Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122: Cuối cùng cũng toại nguyện
Và buổi chiều ấy, có 1 lão chồng nào đó vô cùng vui sướng đã được toại nguyện. Vì từ nay được đường đường chính chính đón đưa con ốc tiêu của mình đến trường mà không phải lén lút như 1 năm qua nữa.
Tôi cùng đám bạn đang đi thong dong về phía cổng trường. Bên tai, tụi nó vẫn cứ lanh lảnh nói chuyện với nhau rằng:
- Ê, giờ đi cạnh con Phương cảm giác cứ như đang được bảo kê í nhỉ?
- Chuyện, nó đúng 'chân nhân bất lộ tướng'. Tụi mày có thấy người ta chỉ dám nhìn nó, nhưng nào có ai dám lườm đểu nó miếng nào không?
- Tao đảm bảo cái vụ buổi trưa nay, chuyện Ban Giám Hiệu nhà trường ra thông báo nghiêm cấm tất cả sinh viên loan truyền, cũng như bàn tán về đời tư cá nhân của các sinh viên cũng như các giảng viên đang giảng dạy trong trường lên trên không gian mạng. Nếu vi sẽ bị nhà trường truy cứu và kỷ luật nghiêm minh. Tao nghi chắc thầy Vinh đứng đằng sau quá!
- Tao cũng nghĩ vậy!
Trong lòng tôi thì lại rất muốn nói với tụi nó rằng: “Ổng chứ còn ai?” Nhưng kệ tụi nó nói gì thì nói, vì ánh mắt tôi đang đăm đăm nhìn về cảnh tượng rất hút mắt đang diễn ra ở bên ngoài cổng trường kia.
Anh nam thần ấy đừng đó, thân dựa vào chiếc 'Mẹc' tôi đã ngồi mòn cả mông. Mặt mũi anh vô cùng sáng láng với ngũ quan tuấn tú. Áo sơ mi quần tây thẳng thớm bảnh bao, cả người thơm ngát mùi hương độc quyền. Ánh mặt trời của buổi chiều sớm chiếu từ sau lưng anh phát ra thứ ánh sáng lấp lánh, vàng ươm như mật ong ngọt ngào. Đã thế, những tán cây chò trên cao bị luồng gió ở đâu thổi qua, khiến những quả chò rời cây và xoay vòng vòng như những chiếc chong chóng rơi đều đều xung quanh anh, sau đó mới nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Chu choa mạ ơi! Đúng là người đẹp càng khiến cho cảnh vật xung quanh trở nên mộng mơ hơn. Nên đừng hỏi vì sao mà đám nữ sinh đứng gần đó cứ ngây người ra ngắm anh như bị hút hết hồn phách.
Ủa? Quên, đó là chồng tôi mà ta, mắt ổng còn đang chiếu thẳng đến tôi đây không sai nửa li kia kìa. Nói là chồng mình vậy, chứ lâu lâu vẫn ngu người ngắm vì thấy ổng quyến rũ và đẹp trai quá xá. Nhưng khi nghĩ tới cái nết xấu xa ẩn sau vẻ đẹp hoàn mỹ kia, thề là tôi muốn tụt hết tất cả cảm xúc liền ngay tức khắc. Bởi 'cái nết đánh chết cái đẹp mà'! Đẹp người mà xấu tính như ổng, tôi đây hổng có ham.
- Kìa, chồng rước kìa, sướng chưa?
- Nhất cô.
Bị đám bạn khịa, tôi chỉ cười bĩu môi với tụi nó rồi nói lời tạm biệt. Sau đó nhanh chân tiến đến bên anh giáo già đang đứng đợi mình nãy giờ để leo lên xe cho lẹ.
- Sao? Bữa nay có ai dám bứt cọng tóc nào của em không?
Cái mặt ổng đang lạnh, thấy tôi bước tới liền nhoẻn miệng cười, còn không ngần ngại lên tiếng châm chọc tôi nữa. Nhưng tôi cũng đâu vừa, cũng dẩu mỏ đáp lại ổng:
- Trên đời này ngoài anh ra, còn có ai muốn bứt tóc của em chứ?
Vừa đưa tay lụm 1 quả chò đã vô tình rơi trúng đầu tôi, thầy vừa cười vừa hỏi dò tôi rằng:
- Bộ trong mắt em, anh hung dữ lắm sao?
- Chứ sao? Anh vừa hung dữ, hay cằn nhằn, suốt ngày ăn hiếp, lại còn khoái chọc ghẹo cho em tức nữa. Ai mà ưa anh cho nổi!
Nói vậy đấy, thế mà vẫn có cớ để ổng ràng sang vấn đề khác gài kèo tôi:
- Thế à? Vậy cưng chịu khó đẻ cho anh vài đứa đi, đảm bảo có con là anh đổi nết hiền lại liền!
Nữa. Lại đẻ, đẻ, đẻ. Đẻ hoài, đẻ hoài. Muốn mắc mệt hà.
Nhìn tôi nhăn nhó khổ sở vì bị nhắc tới vấn nạn 'ép đẻ'. Thầy liền búng nhẹ vào mũi tôi, còn 'yêu thương' bẹo má tôi nữa khiến tôi phải la làng: “Đau em!”. Vừa bạo hành con gái người ta xong, ổng lại nổi cơn sến súa ngay trước cổng trường học khiến tôi muốn nổi ốc cục rần rần:
- Bé yêu! Anh rất tự hào về em. You are my angel!1
Thôi về về cha nội! Đứng đây hồi người ta hốt ông đi đóng kịch Hồ Quảng bây giờ.1
..........
Sau 9 tháng vài ngày, thím Nina nhà tôi vác bầu to trở dạ sanh đứa con trai út cưng cho chú Jill. Nói là út vậy chứ cũng không biết có phải là út thiệt hay không nhỉ? Sợ còn tận mấy bé út lận nữa thì sao? Do thằng bé còn đỏ hỏn, nên tôi vẫn chưa thể nhận ra cháu nó giống ai. Nhưng nhìn thoang thoảng có nét điềm tĩnh và lạnh lùng 'boy' giống bác hai của nó lắm. Ít khóc, ít quấy, trán cao, mũi thẳng, chân tay dài sọc, đúng dòng giống con nhà cực phẩm. Nên trộm vía thấy ngoan quá chừng. Trông thấy chú Jill lần thứ tư được ẵm con làm cha, lão chồng già nhà tôi lại được dịp luôn miệng thôi miên tôi không ngớt: “Đẻ đi em!”. Xin lỗi chứ! Đây ngu với hiền thiệt, nhưng không có dễ dụ đâu à!
Cùng lúc này, thằng nhóc con của bà Ái với anh Louis cũng đã được tám tháng tuổi. Bé ăn no ngủ kĩ, sung sướng như 1 vị hoàng tử đích thực, nên trông to con chắc nịch muốn gấp đôi các bạn cùng lứa. Da bé trắng phau phau, tóc thì hung hung nâu, đôi mắt tròn to với tròng xanh ngọc, cùng cái miệng đỏ nhỏ chúm chím. Cứ toét miệng cười là lúm đồng tiền của bé lộ ra sâu hoắm với mấy cái răng sữa đang mọc bé tí nị. Má ơi nó muốn đẹp hơn cả chồng tôi luôn, hỏi sao mà tía má nó lẫn ông bà 2 bên cưng nó như vàng như ngọc.
Cứ cà kê dê ngỗng mãi đến giờ phút này, mặc cho anh Louis với gia đình nội ngoại thúc giục ra sao. Có nói thế nào thì cô Ái vẫn chưa chịu tổ chức đám cưới với anh Louis, với lý do tại lười làm cô dâu. Một cái lí do khiến anh Louis ổng ấm ức mà không làm gì được. Trong khi đó là nhận lời cầu hôn dưới chân tháp Eiffel của người ta ở Pháp rồi đó, cũng đã đi đăng kí kết hôn luôn rồi.
Anh Louis thì rất nóng lòng muốn mình có 1 danh phận với cô Ái trước bàn dân thiên hạ. Còn bà Ái lại trái ngược hoàn toàn, chẳng biết nghĩ gì cứ dửng dưng rồi chần chừ mãi chưa chịu làm cô dâu của người ta. Anh tối ngày làu bàu với cô là đã chơi chán chê nên muốn hắt hủi anh, rồi thì có con với anh rồi nên tình cảm bắt đầu hời hợt. Sau một hồi ăn vạ lại còn giận tới giận lui, cuối cùng, cô Ái ức chế quá liền quyết định dẫn anh đến chốn bí mật của cô. Nơi cô đang âm thầm tỉ mẩn may từng chiếc đầm cưới cho chính mình. Cũng như chung sức với 1 người bạn là nhà thiết kế chuyên may vest nam, bắt tay nhau cùng hoàn thành những bộ 'suit' chú rể hoàn hảo cho anh Louis hay ăn vạ nhà mình. Chưa hết, còn có nguyên 1 ekip đang lên ý tưởng thực hiện lễ cưới, cũng như tập trung lên bản vẽ phác thảo trang trí lễ đường của cả 2 mấy tháng nay rồi. Người nào người nấy đang tối mặt tối mày chuẩn bị ráo riết, để hoàn thành mọi thứ sớm nhất có thể.
Nhìn những gì cô Ái đang vì mình, vì đám cưới trọn vẹn của cả 2 mà đi sớm về trễ suốt. Tự nhiên anh cảm thấy áy náy vô cùng vì mấy tháng nay đã trách cứ lầm cô. Hoá ra vì cô muốn tạo cho anh sự bất ngờ, muốn anh chỉ việc mặc những bộ đồ mà cô đã góp công may tỉ mẩn để trở thành chú rể của cô thôi. Cứ việc yên tâm vì mọi chuyện cô đã lo chu toàn hết rồi. Oh man! Người con gái này, cứ như vậy hỏi sao mà cả đời anh hết yêu cho nổi. Nhưng chỉ tức nỗi, cô ấy cứ âm thầm làm mọi chuyện mà chẳng chịu hé răng cho ai hay, khiến người ta cứ nháo nhào sốt hết cả ruột.
Rưng rưng nước mắt chuẩn bị ôm chầm lấy cô Ái hôn lấy hôn để vì quá cảm động. Nhưng nào có ngờ, máu cọc của cô đã dồn nén bấy lâu giờ phút này lại trào dâng rồi, cô lạnh mặt lườm anh mà nói:
- Đã vừa ý anh chưa? Hoá ra anh không tin tưởng em, tối ngày nghĩ em thế này thế kia với anh. Muốn cho anh niềm bất ngờ mà tự anh đã phá hỏng bét nó. Mệt, em hết hứng rồi, khỏi cưới. Từ giờ nhà đứa nào đứa nấy ở đi.
Thế là 1 phen khiến anh Louis nhà ta xanh mét hết mặt mày. Chân tay quắn quéo chạy dí theo sau cô Ái năn nỉ xin lỗi ỉ ôi khóc ròng cả mười mấy dòng sông.
......
Ăn xong cái siêu đám cưới của cô Ái diễn ra vào cuối năm, ăn thêm 1 mùa Tết, rồi qua tới mùa hè. Tôi không tin mình được nuôi kỹ đến nỗi, lại có thể cao thêm được một 'centi' và tăng thêm hai kí lô nữa. Chuẩn bị bước sang năm ba Đại Học, trông tôi so với năm nhất có phần chững hơn, cứng cáp hơn. Và nhất là thân hình đã nảy nở mất hết tiêu phần thiếu nhi rồi. Tôi bắt đầu lâm vào mối e ngại, nơm nớp sợ anh giáo già âm mưu gài cho dính bầu lúc nào cũng không hay. Vì ý định của ổng trong năm ngoái tôi đã hay, nên bữa giờ cứ sống trong âu lo suốt.
Người ta nói lúc mới yêu và mới cưới thường rất đẹp, cũng như tần suất sinh hoạt tình dục của cả 2 thường rất nhiều và đều đặn. Sau mỗi năm, tình cảm cũng như số lần quan hệ sẽ giảm đi do đã đạt đến sự thoả mãn. Vì sự thỏa mãn về tình dục sẽ khiến các cặp yêu nhau cũng như các đôi vợ chồng bắt đầu cảm thấy nhàm chán với cuộc sống hiện tại, do có sự đơn điệu nên cần cảm giác mới lạ. Nhưng đối với anh già nhà tôi thì không nha. Eo ôi! Tôi còn thấy dạo gần đây ổng còn có biểu hiện sung mãn hơn trước, vẫn còn yêu mặn nồng và cưng chiều tôi như những ngày đầu chẳng có khác bọt gì nhiều. Hay là do chúng tôi vẫn chưa tới thời kỳ ấy nhỉ? Chỉ sợ những ngày tháng yên bình như thế này, ngay ở phía cuối chân trời, có những cơn giông bão đang dần nổi lên.
Vào một buổi tối sau khi cả hai vừa mới từ nhà Tổ của ba mẹ chồng tôi về. Hai vợ chồng bắt đầu vào nhà tắm xả đầy bồn nước với sữa tắm cho ngập tràn bọt xà phòng thơm phức, để chuẩn bị tắm uyên ương. Lại còn máu ngựa rải vào đó thêm vài cánh hoa hồng cho nó lãng mạng đồ.
Tôi ngồi trên đùi thầy. Lưng trần dựa áp sát vào ngực ổng cho da kề da. Để ổng có thể ôm trọn tôi vào lòng từ phía sau, như thói quen gần 2 năm nay chúng tôi vẫn thường làm với nhau. Thầy vừa cúi đầu hôn mân mê bờ vai tôi, tay ở dưới nước chẳng biết đang kì cọ, massage hay là sàm sỡ tôi nữa.
Bữa nay có vấn đề này, thầy vừa rê đôi môi mình quanh vành tai tôi, vừa muốn hỏi ý kiến của tôi rằng:
- Em, dì Hoà giúp việc sáng nay mới nói chuyện với anh. Dì ấy có đứa cháu gái nuôi ở dưới quê cha mẹ đã mất sớm, nên hoàn cảnh gia đình khá khó khăn. Nay con bé chuẩn bị lên Sài Gòn học Đại Học, mà dì sợ nó non nớt, ra ngoài ở trọ bị lừa lọc này kia. Nên muốn xin anh cho con bé ấy đến đây ở nhờ với dì, sẵn giúp dì phụ việc nhà cửa. Em nghĩ sao về vấn đề này? Anh cho em toàn quyền quyết định đó.1
Tôi cùng đám bạn đang đi thong dong về phía cổng trường. Bên tai, tụi nó vẫn cứ lanh lảnh nói chuyện với nhau rằng:
- Ê, giờ đi cạnh con Phương cảm giác cứ như đang được bảo kê í nhỉ?
- Chuyện, nó đúng 'chân nhân bất lộ tướng'. Tụi mày có thấy người ta chỉ dám nhìn nó, nhưng nào có ai dám lườm đểu nó miếng nào không?
- Tao đảm bảo cái vụ buổi trưa nay, chuyện Ban Giám Hiệu nhà trường ra thông báo nghiêm cấm tất cả sinh viên loan truyền, cũng như bàn tán về đời tư cá nhân của các sinh viên cũng như các giảng viên đang giảng dạy trong trường lên trên không gian mạng. Nếu vi sẽ bị nhà trường truy cứu và kỷ luật nghiêm minh. Tao nghi chắc thầy Vinh đứng đằng sau quá!
- Tao cũng nghĩ vậy!
Trong lòng tôi thì lại rất muốn nói với tụi nó rằng: “Ổng chứ còn ai?” Nhưng kệ tụi nó nói gì thì nói, vì ánh mắt tôi đang đăm đăm nhìn về cảnh tượng rất hút mắt đang diễn ra ở bên ngoài cổng trường kia.
Anh nam thần ấy đừng đó, thân dựa vào chiếc 'Mẹc' tôi đã ngồi mòn cả mông. Mặt mũi anh vô cùng sáng láng với ngũ quan tuấn tú. Áo sơ mi quần tây thẳng thớm bảnh bao, cả người thơm ngát mùi hương độc quyền. Ánh mặt trời của buổi chiều sớm chiếu từ sau lưng anh phát ra thứ ánh sáng lấp lánh, vàng ươm như mật ong ngọt ngào. Đã thế, những tán cây chò trên cao bị luồng gió ở đâu thổi qua, khiến những quả chò rời cây và xoay vòng vòng như những chiếc chong chóng rơi đều đều xung quanh anh, sau đó mới nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Chu choa mạ ơi! Đúng là người đẹp càng khiến cho cảnh vật xung quanh trở nên mộng mơ hơn. Nên đừng hỏi vì sao mà đám nữ sinh đứng gần đó cứ ngây người ra ngắm anh như bị hút hết hồn phách.
Ủa? Quên, đó là chồng tôi mà ta, mắt ổng còn đang chiếu thẳng đến tôi đây không sai nửa li kia kìa. Nói là chồng mình vậy, chứ lâu lâu vẫn ngu người ngắm vì thấy ổng quyến rũ và đẹp trai quá xá. Nhưng khi nghĩ tới cái nết xấu xa ẩn sau vẻ đẹp hoàn mỹ kia, thề là tôi muốn tụt hết tất cả cảm xúc liền ngay tức khắc. Bởi 'cái nết đánh chết cái đẹp mà'! Đẹp người mà xấu tính như ổng, tôi đây hổng có ham.
- Kìa, chồng rước kìa, sướng chưa?
- Nhất cô.
Bị đám bạn khịa, tôi chỉ cười bĩu môi với tụi nó rồi nói lời tạm biệt. Sau đó nhanh chân tiến đến bên anh giáo già đang đứng đợi mình nãy giờ để leo lên xe cho lẹ.
- Sao? Bữa nay có ai dám bứt cọng tóc nào của em không?
Cái mặt ổng đang lạnh, thấy tôi bước tới liền nhoẻn miệng cười, còn không ngần ngại lên tiếng châm chọc tôi nữa. Nhưng tôi cũng đâu vừa, cũng dẩu mỏ đáp lại ổng:
- Trên đời này ngoài anh ra, còn có ai muốn bứt tóc của em chứ?
Vừa đưa tay lụm 1 quả chò đã vô tình rơi trúng đầu tôi, thầy vừa cười vừa hỏi dò tôi rằng:
- Bộ trong mắt em, anh hung dữ lắm sao?
- Chứ sao? Anh vừa hung dữ, hay cằn nhằn, suốt ngày ăn hiếp, lại còn khoái chọc ghẹo cho em tức nữa. Ai mà ưa anh cho nổi!
Nói vậy đấy, thế mà vẫn có cớ để ổng ràng sang vấn đề khác gài kèo tôi:
- Thế à? Vậy cưng chịu khó đẻ cho anh vài đứa đi, đảm bảo có con là anh đổi nết hiền lại liền!
Nữa. Lại đẻ, đẻ, đẻ. Đẻ hoài, đẻ hoài. Muốn mắc mệt hà.
Nhìn tôi nhăn nhó khổ sở vì bị nhắc tới vấn nạn 'ép đẻ'. Thầy liền búng nhẹ vào mũi tôi, còn 'yêu thương' bẹo má tôi nữa khiến tôi phải la làng: “Đau em!”. Vừa bạo hành con gái người ta xong, ổng lại nổi cơn sến súa ngay trước cổng trường học khiến tôi muốn nổi ốc cục rần rần:
- Bé yêu! Anh rất tự hào về em. You are my angel!1
Thôi về về cha nội! Đứng đây hồi người ta hốt ông đi đóng kịch Hồ Quảng bây giờ.1
..........
Sau 9 tháng vài ngày, thím Nina nhà tôi vác bầu to trở dạ sanh đứa con trai út cưng cho chú Jill. Nói là út vậy chứ cũng không biết có phải là út thiệt hay không nhỉ? Sợ còn tận mấy bé út lận nữa thì sao? Do thằng bé còn đỏ hỏn, nên tôi vẫn chưa thể nhận ra cháu nó giống ai. Nhưng nhìn thoang thoảng có nét điềm tĩnh và lạnh lùng 'boy' giống bác hai của nó lắm. Ít khóc, ít quấy, trán cao, mũi thẳng, chân tay dài sọc, đúng dòng giống con nhà cực phẩm. Nên trộm vía thấy ngoan quá chừng. Trông thấy chú Jill lần thứ tư được ẵm con làm cha, lão chồng già nhà tôi lại được dịp luôn miệng thôi miên tôi không ngớt: “Đẻ đi em!”. Xin lỗi chứ! Đây ngu với hiền thiệt, nhưng không có dễ dụ đâu à!
Cùng lúc này, thằng nhóc con của bà Ái với anh Louis cũng đã được tám tháng tuổi. Bé ăn no ngủ kĩ, sung sướng như 1 vị hoàng tử đích thực, nên trông to con chắc nịch muốn gấp đôi các bạn cùng lứa. Da bé trắng phau phau, tóc thì hung hung nâu, đôi mắt tròn to với tròng xanh ngọc, cùng cái miệng đỏ nhỏ chúm chím. Cứ toét miệng cười là lúm đồng tiền của bé lộ ra sâu hoắm với mấy cái răng sữa đang mọc bé tí nị. Má ơi nó muốn đẹp hơn cả chồng tôi luôn, hỏi sao mà tía má nó lẫn ông bà 2 bên cưng nó như vàng như ngọc.
Cứ cà kê dê ngỗng mãi đến giờ phút này, mặc cho anh Louis với gia đình nội ngoại thúc giục ra sao. Có nói thế nào thì cô Ái vẫn chưa chịu tổ chức đám cưới với anh Louis, với lý do tại lười làm cô dâu. Một cái lí do khiến anh Louis ổng ấm ức mà không làm gì được. Trong khi đó là nhận lời cầu hôn dưới chân tháp Eiffel của người ta ở Pháp rồi đó, cũng đã đi đăng kí kết hôn luôn rồi.
Anh Louis thì rất nóng lòng muốn mình có 1 danh phận với cô Ái trước bàn dân thiên hạ. Còn bà Ái lại trái ngược hoàn toàn, chẳng biết nghĩ gì cứ dửng dưng rồi chần chừ mãi chưa chịu làm cô dâu của người ta. Anh tối ngày làu bàu với cô là đã chơi chán chê nên muốn hắt hủi anh, rồi thì có con với anh rồi nên tình cảm bắt đầu hời hợt. Sau một hồi ăn vạ lại còn giận tới giận lui, cuối cùng, cô Ái ức chế quá liền quyết định dẫn anh đến chốn bí mật của cô. Nơi cô đang âm thầm tỉ mẩn may từng chiếc đầm cưới cho chính mình. Cũng như chung sức với 1 người bạn là nhà thiết kế chuyên may vest nam, bắt tay nhau cùng hoàn thành những bộ 'suit' chú rể hoàn hảo cho anh Louis hay ăn vạ nhà mình. Chưa hết, còn có nguyên 1 ekip đang lên ý tưởng thực hiện lễ cưới, cũng như tập trung lên bản vẽ phác thảo trang trí lễ đường của cả 2 mấy tháng nay rồi. Người nào người nấy đang tối mặt tối mày chuẩn bị ráo riết, để hoàn thành mọi thứ sớm nhất có thể.
Nhìn những gì cô Ái đang vì mình, vì đám cưới trọn vẹn của cả 2 mà đi sớm về trễ suốt. Tự nhiên anh cảm thấy áy náy vô cùng vì mấy tháng nay đã trách cứ lầm cô. Hoá ra vì cô muốn tạo cho anh sự bất ngờ, muốn anh chỉ việc mặc những bộ đồ mà cô đã góp công may tỉ mẩn để trở thành chú rể của cô thôi. Cứ việc yên tâm vì mọi chuyện cô đã lo chu toàn hết rồi. Oh man! Người con gái này, cứ như vậy hỏi sao mà cả đời anh hết yêu cho nổi. Nhưng chỉ tức nỗi, cô ấy cứ âm thầm làm mọi chuyện mà chẳng chịu hé răng cho ai hay, khiến người ta cứ nháo nhào sốt hết cả ruột.
Rưng rưng nước mắt chuẩn bị ôm chầm lấy cô Ái hôn lấy hôn để vì quá cảm động. Nhưng nào có ngờ, máu cọc của cô đã dồn nén bấy lâu giờ phút này lại trào dâng rồi, cô lạnh mặt lườm anh mà nói:
- Đã vừa ý anh chưa? Hoá ra anh không tin tưởng em, tối ngày nghĩ em thế này thế kia với anh. Muốn cho anh niềm bất ngờ mà tự anh đã phá hỏng bét nó. Mệt, em hết hứng rồi, khỏi cưới. Từ giờ nhà đứa nào đứa nấy ở đi.
Thế là 1 phen khiến anh Louis nhà ta xanh mét hết mặt mày. Chân tay quắn quéo chạy dí theo sau cô Ái năn nỉ xin lỗi ỉ ôi khóc ròng cả mười mấy dòng sông.
......
Ăn xong cái siêu đám cưới của cô Ái diễn ra vào cuối năm, ăn thêm 1 mùa Tết, rồi qua tới mùa hè. Tôi không tin mình được nuôi kỹ đến nỗi, lại có thể cao thêm được một 'centi' và tăng thêm hai kí lô nữa. Chuẩn bị bước sang năm ba Đại Học, trông tôi so với năm nhất có phần chững hơn, cứng cáp hơn. Và nhất là thân hình đã nảy nở mất hết tiêu phần thiếu nhi rồi. Tôi bắt đầu lâm vào mối e ngại, nơm nớp sợ anh giáo già âm mưu gài cho dính bầu lúc nào cũng không hay. Vì ý định của ổng trong năm ngoái tôi đã hay, nên bữa giờ cứ sống trong âu lo suốt.
Người ta nói lúc mới yêu và mới cưới thường rất đẹp, cũng như tần suất sinh hoạt tình dục của cả 2 thường rất nhiều và đều đặn. Sau mỗi năm, tình cảm cũng như số lần quan hệ sẽ giảm đi do đã đạt đến sự thoả mãn. Vì sự thỏa mãn về tình dục sẽ khiến các cặp yêu nhau cũng như các đôi vợ chồng bắt đầu cảm thấy nhàm chán với cuộc sống hiện tại, do có sự đơn điệu nên cần cảm giác mới lạ. Nhưng đối với anh già nhà tôi thì không nha. Eo ôi! Tôi còn thấy dạo gần đây ổng còn có biểu hiện sung mãn hơn trước, vẫn còn yêu mặn nồng và cưng chiều tôi như những ngày đầu chẳng có khác bọt gì nhiều. Hay là do chúng tôi vẫn chưa tới thời kỳ ấy nhỉ? Chỉ sợ những ngày tháng yên bình như thế này, ngay ở phía cuối chân trời, có những cơn giông bão đang dần nổi lên.
Vào một buổi tối sau khi cả hai vừa mới từ nhà Tổ của ba mẹ chồng tôi về. Hai vợ chồng bắt đầu vào nhà tắm xả đầy bồn nước với sữa tắm cho ngập tràn bọt xà phòng thơm phức, để chuẩn bị tắm uyên ương. Lại còn máu ngựa rải vào đó thêm vài cánh hoa hồng cho nó lãng mạng đồ.
Tôi ngồi trên đùi thầy. Lưng trần dựa áp sát vào ngực ổng cho da kề da. Để ổng có thể ôm trọn tôi vào lòng từ phía sau, như thói quen gần 2 năm nay chúng tôi vẫn thường làm với nhau. Thầy vừa cúi đầu hôn mân mê bờ vai tôi, tay ở dưới nước chẳng biết đang kì cọ, massage hay là sàm sỡ tôi nữa.
Bữa nay có vấn đề này, thầy vừa rê đôi môi mình quanh vành tai tôi, vừa muốn hỏi ý kiến của tôi rằng:
- Em, dì Hoà giúp việc sáng nay mới nói chuyện với anh. Dì ấy có đứa cháu gái nuôi ở dưới quê cha mẹ đã mất sớm, nên hoàn cảnh gia đình khá khó khăn. Nay con bé chuẩn bị lên Sài Gòn học Đại Học, mà dì sợ nó non nớt, ra ngoài ở trọ bị lừa lọc này kia. Nên muốn xin anh cho con bé ấy đến đây ở nhờ với dì, sẵn giúp dì phụ việc nhà cửa. Em nghĩ sao về vấn đề này? Anh cho em toàn quyền quyết định đó.1
Bình luận facebook