Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113: Sự Thật
Bạch Phong Thần cau mày, hắn phải thức cả đêm để chăm sóc cho Tiểu Nghiên nên giờ đang rất mệt mỏi. Giờ mà chưa giải quyết xong những kẻ làm hại cô, thì hắn còn lâu mới ngủ được ngon giấc.
[…]
Tại bệnh viện.
Tiểu Nghiên dần có lại ý thức, cô mở mắt ra nhìn xung quanh. Không một bóng người.
‘Bạch Phong Thần đâu?’ Là câu hỏi đầu tiên cô đặt ra trong đầu. Ở một mình ở nơi xa lạ như này làm cô có chút sợ hãi.
“Cạch.” Tiếng cánh cửa phòng bệnh được mở ra, Tiểu Nghiên quay đầu nhìn về phía cửa.
“Bác sĩ?” Cô nói không thành tiếng.
Vị bác sĩ tối qua làm phẫu thuật cho cô tiến đến. Ông ta đứng đấy trầm ngâm.
Tiểu Nghiên không hiểu chuyện gì, nhưng nhìn thái độ của ông ta cô cũng đoán được phần nào.
“Tôi…tôi có chuyện muốn nói với cô.” Ông mở lời.
Cô vẫn chờ đợi ông ấy nói tiếp, trong lòng đột nhiên trào dâng cảm giác lo lắng.
“Thật…thật ra, tôi được thuê để phá cái thai trong bụng cô.” Vị bác sĩ hạ giọng nói, ông hai tay nắm chặt.
Tiểu Nghiên nghe xong, một loạt cảm xúc khó tả đan xen. Ông ta nói vậy là có ý gì?
“Lúc cô được đưa vào trong viện, thể trạng đã rất yếu rồi…đứa bé cũng vậy nhưng không hắn là hết đường cứu chữa.”
Ông ta nhớ lại những chuyện xảy ra cách đây 10 ngày trước. Khi đó cả gia đình của ông đều đang chung sống rất hạnh phúc. Một gia đình ba người vui vẻ chờ đợi, chào đón sự có mặt của thành viên thứ 4, cũng chính là đứa con thứ hai của ông.
Thế nhưng bi kịch bỗng ập đến, vợ ông trong lúc ra ngoài mua đồ ăn về để chuẩn bị bữa trưa thì bị một nhóm người bắt đi. Bọn họ đã gọi điện đe dọa ông. Thứ bọn họ cần không phải tiền tài, vật chất mà chính là ông.
Lúc ấy ông vừa lo lắng cho tính mạng của vợ con mình, nên đã đồng ý làm việc cho đám người đó, trở thành quân cờ của bọn họ.
Không biết đám người bắt vợ ông có mục đích gì, nhưng có vẻ người đứng sau bọn họ rất ghét cô gái này…
Tàn nhẫn sai ông nhân lúc cô vào phòng phẫu thuật, tiến hành phá thai của cô. Nghe đến đây ông đã rợn hết cả người rồi, không biết bọn họ có thù oán gì mà lại hại một đứa trẻ vô tội chưa chào đời.
“Vậy rốt cuộc, con tôi đã mất chưa?”
Tiểu Nghiên khó nhọc nói, nhất là khi phải nghĩ đến đứa con trong bụng đã mãi mãi rời xa cô, cô lại không kìm được rưng rưng nước mắt.
“Chưa!”
Câu nói kia của ông vang lên, như phao cứu sinh, cứu vớt Tiểu Nghiên lên từ bờ vực tuyệt vọng. Cô không tin vào tai mình gấp gáp hỏi lại.
“Thật…thật không?”
“Cô không nghe lầm đâu. Đứa bé hiện tại vẫn khoẻ mạnh.”
Dù đám người độc ác kia ra lệnh cho ông phải phá bỏ đứa bé, nhưng tâm can ông không làm được. Mỗi lần nhìn Tiểu Nghiên nằm thoi thóp trên bàn phẫu thuật, trong bụng còn có một sinh linh đang lớn lên từng ngày, thì ông lại nhớ đến vợ mình và đứa con trong bụng.
Cả Bạch Phong Thần kia nữa, ông hoàn toàn có thể thấu hiểu được cảm giác của hắn khi phải ngồi đợi ngoài phòng cấp cứu. Cảm giác sợ hãi, lo lắng bủa vây, cũng như lúc ông nghe tin vợ con mình bị bắt đi vậy.
Nếu muốn cứu được vợ con, ông buộc phải phá cái thai trong bụng của Tiểu Nghiên. Nhưng nội tâm của ông không cho phép, ông không đủ can đảm để làm chuyện vô nhân tính đó.
Ông đã tạo ra bệnh án giả, nói với người nhà của cô là đứa bé đã không giữ lại được, chỉ để đánh lừa đám người kia.
“Nếu cô thật sự muốn giữ lại đứa bé trong bụng, thì hãy rời khỏi đây đi. Đi một nơi càng xa càng tốt. Đám người kia nến biết được, đứa bé vẫn còn thì tôi không chắc bọn họ sẽ làm thêm những việc dã man nào đâu.”
Ông chân thành nói. Lần này nhờ có ông nên cô giữ lại được đứa bé, nhưng nhỡ sau này, đám người đó thuê những người khác hãm hại cô thì sao?
Tiểu Nghiên trầm ngâm, cô thầm thở phào vì bé con, kết tinh tình yêu của cô và Bạch Phong Thần vẫn an toàn. Nhưng rất nhanh sau đó, hai hàng lông mày thanh tao của cô lại nhíu chặt.
Ông ấy nói đúng, cách duy nhất bây giờ để có thể giữ an toàn cho đứa bé chính là rời khỏi đây.
“Những chuyện nên nói, tôi cũng nói rồi. Quyết định hay không là ở cô. Mong cô hay suy nghĩ thấu đáo, không vì mình thì cũng vì tương lai của đứa bé trong bụng.”
Vị bác sĩ nói xong liền lập tức rời đi, như thể giữa bọn họ chưa hề có cuộc nói chuyện này vậy. Nếu để ai đó thấy được, ông cũng không dám nghĩ mẹ con cô gái kia sẽ xảy ra những chuyện gì nữa.
Tiểu Nghiên sau một hồi đấu tranh tư tưởng cũng quyết định rồi, trước mắt cô vẫn sẽ hành sử như vừa nghe tin mất con. Trải qua lần này cô thật sự đã rất sợ rồi. Bạch Thanh Vy không ngờ cô ta lại có dã tâm lớn đến như vậy.
Cô đưa tay xuống vuốt ve, chỗ bụng đang nhô lên của mình. Trong lòng thầm cảm tạ trời đất, vì đã không lấy đi thiên thần nhỏ này của cô.
[…]
Tại bệnh viện.
Tiểu Nghiên dần có lại ý thức, cô mở mắt ra nhìn xung quanh. Không một bóng người.
‘Bạch Phong Thần đâu?’ Là câu hỏi đầu tiên cô đặt ra trong đầu. Ở một mình ở nơi xa lạ như này làm cô có chút sợ hãi.
“Cạch.” Tiếng cánh cửa phòng bệnh được mở ra, Tiểu Nghiên quay đầu nhìn về phía cửa.
“Bác sĩ?” Cô nói không thành tiếng.
Vị bác sĩ tối qua làm phẫu thuật cho cô tiến đến. Ông ta đứng đấy trầm ngâm.
Tiểu Nghiên không hiểu chuyện gì, nhưng nhìn thái độ của ông ta cô cũng đoán được phần nào.
“Tôi…tôi có chuyện muốn nói với cô.” Ông mở lời.
Cô vẫn chờ đợi ông ấy nói tiếp, trong lòng đột nhiên trào dâng cảm giác lo lắng.
“Thật…thật ra, tôi được thuê để phá cái thai trong bụng cô.” Vị bác sĩ hạ giọng nói, ông hai tay nắm chặt.
Tiểu Nghiên nghe xong, một loạt cảm xúc khó tả đan xen. Ông ta nói vậy là có ý gì?
“Lúc cô được đưa vào trong viện, thể trạng đã rất yếu rồi…đứa bé cũng vậy nhưng không hắn là hết đường cứu chữa.”
Ông ta nhớ lại những chuyện xảy ra cách đây 10 ngày trước. Khi đó cả gia đình của ông đều đang chung sống rất hạnh phúc. Một gia đình ba người vui vẻ chờ đợi, chào đón sự có mặt của thành viên thứ 4, cũng chính là đứa con thứ hai của ông.
Thế nhưng bi kịch bỗng ập đến, vợ ông trong lúc ra ngoài mua đồ ăn về để chuẩn bị bữa trưa thì bị một nhóm người bắt đi. Bọn họ đã gọi điện đe dọa ông. Thứ bọn họ cần không phải tiền tài, vật chất mà chính là ông.
Lúc ấy ông vừa lo lắng cho tính mạng của vợ con mình, nên đã đồng ý làm việc cho đám người đó, trở thành quân cờ của bọn họ.
Không biết đám người bắt vợ ông có mục đích gì, nhưng có vẻ người đứng sau bọn họ rất ghét cô gái này…
Tàn nhẫn sai ông nhân lúc cô vào phòng phẫu thuật, tiến hành phá thai của cô. Nghe đến đây ông đã rợn hết cả người rồi, không biết bọn họ có thù oán gì mà lại hại một đứa trẻ vô tội chưa chào đời.
“Vậy rốt cuộc, con tôi đã mất chưa?”
Tiểu Nghiên khó nhọc nói, nhất là khi phải nghĩ đến đứa con trong bụng đã mãi mãi rời xa cô, cô lại không kìm được rưng rưng nước mắt.
“Chưa!”
Câu nói kia của ông vang lên, như phao cứu sinh, cứu vớt Tiểu Nghiên lên từ bờ vực tuyệt vọng. Cô không tin vào tai mình gấp gáp hỏi lại.
“Thật…thật không?”
“Cô không nghe lầm đâu. Đứa bé hiện tại vẫn khoẻ mạnh.”
Dù đám người độc ác kia ra lệnh cho ông phải phá bỏ đứa bé, nhưng tâm can ông không làm được. Mỗi lần nhìn Tiểu Nghiên nằm thoi thóp trên bàn phẫu thuật, trong bụng còn có một sinh linh đang lớn lên từng ngày, thì ông lại nhớ đến vợ mình và đứa con trong bụng.
Cả Bạch Phong Thần kia nữa, ông hoàn toàn có thể thấu hiểu được cảm giác của hắn khi phải ngồi đợi ngoài phòng cấp cứu. Cảm giác sợ hãi, lo lắng bủa vây, cũng như lúc ông nghe tin vợ con mình bị bắt đi vậy.
Nếu muốn cứu được vợ con, ông buộc phải phá cái thai trong bụng của Tiểu Nghiên. Nhưng nội tâm của ông không cho phép, ông không đủ can đảm để làm chuyện vô nhân tính đó.
Ông đã tạo ra bệnh án giả, nói với người nhà của cô là đứa bé đã không giữ lại được, chỉ để đánh lừa đám người kia.
“Nếu cô thật sự muốn giữ lại đứa bé trong bụng, thì hãy rời khỏi đây đi. Đi một nơi càng xa càng tốt. Đám người kia nến biết được, đứa bé vẫn còn thì tôi không chắc bọn họ sẽ làm thêm những việc dã man nào đâu.”
Ông chân thành nói. Lần này nhờ có ông nên cô giữ lại được đứa bé, nhưng nhỡ sau này, đám người đó thuê những người khác hãm hại cô thì sao?
Tiểu Nghiên trầm ngâm, cô thầm thở phào vì bé con, kết tinh tình yêu của cô và Bạch Phong Thần vẫn an toàn. Nhưng rất nhanh sau đó, hai hàng lông mày thanh tao của cô lại nhíu chặt.
Ông ấy nói đúng, cách duy nhất bây giờ để có thể giữ an toàn cho đứa bé chính là rời khỏi đây.
“Những chuyện nên nói, tôi cũng nói rồi. Quyết định hay không là ở cô. Mong cô hay suy nghĩ thấu đáo, không vì mình thì cũng vì tương lai của đứa bé trong bụng.”
Vị bác sĩ nói xong liền lập tức rời đi, như thể giữa bọn họ chưa hề có cuộc nói chuyện này vậy. Nếu để ai đó thấy được, ông cũng không dám nghĩ mẹ con cô gái kia sẽ xảy ra những chuyện gì nữa.
Tiểu Nghiên sau một hồi đấu tranh tư tưởng cũng quyết định rồi, trước mắt cô vẫn sẽ hành sử như vừa nghe tin mất con. Trải qua lần này cô thật sự đã rất sợ rồi. Bạch Thanh Vy không ngờ cô ta lại có dã tâm lớn đến như vậy.
Cô đưa tay xuống vuốt ve, chỗ bụng đang nhô lên của mình. Trong lòng thầm cảm tạ trời đất, vì đã không lấy đi thiên thần nhỏ này của cô.
Bình luận facebook