Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Bạch Nhân chậm rãi bước xuống cầu thang xoắn. Bên trong căn phòng khách xa hoa, chị gái Tô An Ninh đang oán tức Bạch Nhân với mẹ mình.
"Nó thật sự rất nham hiểm!"
"Nhìn số lượng fan theo dõi Weibo của nó xem, tăng năm mươi vạn chỉ sau một đêm!"
"Điệu múa quạt kia, còn lên thẳng hot search!"
Tô An Ninh bị tức đến khóc thẳng.
"Đồ hèn hạ, hèn hạ hệt mẹ nó!" Trâu Hồng Chi cũng vì chương trình của con gái lại trở thành màn may áo cưới cho người khác* mà tức giận không ít: "Vậy mà lại giả xấu, xoay chúng ta mòng mòng!"
*May áo cưới cho người khác: Thành ngữ chỉ việc làm của mình bị người khác chiếm lợi, làm bệ phóng cho người khác.
Mẹ, mẹ mau nói với ba, đưa nó về quê đi! Con không muốn gặp lại nó!"
Trâu Hồng Chi bình tĩnh lại, trấn an Tô An Ninh, nói: "Bỏ đi, dù sao nó cũng phải lập gia đình, cũng không thể nào ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn xuất của con."
Tô An Ninh vì chiêu trò này của Bạch Nhân đã bắt đầu phát sinh dè chừng với cô: "Mẹ, nó thật sự sẽ cam tâm tình nguyện thay con liên hôn sao? Sẽ không phải lại là âm mưu của nó chứ."
Trâu Hồng Chi lạnh nhạt nói: "Là chính miệng nó đồng ý liên hôn chúng ta mới đem nó từ nhà quê quay trở về nhà họ Tô, cho tiền bà ngoại nó chữa bệnh. Bây giờ muốn đổi ý, không có cửa đâu!"
Tô Anh Ninh lo lắng nói: "Nó thay con đến nhà họ Tần, nếu nó đổi ý, việc liên hôn sẽ phải là con."
"Yên tâm đi, con là con đẻ của ba, ông ấy sẽ không nhẫn tâm nhìn con hy sinh sự nghiệp, đi làm vật hy sinh trong liên hôn thương mại đâu."
"Nhưng Bạch Nhân cũng là con của ba đó!"
"Cái đó không giống, con là mẹ sinh ra."
Ánh mắt Trâu Hồng Chi toát ra vài phần đắc ý, nhớ tới việc bà ta kiên trì sáu năm như thế nào, kiên trì đánh đổ người vợ trước yếu đuối kia mới có thể có địa vị và gia đình hiện tại.
"Hơn nữa, cho dù phải lập gia đình, con gái mẹ cũng chỉ có thể gả cho Trần Hoài Kiêu chứ không phải cái tay ăn chơi Tần Tước không có tương lai kia."
Vừa nghe đến tên Trần Hoài Kiêu, trên mặt Tô An Ninh ửng đỏ vài phần.
Cả Bắc Thành, có cô gái nào không muốn gả cho Trần Hoài Kiêu chứ.
Một năm trước, Tô An Ninh gặp mặt Trần Hoài Kiêu một lần trong buổi tiệc tối từ thiện.
Kể từ đó, khuôn mặt đẹp trai trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh đã khắc vào lòng cô ta, không bao giờ quên được.
Đúng vậy, nếu cô ta phải kết hôn, người đó chỉ có thể là Trần Hoài Kiêu.
Đương nhiên, nhà họ Tô cũng không ít lần tỏ ý với nhà họ Trần, hy vọng có thể liên hôn, nhưng đều bị nhà họ Trần từ chối. Nói đúng hơn, là bị Trần Hoài Kiêu cự tuyệt.
Anh cũng không định kết hôn.
Bạch Nhân nghe đoạn trò chuyện của hai mẹ con kia, không quá hứng thú, chuẩn bị xoay người trở về phòng, lại bỗng nhiên nghe Trâu Hồng Chi nói_______
"An Ninh, mẹ hỏi con một chuyện, không phải con thật sự thích Trần Hoài Kiêu chứ?"
Tô An Ninh buồn bã nói: "Dĩ nhiên rồi, không phải anh ấy con không lấy!"
"Nếu con thực sự thích cậu ấy, thật ra mẹ có cách."
"Thật sao?! Mẹ có thể giúp con sao!"
Bạch Nhân dừng bước, sắc mặt lạnh xuống, dựa vào trụ đá cẩm thạch sau lưng, tiếp tục nghe.
"Ba ngày sau có một bữa tiệc tối, Trần Hoài Kiêu sẽ đến. Lúc đó mẹ sẽ có biện pháp, có thể để cho con nở mày nở mặt mà gả cho cậu ta."
Sau khi thỏa thuận xong, hai mẹ con rù rì to nhỏ, Bạch Nhân không nghe thấy.
Cô thong thả bước về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, ngồi bên khung cửa sổ, lấy điện thoại ra, mở một đoạn clip đua xe đường núi ra xem.
Trên đoạn clip, Trần Hoài Kiêu mặc một cây trang phục đua xe màu đen có hình ngọn lửa, thân hình cao to thẳng tắp.
Anh tháo mũ bảo hộ xuống, lộ ra gương mặt xa cách như thần phật, vẻ mặt không vui không buồn, tựa như một núi băng bao phủ trên vùng đất lạnh. Đôi mắt đen hẹp dài quyến rũ mà không hào nhoáng, vô cùng lạnh nhạt.
Khu vực bình luận bắt đầu dậy lên những tiếng thét chói tai của nhóm mấy cô gái______
"Trần Hoài Kiêu, giấc mơ của trăm triệu cô gái."
"Thật sự là lạnh lùng, hormone bùng nổ đó."
"Giấc mộng cả đời tôi là gả cho Trần Hoài Kiêu!"
"Ha ha, ai mà không vậy."
Ai mà không vậy, cả Tô An Ninh.
Thậm chí... Thật lâu trước kia, cũng bao gồm cả Bạch Nhân.
*
Bạch Nhân thích Trần Hoài Kiêu rất nhiều năm.
Năm đó ở trấn nhỏ Giang Nam, dưới tàng cây quế, cậu thiếu niên đứng tựa vào chiếc xe máy, ánh mặt trời chia cắt gương mặt cứng cỏi của anh. Chiếc khuyên màu bạc trên tai trái lấp lánh dưới ánh nắng vàng ấm áp.
Anh nâng cằm, mắt quét sang cô một cái nhìn lạnh lùng.
Con mắt liếc sang, Bạch Nhân cảm giác tim mình đánh rơi ngay một nhịp.
Trần Hoài Kiêu về miền nam học đại học, thường xuyên đến nhà ông nội Trần ở cách vách.
Ở chốn sông nước đìu hiu mười năm như một, cô bé con nơi trấn nhỏ bắt đầu cất giấu một bí mật, chờ đợi từng cái cuối tuần.
Thứ sáu hàng tuần sau khi tan học, cô luôn cầm cặp sách, băng qua con đường mòn trải đá xanh của trấn cổ, chạy vội về nhà.
Lúc ngang qua nhà ông nội Trần cách vách, cô thở hổn hển, thả chậm bước chân, trộm liếc vào sân thăm dò.
Dù không nhìn thấy ai khác, nhưng nhìn đến chiếc xe máy đỗ trong sân, trái tim Bạch Nhân cũng có thể nhảy cẫng lên như một con thỏ sợ sệt.
Trần Hoài Kiêu thường đến sân xem cô tập múa, ánh mắt gợn chút tia sáng không rõ ý tứ bên trong.
Khi đó, cô thật sự nghĩ Trần Hoài Kiêu đến nhìn cô, thường xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng.
Mãi đến một kỳ nghỉ hè nhiều năm sau, cô mới biết được, thật ra là Trần Hoài Kiêu tìm kiếm bóng dáng của một người khác thông qua cô.
Đại học năm nhất, Bạch Nhân nghỉ hè ngồi xe về nhà, đi ngang tỉnh lỵ, tiện đường đi đến trường đại học chỗ Trần Hoài Kiêu.
Trên xe, cô nhấp nhổm không yên mà soạn tin nhắn: "Anh ơi, em ở trạm trung chuyển tỉnh lỵ, có hơi trễ, ngày mai em mới bắt xe về nhà bà ngoại."
Chx: "Anh đặt khách sạn hộ em. Cần đến đón em không?"
Bạch Nhân: "Không cần đâu anh, em tự đi tìm được."
Chx: "Tối nay có họp mặt, em ở khách sạn nghỉ ngơi, sau mười giờ tối đừng ra khỏi cửa."
Bạch Nhân nán lại tỉnh lỵ một ngày thật ra là muốn gặp Trần Hoài Kiêu. Cô đã hơn nửa năm chưa gặp được anh.
Bạch Nhân: "Em... cũng không được đến gặp anh sao? Chủ yếu là có đồ cho anh."
Vì tai trái Trần Hoài Kiêu có bấm lỗ, Bạch Nhân cố ý mua một viên đá hắc diệu* đeo tai cho anh làm quà gặp mặt.
*Đá hắc diệu: Đá obsidian, hay còn gọi là thủy tinh núi lửa, hay đá vỏ chai, là loại đá hình thành từ dung nham núi lửa phun trào.
Vài phút sau, Trần Hoài Kiêu vẫn gửi địa chỉ KTV cho cô.
Bạch Nhân phấn khích mà vọt đi tắm rửa, mặc bộ váy đen mới mua được nhờ đi làm thêm ngoài giờ, mà cô vốn không nỡ mặc, còn lấy son ra tô một chút lên môi, sau đó xịt một ít nước hoa.
Cũng giống như đại đa số những cô gái nơi trấn nhỏ, trước khi lên đại học, cô không biết gì về trang điểm.
Sau khi lên đại học học hỏi bạn cùng phòng ở trường nghệ thuật một chút, nhưng vẫn ngốc nghếch, lúc nào cũng kẻ mắt quá đậm, trông già dặn.
Cho nên trước khi gặp Trần Hoài Kiêu, cô bôi rồi lại xóa, xóa rồi lại bôi, nhìn sao cũng thấy khó coi, nên rốt cuộc chỉ vẽ vài nét thật nhẹ.
Đi đến cửa phòng karaoke, Bạch Nhân căng thẳng xoa xoa tay, nhón chân nhìn qua cửa kính căn phòng.
Trong phòng rất đông cả nam lẫn nữ, những cô gái sặc sỡ sắc màu ngồi thành đám vây quanh Trần Hoài Kiêu.
Anh ngồi ở góc sô pha, đáy mắt lộ rõ men say.
Bạch Nhân chưa từng thấy qua một Trần Hoài Kiêu phóng đãng không kiêng dè như vậy. Trong ký ức của cô, Trần Hoài Kiêu vẫn luôn tồn tại như một người anh trai.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy mặt đàn ông của anh, vô cùng nam tính.
Tối nay là một đêm ăn chơi điên cuồng mừng Trần Hoài Kiêu tốt nghiệp đại học.
Có một cậu trai thấy Bạch Nhân vẫn đứng ở cửa nhìn vào, dứt khoát đi đến mở cửa, cười hỏi: "Em gái, em tìm ai?"
"Tôi tìm..." Bạch Nhân xấu hổ liếc nhìn Trần Hoài Kiêu.
Trần Hoài Kiêu giơ giơ tay lên gọi cô: "Đuôi sam nhỏ, đến đây."
Trái tim đang căng thẳng của cô bỗng nhiên ổn định lại, cô chạy nhanh đến ngồi bên cạnh Trần Hoài Kiêu.
Con ngươi đen mang theo vài phần say của Trần Hoài Kiêu dừng trên người cô.
Cô bé gầy còm như khỉ trước đây, sau khi lên đại học lại có vòng eo duyên dáng. Bộ váy dù rẻ tiền nhưng sức trẻ của cô lại làm cho hàng giá rẻ mặc vào cũng sục sôi hương vị tươi trẻ.
"Trưởng thành rồi, Đuôi sam nhỏ."
Bạch Nhân ngồi bên cạnh Trần Hoài Kiêu, cánh tay thường chạm đến làn da anh bỏng cháy, cả người bị khí thế mạnh mẽ của anh bao trùm, cổ họng tắc nghẹn không nói nên lời.
"Anh, em mua quà cho anh."
Bạch Nhân lấy chiếc bông tai đá hắc diệu từ trong hộp nhung gói tỉ mỉ: "Anh xem thích không?"
Ánh mắt Trần Hoài Kiêu mơ màng hời hợt quét qua, như không để trong lòng: "Nào, đeo cho anh."
Bạch Nhân vui đến tay phát run, thật cẩn thận đeo chiếc khuyên tai vào tai trái của anh.
Viên đá đen tỏa sáng trên vành tai anh, càng toát lên dáng vẻ một anh chàng lông bông không tiết chế.
"Anh Kiêu, quen em gái quê ở đâu vậy." Bên cạnh có cô gái nhìn thấy cô và Trần Hoài Kiêu ngồi sát nhau, hơi bất mãn, nhăn nhăn cái mũi: "Trên người sực nức nước hoa, nghe như mùi nước xịt nhà vệ sinh vậy, gây mũi."
Trần Hoài Kiêu quét mắt nhìn cô gái kia, nhẹ nhàng cất giọng: "Cút đi."
Tuy mặt mỉm cười nhưng lực uy hiếp trong lời nói không hề nhỏ.
Cô gái kia chỉ có thể tức giận rời đi.
Trần Hoài Kiêu dí sát vào Bạch Nhân, ngửi ngửi, khóe miệng hơi giương lên: "Đuôi sam nhỏ, sinh hoạt phí đại học đủ dùng không?"
"Đủ mà." Nhờ vào việc làm thêm ngoài giờ, hơn nữa còn học bổng, sinh hoạt phí của Bạch Nhân hoàn toàn không có vấn đề.
Trần Hoài Kiêu vẫn lấy điện thoại ra, chuyển cho cô ba vạn tệ: "Đồ trang điểm và nước hoa mua đắt một chút."
Bạch Nhân xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, hàm răng cắn chặt, mắt đỏ lên.
"Không... không cần."
"Giả bộ gì chứ, trước đây em chiếm hời chỗ anh còn ít à?"
Trần Hoài Kiêu uống nhiều, hơi không để ý đến biểu cảm thẹn thùng pha lẫn xấu hổ của cô gái nhỏ.
Một lát sau, một cậu trai chơi trò chơi, anh cũng tham gia vào đổ xúc xắc với bọn họ.
Bất kể thắng hay thua đều uống uống rượu.
Bạch Nhân ngồi bên người anh, đám con gái xung quanh càng nhìn cô bằng ánh mắt ganh tị. Cô không ngồi nổi nữa, đứng dậy muốn đi.
Trần Hoài Kiêu vô thức kéo ống tay áo cô, thản nhiên nói: "Đợi lát nữa, anh đưa em về."
"Không được, anh chơi với họ đi."
"Đến cũng đã đến rồi, anh dẫn em đi ăn khuya, đỡ sau này về ông nội lại nói anh tiếp đãi em không chu đáo."
Lúc đó, Bạch Nhân thật sự nghĩ Trần Hoài Kiêu là vì ông nội Trần nên mới quan tâm cô như vậy.
Sau đó mới hiểu ra, là cô khờ dại.
Ra khỏi phòng karaoke, Trần Hoài Kiêu đã say không ít, sao có thể đi ăn khuya nổi, đâu anh cũng không đi nổi.
Bạch Nhân đành phải đỡ anh đến khách sạn. Sau khi vào cửa, Trần Hoài Kiêu ngã ngay vào sô pha trong khách sạn, ngủ mất.
Bạch Nhân đẩy anh vài cái, thấy anh thật sự say không nhẹ, chẳng đặng đừng, chỉ có thể lấy khăn đến lau mặt cho anh, cởi giày, cởϊ qυầи áo.
Bạch Nhân ngồi xổm trên thảm, nhìn gương mặt anh tuấn của cậu thiếu niên, tim đập thình thịch. Cô không khống chế được bản thân, trộm hôn anh.
Giây tiếp theo, cái ót của cô bị anh ghìm lại, Trần Hoài Kiêu mở cánh môi cô, làm cái hôn này càng trở nên sâu sắc.
"Em về rồi."
Bạch Nhân cơ bản là không thể cự tuyệt được nụ hôn của anh. Biết rõ rằng không nên, nhưng cứ như cùng say với anh vậy...
Cô mang tất cả tình yêu cùng với thân thể của mình, đều trao hết cho cậu thiếu niên mình cảm mến nhiều năm.
Nhưng, cũng đêm ấy, Bạch Nhân nghe thấy anh say rượu gọi lên một cái tên, không phải của cô, mà là một người phụ nữ______
A Dao.
"Em về rồi, A Dao."
Mà cô, yêu nhiều năm như vậy, nghĩ đến rốt cuộc cũng thực hiện được giấc mộng đẹp nhất của mình.
Hóa ra, thật sự là một hồi ảo tưởng!
Sau một đêm kia, mối quan hệ hòa thuận của hai người... hoàn toàn đi đến kết thúc.
Sau khi Trần Hoài Kiêu tỉnh lại, nhìn thấy cô gái bên người mái tóc rối tung, quyến rũ động lòng người, làm người ta yêu thương.
Vẻ mặt anh phức tạp, ánh mắt mang theo vài phần áy náy.
Mà Bạch Nhân... một Bạch Nhân cả đêm không ngủ, hoàn toàn chôn chặt trái tim, thản nhiên nói một câu: "Không cần thù lao, anh đáp ứng một yêu cầu của em là được."
Nghe đến đây, vẻ ôn hòa trên mặt Trần Hoài Kiêu bỗng chốc hóa hư không. Thay vào đó là thấp thoáng phẫn nộ.
"Bạch Nhân, em nghiêm túc?"
"Dĩ nhiên." Khéo miệng Bạch Nhân căng lên: "Anh, anh... ngủ em đó."
"Cho nên em mở miệng đòi thù lao với anh?"
"Đây là lần đầu của em."
Bạch Nhân bình tĩnh nói những lời này. Trần Hoài Kiêu từ trước đến nay vô cùng tự tiết chế, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt giận dữ.
Một thứ từng tốt đẹp trong mắt, giờ vỡ vụn.
Anh dĩ nhiên nghĩ đến tất cả những thứ này... đều là cô tỉ mỉ bày ra.
Vốn dĩ cô gái này để đạt được mục đích, điều gì cũng có thể làm.
Trần Hoài Kiêu lạnh lùng nói_____
"Em muốn thứ gì từ anh?”
Bạch Nhân gian nan mặc quần áo, chịu đựng cơn đau như xé rách, chỉ nói một câu: "Con đường gian nan phía trước, nếu có một ngày em bị giam hãm tù đày, anh cứu em một phen là được."
...
Sau đó, Bạch Nhân thông qua bạn của Trần Hoài Kiêu bằng cách nào đó biết được, thời trung học Bạch Hoài Kiêu thực sự từng có mối tình đầu, tên là Tần Dao.
Cô ta là ánh trăng sáng trong lòng Trần Hoài Kiêu.
Sau đó Tần Dao ra nước ngoài, hai người cũng không gặp mặt nữa. Mãi cho đến đại học, Trần Hoài Kiêu vẫn vì điều này mà canh cánh trong lòng.
Lại nói, Bạch Nhân và Tần Dao quả thực có vài phần tương tự, nhất là lúc múa, bộ dạng, dáng người, thật sự như một A Dao khác.
Chỉ là tính cách không giống. A Dao dịu dàng yếu đuối, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, là kiểu rất dễ dàng làm cho đàn ông dâng trào tham vọng muốn chở che. Nhưng tính cách Bạch Nhân thì lại mạnh mẽ quật cường, lại mẫn cảm đa nghi.
Trần Hoài Kiêu không thể thích loại người hay so đo như Bạch Nhân. Nếu không phải dáng vẻ cô có mấy phần giống Tần Dao, đại khái Trần Hoài Kiêu còn không thèm liếc nhìn cô một cái.
Năm đó, sau khi Bạch Nhân biết rõ sự thật, cõi lòng tan nát muốn chết đi.
Khi đó, thực sự là thích, là thật lòng từ trước đến nay chưa từng có.
Sau đó, cô chôn giấu chân tình, biến mình hoàn toàn trở thành loại người mà anh nghĩ.
Cất giấu hết đi những kỷ niệm đẹp ngổn ngang, rồi bước tiếp.
...
Thời gian như nước, thoáng chốc đã bốn năm.
Bốn năm này, Bạch Nhân như thể thay da đổi thịt, không bao giờ... quay trở lại bộ dạng chật vật trong phòng karaoke năm đó.
Cô cố gắng học tập, rèn luyện mỗi sớm, làm việc kiếm tiền mua những sản phẩm chăm sóc da cao cấp, học vũ đạo mấy giờ, đăng ký khóa thể hình, cải thiện khí chất, đến thư viện đọc một số lượng lớn sách, tăng cường thẩm mỹ và trình độ thưởng thức.
Trở về trả thù, tiền cũng muốn, tiếng cũng muốn, tên đàn ông kia... đương nhiên cô cũng muốn.
Không chiếm được trái tim anh, thì phải chiếm lấy người anh. Ít nhất theo biểu hiện đêm đó, Bạch Nhân cũng không lỗ chút nào.
...
Bạch Nhân dẹp bỏ ký ức sang một bên.
Tuy không biết Trâu Hồng Chi nghĩ biện pháp gì cho Tô An Ninh, có thể làm cô ta gả được cho Trần Hoài Kiêu.
Nhưng bất kể thế nào, Bạch Nhân cũng sẽ không để cho cô ta làm được.
Tất cả mọi thứ Tô An Ninh muốn, cô phải cướp đi.
Bạch Nhân mở WeChat, bấm chọn khung chat với chx______
"Bữa tiệc ba ngày sau, đừng đến."
chx: "Lý do."
Bạch Nhân do dự một lát, nói: "Vì em cũng sẽ ở đó."
chx: "Ừ?"
Bạch Nhân: "Em sợ anh trai thấy em, không chống đỡ nổi."
Trong phòng họp tĩnh lặng trang nghiêm, Trần Hoài Kiêu ngồi ở cuối chiếc bàn dài, sắc mặt lạnh xuống, con ngươi đen như đóng băng.
Người quản lý khu vực đang báo cáo nhìn thấy anh biến đổi sắc mặt sau một giây, ngay cả giọng báo cáo cũng bắt đầu run lên.
chx: "."
"Nó thật sự rất nham hiểm!"
"Nhìn số lượng fan theo dõi Weibo của nó xem, tăng năm mươi vạn chỉ sau một đêm!"
"Điệu múa quạt kia, còn lên thẳng hot search!"
Tô An Ninh bị tức đến khóc thẳng.
"Đồ hèn hạ, hèn hạ hệt mẹ nó!" Trâu Hồng Chi cũng vì chương trình của con gái lại trở thành màn may áo cưới cho người khác* mà tức giận không ít: "Vậy mà lại giả xấu, xoay chúng ta mòng mòng!"
*May áo cưới cho người khác: Thành ngữ chỉ việc làm của mình bị người khác chiếm lợi, làm bệ phóng cho người khác.
Mẹ, mẹ mau nói với ba, đưa nó về quê đi! Con không muốn gặp lại nó!"
Trâu Hồng Chi bình tĩnh lại, trấn an Tô An Ninh, nói: "Bỏ đi, dù sao nó cũng phải lập gia đình, cũng không thể nào ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn xuất của con."
Tô An Ninh vì chiêu trò này của Bạch Nhân đã bắt đầu phát sinh dè chừng với cô: "Mẹ, nó thật sự sẽ cam tâm tình nguyện thay con liên hôn sao? Sẽ không phải lại là âm mưu của nó chứ."
Trâu Hồng Chi lạnh nhạt nói: "Là chính miệng nó đồng ý liên hôn chúng ta mới đem nó từ nhà quê quay trở về nhà họ Tô, cho tiền bà ngoại nó chữa bệnh. Bây giờ muốn đổi ý, không có cửa đâu!"
Tô Anh Ninh lo lắng nói: "Nó thay con đến nhà họ Tần, nếu nó đổi ý, việc liên hôn sẽ phải là con."
"Yên tâm đi, con là con đẻ của ba, ông ấy sẽ không nhẫn tâm nhìn con hy sinh sự nghiệp, đi làm vật hy sinh trong liên hôn thương mại đâu."
"Nhưng Bạch Nhân cũng là con của ba đó!"
"Cái đó không giống, con là mẹ sinh ra."
Ánh mắt Trâu Hồng Chi toát ra vài phần đắc ý, nhớ tới việc bà ta kiên trì sáu năm như thế nào, kiên trì đánh đổ người vợ trước yếu đuối kia mới có thể có địa vị và gia đình hiện tại.
"Hơn nữa, cho dù phải lập gia đình, con gái mẹ cũng chỉ có thể gả cho Trần Hoài Kiêu chứ không phải cái tay ăn chơi Tần Tước không có tương lai kia."
Vừa nghe đến tên Trần Hoài Kiêu, trên mặt Tô An Ninh ửng đỏ vài phần.
Cả Bắc Thành, có cô gái nào không muốn gả cho Trần Hoài Kiêu chứ.
Một năm trước, Tô An Ninh gặp mặt Trần Hoài Kiêu một lần trong buổi tiệc tối từ thiện.
Kể từ đó, khuôn mặt đẹp trai trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh đã khắc vào lòng cô ta, không bao giờ quên được.
Đúng vậy, nếu cô ta phải kết hôn, người đó chỉ có thể là Trần Hoài Kiêu.
Đương nhiên, nhà họ Tô cũng không ít lần tỏ ý với nhà họ Trần, hy vọng có thể liên hôn, nhưng đều bị nhà họ Trần từ chối. Nói đúng hơn, là bị Trần Hoài Kiêu cự tuyệt.
Anh cũng không định kết hôn.
Bạch Nhân nghe đoạn trò chuyện của hai mẹ con kia, không quá hứng thú, chuẩn bị xoay người trở về phòng, lại bỗng nhiên nghe Trâu Hồng Chi nói_______
"An Ninh, mẹ hỏi con một chuyện, không phải con thật sự thích Trần Hoài Kiêu chứ?"
Tô An Ninh buồn bã nói: "Dĩ nhiên rồi, không phải anh ấy con không lấy!"
"Nếu con thực sự thích cậu ấy, thật ra mẹ có cách."
"Thật sao?! Mẹ có thể giúp con sao!"
Bạch Nhân dừng bước, sắc mặt lạnh xuống, dựa vào trụ đá cẩm thạch sau lưng, tiếp tục nghe.
"Ba ngày sau có một bữa tiệc tối, Trần Hoài Kiêu sẽ đến. Lúc đó mẹ sẽ có biện pháp, có thể để cho con nở mày nở mặt mà gả cho cậu ta."
Sau khi thỏa thuận xong, hai mẹ con rù rì to nhỏ, Bạch Nhân không nghe thấy.
Cô thong thả bước về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, ngồi bên khung cửa sổ, lấy điện thoại ra, mở một đoạn clip đua xe đường núi ra xem.
Trên đoạn clip, Trần Hoài Kiêu mặc một cây trang phục đua xe màu đen có hình ngọn lửa, thân hình cao to thẳng tắp.
Anh tháo mũ bảo hộ xuống, lộ ra gương mặt xa cách như thần phật, vẻ mặt không vui không buồn, tựa như một núi băng bao phủ trên vùng đất lạnh. Đôi mắt đen hẹp dài quyến rũ mà không hào nhoáng, vô cùng lạnh nhạt.
Khu vực bình luận bắt đầu dậy lên những tiếng thét chói tai của nhóm mấy cô gái______
"Trần Hoài Kiêu, giấc mơ của trăm triệu cô gái."
"Thật sự là lạnh lùng, hormone bùng nổ đó."
"Giấc mộng cả đời tôi là gả cho Trần Hoài Kiêu!"
"Ha ha, ai mà không vậy."
Ai mà không vậy, cả Tô An Ninh.
Thậm chí... Thật lâu trước kia, cũng bao gồm cả Bạch Nhân.
*
Bạch Nhân thích Trần Hoài Kiêu rất nhiều năm.
Năm đó ở trấn nhỏ Giang Nam, dưới tàng cây quế, cậu thiếu niên đứng tựa vào chiếc xe máy, ánh mặt trời chia cắt gương mặt cứng cỏi của anh. Chiếc khuyên màu bạc trên tai trái lấp lánh dưới ánh nắng vàng ấm áp.
Anh nâng cằm, mắt quét sang cô một cái nhìn lạnh lùng.
Con mắt liếc sang, Bạch Nhân cảm giác tim mình đánh rơi ngay một nhịp.
Trần Hoài Kiêu về miền nam học đại học, thường xuyên đến nhà ông nội Trần ở cách vách.
Ở chốn sông nước đìu hiu mười năm như một, cô bé con nơi trấn nhỏ bắt đầu cất giấu một bí mật, chờ đợi từng cái cuối tuần.
Thứ sáu hàng tuần sau khi tan học, cô luôn cầm cặp sách, băng qua con đường mòn trải đá xanh của trấn cổ, chạy vội về nhà.
Lúc ngang qua nhà ông nội Trần cách vách, cô thở hổn hển, thả chậm bước chân, trộm liếc vào sân thăm dò.
Dù không nhìn thấy ai khác, nhưng nhìn đến chiếc xe máy đỗ trong sân, trái tim Bạch Nhân cũng có thể nhảy cẫng lên như một con thỏ sợ sệt.
Trần Hoài Kiêu thường đến sân xem cô tập múa, ánh mắt gợn chút tia sáng không rõ ý tứ bên trong.
Khi đó, cô thật sự nghĩ Trần Hoài Kiêu đến nhìn cô, thường xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng.
Mãi đến một kỳ nghỉ hè nhiều năm sau, cô mới biết được, thật ra là Trần Hoài Kiêu tìm kiếm bóng dáng của một người khác thông qua cô.
Đại học năm nhất, Bạch Nhân nghỉ hè ngồi xe về nhà, đi ngang tỉnh lỵ, tiện đường đi đến trường đại học chỗ Trần Hoài Kiêu.
Trên xe, cô nhấp nhổm không yên mà soạn tin nhắn: "Anh ơi, em ở trạm trung chuyển tỉnh lỵ, có hơi trễ, ngày mai em mới bắt xe về nhà bà ngoại."
Chx: "Anh đặt khách sạn hộ em. Cần đến đón em không?"
Bạch Nhân: "Không cần đâu anh, em tự đi tìm được."
Chx: "Tối nay có họp mặt, em ở khách sạn nghỉ ngơi, sau mười giờ tối đừng ra khỏi cửa."
Bạch Nhân nán lại tỉnh lỵ một ngày thật ra là muốn gặp Trần Hoài Kiêu. Cô đã hơn nửa năm chưa gặp được anh.
Bạch Nhân: "Em... cũng không được đến gặp anh sao? Chủ yếu là có đồ cho anh."
Vì tai trái Trần Hoài Kiêu có bấm lỗ, Bạch Nhân cố ý mua một viên đá hắc diệu* đeo tai cho anh làm quà gặp mặt.
*Đá hắc diệu: Đá obsidian, hay còn gọi là thủy tinh núi lửa, hay đá vỏ chai, là loại đá hình thành từ dung nham núi lửa phun trào.
Vài phút sau, Trần Hoài Kiêu vẫn gửi địa chỉ KTV cho cô.
Bạch Nhân phấn khích mà vọt đi tắm rửa, mặc bộ váy đen mới mua được nhờ đi làm thêm ngoài giờ, mà cô vốn không nỡ mặc, còn lấy son ra tô một chút lên môi, sau đó xịt một ít nước hoa.
Cũng giống như đại đa số những cô gái nơi trấn nhỏ, trước khi lên đại học, cô không biết gì về trang điểm.
Sau khi lên đại học học hỏi bạn cùng phòng ở trường nghệ thuật một chút, nhưng vẫn ngốc nghếch, lúc nào cũng kẻ mắt quá đậm, trông già dặn.
Cho nên trước khi gặp Trần Hoài Kiêu, cô bôi rồi lại xóa, xóa rồi lại bôi, nhìn sao cũng thấy khó coi, nên rốt cuộc chỉ vẽ vài nét thật nhẹ.
Đi đến cửa phòng karaoke, Bạch Nhân căng thẳng xoa xoa tay, nhón chân nhìn qua cửa kính căn phòng.
Trong phòng rất đông cả nam lẫn nữ, những cô gái sặc sỡ sắc màu ngồi thành đám vây quanh Trần Hoài Kiêu.
Anh ngồi ở góc sô pha, đáy mắt lộ rõ men say.
Bạch Nhân chưa từng thấy qua một Trần Hoài Kiêu phóng đãng không kiêng dè như vậy. Trong ký ức của cô, Trần Hoài Kiêu vẫn luôn tồn tại như một người anh trai.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy mặt đàn ông của anh, vô cùng nam tính.
Tối nay là một đêm ăn chơi điên cuồng mừng Trần Hoài Kiêu tốt nghiệp đại học.
Có một cậu trai thấy Bạch Nhân vẫn đứng ở cửa nhìn vào, dứt khoát đi đến mở cửa, cười hỏi: "Em gái, em tìm ai?"
"Tôi tìm..." Bạch Nhân xấu hổ liếc nhìn Trần Hoài Kiêu.
Trần Hoài Kiêu giơ giơ tay lên gọi cô: "Đuôi sam nhỏ, đến đây."
Trái tim đang căng thẳng của cô bỗng nhiên ổn định lại, cô chạy nhanh đến ngồi bên cạnh Trần Hoài Kiêu.
Con ngươi đen mang theo vài phần say của Trần Hoài Kiêu dừng trên người cô.
Cô bé gầy còm như khỉ trước đây, sau khi lên đại học lại có vòng eo duyên dáng. Bộ váy dù rẻ tiền nhưng sức trẻ của cô lại làm cho hàng giá rẻ mặc vào cũng sục sôi hương vị tươi trẻ.
"Trưởng thành rồi, Đuôi sam nhỏ."
Bạch Nhân ngồi bên cạnh Trần Hoài Kiêu, cánh tay thường chạm đến làn da anh bỏng cháy, cả người bị khí thế mạnh mẽ của anh bao trùm, cổ họng tắc nghẹn không nói nên lời.
"Anh, em mua quà cho anh."
Bạch Nhân lấy chiếc bông tai đá hắc diệu từ trong hộp nhung gói tỉ mỉ: "Anh xem thích không?"
Ánh mắt Trần Hoài Kiêu mơ màng hời hợt quét qua, như không để trong lòng: "Nào, đeo cho anh."
Bạch Nhân vui đến tay phát run, thật cẩn thận đeo chiếc khuyên tai vào tai trái của anh.
Viên đá đen tỏa sáng trên vành tai anh, càng toát lên dáng vẻ một anh chàng lông bông không tiết chế.
"Anh Kiêu, quen em gái quê ở đâu vậy." Bên cạnh có cô gái nhìn thấy cô và Trần Hoài Kiêu ngồi sát nhau, hơi bất mãn, nhăn nhăn cái mũi: "Trên người sực nức nước hoa, nghe như mùi nước xịt nhà vệ sinh vậy, gây mũi."
Trần Hoài Kiêu quét mắt nhìn cô gái kia, nhẹ nhàng cất giọng: "Cút đi."
Tuy mặt mỉm cười nhưng lực uy hiếp trong lời nói không hề nhỏ.
Cô gái kia chỉ có thể tức giận rời đi.
Trần Hoài Kiêu dí sát vào Bạch Nhân, ngửi ngửi, khóe miệng hơi giương lên: "Đuôi sam nhỏ, sinh hoạt phí đại học đủ dùng không?"
"Đủ mà." Nhờ vào việc làm thêm ngoài giờ, hơn nữa còn học bổng, sinh hoạt phí của Bạch Nhân hoàn toàn không có vấn đề.
Trần Hoài Kiêu vẫn lấy điện thoại ra, chuyển cho cô ba vạn tệ: "Đồ trang điểm và nước hoa mua đắt một chút."
Bạch Nhân xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, hàm răng cắn chặt, mắt đỏ lên.
"Không... không cần."
"Giả bộ gì chứ, trước đây em chiếm hời chỗ anh còn ít à?"
Trần Hoài Kiêu uống nhiều, hơi không để ý đến biểu cảm thẹn thùng pha lẫn xấu hổ của cô gái nhỏ.
Một lát sau, một cậu trai chơi trò chơi, anh cũng tham gia vào đổ xúc xắc với bọn họ.
Bất kể thắng hay thua đều uống uống rượu.
Bạch Nhân ngồi bên người anh, đám con gái xung quanh càng nhìn cô bằng ánh mắt ganh tị. Cô không ngồi nổi nữa, đứng dậy muốn đi.
Trần Hoài Kiêu vô thức kéo ống tay áo cô, thản nhiên nói: "Đợi lát nữa, anh đưa em về."
"Không được, anh chơi với họ đi."
"Đến cũng đã đến rồi, anh dẫn em đi ăn khuya, đỡ sau này về ông nội lại nói anh tiếp đãi em không chu đáo."
Lúc đó, Bạch Nhân thật sự nghĩ Trần Hoài Kiêu là vì ông nội Trần nên mới quan tâm cô như vậy.
Sau đó mới hiểu ra, là cô khờ dại.
Ra khỏi phòng karaoke, Trần Hoài Kiêu đã say không ít, sao có thể đi ăn khuya nổi, đâu anh cũng không đi nổi.
Bạch Nhân đành phải đỡ anh đến khách sạn. Sau khi vào cửa, Trần Hoài Kiêu ngã ngay vào sô pha trong khách sạn, ngủ mất.
Bạch Nhân đẩy anh vài cái, thấy anh thật sự say không nhẹ, chẳng đặng đừng, chỉ có thể lấy khăn đến lau mặt cho anh, cởi giày, cởϊ qυầи áo.
Bạch Nhân ngồi xổm trên thảm, nhìn gương mặt anh tuấn của cậu thiếu niên, tim đập thình thịch. Cô không khống chế được bản thân, trộm hôn anh.
Giây tiếp theo, cái ót của cô bị anh ghìm lại, Trần Hoài Kiêu mở cánh môi cô, làm cái hôn này càng trở nên sâu sắc.
"Em về rồi."
Bạch Nhân cơ bản là không thể cự tuyệt được nụ hôn của anh. Biết rõ rằng không nên, nhưng cứ như cùng say với anh vậy...
Cô mang tất cả tình yêu cùng với thân thể của mình, đều trao hết cho cậu thiếu niên mình cảm mến nhiều năm.
Nhưng, cũng đêm ấy, Bạch Nhân nghe thấy anh say rượu gọi lên một cái tên, không phải của cô, mà là một người phụ nữ______
A Dao.
"Em về rồi, A Dao."
Mà cô, yêu nhiều năm như vậy, nghĩ đến rốt cuộc cũng thực hiện được giấc mộng đẹp nhất của mình.
Hóa ra, thật sự là một hồi ảo tưởng!
Sau một đêm kia, mối quan hệ hòa thuận của hai người... hoàn toàn đi đến kết thúc.
Sau khi Trần Hoài Kiêu tỉnh lại, nhìn thấy cô gái bên người mái tóc rối tung, quyến rũ động lòng người, làm người ta yêu thương.
Vẻ mặt anh phức tạp, ánh mắt mang theo vài phần áy náy.
Mà Bạch Nhân... một Bạch Nhân cả đêm không ngủ, hoàn toàn chôn chặt trái tim, thản nhiên nói một câu: "Không cần thù lao, anh đáp ứng một yêu cầu của em là được."
Nghe đến đây, vẻ ôn hòa trên mặt Trần Hoài Kiêu bỗng chốc hóa hư không. Thay vào đó là thấp thoáng phẫn nộ.
"Bạch Nhân, em nghiêm túc?"
"Dĩ nhiên." Khéo miệng Bạch Nhân căng lên: "Anh, anh... ngủ em đó."
"Cho nên em mở miệng đòi thù lao với anh?"
"Đây là lần đầu của em."
Bạch Nhân bình tĩnh nói những lời này. Trần Hoài Kiêu từ trước đến nay vô cùng tự tiết chế, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt giận dữ.
Một thứ từng tốt đẹp trong mắt, giờ vỡ vụn.
Anh dĩ nhiên nghĩ đến tất cả những thứ này... đều là cô tỉ mỉ bày ra.
Vốn dĩ cô gái này để đạt được mục đích, điều gì cũng có thể làm.
Trần Hoài Kiêu lạnh lùng nói_____
"Em muốn thứ gì từ anh?”
Bạch Nhân gian nan mặc quần áo, chịu đựng cơn đau như xé rách, chỉ nói một câu: "Con đường gian nan phía trước, nếu có một ngày em bị giam hãm tù đày, anh cứu em một phen là được."
...
Sau đó, Bạch Nhân thông qua bạn của Trần Hoài Kiêu bằng cách nào đó biết được, thời trung học Bạch Hoài Kiêu thực sự từng có mối tình đầu, tên là Tần Dao.
Cô ta là ánh trăng sáng trong lòng Trần Hoài Kiêu.
Sau đó Tần Dao ra nước ngoài, hai người cũng không gặp mặt nữa. Mãi cho đến đại học, Trần Hoài Kiêu vẫn vì điều này mà canh cánh trong lòng.
Lại nói, Bạch Nhân và Tần Dao quả thực có vài phần tương tự, nhất là lúc múa, bộ dạng, dáng người, thật sự như một A Dao khác.
Chỉ là tính cách không giống. A Dao dịu dàng yếu đuối, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, là kiểu rất dễ dàng làm cho đàn ông dâng trào tham vọng muốn chở che. Nhưng tính cách Bạch Nhân thì lại mạnh mẽ quật cường, lại mẫn cảm đa nghi.
Trần Hoài Kiêu không thể thích loại người hay so đo như Bạch Nhân. Nếu không phải dáng vẻ cô có mấy phần giống Tần Dao, đại khái Trần Hoài Kiêu còn không thèm liếc nhìn cô một cái.
Năm đó, sau khi Bạch Nhân biết rõ sự thật, cõi lòng tan nát muốn chết đi.
Khi đó, thực sự là thích, là thật lòng từ trước đến nay chưa từng có.
Sau đó, cô chôn giấu chân tình, biến mình hoàn toàn trở thành loại người mà anh nghĩ.
Cất giấu hết đi những kỷ niệm đẹp ngổn ngang, rồi bước tiếp.
...
Thời gian như nước, thoáng chốc đã bốn năm.
Bốn năm này, Bạch Nhân như thể thay da đổi thịt, không bao giờ... quay trở lại bộ dạng chật vật trong phòng karaoke năm đó.
Cô cố gắng học tập, rèn luyện mỗi sớm, làm việc kiếm tiền mua những sản phẩm chăm sóc da cao cấp, học vũ đạo mấy giờ, đăng ký khóa thể hình, cải thiện khí chất, đến thư viện đọc một số lượng lớn sách, tăng cường thẩm mỹ và trình độ thưởng thức.
Trở về trả thù, tiền cũng muốn, tiếng cũng muốn, tên đàn ông kia... đương nhiên cô cũng muốn.
Không chiếm được trái tim anh, thì phải chiếm lấy người anh. Ít nhất theo biểu hiện đêm đó, Bạch Nhân cũng không lỗ chút nào.
...
Bạch Nhân dẹp bỏ ký ức sang một bên.
Tuy không biết Trâu Hồng Chi nghĩ biện pháp gì cho Tô An Ninh, có thể làm cô ta gả được cho Trần Hoài Kiêu.
Nhưng bất kể thế nào, Bạch Nhân cũng sẽ không để cho cô ta làm được.
Tất cả mọi thứ Tô An Ninh muốn, cô phải cướp đi.
Bạch Nhân mở WeChat, bấm chọn khung chat với chx______
"Bữa tiệc ba ngày sau, đừng đến."
chx: "Lý do."
Bạch Nhân do dự một lát, nói: "Vì em cũng sẽ ở đó."
chx: "Ừ?"
Bạch Nhân: "Em sợ anh trai thấy em, không chống đỡ nổi."
Trong phòng họp tĩnh lặng trang nghiêm, Trần Hoài Kiêu ngồi ở cuối chiếc bàn dài, sắc mặt lạnh xuống, con ngươi đen như đóng băng.
Người quản lý khu vực đang báo cáo nhìn thấy anh biến đổi sắc mặt sau một giây, ngay cả giọng báo cáo cũng bắt đầu run lên.
chx: "."
Bình luận facebook