Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Thiên Lân liếc thanh kiếm trong tay hắn, tự phụ đáp:
- So tài đơn giản cần gì phải dùng đến binh khí nào nữa, ngươi cứ thế ra tay cho tiện là được.
Tuyết Xuân nổi giận, tức tối cười nói:
- Được, thật cuồng vọng, để ta xem ngươi còn cuồng vọng đến lúc nào. Xem chiêu.
Giữa tiếng quát giận dữ, Tuyết Xuân uốn mình tiến lên, khí thế nhanh như báo, mạnh như hổ, bóng kiếm liên miên ẩn chứa khí lạnh vô cùng, chớp mắt đã hình thành một vùng băng tuyết trong phương viên vài chục trượng, hơn nữa còn nhanh chóng tụ về phía Thiên Lân.
Lắc mình chuyển động, Thiên Lân hoàn toàn không phản kích, chỉ lượn qua lượn lại trong bóng kiếm của Tuyết Xuân, phân tích thực lực của hắn.
Còn về những sương băng, Thiên Lân không chút quan tâm, cứ để cho chúng càng lúc càng dày đặc, hơn nữa thỉnh thoảng còn có một chút khí tức kỳ dị thêm vào.
Kiếm ra phép theo, Tuyết Xuân hiển rõ ràng, bản thân căn bản không thể thương hại đến Thiên Lân.
Vì thế, kiếm thức của Tuyết Xuân biến chuyển, cả người bắn lên không trung, hệt như một con quay lượn quanh bốn phía Thiên Lân, quát to:
- Phi tuyết mạn thiên kiếm quang hàn, nhất thức thiên trọng quỷ nan triền. (Tuyết bay đầy trời lạnh buốt ánh kiếm, một thức nặng nề quỷ cũng khó chịu nổi).
Trong sát na, làn kiếm trắng lấp lánh tầng tầng, lớp lớp hệt như hoa tuyết, lại như sóng biển từ bốn phương tám hướng bay đến, vây chặt tất cả các hướng bỏ chạy được.
Bên ngoài, người quan sát vẻ mặt biến hẳn, trước thì kinh ngạc tán thưởng “Phi Tuyết kiếm quyết” của Tuyết Xuân uy lực bất phàm, sau thì lo lắng cho Thiên Lân phải ứng phó thế nào, dù sao hắn cũng chỉ hai tay trần.
Từ Tĩnh vẻ mặt bình thản, liếc Tân Nguyệt và Lâm Phàm, thấy hai người bọn họ không chút lo lắng, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Bọn họ quả thật nhận định Thiên Lân nhất định thắng chăng?
Trong lúc suy nghĩ, Từ Tĩnh không khỏi cẩn thận quan sát.
Giây lát, hai bên giao chiến tiến vào giai đoạn kịch liệt.
Tuyết Xuân kiếm như rồng rắn, Phi Tuyết kiếm phiêu dật linh động thần bí khó lường, lại có khí cực hàn, nhanh chóng ngưng đọng không gian, bức cho Thiên Lân hành động bất tiện.
Thấy vậy, Thiên Lân chân mày nhíu lại, sau khi đã nắm được đại khái thực lực của Tuyết Xuân, lập tức chuyển thủ thành công, thân thể nhanh nhẹn rít lên bay lượn theo những đường hướng quỷ dị khó lường, xuyên qua những khe hở giữa kiếm với kiếm, hơn nữa còn thi triển Băng Thần quyết, biến khí lạnh do Tuyết Xuân thi triển Phi Tuyết kiếm bộc phát ra trở thành vũ khí, lợi dụng lúc ý chí của hắn phấn khích, chớp mắt đã ngưng đọng hắn tại chỗ, khiến hắn không cách gì nhúch nhích.
Bất ngờ đến đột ngột, những người quan sát cuộc chiến ngoại trừ Tân Nguyệt hiểu vài phần ra, Từ Tĩnh, Lâm Phàm và những người khác đều không hiểu rõ Thiên Lân làm sao chỉ chớp mắt đã đóng băng Tuyết Xuân.
Thật về điểm này phải nhờ vào việc Thiên Lân tu luyện Băng Thần quyết.
Đó là một loại pháp quyết bá đạo, có điều kiện thuận lợi trên vùng Băng Nguyên, phối hợp với tu vi thâm hậu của Thiên Lân, hắn trở thành một vị thần băng tuyết, có khả năng khống chế băng tuyết đến mức tùy tâm mà thành, chỉ cần trong ý nghĩ lóe lên, khí lạnh băng chớp mắt đã có thể hoàn thành nhiệm vụ hắn đặt ra.
Bật cười ha hả, Thiên Lân không hề để ý đến Tuyết Xuân bị đông cứng, hướng về mọi người lên tiếng:
- May mắn giành thắng lợi, mọi người chớ chê cười.
Huyền Vũ sắc mặt u ám, liếc nhìn Tuyết Xuân bị phong ấn trong tầng băng dày vài thước, trầm giọng nói:
- Thiên Lân, trong thời gian ngắn như vậy, ngươi làm sao đạt đến mức băng dày như vậy?
Thiên Lân khiêm tốn đáp:
- May mắn mà thôi, chuyện này đều do Phi Tuyết kiếm quyết của hắn, nếu không ta còn không có cơ hội.
Huyền Vũ bán tín bán nghi nói:
- Quả thật như vậy sao?
Thiên Lân hỏi ngược:
- Nếu không phải như vậy, ngươi cho là như thế nào?
Huyền Vũ hừ nhẹ một tiếng, quát lên:
- Chớ đắc ý, cuộc thứ nhất ngươi bất quá may mắn mà thôi, ta sẽ không cho ngươi có được may mắn lần hai.
Nói rồi hình bóng động đậy, xuất hiện cách Thiên Lân sáu thước, lạnh lẽo tập trung nhìn hắn.
Chân mày cau lại, Thiên Lân lắc đầu đáp:
- Dương cương pháp quyết ngươi tu luyện hỏa hầu không được như Hàn Băng pháp quyết. Nếu như ngươi bỏ sở trường dùng sở đoản, thế thì kết quả càng không không được như ý, ngươi cân nhắc …
Huyền Vũ quát lên:
- Câm miệng, chớ có ra vẻ thông minh như vậy. Ngươi hãy tiếp chiêu đi.
Bước lên một bước, tay phải múa chưởng đánh xuống, một luồng lửa đỏ màu đỏ rực từ lòng bàn tay bay ra, hóa thành một con rắn lửa hướng thẳng vào ngực của Thiên Lân.
Lắc đầu bật cười, Thiên Lân đang muốn nói, nhưng đột nhiên một luồng khí tức truyền vào não hắn, khiến hắn không khỏi nhíu mày, thân thể loáng lên biến mất, thối lui đến cột băng chứa Tuyết Xuân.
Huyền Vũ thấy hắn thối lui, cho là hắn có chút kiêng kỵ, nhịn không được châm chọc:
- Thế nào, sợ rồi chăng? Ngươi không phải không hề sợ gì mà?
Thiên Lân trừng hắn một cái, sau đó tay phải phóng thẳng về phía cột băng, chỉ thấy cột băng nhanh chóng tan ra, chớp mắt đã tiêu tan không thấy, khiến cho Tuyết Xuân giữa không trung ầm ầm rơi xuống mặt đất.
Bật người đứng lên, Tuyết Xuân cả giận nói:
- Hay cho Thiên Lân, ta muốn ngươi biết sự lợi hại của ta.
Nói rồi múa kiếm lên, hệt như một con hổ hung hăng.
Thấy hắn xông đến, Thiên Lân vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, ánh mắt liếc nhẹ về phía chân trời, điềm nhiên đáp:
- Tôn trọng trưởng bối các ngươi, hôm nay ta coi như xong. Lần tới lại chọc giận ta, nhất định sẽ khiến các ngươi mất mặt thế nào.
Huyền Vũ và Tuyết Xuân sửng sờ một chút, không hiểu hắn nói chuyện này làm gì.
Bên ngoài, Từ Tĩnh đang quan sát lại phát hiện được, nhắc nhở:
- Dừng tay, Tứ sư thúc đến rồi.
Câu này vang lên, ngoại trừ Thiên Lân và Tân Nguyệt, những người ở đó không ai không ngạc, lần lượt nhìn lên đỉnh đầu.
Tuyết Xuân và Huyền Vũ càng thêm hoang mang lùi lại, vẻ mặt khó coi.
Hạ mình xuống mặt đất, Lý Phong liếc mọi người, dường như đoán được điều gì, hỏi lại:
- Thế nào rồi, tụ hội ở đây chăng?
Phi Hiệp ngượng ngùng nói:
- Không hề có, chúng con chỉ tình cờ gặp ở đây, vì thế mọi người nói chuyện một lúc.
Lý Phong vừa thấy kiểu cách hắn vậy, liền biết hắn nói dối.
Nhưng thấy mọi người đều không lên tiếng, cũng cố làm ra vẻ không biết, ánh mắt nhìn Thiên Lân, chào hỏi:
- Vài năm không gặp, ngươi không những lớn lên mà còn tuấn tú hơn nhiều.
Thiên Lân cười đáp:
- Lý thúc thúc quá khen, trong mắt của người, con vĩnh viễn là một đứa trẻ.
Lý Phong sửng sốt một chút, cười nói:
- Quả thật là miệng ngọt, còn hơn tụi kia mấy phần. Đến lúc nào vậy, sao không vào trong cốc ngồi một chút?
Thiên Lân đáp:
- Sáng nay con đã vào trong cốc, bây giờ cùng Lâm Phàm, Tân Nguyệt ra ngoài du ngoạn, vừa hay gặp bọn họ, thuận tiện nói chuyện, chuẩn bị so sánh một chút.
Lý Phong vừa nghe đã hiểu được mấy phần, lập tức trừng Tuyết Xuân, Huyền Vũ, nói với Từ Tĩnh:
- Sau này có rảnh rỗi nhớ quản lý đến bọn chúng, chớ gây chuyện không đâu. Bây giờ các con theo ta về cốc, vừa thu được một tin tức kinh người, cốc chủ triệu tập mọi người quay về.
Nói rồi nhìn Thiên Lân nói:
- Ngươi cũng cùng đi đi, có lẽ các ngươi cũng có chút quan hệ.
Thiên Lân vâng một tiếng, hàng người liền phi thân rời đi.
Trong Đằng Long phủ, Triệu Ngọc Thanh ngồi trên ghế cốc chủ, vẻ mặt trầm ngâm.
Hai bên, Hàn Hạc và Điền Lỗi vẻ mặt âm trầm, đang chăm chú nhìn năm người Trương Trọng Quang, Tiễn Vân Hạc, Vương Chí Bằng, Chu Kiệt và Đinh Vân Nham.
Lúc này, Lý Phong từ ngoài động đi vào, phía sau có Từ Tĩnh, Tuyết Xuân, Huyền Vũ, Phi Hiệp, Tân Nguyệt, Lâm Phàm và Thiên Lân.
- Bẩm sư phụ, sáu người Từ Tĩnh đã đến rồi, Thiên Lân cũng đến.
Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, nhẹ giọng nói:
- Mọi người đến rồi, bây giờ bắt đầu đi.
Trương Trọng Quang mở miệng trước tiên:
- Khải bẩm sư phụ, chúng con vừa mới thu được tin tức, trên Băng Nguyên xuất hiện cao thủ không rõ thân phận, hành tung vô cùng quỷ bí. Những người ngày số lượng không lớn, tổng cộng từ năm đến mười người, nhưng tu vi lại kinh người. Còn về mục đích những người này đến Băng Nguyên, hiện nay tạm thời còn không biết được, cần phải tìm hiểu từng bước.
Thiên Lân, Từ Tĩnh, Tân Nguyệt bảy người nghe vậy thất kinh, rõ ràng rất kinh ngạc.
Tiễn Vân Hạc tiếp lời:
- Ngoại trừ những chuyện này ra, đêm qua trong Tuyết Lang cốc còn phát sinh bạo loạn, vài trăm con sói tuyết đột nhiên phát điên, cắn chết không ít đồng loại, cuối cùng Thanh Lang phải ra mặt loại trừ. Hôm này, có đệ tử trong cốc phát hiện tám con gấu Bắc Cực đang đi về phía Tuyết Lang cốc, đêm nay hẳn sẽ đến nơi.
Những người có mặt đều biến sắc, hành động của sói tuyết và gấu Bắc Cực dự báo điều gì đây?
Triệu Ngọc Thanh thấy mọi người không nói, hỏi tiếp:
- Nghe thấy những điều này, các vị có suy nghĩ như thế nào?
Tam đồ đệ Vương Chí Bằng lên tiếng:
- Theo đệ tử thấy, tin tức thứ nhất còn chưa thể xác định hay dở thế nào, nhưng sự xuất hiện khác lạ ở Tuyết Lang cốc và gấu Bắc Cực dường như dự báo điều gì đó. Chúng ta phải toàn lực truy xét.
Chu Kiệt không đồng ý nói:
- Tam sư huynh có đạo lý nhất định.
(Thiếu mất một đoạn)
- So tài đơn giản cần gì phải dùng đến binh khí nào nữa, ngươi cứ thế ra tay cho tiện là được.
Tuyết Xuân nổi giận, tức tối cười nói:
- Được, thật cuồng vọng, để ta xem ngươi còn cuồng vọng đến lúc nào. Xem chiêu.
Giữa tiếng quát giận dữ, Tuyết Xuân uốn mình tiến lên, khí thế nhanh như báo, mạnh như hổ, bóng kiếm liên miên ẩn chứa khí lạnh vô cùng, chớp mắt đã hình thành một vùng băng tuyết trong phương viên vài chục trượng, hơn nữa còn nhanh chóng tụ về phía Thiên Lân.
Lắc mình chuyển động, Thiên Lân hoàn toàn không phản kích, chỉ lượn qua lượn lại trong bóng kiếm của Tuyết Xuân, phân tích thực lực của hắn.
Còn về những sương băng, Thiên Lân không chút quan tâm, cứ để cho chúng càng lúc càng dày đặc, hơn nữa thỉnh thoảng còn có một chút khí tức kỳ dị thêm vào.
Kiếm ra phép theo, Tuyết Xuân hiển rõ ràng, bản thân căn bản không thể thương hại đến Thiên Lân.
Vì thế, kiếm thức của Tuyết Xuân biến chuyển, cả người bắn lên không trung, hệt như một con quay lượn quanh bốn phía Thiên Lân, quát to:
- Phi tuyết mạn thiên kiếm quang hàn, nhất thức thiên trọng quỷ nan triền. (Tuyết bay đầy trời lạnh buốt ánh kiếm, một thức nặng nề quỷ cũng khó chịu nổi).
Trong sát na, làn kiếm trắng lấp lánh tầng tầng, lớp lớp hệt như hoa tuyết, lại như sóng biển từ bốn phương tám hướng bay đến, vây chặt tất cả các hướng bỏ chạy được.
Bên ngoài, người quan sát vẻ mặt biến hẳn, trước thì kinh ngạc tán thưởng “Phi Tuyết kiếm quyết” của Tuyết Xuân uy lực bất phàm, sau thì lo lắng cho Thiên Lân phải ứng phó thế nào, dù sao hắn cũng chỉ hai tay trần.
Từ Tĩnh vẻ mặt bình thản, liếc Tân Nguyệt và Lâm Phàm, thấy hai người bọn họ không chút lo lắng, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Bọn họ quả thật nhận định Thiên Lân nhất định thắng chăng?
Trong lúc suy nghĩ, Từ Tĩnh không khỏi cẩn thận quan sát.
Giây lát, hai bên giao chiến tiến vào giai đoạn kịch liệt.
Tuyết Xuân kiếm như rồng rắn, Phi Tuyết kiếm phiêu dật linh động thần bí khó lường, lại có khí cực hàn, nhanh chóng ngưng đọng không gian, bức cho Thiên Lân hành động bất tiện.
Thấy vậy, Thiên Lân chân mày nhíu lại, sau khi đã nắm được đại khái thực lực của Tuyết Xuân, lập tức chuyển thủ thành công, thân thể nhanh nhẹn rít lên bay lượn theo những đường hướng quỷ dị khó lường, xuyên qua những khe hở giữa kiếm với kiếm, hơn nữa còn thi triển Băng Thần quyết, biến khí lạnh do Tuyết Xuân thi triển Phi Tuyết kiếm bộc phát ra trở thành vũ khí, lợi dụng lúc ý chí của hắn phấn khích, chớp mắt đã ngưng đọng hắn tại chỗ, khiến hắn không cách gì nhúch nhích.
Bất ngờ đến đột ngột, những người quan sát cuộc chiến ngoại trừ Tân Nguyệt hiểu vài phần ra, Từ Tĩnh, Lâm Phàm và những người khác đều không hiểu rõ Thiên Lân làm sao chỉ chớp mắt đã đóng băng Tuyết Xuân.
Thật về điểm này phải nhờ vào việc Thiên Lân tu luyện Băng Thần quyết.
Đó là một loại pháp quyết bá đạo, có điều kiện thuận lợi trên vùng Băng Nguyên, phối hợp với tu vi thâm hậu của Thiên Lân, hắn trở thành một vị thần băng tuyết, có khả năng khống chế băng tuyết đến mức tùy tâm mà thành, chỉ cần trong ý nghĩ lóe lên, khí lạnh băng chớp mắt đã có thể hoàn thành nhiệm vụ hắn đặt ra.
Bật cười ha hả, Thiên Lân không hề để ý đến Tuyết Xuân bị đông cứng, hướng về mọi người lên tiếng:
- May mắn giành thắng lợi, mọi người chớ chê cười.
Huyền Vũ sắc mặt u ám, liếc nhìn Tuyết Xuân bị phong ấn trong tầng băng dày vài thước, trầm giọng nói:
- Thiên Lân, trong thời gian ngắn như vậy, ngươi làm sao đạt đến mức băng dày như vậy?
Thiên Lân khiêm tốn đáp:
- May mắn mà thôi, chuyện này đều do Phi Tuyết kiếm quyết của hắn, nếu không ta còn không có cơ hội.
Huyền Vũ bán tín bán nghi nói:
- Quả thật như vậy sao?
Thiên Lân hỏi ngược:
- Nếu không phải như vậy, ngươi cho là như thế nào?
Huyền Vũ hừ nhẹ một tiếng, quát lên:
- Chớ đắc ý, cuộc thứ nhất ngươi bất quá may mắn mà thôi, ta sẽ không cho ngươi có được may mắn lần hai.
Nói rồi hình bóng động đậy, xuất hiện cách Thiên Lân sáu thước, lạnh lẽo tập trung nhìn hắn.
Chân mày cau lại, Thiên Lân lắc đầu đáp:
- Dương cương pháp quyết ngươi tu luyện hỏa hầu không được như Hàn Băng pháp quyết. Nếu như ngươi bỏ sở trường dùng sở đoản, thế thì kết quả càng không không được như ý, ngươi cân nhắc …
Huyền Vũ quát lên:
- Câm miệng, chớ có ra vẻ thông minh như vậy. Ngươi hãy tiếp chiêu đi.
Bước lên một bước, tay phải múa chưởng đánh xuống, một luồng lửa đỏ màu đỏ rực từ lòng bàn tay bay ra, hóa thành một con rắn lửa hướng thẳng vào ngực của Thiên Lân.
Lắc đầu bật cười, Thiên Lân đang muốn nói, nhưng đột nhiên một luồng khí tức truyền vào não hắn, khiến hắn không khỏi nhíu mày, thân thể loáng lên biến mất, thối lui đến cột băng chứa Tuyết Xuân.
Huyền Vũ thấy hắn thối lui, cho là hắn có chút kiêng kỵ, nhịn không được châm chọc:
- Thế nào, sợ rồi chăng? Ngươi không phải không hề sợ gì mà?
Thiên Lân trừng hắn một cái, sau đó tay phải phóng thẳng về phía cột băng, chỉ thấy cột băng nhanh chóng tan ra, chớp mắt đã tiêu tan không thấy, khiến cho Tuyết Xuân giữa không trung ầm ầm rơi xuống mặt đất.
Bật người đứng lên, Tuyết Xuân cả giận nói:
- Hay cho Thiên Lân, ta muốn ngươi biết sự lợi hại của ta.
Nói rồi múa kiếm lên, hệt như một con hổ hung hăng.
Thấy hắn xông đến, Thiên Lân vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, ánh mắt liếc nhẹ về phía chân trời, điềm nhiên đáp:
- Tôn trọng trưởng bối các ngươi, hôm nay ta coi như xong. Lần tới lại chọc giận ta, nhất định sẽ khiến các ngươi mất mặt thế nào.
Huyền Vũ và Tuyết Xuân sửng sờ một chút, không hiểu hắn nói chuyện này làm gì.
Bên ngoài, Từ Tĩnh đang quan sát lại phát hiện được, nhắc nhở:
- Dừng tay, Tứ sư thúc đến rồi.
Câu này vang lên, ngoại trừ Thiên Lân và Tân Nguyệt, những người ở đó không ai không ngạc, lần lượt nhìn lên đỉnh đầu.
Tuyết Xuân và Huyền Vũ càng thêm hoang mang lùi lại, vẻ mặt khó coi.
Hạ mình xuống mặt đất, Lý Phong liếc mọi người, dường như đoán được điều gì, hỏi lại:
- Thế nào rồi, tụ hội ở đây chăng?
Phi Hiệp ngượng ngùng nói:
- Không hề có, chúng con chỉ tình cờ gặp ở đây, vì thế mọi người nói chuyện một lúc.
Lý Phong vừa thấy kiểu cách hắn vậy, liền biết hắn nói dối.
Nhưng thấy mọi người đều không lên tiếng, cũng cố làm ra vẻ không biết, ánh mắt nhìn Thiên Lân, chào hỏi:
- Vài năm không gặp, ngươi không những lớn lên mà còn tuấn tú hơn nhiều.
Thiên Lân cười đáp:
- Lý thúc thúc quá khen, trong mắt của người, con vĩnh viễn là một đứa trẻ.
Lý Phong sửng sốt một chút, cười nói:
- Quả thật là miệng ngọt, còn hơn tụi kia mấy phần. Đến lúc nào vậy, sao không vào trong cốc ngồi một chút?
Thiên Lân đáp:
- Sáng nay con đã vào trong cốc, bây giờ cùng Lâm Phàm, Tân Nguyệt ra ngoài du ngoạn, vừa hay gặp bọn họ, thuận tiện nói chuyện, chuẩn bị so sánh một chút.
Lý Phong vừa nghe đã hiểu được mấy phần, lập tức trừng Tuyết Xuân, Huyền Vũ, nói với Từ Tĩnh:
- Sau này có rảnh rỗi nhớ quản lý đến bọn chúng, chớ gây chuyện không đâu. Bây giờ các con theo ta về cốc, vừa thu được một tin tức kinh người, cốc chủ triệu tập mọi người quay về.
Nói rồi nhìn Thiên Lân nói:
- Ngươi cũng cùng đi đi, có lẽ các ngươi cũng có chút quan hệ.
Thiên Lân vâng một tiếng, hàng người liền phi thân rời đi.
Trong Đằng Long phủ, Triệu Ngọc Thanh ngồi trên ghế cốc chủ, vẻ mặt trầm ngâm.
Hai bên, Hàn Hạc và Điền Lỗi vẻ mặt âm trầm, đang chăm chú nhìn năm người Trương Trọng Quang, Tiễn Vân Hạc, Vương Chí Bằng, Chu Kiệt và Đinh Vân Nham.
Lúc này, Lý Phong từ ngoài động đi vào, phía sau có Từ Tĩnh, Tuyết Xuân, Huyền Vũ, Phi Hiệp, Tân Nguyệt, Lâm Phàm và Thiên Lân.
- Bẩm sư phụ, sáu người Từ Tĩnh đã đến rồi, Thiên Lân cũng đến.
Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, nhẹ giọng nói:
- Mọi người đến rồi, bây giờ bắt đầu đi.
Trương Trọng Quang mở miệng trước tiên:
- Khải bẩm sư phụ, chúng con vừa mới thu được tin tức, trên Băng Nguyên xuất hiện cao thủ không rõ thân phận, hành tung vô cùng quỷ bí. Những người ngày số lượng không lớn, tổng cộng từ năm đến mười người, nhưng tu vi lại kinh người. Còn về mục đích những người này đến Băng Nguyên, hiện nay tạm thời còn không biết được, cần phải tìm hiểu từng bước.
Thiên Lân, Từ Tĩnh, Tân Nguyệt bảy người nghe vậy thất kinh, rõ ràng rất kinh ngạc.
Tiễn Vân Hạc tiếp lời:
- Ngoại trừ những chuyện này ra, đêm qua trong Tuyết Lang cốc còn phát sinh bạo loạn, vài trăm con sói tuyết đột nhiên phát điên, cắn chết không ít đồng loại, cuối cùng Thanh Lang phải ra mặt loại trừ. Hôm này, có đệ tử trong cốc phát hiện tám con gấu Bắc Cực đang đi về phía Tuyết Lang cốc, đêm nay hẳn sẽ đến nơi.
Những người có mặt đều biến sắc, hành động của sói tuyết và gấu Bắc Cực dự báo điều gì đây?
Triệu Ngọc Thanh thấy mọi người không nói, hỏi tiếp:
- Nghe thấy những điều này, các vị có suy nghĩ như thế nào?
Tam đồ đệ Vương Chí Bằng lên tiếng:
- Theo đệ tử thấy, tin tức thứ nhất còn chưa thể xác định hay dở thế nào, nhưng sự xuất hiện khác lạ ở Tuyết Lang cốc và gấu Bắc Cực dường như dự báo điều gì đó. Chúng ta phải toàn lực truy xét.
Chu Kiệt không đồng ý nói:
- Tam sư huynh có đạo lý nhất định.
(Thiếu mất một đoạn)
Bình luận facebook