• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thất Tịch Không Mưa (1 Viewer)

  • chap-8

Chương 8: Chờ đợi




Tề Quang Ngạn trở thành vị khách thường xuyên của nhà họ Thẩm, không ngày nào không siêng năng giẫm chân lên bậc thềm, Thiên Tình tự nhiên cũng dần quen với anh, thân phận “bạn của anh trai” lúc đầu đã thăng tiến tới cấp độ người quen có thể tán gẫu.



Tề Quang Ngạn là mẫu người điển hình của phái hành động, nói muốn giúp Thiên Tình làm quen với môi trường mới liền đưa ra một bảng kế hoạch, làm theo bảng kế hoạch này, tiếp xúc lâu, cô dần biết, sau khi tốt nghiệp một năm, Tề Quang Ngạn tiết kiệm được chút tiền, tạo được chút tiếng tăm, liền tích cực cùng bạn bè hợp tác mở một văn phòng luật sư, làm ăn cũng rất tốt, chẳng trách anh nói sắp xếp công việc giúp cô không phải việc khó.



Xét từ tiêu chuẩn đời thường, điều kiện của anh đã là lựa chọn tạm thời, tiền đồ rộng mở, có lần còn nửa đùa nửa thật nói với cô rằng: “Bây giờ nhận ra anh Tề của em là mẫu đàn ông tốt, phóng khoáng, tình cảm thuần khiết, chất lượng tốt của thế kỷ vẫn chưa muộn đâu. Em là em gái của bạn thân anh, lại xinh đẹp, ngọt ngào rung động lòng người, cho em được hưởng quyền ưu tiên đấy, cần không? Cần không? Mẫu đàn ông “đỉnh” như thế này, không quyết định nhanh là thiệt thòi cho em đó, muốn hẹn sẵn thì phải mời sớm!”



Cô chỉ cười, hành động trêu chọc của anh khiến cô cảm thấy thoải mái.



Ngoài chị Tâm Bình, sau này cô còn quen vài người nữa, bao gồm cả Uyển Huyên – bạn gái cũ của anh trai.



Đó là người phụ nữ có trực giác đặc biệt, khi nhìn thấu trong tim chị Uyển Huyên vẫn còn bóng hình anh, cô hỏi vì sao chị lại đồng ý chia tay, chị nói: “Chia tay là do chị đề nghị.”



“Cái gì?”



“Chị không phủ nhận, đến giờ chị vẫn rất yêu anh ấy, nhưng nếu được quyết định lại một lần nữa, chị vẫn sẽ làm như vậy.”



“Anh em đã làm gì? Khiến chị…”



“Không, anh ấy chẳng làm gì cả. Tất cả mọi người đều nói anh ấy đào hoa, sau khi kết thúc một cuộc tình thường nhanh chóng bắt đầu cuộc tình khác, nhưng trong thời gian qua lại, anh ấy chưa bao giờ bắt cá hai tay, hơn nữa đối với bạn gái còn tuyệt đối dịu dàng, chu đáo, tốt tới nỗi không thể bới móc được một lỗi lầm nào.”



“Em không hiểu…” Nếu anh trai tốt như thế, chị ấy lại yêu sâu đậm, tại sao lại muốn rời xa?



Lâm Uyển Huyên cười: “Cho dù có yêu anh ấy hơn nữa thì chị vẫn có lòng tự trọng. Sâu thẳm trái tim anh ấy cất giấu một người, có lẽ đến bản thân anh ấy cũng chưa phát hiện ra, vì anh ấy giấu rất kín, rất kỹ, nhưng một người con gái dùng cả trái tim để cảm nhận anh ấy thì sẽ nhìn thấy hết. Chị không rõ cô gái đó là ai, càng không hiểu tại sao anh ấy đã yêu sâu đậm đến thế mà lại không dám đi tìm cô ấy, ngược lại còn qua lại với hết người này đến người khác mà anh ấy không hề thật lòng. Chị chỉ biết rõ, thể xác anh ấy ở bên mình nhưng linh hồn thì ở mãi nơi xa, thậm chí chị cảm thấy anh ấy đang thông qua chị để nhớ nhung ai đó, chị không muốn thế thân.



Em có tin không? Khi nói chia tay, chị rơi nước mắt không phải vì thương tiếc cho bản thân mình mà là đau lòng vì anh ấy, trong lòng anh ấy rất đau khổ, thậm chí chị còn lo lắng, sau khi chị đi, đến một nơi để ký gửi tâm tình anh ấy cũng không có thì làm thế nào? Có lúc nhìn đôi mắt trống rỗng, mênh mang của anh ấy, chị cảm thấy anh ấy giống như người rơi xuống biển lớn, nhìn thấy khúc gỗ nối liền bám lấy, cho dù đó có phải là thứ anh ấy cần hay không… Anh ấy trước giờ đều vô tình làm tổn thương người khác, nhưng chẳng qua vì không được giúp đỡ, trái tim hoảng loạn mới tóm chặt bất cứ người con gái nào có thể cho anh ấy sự ấm áp, để bản thân không bị chìm ngập trong sự cô đơn, lạnh giá…”



“Vậy ư?” Tim cô đập nhanh, nghĩ tới cuộc nói chuyện của họ tối hôm đó. “Nếu là em, tuyệt đối sẽ không rời xa anh ấy.” Cô không nỡ.



Lâm Uyển Huyên lắc đầu, cười buồn: “Em còn ít tuổi, đương nhiên sẽ không hiểu, yêu một người mãi mãi không thể yêu mình là một việc đau khổ đến nhường nào.”



“Em hiểu chứ! Vì có thể ở bên cạnh người mình yêu thương là một việc rất khó, có người đến tư cách để chờ đợi cũng không có, nhưng nhỡ trở thành một loại mơ ước xa vời, thực ra, chỉ cần có thể thấy anh ấy, biết anh ấy sống thế nào, chẳng phải cũng hạnh phúc rồi ư?”



Cô nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ khiến Lâm Uyển Huyên nghe xong sững người, bắt đầu nhìn cô bằng con mắt khác.



“Trong lòng em… có ai đó rồi à?” Vẻ mặt kiên nghị, ánh mắt cố chấp đó… đây không phải là lời của một thiếu nữ không hiểu phải trái có thể nói ra.



Cô mím môi, trả lời: “Từ nhỏ tới lớn, bên cạnh em chỉ có anh trai, chưa từng quen người khác giới nào tới mức thân tình.”



Thực sự như vậy ư? Nhưng một thiếu nữ không biết mùi vị của tình yêu sao có thể phát ra ánh sáng rực rỡ đến vậy? Đó là một loại cố chấp đến mức bùng cháy…



Đã là em gái của Thẩm Hàn Vũ, quả nhiên không thua kém chỗ nào, Thẩm Thiên Tình – cô ấy là một người con gái đặc biệt, tế nhị.



Ngoài Lâm Uyển Huyên ra, cô còn quen rất nhiều bạn mới, nam có, nữ có, đại đa số là người Thẩm Hàn Vũ quen, mọi người đều coi cô là em gái yêu quý của mình, trừ việc cô là người thân của Thẩm Hàn Vũ ra, đương nhiên cũng vì cô thông minh, nhanh nhẹn, tự nhiên có thể thu hút người khác tới gần.



Cô thích gần gũi bọn họ, vì họ đại diện cho cuộc sống trong suốt sáu năm qua của anh trai. Bên họ, cô có thể hiểu từng chút những năm tháng đó của anh, cảm giác như tiến gần anh thêm một bước, bù đắp cho khoảng cách sáu năm.



Cô sẽ từng chút, từng chút tìm lại những ngày tháng họ đã đánh mất. Cô tin, chỉ cần mình đủ cố gắng là có thể tìm lại được quãng thời gian trước đây, bao gồm người anh trai cô thương nhớ nhất trong ký ức và sự qua lại của hai trái tim đồng điệu.



Năm đó, Thẩm Hàn Vũ tốt nghiệp, lấy bằng bác sĩ suôn sẻ, còn cô cũng không phụ lòng kỳ vọng của mọi người, thi đỗ khoa Mỹ thuật của một trường đại học như cô hằng mong.



Anh nói không sai. Từ nhỏ cô đã hứng thú với hội họa, khi chưa hiểu chuyện, cô thường nghịch ngợm vẽ nguệch ngoạc lên vở bài tập của anh, hại anh phải viết lại mấy lần, sau đó còn giở nụ cười vô tội đầy nước miếng ra vẻ không chịu, sau này hiểu chuyện rồi, người khác dùng chữ viết nhật ký, cô lại dùng tranh ghi lại tâm tình. Sự kiên trì của anh đã làm tròn vẹn ước mơ của cô.



Nhưng cô cũng có sự kiên trì của mình, khi trở thành sinh viên đại học, cô tuyên bố một cách hùng hồn: Cô muốn tự mình làm thêm kiếm tiền trả học phí!



Cuộc sống như vậy vừa phong phú vừa rất yên bình, cô thậm chí còn hy vọng có thể cùng anh nương tựa cả đời, không có sóng to gió lớn, bình thường, ổn định, đó chẳng phải cũng là một loại hạnh phúc ư?



Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com



Gần mười một giờ đêm, trước khi ngủ, cô vào bếp rót nước, thấy cửa phòng anh vẫn sáng đèn, bèn gõ gõ hai cái, thò đầu vào: “Anh còn bận à?”



Thẩm Hàn Vũ vùi đầu vào máy tính, mười ngón tay đang bận gõ trên bàn phím, liếc cô nửa giây, mắt lại dán vào màn hình: “Vào đi!”



Cô bước vào, ngồi xếp bằng trên giường, nghiêng đầu nhìn ngắm khuôn mặt nghiêng nghiêng đang chú tâm làm việc của anh, nhưng vẫn không quên hỏi: “Em ở đây có quấy rầy anh không?”



“Không.” Vừa trả lời, ngón tay anh vừa gõ ra một chuỗi từ tiếng Anh cô hoàn toàn không hiểu.



Hôm nay, anh được tham gia một ca phẫu thuật thay tim do ba vị bác sĩ hợp tác cầm dao. Hai vị kia đều là bác sĩ uy tín của bệnh viện, không ngờ ca phẫu thuật lớn, quan trọng như vậy mà một người lý lịch còn mờ nhạt như anh cũng được tham gia, đúng là cơ hội hiếm có để tiếp thu kinh nghiệm thực tiễn, khiến anh được ưu ái mà vừa mừng vừa lo.



Ý định bồi dưỡng trong đó quá rõ ràng, các bác sĩ cùng thời vừa thầm ngưỡng mộ vừa ghen tỵ, nói rằng tiền đồ của anh rất xán lạn.



Cơ thể mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất sung mãn, anh phụ trách viết báo cáo hoàn chỉnh và nhận xét về quá trình phẫu thuật, tự tin mình có thể lập được một bản báo cáo vô cùng xuất sắc.



“Anh, em có việc nói với anh được không?”



“Em nói đi!”



“Chủ nhật được nghỉ, anh Tề nói…”



“Anh Tề?” Anh dừng tay, nghiêng nửa người lại. “Hai người thân thiết đến vậy từ khi nào thế?”



Thẩm Thiên Tình mím môi cười khẽ: “Anh ấy nói, “Ca ngô ca dĩ cập nhân chi ca[1]”, tình cảm giữa anh và anh ấy tốt như vậy, anh ấy lại chăm sóc em chu đáo đến thế, nếu em có chút lương tâm thì nên kính yêu anh ấy bằng một nửa anh.”



[1] Có nghĩa là: Khi kính yêu anh trai mình thì cũng đừng quên kính yêu người ngoài. Tề Quang Ngạn nói câu này dựa theo một câu nói của Mạnh Tử.



Thẩm Hàn Vũ ho khẽ: “Thằng cha này!” Đến điều đó cũng định lợi dụng để trục lợi.



“Anh ấy nói đang là mùa hoa trên núi Dương Minh, hẹn em đi chơi, em có thể đi không?”



Thẩm Hàn Vũ suy nghĩ một lát: “Nhớ mang thêm áo khoác, trên núi sẽ lạnh đấy!”



“Vậy anh có muốn đi cùng không?”



Anh quay đầu nhìn bản báo cáo mới viết được một nửa, tiếp tục vùi đầu chăm chỉ: “Chắc là không, thứ Hai anh phải hoàn thành báo cáo rồi, em đi đi, nhớ giữ mình cẩn thận, an toàn.”



Không thể tranh thủ thêm chút thời gian đưa cô ra ngoài chơi khiến anh cảm thấy day dứt. Có người đưa cô đi, giúp cô không phải ở nhà buồn chán cả ngày, anh thực sự tán thành. Con người Tề Quang Ngạn chỉ thích đòi quyền lợi bằng miệng thôi, nhân cách vẫn còn, nhờ cậu ta chăm sóc Tình, anh rất yên tâm.



Bọn họ chắc có thể được coi là cùng một loại người, khi đối diện với tình cảm thì tâm hồn bất an nhưng chưa bao giờ dồn hết tâm sức để chơi đùa với phụ nữ, coi nhẹ tình yêu, bọn họ chỉ là không dừng lại được mà thôi.



Thẩm Thiên Tình nằm bò lên giường anh, nhìn anh mãi không chán.



“Tối nay em có thể ngủ ở đây không?” Cô thích nhìn dáng vẻ làm việc của anh, biểu hiện nghiêm túc ấy rất đẹp.



“Đèn sáng quá, em sẽ khó ngủ.”



“Không đâu!” Cô trề môi phản đối.



Anh suy nghĩ một lát: “Cho chân lên giường, đắp chăn vào, nếu bị cảm, anh không quan tâm đến em đâu!”



Cô không thu đôi chân đong đưa mà nhảy xuống giường, ôm chặt cổ anh, ra sức hôn một cái: “Cảm ơn anh trai!” Sau đó, cô vui vẻ nhảy vào trong chăn, mãn nguyện nhắm mắt, không để ý thấy Thẩm Hàn Vũ đang ngồi ngây người.



Tay trái anh xoa nhẹ lên dấu ấn bên má, nụ hôn bất ngờ gây chấn động, làm tê liệt tất cả suy nghĩ trong đầu anh.



Tề Quang Ngạn và Thiên Tình ngày càng gần gũi tới mức cuối cùng cô cũng đối xử với anh ta như người nhà, những điều này hoàn toàn là vô thức.



Thẩm Hàn Vũ nhận ra điều đó trước khi kết thúc cuộc đời thực tập một tháng.



Hôm đó, anh nhận được điện thoại của Tề Quang Ngạn.



“Hàn Vũ, ngày mai tôi muốn hẹn Tiểu Tình đi chơi.”



“Đi mà hỏi Tình có muốn hay không, cậu nói cho tôi biết làm gì?” Anh trả lời, thấy khó hiểu, thằng cha này nhầm đối tượng chăng?



“Tôi cũng biết phải hỏi cô ấy, nhưng mỗi lần hẹn, mười lần thì có đến chín lần rưỡi cô ấy trả lời: “Em phải về hỏi anh trai em.” Cậu không gật đầu, cô ấy nào dám nhận lời? Tiểu Tình coi lời cậu còn quan trọng hơn cả luật pháp Trung Hoa dân quốc, chẳng thà hỏi thẳng cậu cho nhanh.”



Trực suốt cả ngày, tinh thần có chút mệt mỏi, Thẩm Hàn Vũ thả lỏng xương cốt, tựa nửa người lên thành ghế, tiện miệng hỏi: “Cậu định đưa con bé đi đâu?”



“Đi Miêu Không uống trà, nhân tiện ngắm cảnh đêm, tâm sự.”



“Uống trà?” Anh ho khẽ. “Tề thiếu gia, bổn nhân quen cậu gần bảy năm rồi, đến cốc nước trắng cậu còn chưa từng mời tôi uống, nói gì đến ngắm cảnh đêm, tâm sự! Sao tôi biết cậu có tâm sự tới mức nổi thú tính không? Sao tôi yên tâm giao em gái vào miệng sói được?”



“Bị cậu phát hiện rồi sao?” Tề Quang Ngạn cười lưu manh. “Thực ra, tôi thèm muốn Tiểu Tình từ lâu lắm rồi. Một cô gái xinh đẹp, ngọt ngào như vậy, không rung động được sao? Cùng là đàn ông, chắc cậu quá rõ.”



Thẩm Hàn Vũ đột nhiên nghiêm mặt: “Tề Quang Ngạn! Tốt nhất cậu nên nói với tôi, cậu chỉ đang nói đùa.”



“Ai đùa với cậu? Tôi thực sự muốn theo đuổi Tiểu Tình.” Nếu không, ai nhàn rỗi đến thế, sớm tối hỏi han ân cần; nhận được điện thoại của cô ấy, xa mấy cũng không ngại vất vả; có cơ hội thì liều mình hẹn người đẹp, chỉ thiếu điều chưa moi tim móc gan đưa cho cô ấy, chăm sóc em gái của bạn cũng có giới hạn chứ!



Vì vậy câu nói: “Em phải về hỏi anh trai em” của Tiểu Tình khiến anh buồn rầu tới mức muốn về nhà ôm cửa khóc lóc. Anh thực sự rất sợ có ngày tỏ tình với cô, cô lại ngốc nghếch trả lời anh: “Em phải hỏi anh trai em có cho phép anh làm bạn trai em không đã.”



Có nhầm không chứ! Cô chẳng phải thiếu nữ vị thành niên, đâu cần việc gì cũng hỏi ý kiến của người nhà?



Cả đời này, anh chưa từng tận tâm với người con gái nào như vậy! Thế mà nhân vật nữ chính cứ như người đứng ngoài cuộc, không cảm nhận được thành ý theo đuổi mãnh liệt của anh, toàn nói ra những lời làm anh cụt hứng.



Sau này thì hay rồi, ban đầu, vì muốn gần gũi cô, anh mới lấy danh nghĩa “anh trai”, không ngờ lại tự chui vào rọ, cho dù anh tốt với cô hơn nữa, cô vẫn cho rằng đó là sự yêu thương “kiểu anh cả”, ức tới nỗi anh chỉ muốn đâm đầu vào tường chết cho cô xem!



Chính lúc uất ức dường như biến thành nội thương, cuối cùng anh cũng rút ra được kinh nghiệm xương máu, quyết định chiều theo cô. Trong lòng cô, lời anh trai chiếm một phần hết sức quan trọng, chi bằng anh trực tiếp bắt tay với Thẩm Hàn Vũ, chỉ cần Thẩm Hàn Vũ đồng ý thì sẽ hiệu quả hơn việc anh mặc áo màu làm vui lòng người than[2], giở hơn một trăm trò bịp bợm theo đuổi ngu ngốc.



[2] Theo Hiếu tử truyện, Lão Lai Tử là người nước Sở thời Xuân Thu, đã hơn bảy mươi tuổi mà cha mẹ vẫn còn sống. Vì sợ cha mẹ buồn khi thấy mình già nên ông thường mặc quần áo màu mè, sặc sỡ rồi hát múa trước sân và giả vờ ngã, khóc như trẻ con để cha mẹ vui cười.



Tuy cách này hơi mất nhân cách nhưng có trời chứng giám, anh thực không nghĩ ra cách nào hay hơn. Anh là luật sư, chỉ biết sử dụng cách nào có lợi cho mình để thắng trong một vụ tố tụng, trong tình yêu cũng vậy.



Nhưng anh không ngờ, cái bàn tính như ý của anh càng gõ càng sai!



“Tề Quang Ngạn! Tôi giao Tình cho cậu là muốn cậu chăm sóc tốt cho con bé, chứ không phải muốn cậu cả ngày nghĩ cách làm thế nào để chấm mút xà xẻo nó. Đến em gái của bạn mà cậu cũng không tha, loại cầm thú như cậu còn có nhân tính không hả?”



Tề Quang Ngạn suýt chút nữa bị tiếng thét ấy làm thủng màng nhĩ, vài giây sau mới đặt điện thoại về bên tai. “Cái gì gọi là chấm mút xà xẻo? Tôi thực sự nghiêm túc theo đuổi Tiểu Tình, cậu phản đối có quá kích động không?”



“Nghiêm túc ư? Bạn gái thay mấy lần rồi, cậu còn mặt mũi tự ngắm mình không? Tôi cảnh cáo cậu, tránh xa Tình ra, con bé không phải đối tượng để cậu vui đùa!” Thẩm Hàn Vũ nổi điên, không ngờ ngay từ đầu cậu ta tiếp cận Tình là đã có mưu đồ bất lương!



“Vậy thì làm sao? Số bạn gái cậu từng thay chỉ có thể nhiều hơn chứ không thể ít hơn tôi, cậu có tư cách gì mà nói với tôi những lời đó?” Tề Quang Ngạn bị làm cho tức điên, bật lại.



“Tôi chưa bao giờ nói mình trong sạch, chính vì vậy, tôi rất tự biết mình, dù muốn tôi cũng chẳng có nổi một người phụ nữ tốt, loại người như chúng ta, chỉ có thể làm tổn thương phụ nữ mà thôi.” Cho dù khát khao tới mức trái tim đau nhói, anh mãi mãi chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không dám, cũng không thể giơ tay giành lấy…



“Cậu khác, tôi khác. Chính vì cậu tự ti một cách khó hiểu, không đủ dũng cảm để giành lấy tình yêu nên mới khiến Tâm Bình tổn thương biết bao lần. Nhưng tôi không như vậy, nếu yêu ai tôi sẽ dũng cảm đối mặt với trái tim mình. Chỉ cần tôi muốn, tôi tuyệt đối tự tin mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Bản thân cậu xấu xa cũng đừng có suy bụng ta ra bụng người!”



“Yêu ư?” Anh cười khẽ. Tề Quang Ngạn nghe thấy, cảm thấy tiếng cười đó lạnh lẽo tới mức sống mũi cay cay. “Đừng nói với tôi về tình yêu, cậu không hiểu nó nhiều hơn tôi đâu, ít nhất cậu chưa từng biết cảm giác từ thiên đường rớt xuống địa ngục là như thế nào, một trái tim nhất định phải tàn ác mổ ra, khoét rỗng mọi thứ bên trong rồi khâu lại, giả vờ như những thứ đó chưa từng tồn tại, để từng ngày trôi qua trong cảm giác tê liệt…”



Khoét rỗng trái tim? Trong đó còn lại những gì?



Ý của cậu ta là, trái tim cậu ta đã chết từ lâu rồi ư?



“Đã cắt bỏ đến mức đau đớn như vậy, vì sao không mạnh dạn đòi lấy? Tôi không hiểu rốt cuộc cậu do dự cái gì?”



“Tôi…” Thẩm Hàn Vũ mở miệng nhưng không nói gì.



“Tôi không quan tâm cậu nói thế nào, dù sao tôi vẫn theo đuổi Tiểu Tình, cậu tin cũng được, không tin cũng được, cô ấy là người con gái đáng để tôi trân trọng, tôi không đùa giỡn với cô ấy.”



Thẩm Hàn Vũ nắm chặt lòng bàn tay: “Nếu tôi kiên quyết phản đối đến cùng thì sao?”



“Tôi vẫn sẽ dốc toàn lực để giành lấy cô ấy, tuyệt đối không từ bỏ.”



“Cậu cho rằng Tình sẽ nghe lời cậu hay nghe lời tôi?”



“Vậy thì mỗi người tự dựa vào bản lĩnh của mình vậy, nhưng cho phép tôi không khách khí mà nói một câu: Thẩm Hàn Vũ, mẹ kiếp, cậu thật ích kỷ! Lợi dụng sự coi trọng của em gái với người thân, trói chặt bước chân đi tìm hạnh phúc của cô ấy, như vậy là làm khó cô ấy, cậu là thứ anh gì vậy? Nói thẳng một điều, cậu “chỉ là” anh trai, không phải chồng cô ấy, dựa vào cái gì mà độc chiếm cô ấy, không cho phép cô ấy đi tìm tình yêu đích thực?”



Từng câu, từng chữ đánh mạnh vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim anh, nặng nề, tàn nhẫn, đau tới mức khiến anh không thốt nên lời…



Anh không nhớ cuối cùng bọn họ kết thúc cuộc điện thoại như thế nào. Anh thất thần, ngơ ngẩn ngồi đó, tới khi Thẩm Thiên Tình trở về.



“Oái! Anh, chẳng phải anh nói muộn mới về à? Em vẫn chưa nấu cơm!”



Anh ngỡ ngàng ngước mắt, nụ cười nhẹ, trong trẻo ánh lên trên gương mặt cô, anh không thể nở dù chỉ là một nụ cười yếu ớt.



“Em đi đâu vậy?”



“Em tới chỗ anh Tề lấy ảnh.” Cô giơ tập ảnh trong tay lên. “Chụp hồi đi Cửu Phân lần trước. Vốn dĩ anh Tề nói sẽ mang qua cho em, nhưng em nghĩ mình không phải là không biết đường nên chẳng phiền anh ấy nữa. Anh có muốn xem không?”



Không nhận thấy thần sắc thiếu thoải mái của anh, cô tràn đầy hào hứng dựa sát người anh, lật từng tấm, cùng xem với anh.



“Tấm này là thế nào vậy?” Anh chỉ một trong những tấm cô để Tề Quang Ngạn ôm, cử chỉ này thân mật biết bao, có thể khiến người khác hiểu nhầm là một cặp tình nhân, cô không biết ư?



Thẩm Thiên Tình lè lưỡi: “Anh ấy đang chọc em đấy mà! Biết em bị nhột, anh ấy thường cù em, đến lúc chụp ảnh cũng nhân cơ hội bắt nạt em, em liền trốn, kết quả bị anh ấy tóm được, không cẩn thận bị chụp lại.”



Anh hít một hơi thật sâu, lật qua vài tấm: “Còn cái này?”



Anh phải kiềm chế hết sức mới có thể không hét lên với cô: Rốt cuộc em đang làm cái quái gì thế?



Một người con gái để cho con trai ôm, bị chụp ảnh lại, còn có thể không có gì ư?



Cô lặng lẽ liếc anh một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Là anh ấy nói muốn cá với em bậc thang này là số chẵn hay số lẻ, nếu em thua thì phải để anh ấy hôn một cái, em chưa đồng ý, anh ấy đã hôn lên em rồi.” Cô không ngốc, trong thâm tâm cũng láng máng nhận ra ý đồ của Tề Quang Ngạn, nhưng anh ấy không nói ra, cô cũng không thể tỏ rõ thái độ, dẫu sao anh ấy cũng là bạn của anh trai, không thể để anh trai khó xử.



Em không thích thú vì bị “đánh úp” đấy chứ!



Nhìn dáng vẻ nũng nịu, dẩu môi oán giận như trẻ con của cô, Thẩm Hàn Vũ nén lại, không nói ra câu đó.



Cuối cùng, nhận thấy sự trầm mặc khác thường của anh, cô nghiêng đầu hỏi: “Anh, anh sao thế?”



“Không sao.”



“Anh Tề nói thứ Bảy…”



“Không được đi!” Chưa kịp suy nghĩ, anh đã buột miệng nói ra câu đó, âm lượng cao đến nỗi ngay cả anh cũng bị làm cho khiếp sợ.



“…Anh?”



“Con gái từ sáng tới tối chạy lông nhông ở ngoài đường, còn ra thể thống gì không hả?”



Anh hạ giọng để tự bào chữa.



“Nhưng chẳng phải trước đây anh nói…”



“Anh không bảo em cả ngày dính vào cậu ta không buông! Em không để ý gì sao? Bây giờ hễ mở miệng là anh Tề, anh Tề… Em còn nghĩ tới việc học hay không? Còn có anh trong mắt mình không? Trong đầu em chỉ còn chứa mỗi cậu ta thôi à?”



Cô của bây giờ có phải không có anh cũng được chăng?



Anh lo sợ, đột nhiên hoảng hốt.



Chưa bao giờ anh nghĩ có một ngày anh sẽ không còn được cần tới. Từ trước đến nay, cô coi anh quan trọng hơn bất cứ thứ gì, đến khi một người quan trọng hơn xuất hiện, chiếm giữ vai trò mà cả đời anh không thể đảm nhận… đến tư cách người bảo vệ cuối cùng cũng bị tước mất, vậy thì bên cạnh cô còn chỗ cho anh không? Anh có cảm giác… bị vứt bỏ.



“Anh… không thích em và anh ấy gần gũi quá à?” Cô suy nghĩ hồi lâu, hỏi khẽ.



“Anh…” Chỉ có anh mới biết, mình không chỉ chĩa mũi nhọn vào Tề Quang Ngạn, mà là bất cứ người đàn ông nào có ý đồ với cô, ích kỷ muốn độc chiếm cô, đến anh còn cảm thấy chán ghét bản thân.



“Em biết… cậu ấy muốn theo đuổi em không?” Anh khó khăn hỏi.



“Theo đuổi em?” Cô mở tròn mắt. “Ai nói vậy?”



“Không cần ai nói. Anh không phải tên ngốc, anh nhìn thấy được.”



Là như vậy ư? Anh trai cũng nhận ra rồi, vì vậy hôm nay mới xử sự khác thường thế. Anh… đang ghen sao?



Cô cười khẽ, tựa vào lòng anh, dịu dàng ôm anh: “Cho dù anh ấy thích em hay không cũng không quan trọng, em chỉ cần ở cùng anh, như vậy là đủ rồi.”



Thực sự có thể như vậy không? Cả đời ở bên nhau với thân phận anh em?



Cô dịu dàng dụi vào ngực anh, nhưng không nhìn thấy hai đầu lông mày anh nhíu chặt lại, thể hiện sự lo lắng, ưu sầu sâu sắc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom