Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95: Lại Bị Bóp Ngực
Tống Thanh Thư nói xong cũng vội vội vàng vàng xoay người đi ra ngoài, quá không bao lâu, lại hấp tấp chạy trở về, trong tay đã có thêm một bàn bùn như thế đồ vật.
"Đây là vật gì?" Hạ Thanh Thanh nghi hoặc mà hỏi.
"Chân chính thuật dịch dung." Tống Thanh Thư cười hì hì, nói rằng, "Phu nhân ngồi xuống, tại hạ sẽ dịch dung lại cho Viên phu nhân, dáng vẻ bộ ngực vừa rồi, người bình thường không thấy được cũng không nói, đụng phải Đông Phương Bất Bại, đương nhiên là không gạt được hắn.."
"Làm gì mà có chuyện xảo hợp như thế, cứ vừa vặn đụng với tên bán nam nám nữ kia?" Hạ Thanh Thanh cũng bị sợ hết hồn.
"Tên bán nam nám nữ mà Viên phu nhân nói, vẫn đang bực tức vì không bắt được thích khách, hắn vẫn nghi ngờ đêm đó giao thủ với hắn chính là tại hạ, cứ quấn lấy tại hạ, cho nên không thể để lộ ra bất cứ sơ hở nào.." TTống Thanh Thư vừa nói, một bên dùng chất kết dính nhão như bùn non thoa lên mặt Viên phu nhân."Cỡi áo ngoài ra.."
Ngươi muốn làm gì?" Thấy bàn tay tay hắn cầm mảnh lụa mỏng, sự lo lắng của nữ nhân làm cho Viên phu nhân rụt người lại.
"Ngực của Viên phu nhân nhô lên như vậy, nếu không làm cho thấp xuống thêm thì ai mà tin được?" Tống Thanh Thư một bộ thiếu kiên nhẫn dáng vẻ, Tâm trí đừng suy nghĩ xấu xa như vậy, cứ xem tại hạ như là đại phu là được rồi, tại vì trong mắt đại phu thì không có phân chia nam nữ.."
"Hừ, nói thì dễ dàng lắm, nếu như ngươi là nữ nhân ta là nam nhân, ngươi có nguyện ý để ta sờ soạng sao?" Viên phu nhân phiền muộn mà nói, có điều là đành phải nghe theo lời hắn cỡi áo ngoài ra chỉ còn cái yếm..
Lúc mấy ngón tay của Tống Thanh Thư đụng vào hai bầu vú nàng, Viên phu nhân cả người nàng run lên, muốn mở miệng, nhưng lại không biết nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là khép chặt đôi môi, cố nén nhịn. "
"Phu nhân thể chất làm sao mà nhạy cảm như vậy? Vừa chạm thì toàn thân run rẩy, đây là căn bệnh đấy, để sao này tại hạ chữa trị cho dứt bệnh."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
"Câm miệng!"
"Thì đúng như vậy mà.. "
"Um….."
...
Viên phu nhân chịu đựng bàn tay của Tống Thanh Thư ở trên hai bầu vú mình nhích tới nhích lui, một bên còn chịu đựng hai đầu núm vú bị hắn chạm qua chạm lại theo bản năng đã nở ra nhô cao săn cứng gây trướng đau, nửa canh giờ qua đi, nàng rốt cục cũng thoát ly khổ hải, nhìn trong cái gương đồng biến thành hình dạng nam nhân, Viên phu nhân lập tức sững sờ: "Sao lại thế này... chuyện này..."
"Cái gì này này cái kia cái kia,Cái gì này này cái kia cái kia, bộ này hình dạng đủ anh tuấn tiêu sái chứ?" Tống Thanh Thư đắc ý thưởng thức chính mình kiệt tác.
Anh tuấn cái đại đầu quỷ của ngươi.!" Hạ Thanh Thanh cảm thấy nhanh tan vỡ, "Ngươi tại sao lại dịch dung ta biến thành dáng vẻ của ngươi!!"
"Ta dáng vẻ có cái gì không được chứ?" Tống Thanh Thư không nói gì mà nói rằng, "Ta làm như vậy tự nhiên có dụng ý của ta, đến thời điểm ngươi liền rõ ràng."
Hạ Thanh Thanh tuy rằng cảm thấy thần kinh có chút thác loạn, nhưng không phải không thừa nhận, đối phương thuật dịch dung quả thực là tài năng như thần, nhìn gương đồng, lại ngẩng đầu nhìn một chút Tống Thanh Thư, trong lòng khiếp sợ không thôi: Quả thực là giống như đúc.
"Hừm, thân cao còn kém điểm." Tống Thanh Thư vòng quanh nàng xem kỹ vài vòng, sau đó lấy ra một đôi giày ném tới trước mặt nàng, "Tự độn thêm bên trong lòng bàn chân để tang chiều cao đi..."
"Cái gì lung ta lung tung, chưa từng nghe nói trong chốn giang hồ có cái gì họ Hoàng giáo chủ." Hạ Thanh Thanh nghi hoặc bên dưới, xuyên thủng trên chân, phát hiện hai người thân cao một hạ cờ ngang hàng, không khỏi kinh ngạc nói, "Thật thần kỳ."
Nghe được nàng âm thanh, Tống Thanh Thư xẹp xẹp miệng, "Không được không được, âm thanh đến biến." Vừa dứt lời, đưa tay điểm nàng gáy mấy cái huyệt đạo.
"Ngươi... Ồ?" Hạ Thanh Thanh mới vừa mở miệng, liền bị cái kia rõ ràng giọng nam sợ hết hồn.
"Tuy rằng trước ở dưới cái kia tràn ngập từ tính tiếng nói vẫn là chênh lệch như vậy ném đi ném, cũng coi như miễn miễn cưỡng cưỡng rồi, người bình thường không phân ra được." Tống Thanh Thư rốt cục gật gật đầu, "Được rồi, nên ta đến cho mình dịch dung."
Hạ Thanh Thanh tràn ngập tò mò ở một bên xem ra, chỉ thấy hắn nắm bàn bên trong bùn không ngừng mà ở trên mặt đánh, theo hắn nhào nặn, màu xanh đen bùn lại chậm rãi đã biến thành da dẻ màu sắc, chốc lát sau, một phổ thông thị vệ hình tượng xuất hiện ở trước mặt.
Đổi thật tương ứng quần áo, Tống Thanh Thư cố ý dặn Hạ Thanh Thanh một ít chú ý sự hạng, diễn luyện không có sai sót qua đi, hai người liền hướng cửa cung trực tiếp đi đến.
"Ngươi này thuật dịch dung thật là lợi hại." Nhìn thấy trên đường đi, đụng gặp một số toán quân thị vệ thi lễ chào hỏi mình, Viên phu nhân thấp giọng nói.
"Tận ngươi có khả năng, xây từ tảo đến khen ta đi, ta sẽ không chú ý." Tống Thanh Thư mắt nhìn thẳng, vẻ mặt nghiêm túc.
Viên phu nhân cắn môi dưới, giọng nói nũng nịu nói tiếp: "Sau này hãy dạy ta!!"
"Muốn học a? Cầu ta a."
"Đi chết!"
"Cô nãi nãi … hiện tại là đang mang hình dáng của tại hạ, lúc nói chuyện đừng động một chút là cắn môi, lúc bước đi thì cái mông cũng đừng vễnh lên như vậy, không khéo người nhìn thấy cho là tại hạ đã biến thánh bán nam bán nữ..hừ…hừ..!.."
"Ngươi!" Hạ Thanh Thanh suýt chút nữa bị hắn tức giận đến một phật xuất thế hai phật thăng thiên.
Hai người một đường cãi nhau, đi tới cửa cung, đưa qua yêu, thị vệ nghiệm qua đi rất nhanh cung kính mà hai tay trả lại: "Tống đại nhân thuận buồm xuôi gió."
Hạ Thanh Thanh mỉm cười ra hiệu, nghĩ thầm dọc theo đường đi cũng không cái gì bất ngờ mà, mới vừa muốn đi ra cửa cung thì, phía sau truyền tới một nàng cả đời đều sẽ không quên tiếng người âm: "Tống đại nhân chuyến này nguy hiểm tầng tầng, Đông Phương rất để đưa tiễn."
Tống Thanh Thư biến sắc mặt, lặng lẽ chọc vào Hạ Thanh Thanh một hồi, Hạ Thanh Thanh phản ứng lại, vội vã cười nói: "Có thể đến Đông Phương giáo chủ tự mình tiễn đưa, Tống mỗ chịu không nổi vinh hạnh."
Nhận ra được giọng nói Tống Thanh Thư khác biệt, Đông Phương Bất Bại kỳ quái nhìn hắn, có điều cũng không quá để ý tới, sự chú ý trái lại là nằm trên người tên lính thị vệ đi theo mà Tống Thanh Thư đang cải trang: "Uả…Tống huynh đệ không phải đã nói với hoàng thượng là một mình đi chấp hành nhiệm vụ, tại sao lại còn mang theo một tên thị vệ?"
"Há, " Hạ Thanh Thanh giả vờ trấn định nói rằng, "Tại hạ có một số việc tổng cần một hai chân chạy đi làm."
"Thật không?"Nhìn chăm chăm vào Tống Thanh Thư đang giả làm tên thị vệ, Đông Phương Bất Bại trong lòng càng thêm ngờ vực, suy nghĩ:” Chẳng lẽ tên Tống Thanh Thư này thực sự là gan to bằng trời, dám lén lút dịch dung mang theo Mật phi ra khỏi hoàng cung?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng này, Đông Phương Bất Bại mỉm cười đi tới bên người Tống Thanh Thư, vươn tay ra chậm rãi hướng về trước ngực hắn chộp tới, trong miệng nói: "Bản tọa giúp ngươi nhìn nhìn ngươi chọn cái này thị vệ có kết hay không thực."
Thấy bàn tay của Đông Phương Bất Bại chậm rãi nhích lại gần trên đại huyệt ngực mình, Tống Thanh Thư tâm tư gấp rút, cuối cùng cắn răng một cái, từ bỏ dự định phản ứng, tùy ý đối phương vỗ đến trên ngực mình.
Đông Phương Bất Bại cảm thấy lòng bàn tay của mình chạm vào một lồng ngực rắn chắc, chứ không nhuyễn mềm như bầu vú của một nữ nhân, cảm thấy có gì không đúng, khiến cho Đông Phương Bất Bại vô cùng kinh ngạc.
Theo suy diễn của Đông Phương Bất Bại, tên thị vệ đi theo này có thể là do Tống Thanh Thư dịch dung cải trang Mật phi để mang ra khỏi thành, có điều dù thuật cải trang cao minh đến đâu, cũng không thể nào làm cho đặc điểm riêng tư của một nữ nhân biến mất, vì lẽ đó nên y mới đưa tay sờ soạng trên bộ ngực, nếu như đối phương thật sự là Mật phi, chắc chắn là mình sẽ dựa vào cảm giác mà phân biệt được đối phương là nam hay là nữ.
"Ngươi cái nhân yêu đáng chết, mò đủ không có, đều ngươi muội mò ta hai lần!" Tống Thanh Thư mồ hôi lạnh ứa ra, ngoài miệng nhưng chất lên khuôn mặt tươi cười: "Ty chức gặp Đông Phương đại nhân."
Vững tin đối phương là nam nhân, Đông Phương Bất Bại tay phảng phất bị nóng bình thường lập tức rụt trở lại, ghét bỏ mà liếc mắt nhìn hắn, quay đầu lại nhìn Hạ Thanh Thanh: "Tống đại nhân muốn dẫn tùy tùng, tự nhiên có đạo lý của ngươi, bản tọa đi đầu chúc Tống đại nhân mã đến công thành." Nói xong cũng không đợi đối phương trả lời, nhẹ nhàng đi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
"Đây là vật gì?" Hạ Thanh Thanh nghi hoặc mà hỏi.
"Chân chính thuật dịch dung." Tống Thanh Thư cười hì hì, nói rằng, "Phu nhân ngồi xuống, tại hạ sẽ dịch dung lại cho Viên phu nhân, dáng vẻ bộ ngực vừa rồi, người bình thường không thấy được cũng không nói, đụng phải Đông Phương Bất Bại, đương nhiên là không gạt được hắn.."
"Làm gì mà có chuyện xảo hợp như thế, cứ vừa vặn đụng với tên bán nam nám nữ kia?" Hạ Thanh Thanh cũng bị sợ hết hồn.
"Tên bán nam nám nữ mà Viên phu nhân nói, vẫn đang bực tức vì không bắt được thích khách, hắn vẫn nghi ngờ đêm đó giao thủ với hắn chính là tại hạ, cứ quấn lấy tại hạ, cho nên không thể để lộ ra bất cứ sơ hở nào.." TTống Thanh Thư vừa nói, một bên dùng chất kết dính nhão như bùn non thoa lên mặt Viên phu nhân."Cỡi áo ngoài ra.."
Ngươi muốn làm gì?" Thấy bàn tay tay hắn cầm mảnh lụa mỏng, sự lo lắng của nữ nhân làm cho Viên phu nhân rụt người lại.
"Ngực của Viên phu nhân nhô lên như vậy, nếu không làm cho thấp xuống thêm thì ai mà tin được?" Tống Thanh Thư một bộ thiếu kiên nhẫn dáng vẻ, Tâm trí đừng suy nghĩ xấu xa như vậy, cứ xem tại hạ như là đại phu là được rồi, tại vì trong mắt đại phu thì không có phân chia nam nữ.."
"Hừ, nói thì dễ dàng lắm, nếu như ngươi là nữ nhân ta là nam nhân, ngươi có nguyện ý để ta sờ soạng sao?" Viên phu nhân phiền muộn mà nói, có điều là đành phải nghe theo lời hắn cỡi áo ngoài ra chỉ còn cái yếm..
Lúc mấy ngón tay của Tống Thanh Thư đụng vào hai bầu vú nàng, Viên phu nhân cả người nàng run lên, muốn mở miệng, nhưng lại không biết nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là khép chặt đôi môi, cố nén nhịn. "
"Phu nhân thể chất làm sao mà nhạy cảm như vậy? Vừa chạm thì toàn thân run rẩy, đây là căn bệnh đấy, để sao này tại hạ chữa trị cho dứt bệnh."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
"Câm miệng!"
"Thì đúng như vậy mà.. "
"Um….."
...
Viên phu nhân chịu đựng bàn tay của Tống Thanh Thư ở trên hai bầu vú mình nhích tới nhích lui, một bên còn chịu đựng hai đầu núm vú bị hắn chạm qua chạm lại theo bản năng đã nở ra nhô cao săn cứng gây trướng đau, nửa canh giờ qua đi, nàng rốt cục cũng thoát ly khổ hải, nhìn trong cái gương đồng biến thành hình dạng nam nhân, Viên phu nhân lập tức sững sờ: "Sao lại thế này... chuyện này..."
"Cái gì này này cái kia cái kia,Cái gì này này cái kia cái kia, bộ này hình dạng đủ anh tuấn tiêu sái chứ?" Tống Thanh Thư đắc ý thưởng thức chính mình kiệt tác.
Anh tuấn cái đại đầu quỷ của ngươi.!" Hạ Thanh Thanh cảm thấy nhanh tan vỡ, "Ngươi tại sao lại dịch dung ta biến thành dáng vẻ của ngươi!!"
"Ta dáng vẻ có cái gì không được chứ?" Tống Thanh Thư không nói gì mà nói rằng, "Ta làm như vậy tự nhiên có dụng ý của ta, đến thời điểm ngươi liền rõ ràng."
Hạ Thanh Thanh tuy rằng cảm thấy thần kinh có chút thác loạn, nhưng không phải không thừa nhận, đối phương thuật dịch dung quả thực là tài năng như thần, nhìn gương đồng, lại ngẩng đầu nhìn một chút Tống Thanh Thư, trong lòng khiếp sợ không thôi: Quả thực là giống như đúc.
"Hừm, thân cao còn kém điểm." Tống Thanh Thư vòng quanh nàng xem kỹ vài vòng, sau đó lấy ra một đôi giày ném tới trước mặt nàng, "Tự độn thêm bên trong lòng bàn chân để tang chiều cao đi..."
"Cái gì lung ta lung tung, chưa từng nghe nói trong chốn giang hồ có cái gì họ Hoàng giáo chủ." Hạ Thanh Thanh nghi hoặc bên dưới, xuyên thủng trên chân, phát hiện hai người thân cao một hạ cờ ngang hàng, không khỏi kinh ngạc nói, "Thật thần kỳ."
Nghe được nàng âm thanh, Tống Thanh Thư xẹp xẹp miệng, "Không được không được, âm thanh đến biến." Vừa dứt lời, đưa tay điểm nàng gáy mấy cái huyệt đạo.
"Ngươi... Ồ?" Hạ Thanh Thanh mới vừa mở miệng, liền bị cái kia rõ ràng giọng nam sợ hết hồn.
"Tuy rằng trước ở dưới cái kia tràn ngập từ tính tiếng nói vẫn là chênh lệch như vậy ném đi ném, cũng coi như miễn miễn cưỡng cưỡng rồi, người bình thường không phân ra được." Tống Thanh Thư rốt cục gật gật đầu, "Được rồi, nên ta đến cho mình dịch dung."
Hạ Thanh Thanh tràn ngập tò mò ở một bên xem ra, chỉ thấy hắn nắm bàn bên trong bùn không ngừng mà ở trên mặt đánh, theo hắn nhào nặn, màu xanh đen bùn lại chậm rãi đã biến thành da dẻ màu sắc, chốc lát sau, một phổ thông thị vệ hình tượng xuất hiện ở trước mặt.
Đổi thật tương ứng quần áo, Tống Thanh Thư cố ý dặn Hạ Thanh Thanh một ít chú ý sự hạng, diễn luyện không có sai sót qua đi, hai người liền hướng cửa cung trực tiếp đi đến.
"Ngươi này thuật dịch dung thật là lợi hại." Nhìn thấy trên đường đi, đụng gặp một số toán quân thị vệ thi lễ chào hỏi mình, Viên phu nhân thấp giọng nói.
"Tận ngươi có khả năng, xây từ tảo đến khen ta đi, ta sẽ không chú ý." Tống Thanh Thư mắt nhìn thẳng, vẻ mặt nghiêm túc.
Viên phu nhân cắn môi dưới, giọng nói nũng nịu nói tiếp: "Sau này hãy dạy ta!!"
"Muốn học a? Cầu ta a."
"Đi chết!"
"Cô nãi nãi … hiện tại là đang mang hình dáng của tại hạ, lúc nói chuyện đừng động một chút là cắn môi, lúc bước đi thì cái mông cũng đừng vễnh lên như vậy, không khéo người nhìn thấy cho là tại hạ đã biến thánh bán nam bán nữ..hừ…hừ..!.."
"Ngươi!" Hạ Thanh Thanh suýt chút nữa bị hắn tức giận đến một phật xuất thế hai phật thăng thiên.
Hai người một đường cãi nhau, đi tới cửa cung, đưa qua yêu, thị vệ nghiệm qua đi rất nhanh cung kính mà hai tay trả lại: "Tống đại nhân thuận buồm xuôi gió."
Hạ Thanh Thanh mỉm cười ra hiệu, nghĩ thầm dọc theo đường đi cũng không cái gì bất ngờ mà, mới vừa muốn đi ra cửa cung thì, phía sau truyền tới một nàng cả đời đều sẽ không quên tiếng người âm: "Tống đại nhân chuyến này nguy hiểm tầng tầng, Đông Phương rất để đưa tiễn."
Tống Thanh Thư biến sắc mặt, lặng lẽ chọc vào Hạ Thanh Thanh một hồi, Hạ Thanh Thanh phản ứng lại, vội vã cười nói: "Có thể đến Đông Phương giáo chủ tự mình tiễn đưa, Tống mỗ chịu không nổi vinh hạnh."
Nhận ra được giọng nói Tống Thanh Thư khác biệt, Đông Phương Bất Bại kỳ quái nhìn hắn, có điều cũng không quá để ý tới, sự chú ý trái lại là nằm trên người tên lính thị vệ đi theo mà Tống Thanh Thư đang cải trang: "Uả…Tống huynh đệ không phải đã nói với hoàng thượng là một mình đi chấp hành nhiệm vụ, tại sao lại còn mang theo một tên thị vệ?"
"Há, " Hạ Thanh Thanh giả vờ trấn định nói rằng, "Tại hạ có một số việc tổng cần một hai chân chạy đi làm."
"Thật không?"Nhìn chăm chăm vào Tống Thanh Thư đang giả làm tên thị vệ, Đông Phương Bất Bại trong lòng càng thêm ngờ vực, suy nghĩ:” Chẳng lẽ tên Tống Thanh Thư này thực sự là gan to bằng trời, dám lén lút dịch dung mang theo Mật phi ra khỏi hoàng cung?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng này, Đông Phương Bất Bại mỉm cười đi tới bên người Tống Thanh Thư, vươn tay ra chậm rãi hướng về trước ngực hắn chộp tới, trong miệng nói: "Bản tọa giúp ngươi nhìn nhìn ngươi chọn cái này thị vệ có kết hay không thực."
Thấy bàn tay của Đông Phương Bất Bại chậm rãi nhích lại gần trên đại huyệt ngực mình, Tống Thanh Thư tâm tư gấp rút, cuối cùng cắn răng một cái, từ bỏ dự định phản ứng, tùy ý đối phương vỗ đến trên ngực mình.
Đông Phương Bất Bại cảm thấy lòng bàn tay của mình chạm vào một lồng ngực rắn chắc, chứ không nhuyễn mềm như bầu vú của một nữ nhân, cảm thấy có gì không đúng, khiến cho Đông Phương Bất Bại vô cùng kinh ngạc.
Theo suy diễn của Đông Phương Bất Bại, tên thị vệ đi theo này có thể là do Tống Thanh Thư dịch dung cải trang Mật phi để mang ra khỏi thành, có điều dù thuật cải trang cao minh đến đâu, cũng không thể nào làm cho đặc điểm riêng tư của một nữ nhân biến mất, vì lẽ đó nên y mới đưa tay sờ soạng trên bộ ngực, nếu như đối phương thật sự là Mật phi, chắc chắn là mình sẽ dựa vào cảm giác mà phân biệt được đối phương là nam hay là nữ.
"Ngươi cái nhân yêu đáng chết, mò đủ không có, đều ngươi muội mò ta hai lần!" Tống Thanh Thư mồ hôi lạnh ứa ra, ngoài miệng nhưng chất lên khuôn mặt tươi cười: "Ty chức gặp Đông Phương đại nhân."
Vững tin đối phương là nam nhân, Đông Phương Bất Bại tay phảng phất bị nóng bình thường lập tức rụt trở lại, ghét bỏ mà liếc mắt nhìn hắn, quay đầu lại nhìn Hạ Thanh Thanh: "Tống đại nhân muốn dẫn tùy tùng, tự nhiên có đạo lý của ngươi, bản tọa đi đầu chúc Tống đại nhân mã đến công thành." Nói xong cũng không đợi đối phương trả lời, nhẹ nhàng đi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận facebook