Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Người quen gặp nhau, không thể thiếu một phen thăm hỏi. Đợi sau khi bắt chuyện rồi, Thiên Lân nói:
- Mấy năm nay sư phụ các ngươi không hỏi han gì sao?
Biết ý của hắn, Lâm Phàm cười đáp:
- Sư phụ có phát hiện, nhưng chúng ta đều không hề nhắc đến nên ông cũng không cách nào ra tay được.
Thiên Lân cười cười, hứng thú nhìn Lâm Phàm hỏi:
- Tu vi sáu mươi năm hỗ trợ cho ngươi không ít. Vài năm nay ngươi có tìm ra được bộ đồ chơi nào không?
Lâm Phàm gật đầu:
- Có, hơn nữa không ít. Băng Tuyết lão nhân thần bí vô cùng, sở học của bọn ta không gì ông ta không biết, nhưng những thứ ông ta truyền cho, chúng ta lại chưa từng thấy qua, đều là những thứ huyền diệu vô cùng.
Linh Hoa xen vào:
- Ngoài ra, phương pháp dạy của ông ta cũng rất đặc biệt, căn cứ vào đặc điểm khác nhau của từng người bọn ta, ông ta truyền pháp quyết khác nhau, chín năm nay chúng ta biến đổi không nhỏ.
Hắc Tiểu Hầu quát lên:
- Đúng thế, biến hóa lớn nhất chính là Linh Hoa. Băng Tuyết lão nhân dường như ưu ái Linh Hoa hơn, bởi vì trừ Lâm Phàm ra, Linh Hoa mạnh hơn chúng ta nhiều.
Thiên Lân cười đáp:
- Linh Hoa là con gái, tự nhiên phải học nhiều bản lĩnh để phòng thân, nếu không sẽ bị các ngươi khi dễ.
Tiết Quân phản bác lại:
- Chúng ta có khi nào khi dễ Linh Hoa đâu, bây giờ Linh Hoa thường xuyên khi dễ chúng ta.
Linh Hoa vội la lên:
- Tên mập kia, ngươi nói cái gì.
Tiết Quân thu đầu lại, làm mặt quỷ với Thiên Lân, ý là ngươi đã thấy rồi đó.
Thiên Lân mỉm cười đáp:
- Linh Hoa không cần phải quát mắng mọi người, phụ nữ phải ôn nhu hiền hòa một chút.
Linh Hoa cúi đầu nhỏ nhẹ nói:
- Ta biết rồi.
Lâm Phàm thấy Linh Hoa hơi xấu hổ, đổi sang chuyện khác:
- Thiên Lân, mấy năm nay ngươi thế nào rồi? Hay bọn ta tỉ thí, có được không?
Điềm nhiên lắc đầu, Thiên Lân trả lời:
- Mẹ ta không cho ta động thủ với người khác, ngoài ra chúng ta là bằng hữu, không cần phải như vậy. Đúng rồi, mấy năm nay những người khác thế nào rồi?
Lâm Phàm hơi thất vọng, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười nói:
- Mấy năm nay trong cốc biến hóa rất lớn, trong đó Từ Tĩnh là có danh nhất, dĩ nhiên chiếm được vị trí đệ nhất nhân trong đám trẻ tuổi.
Thiên Lân ánh mắt hơi biến, hỏi lại:
- Còn ngươi, có gặp qua Từ Tĩnh rồi chăng? Cảm thấy bản thân ngươi so sánh với hắn có thắng được không?
Lâm Phàm chần chừ một chút, trầm ngâm đáp:
- Ta cách đây một thời gian có gặp qua, cảm thấy khí thế của hắn sắc bén kinh người, hệt như một thanh kiếm sắc bén, không dễ dàng đối phó. Còn tu vi mạnh yếu thế nào, cần phải thật sự so tài mới biết được. Trước mắt ta chỉ nắm được nửa phần.
Thiên Lân gật đầu nhè nhẹ, lại nói:
- Tân Nguyệt thì sao, tu vi của cô ta thế nào rồi?
Linh Hoa cướp lời:
- Tu vi của Tân Nguyệt sư tỉ không nhìn ra được, hệt như là hoa trong sương mù. Nhưng tỷ ấy xinh đẹp, thật đẹp, nhiều đệ tử trong cốc đều thích tỷ ấy. Nghe nói trước mắt chỉ có Từ sư huynh là còn thân cận với tỷ ấy, những đệ tử khác tỷ ấy đều không lý đến.
Đào Nhâm Hiền phụ họa:
- Đúng thế, trong nhóm đệ tử trẻ tuổi, đến tám phần thích tỷ ấy. Nhưng dường như chỉ có Từ sư huynh có cơ hội lớn nhất.
Thiên Lân cau mày, khẽ lẩm bẩm:
- Từ Tĩnh? Hắn năm nay hẳn phải đến hai mươi sáu tuổi rồi.
Lâm Phàm đáp:
- Đúng thế, huynh ấy đã hai mươi sáu tuổi rồi, Tân Nguyệt sư tỷ cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi.
Thiên Lân nghe ra một chút hàm ý trong đó, hỏi lại:
- Tân Nguyệt bình thường ở nơi nào?
Lâm Phàm nghi hoặc hỏi:
- Hỏi chuyện này làm gì, lẽ nào ngươi muốn làm tỷ ấy chú ý đến mình?
Hắc Tiểu Hầu nghe vậy, đảo tròn mắt, cười nói:
- Đúng thế, Thiên Lân tuấn tú như vậy, nói không chừng có thể chặn ngang một nhát, thu lấy Tân Nguyệt sư tỷ vào trong tay, chọc tức cái tên Từ sư huynh kia.
Thiên Lân cười mắng:
- Đi chết đi, ngươi cho ta là người thế nào.
Hắc Tiểu Hầu vội vàng nói:
- Ta nói là thật, Tân Nguyệt sư tỷ xinh đẹp như tiên nữ như vậy, ngươi nếu không đuổi tới, sau này sẽ hối hận.
Thiên Lân hơi kinh ngạc hỏi:
- Thật sự có sức hút to lớn như vậy sao?
Nhớ lại dĩ vãng, Tân Nguyệt cố nhiên xinh đẹp, nhưng Thiên Lân lúc đó còn chưa hiểu chuyện tình cảm, cho nên chưa từng nghĩ đến nhiều.
Hắc Tiểu Hầu vỗ ngực đảm bảo:
- Nếu ngươi không tin, có thể hỏi bọn Bàn Tử đó.
Thiên Lân đưa mắt nhìn Tiết Quân và Đào Nhâm Hiền, thấy bọn chúng gật đầu mạnh.
Linh Hoa để ý đến thần sắc của Thiên Lân, có chút nặng nề hỏi:
- Ngươi thật sự muốn học theo các sư huynh đệ kia, cũng đi …
Thiên Lân sửng sốt một chút, nhạy bén cảm nhận được tâm tư của Linh Hoa, cười đáp:
- Không hề, ta chỉ thuận miệng hỏi han thôi. Được rôi, không nói những chuyện đó nữa, chúng ta đi ra ngoài thôi, đã lâu rồi không đi chơi với nhau.
Nói rồi đứng lên, nói nói cười cười với mọi người rồi cùng nhau bỏ đi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngồi bên bờ hồ đáy cốc, Thiên Lân nhìn hồ nước xanh biếc, nhớ lại:
- Nhớ lại lúc còn nhỏ, chúng ta cũng thường ngồi chơi ở đây. Bây giờ nhớ lại không tránh khỏi cảm giác buồn cười.
Lâm Phàm nói:
- Đúng thế, lúc đó ngươi luôn không phục ta, đối nghịch suốt với ta. Nhưng bọn ta đấu không lại ngươi, trong lòng kỳ thật rất tức giận.
Cười ha hả, Thiên Lân tiếp:
- Lúc đó chúng ta còn chưa hiểu chuyện gì, ai cũng hiếu thắng mới có cuộc tranh đấu như vậy. Bây giờ, muốn làm những chuyện như trước kia cũng không có khả năng nữa rồi.
Tiết Quân nói:
- Đúng thế, lớn rồi, không quay lại được.
Hắc Tiểu Hầu hét lên:
- Đủ rồi, không cần phải nói chuyện cũ nữa. Chúng ta nói chuyện tương lai đi. Thiên Lân, sau này ngươi đã có tính toán thế nào chưa?
Thiên Lân liếc năm đứa bạn, cười nhẹ đáp:
- Chuyện sau này ta còn chưa nghĩ cẩn thận, bất quá nói đại khái hẳn phải đi các nơi thiên hạ một chuyện. Còn các ngươi thì sao, có lý tưởng gì không?
Lâm Phàm đáp:
- Suy nghĩ của ta rất đơn giản, trở nên nổi bật, làm một đại anh hùng.
Linh Hoa phụ họa:
- Lý tưởng của ta cũng giống như sư huynh, làm một người nữ hiệp trừ gian diệt ác được người người kính phục.
Tiết Quân nói:
- Lý tưởng của ta không lớn, yên yên tĩnh tĩnh, khoái khoái lạc lạc là được rồi.
Hắc Tiểu Hầu tiếp:
- Ta không giống các ngươi, ta muốn theo đuổi điều đặc sắc, phát huy mức cao nhất tài năng của bản thân, không muốn cả đời sống tầm thường.
Đào Nhâm Hiền cũng nói:
- Ta hy vọng có được tu vi, trở thành người được mọi người tôn trọng và tán thưởng.
- Ha ha, ếch ngồi đáy giếng, nói chuyện thiên hạ say sưa, quả thật là biết cách tự an ủi mình.
Đột nhiên một giọng nói có mấy phần trào lộng từ trên vọng xuống tai của sáu đức Thiên Lân, khiến bọn chúng thấy bất mãn.
Ngửng đầu, Thiên Lân liếc nhìn người nói, thấy hắn chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, toàn thân vận áo dài màu trắng, to lớn không tồi lắm, nhưng vẻ mặt lại khinh thường, khiến người ta thấy không thích.
Người này Thiên Lân nhận ra chính là Tuyết Xuân vênh vang tự đắc năm đó ở Long trì, loáng cái đã nhiều năm không gặp.
Trừng Tuyết Xuân, Hắc Tiểu Hầu hừ giọng nói:
- Chúng ta ngồi đáy giếng dòm trời, còn ngươi cho mình không phải ở đáy giếng làm ếch dòm trời sao?
Tuyết Xuân vẻ mặt biến hẳn, quát lên:
- Tiểu tử ngươi nói chuyện chú ý một chút, dù sao ta cũng là sư huynh các ngươi, nói các ngươi một hai câu cũng bình thường, lúc nào đến lượt các ngươi giáo huấn ta đây.
Hắc Tiểu Hầu nhỏ giọng mắng:
- Động chút là giơ cái này ra, nếu không phải cùng môn phái, chúng ta đã sớm đá đít ngươi sang bên rồi.
Thiên Lân vỗ vai Hắc Tiểu Hầu, ra ý hắn đừng nhiều lời, bản thân lại đứng lên nhìn Tuyết Xuân, điềm nhiên lên tiếng:
- Đã nhiều năm không gặp, ngươi dường như không hề có tiến bộ gì, vẫn không thức thời như xưa.
Tuyết Xuân trừng Thiên Lân, hừ lạnh nói:
- Tiểu tử, đừng ỷ vào quan hệ của cha mẹ ngươi mà làm càn trong Đằng Long cốc ta. Nơi này không đến lượt của ngươi lên tiếng đâu.
Thiên Lân vẻ mặt điềm nhiên, không một chút giận dữ, cười nhẹ nói:
- Xem ra ngươi hãy còn nhớ mối hận năm xưa, nếu như vậy, ta cho ngươi một cơ hội có thể tìm những người năm xưa, chúng ta quay lại Long trì so tài một lần, xem thử sau nhiều năm rồi, các ngươi tiến bộ được nhiều ít.
Tuyết Xuân vẻ mặt âm trầm, thấy Thiên Lân bình thản, trong lòng không khỏi do dự, sau khi suy tính một lượt, hừ giọng nói:
- Tiểu tử thối, chúng ta không thèm chấp nhất với các ngươi. Đợi sau này có cơ hội sẽ so tài cao thấp với ngươi.
Nói rồi xoay người bay vào trong huyệt động phía Bắc.
Ngồi nguyên tại chỗ, Thiên Lân cười nhẹ nói:
- Rất nhiều khi, thật ra chỉ cần nói nhỏ nhẹ, không cần phải động thủ cũng dễ dàng có thể hù đối phương bỏ chạy.
Tiết Quân nghi hoặc nói:
- Thiên Lân, ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu gì cả.
Thiên Lân giải thích:
- Ý của ta rất đơn giản, giống như vừa rồi đối với Tuyết Xuân, nếu các ngươi dùng phương thức thẳng thắn giao đấu cho dù cuối cùng thắng đi nữa, khi về cũng khó trách bị sư phụ các ngươi trách mắng. Nhưng nếu như không thẳng thắn tranh đấu thì chỉ có cách nhẫn nại, thế thì cũng phải nén giận. Như vậy phải làm thế nào mới tốt nhất đây? Binh pháp có nói, hai quân giao chiến đánh vào lòng là thượng sách, đánh thành là hạ sách. Ý nghĩa này rất chính xác, đấm đá tay chân là hạ sách, biện pháp tốt nhất chính là không giao chiến mà khiến người ta chịu khuất phục. Với tình hình hai bên của chúng ta, ta mời hắn giao đấu, thật ra khiến cho hắn một cơ hội suy xét. Với thân phận của bọn họ, bên trong vẫn phải kiêng dè đến Từ Tĩnh, một khi đáp ứng giao chiến với chúng ta, cho dù thắng bại thế nào đều bất lợi cho bọn hắn. Thắng, bọn chúng là lấy lớn hiếp nhỏ, bại thì bọn chúng không còn mặt mũi nào nữa. Vì thế suy xét cẩn thận, hắn không dám đáp ứng yêu cầu của ta.
Hiểu được ý của Thiên Lân rồi, Tiết Quân than thở:
- Ngươi quả thật quá thông minh, dễ dàng đuổi hắn đi rồi.
Đào Nhâm Hiền gật đầu nói:
- Đúng thế, chúng ta sau này nên đi theo ngươi học hỏi để tránh mỗi lần đều bị bọn chúng khinh dễ.
Bên cạnh, Lâm Phàm, Linh Hoa, Hắc Tiểu Hầu đều tỏ ra than thở.
Thiên Lân thấy vậy lắc đầu cười nói:
- Chuyện này thật ra rất đơn giản, chỉ cần hiểu được tùy cơ ứng biến, không cần phải học cũng sẽ được.
Trong hồ, một hoa nước đột nhiên bắn lên phát ra âm thanh ào ào khiến sáu người chú ý. Quan sát cẩn thận, một con cá nhỏ màu vàng kim đang bơi lội trong nước.
Linh Hoa thấy vậy, mừng khấp khởi nói:
- Ta nhớ nó rồi, ngày đó chúng ta vốn muốn bắt lấy nó, nhưng kết quả ai cũng không bắt được hết.
Lâm Phàm nhớ lại:
- Đúng thế, chúng ta lúc đó âm thầm lén lút, may mà không bị sư phụ phát hiện, nếu không chắc sẽ bị phạt.
Thiên Lân vẻ mặt hơi biến, quan sát con cá nhỏ màu vàng kim, trầm giọng nói:
- Nó thay đổi rồi, các ngươi có phát hiện gì không?
Năm người vừa nghe vội vàng quan sát cẩn thận.
Sau đó, Hắc Tiểu Hầu kinh hãi la lên:
- Đúng, nó biến thành màu vàng kim, ta nhớ trước kia là màu trắng bạc.
- Mấy năm nay sư phụ các ngươi không hỏi han gì sao?
Biết ý của hắn, Lâm Phàm cười đáp:
- Sư phụ có phát hiện, nhưng chúng ta đều không hề nhắc đến nên ông cũng không cách nào ra tay được.
Thiên Lân cười cười, hứng thú nhìn Lâm Phàm hỏi:
- Tu vi sáu mươi năm hỗ trợ cho ngươi không ít. Vài năm nay ngươi có tìm ra được bộ đồ chơi nào không?
Lâm Phàm gật đầu:
- Có, hơn nữa không ít. Băng Tuyết lão nhân thần bí vô cùng, sở học của bọn ta không gì ông ta không biết, nhưng những thứ ông ta truyền cho, chúng ta lại chưa từng thấy qua, đều là những thứ huyền diệu vô cùng.
Linh Hoa xen vào:
- Ngoài ra, phương pháp dạy của ông ta cũng rất đặc biệt, căn cứ vào đặc điểm khác nhau của từng người bọn ta, ông ta truyền pháp quyết khác nhau, chín năm nay chúng ta biến đổi không nhỏ.
Hắc Tiểu Hầu quát lên:
- Đúng thế, biến hóa lớn nhất chính là Linh Hoa. Băng Tuyết lão nhân dường như ưu ái Linh Hoa hơn, bởi vì trừ Lâm Phàm ra, Linh Hoa mạnh hơn chúng ta nhiều.
Thiên Lân cười đáp:
- Linh Hoa là con gái, tự nhiên phải học nhiều bản lĩnh để phòng thân, nếu không sẽ bị các ngươi khi dễ.
Tiết Quân phản bác lại:
- Chúng ta có khi nào khi dễ Linh Hoa đâu, bây giờ Linh Hoa thường xuyên khi dễ chúng ta.
Linh Hoa vội la lên:
- Tên mập kia, ngươi nói cái gì.
Tiết Quân thu đầu lại, làm mặt quỷ với Thiên Lân, ý là ngươi đã thấy rồi đó.
Thiên Lân mỉm cười đáp:
- Linh Hoa không cần phải quát mắng mọi người, phụ nữ phải ôn nhu hiền hòa một chút.
Linh Hoa cúi đầu nhỏ nhẹ nói:
- Ta biết rồi.
Lâm Phàm thấy Linh Hoa hơi xấu hổ, đổi sang chuyện khác:
- Thiên Lân, mấy năm nay ngươi thế nào rồi? Hay bọn ta tỉ thí, có được không?
Điềm nhiên lắc đầu, Thiên Lân trả lời:
- Mẹ ta không cho ta động thủ với người khác, ngoài ra chúng ta là bằng hữu, không cần phải như vậy. Đúng rồi, mấy năm nay những người khác thế nào rồi?
Lâm Phàm hơi thất vọng, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười nói:
- Mấy năm nay trong cốc biến hóa rất lớn, trong đó Từ Tĩnh là có danh nhất, dĩ nhiên chiếm được vị trí đệ nhất nhân trong đám trẻ tuổi.
Thiên Lân ánh mắt hơi biến, hỏi lại:
- Còn ngươi, có gặp qua Từ Tĩnh rồi chăng? Cảm thấy bản thân ngươi so sánh với hắn có thắng được không?
Lâm Phàm chần chừ một chút, trầm ngâm đáp:
- Ta cách đây một thời gian có gặp qua, cảm thấy khí thế của hắn sắc bén kinh người, hệt như một thanh kiếm sắc bén, không dễ dàng đối phó. Còn tu vi mạnh yếu thế nào, cần phải thật sự so tài mới biết được. Trước mắt ta chỉ nắm được nửa phần.
Thiên Lân gật đầu nhè nhẹ, lại nói:
- Tân Nguyệt thì sao, tu vi của cô ta thế nào rồi?
Linh Hoa cướp lời:
- Tu vi của Tân Nguyệt sư tỉ không nhìn ra được, hệt như là hoa trong sương mù. Nhưng tỷ ấy xinh đẹp, thật đẹp, nhiều đệ tử trong cốc đều thích tỷ ấy. Nghe nói trước mắt chỉ có Từ sư huynh là còn thân cận với tỷ ấy, những đệ tử khác tỷ ấy đều không lý đến.
Đào Nhâm Hiền phụ họa:
- Đúng thế, trong nhóm đệ tử trẻ tuổi, đến tám phần thích tỷ ấy. Nhưng dường như chỉ có Từ sư huynh có cơ hội lớn nhất.
Thiên Lân cau mày, khẽ lẩm bẩm:
- Từ Tĩnh? Hắn năm nay hẳn phải đến hai mươi sáu tuổi rồi.
Lâm Phàm đáp:
- Đúng thế, huynh ấy đã hai mươi sáu tuổi rồi, Tân Nguyệt sư tỷ cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi.
Thiên Lân nghe ra một chút hàm ý trong đó, hỏi lại:
- Tân Nguyệt bình thường ở nơi nào?
Lâm Phàm nghi hoặc hỏi:
- Hỏi chuyện này làm gì, lẽ nào ngươi muốn làm tỷ ấy chú ý đến mình?
Hắc Tiểu Hầu nghe vậy, đảo tròn mắt, cười nói:
- Đúng thế, Thiên Lân tuấn tú như vậy, nói không chừng có thể chặn ngang một nhát, thu lấy Tân Nguyệt sư tỷ vào trong tay, chọc tức cái tên Từ sư huynh kia.
Thiên Lân cười mắng:
- Đi chết đi, ngươi cho ta là người thế nào.
Hắc Tiểu Hầu vội vàng nói:
- Ta nói là thật, Tân Nguyệt sư tỷ xinh đẹp như tiên nữ như vậy, ngươi nếu không đuổi tới, sau này sẽ hối hận.
Thiên Lân hơi kinh ngạc hỏi:
- Thật sự có sức hút to lớn như vậy sao?
Nhớ lại dĩ vãng, Tân Nguyệt cố nhiên xinh đẹp, nhưng Thiên Lân lúc đó còn chưa hiểu chuyện tình cảm, cho nên chưa từng nghĩ đến nhiều.
Hắc Tiểu Hầu vỗ ngực đảm bảo:
- Nếu ngươi không tin, có thể hỏi bọn Bàn Tử đó.
Thiên Lân đưa mắt nhìn Tiết Quân và Đào Nhâm Hiền, thấy bọn chúng gật đầu mạnh.
Linh Hoa để ý đến thần sắc của Thiên Lân, có chút nặng nề hỏi:
- Ngươi thật sự muốn học theo các sư huynh đệ kia, cũng đi …
Thiên Lân sửng sốt một chút, nhạy bén cảm nhận được tâm tư của Linh Hoa, cười đáp:
- Không hề, ta chỉ thuận miệng hỏi han thôi. Được rôi, không nói những chuyện đó nữa, chúng ta đi ra ngoài thôi, đã lâu rồi không đi chơi với nhau.
Nói rồi đứng lên, nói nói cười cười với mọi người rồi cùng nhau bỏ đi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngồi bên bờ hồ đáy cốc, Thiên Lân nhìn hồ nước xanh biếc, nhớ lại:
- Nhớ lại lúc còn nhỏ, chúng ta cũng thường ngồi chơi ở đây. Bây giờ nhớ lại không tránh khỏi cảm giác buồn cười.
Lâm Phàm nói:
- Đúng thế, lúc đó ngươi luôn không phục ta, đối nghịch suốt với ta. Nhưng bọn ta đấu không lại ngươi, trong lòng kỳ thật rất tức giận.
Cười ha hả, Thiên Lân tiếp:
- Lúc đó chúng ta còn chưa hiểu chuyện gì, ai cũng hiếu thắng mới có cuộc tranh đấu như vậy. Bây giờ, muốn làm những chuyện như trước kia cũng không có khả năng nữa rồi.
Tiết Quân nói:
- Đúng thế, lớn rồi, không quay lại được.
Hắc Tiểu Hầu hét lên:
- Đủ rồi, không cần phải nói chuyện cũ nữa. Chúng ta nói chuyện tương lai đi. Thiên Lân, sau này ngươi đã có tính toán thế nào chưa?
Thiên Lân liếc năm đứa bạn, cười nhẹ đáp:
- Chuyện sau này ta còn chưa nghĩ cẩn thận, bất quá nói đại khái hẳn phải đi các nơi thiên hạ một chuyện. Còn các ngươi thì sao, có lý tưởng gì không?
Lâm Phàm đáp:
- Suy nghĩ của ta rất đơn giản, trở nên nổi bật, làm một đại anh hùng.
Linh Hoa phụ họa:
- Lý tưởng của ta cũng giống như sư huynh, làm một người nữ hiệp trừ gian diệt ác được người người kính phục.
Tiết Quân nói:
- Lý tưởng của ta không lớn, yên yên tĩnh tĩnh, khoái khoái lạc lạc là được rồi.
Hắc Tiểu Hầu tiếp:
- Ta không giống các ngươi, ta muốn theo đuổi điều đặc sắc, phát huy mức cao nhất tài năng của bản thân, không muốn cả đời sống tầm thường.
Đào Nhâm Hiền cũng nói:
- Ta hy vọng có được tu vi, trở thành người được mọi người tôn trọng và tán thưởng.
- Ha ha, ếch ngồi đáy giếng, nói chuyện thiên hạ say sưa, quả thật là biết cách tự an ủi mình.
Đột nhiên một giọng nói có mấy phần trào lộng từ trên vọng xuống tai của sáu đức Thiên Lân, khiến bọn chúng thấy bất mãn.
Ngửng đầu, Thiên Lân liếc nhìn người nói, thấy hắn chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, toàn thân vận áo dài màu trắng, to lớn không tồi lắm, nhưng vẻ mặt lại khinh thường, khiến người ta thấy không thích.
Người này Thiên Lân nhận ra chính là Tuyết Xuân vênh vang tự đắc năm đó ở Long trì, loáng cái đã nhiều năm không gặp.
Trừng Tuyết Xuân, Hắc Tiểu Hầu hừ giọng nói:
- Chúng ta ngồi đáy giếng dòm trời, còn ngươi cho mình không phải ở đáy giếng làm ếch dòm trời sao?
Tuyết Xuân vẻ mặt biến hẳn, quát lên:
- Tiểu tử ngươi nói chuyện chú ý một chút, dù sao ta cũng là sư huynh các ngươi, nói các ngươi một hai câu cũng bình thường, lúc nào đến lượt các ngươi giáo huấn ta đây.
Hắc Tiểu Hầu nhỏ giọng mắng:
- Động chút là giơ cái này ra, nếu không phải cùng môn phái, chúng ta đã sớm đá đít ngươi sang bên rồi.
Thiên Lân vỗ vai Hắc Tiểu Hầu, ra ý hắn đừng nhiều lời, bản thân lại đứng lên nhìn Tuyết Xuân, điềm nhiên lên tiếng:
- Đã nhiều năm không gặp, ngươi dường như không hề có tiến bộ gì, vẫn không thức thời như xưa.
Tuyết Xuân trừng Thiên Lân, hừ lạnh nói:
- Tiểu tử, đừng ỷ vào quan hệ của cha mẹ ngươi mà làm càn trong Đằng Long cốc ta. Nơi này không đến lượt của ngươi lên tiếng đâu.
Thiên Lân vẻ mặt điềm nhiên, không một chút giận dữ, cười nhẹ nói:
- Xem ra ngươi hãy còn nhớ mối hận năm xưa, nếu như vậy, ta cho ngươi một cơ hội có thể tìm những người năm xưa, chúng ta quay lại Long trì so tài một lần, xem thử sau nhiều năm rồi, các ngươi tiến bộ được nhiều ít.
Tuyết Xuân vẻ mặt âm trầm, thấy Thiên Lân bình thản, trong lòng không khỏi do dự, sau khi suy tính một lượt, hừ giọng nói:
- Tiểu tử thối, chúng ta không thèm chấp nhất với các ngươi. Đợi sau này có cơ hội sẽ so tài cao thấp với ngươi.
Nói rồi xoay người bay vào trong huyệt động phía Bắc.
Ngồi nguyên tại chỗ, Thiên Lân cười nhẹ nói:
- Rất nhiều khi, thật ra chỉ cần nói nhỏ nhẹ, không cần phải động thủ cũng dễ dàng có thể hù đối phương bỏ chạy.
Tiết Quân nghi hoặc nói:
- Thiên Lân, ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu gì cả.
Thiên Lân giải thích:
- Ý của ta rất đơn giản, giống như vừa rồi đối với Tuyết Xuân, nếu các ngươi dùng phương thức thẳng thắn giao đấu cho dù cuối cùng thắng đi nữa, khi về cũng khó trách bị sư phụ các ngươi trách mắng. Nhưng nếu như không thẳng thắn tranh đấu thì chỉ có cách nhẫn nại, thế thì cũng phải nén giận. Như vậy phải làm thế nào mới tốt nhất đây? Binh pháp có nói, hai quân giao chiến đánh vào lòng là thượng sách, đánh thành là hạ sách. Ý nghĩa này rất chính xác, đấm đá tay chân là hạ sách, biện pháp tốt nhất chính là không giao chiến mà khiến người ta chịu khuất phục. Với tình hình hai bên của chúng ta, ta mời hắn giao đấu, thật ra khiến cho hắn một cơ hội suy xét. Với thân phận của bọn họ, bên trong vẫn phải kiêng dè đến Từ Tĩnh, một khi đáp ứng giao chiến với chúng ta, cho dù thắng bại thế nào đều bất lợi cho bọn hắn. Thắng, bọn chúng là lấy lớn hiếp nhỏ, bại thì bọn chúng không còn mặt mũi nào nữa. Vì thế suy xét cẩn thận, hắn không dám đáp ứng yêu cầu của ta.
Hiểu được ý của Thiên Lân rồi, Tiết Quân than thở:
- Ngươi quả thật quá thông minh, dễ dàng đuổi hắn đi rồi.
Đào Nhâm Hiền gật đầu nói:
- Đúng thế, chúng ta sau này nên đi theo ngươi học hỏi để tránh mỗi lần đều bị bọn chúng khinh dễ.
Bên cạnh, Lâm Phàm, Linh Hoa, Hắc Tiểu Hầu đều tỏ ra than thở.
Thiên Lân thấy vậy lắc đầu cười nói:
- Chuyện này thật ra rất đơn giản, chỉ cần hiểu được tùy cơ ứng biến, không cần phải học cũng sẽ được.
Trong hồ, một hoa nước đột nhiên bắn lên phát ra âm thanh ào ào khiến sáu người chú ý. Quan sát cẩn thận, một con cá nhỏ màu vàng kim đang bơi lội trong nước.
Linh Hoa thấy vậy, mừng khấp khởi nói:
- Ta nhớ nó rồi, ngày đó chúng ta vốn muốn bắt lấy nó, nhưng kết quả ai cũng không bắt được hết.
Lâm Phàm nhớ lại:
- Đúng thế, chúng ta lúc đó âm thầm lén lút, may mà không bị sư phụ phát hiện, nếu không chắc sẽ bị phạt.
Thiên Lân vẻ mặt hơi biến, quan sát con cá nhỏ màu vàng kim, trầm giọng nói:
- Nó thay đổi rồi, các ngươi có phát hiện gì không?
Năm người vừa nghe vội vàng quan sát cẩn thận.
Sau đó, Hắc Tiểu Hầu kinh hãi la lên:
- Đúng, nó biến thành màu vàng kim, ta nhớ trước kia là màu trắng bạc.
Bình luận facebook