Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 142: Chân tướng (hạ)
Vốn là đem công chúa quan tài cùng Vi Tiểu Bảo đặt ở cùng một chỗ, là phi thường vượt qua lễ sự tình, có điều hôm nay chuyện xảy ra quá đột nhiên, cũng không ai có tâm tình đối với này đưa ra dị nghị.
Nhìn luôn luôn lộ liễu ương ngạnh Kiến Ninh lấy yên tĩnh như thế tư thái nằm ở trong quan tài, Tống Thanh Thư có như vậy một sát na không quen, trong lúc hoảng hốt phảng phất trở lại tối ngày hôm qua.
Lúc ấy khi Vi Tiểu Bảo rời đi không lâu, Tống Thanh Thư liền nhẹ nhàng bước vào gian phòng của Kiến Ninh công chúa, nàng đang ở nằm trên giường hưởng thụ dư vị của cơn cuồng hoan, đến khi nhận ra được là có người bước vào phòng mình, lập tức giận dữ, đang muốn trút giận thì thấy ánh mắt mình đã bị che kín đen kịt.
"Công chúa…đã bị Vi Tiểu Bảo lừa rồi, dựa theo quy củ hoàng thất, không lâu nữa, Bình Tây Vương phủ sẽ phái người đến kiểm nghiệm sự trong trắng của công chúa. Vi Tiểu Bảo vì lo lắng chuyện gian díu cùng công chúa bị bại lộ, sẽ bị Ngô Tam Quế nổi giận lột da rút gân, vì lẽ đó nên đã sắp xếp công chúa câu dẫn thế tử Phúc Khang An, trên danh nghĩa là đem tội danh giá họa để nhân cơ hội hắn giết Ngô Ứng Hùng, kỳ thực chỉ là muốn đem tội danh làm bẩn công chúa giá họa cho thế tử Phúc Khang An, ngày mai Vi Tiểu Bảo sẽ không tới cứu công chúa đâu, hắn sẽ tùy ý để công chúa bị thế tử Phúc Khang An cưỡng bức, sau đó mới mang theo phụ tử Ngô Tam Quế đến tận nơi để mắt nhìn thấy tất cả." Tống Thanh Thư một bên sử dụng Di Hồn Đại Pháp, một bên ở Kiến Ninh bên tai lẩm bẩm nói nhỏ.
"Sẽ không, Tiểu Quế Tử là sẽ không như vậy đối với ta." Kiến Ninh tuy rằng vẻ mặt dại ra, thế nhưng theo bản năng vẫn là nhắc tới.
"Minh Thiên công chúa tự nhiên có thể rõ ràng tất cả, " Tống Thanh Thư tiếp tục gia tăng công lực, "Nếu là ngươi phát hiện xác thực là Vi Tiểu Bảo lừa ngươi, ngươi định làm như thế nào đây?"
"Ta sẽ giết hắn!" Kiến Ninh trên mặt lộ ra một tia vẻ ngoan lệ.
"Nghe nói công chúa có một thanh súng kíp, không gì không xuyên thủng..." Tống Thanh Thư chạm đến là thôi.
"Súng kíp?" Kiến Ninh trong miệng một mực yên lặng ghi nhớ.
"Giết Vi Tiểu Bảo qua đi, công chúa có tính toán gì không?" Tống Thanh Thư lúc này trên mặt phảng phất bao phủ một tầng bóng tối, dạy người nhìn không rõ ràng, có vẻ đặc biệt mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
"Dự định?" Kiến Ninh lộ ra một tia nghi hoặc vẻ mặt, "Ta không biết."
"-Chẳng lẽ công chúa vẫn còn muốn tiếp tục gả cho Ngô Ứng Hùng, như vậy tính ra là sẽ có đến ba nam nhân nắm giữ thân thể của công chúa sao?" Tống Thanh Thư âm thanh dần dần trở nên lạnh.
"Không, ta không được!" Kiến Ninh lộ ra một tia vẻ hoảng sợ, "Tiểu Quế Tử chết rồi, trên đời này cũng không có gì hay chơi, ngược lại ta cừu cũng báo, liền đến địa phủ bồi Tiểu Quế Tử tiếp tục chơi đi."
"Không thể dùng lụa trắng treo cổ lúc chết trông sẽ rất khó coi, sẽ doạ cho Tiểu Quế Tử dưới suối vàng hoảng sợ, dùng đao thì lại quá đau đớn, cho nên chỉ có thể dùng loại độc dược mà công chúa còn lưu giữ mang theo."
Nhìn Kiến Ninh vẻ mặt càng ngày càng bình tĩnh, Tống Thanh Thư chậm rãi lui ra gian phòng.
Kỳ thực coi như không làm tất cả những thứ này, Tống Thanh Thư suy đoán lấy Kiến Ninh tính cách, phát hiện Vi Tiểu Bảo cũng không có dựa theo ước định như vậy tới cứu nàng, dẫn đến thất thân cho Phúc Khang An, rất lớn có thể sẽ lấy cực đoan trả thù, tỷ như một súng oanh đi Vi Tiểu Bảo tiểu JJ, hay hoặc là giết hắn?
Đáng tiếc Tống Thanh Thư không thể chịu đựng tất cả biến số, vì để cho nội dung vở kịch dựa theo mình muốn như vậy phát triển, hắn quyết định lấy Di Hồn Đại Pháp, ở Kiến Ninh trong tiềm thức từng bước một dẫn dắt nàng làm ra lựa chọn.
Vì là bảo đảm không có sơ hở nào, Tống Thanh Thư quyết định thêm cuối cùng nhất lớp bảo hiểm. Lần trước lúc hắn đến Lệ Xuân viện Dương Châu đã được chứng kiến uy lực của Mê xuân tửu, đến ngay cả Hạ Thanh Thanh là một dạng nữ nhân kiên trinh mà cũng hứng tình chủ động gần gũi với một nam nhân xa lạ, Tống Thanh Thư cũng đã lấy đem theo một ít để trong người để khi cần thì sử dụng, lần này vừa vặn đến lúc mang ra dùng, lúc công chúa gặp gở thế tử Phúc Khang An trong phòng cùng nhau uống rượu, thì trước đó Tống Thanh Thư đã lặng lẽ bỏ vào Mê xuân tửu, đối với nữ nhân lại có tác dụng mạnh hơn với nam nhân nhiều…
Sáng sớm ngày thứ hai, Bình Tây Vương phủ liền phái người lại đây để Tống Thanh Thư quá phủ một tự, Tống Thanh Thư đem trời vừa sáng chuẩn bị chính lam kỳ ( Tứ Thập Nhị Chương Kinh ) giả tạo bản bỏ vào trong ngực, dự định xem hôm nay có cơ hội hay không có thể đổi đến Ngô Tam Quế trong tay cái kia nguồn gốc.
Đến Bình Tây Vương phủ, quả nhiên không ra dự liệu, Ngô Tam Quế cảm thấy can hệ trọng đại, cố ý đem Tống Thanh Thư mang tới thư phòng của chính mình.
Tống Thanh Thư cố nén trong lòng ý mừng, một bên không chút biến sắc mà đánh giá trong phòng khả năng tàng kinh chỗ, một bên nghe Ngô Tam Quế đưa ra đối sách.
"Bản Vương biết việc xảy ra thì Bình Tây Vương phủ khó tránh khỏi tội, ta sẽ sẽ tự bẩm tấu lên hoàng thượng xin cách chức tước Vương của mình, đồng thời tự phạt không nhận lương bổng trong mười năm tới.."
Nghe được câu nói đầu tiên, Tống Thanh Thư liền mỉm cười, bỏ đi tước Vương? Hoàng đế Khang Hi chưa biết có đáp ứng hay không, nhưng chắc chắn hoàng đế sẽ biết đây chỉ là kế sách của Ngô Tam Quế áp dụng lùi một bước để tiến hai bước, thì làm sao mà chấp thuận? Lại còn phạt không nhận mười năm bổng lộc, nếu như đối với một quan chức thanh liêm, đúng đây là đòn trí mạng, nhưng đường đường hùng cứ một phương là Bình Tây Vương Ngô Tam Quế thì có cần chi đến bổng lộc của triều đình? Ha ha…
Ngô Tam Quế tự mình nói tiếp: Còn việc hoàng thượng tứ hôn, tuy rằng công chúa đã mất… nhưng Ngô gia vẫn thừa nhận thân phận của công chúa là trưởng tức ( dâu lớn ) của Ngô gia, bản vương sẽ vẫn sẽ sắp xếp đủ lễ nghi để cho Ứng Hùng cưới công chúa, rồi đem công chúa chôn ở trong mộ tổ Ngô gia, viết lên gia phả của dòng họ..."
"Công chúa Kiến Ninh đâu có muốn làm người của Ngô gia…" Tống Thanh Thư trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng chưa nói ngăn cản, ngược lại nói nói: "Như vậy rất tốt, có thể trình độ lớn nhất cứu vãn hoàng gia bộ mặt, hoàng thượng sau khi biết khẳng định cũng rất vui mừng."
Tống Thanh Thư biết rõ công chúa Kiến Ninh trên trời nếu có hiển linh, nàng tuyệt không muốn bị chôn thây ở tổ mộ Ngô gia, Tống Thanh Thư trong lòng hổ thẹn đối với công chúa Kiến Ninh, cũng muốn đem thi hài của nàng trở lại kinh thành, mai táng ở hoàng lăng, nếu hắn ra mặt nói vậy thì Ngô Tam Quế cũng không dám nhiều lời thêm nữa..
Thế nhưng, hắn nhưng không có lựa chọn làm như vậy.
Tống Thanh Thư biết một cố sự, đã từng có người vẫn thế hàng xóm sống một mình ông lão mua vé xổ số, kết quả một lần cuối cùng trúng rồi ngàn vạn giải thưởng lớn, người kia ước ao đố kị mà chạy đến ông lão gia muốn chúc mừng một phen, nhưng bất ngờ phát hiện ông lão bởi vì tuổi quá lớn, đã tự nhiên tử vong, mà cái kia vé xổ số liền yên tĩnh nằm ở ông lão y trong túi. Người kia nổi lên lòng tham, liền cầm tấm kia vé xổ số đi đoái tiền thưởng, bởi vì vé xổ số vốn là hắn đứng ra mua, vì lẽ đó không ai hoài nghi hắn. Thế nhưng hắn nhưng đối với ông lão tràn ngập hổ thẹn, liền ra tiền cho hắn sửa chữa một gian rất xa hoa mộ thất, tán gẫu biểu trong lòng áy náy. Không nghĩ tới chính là như vậy một chuyện nhỏ nhưng gây nên ông lão một bà con xa chất nhi hoài nghi, nhiều phiên điều tra bên dưới, hắn mạo hiểm lĩnh vé xổ số sự tình cũng bị lộ ra ánh sáng đi ra, thêm vào chính mình vẫn sinh sống ở áy náy bên trong, cuối cùng thê thảm kết thúc một đời.
Đây chính là phương châm sống của Tống Thanh Thư, nếu đã quyết định thì hắn sẽ không để cho tình cảm làm ảnh hưởng đến phán đoán kế hoạch của mình.
Việc đem công chúa Kiến Ninh mai táng ở mộ tổ Ngô gia, đối với hoàng thất cùng Ngô Tam Quế thật ra mà nói, đó là một lựa chọn vẹn toàn cho cả đôi bên, Tống Thanh Thư hiện giờ thay mặt triều đình, cũng không có lý do nào để không từ chối.
Được hắn khẳng định, Ngô Tam Quế vui vẻ, biết đối phương vô ý làm khó dễ, tim liền thả xuống hơn một nửa, tiếp tục nói: "Bản vương cũng biết làm như vậy vẫn rất khó bù đắp sai sót của Bình Tây Vương phủ, theo lý thì bản vương phải tự mình đi đến kinh thành để thỉnh tội, nhưng chiến sự Bắc cương đang lúc căng thẳng, quân Mông Cổ mắt cứ nhìn chằm chằm, vì sự an toàn giang sơn Đại Thanh, bản vương phải tiếp tục có mặt trấn thủ Sơn Hải quan, nên đành đưa tiểu nữ A Kha đến hoàng cung làm cung nữ vì phụ thân chuộc tội.."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nhìn luôn luôn lộ liễu ương ngạnh Kiến Ninh lấy yên tĩnh như thế tư thái nằm ở trong quan tài, Tống Thanh Thư có như vậy một sát na không quen, trong lúc hoảng hốt phảng phất trở lại tối ngày hôm qua.
Lúc ấy khi Vi Tiểu Bảo rời đi không lâu, Tống Thanh Thư liền nhẹ nhàng bước vào gian phòng của Kiến Ninh công chúa, nàng đang ở nằm trên giường hưởng thụ dư vị của cơn cuồng hoan, đến khi nhận ra được là có người bước vào phòng mình, lập tức giận dữ, đang muốn trút giận thì thấy ánh mắt mình đã bị che kín đen kịt.
"Công chúa…đã bị Vi Tiểu Bảo lừa rồi, dựa theo quy củ hoàng thất, không lâu nữa, Bình Tây Vương phủ sẽ phái người đến kiểm nghiệm sự trong trắng của công chúa. Vi Tiểu Bảo vì lo lắng chuyện gian díu cùng công chúa bị bại lộ, sẽ bị Ngô Tam Quế nổi giận lột da rút gân, vì lẽ đó nên đã sắp xếp công chúa câu dẫn thế tử Phúc Khang An, trên danh nghĩa là đem tội danh giá họa để nhân cơ hội hắn giết Ngô Ứng Hùng, kỳ thực chỉ là muốn đem tội danh làm bẩn công chúa giá họa cho thế tử Phúc Khang An, ngày mai Vi Tiểu Bảo sẽ không tới cứu công chúa đâu, hắn sẽ tùy ý để công chúa bị thế tử Phúc Khang An cưỡng bức, sau đó mới mang theo phụ tử Ngô Tam Quế đến tận nơi để mắt nhìn thấy tất cả." Tống Thanh Thư một bên sử dụng Di Hồn Đại Pháp, một bên ở Kiến Ninh bên tai lẩm bẩm nói nhỏ.
"Sẽ không, Tiểu Quế Tử là sẽ không như vậy đối với ta." Kiến Ninh tuy rằng vẻ mặt dại ra, thế nhưng theo bản năng vẫn là nhắc tới.
"Minh Thiên công chúa tự nhiên có thể rõ ràng tất cả, " Tống Thanh Thư tiếp tục gia tăng công lực, "Nếu là ngươi phát hiện xác thực là Vi Tiểu Bảo lừa ngươi, ngươi định làm như thế nào đây?"
"Ta sẽ giết hắn!" Kiến Ninh trên mặt lộ ra một tia vẻ ngoan lệ.
"Nghe nói công chúa có một thanh súng kíp, không gì không xuyên thủng..." Tống Thanh Thư chạm đến là thôi.
"Súng kíp?" Kiến Ninh trong miệng một mực yên lặng ghi nhớ.
"Giết Vi Tiểu Bảo qua đi, công chúa có tính toán gì không?" Tống Thanh Thư lúc này trên mặt phảng phất bao phủ một tầng bóng tối, dạy người nhìn không rõ ràng, có vẻ đặc biệt mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
"Dự định?" Kiến Ninh lộ ra một tia nghi hoặc vẻ mặt, "Ta không biết."
"-Chẳng lẽ công chúa vẫn còn muốn tiếp tục gả cho Ngô Ứng Hùng, như vậy tính ra là sẽ có đến ba nam nhân nắm giữ thân thể của công chúa sao?" Tống Thanh Thư âm thanh dần dần trở nên lạnh.
"Không, ta không được!" Kiến Ninh lộ ra một tia vẻ hoảng sợ, "Tiểu Quế Tử chết rồi, trên đời này cũng không có gì hay chơi, ngược lại ta cừu cũng báo, liền đến địa phủ bồi Tiểu Quế Tử tiếp tục chơi đi."
"Không thể dùng lụa trắng treo cổ lúc chết trông sẽ rất khó coi, sẽ doạ cho Tiểu Quế Tử dưới suối vàng hoảng sợ, dùng đao thì lại quá đau đớn, cho nên chỉ có thể dùng loại độc dược mà công chúa còn lưu giữ mang theo."
Nhìn Kiến Ninh vẻ mặt càng ngày càng bình tĩnh, Tống Thanh Thư chậm rãi lui ra gian phòng.
Kỳ thực coi như không làm tất cả những thứ này, Tống Thanh Thư suy đoán lấy Kiến Ninh tính cách, phát hiện Vi Tiểu Bảo cũng không có dựa theo ước định như vậy tới cứu nàng, dẫn đến thất thân cho Phúc Khang An, rất lớn có thể sẽ lấy cực đoan trả thù, tỷ như một súng oanh đi Vi Tiểu Bảo tiểu JJ, hay hoặc là giết hắn?
Đáng tiếc Tống Thanh Thư không thể chịu đựng tất cả biến số, vì để cho nội dung vở kịch dựa theo mình muốn như vậy phát triển, hắn quyết định lấy Di Hồn Đại Pháp, ở Kiến Ninh trong tiềm thức từng bước một dẫn dắt nàng làm ra lựa chọn.
Vì là bảo đảm không có sơ hở nào, Tống Thanh Thư quyết định thêm cuối cùng nhất lớp bảo hiểm. Lần trước lúc hắn đến Lệ Xuân viện Dương Châu đã được chứng kiến uy lực của Mê xuân tửu, đến ngay cả Hạ Thanh Thanh là một dạng nữ nhân kiên trinh mà cũng hứng tình chủ động gần gũi với một nam nhân xa lạ, Tống Thanh Thư cũng đã lấy đem theo một ít để trong người để khi cần thì sử dụng, lần này vừa vặn đến lúc mang ra dùng, lúc công chúa gặp gở thế tử Phúc Khang An trong phòng cùng nhau uống rượu, thì trước đó Tống Thanh Thư đã lặng lẽ bỏ vào Mê xuân tửu, đối với nữ nhân lại có tác dụng mạnh hơn với nam nhân nhiều…
Sáng sớm ngày thứ hai, Bình Tây Vương phủ liền phái người lại đây để Tống Thanh Thư quá phủ một tự, Tống Thanh Thư đem trời vừa sáng chuẩn bị chính lam kỳ ( Tứ Thập Nhị Chương Kinh ) giả tạo bản bỏ vào trong ngực, dự định xem hôm nay có cơ hội hay không có thể đổi đến Ngô Tam Quế trong tay cái kia nguồn gốc.
Đến Bình Tây Vương phủ, quả nhiên không ra dự liệu, Ngô Tam Quế cảm thấy can hệ trọng đại, cố ý đem Tống Thanh Thư mang tới thư phòng của chính mình.
Tống Thanh Thư cố nén trong lòng ý mừng, một bên không chút biến sắc mà đánh giá trong phòng khả năng tàng kinh chỗ, một bên nghe Ngô Tam Quế đưa ra đối sách.
"Bản Vương biết việc xảy ra thì Bình Tây Vương phủ khó tránh khỏi tội, ta sẽ sẽ tự bẩm tấu lên hoàng thượng xin cách chức tước Vương của mình, đồng thời tự phạt không nhận lương bổng trong mười năm tới.."
Nghe được câu nói đầu tiên, Tống Thanh Thư liền mỉm cười, bỏ đi tước Vương? Hoàng đế Khang Hi chưa biết có đáp ứng hay không, nhưng chắc chắn hoàng đế sẽ biết đây chỉ là kế sách của Ngô Tam Quế áp dụng lùi một bước để tiến hai bước, thì làm sao mà chấp thuận? Lại còn phạt không nhận mười năm bổng lộc, nếu như đối với một quan chức thanh liêm, đúng đây là đòn trí mạng, nhưng đường đường hùng cứ một phương là Bình Tây Vương Ngô Tam Quế thì có cần chi đến bổng lộc của triều đình? Ha ha…
Ngô Tam Quế tự mình nói tiếp: Còn việc hoàng thượng tứ hôn, tuy rằng công chúa đã mất… nhưng Ngô gia vẫn thừa nhận thân phận của công chúa là trưởng tức ( dâu lớn ) của Ngô gia, bản vương sẽ vẫn sẽ sắp xếp đủ lễ nghi để cho Ứng Hùng cưới công chúa, rồi đem công chúa chôn ở trong mộ tổ Ngô gia, viết lên gia phả của dòng họ..."
"Công chúa Kiến Ninh đâu có muốn làm người của Ngô gia…" Tống Thanh Thư trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng chưa nói ngăn cản, ngược lại nói nói: "Như vậy rất tốt, có thể trình độ lớn nhất cứu vãn hoàng gia bộ mặt, hoàng thượng sau khi biết khẳng định cũng rất vui mừng."
Tống Thanh Thư biết rõ công chúa Kiến Ninh trên trời nếu có hiển linh, nàng tuyệt không muốn bị chôn thây ở tổ mộ Ngô gia, Tống Thanh Thư trong lòng hổ thẹn đối với công chúa Kiến Ninh, cũng muốn đem thi hài của nàng trở lại kinh thành, mai táng ở hoàng lăng, nếu hắn ra mặt nói vậy thì Ngô Tam Quế cũng không dám nhiều lời thêm nữa..
Thế nhưng, hắn nhưng không có lựa chọn làm như vậy.
Tống Thanh Thư biết một cố sự, đã từng có người vẫn thế hàng xóm sống một mình ông lão mua vé xổ số, kết quả một lần cuối cùng trúng rồi ngàn vạn giải thưởng lớn, người kia ước ao đố kị mà chạy đến ông lão gia muốn chúc mừng một phen, nhưng bất ngờ phát hiện ông lão bởi vì tuổi quá lớn, đã tự nhiên tử vong, mà cái kia vé xổ số liền yên tĩnh nằm ở ông lão y trong túi. Người kia nổi lên lòng tham, liền cầm tấm kia vé xổ số đi đoái tiền thưởng, bởi vì vé xổ số vốn là hắn đứng ra mua, vì lẽ đó không ai hoài nghi hắn. Thế nhưng hắn nhưng đối với ông lão tràn ngập hổ thẹn, liền ra tiền cho hắn sửa chữa một gian rất xa hoa mộ thất, tán gẫu biểu trong lòng áy náy. Không nghĩ tới chính là như vậy một chuyện nhỏ nhưng gây nên ông lão một bà con xa chất nhi hoài nghi, nhiều phiên điều tra bên dưới, hắn mạo hiểm lĩnh vé xổ số sự tình cũng bị lộ ra ánh sáng đi ra, thêm vào chính mình vẫn sinh sống ở áy náy bên trong, cuối cùng thê thảm kết thúc một đời.
Đây chính là phương châm sống của Tống Thanh Thư, nếu đã quyết định thì hắn sẽ không để cho tình cảm làm ảnh hưởng đến phán đoán kế hoạch của mình.
Việc đem công chúa Kiến Ninh mai táng ở mộ tổ Ngô gia, đối với hoàng thất cùng Ngô Tam Quế thật ra mà nói, đó là một lựa chọn vẹn toàn cho cả đôi bên, Tống Thanh Thư hiện giờ thay mặt triều đình, cũng không có lý do nào để không từ chối.
Được hắn khẳng định, Ngô Tam Quế vui vẻ, biết đối phương vô ý làm khó dễ, tim liền thả xuống hơn một nửa, tiếp tục nói: "Bản vương cũng biết làm như vậy vẫn rất khó bù đắp sai sót của Bình Tây Vương phủ, theo lý thì bản vương phải tự mình đi đến kinh thành để thỉnh tội, nhưng chiến sự Bắc cương đang lúc căng thẳng, quân Mông Cổ mắt cứ nhìn chằm chằm, vì sự an toàn giang sơn Đại Thanh, bản vương phải tiếp tục có mặt trấn thủ Sơn Hải quan, nên đành đưa tiểu nữ A Kha đến hoàng cung làm cung nữ vì phụ thân chuộc tội.."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận facebook