Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118: Mỹ nhân kế
"Được, ta đáp ứng ngươi!" Lạc Băng đột nhiên ngẩng đầu, kiên định nói.
"Lạc tỷ tỷ, Tống đại ca chỉ nói đùa với tỷ thôi mà.." Nghe được Lạc Băng hứa, Lý Nguyên Chỉ cùng Hạ Thanh Thanh giật mình cả kinh, thân là nữ nhân, đương nhiên biết loại hứa hẹn theo dạng này không phải là tùy tiện đáp ứng.
"Đúng vậy, Văn phu nhân, " Hạ Thanh Thanh quay đầu lại căm tức Tống Thanh Thư, "Ngươi làm sao có thể đưa ra một điều kiện như thế này để một nữ nhân buộc phải đáp ứng?"?"
Các người tại sao lại có ánh mắt và suy nghĩ xem Tống mỗ như là dâm tặc vậy?" Tống Thanh Thư buồn phiền nói, "Tại hạ phải liều mạng dấn thân vào chốn nguy hiểm lớn như vậy, để đi cứu mấy người chẳng hề có liên quan gì với mình, chung quy thì củng phải thu lại được chút ít lợi chứ. Các người đứng có ý nghĩ xấu xa như vậy, ai nói yêu cầu của tại hạ là về cái…chuyện nam nữ kia??"
Ba nữ hai mặt nhìn nhau, dồn dập lộ ra vẻ lúng túng vẻ.
Tống Thanh Thư nhìn trời đã nhanh sáng, suy nghĩ một chút nói rằng: "Các người trước tiên nghỉ cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, tại hạ đi ra ngoài nghĩ xem có biện pháp gì để cứu người thân của các người..."
Đi ra khỏi biệt viện, Tống Thanh Thư trong lòng rối bời: “ Lần này là đùa lớn rồi, phải làm sao đem bọn họ cứu ra đây? Ở trước mặt ba nữ nhân bị mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, Hồng Hoa hội xưng tên là phản Thanh phục Minh, rất được võ lâm đồng đạo kính nể, nếu là toàn bộ chết ở trong tay mình, thì chính mình ngày sau sợ rằng cũng không còn có cách nào đứng vững ở trong chốn giang hồ, lúc ấy chỉ có nước là thật sự phải làm cẩu tặc cho triều đình Mãn Thanh mà thôi...
"Tống đại nhân, may quá gặp đại nhân ở đây, hoàng thượng đang tìm đại nhân đến ngự thư phòng để nghị sự đấy.." Tống Thanh Thư chính đang mù chuyển, đột nhiên một người thị vệ chạy tới, thở hổn hển nói rằng.
Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, vội vã hướng về ngự thư phòng phương hướng đi đến.
Lý Nguyên Chỉ sau khi thấy Tống Thanh Thư rời khỏi gian phòng, trong lòng nàng vẫn là không yên lòng sự an nguy của tình lang, đứng lên nói với hai người tỷ tỷ:: Hai vị tỷ tỷ, phụ thân muội ở kinh thành cũng có không ít người quen, muội sẽ xuất cung một chuyến, xem có thể tìm được người trợ giúp cho Tống đại ca một phần sức lực.. Nói xong trong lòng nóng như lửa đốt hướng phía ngoài chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Chỉ còn lại Lạc Băng và Hạ Thanh Thanh hai người cùng ở một phòng, trước đây bọn họ không hề quen biết, sau khi Lý Nguyên Chỉ đi rồi, không khí trong phòng bỗng yên tỉnh đầy lúng túng.
"Vừa rồi nghe các người nói, phu nhân chẳng lẽ chính là thê tử của Kim Xà vương Viên Thừa Chí?".Lạc Băng mở miệng ra hỏi trước.
Hạ Thanh Thanh ngạc nhiên nhìn Lạc Băng quan sát một chút, khẽ gật đầu.
"Kim Xà vương suất lĩnh nghĩa quân Sơn Đông, đã nhiều lần đánh quan binh Thát Tử đại bại, Trần tổng đà chủ của Hồng Hoa hội từ trước đến giờ rất kính phục, còn dự định tìm cơ hội sẽ cùng Kim Xà vương hợp tác, chỉ tiếc là..." Lạc Băng mặt lộ vẻ bi thống nói rằng.
Bị Lạc Băng nhắc lại chuyện thương tâm, Hạ Thanh Thanh cay đắng mỉm cười: "Hồng Hoa hội ở trong chốn giang hồ cũng rất nổi danh, vang dội tổ chức phản Thanh phục Minh, Viên đại ca khi còn sống cũng thường thường nhắc tới muốn cùng các ngươi kết minh, cùng nhau lật đổ triều đình Mãn Thanh...."
Cứ như vậy hai người trò chuyện, mối quan hệ thân quen cũng dần dần rút ngắn lại, Lạc Băng thấy thời cơ cũng đủ rồi, liền mở miệng hỏi: "Nếu Viên phu nhân cùng Thanh đình không đội trời chung, tại sao lại cùng Tống... Tống Thanh Thư ở cùng một chỗ với nhau? Hắn hiện tại đang là người tâm phúc của hoàng đế Khang Hi.."
Hạ Thanh Thanh chần chừ rồi đáp: "Sát hại Viên đại ca hung thủ chính là Đông Phương Bất Bại, chủ sử sau màn là Khang Hi, hai nhân vật đó ta không phải là đối thủ có thể đối phó. Vừa đúng dịp, ta cùng Tống công tử cũng coi như là bằng hữu, hắn đáp ứng giúp ta báo thù....."
"Nói như vậy là lão tiền bối Phong Thanh Dương ra mặt cho Viên phu nhân tìm tới để đối phó với Đông Phương Bất Bại?" Nghe Hạ Thanh Thanh nói, Lạc Băng mới rõ ràng nguyên nhân đầu đuôi câu chuyện trận giao đấu không tiền khoáng hậu này.
"Ưm.., " Hạ Thanh Thanh gật gật đầu, mặt lộ vẻ vẻ khổ sở, "Đáng tiếc là ngay cả Phong thái sư thúc cũng không phải là đối thủ của Đông Phương Bất Bại, xem ra đời này, ta cũng không còn có ky vọng tìm y báo thù rồi.."
"Vì lẽ đó tất cả mối căm thù Viên phu nhân đều đặt ở trên người Khang Hi?"Lạc Băng hỏi, trong đầu thầm nghĩ, xem ra đối phương có cùng cùng chung mục tiêu với Hồng Hoa hội...
"Không sai, " Hạ Thanh Thanh rút ra Kim Xà kiếm, "nếu còn có một ngày còn hơi thở, ta nhất định sẽ tìm cách giết Khang Hi.."
Lạc Băng chần chờ chốc lát, mở miệng hỏi: "Viên phu nhân cảm thấy đến lúc nào thì Tống Thanh Thư sẽ giúp Viên phu nhân giết Khang Hi, vấn đề là cuối cùng hắn có thật sự muốn giết Khang Hi không??"
"Ta không biết, ta không biết..." Hạ Thanh Thanh mờ mịt lắc lắc đầu, vào những đếm thanh vắng, nội tâm của nàng cũng đã từng tự hỏi qua vấn đề giống như vậy, nàng phát hiện càng ngày càng không hiểu hành động của Tống Thanh Thư, thậm chí cũng không xác định được hắn có phải là thật là cùng đứng về phía bên mình hay không.
Đã là như vậy, tại sao Viên phu nhân không cân nhắc tự dựa vào chính bản thân mình vậy??" Lạc Băng hỏi.
Dựa vào chính mình? Hạ Thanh Thanh lắc đầu. "Trong thời gian vừa rồi ta cũng điều tra tình huống thủ vệ của Khang Hi, nếu lấy võ công của ta, còn chưa có kịp đến gần Khang Hi một trượng, thì đã chết ở dưới đao của thị vệ đại nội rồi."
"Viên phu nhân vì sao cứ nghĩ đến cách dùng võ công giải quyết vấn đề này?" Lạc Băng thở dài một hơi, "Vũ khí lợi hại nhất của nữ nhân hoàn toàn không phải là võ công, mà là dựa vào nhan sắc của mình a.."
"Nhan sắc??" Hạ Thanh Thanh lờ mờ nhìn ra ánh sáng con đường trong đêm đen..
Hồng Hoa hội lâu này vẫn nỗ lực xúi giục Bảo thân vương làm loạn, nhưng đối với i thái độ trước sau của Bảo thân vương thì không hiểu rõ ràng lắm, nhìn trước mắt mình Viên phu nhân xinh đẹp rực rỡ tuyệt luân, Lạc Băng liền nghĩ đến Bảo thân vương luôn luôn là kẻ tham hoa háo sắc, chợt nảy ra ý hay, nên nói:: "Viên phu nhân có biết Hồng Hoa hội lần này vì sao phải ám sát Khang Hi không??"
"Không phải vì phản thanh sao?" Hạ Thanh Thanh sững sờ, nghi ngờ nói.
"Nào có đơn giản như vậy, " Lạc Băng nhìn về hướng đông bắc, lẩm bẩm nói tiếp: "Hồng Hoa hội vẫn nỗ lực lật đổ sự thống trị của Mãn Thanh, để khôi phục lại giang sơn người Hán, nhưng nếu giết một Khang Hi, thì triều đình Mãn Thanh tự nhiên lại sẽ đẩy ra một hoàng đế khác......"
"Vậy các ngươi tại sao..." Hạ Thanh Thanh cũng không tiếp tục hỏi, nhưng trong lời nói này hàm ý đã rỏ ràng.
Lạc trên mặt băng đột nhiên hiện ra một đạo dị dạng ánh sáng lộng lẫy, để đều là nữ nhân Hạ Thanh Thanh cũng nhìn ra ngẩn ngơ, "Viên phu nhân có biết nếu Khang Hi chết rồi, trong hoàng thất của Mãn Thanh ai có khả năng nhất để lên kế vị hoàng đế không?"
Hạ Thanh Thanh suy tư chốc lát, trước đây nàng thường cùng Viên Thừa Chí thương nghị về chuyện phản Thanh, bởi vậy đối với tình hình của triều đình Mãn Thanh cũng tương đối quen thuộc, trong lòng hơi động, nói rằng:: "Khang Hi đến bây giờ vẫn chưa có con, cho dù là có đi nữa thì triều đình Mãn Thanh đương nhiên không thể lập một hài tử lên kế nghiệp đế... chỉ còn có Bảo thân vương chiến công hiển hách, năm xưa ngôi vị hoàng đế suýt chút nữa đã là của ông ta rồi, nếu Khang Hi bị chết, thì không còn có ai tranh chấp với Bảo thân vương Hoằng Lịch nữa.."
"Không sai!" Lạc Băng càng nói càng kích động, trên mặt nổi lên một đạo ửng hồng, "Hồng Hoa hội vừa rồi đi ám sát khang Hi, chính là vì muốn cho Bảo thân vương leo lên ngôi đế vị.."
"Tại sao?" Hạ Thanh Thanh thấy nếu giết một hoàng đế, rồi để triều đình Mãn Thanh đưa một Vương gia khác đăng cơ, thì có cái gì mà nói là phản Thanh?
"Bởi vì Bảo thân vương Hoằng Lịch là người Hán!"Lạc Băng nói câu này tựa như tung ra một đòn nặng ký.
"Cái gì?" Hạ Thanh Thanh lần này thật sự giật mình.
Lạc Băng tiếp tục nói: Đầu đuôi câu chuyện ta không tiện tiết lộ cho Viên phu nhân, nhưng Hồng Hoa hội nắm được chứng cứ Hoằng Lịch là người Hán, chính hắn cũng rõ ràng thân phận của mình là người Hán, chỉ tiếc hắn thân làm Vương gia ở Mãn Thanh, dưới một người mà trên vạn người, nên vẫn chưa có quyết định cùng chúng ta hợp tác...."
"Chờ đã! Chuyện này cùng với ta có quan hệ gì??" Hạ Thanh Thanh trong đầu đã đại khái đoán ra ý đồ của Văn Thái phu nhân.
Lạc Băng mặt lộ vẻ lúng túng, thật không tiện mà nói rằng: "Nếu Viên phu nhân có thể nói giúp để cho Bảo thân vương khởi binh tạo phản, bên trong còn có Hồng Hoa hội cùng với người Kim Xà doanh giúp đỡ, ngày sau việc giết Khang Hi cũng không phải là việc khó, dù sao cũng đáng tin cậy hơn là dựa vào lời hứa hẹn xa vời của Tống Thanh Thư nhiều.."
Hạ Thanh Thanh cũng không cần hỏi bằng cách nào mà nói giúp để cho Bảo thân vương quyết định tạo phản, có một số việc, nữ nhân… đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp, liền hiểu rất rõ ràng những chuyện như thế này….
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
"Lạc tỷ tỷ, Tống đại ca chỉ nói đùa với tỷ thôi mà.." Nghe được Lạc Băng hứa, Lý Nguyên Chỉ cùng Hạ Thanh Thanh giật mình cả kinh, thân là nữ nhân, đương nhiên biết loại hứa hẹn theo dạng này không phải là tùy tiện đáp ứng.
"Đúng vậy, Văn phu nhân, " Hạ Thanh Thanh quay đầu lại căm tức Tống Thanh Thư, "Ngươi làm sao có thể đưa ra một điều kiện như thế này để một nữ nhân buộc phải đáp ứng?"?"
Các người tại sao lại có ánh mắt và suy nghĩ xem Tống mỗ như là dâm tặc vậy?" Tống Thanh Thư buồn phiền nói, "Tại hạ phải liều mạng dấn thân vào chốn nguy hiểm lớn như vậy, để đi cứu mấy người chẳng hề có liên quan gì với mình, chung quy thì củng phải thu lại được chút ít lợi chứ. Các người đứng có ý nghĩ xấu xa như vậy, ai nói yêu cầu của tại hạ là về cái…chuyện nam nữ kia??"
Ba nữ hai mặt nhìn nhau, dồn dập lộ ra vẻ lúng túng vẻ.
Tống Thanh Thư nhìn trời đã nhanh sáng, suy nghĩ một chút nói rằng: "Các người trước tiên nghỉ cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, tại hạ đi ra ngoài nghĩ xem có biện pháp gì để cứu người thân của các người..."
Đi ra khỏi biệt viện, Tống Thanh Thư trong lòng rối bời: “ Lần này là đùa lớn rồi, phải làm sao đem bọn họ cứu ra đây? Ở trước mặt ba nữ nhân bị mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, Hồng Hoa hội xưng tên là phản Thanh phục Minh, rất được võ lâm đồng đạo kính nể, nếu là toàn bộ chết ở trong tay mình, thì chính mình ngày sau sợ rằng cũng không còn có cách nào đứng vững ở trong chốn giang hồ, lúc ấy chỉ có nước là thật sự phải làm cẩu tặc cho triều đình Mãn Thanh mà thôi...
"Tống đại nhân, may quá gặp đại nhân ở đây, hoàng thượng đang tìm đại nhân đến ngự thư phòng để nghị sự đấy.." Tống Thanh Thư chính đang mù chuyển, đột nhiên một người thị vệ chạy tới, thở hổn hển nói rằng.
Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, vội vã hướng về ngự thư phòng phương hướng đi đến.
Lý Nguyên Chỉ sau khi thấy Tống Thanh Thư rời khỏi gian phòng, trong lòng nàng vẫn là không yên lòng sự an nguy của tình lang, đứng lên nói với hai người tỷ tỷ:: Hai vị tỷ tỷ, phụ thân muội ở kinh thành cũng có không ít người quen, muội sẽ xuất cung một chuyến, xem có thể tìm được người trợ giúp cho Tống đại ca một phần sức lực.. Nói xong trong lòng nóng như lửa đốt hướng phía ngoài chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Chỉ còn lại Lạc Băng và Hạ Thanh Thanh hai người cùng ở một phòng, trước đây bọn họ không hề quen biết, sau khi Lý Nguyên Chỉ đi rồi, không khí trong phòng bỗng yên tỉnh đầy lúng túng.
"Vừa rồi nghe các người nói, phu nhân chẳng lẽ chính là thê tử của Kim Xà vương Viên Thừa Chí?".Lạc Băng mở miệng ra hỏi trước.
Hạ Thanh Thanh ngạc nhiên nhìn Lạc Băng quan sát một chút, khẽ gật đầu.
"Kim Xà vương suất lĩnh nghĩa quân Sơn Đông, đã nhiều lần đánh quan binh Thát Tử đại bại, Trần tổng đà chủ của Hồng Hoa hội từ trước đến giờ rất kính phục, còn dự định tìm cơ hội sẽ cùng Kim Xà vương hợp tác, chỉ tiếc là..." Lạc Băng mặt lộ vẻ bi thống nói rằng.
Bị Lạc Băng nhắc lại chuyện thương tâm, Hạ Thanh Thanh cay đắng mỉm cười: "Hồng Hoa hội ở trong chốn giang hồ cũng rất nổi danh, vang dội tổ chức phản Thanh phục Minh, Viên đại ca khi còn sống cũng thường thường nhắc tới muốn cùng các ngươi kết minh, cùng nhau lật đổ triều đình Mãn Thanh...."
Cứ như vậy hai người trò chuyện, mối quan hệ thân quen cũng dần dần rút ngắn lại, Lạc Băng thấy thời cơ cũng đủ rồi, liền mở miệng hỏi: "Nếu Viên phu nhân cùng Thanh đình không đội trời chung, tại sao lại cùng Tống... Tống Thanh Thư ở cùng một chỗ với nhau? Hắn hiện tại đang là người tâm phúc của hoàng đế Khang Hi.."
Hạ Thanh Thanh chần chừ rồi đáp: "Sát hại Viên đại ca hung thủ chính là Đông Phương Bất Bại, chủ sử sau màn là Khang Hi, hai nhân vật đó ta không phải là đối thủ có thể đối phó. Vừa đúng dịp, ta cùng Tống công tử cũng coi như là bằng hữu, hắn đáp ứng giúp ta báo thù....."
"Nói như vậy là lão tiền bối Phong Thanh Dương ra mặt cho Viên phu nhân tìm tới để đối phó với Đông Phương Bất Bại?" Nghe Hạ Thanh Thanh nói, Lạc Băng mới rõ ràng nguyên nhân đầu đuôi câu chuyện trận giao đấu không tiền khoáng hậu này.
"Ưm.., " Hạ Thanh Thanh gật gật đầu, mặt lộ vẻ vẻ khổ sở, "Đáng tiếc là ngay cả Phong thái sư thúc cũng không phải là đối thủ của Đông Phương Bất Bại, xem ra đời này, ta cũng không còn có ky vọng tìm y báo thù rồi.."
"Vì lẽ đó tất cả mối căm thù Viên phu nhân đều đặt ở trên người Khang Hi?"Lạc Băng hỏi, trong đầu thầm nghĩ, xem ra đối phương có cùng cùng chung mục tiêu với Hồng Hoa hội...
"Không sai, " Hạ Thanh Thanh rút ra Kim Xà kiếm, "nếu còn có một ngày còn hơi thở, ta nhất định sẽ tìm cách giết Khang Hi.."
Lạc Băng chần chờ chốc lát, mở miệng hỏi: "Viên phu nhân cảm thấy đến lúc nào thì Tống Thanh Thư sẽ giúp Viên phu nhân giết Khang Hi, vấn đề là cuối cùng hắn có thật sự muốn giết Khang Hi không??"
"Ta không biết, ta không biết..." Hạ Thanh Thanh mờ mịt lắc lắc đầu, vào những đếm thanh vắng, nội tâm của nàng cũng đã từng tự hỏi qua vấn đề giống như vậy, nàng phát hiện càng ngày càng không hiểu hành động của Tống Thanh Thư, thậm chí cũng không xác định được hắn có phải là thật là cùng đứng về phía bên mình hay không.
Đã là như vậy, tại sao Viên phu nhân không cân nhắc tự dựa vào chính bản thân mình vậy??" Lạc Băng hỏi.
Dựa vào chính mình? Hạ Thanh Thanh lắc đầu. "Trong thời gian vừa rồi ta cũng điều tra tình huống thủ vệ của Khang Hi, nếu lấy võ công của ta, còn chưa có kịp đến gần Khang Hi một trượng, thì đã chết ở dưới đao của thị vệ đại nội rồi."
"Viên phu nhân vì sao cứ nghĩ đến cách dùng võ công giải quyết vấn đề này?" Lạc Băng thở dài một hơi, "Vũ khí lợi hại nhất của nữ nhân hoàn toàn không phải là võ công, mà là dựa vào nhan sắc của mình a.."
"Nhan sắc??" Hạ Thanh Thanh lờ mờ nhìn ra ánh sáng con đường trong đêm đen..
Hồng Hoa hội lâu này vẫn nỗ lực xúi giục Bảo thân vương làm loạn, nhưng đối với i thái độ trước sau của Bảo thân vương thì không hiểu rõ ràng lắm, nhìn trước mắt mình Viên phu nhân xinh đẹp rực rỡ tuyệt luân, Lạc Băng liền nghĩ đến Bảo thân vương luôn luôn là kẻ tham hoa háo sắc, chợt nảy ra ý hay, nên nói:: "Viên phu nhân có biết Hồng Hoa hội lần này vì sao phải ám sát Khang Hi không??"
"Không phải vì phản thanh sao?" Hạ Thanh Thanh sững sờ, nghi ngờ nói.
"Nào có đơn giản như vậy, " Lạc Băng nhìn về hướng đông bắc, lẩm bẩm nói tiếp: "Hồng Hoa hội vẫn nỗ lực lật đổ sự thống trị của Mãn Thanh, để khôi phục lại giang sơn người Hán, nhưng nếu giết một Khang Hi, thì triều đình Mãn Thanh tự nhiên lại sẽ đẩy ra một hoàng đế khác......"
"Vậy các ngươi tại sao..." Hạ Thanh Thanh cũng không tiếp tục hỏi, nhưng trong lời nói này hàm ý đã rỏ ràng.
Lạc trên mặt băng đột nhiên hiện ra một đạo dị dạng ánh sáng lộng lẫy, để đều là nữ nhân Hạ Thanh Thanh cũng nhìn ra ngẩn ngơ, "Viên phu nhân có biết nếu Khang Hi chết rồi, trong hoàng thất của Mãn Thanh ai có khả năng nhất để lên kế vị hoàng đế không?"
Hạ Thanh Thanh suy tư chốc lát, trước đây nàng thường cùng Viên Thừa Chí thương nghị về chuyện phản Thanh, bởi vậy đối với tình hình của triều đình Mãn Thanh cũng tương đối quen thuộc, trong lòng hơi động, nói rằng:: "Khang Hi đến bây giờ vẫn chưa có con, cho dù là có đi nữa thì triều đình Mãn Thanh đương nhiên không thể lập một hài tử lên kế nghiệp đế... chỉ còn có Bảo thân vương chiến công hiển hách, năm xưa ngôi vị hoàng đế suýt chút nữa đã là của ông ta rồi, nếu Khang Hi bị chết, thì không còn có ai tranh chấp với Bảo thân vương Hoằng Lịch nữa.."
"Không sai!" Lạc Băng càng nói càng kích động, trên mặt nổi lên một đạo ửng hồng, "Hồng Hoa hội vừa rồi đi ám sát khang Hi, chính là vì muốn cho Bảo thân vương leo lên ngôi đế vị.."
"Tại sao?" Hạ Thanh Thanh thấy nếu giết một hoàng đế, rồi để triều đình Mãn Thanh đưa một Vương gia khác đăng cơ, thì có cái gì mà nói là phản Thanh?
"Bởi vì Bảo thân vương Hoằng Lịch là người Hán!"Lạc Băng nói câu này tựa như tung ra một đòn nặng ký.
"Cái gì?" Hạ Thanh Thanh lần này thật sự giật mình.
Lạc Băng tiếp tục nói: Đầu đuôi câu chuyện ta không tiện tiết lộ cho Viên phu nhân, nhưng Hồng Hoa hội nắm được chứng cứ Hoằng Lịch là người Hán, chính hắn cũng rõ ràng thân phận của mình là người Hán, chỉ tiếc hắn thân làm Vương gia ở Mãn Thanh, dưới một người mà trên vạn người, nên vẫn chưa có quyết định cùng chúng ta hợp tác...."
"Chờ đã! Chuyện này cùng với ta có quan hệ gì??" Hạ Thanh Thanh trong đầu đã đại khái đoán ra ý đồ của Văn Thái phu nhân.
Lạc Băng mặt lộ vẻ lúng túng, thật không tiện mà nói rằng: "Nếu Viên phu nhân có thể nói giúp để cho Bảo thân vương khởi binh tạo phản, bên trong còn có Hồng Hoa hội cùng với người Kim Xà doanh giúp đỡ, ngày sau việc giết Khang Hi cũng không phải là việc khó, dù sao cũng đáng tin cậy hơn là dựa vào lời hứa hẹn xa vời của Tống Thanh Thư nhiều.."
Hạ Thanh Thanh cũng không cần hỏi bằng cách nào mà nói giúp để cho Bảo thân vương quyết định tạo phản, có một số việc, nữ nhân… đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp, liền hiểu rất rõ ràng những chuyện như thế này….
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận facebook