảy, liền cảm thấy được niềm hạnh phúc của ‘trụ cửa, chó mập, béo nha đầu’*, thật sự là có đổi cá núi vàng cũng không muốn đổi. Nhưng béo nha đầu này lại phải theo phụ thân của nó đến một địa phương xa xôi như vậy, rời kinh thành rồi, nào còn thấy được gương mặt nho nhỏ dính đầy kẹo ngọt cùng tô lạc đây?
*Đây là phương ngữ của người Bắc Kinh, dùng để hình dung trong một tứ hợp viện thường có hình ảnh của cái cổng, con chó mập, với bé gái phúng phính.
Kia còn không đem nha đầu khổ đến gầy đi nha?
Trước một ngày bọn người Tưởng Chinh rời khỏi kinh thành, Lương Cửu Tiêu có tới vương phủ, gã ủ ra ủ rũ tiến vào, Cảnh Thất có chút ngoài ý muốn, không dự đoán được gã sẽ đến, liền cười hỏi một câu: “Ngọn gió nào đã đưa Lương đại hiệp đến đây thế?”
Lương Cửu Tiêu than thở mà ngồi xuống: “Vương gia, trong lòng ta khó chịu”.
Cảnh Thất liền im lặng một hồi, sau đó nói rằng: “Nhân sinh tế ngộ (gặp gỡ), ai cũng không nói rõ được, Hoàng Thượng đã là phá lệ khai ân, thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, không chừng đó lại là phúc của Tưởng đại nhân phúc nữa”.
Lương Cửu Tiêu gật gật đầu: “Vương gia nói thực hữu lý, nhưng trong lòng ta chính là khó chịu”.
Cảnh Thất cũng khó mà nói thêm gì nữa, liền bồi gã ngồi một hồi.
Thật lâu sau, Lương Cửu Tiêu mới đả khởi được chút tinh thần, cười nói: “Sư huynh của ta nói Vương gia mới tìm được mấy bình cực phẩm hảo tửu, hắn bận đến không thoát thân được, bảo ta thay hắn đến nếm thử, không biết… Hắc hắc.”
Cảnh Thất chính là sửng sốt, có chút không minh bạch ý tứ của Chu Tử Thư.
Lại nghe Lương Cửu Tiêu giải thích: “Ai nha, biết Vương gia tuy rằng hào phóng, nhưng đối với hảo tửu thì luôn luôn quản chặt, yên tâm đi, ta không uống nhiều của ngài đâu, ngày mai ta còn phải đi tiễn Tưởng đại nhân nữa, ta đã đáp ứng tiểu Tuyết rồi. Ngài chỉ cần thưởng cho ta mấy chén nếm chút mùi vị là được rồi, cũng xem như có cớ để ta trở về khoác lác với Đại sư huynh…”
Cảnh Thất vừa nghe liền hiểu được, trong lòng đột nhiên trầm xuống, hắn miễn cưỡng cười cười, siết lấy móng vuốt của tiểu điêu đang cuộn trong ngực: “Vậy ngươi chờ một chút, hai người các ngươi bất cộng đái thiên, nhỡ lát nữa ta không giữ kịp nó, không chừng lại khiến ngươi phải chịu mấy cú vinh dự của nó nữa—— ta trước đem thứ này mang đến chỗ Vu đồng đã”.
Nói xong đứng lên đi ra ngoài.
Lương Cửu Tiêu còn vô tâm vô phế mà “Sách” một câu: “Vu đồng này thế mà lại cao giá quá, điểm ấy lông gà vỏ tỏi việc nhỏ đều phải nhọc Vương gia tự mình đi một chuyến…”
Nói còn chưa xong, tiểu điêu nguyên bản đang thành thành thật thật lui ở trong ngực Cảnh Thất đột nhiên nhe răng, khiến gã sợ tới mức phải ngậm chặt miệng lại.
Cảnh Thất cước bộ một chút cũng không có dừng. Đăng bởi: admin
Bình luận facebook