Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83: Chuyện tình cô Ái: ANH HỨA SẼ NGOAN
Nhìn gã đàn ông trước mắt đang cố chấp với những quyết định đối với cô mà nói nó quá nực cười. Dẫu cuộc sống của anh ta cô không có quyền phán xét, nhưng thật sự cô không bao giờ chấp nhận làm bạn gái của 1 người đàn ông, mà anh ta đã cặp kè và ăn nằm với không biết bao nhiêu người phụ nữ khác trước mình. Đồng ý ai cũng phải có người yêu cũ, ta không nên quá cực đoan về chuyện này. Nhưng với lối ăn chơi phóng túng như của anh ta, nay cô này, mai cô nọ, nửa cơ hội cô cũng không chấp nhận chứ đừng nói là 1 cơ hội. Mà thật ra cũng chẳng biết anh ta có thật lòng không, hay là chỉ muốn 'trêu hoa ghẹo nguyệt' cô đây, nên thôi tranh thủ tiễn vong lẹ.
Có lẽ vì hình tượng người đàn ông trong sạch, khuôn khổ lẫn phép tắc của cha và các anh đã in sâu vào tâm trí, nên quy tắc cô đặt ra cho người bạn đời của mình cũng cao y chang vậy. Và quan trọng nhất là cô tôn trọng thân xác mà ba mẹ đã nhọc công sinh ra và nuôi dưỡng mình cho đến từng này, nên tuyệt đối không cho phép bất kì gã đàn ông nào vấy bẩn nó hay khiến nó phải tiều tuỵ đau buồn.
Nghe anh quyết tâm với câu trả lời 'không có gì là không thể', cô Ái lại cười. Vừa dùng dao nĩa cắt thịt, cô vừa cười nhếch miệng và kèm theo biểu hiện lắc đầu thay cho những lời xem thường. Dáng vẻ này 1 lần nữa khiến cho sự tự tôn của 1 tên đàn ông trong phút chốc bị đánh vỡ tan tành.
- Bộ đàn bà xung quanh anh vẫn chưa đủ thoả mãn anh sao? Nếu anh đã kiên quyết muốn tôi, thì tôi....cũng kiên quyết...từ chối anh cho đến cùng.
...................
Anh Louis sốt rồi, không được gặp cô Ái nên đổ bệnh luôn. Hay cái, anh toàn sốt vào chập tối muộn thôi, mà đi khám bác sĩ cũng đâu tìm ra nguyên nhân. Nếu không sai, biểu hiện này dân gian người ta gọi là ốm tương tư đó.
Ba ngày nằm viện được gần bên cô Ái và được cô đút cơm cho ăn. Dẫu cô có lạnh nhạt và hết thảy chối từ như thế nào, anh cũng cam tâm tình nguyện chịu. Miễn sao cô cứ ngồi làm việc và lờn vờn ngay trước mặt anh là anh cảm thấy mãn nguyện rồi. Tự dưng sang ngày thứ 4 xuất viện, ngay bữa cuối, anh đang muốn khẳng định lại và hứa với cô rằng: “Anh sẽ tu tâm dưỡng tánh, anh sẽ từ bỏ lối sống phóng khoáng, từ bỏ tửu sắc mà phấn đấu trở thành 1 người đàn ông chính trực, sạch sẽ, sống lành mạnh giống ba và các anh của em, để xin được 1 vé theo đuổi em”, nhưng rốt cuộc cô lại không tới. Sáng sớm, anh chỉ nhận được tin nhắn của cô thông báo rằng: “Tôi có chuyện gấp cần bay ra nước ngoài liền trong sáng nay, nên mong anh thông cảm dùm. Toàn bộ tiền viện phí tôi đều đã thanh toán tất cả. Có chuyện gì cần liên hệ, anh vui lòng báo với trợ lý của tôi. Thật sự đa tạ ơn cứu mạng của anh và chúc anh mau chóng bình phục. Khổng Ái Ái.”
Thế rồi cô biến mất luôn không thấy mặt mũi tăm hơi đâu nữa. Hôm xuất viện chỉ có cô nàng trợ lý đến và nói thay cô làm thủ tục xuất viện giúp anh, và anh cần gì hỗ trợ cứ nói với cô ta. Do cô đã được cô Ái uỷ quyền giao cho trọng trách này. Nhưng anh không cần cô gái này, anh cần cô Ái cơ, chứ anh thiếu gì cấp dưới đi làm dùm ba cái chuyện vặt vãnh này. Cô Ái không đến với anh, cái anh buồn, anh hụt hẫng đến trống vắng hết tâm can. Tự nhiên anh lại nổi tính cáu bẳn vô cớ với mọi người.
Tối hôm xuất viện ấy là anh sốt luôn, chuyện mà cả bao nhiêu năm nay, 1 người đàn ông vốn rất khoẻ mạnh, sức đề kháng cực kỳ tốt nay lại bị sốt 1 cách bất thường. Trong cơn mê man mỗi tối, anh còn ảo tưởng thấy cô Ái vấn tóc lên đầu bằng cây trâm ngọc, rồi xoay sang nhìn anh hỏi:” Anh bệnh rồi sao?”
Cô Ái ác lắm, cô gây nhớ thương rồi khiến cho người ta mộng mị về cô như thế này, mà cô nỡ lòng không gọi về hỏi thăm anh 1 cú điện thoại nào. Anh chỉ có được số điện thoại làm ăn của cô ở Việt Nam thôi, còn số dành cho người quen và gia đình anh không có đủ tư cách để có nó. Dẫu cho anh đã gọi điện cho cô, nhưng trợ lý của cô đang giữ số máy này lại bắt máy. Anh có nói với cô ta hãy chuyển lời với cô Ái rằng, làm ơn liên lạc với anh gấp đi. Nhưng cô Ái chả thèm quan tâm anh, và cô trợ lý cũng nhắn lại với anh có chuyện gì quan trọng cứ nói trực tiếp với cô ta, vì cô Ái hiện nay không tiện tiếp chuyện. Thế là anh sốt ruột ngày nào cũng phải gọi điện thoại hỏi:”Sếp Ái của cô đã về chưa?” Nhưng: “ Dạ thưa anh, chị Ái vẫn chưa về, chưa về, chưa về, chưa về...”
Anh bần thần, anh ngẩn ngơ, anh đờ đẫn vì nhớ cô Ái nên không thể nào tập trung hay tha thiết làm việc gì. Không hiểu sao từ ngày bị cô Ái nói anh không sạch sẽ, anh là trai dơ, anh lăng loàn các kiểu, hoàn toàn không phù hợp với tiêu chí đầu tiên của người mà cô muốn ở bên. Cái giờ tự nhiên anh ngoan hẳn ra, nhìn thấy mấy đứa con gái lại bắt đầu thấy ngán ngẩm, hết chứng 'hứng' bậy như xưa rồi. Bởi giờ anh chỉ cần 1 mình cô Ái thôi, chứ không thèm muốn bất kì 1 người con gái nào khác. Mấy cô ả tình nhân tìm đến anh vòi vĩnh xào nẹo, anh bực bội lệnh cho cận vệ tống cổ hết về và từ giờ không cho phép họ đến làm phiền mình nữa. Anh cũng chả buồn đi vũ trường hay vào các câu lạc bộ xe đua mà mình hay tham gia để săn gái đẹp nữa. Mà anh 'bệnh' đến nỗi, rảnh rỗi lại lên mạng xã hội tìm các thông tin và hình ảnh của cô Ái, xong ngồi ngắm cô để cho đỡ nhớ như 1 tên tự kỉ.
Anh ngoan ngoãn tu hành lẫn kiêng mình chờ cô Ái về cả gần tháng nay, đến nỗi cái tay nứt xương nó sắp được đi tái khám để tháo bột rồi, mà giờ cô Ái vẫn chưa chịu xuất hiện gặp anh mới đau lòng. Nài nỉ xin thông tin cô Ái ở đâu để anh phi đến nhưng trợ lý của cô nhất quyết không tiết lộ. Anh cho người đến toà nhà của cô Ái làm việc trầu trực ở đó sáng tối. Để canh chừng xem có thấy bóng dáng của cô không nhưng cũng chả thấy. Đã thế, anh phải mặt dày kiếm cớ hẹn gặp anh 2 của cô Ái, vị Chủ tịch trẻ tuổi mới nhậm chức không bao lâu của nhà Khổng Thành, là anh Khổng Thành Vinh ra cà phê bàn chuyện chính sự, thực chất là để hỏi chuyện về cô Ái Ò. Nhưng anh giáo già nhà tôi khi ấy cũng chỉ lắc đầu:
- Em gái tôi đi mây về gió, tự do bay nhảy quen rồi. Mặc dù nó đã lớn, tôi không có quyền can thiệp vào đời sống riêng tư của nó. Nhưng vì 2 gia đình chúng ta vốn quen biết và có mối quan hệ tốt đẹp bao nhiêu lâu nay, tôi thành thật khuyên anh Louis đừng nên bận lòng về em gái của tôi nữa. Tính cách của nó lẫn anh đều không phù hợp, e rằng cả 2 không thể hoà hợp hay gắn bó lâu bền với nhau được. Nếu cố chấp, sợ là chỉ làm mất thời gian và gây mệt mỏi cho nhau thôi. Tôi mong anh hãy hiểu cho thành ý của tôi cũng chúc anh có thể tìm được ý chung nhân phù hợp hơn với mình.
Nhưng anh Louis cơ bản đã quyết rồi, Ái phải là của anh, nhất định phải là của anh. Mặc cho ông anh 2 của cô đề ra những lý do cho rằng cả 2 hoàn toàn không phù hợp, anh vẫn bỏ ngoài tai. Mà không chỉ có anh của cô không đâu, khi còn nằm trong bệnh viện, đích thân người mà anh muốn gọi là 'ba vợ' đã liên hệ với anh. Có ngỏ lời cám ơn, hỏi thăm lẫn dò la rằng tại sao anh lại muốn con gái ông phải vào bệnh viện chăm sóc anh. Lúc đó anh đã dũng cảm trả lời lễ phép lại: “ Dạ thưa bác, con muốn được làm người yêu của con gái bác, con muốn được theo đuổi em Ái.” Người cha ấy nghe anh dõng dạc nói như thế, ông có im lặng vài giây và khó xử nói với anh rằng: “Thật sự bác khuyên con hãy từ bỏ ý định đó. Con gái bác không phải là đối tượng phù hợp để nên đôi với con đâu. Thật sự bác chỉ có mình nó là con gái, nên nếu con có ý muốn trêu đùa nó thì mong con hãy nghĩ lại. Còn nếu con thật tâm muốn đến với nó, bác cũng muốn nói cho con nghe là bé Ái, tuy nó là con gái nhưng vốn rất cứng đầu và có ý chí mạnh mẽ. Chỉ sợ con mệt mỏi và cũng đầu hàng sớm với nó thôi, do là con bác nên bác biết tính. Bác chỉ nói vậy, nên mong con nghe ít hiểu nhiều mà hãy suy nghĩ lại và từ bỏ ý định đó đi”.
Kệ, cả gia đình cô có nói ra nói vào như thế nào, anh vẫn cố gắng bền rỗi đến cùng để có được tình yêu của cô. Anh không tin với sự chân thành chăm chỉ của mình, 1 ngày nào đó sẽ khiến cô Ái rung động và cho anh 1 cơ hội. Anh sẽ cố gắng mài giũa chính mình để khớp với cô, đến lúc đó người nhà cô sẽ chúc phúc cho anh chứ không còn từ chối anh như thế này nữa.
.....................
Một buổi tối vô cùng đẹp trời, khi anh đang đi dự sự kiện với cái tay què ngày mai sẽ được tháo bột. Cô Ái đã gọi điện thoại cho anh và khiến lòng mề anh muốn nở rộ bắn pháo hoa tưng bừng. Anh vui mừng hỏi han cô không ngớt, nhưng thật sự là cô muốn đề cập chuyện là ngày mai mình sẽ cùng anh đi tái khám, chờ anh tháo bột và thật sự đã bình phục cho tròn trách nhiệm thôi. Thôi kệ, cô có nhớ tới anh là anh vui rồi, thời gian còn rất dài để anh từng bước tiến tới mà.
Như đã hẹn, tài xế chở anh trên chiếc Rolls-Royce Ghost đến sảnh chung cư của cô chờ rước cô đi cùng. Phải năn nỉ và tìm cách nói mãi cô Ái mới chịu đi cùng xe với anh đến bệnh viện. Nhờ vậy mà anh mới biết chung cư cô đang ở để tiện cho chuyện sau này trồng cây si lâu dài.
Khoảnh khắc thấy cô Ái đeo kính râm và cầm giỏ xách bước ra, anh vui mừng lật đật xuống đường đứng lịch sự mở cửa mời cô vào bên trong xe ngồi. Tâm tình anh từ tối hôm qua đến giờ bỗng hoá cầu vồng sau cả gần tháng trời mưa gió âm u bên trong đó.
- Ái, em đã ăn gì chưa?
- Tôi ăn rồi, làm phiền anh đến bệnh viện sớm cho mau xong chuyện, để tôi còn đi giải quyết công việc khác nữa.
- Vậy tối nay em có rảnh không, có thể bớt chút thời gian cùng anh đi ăn tối được chứ?
- Tối nay tôi có hẹn với bạn rồi.
- Còn ngày mai thì sao? Hay ngày kia hoặc ngày mốt, lúc nào em rảnh em có thể dành thời gian cho anh được không?
- Không thể, tôi đã nói tôi không muốn chúng ta dây dưa với nhau mà. Tất cả những gì tôi đang làm với anh là vì 2 chữ trách nhiệm thôi. Nên anh có thể đừng rỗi hơi vì tôi có được không?
- Anh không thể, anh muốn rỗi hơi vì em.
- Tuỳ.
Xe đã lăn bánh và anh cũng không ngớt những lời hỏi han cô, khiến cho anh chàng tài xế ở phía trên muốn cả kinh vì không nhận ra anh nữa. Tự thắc mắc trong lòng mình rằng: Ủa? Sao sếp mình bữa nay lại tự hạ mình xuống để lấy lòng 1 cô gái thế này? Cái thái độ khác hoàn toàn với dáng vẻ cợt nhã khi nhắc tới phụ nữ của sếp vốn có. Và hình như cô gái ngồi bên dưới chính là nhân tố khiến sếp không còn thói trăng hoa nữa thì phải. Để ý cả tháng trời nay có thấy sếp đi cùng với em đẹp nào nữa đâu, lại trở nên điềm đạm và thanh cao đến lạ. Không biết mỹ nhân này là ai? Quả là quá cao tay và trông ngầu đời ghê thiệt.
Khi xong hết tất cả mọi chuyện, tay anh được bác sĩ nói rằng đã liền xương nhưng cần chú ý tránh làm việc nặng. Bột cũng đã được tháo, người què đã hết què. Trước khi bỏ anh ở lại và rời đi, cô Ái đã nói với anh vài lời như muốn kết thúc lần cuối cho xong chuyện:
- Một lần nữa cám ơn anh đã không ngại xả thân cứu tôi ngày hôm đó. Tôi sẽ gửi cho anh thêm vài loại thuốc bổ để cho anh hồi phục sức khoẻ, nên anh hãy nhớ uống mỗi ngày đầy đủ. Ơn nghĩa của anh tôi sẽ nhớ, nhưng tình cảm của anh tôi quyết không nhận. Mong anh sau này đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa. Chào anh!
Khoảng khắc cô Ái quay lưng đi và bỏ mặc anh ở lại giữa sảnh của bệnh viện, anh đã không ngại ngần nói lớn vọng đến cô rằng:
- Ái, anh sẽ còn làm phiền em dài dài. Cho đến khi nào em tiếp nhận anh thì mới thôi. You are mine!!! ( em là của anh)
Nhưng cô không ngoảnh mặt lại, bước chân vẫn hiên ngang tiến tới phía trước. Cánh tay phải ngạo nghễ giơ lên cao và chìa ra duy nhất ngón cái nhưng hướng xuống đất, biểu hiện cho sự 'dislike'.
Có lẽ vì hình tượng người đàn ông trong sạch, khuôn khổ lẫn phép tắc của cha và các anh đã in sâu vào tâm trí, nên quy tắc cô đặt ra cho người bạn đời của mình cũng cao y chang vậy. Và quan trọng nhất là cô tôn trọng thân xác mà ba mẹ đã nhọc công sinh ra và nuôi dưỡng mình cho đến từng này, nên tuyệt đối không cho phép bất kì gã đàn ông nào vấy bẩn nó hay khiến nó phải tiều tuỵ đau buồn.
Nghe anh quyết tâm với câu trả lời 'không có gì là không thể', cô Ái lại cười. Vừa dùng dao nĩa cắt thịt, cô vừa cười nhếch miệng và kèm theo biểu hiện lắc đầu thay cho những lời xem thường. Dáng vẻ này 1 lần nữa khiến cho sự tự tôn của 1 tên đàn ông trong phút chốc bị đánh vỡ tan tành.
- Bộ đàn bà xung quanh anh vẫn chưa đủ thoả mãn anh sao? Nếu anh đã kiên quyết muốn tôi, thì tôi....cũng kiên quyết...từ chối anh cho đến cùng.
...................
Anh Louis sốt rồi, không được gặp cô Ái nên đổ bệnh luôn. Hay cái, anh toàn sốt vào chập tối muộn thôi, mà đi khám bác sĩ cũng đâu tìm ra nguyên nhân. Nếu không sai, biểu hiện này dân gian người ta gọi là ốm tương tư đó.
Ba ngày nằm viện được gần bên cô Ái và được cô đút cơm cho ăn. Dẫu cô có lạnh nhạt và hết thảy chối từ như thế nào, anh cũng cam tâm tình nguyện chịu. Miễn sao cô cứ ngồi làm việc và lờn vờn ngay trước mặt anh là anh cảm thấy mãn nguyện rồi. Tự dưng sang ngày thứ 4 xuất viện, ngay bữa cuối, anh đang muốn khẳng định lại và hứa với cô rằng: “Anh sẽ tu tâm dưỡng tánh, anh sẽ từ bỏ lối sống phóng khoáng, từ bỏ tửu sắc mà phấn đấu trở thành 1 người đàn ông chính trực, sạch sẽ, sống lành mạnh giống ba và các anh của em, để xin được 1 vé theo đuổi em”, nhưng rốt cuộc cô lại không tới. Sáng sớm, anh chỉ nhận được tin nhắn của cô thông báo rằng: “Tôi có chuyện gấp cần bay ra nước ngoài liền trong sáng nay, nên mong anh thông cảm dùm. Toàn bộ tiền viện phí tôi đều đã thanh toán tất cả. Có chuyện gì cần liên hệ, anh vui lòng báo với trợ lý của tôi. Thật sự đa tạ ơn cứu mạng của anh và chúc anh mau chóng bình phục. Khổng Ái Ái.”
Thế rồi cô biến mất luôn không thấy mặt mũi tăm hơi đâu nữa. Hôm xuất viện chỉ có cô nàng trợ lý đến và nói thay cô làm thủ tục xuất viện giúp anh, và anh cần gì hỗ trợ cứ nói với cô ta. Do cô đã được cô Ái uỷ quyền giao cho trọng trách này. Nhưng anh không cần cô gái này, anh cần cô Ái cơ, chứ anh thiếu gì cấp dưới đi làm dùm ba cái chuyện vặt vãnh này. Cô Ái không đến với anh, cái anh buồn, anh hụt hẫng đến trống vắng hết tâm can. Tự nhiên anh lại nổi tính cáu bẳn vô cớ với mọi người.
Tối hôm xuất viện ấy là anh sốt luôn, chuyện mà cả bao nhiêu năm nay, 1 người đàn ông vốn rất khoẻ mạnh, sức đề kháng cực kỳ tốt nay lại bị sốt 1 cách bất thường. Trong cơn mê man mỗi tối, anh còn ảo tưởng thấy cô Ái vấn tóc lên đầu bằng cây trâm ngọc, rồi xoay sang nhìn anh hỏi:” Anh bệnh rồi sao?”
Cô Ái ác lắm, cô gây nhớ thương rồi khiến cho người ta mộng mị về cô như thế này, mà cô nỡ lòng không gọi về hỏi thăm anh 1 cú điện thoại nào. Anh chỉ có được số điện thoại làm ăn của cô ở Việt Nam thôi, còn số dành cho người quen và gia đình anh không có đủ tư cách để có nó. Dẫu cho anh đã gọi điện cho cô, nhưng trợ lý của cô đang giữ số máy này lại bắt máy. Anh có nói với cô ta hãy chuyển lời với cô Ái rằng, làm ơn liên lạc với anh gấp đi. Nhưng cô Ái chả thèm quan tâm anh, và cô trợ lý cũng nhắn lại với anh có chuyện gì quan trọng cứ nói trực tiếp với cô ta, vì cô Ái hiện nay không tiện tiếp chuyện. Thế là anh sốt ruột ngày nào cũng phải gọi điện thoại hỏi:”Sếp Ái của cô đã về chưa?” Nhưng: “ Dạ thưa anh, chị Ái vẫn chưa về, chưa về, chưa về, chưa về...”
Anh bần thần, anh ngẩn ngơ, anh đờ đẫn vì nhớ cô Ái nên không thể nào tập trung hay tha thiết làm việc gì. Không hiểu sao từ ngày bị cô Ái nói anh không sạch sẽ, anh là trai dơ, anh lăng loàn các kiểu, hoàn toàn không phù hợp với tiêu chí đầu tiên của người mà cô muốn ở bên. Cái giờ tự nhiên anh ngoan hẳn ra, nhìn thấy mấy đứa con gái lại bắt đầu thấy ngán ngẩm, hết chứng 'hứng' bậy như xưa rồi. Bởi giờ anh chỉ cần 1 mình cô Ái thôi, chứ không thèm muốn bất kì 1 người con gái nào khác. Mấy cô ả tình nhân tìm đến anh vòi vĩnh xào nẹo, anh bực bội lệnh cho cận vệ tống cổ hết về và từ giờ không cho phép họ đến làm phiền mình nữa. Anh cũng chả buồn đi vũ trường hay vào các câu lạc bộ xe đua mà mình hay tham gia để săn gái đẹp nữa. Mà anh 'bệnh' đến nỗi, rảnh rỗi lại lên mạng xã hội tìm các thông tin và hình ảnh của cô Ái, xong ngồi ngắm cô để cho đỡ nhớ như 1 tên tự kỉ.
Anh ngoan ngoãn tu hành lẫn kiêng mình chờ cô Ái về cả gần tháng nay, đến nỗi cái tay nứt xương nó sắp được đi tái khám để tháo bột rồi, mà giờ cô Ái vẫn chưa chịu xuất hiện gặp anh mới đau lòng. Nài nỉ xin thông tin cô Ái ở đâu để anh phi đến nhưng trợ lý của cô nhất quyết không tiết lộ. Anh cho người đến toà nhà của cô Ái làm việc trầu trực ở đó sáng tối. Để canh chừng xem có thấy bóng dáng của cô không nhưng cũng chả thấy. Đã thế, anh phải mặt dày kiếm cớ hẹn gặp anh 2 của cô Ái, vị Chủ tịch trẻ tuổi mới nhậm chức không bao lâu của nhà Khổng Thành, là anh Khổng Thành Vinh ra cà phê bàn chuyện chính sự, thực chất là để hỏi chuyện về cô Ái Ò. Nhưng anh giáo già nhà tôi khi ấy cũng chỉ lắc đầu:
- Em gái tôi đi mây về gió, tự do bay nhảy quen rồi. Mặc dù nó đã lớn, tôi không có quyền can thiệp vào đời sống riêng tư của nó. Nhưng vì 2 gia đình chúng ta vốn quen biết và có mối quan hệ tốt đẹp bao nhiêu lâu nay, tôi thành thật khuyên anh Louis đừng nên bận lòng về em gái của tôi nữa. Tính cách của nó lẫn anh đều không phù hợp, e rằng cả 2 không thể hoà hợp hay gắn bó lâu bền với nhau được. Nếu cố chấp, sợ là chỉ làm mất thời gian và gây mệt mỏi cho nhau thôi. Tôi mong anh hãy hiểu cho thành ý của tôi cũng chúc anh có thể tìm được ý chung nhân phù hợp hơn với mình.
Nhưng anh Louis cơ bản đã quyết rồi, Ái phải là của anh, nhất định phải là của anh. Mặc cho ông anh 2 của cô đề ra những lý do cho rằng cả 2 hoàn toàn không phù hợp, anh vẫn bỏ ngoài tai. Mà không chỉ có anh của cô không đâu, khi còn nằm trong bệnh viện, đích thân người mà anh muốn gọi là 'ba vợ' đã liên hệ với anh. Có ngỏ lời cám ơn, hỏi thăm lẫn dò la rằng tại sao anh lại muốn con gái ông phải vào bệnh viện chăm sóc anh. Lúc đó anh đã dũng cảm trả lời lễ phép lại: “ Dạ thưa bác, con muốn được làm người yêu của con gái bác, con muốn được theo đuổi em Ái.” Người cha ấy nghe anh dõng dạc nói như thế, ông có im lặng vài giây và khó xử nói với anh rằng: “Thật sự bác khuyên con hãy từ bỏ ý định đó. Con gái bác không phải là đối tượng phù hợp để nên đôi với con đâu. Thật sự bác chỉ có mình nó là con gái, nên nếu con có ý muốn trêu đùa nó thì mong con hãy nghĩ lại. Còn nếu con thật tâm muốn đến với nó, bác cũng muốn nói cho con nghe là bé Ái, tuy nó là con gái nhưng vốn rất cứng đầu và có ý chí mạnh mẽ. Chỉ sợ con mệt mỏi và cũng đầu hàng sớm với nó thôi, do là con bác nên bác biết tính. Bác chỉ nói vậy, nên mong con nghe ít hiểu nhiều mà hãy suy nghĩ lại và từ bỏ ý định đó đi”.
Kệ, cả gia đình cô có nói ra nói vào như thế nào, anh vẫn cố gắng bền rỗi đến cùng để có được tình yêu của cô. Anh không tin với sự chân thành chăm chỉ của mình, 1 ngày nào đó sẽ khiến cô Ái rung động và cho anh 1 cơ hội. Anh sẽ cố gắng mài giũa chính mình để khớp với cô, đến lúc đó người nhà cô sẽ chúc phúc cho anh chứ không còn từ chối anh như thế này nữa.
.....................
Một buổi tối vô cùng đẹp trời, khi anh đang đi dự sự kiện với cái tay què ngày mai sẽ được tháo bột. Cô Ái đã gọi điện thoại cho anh và khiến lòng mề anh muốn nở rộ bắn pháo hoa tưng bừng. Anh vui mừng hỏi han cô không ngớt, nhưng thật sự là cô muốn đề cập chuyện là ngày mai mình sẽ cùng anh đi tái khám, chờ anh tháo bột và thật sự đã bình phục cho tròn trách nhiệm thôi. Thôi kệ, cô có nhớ tới anh là anh vui rồi, thời gian còn rất dài để anh từng bước tiến tới mà.
Như đã hẹn, tài xế chở anh trên chiếc Rolls-Royce Ghost đến sảnh chung cư của cô chờ rước cô đi cùng. Phải năn nỉ và tìm cách nói mãi cô Ái mới chịu đi cùng xe với anh đến bệnh viện. Nhờ vậy mà anh mới biết chung cư cô đang ở để tiện cho chuyện sau này trồng cây si lâu dài.
Khoảnh khắc thấy cô Ái đeo kính râm và cầm giỏ xách bước ra, anh vui mừng lật đật xuống đường đứng lịch sự mở cửa mời cô vào bên trong xe ngồi. Tâm tình anh từ tối hôm qua đến giờ bỗng hoá cầu vồng sau cả gần tháng trời mưa gió âm u bên trong đó.
- Ái, em đã ăn gì chưa?
- Tôi ăn rồi, làm phiền anh đến bệnh viện sớm cho mau xong chuyện, để tôi còn đi giải quyết công việc khác nữa.
- Vậy tối nay em có rảnh không, có thể bớt chút thời gian cùng anh đi ăn tối được chứ?
- Tối nay tôi có hẹn với bạn rồi.
- Còn ngày mai thì sao? Hay ngày kia hoặc ngày mốt, lúc nào em rảnh em có thể dành thời gian cho anh được không?
- Không thể, tôi đã nói tôi không muốn chúng ta dây dưa với nhau mà. Tất cả những gì tôi đang làm với anh là vì 2 chữ trách nhiệm thôi. Nên anh có thể đừng rỗi hơi vì tôi có được không?
- Anh không thể, anh muốn rỗi hơi vì em.
- Tuỳ.
Xe đã lăn bánh và anh cũng không ngớt những lời hỏi han cô, khiến cho anh chàng tài xế ở phía trên muốn cả kinh vì không nhận ra anh nữa. Tự thắc mắc trong lòng mình rằng: Ủa? Sao sếp mình bữa nay lại tự hạ mình xuống để lấy lòng 1 cô gái thế này? Cái thái độ khác hoàn toàn với dáng vẻ cợt nhã khi nhắc tới phụ nữ của sếp vốn có. Và hình như cô gái ngồi bên dưới chính là nhân tố khiến sếp không còn thói trăng hoa nữa thì phải. Để ý cả tháng trời nay có thấy sếp đi cùng với em đẹp nào nữa đâu, lại trở nên điềm đạm và thanh cao đến lạ. Không biết mỹ nhân này là ai? Quả là quá cao tay và trông ngầu đời ghê thiệt.
Khi xong hết tất cả mọi chuyện, tay anh được bác sĩ nói rằng đã liền xương nhưng cần chú ý tránh làm việc nặng. Bột cũng đã được tháo, người què đã hết què. Trước khi bỏ anh ở lại và rời đi, cô Ái đã nói với anh vài lời như muốn kết thúc lần cuối cho xong chuyện:
- Một lần nữa cám ơn anh đã không ngại xả thân cứu tôi ngày hôm đó. Tôi sẽ gửi cho anh thêm vài loại thuốc bổ để cho anh hồi phục sức khoẻ, nên anh hãy nhớ uống mỗi ngày đầy đủ. Ơn nghĩa của anh tôi sẽ nhớ, nhưng tình cảm của anh tôi quyết không nhận. Mong anh sau này đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa. Chào anh!
Khoảng khắc cô Ái quay lưng đi và bỏ mặc anh ở lại giữa sảnh của bệnh viện, anh đã không ngại ngần nói lớn vọng đến cô rằng:
- Ái, anh sẽ còn làm phiền em dài dài. Cho đến khi nào em tiếp nhận anh thì mới thôi. You are mine!!! ( em là của anh)
Nhưng cô không ngoảnh mặt lại, bước chân vẫn hiên ngang tiến tới phía trước. Cánh tay phải ngạo nghễ giơ lên cao và chìa ra duy nhất ngón cái nhưng hướng xuống đất, biểu hiện cho sự 'dislike'.