Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Tác giả: Nguyệt Sinh
Dịch: Kún ♥ Nhi
Nguồn: kunnhi.
Vãn Thanh cũng không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của bọn họ nữa, nàng thong dong bước tới cầm, chậm rãi ngồi xuống, tay trái thử tiếng đàn, lục âm bắn ra thật trong.
Trước sự nghi hoặc của bọn họ, tay trái nàng chậm rãi đàn, nghe như có nước chảy qua, lộ sự yên lặng của thâm cốc, rồi lại nghe như có tiếng nước suối chảy ra – âm thanh thanh thúy.
Nàng khẽ nhắm mắt lại, ảo tưởng thấy cảnh vật núi rừng, đàn chim hợp xướng, lá cây nhẹ lay động, suối róc rách, tât cả đều đơn giản nhưng thật tươi đẹp.
Từ từ khẽ mở mắt, năm ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng gảy trên dây cầm, từng ngón tay như phát ra những âm thanh tuyệt vời.
Khúc đàn hoàn, nàng mở mắt, nhìn về bọn họ đang kinh ngạc không thôi, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đúng vậy, nàng Thượng Quan Vãn Thanh, mặc dù không phải loại người tranh giành áp lợi nhưng cũng không phải người mà kẻ khác có thể xem nhẹ được.
Chỉ cần nàng toàn ý, không có chuyện gì mà nàng không làm được, một tay đánh đàn thôi, kỳ thật tiếng đàn ở đây không có kỹ xảo thuần thục gì cả, bởi là người đánh đàn rót tình cảm vào khúc đàn, chỉ có khúc nhạc mang theo tình cảm mới có thể cảm động bản thân, cảm động người khác.
Chỉ là không nghĩ tới, nàng vừa nhìn ra thì thấy bên người không chỉ có Phượng Cô, Chu Nguyệt Nhi cùng Hồng Thư mà cả Mộ Dung Kiềm và Tà Phong không biết đã tới từ khi nào.
Trên mặt mấy người đủ loại cảm xúc, từ sợ hãi lẫn vui mừng.
Trên mặt Tà Phong không chút che giấu cảm xúc, phấn khích bước tới: “Vãn Thanh, không nghĩ tài đánh đàn của người lại xuất thần như thế, một tay cũng có thể đánh đàn, ta lớn như vậy còn chưa bao giờ được thấy qua! Khúc đàn thật tuyệt vời khiến ta say mê!”
Vãn Thanh nghe được lời của hắn, khóe miệng khẽ cười.
Mộ Dung Kiềm cũng tiếp lời: “Phượng Thiếu phu nhân tài đánh đàn có thể nói là thán phục hậu thế nhân, một tay đánh đàn này chỉ có thể là độc nhất, trở thành nhạc gia nhất phái.”
“Đúng là, tài nữ nhất định tài nữ, xuất thủ bất phàm, làm cho người ta thán phục không thôi a!” Chu Nguyệt Nhi cũng cười giảo hoạt ôn nhu nói.
Trong nụ cười cứng ngắc này, nàng ta vẫn không nghĩ ra, Thượng Quan Vãn Thanh còn có chiêu này, nàng trước giờ mới nghe qua lần đầu, trước giờ chưa từng thấy ai mộ tay đánh đàn! Thế mà Vãn Thanh lại có thể đàn hay đến thế.
Vốn định châm chọc nàng một phen, không ngờ lại càng làm cho danh tiếng nàng rực rỡ hơn! Chu Nguyệt Nhi nổi giận, nhưng không thể phát tiết trước mặt người khác, chỉ có thể nuốt giận xuống bụng, còn giả vờ tán thưởng.
Còn Phượng Cô, chỉ nhìn nàng bí hiểm, không nói được lời nào.
Vãn Thanh nghĩ bụng không muốn lưu lại lâu, vì vậy đứng lên: “Vãn Thanh tài mọn, mọi người chê cười rồi.”
Đang muốn bước đi chợt thấy Chu Nguyệt Nhi cố ý nói: “Phượng Thiếu phu nhân rất kỳ quái, chẳng nghĩ người trước kia từng đánh đàn một tay rồi sao? Nếu không thế nào có thể làm được thế? Hơn nữa khúc đàn kia không phải là tạm thời cao hứng a?”
Vãn Thanh cười một tiếng, lợi hại đối đáp: “Trước giờ ta chưa từng có đàn qua, không phải có câu này rất hay sao: Thư trung tự có hoàng kim ốc, thư trung tự có nhan như ngọc (câu này đã một lần nói qua, là trong sách có ngọc…), nhưng theo ta thì thư trung tự có hộp nữ trang, khúc đàn kia là ta học từ thư trung mà ra!” (học từ sách mà ra)
“Thư trung?” Chu Nguyệt Nhi lại hỏi: “Thư trung có điều này sao, ta chưa bao giờ nghe qua.”
Vãn Thanh đã bắt đầu khó chịu, vì sao Chu Nguyệt Nhi này… nhất định không chịu bỏ qua? Lặp đi lặp lại gây khó dễ cho nàng.
“Chia tay tình thánh” Nàng nói.
“Chia tay tình thánh.” Chu Nguyệt Nhi nghe xong kinh ngạc mở to đôi mắt diễm lệ, có điểm muốn hỏi, thanh âm đột nhiên cao lên.
“Đúng”. Vãn Thanh lạnh lùng thản nhiên trả lời. Không cần phải nói cũng biết Nguyệt Nhi chơi kiểu đàn gì. Sách chia tay tình thánh là quyển nói về tình yêu sâu đậm của quý tộc danh môn, tình cảm ngang trái, trong sách có chuyện có một số người tự coi mình hơn người khác, là loại người không đủ tư cách nói người khác.
Nàng ta rõ ràng hiểu nhưng không dám làm to chuyện. Nhưng Thượng Quan Vãn Thanh không sợ, nàng dám nói ra, không sợ chúng nhân cười nhạo.
Dã sử nào lại thế?
Dã sử viết lại những chuyện thực trong nhân gian.
“Không phải…” nàng ta giả vờ ngây thơ, tỏ vẻ ê lệ, muốn nói lại thôi.
Vãn Thanh trên đà lại cười tiếp lời. “Đích thực là dã sử.”
“Ngươi, ngươi… như thế nào?” Chu Nguyệt Nhi hỏi.
“Không có gì, chỉ cần là sách, ta liền xem.” Vãn Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng, trên mặt một vẻ thản nhiên không hề chút xấu hổ nào.
“Nhưng sách này bên trong…”
“Sách này bên trong có chân tình chân ái, chí tình chí nghĩa, tình trên thế gian.” Vãn Thanh tiếp lời nói, nghĩ một chút lại nói thêm: “Trong mắt ta, đọc những sách này, so với việc phải tiếp xúc với những lời dối trá của một số kẻ vẫn còn tốt hơn nhiều.”
Nói xong ánh mắt vẫn như còn điều gì suy nghĩ vẫn nhìn Chu Nguyệt Nhi. Trên mặt nàng là nụ cười lạnh nhạt.
“Là… phải?” Chu Nguyệt Nhi có chút ngượng ngùng, nhưng nàng ta vẫn duy trì được vẻ hoàn mỹ, hai má giả vờ ửng hồng sau đó khẽ cúi đầu xuống.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Vãn Thanh hỏi ngược lại. Cho tới bây giờ nàng nhất định không để cho kẻ miệng lưỡi giảo hoạt này lấn át, bàn về võ công nàng không bằng người, nói về diện mạo nàng cũng không bằng người, nhưng về võ văn thì nàng cũng là cao thủ. Trước đến giờ nàng không cùng người khác tranh luận bao giờ, không phải vì nàng không có thiện tài ăn nói chẳng qua do không muốn tranh cãi.
Mà Chu Nguyệt Nhi, muốn bức nàng, nếu nàng càng nhượng càng khiến nàng ta gia tăng ngạo khí mà thôi.
Nói xong liền thi lễ, nhân lúc bọn họ còn chưa nghĩ ra cách đối ứng, khẽ cười nói: “Ta còn chưa dùng điểm tâm, lúc này bụng thập phần khó chịu, xin phép đi dùng bữa trước, thứ lỗi không tiếp các vị được.”
Dứt lời thân thể di chuyển, làn váy xòe rộng như đóa hoa, bước đi nhẹ nhàng, sợ rằng Phượng Cô phen này lại khiến nàng gặp khó khăn.
Nàng có cảm giác kỳ lạ, vì sao từ khi mới bắt đầu, Phượng Cô không có vì Chu Nguyệt Nhi nói một câu? Không thể giải thích được điều này.
Thất Thân Làm Thiếp
Cuốn PHẢN KHÁNG
Dịch: Kún ♥ Nhi
Nguồn: kunnhi.
Vãn Thanh cũng không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của bọn họ nữa, nàng thong dong bước tới cầm, chậm rãi ngồi xuống, tay trái thử tiếng đàn, lục âm bắn ra thật trong.
Trước sự nghi hoặc của bọn họ, tay trái nàng chậm rãi đàn, nghe như có nước chảy qua, lộ sự yên lặng của thâm cốc, rồi lại nghe như có tiếng nước suối chảy ra – âm thanh thanh thúy.
Nàng khẽ nhắm mắt lại, ảo tưởng thấy cảnh vật núi rừng, đàn chim hợp xướng, lá cây nhẹ lay động, suối róc rách, tât cả đều đơn giản nhưng thật tươi đẹp.
Từ từ khẽ mở mắt, năm ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng gảy trên dây cầm, từng ngón tay như phát ra những âm thanh tuyệt vời.
Khúc đàn hoàn, nàng mở mắt, nhìn về bọn họ đang kinh ngạc không thôi, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đúng vậy, nàng Thượng Quan Vãn Thanh, mặc dù không phải loại người tranh giành áp lợi nhưng cũng không phải người mà kẻ khác có thể xem nhẹ được.
Chỉ cần nàng toàn ý, không có chuyện gì mà nàng không làm được, một tay đánh đàn thôi, kỳ thật tiếng đàn ở đây không có kỹ xảo thuần thục gì cả, bởi là người đánh đàn rót tình cảm vào khúc đàn, chỉ có khúc nhạc mang theo tình cảm mới có thể cảm động bản thân, cảm động người khác.
Chỉ là không nghĩ tới, nàng vừa nhìn ra thì thấy bên người không chỉ có Phượng Cô, Chu Nguyệt Nhi cùng Hồng Thư mà cả Mộ Dung Kiềm và Tà Phong không biết đã tới từ khi nào.
Trên mặt mấy người đủ loại cảm xúc, từ sợ hãi lẫn vui mừng.
Trên mặt Tà Phong không chút che giấu cảm xúc, phấn khích bước tới: “Vãn Thanh, không nghĩ tài đánh đàn của người lại xuất thần như thế, một tay cũng có thể đánh đàn, ta lớn như vậy còn chưa bao giờ được thấy qua! Khúc đàn thật tuyệt vời khiến ta say mê!”
Vãn Thanh nghe được lời của hắn, khóe miệng khẽ cười.
Mộ Dung Kiềm cũng tiếp lời: “Phượng Thiếu phu nhân tài đánh đàn có thể nói là thán phục hậu thế nhân, một tay đánh đàn này chỉ có thể là độc nhất, trở thành nhạc gia nhất phái.”
“Đúng là, tài nữ nhất định tài nữ, xuất thủ bất phàm, làm cho người ta thán phục không thôi a!” Chu Nguyệt Nhi cũng cười giảo hoạt ôn nhu nói.
Trong nụ cười cứng ngắc này, nàng ta vẫn không nghĩ ra, Thượng Quan Vãn Thanh còn có chiêu này, nàng trước giờ mới nghe qua lần đầu, trước giờ chưa từng thấy ai mộ tay đánh đàn! Thế mà Vãn Thanh lại có thể đàn hay đến thế.
Vốn định châm chọc nàng một phen, không ngờ lại càng làm cho danh tiếng nàng rực rỡ hơn! Chu Nguyệt Nhi nổi giận, nhưng không thể phát tiết trước mặt người khác, chỉ có thể nuốt giận xuống bụng, còn giả vờ tán thưởng.
Còn Phượng Cô, chỉ nhìn nàng bí hiểm, không nói được lời nào.
Vãn Thanh nghĩ bụng không muốn lưu lại lâu, vì vậy đứng lên: “Vãn Thanh tài mọn, mọi người chê cười rồi.”
Đang muốn bước đi chợt thấy Chu Nguyệt Nhi cố ý nói: “Phượng Thiếu phu nhân rất kỳ quái, chẳng nghĩ người trước kia từng đánh đàn một tay rồi sao? Nếu không thế nào có thể làm được thế? Hơn nữa khúc đàn kia không phải là tạm thời cao hứng a?”
Vãn Thanh cười một tiếng, lợi hại đối đáp: “Trước giờ ta chưa từng có đàn qua, không phải có câu này rất hay sao: Thư trung tự có hoàng kim ốc, thư trung tự có nhan như ngọc (câu này đã một lần nói qua, là trong sách có ngọc…), nhưng theo ta thì thư trung tự có hộp nữ trang, khúc đàn kia là ta học từ thư trung mà ra!” (học từ sách mà ra)
“Thư trung?” Chu Nguyệt Nhi lại hỏi: “Thư trung có điều này sao, ta chưa bao giờ nghe qua.”
Vãn Thanh đã bắt đầu khó chịu, vì sao Chu Nguyệt Nhi này… nhất định không chịu bỏ qua? Lặp đi lặp lại gây khó dễ cho nàng.
“Chia tay tình thánh” Nàng nói.
“Chia tay tình thánh.” Chu Nguyệt Nhi nghe xong kinh ngạc mở to đôi mắt diễm lệ, có điểm muốn hỏi, thanh âm đột nhiên cao lên.
“Đúng”. Vãn Thanh lạnh lùng thản nhiên trả lời. Không cần phải nói cũng biết Nguyệt Nhi chơi kiểu đàn gì. Sách chia tay tình thánh là quyển nói về tình yêu sâu đậm của quý tộc danh môn, tình cảm ngang trái, trong sách có chuyện có một số người tự coi mình hơn người khác, là loại người không đủ tư cách nói người khác.
Nàng ta rõ ràng hiểu nhưng không dám làm to chuyện. Nhưng Thượng Quan Vãn Thanh không sợ, nàng dám nói ra, không sợ chúng nhân cười nhạo.
Dã sử nào lại thế?
Dã sử viết lại những chuyện thực trong nhân gian.
“Không phải…” nàng ta giả vờ ngây thơ, tỏ vẻ ê lệ, muốn nói lại thôi.
Vãn Thanh trên đà lại cười tiếp lời. “Đích thực là dã sử.”
“Ngươi, ngươi… như thế nào?” Chu Nguyệt Nhi hỏi.
“Không có gì, chỉ cần là sách, ta liền xem.” Vãn Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng, trên mặt một vẻ thản nhiên không hề chút xấu hổ nào.
“Nhưng sách này bên trong…”
“Sách này bên trong có chân tình chân ái, chí tình chí nghĩa, tình trên thế gian.” Vãn Thanh tiếp lời nói, nghĩ một chút lại nói thêm: “Trong mắt ta, đọc những sách này, so với việc phải tiếp xúc với những lời dối trá của một số kẻ vẫn còn tốt hơn nhiều.”
Nói xong ánh mắt vẫn như còn điều gì suy nghĩ vẫn nhìn Chu Nguyệt Nhi. Trên mặt nàng là nụ cười lạnh nhạt.
“Là… phải?” Chu Nguyệt Nhi có chút ngượng ngùng, nhưng nàng ta vẫn duy trì được vẻ hoàn mỹ, hai má giả vờ ửng hồng sau đó khẽ cúi đầu xuống.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Vãn Thanh hỏi ngược lại. Cho tới bây giờ nàng nhất định không để cho kẻ miệng lưỡi giảo hoạt này lấn át, bàn về võ công nàng không bằng người, nói về diện mạo nàng cũng không bằng người, nhưng về võ văn thì nàng cũng là cao thủ. Trước đến giờ nàng không cùng người khác tranh luận bao giờ, không phải vì nàng không có thiện tài ăn nói chẳng qua do không muốn tranh cãi.
Mà Chu Nguyệt Nhi, muốn bức nàng, nếu nàng càng nhượng càng khiến nàng ta gia tăng ngạo khí mà thôi.
Nói xong liền thi lễ, nhân lúc bọn họ còn chưa nghĩ ra cách đối ứng, khẽ cười nói: “Ta còn chưa dùng điểm tâm, lúc này bụng thập phần khó chịu, xin phép đi dùng bữa trước, thứ lỗi không tiếp các vị được.”
Dứt lời thân thể di chuyển, làn váy xòe rộng như đóa hoa, bước đi nhẹ nhàng, sợ rằng Phượng Cô phen này lại khiến nàng gặp khó khăn.
Nàng có cảm giác kỳ lạ, vì sao từ khi mới bắt đầu, Phượng Cô không có vì Chu Nguyệt Nhi nói một câu? Không thể giải thích được điều này.
Thất Thân Làm Thiếp
Cuốn PHẢN KHÁNG
Bình luận facebook