Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94
Tác giả: Nguyệt Sinh
Dịch: Kún ♥ Nhi
Nguồn: kunnhi.
Nói tiếp chuyện Vãn Thanh rơi xuống vực, khi rơi đến giữa chừng, liền bị một dải lụa dài màu xanh quấn chặt, lôi vào một thạch động.
Nhìn Hạ Thanh, định nói lời cảm ơn, Hạ Thanh liền lấy một tay che miệng nàng, tay còn lại chỉ lên trên.
Vãn Thanh hiểu ý gật đầu, trên kia toàn là cao thủ võ lâm, tai nghe tám hướng, thạch động này không xa Lạc Nhật Nhai lắm, hơn nữa không gian trống trải, chỉ sợ chỉ cần lên tiếng, sẽ bị người khác phát hiện ngay lập tức.
Vì vậy lẳng lặng ngồi ở một bên, thanh âm thê lương của Hồng Thư –, vang vọng trong vách núi, quanh quẩn bên tai, rất lâu sau vẫn không biến mất, Hồng Thư đã coi nàng là người thân, lại tận mắt nhìn thấy nàng gieo mình xuống vực, chắc chắn là rất khổ sở -.
Nàng lại tàn nhẫn, quyết tâm không đi nói cho Hồng Thư biết chân tướng, để Hồng Thư tưởng rằng nàng đã chết.
Còn có Tà Phong, hắn nhất định không dễ dàng chấp nhận sự ra đi của nàng
Vừa nghĩ tới, liền thấy vách núi vọng đến thanh âm của hắn, xa xăm, nức nở: “Thanh nhi,, Thanh nhi… ” vang vọng nặng nề, ngân dài như một bản trường ca buồn.
Nàng cúi đầu, một giọt nước mắt lặng lẽ tuôn ra, là nàng có lỗi với bọn họ -.
Là nàng khiến bọn họ thương tâm, nhưng mà nếu không làm thế, nàng làm sao có thể làm lại cuộc đời.
Hạ Thanh nhìn Vãn Thanh chăm chú, cuối cùng không nhịn được, cũng bị lây sự bi thương từ Vãn THanh.
Bình sinh Hạ Thanh ghét nhất là nhìn nữ nhân khóc lóc sướt mướt, nữ nhân phải cố gắng tự lập, bất cứ… lúc nào, lấy nhu nhược tranh thủ sự đồng tình là …là không nên, …làm thế quá vô dụng, quá dối trá-. Nhưng khi nhìn thấy Thượng Quan Vãn Thanh rơi lệ , Hạ Thanh không cảm thấy nửa phần ác cảm, chỉ cảm thấy sự thân thiết sâu sắc.
Kỳ thật vừa rồi, khoảnh khắcThượng Quan Vãn Thanh gieo mình xuống vực, nàng có thể khoanh tay đứng nhìn, không nói gì nhìn trời, nàng ở bên Ngân Diện đã nhiều năm, nhưng mà, Ngân Diện vẫn chỉ coi nàng như một cộng sự tiến cùng tiến, lùi cùng lùi, chưa từng coi nàng là nữ nhân, nàng vẫn nghĩ rằng, tính cách Ngân Diện lạnh lùng, đối với người nào cũng như thế, dù sao cho tới nay, trừ nàng ra, hắn căn bản là không tiếp xúc với nữ nhân khác.
Hơn nữa hắn mang trong lòng một mối huyết thù, trước nay không màng tình cảm, chỉ đến lúc Ngân Diện nhìn Thượng Quan Vãn Thanh, nàng mới biết được, nàng sai lầm rồi, đã quá sai lầm, hắn không nảy sinh tình cảm, chẳng qua là chưa gặp đúng đối tượng. Người hắn thích, là Thượng Quan Vãn Thanh. Hắn vì Thượng Quan Vãn Thanh, phá lệ biết bao lần, hắn chẳng qua mới biết Vãn Thanh chưa tròn một tháng, nàng không hiểu tại sao, hắn lại yêu thương Vãn Thanh như vậy .
Nàng đã từng nghĩ, nếu như Thượng Quan Vãn Thanh thực sự chết đi, như vậy, sẽ không có ai tranh giành Ngân Diện.
Nhưng vào giây phút cuối cùng, khi thân ảnh màu vàng vọt qua trước mắt nàng, nàng chợt quên tất cả. Đơn giản là nàng kiêu ngạo -, nàng không muốn làm một kẻ tiểu nhân. Tình cảm của nàng, nàng sẽ cạnh tranh công bằng, quang minh chính đại, nếu như Thượng Quan Vãn Thanh thực sự là người thích hợp với Ngân Diện, nàng cũng sẽ buông tay chúc phúc cho bọn họ -.
Thanh âm phía trên vô cùng hỗn loạn.
Từng tiếng la gọi tên Vãn Thanh, là Tà Phong, còn có Hồng Thư.
Nhưng mà, ngay cả khi trong lòng không nỡ, vẫn phải hạ quyết tâm -. Nếu đã hạ quyết tâm, không còn có thể quay đầu lại nữa…..
… …
Một tháng sau, vật đổi người thay.
Trong Tuyết Linh Các, xuất hiện một cầm linh, chẳng những tài đánh đàn khiến người khác giật mình kinh ngạc, còn có giọng hát trong veo ngọt ngào như Hoàng Oanh, mặc dù tiếng đàn của nàng ấy không bằng Phi Tuyết, nhưng phối với giọng hát mê người đó thì không kém hơn chút nào.
Nàng này không chỉ có tài nghệ vô song, còn có dung mạo đẹp như tiên giáng trần, lông mày đẹp như trăng mùng một, mắt trong veo long lanh như nước, mũi cao nhỏ nhắn, môi đỏ như cánh hoa đào khiến người ta mất hồn. Khí chất cao nhã như lan, dáng đi thướt tha uyển chuyển, đứng nhìn từ xa, giống như mặt trời mọc lúc bình minh; đứng gần mà ngắm, như xuất thủy phù dung (phù dung nhô lên từ mặt nước). Lông mi rất dày, dài ngắn vừa đủ, vai như một được đẽo gọt, eo thắt một dải lụa trắng mềm mại. Cổ nhỏ dài, làn da trắng như ẩn như hiện, không cần nước hoa, không cần son phấn.
Hơn nữa nàng này tính tình ôn hòa khiêm tốn, cười như hoa cúc, chỉ một nụ cười, có thể làm người ta quên hết tất cả, cho người đấy cảm thấy nhìn thấy nụ cười đấy, có chết cũng cam lòng.
Nàng mặc dù dùng gương mặt thật gặp người, hơn nữa còn thường xuyên lên đài biểu diễn, nhưng vẫn không có chút tục khí tầm thường, như hoa sen gần bùn mà không tanh mùi bùn, người khác đối với nàng, tôn trọng như đối với tiên nữ.
Đó gọi là dùng khí chất lấn át mọi vẻ đẹp.
Người này không phải ai xa lạ, chính là Vãn Thanh.
Huyết Ma
Thất Thân Làm Thiếp
Tác giả: Nguyệt Sinh
Cuốn BÁO THÙ
Dịch: Kún ♥ Nhi
Nguồn: kunnhi.
Nói tiếp chuyện Vãn Thanh rơi xuống vực, khi rơi đến giữa chừng, liền bị một dải lụa dài màu xanh quấn chặt, lôi vào một thạch động.
Nhìn Hạ Thanh, định nói lời cảm ơn, Hạ Thanh liền lấy một tay che miệng nàng, tay còn lại chỉ lên trên.
Vãn Thanh hiểu ý gật đầu, trên kia toàn là cao thủ võ lâm, tai nghe tám hướng, thạch động này không xa Lạc Nhật Nhai lắm, hơn nữa không gian trống trải, chỉ sợ chỉ cần lên tiếng, sẽ bị người khác phát hiện ngay lập tức.
Vì vậy lẳng lặng ngồi ở một bên, thanh âm thê lương của Hồng Thư –, vang vọng trong vách núi, quanh quẩn bên tai, rất lâu sau vẫn không biến mất, Hồng Thư đã coi nàng là người thân, lại tận mắt nhìn thấy nàng gieo mình xuống vực, chắc chắn là rất khổ sở -.
Nàng lại tàn nhẫn, quyết tâm không đi nói cho Hồng Thư biết chân tướng, để Hồng Thư tưởng rằng nàng đã chết.
Còn có Tà Phong, hắn nhất định không dễ dàng chấp nhận sự ra đi của nàng
Vừa nghĩ tới, liền thấy vách núi vọng đến thanh âm của hắn, xa xăm, nức nở: “Thanh nhi,, Thanh nhi… ” vang vọng nặng nề, ngân dài như một bản trường ca buồn.
Nàng cúi đầu, một giọt nước mắt lặng lẽ tuôn ra, là nàng có lỗi với bọn họ -.
Là nàng khiến bọn họ thương tâm, nhưng mà nếu không làm thế, nàng làm sao có thể làm lại cuộc đời.
Hạ Thanh nhìn Vãn Thanh chăm chú, cuối cùng không nhịn được, cũng bị lây sự bi thương từ Vãn THanh.
Bình sinh Hạ Thanh ghét nhất là nhìn nữ nhân khóc lóc sướt mướt, nữ nhân phải cố gắng tự lập, bất cứ… lúc nào, lấy nhu nhược tranh thủ sự đồng tình là …là không nên, …làm thế quá vô dụng, quá dối trá-. Nhưng khi nhìn thấy Thượng Quan Vãn Thanh rơi lệ , Hạ Thanh không cảm thấy nửa phần ác cảm, chỉ cảm thấy sự thân thiết sâu sắc.
Kỳ thật vừa rồi, khoảnh khắcThượng Quan Vãn Thanh gieo mình xuống vực, nàng có thể khoanh tay đứng nhìn, không nói gì nhìn trời, nàng ở bên Ngân Diện đã nhiều năm, nhưng mà, Ngân Diện vẫn chỉ coi nàng như một cộng sự tiến cùng tiến, lùi cùng lùi, chưa từng coi nàng là nữ nhân, nàng vẫn nghĩ rằng, tính cách Ngân Diện lạnh lùng, đối với người nào cũng như thế, dù sao cho tới nay, trừ nàng ra, hắn căn bản là không tiếp xúc với nữ nhân khác.
Hơn nữa hắn mang trong lòng một mối huyết thù, trước nay không màng tình cảm, chỉ đến lúc Ngân Diện nhìn Thượng Quan Vãn Thanh, nàng mới biết được, nàng sai lầm rồi, đã quá sai lầm, hắn không nảy sinh tình cảm, chẳng qua là chưa gặp đúng đối tượng. Người hắn thích, là Thượng Quan Vãn Thanh. Hắn vì Thượng Quan Vãn Thanh, phá lệ biết bao lần, hắn chẳng qua mới biết Vãn Thanh chưa tròn một tháng, nàng không hiểu tại sao, hắn lại yêu thương Vãn Thanh như vậy .
Nàng đã từng nghĩ, nếu như Thượng Quan Vãn Thanh thực sự chết đi, như vậy, sẽ không có ai tranh giành Ngân Diện.
Nhưng vào giây phút cuối cùng, khi thân ảnh màu vàng vọt qua trước mắt nàng, nàng chợt quên tất cả. Đơn giản là nàng kiêu ngạo -, nàng không muốn làm một kẻ tiểu nhân. Tình cảm của nàng, nàng sẽ cạnh tranh công bằng, quang minh chính đại, nếu như Thượng Quan Vãn Thanh thực sự là người thích hợp với Ngân Diện, nàng cũng sẽ buông tay chúc phúc cho bọn họ -.
Thanh âm phía trên vô cùng hỗn loạn.
Từng tiếng la gọi tên Vãn Thanh, là Tà Phong, còn có Hồng Thư.
Nhưng mà, ngay cả khi trong lòng không nỡ, vẫn phải hạ quyết tâm -. Nếu đã hạ quyết tâm, không còn có thể quay đầu lại nữa…..
… …
Một tháng sau, vật đổi người thay.
Trong Tuyết Linh Các, xuất hiện một cầm linh, chẳng những tài đánh đàn khiến người khác giật mình kinh ngạc, còn có giọng hát trong veo ngọt ngào như Hoàng Oanh, mặc dù tiếng đàn của nàng ấy không bằng Phi Tuyết, nhưng phối với giọng hát mê người đó thì không kém hơn chút nào.
Nàng này không chỉ có tài nghệ vô song, còn có dung mạo đẹp như tiên giáng trần, lông mày đẹp như trăng mùng một, mắt trong veo long lanh như nước, mũi cao nhỏ nhắn, môi đỏ như cánh hoa đào khiến người ta mất hồn. Khí chất cao nhã như lan, dáng đi thướt tha uyển chuyển, đứng nhìn từ xa, giống như mặt trời mọc lúc bình minh; đứng gần mà ngắm, như xuất thủy phù dung (phù dung nhô lên từ mặt nước). Lông mi rất dày, dài ngắn vừa đủ, vai như một được đẽo gọt, eo thắt một dải lụa trắng mềm mại. Cổ nhỏ dài, làn da trắng như ẩn như hiện, không cần nước hoa, không cần son phấn.
Hơn nữa nàng này tính tình ôn hòa khiêm tốn, cười như hoa cúc, chỉ một nụ cười, có thể làm người ta quên hết tất cả, cho người đấy cảm thấy nhìn thấy nụ cười đấy, có chết cũng cam lòng.
Nàng mặc dù dùng gương mặt thật gặp người, hơn nữa còn thường xuyên lên đài biểu diễn, nhưng vẫn không có chút tục khí tầm thường, như hoa sen gần bùn mà không tanh mùi bùn, người khác đối với nàng, tôn trọng như đối với tiên nữ.
Đó gọi là dùng khí chất lấn át mọi vẻ đẹp.
Người này không phải ai xa lạ, chính là Vãn Thanh.
Huyết Ma
Thất Thân Làm Thiếp
Tác giả: Nguyệt Sinh
Cuốn BÁO THÙ
Bình luận facebook