Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Bạch Nhân rất ít khi uống nhiều rượu như vậy. Ngày hôm sau tỉnh dậy trên chiếc giường tròn mềm mại trong phòng tổng thống, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Cô mò điện thoại trên tủ đầu giường, liếc nhìn thời gian, đã là một giờ chiều.
Rèm cửa phòng tổng thống khép kín, cản mọi ánh sáng xâm nhập, chắc là vì muốn để cô ngủ ngon.
Bạch Nhân xoa xoa cái đầu hơi đau nhức, khó khăn đứng lên.
Vừa bước ra khỏi giường đã cảm thấy gì đó không được bình thường, chân mềm nhũn kinh khủng đến nỗi đi mấy bước cũng run rẩy.
Cô vội vịn giường ngồi xuống lần nữa, toàn thân yếu ớt không còn sức lực, vừa quay đầu lại nhìn thấy ngay trong thùng rác có mấy cái bao hình vuông đã xé ra.
Bạch Nhân sợ hãi đếm bao: "Một, hai, ba, bốn..."
Cô chỉ đếm qua loa, không dám nhìn kỹ.
Tối qua uống quá nhiều, chơi bao nhiêu cũng không hết.
Trong đầu cũng chỉ có một ít mảnh ký ức ngắn.
Dù chỉ là một mảnh ký ức, nhưng hình ảnh kia nhớ lại cũng đã khiến cô đỏ mặt tía tai.
Bạch Nhân nhặt quần áo trên sô pha lên, phát hiện cổ áo của chiếc đầm đen hình như bị rách một đường.
Vậy mà Trần Hoài Kiêu lại xé rách quần áo của cô!
Bạch Nhân vỗ mạnh vào đầu, cố gắng làm mình tỉnh táo lại.
Cô với lấy điện thoại di động đang sạc trên tủ đầu giường, gọi cho Trần Hoài Kiêu.
Điện thoại đổ chuông mấy tiếng, Trần Hoài Kiêu bắt máy.
Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, giọng anh trầm thấp từ tính—
"Dậy rồi?"
Bạch Nhân xoa xoa vòng eo thon của mình: "Trần Hoài Kiêu, tối qua em say, anh lại dám lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."
"Em là chó à?"
"Anh còn mắng em?!"
"Không phải chó, sao tôi lại bị cắn ngược một cái?"
"..."
Trần Hoài Kiêu bình tĩnh nói: "Quên rồi sao? Vậy tôi nhắc cho em nhớ, đêm qua là em quấn lấy tôi, không ngừng muốn anh trai thị tẩm, còn nói một lần không đủ."
"Trần Hoài Kiêu! Im ngay!" Đầu óc Bạch Nhân loạn cào cào, muốn chết ngay tại chỗ: "A, a, a!"
Đầu dây bên kia, tiếng cười khẽ của người đàn ông truyền đến: "Trong cuộc hôn nhân plastic này, mức độ bà Trần hứng thú với tôi xem ra còn hơn cả những gì tôi đã tưởng tượng."
Bạch Nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Lời người say mà anh cũng tin, ngu ngốc thế à."
"Có câu rượu vào lời ra."
Bạch Nhân có thể chấp nhận mọi thứ, nhưng tuyệt đối sẽ không chấp nhận chuyện này, cho nên chỉ có thể rút củi dưới đáy nồi, cười nói: "Vậy thì nể tình em yêu anh nhiều thế, vai nữ chính của "Nghê Thường" em đành nhờ ông xã rồi, sau này cũng mong ông xã chăm sóc em nhiều hơn."
Ý cười trên khóe miệng Trần Hoài Kiêu nhạt đi, biết ngay trong vòng ba câu cô ấy không thể rời khỏi tiền đồ của mình.
"Đang họp, cúp máy đây."
"Chờ đã, anh xé rách quần áo của em, không cần bồi thường sao?"
Tút tút tút tút...
Trần Hoài Kiêu đã cúp điện thoại.
Bạch Nhân lại rúc mình vào trong chăn, gối lên cánh tay thon dài trắng nõn, đờ đẫn nhìn lên trần nhà, đầu óc đầy những đoạn hình ảnh nóng bỏng đêm qua.
Cô thầm thề sau này sẽ không bao giờ đụng đến rượu nữa.
Say rượu đúng là quá lỡ việc.
Chẳng mấy chốc, giọng nói của nữ phục vụ phòng từ ngoài cửa truyền đến: "Thưa cô, cô đã tỉnh chưa? Trần tổng cho người mang quần áo tới."
Bạch Nhân không muốn mở cửa, miễn cưỡng đáp: "Mời vào."
Nữ phục vụ phòng trẻ tuổi đem một chiếc váy đen mới tinh đến đưa cho Bạch Nhân: "Đây là váy Trần tổng đã chọn cho cô. Cô xem có thích không?"
Bạch Nhân vừa chải đầu vừa thản nhiên nhìn lướt qua chiếc váy.
Kiểu ren hơi tối màu là một thương hiệu thiết kế dành cho thị trường ngách (1) của Anh. Váy lụa mỏng tương đối nặng, có làn váy, phối với tây trang và boots thu đông đều rất hợp.
(1) Thị trường ngách: Thị trường ngách có tên Tiếng Anh là Niche Market, là một thị trường nhỏ hơn trong một thị trường lớn mà trong đó, sản phẩm được tập trung vào một phân khúc khách hàng cụ thể. Các sản phẩm, đặc tính, lợi ích của sản phẩm được thiết kế ra để đáp ứng các nhu cầu rất cụ thể của một nhóm nhỏ các đối tượng khách hàng mục tiêu.
Ánh mắt của Trần Hoài Kiêu luôn lợi hại, quần áo chọn cho cô đều rất phù hợp với màu da và khí chất của cô.
"Cảm ơn, cứ để đây đi."
Nữ phục vụ phòng đặt chiếc váy đen xuống, sau đó nói thêm: "Vả lại, Trần tổng cũng đã thanh toán trước cho cô một gói dịch vụ spa tinh dầu."
Bạch Nhân suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Gói spa tinh dầu này bao nhiêu tiền?"
"Ba nghìn rưỡi ạ."
"Được rồi, tôi không cần spa tinh dầu, cô hoàn lại số tiền anh ấy thanh toán trước cho tôi đi."
"Hả?"
Nữ phục vụ phòng lúng túng nói: “Trần tổng nói nếu như cô yêu cầu hoàn tiền thì tiền sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản của anh ấy, không thể chuyển cho cô được."
"..."
Xem như anh lợi hại!
Nếu Trần Hoài Kiêu đã đặt dịch vụ xa hoa cho cô, Bạch Nhân hà cớ gì phải từ chối chứ, dứt khoát thay một bộ quần áo rộng rãi đi theo nữ phục vụ phòng đi xuống tầng dưới.
Trong hương hoa dịu nhẹ, Bạch Nhân thả lỏng toàn thân, nghe nhạc, tận hưởng liệu trình spa tinh dầu trị giá 3.500 tệ.
Điện thoại di động bên cạnh rung lên, Bạch Nhân mở ra, nhìn thấy tin nhắn của Tôn Lê Lê ——
"Thông báo chính thức! Nữ chính của "Nghê Thường" đã được quyết định! Là cậu đó!"
Bạch Nhân nhấn vào tin nhắn Tôn Lê Lê đã gửi, thấy Weibo chính thức của "Nghê Thường" đã đăng bài thông báo, chuyện Bạch Nhân nhận vai nữ chính đã được quyết định.
Phim truyền hình "Nghê Thường" V: "Đệ nhất vũ cơ Đại Đường @Tiểu Tiểu Bạch không bao giờ uống nước cam C nữa, trái tim trong sáng, múa vì tình yêu."
Bên dưới Weibo còn đăng thêm một số bức ảnh tạo hình của cô trong những bộ váy múa khác nhau.
Bức ảnh nào cũng tuyệt sắc, lúc Bạch Nhân phóng to bức ảnh, nữ phục vụ massage tinh dầu cho cô cũng nhìn đến há hốc mồm: "Đẹp quá đi mất!"
Bạch Nhân cười: "Cảm ơn."
Cô dùng Weibo chính [@Tiểu Tiểu Bạch không bao giờ uống nước cam C nữa] chia sẻ bài thông báo này, mà số lượng người hâm mộ của cô cũng bắt đầu tăng lên nhanh chóng, hầu hết những người theo dõi cô đều là fan sách.
Ánh mắt của fan sách luôn cực kỳ cao, nhưng mấy tấm ảnh tạo hình này của Bạch Nhân... gần như đã thể hiện đến 99% hình tượng của nữ chính Ngôn Hoan trong sách.
Từ góc độ ngoại hình, nhan sắc và khí chất của Bạch Nhân, bọn họ không thể soi mói, vậy nên mới thành fan của cô.
Weibo của Bạch Nhân nhanh chóng tăng lên đến một triệu fan, đối với một người mới vô danh mà nói đây đã là một khởi đầu vô cùng tốt.
Cô đặt điện thoại xuống, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Nghê Thường" chính là khởi đầu của cô, cô vững bước đi tới Đại lộ Danh vọng này.
...
Buổi chiều, Bạch Nhân đến viện điều dưỡng thăm bà ngoại.
Sau khi bà ngoại bị xuất huyết não, phản ứng chậm chạp, không nhớ rõ rất nhiều thứ.
Mỗi lần Bạch Nhân đến thăm bà ấy, bà ấy đều phải suy nghĩ rất lâu mới miễn cưỡng nhớ ra cô.
Tâm trạng của Bạch Nhân rất thoải mái.
Bà cụ ngồi bên cửa sổ, tóc mai hoa râm giống một làn sương trắng, mạch máu trên mu bàn tay như giun đất đang uốn lượn, nắm tay Bạch Nhân, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô.
"Tiểu Bạch, kết hôn rồi à?"
"Bà ngoại, con đã trả lời bà ba trăm lần rồi đó. Con kết hôn sắp được hai tháng luôn rồi."
"Kết hôn với ai thế, cháu rể có tốt với con không?"
Bạch Nhân kiên nhẫn trả lời lại bà ngoại: "Là anh Hoài nhà bên cạnh ạ, anh ấy rất thương con."
Tất nhiên, chỉ vào những thời điểm nhất định.
"Bà nhớ rồi, trước đây con lúc nào cũng ngóng đến cuối tuần mà, bởi vì đến cuối tuần là có thể gặp được Tiểu Hoài nhà ông Trần cạnh nhà, bà còn nhớ nó hay chạy mô tô chở con ra ngoài chơi nữa."
Bạch Nhân ngạc nhiên nói: "Bà ngoại, bà còn nhớ sao! Tốt quá rồi."
Bác sĩ nói bà có thể nhớ lại một chút chuyện trước đây, điều này sẽ giúp ích cho quá trình hồi phục của bà.
"Bà ngoại, con đưa bà ra ngoài phơi nắng nha, con sẽ kể cho bà nghe những chuyện làm ngôi sao của con."
"Kể cho bà nghe về cháu rể của bà đi, cậu ấy có đối xử tốt với con không?"
“Bà lại quên rồi.” Bạch Nhân không ngại phiền nói: “Anh ấy đối với con rất tốt.”
Bạch Nhân nhờ cô y tá điều dưỡng đẩy xe lăn đến, đưa bà ngoại ra vườn phơi nắng, còn mình thì vào tủ lấy áo khoác đi ra mặc cho bà ngoại.
Vừa mở tủ quần áo ra thì một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mặt.
Bạch Nhân xoa mũi.
Căn phòng trên tầng này quá ẩm thấp.
Sức khỏe bà cụ vốn đã không tốt, sống trong căn phòng ẩm thấp như thế này thì làm sao mà hồi phục được?
Cô phẩy áo khoác, đưa cho y tá, bảo cô ấy khoác cho bà, sau đó đến phòng làm việc của viện trưởng tìm viện trưởng Lý: “Viện trưởng, chuyện tôi xin chuyển cho bà ngoại tôi căn phòng trên tầng bốn vẫn chưa được phê duyệt sao?"
Viện trưởng Lý vừa soạn tài liệu, vừa trả lời điện thoại, trông rất bận rộn, thuận miệng qua loa nói: "Cô muốn một căn phòng có thể nhìn ra núi, chỗ chúng tôi mỗi ngày đều có người già vào ở, nào có dễ dàng như vậy chứ. Hơn nữa, căn phòng nhìn thấy cảnh núi giá cao gấp mười mấy lần so với căn phòng bà cô đang ở bây giờ."
Bạch Nhân lập tức nói: "Tiền bạc không thành vấn đề, bao nhiêu cũng được, chỉ cần bà tôi có thể vào đó ở là được. Bà tôi thích ngắm núi, trước đây cách nhà chúng tôi không xa là núi non trập trùng, đã trợ giúp không ít với bệnh tình của bà ấy."
Viện trưởng Lý lại không nhịn được buông điện thoại xuống, nói: "Viện điều dưỡng của chúng tôi là cao cấp nhất Bắc Thành, người có thể ở trong đó... có ai mà không có một ít tài sản trong nhà đâu. Tiền thì ai cũng lấy ra được, mấu chốt là nhiều nhà như vậy, cô muốn ở, người khác cũng muốn ở, sao tôi có thể để ý hết được."
Bạch Nhân biết những gì viện trưởng nói là tình hình thực tế nên không cưỡng cầu nữa, chỉ nói: "Vậy thì chúng tôi lấy số trước. Nếu rảnh rỗi thì viện trưởng Lý nhớ giữ lại một phòng cho bà ngoại tôi đó, nhờ ông."
Thấy thái độ của cô không tệ, viện trưởng Lý cũng gật đầu: "Yên tâm. Tôi sẽ cho người để ý."
"Cảm ơn."
Bạch Nhân bước ra khỏi phòng làm việc, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến từ hành lang—
"Mẹ, viện điều dưỡng này thật sự rất tốt."
Bạch Nhân nhận ra đây là giọng nói của chị gái "thân yêu" của mình —— Tô An Ninh.
"Không sai, ba con chọn nơi này cho bà ngoại con, coi như ông ấy có lòng."
Người nói câu này đương nhiên là Trâu Hồng Chi.
Bạch Nhân nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ tới gần, lập tức dựa vào sau cây cột, nấp ở đó rồi quay sang nhìn bọn họ.
Họ đến cùng một bà lão ăn mặc đẹp đẽ, phía sau còn có hai người đàn ông xách va li giúp bọn họ.
Bạch Nhân nhận ra bà lão này, đó chính là mẹ của Trâu Hồng Chi, bà ngoại của Tô An Ninh.
Trước đây Trâu Hồng Chi xuất thân ở dưới đáy, mẹ bà ta chưa bao giờ đi làm, nổi tiếng chua ngoa trong con hẻm.
Sau này Trâu Hồng Chi từ trợ lý riêng biến thành người tình của Tô Diệp Thành, bức chết mẹ của Bạch Nhân, gả vào nhà giàu.
Bà già đó cuối cùng cũng cởi bỏ bộ quần áo bình dân, đeo vàng bạc, trên tay đầy nhẫn vàng, vòng ngọc, cũng không ngại cấn.
Trâu Hồng Chi và Tô An Ninh đỡ mẹ Trâu lên lầu bốn, viện trưởng Lý đích thân dẫn bọn họ đi tham quan phòng ——
“Bà Tô, bà xem thử đi, căn phòng này rất vừa ý bà đúng không? Đây là căn phòng có tầm nhìn hướng ra núi đẹp nhất trong viện điều dưỡng của chúng tôi, tôi đã cố ý giữ cho mẹ bà, những người khác đã đợi mấy tháng trời tôi cũng không để cho đâu! Cố tình giữ lại cho các người đó."
Trâu Hồng Chi dạo một vòng quanh căn phòng rộng rãi, căn phòng có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, qua cửa sổ có thể trực tiếp nhìn thấy cảnh đẹp núi tuyết cách đó không xa, tầm nhìn vô cùng tốt.
Bà ta hài lòng nói: "Viện trưởng Lý có lòng."
"Sự hài lòng của khách hàng là mục tiêu theo đuổi lớn nhất của chúng tôi."
Tô An Ninh đỡ mẹ Trâu, ngọt ngào nói: "Bà ngoại, bà có thích căn phòng này không?"
“Không tệ đâu.” Mẹ Trâu đi tới bên cửa sổ, ngắm nhìn khoảng sân ngoài cửa sổ, hỏi: “Mấy ông bà lão ở đây đều là nhà có tiền sao?"
"Không sai, người bình thường không có điều kiện vào trong viện điều dưỡng cao cấp như vậy đâu. Ba cố ý liên hệ cho bà đó."
Mẹ Trâu có lẽ cũng hiểu được, chỉ có kết thân với một cụ già nhà giàu có thì mới hợp với thân phận của mình, hài lòng gật đầu: “Con rể trước giờ làm việc đều rất ổn thỏa, được rồi, cứ quyết định thế đi."
"Mẹ, mẹ ở đây dưỡng bệnh thật tốt đi, muốn ăn gì thì cứ nói với y tá, không cần tiết kiệm tiền."
"Mẹ biết rồi."
Trâu Hồng Chi và viện trưởng Lý đi ra ngoài, chuẩn bị đi làm thủ tục nhập viện.
Bạch Nhân đứng ở cạnh cửa, lạnh giọng hỏi: "Viện trưởng Lý, không phải ngài nói không còn phòng nhìn ra núi nữa sao?"
Thấy Bạch Nhân vẫn chưa đi, trên mặt viện trưởng Lý có chút xấu hổ nói: "À thì... nhà họ Tô đã đặt trước từ lâu rồi."
"Tôi đã xếp hàng trước ba tháng, bọn họ còn sớm hơn tôi?"
"Cái này..."
Mẹ Trâu gần đây mới bị trúng gió, muốn tới viện điều dưỡng ở nên đương nhiên không thể sớm hơn Bạch Nhân được.
"Viện trưởng Lý, nào có đạo lý này."
Những chuyện liên quan đến sức khỏe của bà ngoại, Bạch Nhân càng phải cố hết sức để ý: "Bà ngoại tôi vốn đã bị phong thấp, đầu gối cũng không tốt, vốn không thể ở trong căn phòng ở tầng một mãi được, chưa kể là phòng của bà ngoại tôi gần hồ nước, thủy triều còn đang lên."
Viện trưởng Lý còn chưa lên tiếng, Tô An Ninh đã lạnh lùng nói: “Ba chi tiền cho bà ngoại mày sống trong viện điều dưỡng xa hoa thế này là đã tốt lắm rồi, mày còn muốn gì nữa. Đừng có được voi đòi tiên."
"Tôi đã trả lại tiền giải phẫu lúc đầu rồi. Bây giờ tiền dưỡng lão của bà tôi đều do tôi chi trả, không có nửa đồng nào liên quan đến các người."
"Mày cho là không có quan hệ với nhà họ Tô thì mày có thể ở trong cái viện điều dưỡng xa hoa thế này sao? Nghĩ gì thế?"
“Nhà họ Tô.” Một tia giễu cợt thoáng qua trong mắt Bạch Nhân: “Con gái riêng mà cũng coi mình là tiểu thư thật sao?"
Tô An Ninh đang định tranh cãi với cô, nhưng Trâu Hồng Chi đã cản lại: "Con nói vớ vẩn với nó làm gì?"
Mẹ Trâu hỏi: "Con nhỏ này là ai? Trông rất quen." Trâu Hồng Chi ghé vào tai nói: "Chính là con gái của con tiện nhân kia."
Sắc mặt mẹ Trâu hơi thay đổi: "Bà ngoại nó cũng sống ở đây?"
"Dạ, là Diệp Thành liên lạc với viện điều dưỡng, sắp xếp ở chỗ này."
Mẹ Trâu khinh miệt liếc mắt nhìn Bạch Nhân: "Xúi quẩy, mẹ không muốn làm hàng xóm với loại người này. Nếu bà ta sống ở đây thì liên hệ viện điều dưỡng khác cho mẹ đi."
Tô An Ninh vội nói: "Chuyện này sao được, bà ngoại, đây là viện điều dưỡng tốt nhất Bắc Thành đó, cho dù muốn đi thì cũng không phải là bà đi chứ."
Trâu Hồng Chi nói: "Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều. Con dẫn mẹ đi xem phòng trước nhé, đợi lát nữa con sẽ nói với Diệp Thành xem nên giải quyết vấn đề này như thế nào."
Mẹ Trâu hừ lạnh một tiếng, theo con gái và cháu gái đi lên căn phòng nhìn ra núi trên tầng bốn.
Bạch Nhân sầm mặt đi xuống khoảng sân dưới lầu, cô y tá đang đẩy bà ngoại phơi nắng trên bãi cỏ, bà ngoại thấy cô đến thì cười nói: "Nhìn xem, cô bé này rất giống với Tiểu Bạch nhà chúng tôi, lúc nào cũng cau mày."
"Bà ngoại, cháu chính là Tiểu Bạch."
"Cháu là Tiểu Bạch? Mau tới đây cho bà nhìn kỹ một chút nào."
Bạch Nhân ngồi xổm trước xe lăn của bà ngoại, nắm chặt hai bàn tay nhăn nheo của bà, trịnh trọng nói: "Bà ngoại, mẹ con đi rồi, bà chính là người thân duy nhất của con, con nhất định sẽ bảo vệ bà."
“Con đúng là Tiểu Bạch rồi.” Bà ngoại đưa tay ôm mặt cô, trìu mến nói: “Mặt mũi này giống hệt mẹ con."
Trong lòng Bạch Nhân chua xót không thôi.
Mẹ cô bị Trầu Hồng Chi bức chết, mối thù này, Bạch Nhân mãi mãi sẽ không bao giờ quên.
Rất nhanh, viện trưởng Lý dẫn người tới, nói với Bạch Nhân một cách khó xử: "Cô Bạch, chuyện là thế này, chúng tôi đã sắp xếp để bà cô chuyển đến một viện điều dưỡng khác, đó là viện điều dưỡng Khang Mậu có hợp tác với chúng tôi, môi trường không tệ, cũng không có gì phiền phức, xe chúng tôi đã chuẩn bị xong, nếu như cô đồng ý..."
Không đợi ông ta nói xong, Bạch Nhân đã cắt ngang lời ông ta: "Viện điều dưỡng Khang Mậu ở trung tâm thành phố, không khí không tốt, tạp âm quá nhiều. Tôi không thể để bà tôi chuyển qua đó."
Viện trưởng Lý gãi đầu: "Phòng bệnh trong viện điều dưỡng của chúng tôi thực sự đang rất là thiếu thốn. Bà Bạch bị bệnh phong thấp, không thể sống trong căn phòng ẩm thấp ở lầu một nên chỉ có thể chuyển đến viện khác thôi."
"Tôi thấy đây không phải là nguyên nhân chính nhỉ."
Bạch Nhân ngẩng đầu lên, thấy Tô An Ninh và Trâu Hồng Chi đang đứng ở ban công lầu bốn, dương dương đắc ý nhìn cô.
Viện trưởng Lý thấy khuyên nhủ không có tác dụng thì sa sầm sắc mặt ngay, nói: "Cô Bạch, bất kể thế nào thì hôm nay bà Bạch cũng phải dọn ra khỏi viện điều dưỡng Nam Sơn của chúng tôi. Nếu cô không chuyển đi, chúng tôi sẽ thu xếp người giúp cô chuyển đi, cô hãy suy nghĩ kỹ đi."
Bạch Nhân siết chặt nắm tay.
Khinh người quá đáng!
Cô lấy điện thoại di động ra, gọi cho Trần Hoài Kiêu, tay không ngừng run rẩy.
Sau mấy hồi chuông, Trần Hoài Kiêu mới bắt máy. Đầu dây bên kia rất ồn ào, giọng nói của anh vẫn luôn bình tĩnh—
"Chuyện gì?"
"Trần Hoài Kiêu, anh có đang rảnh không?"
“Tham gia một lễ trao giải.” Trần Hoài Kiêu lạnh nhạt nói: “Chuyện giống hôm qua sẽ không xảy ra lần nữa đâu, gặp rắc rối thì tự giải quyết đi."
Dù sao thì những ý tưởng xấu xa của cô ấy cũng nhiều vô kể.
Bạch Nhân cố gắng kiềm chế cảm xúc, cố gắng bình tĩnh hết mức có thể, nhưng khi nhìn thấy bà ngoại đang đắp chăn ngồi dưới gốc cây, cô lại không thể bình tĩnh được: "Trần Hoài Kiêu, em bị bắt nạt."
Trần Hoài Kiêu nhận ra được tâm trạng cô đang rất kích động.
Đuôi sam nhỏ này trước giờ đều hết sức kiêu căng ngạo mạn, vô cùng lanh mồm lanh miệng không tha cho ai, có thể làm cô khóc nức nở như thế này chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Qua mấy giây, Trần Hoài Kiêu trầm giọng nói: "Gửi địa chỉ cho tôi."
Cô mò điện thoại trên tủ đầu giường, liếc nhìn thời gian, đã là một giờ chiều.
Rèm cửa phòng tổng thống khép kín, cản mọi ánh sáng xâm nhập, chắc là vì muốn để cô ngủ ngon.
Bạch Nhân xoa xoa cái đầu hơi đau nhức, khó khăn đứng lên.
Vừa bước ra khỏi giường đã cảm thấy gì đó không được bình thường, chân mềm nhũn kinh khủng đến nỗi đi mấy bước cũng run rẩy.
Cô vội vịn giường ngồi xuống lần nữa, toàn thân yếu ớt không còn sức lực, vừa quay đầu lại nhìn thấy ngay trong thùng rác có mấy cái bao hình vuông đã xé ra.
Bạch Nhân sợ hãi đếm bao: "Một, hai, ba, bốn..."
Cô chỉ đếm qua loa, không dám nhìn kỹ.
Tối qua uống quá nhiều, chơi bao nhiêu cũng không hết.
Trong đầu cũng chỉ có một ít mảnh ký ức ngắn.
Dù chỉ là một mảnh ký ức, nhưng hình ảnh kia nhớ lại cũng đã khiến cô đỏ mặt tía tai.
Bạch Nhân nhặt quần áo trên sô pha lên, phát hiện cổ áo của chiếc đầm đen hình như bị rách một đường.
Vậy mà Trần Hoài Kiêu lại xé rách quần áo của cô!
Bạch Nhân vỗ mạnh vào đầu, cố gắng làm mình tỉnh táo lại.
Cô với lấy điện thoại di động đang sạc trên tủ đầu giường, gọi cho Trần Hoài Kiêu.
Điện thoại đổ chuông mấy tiếng, Trần Hoài Kiêu bắt máy.
Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, giọng anh trầm thấp từ tính—
"Dậy rồi?"
Bạch Nhân xoa xoa vòng eo thon của mình: "Trần Hoài Kiêu, tối qua em say, anh lại dám lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."
"Em là chó à?"
"Anh còn mắng em?!"
"Không phải chó, sao tôi lại bị cắn ngược một cái?"
"..."
Trần Hoài Kiêu bình tĩnh nói: "Quên rồi sao? Vậy tôi nhắc cho em nhớ, đêm qua là em quấn lấy tôi, không ngừng muốn anh trai thị tẩm, còn nói một lần không đủ."
"Trần Hoài Kiêu! Im ngay!" Đầu óc Bạch Nhân loạn cào cào, muốn chết ngay tại chỗ: "A, a, a!"
Đầu dây bên kia, tiếng cười khẽ của người đàn ông truyền đến: "Trong cuộc hôn nhân plastic này, mức độ bà Trần hứng thú với tôi xem ra còn hơn cả những gì tôi đã tưởng tượng."
Bạch Nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Lời người say mà anh cũng tin, ngu ngốc thế à."
"Có câu rượu vào lời ra."
Bạch Nhân có thể chấp nhận mọi thứ, nhưng tuyệt đối sẽ không chấp nhận chuyện này, cho nên chỉ có thể rút củi dưới đáy nồi, cười nói: "Vậy thì nể tình em yêu anh nhiều thế, vai nữ chính của "Nghê Thường" em đành nhờ ông xã rồi, sau này cũng mong ông xã chăm sóc em nhiều hơn."
Ý cười trên khóe miệng Trần Hoài Kiêu nhạt đi, biết ngay trong vòng ba câu cô ấy không thể rời khỏi tiền đồ của mình.
"Đang họp, cúp máy đây."
"Chờ đã, anh xé rách quần áo của em, không cần bồi thường sao?"
Tút tút tút tút...
Trần Hoài Kiêu đã cúp điện thoại.
Bạch Nhân lại rúc mình vào trong chăn, gối lên cánh tay thon dài trắng nõn, đờ đẫn nhìn lên trần nhà, đầu óc đầy những đoạn hình ảnh nóng bỏng đêm qua.
Cô thầm thề sau này sẽ không bao giờ đụng đến rượu nữa.
Say rượu đúng là quá lỡ việc.
Chẳng mấy chốc, giọng nói của nữ phục vụ phòng từ ngoài cửa truyền đến: "Thưa cô, cô đã tỉnh chưa? Trần tổng cho người mang quần áo tới."
Bạch Nhân không muốn mở cửa, miễn cưỡng đáp: "Mời vào."
Nữ phục vụ phòng trẻ tuổi đem một chiếc váy đen mới tinh đến đưa cho Bạch Nhân: "Đây là váy Trần tổng đã chọn cho cô. Cô xem có thích không?"
Bạch Nhân vừa chải đầu vừa thản nhiên nhìn lướt qua chiếc váy.
Kiểu ren hơi tối màu là một thương hiệu thiết kế dành cho thị trường ngách (1) của Anh. Váy lụa mỏng tương đối nặng, có làn váy, phối với tây trang và boots thu đông đều rất hợp.
(1) Thị trường ngách: Thị trường ngách có tên Tiếng Anh là Niche Market, là một thị trường nhỏ hơn trong một thị trường lớn mà trong đó, sản phẩm được tập trung vào một phân khúc khách hàng cụ thể. Các sản phẩm, đặc tính, lợi ích của sản phẩm được thiết kế ra để đáp ứng các nhu cầu rất cụ thể của một nhóm nhỏ các đối tượng khách hàng mục tiêu.
Ánh mắt của Trần Hoài Kiêu luôn lợi hại, quần áo chọn cho cô đều rất phù hợp với màu da và khí chất của cô.
"Cảm ơn, cứ để đây đi."
Nữ phục vụ phòng đặt chiếc váy đen xuống, sau đó nói thêm: "Vả lại, Trần tổng cũng đã thanh toán trước cho cô một gói dịch vụ spa tinh dầu."
Bạch Nhân suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Gói spa tinh dầu này bao nhiêu tiền?"
"Ba nghìn rưỡi ạ."
"Được rồi, tôi không cần spa tinh dầu, cô hoàn lại số tiền anh ấy thanh toán trước cho tôi đi."
"Hả?"
Nữ phục vụ phòng lúng túng nói: “Trần tổng nói nếu như cô yêu cầu hoàn tiền thì tiền sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản của anh ấy, không thể chuyển cho cô được."
"..."
Xem như anh lợi hại!
Nếu Trần Hoài Kiêu đã đặt dịch vụ xa hoa cho cô, Bạch Nhân hà cớ gì phải từ chối chứ, dứt khoát thay một bộ quần áo rộng rãi đi theo nữ phục vụ phòng đi xuống tầng dưới.
Trong hương hoa dịu nhẹ, Bạch Nhân thả lỏng toàn thân, nghe nhạc, tận hưởng liệu trình spa tinh dầu trị giá 3.500 tệ.
Điện thoại di động bên cạnh rung lên, Bạch Nhân mở ra, nhìn thấy tin nhắn của Tôn Lê Lê ——
"Thông báo chính thức! Nữ chính của "Nghê Thường" đã được quyết định! Là cậu đó!"
Bạch Nhân nhấn vào tin nhắn Tôn Lê Lê đã gửi, thấy Weibo chính thức của "Nghê Thường" đã đăng bài thông báo, chuyện Bạch Nhân nhận vai nữ chính đã được quyết định.
Phim truyền hình "Nghê Thường" V: "Đệ nhất vũ cơ Đại Đường @Tiểu Tiểu Bạch không bao giờ uống nước cam C nữa, trái tim trong sáng, múa vì tình yêu."
Bên dưới Weibo còn đăng thêm một số bức ảnh tạo hình của cô trong những bộ váy múa khác nhau.
Bức ảnh nào cũng tuyệt sắc, lúc Bạch Nhân phóng to bức ảnh, nữ phục vụ massage tinh dầu cho cô cũng nhìn đến há hốc mồm: "Đẹp quá đi mất!"
Bạch Nhân cười: "Cảm ơn."
Cô dùng Weibo chính [@Tiểu Tiểu Bạch không bao giờ uống nước cam C nữa] chia sẻ bài thông báo này, mà số lượng người hâm mộ của cô cũng bắt đầu tăng lên nhanh chóng, hầu hết những người theo dõi cô đều là fan sách.
Ánh mắt của fan sách luôn cực kỳ cao, nhưng mấy tấm ảnh tạo hình này của Bạch Nhân... gần như đã thể hiện đến 99% hình tượng của nữ chính Ngôn Hoan trong sách.
Từ góc độ ngoại hình, nhan sắc và khí chất của Bạch Nhân, bọn họ không thể soi mói, vậy nên mới thành fan của cô.
Weibo của Bạch Nhân nhanh chóng tăng lên đến một triệu fan, đối với một người mới vô danh mà nói đây đã là một khởi đầu vô cùng tốt.
Cô đặt điện thoại xuống, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Nghê Thường" chính là khởi đầu của cô, cô vững bước đi tới Đại lộ Danh vọng này.
...
Buổi chiều, Bạch Nhân đến viện điều dưỡng thăm bà ngoại.
Sau khi bà ngoại bị xuất huyết não, phản ứng chậm chạp, không nhớ rõ rất nhiều thứ.
Mỗi lần Bạch Nhân đến thăm bà ấy, bà ấy đều phải suy nghĩ rất lâu mới miễn cưỡng nhớ ra cô.
Tâm trạng của Bạch Nhân rất thoải mái.
Bà cụ ngồi bên cửa sổ, tóc mai hoa râm giống một làn sương trắng, mạch máu trên mu bàn tay như giun đất đang uốn lượn, nắm tay Bạch Nhân, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô.
"Tiểu Bạch, kết hôn rồi à?"
"Bà ngoại, con đã trả lời bà ba trăm lần rồi đó. Con kết hôn sắp được hai tháng luôn rồi."
"Kết hôn với ai thế, cháu rể có tốt với con không?"
Bạch Nhân kiên nhẫn trả lời lại bà ngoại: "Là anh Hoài nhà bên cạnh ạ, anh ấy rất thương con."
Tất nhiên, chỉ vào những thời điểm nhất định.
"Bà nhớ rồi, trước đây con lúc nào cũng ngóng đến cuối tuần mà, bởi vì đến cuối tuần là có thể gặp được Tiểu Hoài nhà ông Trần cạnh nhà, bà còn nhớ nó hay chạy mô tô chở con ra ngoài chơi nữa."
Bạch Nhân ngạc nhiên nói: "Bà ngoại, bà còn nhớ sao! Tốt quá rồi."
Bác sĩ nói bà có thể nhớ lại một chút chuyện trước đây, điều này sẽ giúp ích cho quá trình hồi phục của bà.
"Bà ngoại, con đưa bà ra ngoài phơi nắng nha, con sẽ kể cho bà nghe những chuyện làm ngôi sao của con."
"Kể cho bà nghe về cháu rể của bà đi, cậu ấy có đối xử tốt với con không?"
“Bà lại quên rồi.” Bạch Nhân không ngại phiền nói: “Anh ấy đối với con rất tốt.”
Bạch Nhân nhờ cô y tá điều dưỡng đẩy xe lăn đến, đưa bà ngoại ra vườn phơi nắng, còn mình thì vào tủ lấy áo khoác đi ra mặc cho bà ngoại.
Vừa mở tủ quần áo ra thì một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mặt.
Bạch Nhân xoa mũi.
Căn phòng trên tầng này quá ẩm thấp.
Sức khỏe bà cụ vốn đã không tốt, sống trong căn phòng ẩm thấp như thế này thì làm sao mà hồi phục được?
Cô phẩy áo khoác, đưa cho y tá, bảo cô ấy khoác cho bà, sau đó đến phòng làm việc của viện trưởng tìm viện trưởng Lý: “Viện trưởng, chuyện tôi xin chuyển cho bà ngoại tôi căn phòng trên tầng bốn vẫn chưa được phê duyệt sao?"
Viện trưởng Lý vừa soạn tài liệu, vừa trả lời điện thoại, trông rất bận rộn, thuận miệng qua loa nói: "Cô muốn một căn phòng có thể nhìn ra núi, chỗ chúng tôi mỗi ngày đều có người già vào ở, nào có dễ dàng như vậy chứ. Hơn nữa, căn phòng nhìn thấy cảnh núi giá cao gấp mười mấy lần so với căn phòng bà cô đang ở bây giờ."
Bạch Nhân lập tức nói: "Tiền bạc không thành vấn đề, bao nhiêu cũng được, chỉ cần bà tôi có thể vào đó ở là được. Bà tôi thích ngắm núi, trước đây cách nhà chúng tôi không xa là núi non trập trùng, đã trợ giúp không ít với bệnh tình của bà ấy."
Viện trưởng Lý lại không nhịn được buông điện thoại xuống, nói: "Viện điều dưỡng của chúng tôi là cao cấp nhất Bắc Thành, người có thể ở trong đó... có ai mà không có một ít tài sản trong nhà đâu. Tiền thì ai cũng lấy ra được, mấu chốt là nhiều nhà như vậy, cô muốn ở, người khác cũng muốn ở, sao tôi có thể để ý hết được."
Bạch Nhân biết những gì viện trưởng nói là tình hình thực tế nên không cưỡng cầu nữa, chỉ nói: "Vậy thì chúng tôi lấy số trước. Nếu rảnh rỗi thì viện trưởng Lý nhớ giữ lại một phòng cho bà ngoại tôi đó, nhờ ông."
Thấy thái độ của cô không tệ, viện trưởng Lý cũng gật đầu: "Yên tâm. Tôi sẽ cho người để ý."
"Cảm ơn."
Bạch Nhân bước ra khỏi phòng làm việc, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến từ hành lang—
"Mẹ, viện điều dưỡng này thật sự rất tốt."
Bạch Nhân nhận ra đây là giọng nói của chị gái "thân yêu" của mình —— Tô An Ninh.
"Không sai, ba con chọn nơi này cho bà ngoại con, coi như ông ấy có lòng."
Người nói câu này đương nhiên là Trâu Hồng Chi.
Bạch Nhân nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ tới gần, lập tức dựa vào sau cây cột, nấp ở đó rồi quay sang nhìn bọn họ.
Họ đến cùng một bà lão ăn mặc đẹp đẽ, phía sau còn có hai người đàn ông xách va li giúp bọn họ.
Bạch Nhân nhận ra bà lão này, đó chính là mẹ của Trâu Hồng Chi, bà ngoại của Tô An Ninh.
Trước đây Trâu Hồng Chi xuất thân ở dưới đáy, mẹ bà ta chưa bao giờ đi làm, nổi tiếng chua ngoa trong con hẻm.
Sau này Trâu Hồng Chi từ trợ lý riêng biến thành người tình của Tô Diệp Thành, bức chết mẹ của Bạch Nhân, gả vào nhà giàu.
Bà già đó cuối cùng cũng cởi bỏ bộ quần áo bình dân, đeo vàng bạc, trên tay đầy nhẫn vàng, vòng ngọc, cũng không ngại cấn.
Trâu Hồng Chi và Tô An Ninh đỡ mẹ Trâu lên lầu bốn, viện trưởng Lý đích thân dẫn bọn họ đi tham quan phòng ——
“Bà Tô, bà xem thử đi, căn phòng này rất vừa ý bà đúng không? Đây là căn phòng có tầm nhìn hướng ra núi đẹp nhất trong viện điều dưỡng của chúng tôi, tôi đã cố ý giữ cho mẹ bà, những người khác đã đợi mấy tháng trời tôi cũng không để cho đâu! Cố tình giữ lại cho các người đó."
Trâu Hồng Chi dạo một vòng quanh căn phòng rộng rãi, căn phòng có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, qua cửa sổ có thể trực tiếp nhìn thấy cảnh đẹp núi tuyết cách đó không xa, tầm nhìn vô cùng tốt.
Bà ta hài lòng nói: "Viện trưởng Lý có lòng."
"Sự hài lòng của khách hàng là mục tiêu theo đuổi lớn nhất của chúng tôi."
Tô An Ninh đỡ mẹ Trâu, ngọt ngào nói: "Bà ngoại, bà có thích căn phòng này không?"
“Không tệ đâu.” Mẹ Trâu đi tới bên cửa sổ, ngắm nhìn khoảng sân ngoài cửa sổ, hỏi: “Mấy ông bà lão ở đây đều là nhà có tiền sao?"
"Không sai, người bình thường không có điều kiện vào trong viện điều dưỡng cao cấp như vậy đâu. Ba cố ý liên hệ cho bà đó."
Mẹ Trâu có lẽ cũng hiểu được, chỉ có kết thân với một cụ già nhà giàu có thì mới hợp với thân phận của mình, hài lòng gật đầu: “Con rể trước giờ làm việc đều rất ổn thỏa, được rồi, cứ quyết định thế đi."
"Mẹ, mẹ ở đây dưỡng bệnh thật tốt đi, muốn ăn gì thì cứ nói với y tá, không cần tiết kiệm tiền."
"Mẹ biết rồi."
Trâu Hồng Chi và viện trưởng Lý đi ra ngoài, chuẩn bị đi làm thủ tục nhập viện.
Bạch Nhân đứng ở cạnh cửa, lạnh giọng hỏi: "Viện trưởng Lý, không phải ngài nói không còn phòng nhìn ra núi nữa sao?"
Thấy Bạch Nhân vẫn chưa đi, trên mặt viện trưởng Lý có chút xấu hổ nói: "À thì... nhà họ Tô đã đặt trước từ lâu rồi."
"Tôi đã xếp hàng trước ba tháng, bọn họ còn sớm hơn tôi?"
"Cái này..."
Mẹ Trâu gần đây mới bị trúng gió, muốn tới viện điều dưỡng ở nên đương nhiên không thể sớm hơn Bạch Nhân được.
"Viện trưởng Lý, nào có đạo lý này."
Những chuyện liên quan đến sức khỏe của bà ngoại, Bạch Nhân càng phải cố hết sức để ý: "Bà ngoại tôi vốn đã bị phong thấp, đầu gối cũng không tốt, vốn không thể ở trong căn phòng ở tầng một mãi được, chưa kể là phòng của bà ngoại tôi gần hồ nước, thủy triều còn đang lên."
Viện trưởng Lý còn chưa lên tiếng, Tô An Ninh đã lạnh lùng nói: “Ba chi tiền cho bà ngoại mày sống trong viện điều dưỡng xa hoa thế này là đã tốt lắm rồi, mày còn muốn gì nữa. Đừng có được voi đòi tiên."
"Tôi đã trả lại tiền giải phẫu lúc đầu rồi. Bây giờ tiền dưỡng lão của bà tôi đều do tôi chi trả, không có nửa đồng nào liên quan đến các người."
"Mày cho là không có quan hệ với nhà họ Tô thì mày có thể ở trong cái viện điều dưỡng xa hoa thế này sao? Nghĩ gì thế?"
“Nhà họ Tô.” Một tia giễu cợt thoáng qua trong mắt Bạch Nhân: “Con gái riêng mà cũng coi mình là tiểu thư thật sao?"
Tô An Ninh đang định tranh cãi với cô, nhưng Trâu Hồng Chi đã cản lại: "Con nói vớ vẩn với nó làm gì?"
Mẹ Trâu hỏi: "Con nhỏ này là ai? Trông rất quen." Trâu Hồng Chi ghé vào tai nói: "Chính là con gái của con tiện nhân kia."
Sắc mặt mẹ Trâu hơi thay đổi: "Bà ngoại nó cũng sống ở đây?"
"Dạ, là Diệp Thành liên lạc với viện điều dưỡng, sắp xếp ở chỗ này."
Mẹ Trâu khinh miệt liếc mắt nhìn Bạch Nhân: "Xúi quẩy, mẹ không muốn làm hàng xóm với loại người này. Nếu bà ta sống ở đây thì liên hệ viện điều dưỡng khác cho mẹ đi."
Tô An Ninh vội nói: "Chuyện này sao được, bà ngoại, đây là viện điều dưỡng tốt nhất Bắc Thành đó, cho dù muốn đi thì cũng không phải là bà đi chứ."
Trâu Hồng Chi nói: "Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều. Con dẫn mẹ đi xem phòng trước nhé, đợi lát nữa con sẽ nói với Diệp Thành xem nên giải quyết vấn đề này như thế nào."
Mẹ Trâu hừ lạnh một tiếng, theo con gái và cháu gái đi lên căn phòng nhìn ra núi trên tầng bốn.
Bạch Nhân sầm mặt đi xuống khoảng sân dưới lầu, cô y tá đang đẩy bà ngoại phơi nắng trên bãi cỏ, bà ngoại thấy cô đến thì cười nói: "Nhìn xem, cô bé này rất giống với Tiểu Bạch nhà chúng tôi, lúc nào cũng cau mày."
"Bà ngoại, cháu chính là Tiểu Bạch."
"Cháu là Tiểu Bạch? Mau tới đây cho bà nhìn kỹ một chút nào."
Bạch Nhân ngồi xổm trước xe lăn của bà ngoại, nắm chặt hai bàn tay nhăn nheo của bà, trịnh trọng nói: "Bà ngoại, mẹ con đi rồi, bà chính là người thân duy nhất của con, con nhất định sẽ bảo vệ bà."
“Con đúng là Tiểu Bạch rồi.” Bà ngoại đưa tay ôm mặt cô, trìu mến nói: “Mặt mũi này giống hệt mẹ con."
Trong lòng Bạch Nhân chua xót không thôi.
Mẹ cô bị Trầu Hồng Chi bức chết, mối thù này, Bạch Nhân mãi mãi sẽ không bao giờ quên.
Rất nhanh, viện trưởng Lý dẫn người tới, nói với Bạch Nhân một cách khó xử: "Cô Bạch, chuyện là thế này, chúng tôi đã sắp xếp để bà cô chuyển đến một viện điều dưỡng khác, đó là viện điều dưỡng Khang Mậu có hợp tác với chúng tôi, môi trường không tệ, cũng không có gì phiền phức, xe chúng tôi đã chuẩn bị xong, nếu như cô đồng ý..."
Không đợi ông ta nói xong, Bạch Nhân đã cắt ngang lời ông ta: "Viện điều dưỡng Khang Mậu ở trung tâm thành phố, không khí không tốt, tạp âm quá nhiều. Tôi không thể để bà tôi chuyển qua đó."
Viện trưởng Lý gãi đầu: "Phòng bệnh trong viện điều dưỡng của chúng tôi thực sự đang rất là thiếu thốn. Bà Bạch bị bệnh phong thấp, không thể sống trong căn phòng ẩm thấp ở lầu một nên chỉ có thể chuyển đến viện khác thôi."
"Tôi thấy đây không phải là nguyên nhân chính nhỉ."
Bạch Nhân ngẩng đầu lên, thấy Tô An Ninh và Trâu Hồng Chi đang đứng ở ban công lầu bốn, dương dương đắc ý nhìn cô.
Viện trưởng Lý thấy khuyên nhủ không có tác dụng thì sa sầm sắc mặt ngay, nói: "Cô Bạch, bất kể thế nào thì hôm nay bà Bạch cũng phải dọn ra khỏi viện điều dưỡng Nam Sơn của chúng tôi. Nếu cô không chuyển đi, chúng tôi sẽ thu xếp người giúp cô chuyển đi, cô hãy suy nghĩ kỹ đi."
Bạch Nhân siết chặt nắm tay.
Khinh người quá đáng!
Cô lấy điện thoại di động ra, gọi cho Trần Hoài Kiêu, tay không ngừng run rẩy.
Sau mấy hồi chuông, Trần Hoài Kiêu mới bắt máy. Đầu dây bên kia rất ồn ào, giọng nói của anh vẫn luôn bình tĩnh—
"Chuyện gì?"
"Trần Hoài Kiêu, anh có đang rảnh không?"
“Tham gia một lễ trao giải.” Trần Hoài Kiêu lạnh nhạt nói: “Chuyện giống hôm qua sẽ không xảy ra lần nữa đâu, gặp rắc rối thì tự giải quyết đi."
Dù sao thì những ý tưởng xấu xa của cô ấy cũng nhiều vô kể.
Bạch Nhân cố gắng kiềm chế cảm xúc, cố gắng bình tĩnh hết mức có thể, nhưng khi nhìn thấy bà ngoại đang đắp chăn ngồi dưới gốc cây, cô lại không thể bình tĩnh được: "Trần Hoài Kiêu, em bị bắt nạt."
Trần Hoài Kiêu nhận ra được tâm trạng cô đang rất kích động.
Đuôi sam nhỏ này trước giờ đều hết sức kiêu căng ngạo mạn, vô cùng lanh mồm lanh miệng không tha cho ai, có thể làm cô khóc nức nở như thế này chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Qua mấy giây, Trần Hoài Kiêu trầm giọng nói: "Gửi địa chỉ cho tôi."
Bình luận facebook