Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 146
Dịch: Kún ♥ Nhi
Nguồn: kunnhi.
Bởi vì Thiên Sơn băng ngọc tuyết liên là loại hoa ngàn năm khó được, là kỳ hoa, có thể giải bách độc, nhưng kỳ hoa cũng có kỳ xử, một ngày sau khi hái hoa sẽ héo tàn.
Một khi hoa đã héo tàn, hoàn toàn vô tác dụng. Trừ phi có Thiên Sơn bất hóa tuyết (tuyết không tan) dưỡng khởi, mới có thể tồn tại được, nhưng Thiên Sơn bất hóa tuyết, càng là bách ngộ bất đắc nhất cầu (trăm ngộ không được một cầu)-.
Cho nên, Phượng Cô đi Thiên Sơn tìm kiếm hoa băng ngọc tuyết liên, chỉ có thể đưa Vãn Thanh đi cùng. Có điều lăn lộn vất vả, vô cùng khổ cực, sợ Vãn Thanh cảm thấy không khỏe, Phượng Cô cố ý sai người chế tạo một xe ngựa chuyên dụng, trong xe lót đệm nhung rất dầy, ngồi trong xe sẽ không thấy xóc nảy.
Vì lo sẽ gây sự chú ý cho kẻ khác, Phượng Cô không mang theo nhiều người lắm, chỉ dẫn theo Hồng Thư là nha hoàn, và bốn thị vệ võ công cao nhất.
Phượng Cô làm công tử nhà giàu đi du sơn ngoạn thủy, nàng làm phu nhân, vốn dĩ nàng định làm nha hoàn như Hồng Thư -, nhưng nói thế nào Phượng Cô cũng không chịu, sau một hồi giằng co, đành như ý hắn, nhận thân phận phu nhân như hắn mong muốn.
Mỗi người đều thay đổi trang phục , dù sao hôm nay tuy thân phận của Phượng Cô không tầm thường, nhưng lại đắc tội Bạch Vân Yên, vẫn lo lắng tên đó sẽ vì giận mà trả thù.
Bất quá hành trình lần này vô cùng bí mật, không mấy người hay biết, một mạch lên đường cũng tính là thuận buồm xuôi gió.
Nhưng Vãn Thanh có chút không thoải mái, Phượng Cô cứ đi được một quãng là ngừng, không chịu đi nhanh, nàng lại không muốn ở chung một chỗ với hắn, đi cùng nhau như thế cảm giác rất mất tự nhiên.
Nhưng Phượng Cô lại nghĩ khác nàng, hắn chỉ hy vọng, lần này đi Thiên Sơn, không chỉ tìm băng ngọc tuyết liên giải độc cho nàng, còn muốn cảm hóa trái tim nàng, cầu được sự tha thứ của nàng –.
Nhưng xem ra chuyện đó không dễ dàng.
Từ trước tới nay vẫn là nữ nhân theo đuổi hắn -, bây giờ bảo hắn phải làm gì đi lấy lòng nữ tử này đây?
Không biết phải làm như thế nào mới có thể giành được trái tim của nữ tử này, đọc hết sách cũng không tìm được đáp án. Buồn bực phiền lòng, hắn chỉ có thể tỉ mỉ ôn nhu hết mình.
Nhưng hắn trời sinh nóng tính, muốn ra vẻ lạnh lùng mà dịu dàng [ngôn ngữ manga là cool =))] như tên Ngân Diện chết tiệt, hắn không làm được.
Vì vậy khi chưa tìm được giải pháp chính, tâm tình của hắn vô cùng buồn phiền.
Lúc này, bọn họ đang dần dần ra khỏi trấn Đại Thành , nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cần đi khỏi thành này, sẽ không còn gặp được cảnh dân cư đông đúc nữa -.
Đưa tay gọi một thị vệ lại để dặn dò: “Mua nhiều lương khô một chút, từ đây đến Thiên Sơn còn rất xa!”
“Vâng” thị vệ gật đầu đi làm.
Sau đó bọn họ tìm một nhà trọ để nghỉ ngơi.
Lúc xuống xe, trong lúc vô tình nghe thấy ở cửa hàng sát vách có một nam tử đang cầu xin sự tha thứ từ một nữ tử: “Nương tử, phải như thế nào, nàng mới có thể tha thứ cho ta a!”
“Ngươi đã làm ra chuyện như vậy, muốn ta tha thứ cho ngươi như thế nào!” Nữ tử phẫn nộ nói, rồi sau đó xách làn rau đi về.
Nam tử chạy đuổi theo, nhìn dáng chạy của hắn ai nhìn cũng thấy cười phát nghẹn …
Thanh âm dần dần xa, lúc này Phượng Cô mới quay đầu lại, hỏi Vãn Thanh: “Nàng thử nói xem, nam tử kia, phải như thế nào, mới có thể được nàng kia tha thứ?”
“Tại sao đột nhiên người lại hỏi câu này?” Vãn Thanh khó hiểu nhìn Phượng Cô, có chút không giải thích được với câu hỏi đó của hắn, hắn chưa bao giờ thích chõ mũi vào chuyện của người khác, tại sao đột nhiên lại thế này.
Nàng vô thức quay đầu về phía cặp vợ chồng kia, chỉ thấy đã đi xa, không còn trông rõ nữa.
Về phần Phượng Cô, nghe xong lời Vãn Thanh nói, vẻ mặt có chút ngượng ngùng xấu hổ, đối với ý nghĩ vừa rồi của bản thân, hắn thật sự thấy xấu hổ.
Bất quá dù sao hắn cũng là một kẻ cuồng vọng, chỉ chốc lát sau, mọi xấu hổ liền biến mất , hắn ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Chỉ hỏi thôi mà.” Hắn là hạng người nào chứ, cho dù có xấu hổ thật, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, giấu mọi mất tự nhiên xuống đáy lòng. Hơn nữa lại càng không thể hiện sự xấu hổ hay thất thố trước mặt Vãn Thanh, việc đó quá bẽ mặt!
“A…” Vãn Thanh gật đầu, nhất thời không suy nghĩ thêm.
Khi Phượng Cô còn đang lo lắng nàng sẽ không trả lời câu hỏi của hắn!
Lại thấy nàng trả lời: “Kỳ thật là vợ chồng, điều trọng yếu nhất là phải thật tâm, có một số việc, cũng chưa chắc không thể cứu vãn, chỉ còn chờ xem nam tử kia sẽ chân tâm đến mức nào để cảm hóa cô ấy thôi!”
“Thật sự chỉ cần chân tâm là có thể cứu vãn những chuyện trước kia và cảm hóa trái tim sao?” Phượng Cô vội vàng hỏi.
Vãn Thanh quay đầu lại nhìn hắn , tự hỏi sao hắn tự dưng lại cố chấp bám lấy đề tài này thế, lại đột nhiên hiểu ra.
Ý tứ của hắn, là mượn đôi vợ chồng vừa rồi nói chuyện của hai người sao?
Nhưng hai tình huống khác nhau hoàn toàn -, trước đây hắn và nàng hoàn toàn không có tình cảm -.
Vì vậy thanh âm có chút lạnh lùng nói: “Cần phải xem xem giữa hai người có tồn tại tình cảm hay không, nếu cả hai đều còn dành tình cảm cho nhau, như vậy là có thể cứu vãn, nếu như không có hay không còn tình cảm, có làm gì cũng vô ích cả thôi…”
Câu trả lời nàng dành cho hắn, là trả lời về vấn đề của cặp vợ chồng kia, cũng là trả lời cho vấn đề của hai người bọn họ.
Phượng Cô nghe đến đấy, trong lòng dần dần ảm đạm, môi mỏng mím lại, không còn vẻ cuồng vọng mọi khi, chỉ còn lại gương mặt xám xịt, ai nhìn vào cũng biết hắn đang vô cùng sầu não và bất đắc dĩ.
Thống khổ cùng bi thương.
Còn có hối hận sâu sắc.
Bất quá rất may là Phượng Cô chưa bao giờ là kẻ dễ dàng nhận thua, hắn luôn rất tự tin vào bản thân.
Hai người không hẹn cùng dựa vào một song cửa, không khí càng thêm trầm mặc.
Vừa ngồi xuống, tiểu nhị liền đi đến : “Hai vị khách quan, muốn ăn thứ gì? Nhà bếp của chúng ta là tốt nhất trấn này!”
“Có cái gì…” Phượng Cô đang muốn nói có gì ngon cứ lấy hết ra đây. Từ trước tới giờ, thứ hắn không thiếu nhất chính là tiền, đây chắc chắn là nhà trọ cuối cùng mà bọn họ gặp được, nếu không ăn bây giờ, ra khỏi thành rồi, cứ một mạch đi về Thiên Sơn theo hướng tây, chỉ sợ người cũng ít dần, muốn ăn đồ ăn tử tế chút cũng không có .
“Tiểu nhị ca, chỗ các ngươi có món gì là đặc sắc nhất?” Vãn Thanh cắt lờt Phượng Cô, nàng biết con người Phượng Cô, mở miệng sẽ nói cái gì, nhưng ở chỗ này, hiển lộ tiền tài không phải là chuyện tốt, tuy cái nhà trọ nho nhỏ này chẳng thể làm chuyện xấu với bọn họ, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
“Nhà bếp chúng ta có bốn món nổi tiếng là: cẩm lý lai hoa, thu nguyệt như họa, bích thiên nhất lam, nhất minh nhi thiên! Bốn món này, có thể nói sắc hương vị câu toàn, khách nào ăn xong cũng khen ngợi không thôi!” Tiểu nhị ca vừa nói vừa văng nước bọt tán loạn, tán thưởng như thế bốn món này ngon nhất trên trời dưới đất.
Vãn Thanh gật đầu: ” phiền Tiểu nhị ca cho chúng ta một đĩa cẩm lý lai hoa một đĩa nhất minh nhi thiên, thêm vài món ăn khác.”
“Lạ nước lạ cái, không nên rêu rao quá mức.” Thấy tiểu nhị đi, Vãn Thanh mới giải thích.
Khó có lúc nào có người cắt lời Phượng Cô mà hắn không nổi giận, cũng không phản ứng chút nào, sau khi nàng cắt lời hắn, thật lòng chỉ sợ hắn hất tung cái bàn!
Nhưng xem ra tính tình hắn đã kiềm chế hơn trước không ít -.
“Thanh nhi nói thế nào thì làm thế!” Phượng Cô yếu ớt cười nói, kỳ thật chính hắn cũng rất kỳ quái, vừa nãy nàng cắt lời hắn, nếu đổi lại là lúc trước , là người khác, nhất định hắn đã nổi cơn lôi đình.
Nhưng khi nãy, hắn không cảm thấy chút tức giận nào, ngược lại cảm giác vô cùng ấm áp, đây thật là một chuyện kinh người, nhưng hắn thích.
Xem ra, hắn đã dần dần trở nên dịu dàng , như vậy, nói không chừng Thanh nhi cũng sẽ dần dần bị hắn làm cảm động -.
Kỳ thật một màn vừa rồi, không chỉ có hai người kinh ngạc, Hồng Thư và các thị vệ phía sau đã vã mồ hôi khắp người, chỉ sợ Gia nổi giận lên, sẽ khó lòng mà dọn dẹp được.
Vì vậy, ai nấy đều sững sờ như tượng đá.
Đối với câu trả lời của hắn, Vãn Thanh chỉ ngẩng đầu cười nhạt, nhưng từ đáy lòng, trào lên một cảm giác mà nàng cũng không giải thích được.
Phượng Cô này nàng chưa bao giờ thấy qua, bị cắt lời cũng không tức giận, thật sự không tức giận -, nàng rất giỏi nhìn mặt đoán ý, từ trên mặt của hắn, đúng thật là nàng nhìn không ra chút bực bội nào, cũng nhìn không ra chút ẩn nhẫn che dấu nào.
“Đồ ăn tới!” Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị liền đưa thức ăn tới.
Nhìn qua một lượt, mùi vị của cẩm lý lai hoa đúng là không tầm thường, rất hợp khẩu vị của Vãn Thanh, nhẹ mà không ngấy, gồm sáu nguyên liệu khác nhau -, phối hợp vừa đúng, thoang thoảng mùi thịt, đậm mà không ngấy, kỳ vị bất phàm.
“Tiểu nhị – giới thiệu cũng không sai, món ăn này đúng là mỹ vị!” Vừa nói vừa ném thử món nhất minh nhi thiên, vốn dĩ nàng không thích ăn thịt -, nhưng nghĩ thầm món trước đã ngon như vậy, không ăn có lẽ sẽ tiếc , vì vậy gắp một miếng thịt, mới phát hiện, thịt mềm mà không dai, còn có mùi sen thơm, vô cùng ngon miệng.
Đồ ăn ngon, mùi vị tốt, Vãn Thanh ăn rất ngon miệng, là bữa mà nàng ăn nhiều nhất trong nhiều ngày trở lại đây.
Nhưng lại có chuyện khiến nàng phải phiền lòng , nơi này mặc dù chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng không ít khách chút nào, mười gian phòng chỉ còn lại một gian .
Vãn Thanh có chút không tự nhiên, đang nghĩ ngợi tìm nhà trọ khác, chợt điếm tiểu nhị nói: “Khách quan, các ngươi không cần đi tìm , thị trấn này, tổng cộng chỉ có hai nhà trọ, nếu chỗ này hết phòng thì nhà trọ kia cũng hết phòng -.”
“Nhưng…” Vãn Thanh còn muốn nói gì đó, chợt tiểu nhị híp mắt cười: “Xem ra công tử đã đắc tội với phu nhân! Haizzzz, tục ngữ nói rất đúng, vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa hợp, đã là vợ chồng thì có hiểu lầm gì mà không giải quyết được chứ! Công tử, ngươi nên khuyên nhủ nương tử của ngươi đi…”
Tiểu nhị ca vừa nói xong, còn không quên che miệng cười cười.
Phượng Cô thì như một người khác, đối với lời của tên tiểu nhị, không chút giận dữ còn nói theo: “Tiểu nhị ca nói đúng.”
Nói xong còn quay đầu hỏi Vãn Thanh: “Nương tử, nàng nói thế có phải không?”
Nàng nhìn hắn chăm chú một hồi lâu, cuối cùng suy nghĩ một chút, thấy cũng được, trong mật thất ở phủ Bạch Vân Yên, không phải đã từng ngủ cùng giường với hắn rồi sao?
Chỉ cần bản thân trong sạch, không cần để tâm nhiều lễ nghĩa như vậy, vì vậy lạnh lùng nói: “Đành vậy .”
Nhưng đến khi đi ngủ, mới biết khác rất nhiều -.
Khi ở mật thất là bị giam lỏng, hơn nữa Phượng Cô thân mang trọng thương, nhưng giờ phút này, vết thương của Phượng Cô đã hồi phục quá nửa, cùng ở dưới một mái nhà, hơn nữa giường của nhà trọ này nhỏ, hai người ngủ, không cách nhau được nhiều.
Vãn Thanh cố lùi người vào trong, nhưng mặc kệ nàng có lùi thế nào, vẫn chạm phải thân hình rất nóng nằm ngoài, làm lòng nàng khó mà thanh bình.
Dù nàng đã hít sâu mấy lần , vẫn cảm giác được sự tồn tại của thân thể cực nóng đó.
Trong lòng tức giận không thôi, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không thể mở miệng nói gì, nếu biết sớm thì đã kiên trì chuyện chia phòng, không ngủ cùng giường với hắn.
Nhưng lúc này muốn hồi hận thì hình như đã chậm. Trời đã tối , nếu có ra ngoài tìm nhà trọ sợ là tìm không ra -.
Mà nàng không biết -, Phượng Cô đang cố ý -, bởi vì vô luận có thế nào, hắn đều không trực tiếp chạm vào nàng, nhưng vẫn khiến nàng cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Hắn chỉ không muốn, cách nàng quá xa, nhưng, rồi lại sợ hãi dọa nàng bỏ chạy.
Đầu, hơi hơi cúi xuống gáy nàng, hô hấp ấm áp –, chậm rãi phun ra, mang theo mập mờ, đụng chạm vào gáy nàng.
Nhìn tóc gáy nàng dựng đứng lên, trong lòng hắn cảm thấy thỏa mãn, ít nhất nàng vẫn nhận biết sự hiện hữu của hắn.
Chỉ tiếc, càng nhìn dục hỏa càng bùng lên.
Hắn là một nam nhân bình thường –, có thất tình lục dục, hơn nữa trước mặt hắn hiện nay là nữ tử mà hắn yêu mến, còn cùng giường cùng gối, nếu bất động thanh sắc, vậy không phải nam nhân bình thường.
Nhưng hắn không dám có bất cứ động tác gì, chỉ có thể nhẫn đến mức toàn thân đỏ ửng .
Thật muốn liều lĩnh chồm về phía nàng, nhưng hắn biết không thể, vì vậy đành khống chế bản thân. Cố gắng để bản thân không phải chịu sự khống chế của tình dục nữa.
Nhưng muốn khống chế, hoàn toàn không phải chuyện đơn giản, càng ép bản thân không nghĩ nữa thì phát hiện ra trong đầu chỉ toàn chuyện đấy.
Đột nhiên.
Một tiếng ‘ phanh ’ đột ngột vang lên.
Nam nữ trên giường, không hẹn mà gặp cùng đồng thời ngồi dậy, hơn nữa bật dậy nhanh như nhau.
Liếc mắt nhìn nhau, thật là cười không nổi.
Phượng Cô …lên tiếng trước: “Ta muốn uống chén trà, thật khát!”
Vãn Thanh cũng đi theo nói: “Ta cũng vậy.”
Vì vậy hai người song song xuống giường, rồi sau ngồi xuống cạnh bàn uống trà.
Kết quả một chén tiếp một chén, uống liên tục liền mấy chén, uống đến cạn cả bình trà.
Kỳ thật hai người không quá khát, chỉ là không muốn ở trên giường để bị hành hạ nữa.
Nhưng trà đã hết, đêm mới bắt đầu, không ngủ, thì không hợp lý , Vãn Thanh nhẹ nhàng đứng lên, nói: “Ta … ngủ trước.”
“Được, nàng … ngủ trước đi. Ta còn việc phải nghĩ, đợi lát nữa ngủ tiếp.” Phượng Cô không dám ngủ, là bởi vì hắn phát hiện, mấy chén trà lạnh này căn bản không thể dập được dục hỏa bừng bừng trong người hắn.
Hắn đành tâm phiền ý loạn ngồi ở ghế, nhìn nàng nằm nghiêng.
Rốt cuộc là ngồi đến hừng đông.
Vãn Thanh duỗi người, quay đầu, mới phát hiện, Phượng Cô gục xuống bàn ngủ thiếp đi, khó trách bản thân đêm qua ngủ thẳng giấc, không bị quấy nhiễu, thì ngủ rất nhanh .
Cười một tiếng, không ngờ hắn lại chính nhân quân tử như thế, thật khó khăn mới tìm thấy một điểm tốt hiếm hoi của hắn. Nhưng nàng đâu có hay, vì cái gì mà Phượng Cô không dám lên giường nằm ngủ!
Thủy Chung
Thất Thân Làm Thiếp
Tác giả: Nguyệt Sinh
Nguồn: kunnhi.
Bởi vì Thiên Sơn băng ngọc tuyết liên là loại hoa ngàn năm khó được, là kỳ hoa, có thể giải bách độc, nhưng kỳ hoa cũng có kỳ xử, một ngày sau khi hái hoa sẽ héo tàn.
Một khi hoa đã héo tàn, hoàn toàn vô tác dụng. Trừ phi có Thiên Sơn bất hóa tuyết (tuyết không tan) dưỡng khởi, mới có thể tồn tại được, nhưng Thiên Sơn bất hóa tuyết, càng là bách ngộ bất đắc nhất cầu (trăm ngộ không được một cầu)-.
Cho nên, Phượng Cô đi Thiên Sơn tìm kiếm hoa băng ngọc tuyết liên, chỉ có thể đưa Vãn Thanh đi cùng. Có điều lăn lộn vất vả, vô cùng khổ cực, sợ Vãn Thanh cảm thấy không khỏe, Phượng Cô cố ý sai người chế tạo một xe ngựa chuyên dụng, trong xe lót đệm nhung rất dầy, ngồi trong xe sẽ không thấy xóc nảy.
Vì lo sẽ gây sự chú ý cho kẻ khác, Phượng Cô không mang theo nhiều người lắm, chỉ dẫn theo Hồng Thư là nha hoàn, và bốn thị vệ võ công cao nhất.
Phượng Cô làm công tử nhà giàu đi du sơn ngoạn thủy, nàng làm phu nhân, vốn dĩ nàng định làm nha hoàn như Hồng Thư -, nhưng nói thế nào Phượng Cô cũng không chịu, sau một hồi giằng co, đành như ý hắn, nhận thân phận phu nhân như hắn mong muốn.
Mỗi người đều thay đổi trang phục , dù sao hôm nay tuy thân phận của Phượng Cô không tầm thường, nhưng lại đắc tội Bạch Vân Yên, vẫn lo lắng tên đó sẽ vì giận mà trả thù.
Bất quá hành trình lần này vô cùng bí mật, không mấy người hay biết, một mạch lên đường cũng tính là thuận buồm xuôi gió.
Nhưng Vãn Thanh có chút không thoải mái, Phượng Cô cứ đi được một quãng là ngừng, không chịu đi nhanh, nàng lại không muốn ở chung một chỗ với hắn, đi cùng nhau như thế cảm giác rất mất tự nhiên.
Nhưng Phượng Cô lại nghĩ khác nàng, hắn chỉ hy vọng, lần này đi Thiên Sơn, không chỉ tìm băng ngọc tuyết liên giải độc cho nàng, còn muốn cảm hóa trái tim nàng, cầu được sự tha thứ của nàng –.
Nhưng xem ra chuyện đó không dễ dàng.
Từ trước tới nay vẫn là nữ nhân theo đuổi hắn -, bây giờ bảo hắn phải làm gì đi lấy lòng nữ tử này đây?
Không biết phải làm như thế nào mới có thể giành được trái tim của nữ tử này, đọc hết sách cũng không tìm được đáp án. Buồn bực phiền lòng, hắn chỉ có thể tỉ mỉ ôn nhu hết mình.
Nhưng hắn trời sinh nóng tính, muốn ra vẻ lạnh lùng mà dịu dàng [ngôn ngữ manga là cool =))] như tên Ngân Diện chết tiệt, hắn không làm được.
Vì vậy khi chưa tìm được giải pháp chính, tâm tình của hắn vô cùng buồn phiền.
Lúc này, bọn họ đang dần dần ra khỏi trấn Đại Thành , nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cần đi khỏi thành này, sẽ không còn gặp được cảnh dân cư đông đúc nữa -.
Đưa tay gọi một thị vệ lại để dặn dò: “Mua nhiều lương khô một chút, từ đây đến Thiên Sơn còn rất xa!”
“Vâng” thị vệ gật đầu đi làm.
Sau đó bọn họ tìm một nhà trọ để nghỉ ngơi.
Lúc xuống xe, trong lúc vô tình nghe thấy ở cửa hàng sát vách có một nam tử đang cầu xin sự tha thứ từ một nữ tử: “Nương tử, phải như thế nào, nàng mới có thể tha thứ cho ta a!”
“Ngươi đã làm ra chuyện như vậy, muốn ta tha thứ cho ngươi như thế nào!” Nữ tử phẫn nộ nói, rồi sau đó xách làn rau đi về.
Nam tử chạy đuổi theo, nhìn dáng chạy của hắn ai nhìn cũng thấy cười phát nghẹn …
Thanh âm dần dần xa, lúc này Phượng Cô mới quay đầu lại, hỏi Vãn Thanh: “Nàng thử nói xem, nam tử kia, phải như thế nào, mới có thể được nàng kia tha thứ?”
“Tại sao đột nhiên người lại hỏi câu này?” Vãn Thanh khó hiểu nhìn Phượng Cô, có chút không giải thích được với câu hỏi đó của hắn, hắn chưa bao giờ thích chõ mũi vào chuyện của người khác, tại sao đột nhiên lại thế này.
Nàng vô thức quay đầu về phía cặp vợ chồng kia, chỉ thấy đã đi xa, không còn trông rõ nữa.
Về phần Phượng Cô, nghe xong lời Vãn Thanh nói, vẻ mặt có chút ngượng ngùng xấu hổ, đối với ý nghĩ vừa rồi của bản thân, hắn thật sự thấy xấu hổ.
Bất quá dù sao hắn cũng là một kẻ cuồng vọng, chỉ chốc lát sau, mọi xấu hổ liền biến mất , hắn ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Chỉ hỏi thôi mà.” Hắn là hạng người nào chứ, cho dù có xấu hổ thật, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, giấu mọi mất tự nhiên xuống đáy lòng. Hơn nữa lại càng không thể hiện sự xấu hổ hay thất thố trước mặt Vãn Thanh, việc đó quá bẽ mặt!
“A…” Vãn Thanh gật đầu, nhất thời không suy nghĩ thêm.
Khi Phượng Cô còn đang lo lắng nàng sẽ không trả lời câu hỏi của hắn!
Lại thấy nàng trả lời: “Kỳ thật là vợ chồng, điều trọng yếu nhất là phải thật tâm, có một số việc, cũng chưa chắc không thể cứu vãn, chỉ còn chờ xem nam tử kia sẽ chân tâm đến mức nào để cảm hóa cô ấy thôi!”
“Thật sự chỉ cần chân tâm là có thể cứu vãn những chuyện trước kia và cảm hóa trái tim sao?” Phượng Cô vội vàng hỏi.
Vãn Thanh quay đầu lại nhìn hắn , tự hỏi sao hắn tự dưng lại cố chấp bám lấy đề tài này thế, lại đột nhiên hiểu ra.
Ý tứ của hắn, là mượn đôi vợ chồng vừa rồi nói chuyện của hai người sao?
Nhưng hai tình huống khác nhau hoàn toàn -, trước đây hắn và nàng hoàn toàn không có tình cảm -.
Vì vậy thanh âm có chút lạnh lùng nói: “Cần phải xem xem giữa hai người có tồn tại tình cảm hay không, nếu cả hai đều còn dành tình cảm cho nhau, như vậy là có thể cứu vãn, nếu như không có hay không còn tình cảm, có làm gì cũng vô ích cả thôi…”
Câu trả lời nàng dành cho hắn, là trả lời về vấn đề của cặp vợ chồng kia, cũng là trả lời cho vấn đề của hai người bọn họ.
Phượng Cô nghe đến đấy, trong lòng dần dần ảm đạm, môi mỏng mím lại, không còn vẻ cuồng vọng mọi khi, chỉ còn lại gương mặt xám xịt, ai nhìn vào cũng biết hắn đang vô cùng sầu não và bất đắc dĩ.
Thống khổ cùng bi thương.
Còn có hối hận sâu sắc.
Bất quá rất may là Phượng Cô chưa bao giờ là kẻ dễ dàng nhận thua, hắn luôn rất tự tin vào bản thân.
Hai người không hẹn cùng dựa vào một song cửa, không khí càng thêm trầm mặc.
Vừa ngồi xuống, tiểu nhị liền đi đến : “Hai vị khách quan, muốn ăn thứ gì? Nhà bếp của chúng ta là tốt nhất trấn này!”
“Có cái gì…” Phượng Cô đang muốn nói có gì ngon cứ lấy hết ra đây. Từ trước tới giờ, thứ hắn không thiếu nhất chính là tiền, đây chắc chắn là nhà trọ cuối cùng mà bọn họ gặp được, nếu không ăn bây giờ, ra khỏi thành rồi, cứ một mạch đi về Thiên Sơn theo hướng tây, chỉ sợ người cũng ít dần, muốn ăn đồ ăn tử tế chút cũng không có .
“Tiểu nhị ca, chỗ các ngươi có món gì là đặc sắc nhất?” Vãn Thanh cắt lờt Phượng Cô, nàng biết con người Phượng Cô, mở miệng sẽ nói cái gì, nhưng ở chỗ này, hiển lộ tiền tài không phải là chuyện tốt, tuy cái nhà trọ nho nhỏ này chẳng thể làm chuyện xấu với bọn họ, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
“Nhà bếp chúng ta có bốn món nổi tiếng là: cẩm lý lai hoa, thu nguyệt như họa, bích thiên nhất lam, nhất minh nhi thiên! Bốn món này, có thể nói sắc hương vị câu toàn, khách nào ăn xong cũng khen ngợi không thôi!” Tiểu nhị ca vừa nói vừa văng nước bọt tán loạn, tán thưởng như thế bốn món này ngon nhất trên trời dưới đất.
Vãn Thanh gật đầu: ” phiền Tiểu nhị ca cho chúng ta một đĩa cẩm lý lai hoa một đĩa nhất minh nhi thiên, thêm vài món ăn khác.”
“Lạ nước lạ cái, không nên rêu rao quá mức.” Thấy tiểu nhị đi, Vãn Thanh mới giải thích.
Khó có lúc nào có người cắt lời Phượng Cô mà hắn không nổi giận, cũng không phản ứng chút nào, sau khi nàng cắt lời hắn, thật lòng chỉ sợ hắn hất tung cái bàn!
Nhưng xem ra tính tình hắn đã kiềm chế hơn trước không ít -.
“Thanh nhi nói thế nào thì làm thế!” Phượng Cô yếu ớt cười nói, kỳ thật chính hắn cũng rất kỳ quái, vừa nãy nàng cắt lời hắn, nếu đổi lại là lúc trước , là người khác, nhất định hắn đã nổi cơn lôi đình.
Nhưng khi nãy, hắn không cảm thấy chút tức giận nào, ngược lại cảm giác vô cùng ấm áp, đây thật là một chuyện kinh người, nhưng hắn thích.
Xem ra, hắn đã dần dần trở nên dịu dàng , như vậy, nói không chừng Thanh nhi cũng sẽ dần dần bị hắn làm cảm động -.
Kỳ thật một màn vừa rồi, không chỉ có hai người kinh ngạc, Hồng Thư và các thị vệ phía sau đã vã mồ hôi khắp người, chỉ sợ Gia nổi giận lên, sẽ khó lòng mà dọn dẹp được.
Vì vậy, ai nấy đều sững sờ như tượng đá.
Đối với câu trả lời của hắn, Vãn Thanh chỉ ngẩng đầu cười nhạt, nhưng từ đáy lòng, trào lên một cảm giác mà nàng cũng không giải thích được.
Phượng Cô này nàng chưa bao giờ thấy qua, bị cắt lời cũng không tức giận, thật sự không tức giận -, nàng rất giỏi nhìn mặt đoán ý, từ trên mặt của hắn, đúng thật là nàng nhìn không ra chút bực bội nào, cũng nhìn không ra chút ẩn nhẫn che dấu nào.
“Đồ ăn tới!” Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị liền đưa thức ăn tới.
Nhìn qua một lượt, mùi vị của cẩm lý lai hoa đúng là không tầm thường, rất hợp khẩu vị của Vãn Thanh, nhẹ mà không ngấy, gồm sáu nguyên liệu khác nhau -, phối hợp vừa đúng, thoang thoảng mùi thịt, đậm mà không ngấy, kỳ vị bất phàm.
“Tiểu nhị – giới thiệu cũng không sai, món ăn này đúng là mỹ vị!” Vừa nói vừa ném thử món nhất minh nhi thiên, vốn dĩ nàng không thích ăn thịt -, nhưng nghĩ thầm món trước đã ngon như vậy, không ăn có lẽ sẽ tiếc , vì vậy gắp một miếng thịt, mới phát hiện, thịt mềm mà không dai, còn có mùi sen thơm, vô cùng ngon miệng.
Đồ ăn ngon, mùi vị tốt, Vãn Thanh ăn rất ngon miệng, là bữa mà nàng ăn nhiều nhất trong nhiều ngày trở lại đây.
Nhưng lại có chuyện khiến nàng phải phiền lòng , nơi này mặc dù chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng không ít khách chút nào, mười gian phòng chỉ còn lại một gian .
Vãn Thanh có chút không tự nhiên, đang nghĩ ngợi tìm nhà trọ khác, chợt điếm tiểu nhị nói: “Khách quan, các ngươi không cần đi tìm , thị trấn này, tổng cộng chỉ có hai nhà trọ, nếu chỗ này hết phòng thì nhà trọ kia cũng hết phòng -.”
“Nhưng…” Vãn Thanh còn muốn nói gì đó, chợt tiểu nhị híp mắt cười: “Xem ra công tử đã đắc tội với phu nhân! Haizzzz, tục ngữ nói rất đúng, vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa hợp, đã là vợ chồng thì có hiểu lầm gì mà không giải quyết được chứ! Công tử, ngươi nên khuyên nhủ nương tử của ngươi đi…”
Tiểu nhị ca vừa nói xong, còn không quên che miệng cười cười.
Phượng Cô thì như một người khác, đối với lời của tên tiểu nhị, không chút giận dữ còn nói theo: “Tiểu nhị ca nói đúng.”
Nói xong còn quay đầu hỏi Vãn Thanh: “Nương tử, nàng nói thế có phải không?”
Nàng nhìn hắn chăm chú một hồi lâu, cuối cùng suy nghĩ một chút, thấy cũng được, trong mật thất ở phủ Bạch Vân Yên, không phải đã từng ngủ cùng giường với hắn rồi sao?
Chỉ cần bản thân trong sạch, không cần để tâm nhiều lễ nghĩa như vậy, vì vậy lạnh lùng nói: “Đành vậy .”
Nhưng đến khi đi ngủ, mới biết khác rất nhiều -.
Khi ở mật thất là bị giam lỏng, hơn nữa Phượng Cô thân mang trọng thương, nhưng giờ phút này, vết thương của Phượng Cô đã hồi phục quá nửa, cùng ở dưới một mái nhà, hơn nữa giường của nhà trọ này nhỏ, hai người ngủ, không cách nhau được nhiều.
Vãn Thanh cố lùi người vào trong, nhưng mặc kệ nàng có lùi thế nào, vẫn chạm phải thân hình rất nóng nằm ngoài, làm lòng nàng khó mà thanh bình.
Dù nàng đã hít sâu mấy lần , vẫn cảm giác được sự tồn tại của thân thể cực nóng đó.
Trong lòng tức giận không thôi, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không thể mở miệng nói gì, nếu biết sớm thì đã kiên trì chuyện chia phòng, không ngủ cùng giường với hắn.
Nhưng lúc này muốn hồi hận thì hình như đã chậm. Trời đã tối , nếu có ra ngoài tìm nhà trọ sợ là tìm không ra -.
Mà nàng không biết -, Phượng Cô đang cố ý -, bởi vì vô luận có thế nào, hắn đều không trực tiếp chạm vào nàng, nhưng vẫn khiến nàng cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Hắn chỉ không muốn, cách nàng quá xa, nhưng, rồi lại sợ hãi dọa nàng bỏ chạy.
Đầu, hơi hơi cúi xuống gáy nàng, hô hấp ấm áp –, chậm rãi phun ra, mang theo mập mờ, đụng chạm vào gáy nàng.
Nhìn tóc gáy nàng dựng đứng lên, trong lòng hắn cảm thấy thỏa mãn, ít nhất nàng vẫn nhận biết sự hiện hữu của hắn.
Chỉ tiếc, càng nhìn dục hỏa càng bùng lên.
Hắn là một nam nhân bình thường –, có thất tình lục dục, hơn nữa trước mặt hắn hiện nay là nữ tử mà hắn yêu mến, còn cùng giường cùng gối, nếu bất động thanh sắc, vậy không phải nam nhân bình thường.
Nhưng hắn không dám có bất cứ động tác gì, chỉ có thể nhẫn đến mức toàn thân đỏ ửng .
Thật muốn liều lĩnh chồm về phía nàng, nhưng hắn biết không thể, vì vậy đành khống chế bản thân. Cố gắng để bản thân không phải chịu sự khống chế của tình dục nữa.
Nhưng muốn khống chế, hoàn toàn không phải chuyện đơn giản, càng ép bản thân không nghĩ nữa thì phát hiện ra trong đầu chỉ toàn chuyện đấy.
Đột nhiên.
Một tiếng ‘ phanh ’ đột ngột vang lên.
Nam nữ trên giường, không hẹn mà gặp cùng đồng thời ngồi dậy, hơn nữa bật dậy nhanh như nhau.
Liếc mắt nhìn nhau, thật là cười không nổi.
Phượng Cô …lên tiếng trước: “Ta muốn uống chén trà, thật khát!”
Vãn Thanh cũng đi theo nói: “Ta cũng vậy.”
Vì vậy hai người song song xuống giường, rồi sau ngồi xuống cạnh bàn uống trà.
Kết quả một chén tiếp một chén, uống liên tục liền mấy chén, uống đến cạn cả bình trà.
Kỳ thật hai người không quá khát, chỉ là không muốn ở trên giường để bị hành hạ nữa.
Nhưng trà đã hết, đêm mới bắt đầu, không ngủ, thì không hợp lý , Vãn Thanh nhẹ nhàng đứng lên, nói: “Ta … ngủ trước.”
“Được, nàng … ngủ trước đi. Ta còn việc phải nghĩ, đợi lát nữa ngủ tiếp.” Phượng Cô không dám ngủ, là bởi vì hắn phát hiện, mấy chén trà lạnh này căn bản không thể dập được dục hỏa bừng bừng trong người hắn.
Hắn đành tâm phiền ý loạn ngồi ở ghế, nhìn nàng nằm nghiêng.
Rốt cuộc là ngồi đến hừng đông.
Vãn Thanh duỗi người, quay đầu, mới phát hiện, Phượng Cô gục xuống bàn ngủ thiếp đi, khó trách bản thân đêm qua ngủ thẳng giấc, không bị quấy nhiễu, thì ngủ rất nhanh .
Cười một tiếng, không ngờ hắn lại chính nhân quân tử như thế, thật khó khăn mới tìm thấy một điểm tốt hiếm hoi của hắn. Nhưng nàng đâu có hay, vì cái gì mà Phượng Cô không dám lên giường nằm ngủ!
Thủy Chung
Thất Thân Làm Thiếp
Tác giả: Nguyệt Sinh
Bình luận facebook