• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thất Thân Làm Thiếp (2 Viewers)

  • Chương 103

Dịch: Kún ♥ Nhi
Nguồn: kunnhi.
“Không có việc gì thì mau đi?” Hạ Thanh khẩn trương nói, nhìn Vãn Thanh có chút khổ sở nhưng không có dấu vết bị thương, nàng rốt cục cũng yên lòng. Vừa rồi đợi mãi không có thấy Vãn Thanh quay về, trong lòng nàng vô cùng lo lắng, chỉ sợ xuất hiện điều gì ngoài ý muốn. Ngân Diện đem Vãn Thanh thác cho nàng chăm sóc, nàng nhất định đem hết sức ra bảo hộ cho nàng ấy, nếu có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, nàng sẽ không có mặt mũi nào mà gặp Ngân Diện nữa. Hơn nữa, nội tâm sẽ dày vò khôn nguôi.
Vãn Thanh khẽ lắc đầu, tay kéo được tay Hạ Thanh, trấn an Hạ Thanh, ôn nhu nói: “Không có việc gì!”
“Không có việc gì là tốt rồi, một mực chờ người quay lại, không biết người gặp phải chuyện gì, may là không có sao, nếu như, ta thật không biết…” Nói đến một nửa, mới nhớ ra bên cạnh còn có người, liền ngừng lại.
Hạ Thanh nhìn sang phía Phượng Cô, thái độ lạnh lùng: “Phượng Gia có khỏe không?”
Phượng Cô còn chưa trả lời, Vãn Thanh lại giành nói trước: “Ngài ấy bị trúng kịch độc, ngươi mau chóng cho người đưa về.” Lời lạnh lùng thốt ra, hận thù, chỉ mong hắn biến mất ngay lập tức.
Phượng Cô nghe giọng điệu ấy của nàng, trên mặt lạnh lùng bộc lộ một thứ cảm xúc phẫn nộ vô cùng.
Hạ Thanh cũng muốn mau chóng đưa hắn trở về, hơn nữa vừa thấy chuyện xảy ra ở nhai vừa nãy, nàng cũng muốn hỏi Vãn Thanh xem rốt cục là xảy ra chuyện gì.
Vì vậy tay phất ra sau với 4 người đi theo: “Các ngươi bốn người đưa Phượng Gia quay về Phượng Vũ Lâu.”
“Tuân mệnh.” Tứ võ lĩnh mệnh, tiến lên muốn đỡ Phượng Cô, lại thấy sắc mặt hắn lạnh lẽo, khốc tàn nói: “Không cần, tự thân ta có thể đi được.” Nói xong chậm rãi đứng lên, mặc dù có chút suy lực nhưng vẫn có thể tự mình bước đi.
Nhìn bộ dạng khập khiễng của hắn, mặt Vãn Thanh càng lạnh, vừa rồi hắn một chút sức cũng không còn, sao có thể tự đi được chứ?
Mắt nàng chăm chú nhìn hắn, xem bản thân có bị hắn lừa gạt nữa không.
Khóe miệng Phượng Cô khẽ nhếch lên, thấy vẻ mặt không hài lòng của nàng, hắn cũng xao động trong lòng, làn môi mỏng hướng về phía Vãn Thanh mang theo tà khí: “Muốn giúp, cũng phải có hương thơm mê đắm lòng người chứ.”
Nói xong không dừng lại, cất bước đi, để lại sự phẫn hận trên mặt Vãn Thanh.
Nghĩ rằng Hạ Thanh đang ở bên nên không có dám bộc lộ, đành hoãn cơn giận lại trong lòng sau đó quay sang nhìn Hạ Thanh hỏi: “Chiều nay nhờ có ngươi, nếu không, e rằng khó trở về.”
“Là do ta không chú ý, mới để người rơi vào cảnh nguy hiểm như thế, may là không có việc gì xảy ra, nếu không, ta thật không biết phải nói sao với Ngân Diện.” Nói đến Ngân Diện lúc này, trong mắt Hạ Thanh hiện rõ sự ảm đạm.
Mặc dù chỉ là chợt lóe qua nhưng Vãn Thanh đã kịp chú ý tới, trong lòng chỉ có thể thở dai, Hạ Thanh, nữ tử này… thật quá si tình.
“Việc này sao có thể trách ngươi, ngươi một mình theo ta ra ngoài đã rất khổ cực rồi, lại nói thêm, chuyện này là do ta mà có, nếu có chuyện gì không hay, cũng không thể trách ai.” Vãn Thanh nhàn nhạt nói, cũng không biết phải nói gì cho phải lúc này, dù sao, chuyện nàng xuất hiện đã khiến cho nhiều chuyện rối loạn.
“Thôi, đừng nói những việc này…” Hạ Thanh trong lòng thương cảm, nhưng nàng không thể kiềm chế được tình cảm của mình.
Là nguyện ý của cô ta. Cô ta nguyện ý vì hắn nỗ lực tất cả.
“Rốt cục là xảy ra chuyện gì? Ta lúc ở trên nhai thấy rất nhiều xác thích khách, quanh xe Phượng Cô nhiều như ong vò vẽ, thật kinh hoàng! Nhưng nhìn kĩ không thấy hai người đâu vì vậy liền xuống nhai này tìm!” Hạ Thanh vòng vo đề tai, không nghĩ ra được điều gì hơn.
“Việc này ta đang muốn nói cho ngươi, hãy phái người đi thăm dò thân phận của Bạch Vân yên, xem ra, thân phận của hắn không hề đơn giản, những tên thích khách này đều là do hắn phái đến, kỳ thật mục đích không phải là ta, mà chính là để tróc Phượng Cô, Phượng Cô xưa nay tàn nhẫn, đối với kẻ khác không bao giờ mềm lòng, nhưng đối với Bạch Vân yên hắn lại không hề động tay.” Vãn Thanh tinh tế nói.
“Lại có chuyện như vậy?” Hạ Thanh trên mặt ngạc nhiên, trong chốn giang hồ mọi chuyện nàng đều thông suốt, nhưng tên Bạch Vân Yên này đột ngột xuất hiện, trước tới giờ nàng chưa gặp qua hắn, cũng không nghe gì về hắn.
Nhưng lại có thể phái một đoàn người lớn như vậy đi, rốt cục là người như thế nào? Ở Vân Quốc này chưa nghe qua người nào như thế, cần phải cẩn trọng thăm dò một phen.
“Đúng, cho nên ta mới cảm giác vô cùng kỳ quặc. Huống hồ việc hôm nay ta nhiều ít gì cũng là đắc tội với Bạch Vân Yên, chỉ sợ hắn là loại người không dễ từ bỏ ý đồ, vẫn nên đề phòng là tốt hơn hết.” Vãn Thanh nghĩ tới bộ dạng Bạch Vân Yên khi nãy, đột nhiên rùng mình, hội cảm giác được, người này không đơn giản, hơn nữa, so với Phượng Cô, còn lạnh hơn huyết.
“Ta sẽ phái người đi điều tra, mặc dù không phát sinh chuyện như thế cũng nên thăm dò, nắm giữ được động thái người trong giang hồ mới có thể bất bại được, Tuyết Linh Các chúng ta kinh doanh, sau này phải chú ý mọi cử chỉ của hắn.” Hạ Thanh nói.
“Ta sẽ chờ.” Vãn Thanh gật đầu, nở nụ cười, trong bóng đêm, tuyệt mĩ như trăng.
Trở lại trong phòng, hãy còn chưa kịp thay đồ đã bị một kẻ dọa cho hoảng sợ.
Chỉ thấy người kia sẩm trong bóng tối, trong mờ mịt không thể nhận rõ là ai.
Lãng mi tinh nhãn, tuấn lãng như ánh mặt trời.
Là Tà Phong!
Nàng khẽ vỗ ngực nói: “Nguyên lai là Nhất thần thâu Tà Phong đại hiệp, như thế nào xuất hiện không nói 1 lời? Hơn nữa nửa đêm lại xuất hiện ở phòng ta, muốn hù chết người a!”
Tà Phong vẫn thản nhiên, cười cợt không đứng đắn: “Ngươi biết không, ta thích nhất là xuất hiện những chỗ thần bí, nhất là trong phòng người khác.”
“Thật là,” Vãn Thanh gật đầu cười một tiếng, Tà Phong này, vĩnh viễn vẫn cứ vui đùa thế: “Thiếu hiệp nếu xưng xuất quỷ nhập thần như thế thì không hơn gì danh hiệu Thần thâu đâu.”
“Haha” Tà Phong cười ha ha một tiếng rồi sau đó nhìn nàng: “Ta chờ ngươi đã lâu.”
“Khiến thiếu hiệp phải đợi! Hôm nay ta gặp chút việc ngoài ý muốn cho nên về muộn.” Vãn Thanh nói nhỏ.
“Gặp việc ngoài ý muốn? Sợ là cùng người khác trò chuyện vui vẻ quên thời gian thôi?” Không biết vì sao khi nghe tin hôm nay nàng cùng Phượng Cô đi lễ Phật trong lòng hắn thập phần khó chịu, lời nói khó nghe cứ tự nhiên phun ra.
Kỳ thật nữ tử này không quan hệ gì với hắn, nàng tự nguyện đi với ai là việc của nàng, nàng tự do, việc nàng đi với Phượng Cô là do nàng. Hắn vì sao mà giận dữ chứ?
Nhưng hắn khó chịu, ngẫm là bởi vì nàng đi cùng đối phương là Phượng Cô!
Nhưng nếu nàng đi cùng người khác thì sao?
Nghĩ đến đây trong lòng hắn lại thêm khó chịu, cảm giác khó thở.
Nhìn gương mặt yếu ớt kia, đôi mắt hiền dịu, khóe miệng kẽ mỉm cười, thật giống Vãn Thanh… trong lòng hắn thầm kêu lên, nàng và Vãn Thanh giống nhau…. Thật sao giống qua đi!
Cho nên hắn mới sinh tức giận khi nàng cùng người khác đi du ngoạn như thế.
Nghe giọng hắn hỏi có phần không hài lòng, Vãn Thanh cũng không có giận, chỉ mềm mại cười, ôn nhu nói: “Đúng là có chuyện xảy ra nên mới về muộn như thế, gặp chuyện nguy hiểm vô cùng! May là gặp dữ hóa lành, nếu như không biết có trở về nổi không.”
“Có chuyện gì xảy ra?” Nghe lời Tình Thiên nói, tựa hồ như chuyện gì vô cùng nguy hiểm, Tà Phong ngẩng đầu vội vàng hỏi trong mắt đầy sự quan tâm.
“Có chút nguy hiểm, gặp thích khách 2 lần, may là không có bị thương gì hết.” Vãn Thanh nhẹ nói, về Bạch Vân Yên, nàng hiện tại không rõ về lai lịch của hắn, nhất thời không nên nói ra.
Bất quá, Bạch Vân Yên đột nhiên xuất hiện, không biết vì mục đích gì, nhưng chắc chắn là không đơn giản, nàng dặn dò Tà Phong: “Gần đây trong chốn giang hồ có người tên Bạch Vân Yên, lai lịch không rõ, nếu như ngươi gặp, hãy chú ý nha.”
“Bạch Vân Yên?” Tà Phong khẽ cau mày rồi sau đó lại nói: “Người này ta biết, gần đây hắn nhiều lần đi tìm Phượng Cô, tựa hồ có mục đích gì, nhưng Phượng Cô không quan tâm. Có chuyện gì sao? Người hôm nay các ngươi gặp là hắn sao?”
Hắn có phái người chuyên theo dõi Phượng Cô cho nên việc xung quanh Phượng Cô hắn đều nắm rõ, thế nên mới việc chuyện hôm nay Tình Thiên cùng hắn đi lễ Phật.
“Ta tạm thời cũng không biết lai lịch của hắn, chỉ cảm giác là không hề đơn giản, hôm nay gặp hắn, trong lúc nhất thời mà hắn dẫn theo cả trăm thích khác, thật khó đoán. Tóm lại, ngươi phải cẩn thận đề phòng.” Vãn Thanh bình tĩnh nói, đối với Bạch Vân Yên trong lòng nàng vô cùng nghi hoặc, hắn thoạt nhìn đã thấy không đơn giản, lời nói gian ngoan, không đứng đắn, nhưng nhìn ra là giả vờ, hắn thật sự rất bình tĩnh.
Trước mắt Tà Phong đột nhiên như bị giật, chăm chú nhìn Tình Thiên tựa hồ như muốn nuốt cả người nàng vậy.
Hắn càng lúc nói chuyện với nàng lại càng có cảm giác nàng giống Vãn Thanh, ánh mắt kia, lời nói nhàn nhạt không quan tâm kia, mặc dù rất nhỏ nhưng lại làm cho người ta cảm giác được.
Một nữ tử xa lạ như thế tại sao hắn lại phải quan tâm như vậy!
Tại sao lại còn phải chú ý Bạch Vân Yên cho nàng!
Càng nghĩ trong lòng lại càng nghi hoặc.
Hắn thấy rõ từng chi tiết giống Vãn Thanh ở Tình Thiên.
Rốt cục thì nàng có phải là Vãn Thanh hay không?
Trong lòng lại càng thêm nghi hoặc, tràn ngập trong đầu. Mang theo chút mơ hồ hưng phấn, phảng phất như sau lớp rèm sương mờ che mặt nàng kia, chính là Vãn Thanh.
Khóe miệng không kiềm chế nổi nở một nụ cười vui vẻ.
“Thiếu hiệp làm sao vậy?” Vãn Thanh nhìn vẻ mặt cười ngớ ngẩn của Tà Phong hỏi. Trong mắt hắn có chút cổ quái, dĩ nhiên làm người ta khó hiểu nhưng rất hưng phấn vui vẻ, như nhặt được đồ vậy.
“Không có… Không có!” Tà Phong bị nàng hỏi dọa cho hoảng sợ, vội vàng lắc đầu giải thích, trên mặt vẫn không ngừng vui vẻ.
Hiện tại không nên đánh rắn động cỏ, Vãn Thanh không muốn để lộ thân phận, không sao cả, hắn sẽ có biện pháp do thám.
“A”… Vãn Thanh không có hỏi tiếp nhưng nhìn Tà Phong cười, nàng biết nhất định có điều gì đó, nàng hỏi hắn không nói, còn nữa, hôm nay dưới thân phận Tình Thiên này, nàng không thể quá thân mật với hắn, hỏi kĩ được.
Tà Phong lấy ra một thanh cầm, đỏ bừng trong suốt, khắc họa đẹp, vô cùng chói mắt.
Không đốt đèn, chỉ sợ người ngoài biết, chỉ có thể mượn trăng ngắm nó, trên cầm khắc một đóa mẫu đơn, đỏ tươi, cao cấp, sống động như hoa thật.
Đàn cổ Hồng Ngọc,…
Bàn tay trắng nõn nà khẽ lướt trên dây, “đương” một tiếng, âm thanh trong trẻo ngân xa, là đàn cổ thượng hảo, tiếng cầm khác khó mà sánh nổi.
Phượng Cô thật là phí phạm, cầm tốt như vậy, lại luôn giấu đi, không lấy ra dùng.
“Đàn cổ Hồng Ngọc.” Vãn Thanh cười hài lòng.
Tà Phong lại một lần nữa nhìn nàng, Vãn Thanh nhìn lên thấy hắn si tình nhìn nàng, bản thân có chút xấu hổ.
Nghĩ đôi chút cười một tiếng: “Thần Thâu Nhất Tà Phong thật danh bất hư truyền, ba ngày là ba ngày! Không trễ một ngày!”
“Đàn cổ này lần đầu ta trộm! Nếu không có Tình Thiên cô nương khiến Phượng Cô cùng nhau đi lễ phật chỉ sợ ta còn vất vả lâu!” Tà Phong hướng về phía nàng cười có chút xấu xa.
Vãn Thanh nhìn ra hắn không hề ác ý, chỉ thuần túy nói giỡn, cũng không thèm để ý, ngược lại hào phóng cười một hồi: “Như vậy thù lao phải giảm một nửa rồi, dù sao ta cũng lập công lớn a!”
“Đương nhiên, Tình Thiên cô nương nói cái gì cũng đúng a, kỳ thật Tình Thiên không cần trả công gì, ta vui vẻ mà!” Tà Phong nói, lại chăm chú nhìn nàng.
Thật sự là càng nhìn, nét cười kia, mặt mày kia, tất cả là dáng vẻ Vãn Thanh, cả bộ dạng bình tĩnh trò chuyện kia, cũng giống như nàng.
“Ta đây không dám, nhớ hôm gặp thiếu hiệp còn không muốn nhận.” Vãn Thanh cố ý nhắc lại.
Tà Phong không thèm để ý, cười ha hả: “Ta ngày đó không biết Tình Thiên cô nương thế nào, nếu biết, sao dám có thái độ gì!”
Vãn Thanh há hốc mồm miệng không tin, khóe miệng nhàn nhạt vui vẻ: “Ha! Nguyên Tà Phong thiếu hiệp là người thế sao, thật không thể trông mặt mà bắt hình dong!”
“Quan trọng là bản chất! Ngay cả Khổng Tử cũng nói thế, ta chẳng qua vẫn nhớ một hình bóng cũ! Xem ra cô nương không chỉ có vẻ bên ngoài, mà rất khí chât!” Tà Phong nói, mặt vẫn không ngừng cười.
“Được tán dương như thế, thật là vinh hạnh cho Tình Thiên!” Vãn Thanh cũng cười ngặt nghẽo, nhìn bộ dạng kia của Tà Phong, hắn làm nàng thật vui, cùng hắn một chỗ luôn có thể cười thoải mái, thật to.
Nhìn nàng cười, trong lòng hắn thật vui.
Chỉ tiếc. Hắn và nàng, ở bên nhau chỉ được ngắn ngủi, lúc này, Lan Anh ở ngoài gọi vào: “Cô nương, nước tắm đã chuẩn bị xong?”
Nàng áy náy nhìn Tà Phong, thấy hắn cười một tiếng, chắp tay: “Tình Thiên cô nương, Tà Phong cáo từ!”
Vãn Thanh gật đầu: “Về chuyện Phượng Cô, thiếu hiệp muốn biết gì, Tình Thiên sẽ cho người đi thăm dò.”
“Hảo!” Hắn nói xong khẽ lắc mình, hướng về bên ngoài chạy như bay đi.
ĐộcCôCầuBại
Thất Thân Làm Thiếp
Tác giả: Nguyệt Sinh
Cuốn BÁO THÙ
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom