• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full THAY CHỊ GẢ ĐẠI GIA (2 Viewers)

  • Chương 30

Bạch Nhân và Kiều Ngôn Thời cầm ly rượu, đi về phía Trần Hoài Kiêu.



Trác Tử Nhiên hừ mũi khinh thường.



Vậy mà hai người này lại dám đến làm phiền Trần Hoài Kiêu, đúng là không biết trời cao đất dày.



Trước đây cũng có nghệ sĩ mới gia nhập giới giải trí, trong buổi tiệc cứ mong ngóng đến làm quen Trần Hoài Kiêu, chúc rượu anh.



Đô rượu của Trần Hoài Kiêu không cao, khi anh không muốn uống thì chẳng nể mặt ai cả, ngó lơ đối phương ngay tại chỗ, tiến lùi chẳng xong, mất hết mặt mũi.



Nếu hai người này đã không sợ mất mặt, Trác Tử Nhiên đành khoanh tay, xem trò hề của họ vậy.



Bạch Nhân cầm ly rượu đi đến sau lưng Trần Hoài Kiêu. Người đàn ông hơi nghiêng đầu lại, đã ngửi thấy mùi trầm hương trên người cô.



Đó là mùi hương quấn quýt linh hồn mà anh ngửi thấy vô số lần lúc da thịt kề cận.



Bạch Nhân cầm ly rượu, còn chưa nói gì thì Kiều Ngôn Thời đã sợ cô làm “người đứng mũi chịu sào”, lên tiếng giành nói trước: “Sếp Trần, tôi là Kiều Ngôn Thời, đóng vai Ngu Thừa Phong - nam chính trong bộ phim ‘Nghê Thường’, đặc biệt dẫn Bạch Nhân qua đây, để... để chúc anh một ly.”



Cậu ấy ôm hết chuyện vào mình, tránh để Bạch Nhân mất mặt, chịu ấm ức.



Trần Hoài Kiêu ngước mắt, hờ hững liếc thoáng qua cô, đôi môi mỏng thốt ra mấy chữ: “Anh dẫn cô ấy, chúc rượu tôi?”



Kiều Ngôn Thời lập tức vã mồ hôi, bàn tay cầm ly rượu cũng run lẩy bẩy, “Sếp Trần, tôi... tôi ngưỡng mộ anh đã lâu...”



Mặc dù mọi người đều đang làm việc của mình, nhưng vẫn không khỏi đáo mắt qua chỗ này, lặng lẽ quan sát từng thay đổi nhỏ nhặt trên khuôn mặt Trần Hoài Kiêu.



Hai người mới này thật sự bay quá đà rồi sao, cho là được diễn trong một bộ phim nổi tiếng là có tư cách làm quen Trần Hoài Kiêu?



Xem bọn họ giải quyết chuyện này như thế nào.



Bạch Nhân thấy Kiều Ngôn Thời căng thẳng đến mức nói được mấy chữ đã ấp a ấp úng, cũng sợ Trần Hoài Kiêu khiến cậu ấy khó xử. Thế là cô nâng ly, mỉm cười rồi nói: “Sếp Trần, chúc anh một ly, nghe nói anh đã kết hôn rồi. Chúc bà Trần sức khỏe, xinh đẹp như hoa, sống lâu trăm tuổi, tiền vào như nước...”



Khóe mắt Trần Hoài Kiêu hơi nhếch lên, thầm nghĩ một tràng lời chúc may mắn kia đều là đang chúc cho chính cô.



Cô đã nâng ly rượu, đưa đến trước mặt Trần Hoài Kiêu, đôi mắt trong vắt long lanh, lặng lẽ cuốn lấy anh, như đang nhắc anh nhớ màn quấn quýt thân mật giữa hai người ở tầng 32 ban nãy.



Người xung quanh dĩ nhiên không hiểu được sóng ngầm trong đôi mắt của họ, chỉ lau mồ hôi thay Bạch Nhân và Kiều Ngôn Thời.



Trác Tử Nhiên thì cười lạnh, đợi Trần Hoài Kiêu làm hai người kia xấu mặt.



Nhưng nằm ngoài dự đoán của mọi người là, Trần Hoài Kiêu không hề ngó lơ hai người. Trái lại, anh nâng ly rượu lên, cụng ly với Bạch Nhân, phát ra một tiếng lanh lảnh --



“Cảm ơn những lời chúc của cô, tôi cũng mong cô ấy... sống lâu trăm tuổi.”



Bốn chữ “sống lâu trăm tuổi” được anh nói một cách đầy sâu xa, nghe có vẻ như đang nghiến răng nghiến lợi mà nói, Bạch Nhân nghe thấy mà dựng hết lông tơ.



Trần Hoài Kiêu nói xong câu này, lại nâng ly với Kiều Ngôn Thời từ xa, sau đó một hơi uống cạn.



Xem như anh đã nể mặt hai người này rồi.



Đám đông thấy Trần Hoài Kiêu uống ly rượu này, ai nấy cũng sửng sốt không thôi.



Nghe nói công ty truyền thông Xán Tinh của Trần Hoài Kiêu đã ký hợp đồng với Bạch Nhân, quả nhiên... anh vẫn phải cho “gà nhà mình” thể diện!



Trần Hoài Kiêu giúp đỡ hai người như vậy, những người khác cũng không dám khinh thường hai người mới Bạch Nhân và Kiều Ngôn Thời nữa.



Trác Tử Nhiên thấy tình hình này, nghiến răng, vừa ngưỡng mộ vừa ghen tức.



Sớm biết hôm nay tâm trạng Trần Hoài Kiêu tốt như vậy, anh ta đã đến bắt chuyện trước rồi.



Có điều, bây giờ vẫn không muộn.



Trác Tử Nhiên vội vàng tiến lên, đẩy Kiều Ngôn Thời ra, bưng ly rượu đi đến trước mặt Trần Hoài Kiêu, “Sếp Trần, hai người họ một người là người mới, một người không hiểu chuyện lắm, có nhiều chỗ mạo phạm, tôi thay mặt họ xin lỗi anh, tôi xin chúc anh một ly!”



Kiều Thời Ngôn thấy anh ta nói như vậy, khuôn mặt hiện lên vẻ bất mãn.



Ở trong đoàn phim Trác Tử Nhiên đã thích sửa kịch bản, cướp vai. Bây giờ nhìn thấy họ nói mấy câu với Trần Hoài Kiêu, anh ta cũng vội vàng đến tranh giành sự chú ý của người khác.



Cậu ấy rất muốn nổi cáu với anh ta, nhưng vì Trần Hoài Kiêu vẫn còn ở đây nên cuối cùng không tiện nổi giận.



Trần Hoài Kiêu là một nhân vật đã trải qua biết bao phong ba, tất nhiên sẽ không thèm để mắt tới một người như Trác Tử Nhiên.



Anh chẳng buồn liếc mắt nhìn anh ta lấy một lần, giọng nói lạnh nhạt: “Anh thích uống rượu sao?”



“Thích chứ, thích chứ, đô rượu của tôi không tồi, hôm nay nhất định cùng sếp Trần không say không về...”



Trác Tử Nhiên chưa dứt lời, Trần Hoài Kiêu đã ngắt lời anh ta: “Nếu đã như vậy, anh hãy đi chúc rượu tất cả mọi người ở đây một lượt đi.”



Trác Tử Nhiên thảng thốt, “Sếp Trần, ý anh là...”



“Còn muốn tôi lặp lại lần nữa à?”



Anh ta nhìn thấy sự chán ghét trong đôi mắt lạnh lùng của Trần Hoài Kiêu.



Rất rõ ràng, màn “vỗ mông ngựa” này đã vỗ phải chân ngựa, Trác Tử Nhiên vô cùng hối hận.



Khuôn mặt Kiều Ngôn Thời tỏ vẻ hả hê vì thù lớn được báo, Bạch Nhân thì cười rộ lên, túm cổ áo Trác Tử Nhiên đang định chuồn đi, “Muốn chạy hả, không nể mặt sếp Trần sao?”



“Tôi... nào dám.”



“Thế thì bắt đầu từ bàn này đi.” Bạch Nhân đổ đầy rượu vang vào ly của anh ta, sau đó chủ động cụng ly với anh ta, “Nào, chúc rượu tôi trước.”



Trác Tử Nhiên liếc nhanh Trần Hoài Kiêu, anh chẳng buồn ngước mắt, ngón tay thon dài cầm chén trà bằng sứ xanh, chậm rãi lắc đều như thể anh cũng đang chờ anh ta chúc rượu.



Không còn cách nào khác, Trác Tử Nhiên uất ức chạm ly với Bạch Nhân, “Chúc cô Bạch, tương lai rộng mở.”



Bốn chữ cuối mang theo sự phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi mà nói.



“Cảm ơn chúc của anh.” Bạch Nhân cầm ly rượu, mỉm cười, “Một hơi cạn ly nhé, đàn anh Trác.”



Trác Tử Nhiên tỏ vẻ không cam lòng, uống hết cả ly rượu.



Lúc Bạch Nhân đang định uống cạn, Trần Hoài Kiêu lại nắm lấy bàn tay buông thõng của cô, lẳng lặng bấm mạnh vào lòng bàn tay cô.



Ý tứ rất rõ ràng, không cho phép cô uống nhiều.



Bạch Nhân rất nghe lời, chỉ nhấp môi chút rượu rồi thôi.



Còn Trác Tử Nhiên trong bao ánh mắt hoặc giễu cợt hoặc chê cười của mọi người, đi mời rượu mười mấy người ở bàn này một lượt, sau đó say bí tỉ, chật vật chạy vào phòng vệ sinh, gây ra không ít trò cười cho thiên hạ.



...



Tiệc chúc mừng kết thúc, bộ phim “Nghê Thường” có doanh thu đạt mức một tỷ tệ, trở thành bộ phim siêu hot trong năm.



Trong lúc danh tiếng của “Nghê Thường” đang bùng nổ, bộ phim “Kẻ ám sát” về chủ đề gián điệp dân quốc mà Tô An Ninh quay vào hai năm trước cũng ra rạp, trở thành bộ phim đầu tiên phá đảo phòng vé mùa xuân.



Trong bộ phim “Kẻ ám sát”, Tô An Ninh vào vai một đặc vụ giả trang thành tiểu thư dân quốc, có rất nhiều phân cảnh.



Mà tạo hình phong tình, vóc dáng lả lướt và bộ sườn xám trang nhã của cô ta trong phim đã khiến bộ phim thêm phần đặc sắc.



Cùng với bộ phim “Kẻ ám sát” trình làng, Tô An Ninh im hơi lặng tiếng nửa năm trời, một lần nữa đã trở thành tiêu điểm chú ý của dư luận.



Fan hâm mộ của Tô An Ninh tâng bốc ầm ầm kỹ năng diễn xuất của cô ta ở trên mạng, nói cô ta hoàn toàn có tư cách giành giải Ảnh hậu Kim Quế năm nay.



Tiệc mừng công của “Kẻ ám sát” đã mời không ít bạn bè nghệ sĩ đến tham gia.



Nhưng một điều lạ lùng là, Bạch Nhân cũng nhận được một tấm thiệp mời.



Tôn Lệ Lệ cực kỳ không hài lòng về chuyện Bạch Nhân một thân một mình đi dự tiệc, mấy lần gọi điện “cháy máy”, Bạch Nhân phải từ chối mấy lần. Biết người đại diện của mình có tính không đạt được sẽ không bỏ cuộc, cuối cùng cô vẫn đi đến vườn hoa không người, nghe điện thoại --



“Aaaaa! Tức chết mình rồi, cậu đi thật ư! Không phải mình không cho cậu đi sao! Một thân một mình dự tiệc sao, cô ta tốt bụng mời cậu đến dự tiệc mừng công của cô ta, vậy là chứng tỏ cô ta đang muốn ra oai với cậu đó.”



Bạch Nhân đưa điện thoại ra xa tai một chút, cái giọng oang oang này, gào thét khiến cô không chịu nổi nữa.



“Nếu chị gái đã ra oai với mình thì tất nhiên phải đi rồi, nếu không chị ta không xả được cơn giận này lại hậm hực trong lòng thì sao.”



Tôn Lê Lê không còn tin tưởng Bạch Nhân nữa.



Thủ đoạn của cô nàng này cực kỳ ghê gớm. Một cô tiểu thư não tàn được ba mẹ chiều chuộng từ nhỏ như Tô An Ninh, thật sự không phải đối thủ của Bạch Nhân.



Bây giờ cô đã là người đại diện của Bạch Nhân, không giống như lúc làm bạn thân của nhau, việc gì cũng dựa vào cô.



Lúc này Tôn Lê Lê phải cân nhắc mọi mạo hiểm của kế hoạch, không thể để cho Bạch Nhân làm ra chút sai lầm nào, ảnh hưởng đến hình tượng đại chúng của cô ấy.



“Khai thật mau, có phải cậu lại có âm mưu xấu xa nào không?”



“ m mưu xấu xa gì chứ, đừng nghĩ mình tồi tệ như vậy, mình thật lòng đến chúc mừng chị gái mà.”



“Thôi đi bà!” Tôn Lê Lê cảnh cáo: “Hiện giờ cậu mới có chút danh tiếng, vẫn còn thua xa cô ta, tuyệt đối đừng đối đầu với cô ta. Tô An Ninh xuất thân là ngôi sao nhí, thành danh đã lâu, được mệnh danh là công chúa quốc dân, bao nhiêu năm nay chưa từng gặp scandal nào.”



“Công chúa quốc dân.” Bạch Nhân nhìn tấm poster Tô An Ninh mặc sườn xám ngọt ngào ở trước mặt, khóe môi nở một nụ cười lạnh lùng.



Con của kẻ thứ ba, đừng có làm bẩn một từ tốt đẹp như “công chúa”.



Bạch Nhân vốn định ra tay với Tô An Ninh rồi, nhưng sự bùng nổ của “Kẻ ám sát” đã làm Bạch Nhân đổi ý.



Tạm thời cứ để cho cô ta nở mày nở mặt mấy ngày.



Vì trèo càng cao, ngã càng đau.



Cặp mẹ con bồ nhí và ông bố cặn bã kia đều là kẻ đầu sỏ gây ra cái chết của mẹ cô. Cô muốn hủy hoại triệt để toàn bộ mọi thứ mà bọn họ quý trọng nhất.



Cũng giống như họ đã cướp mất mẹ của cô, cướp mất cuộc đời của cô trước đây.



...



Tô An Ninh mặc bộ váy dạ hội màu trắng tinh, dáng vẻ nhã nhặn đứng giữa đám đông.



Trợ lý đi tới, cô ta thuận thế gọi cô ta lại, hỏi: “Em gái tôi đâu?”



“Cô ấy đang đứng nhìn tấm poster mặc sườn xám của chị, bộ dạng thẫn thờ, có lẽ đang choáng ngợp vì dáng vẻ mặc sườn xám quyến rũ của chị nên nhìn đến ngớ người luôn rồi.”



Tô An Ninh nhếch miệng nở nụ cười lạnh.



Cô ta mời Bạch Nhân đến buổi tiệc mừng công này, chính là muốn cho cô biết rõ phân lượng của mình.



“Chị An Ninh, chị có cần em gọi cô ta qua đây không ạ?”



“Không cần đâu, không cần để ý tới cô ta.” Tô An Ninh cầm ly rượu, nói bằng giọng khinh miệt: “Nếu cô ta đã muốn nhìn thì cứ để cô ta mở to mắt nhìn cho rõ.”



Muốn cạnh tranh với mình sao, cái con nhãi quê mùa Bạch Nhân này, kém mình không chỉ mười ngàn tám trăm dặm đâu.



Song, tâm trạng vui vẻ của Tô An Ninh kéo dài chưa được một tiếng, đã bị cuộc điện thoại của quản lý quấy rầy, “Ai cho em mời Bạch Nhân tới đây!!!”



Tô An Ninh bưng ly rượu đi ra khúc rẽ trên hành lang, thảnh thơi nói: “Cho cô ta mở mang tầm mắt, cái gì mới là bộ phim bom tấn thật sự, tránh cho cô ta có chút thành tích đã muốn bay lên trời.”



Người đại diện biết Tô An Ninh mắc “bệnh công chúa”, làm chuyện gì cũng không suy nghĩ, tức giận nói: “Bây giờ mời cô xem hot search.”



Nói xong, không đợi Tô An Ninh trả lời, người đại diện đã đơn phương cúp máy, có vẻ giận không hề nhẹ.



Tô An Ninh tò mò mở Weibo, trong top đầu của hot search có một chủ đề # Thế nào là mỹ nhân sườn xám chân chính #



Nhìn thấy chủ đề này, Tô An Ninh còn tưởng có liên quan đến bộ phim “Kẻ ám sát” của mình, đắc ý nhấn vào xem.



Bài đăng hot nhất đến từ hình ảnh buổi tiệc mừng công do một blogger chụp lại.



Trong ảnh, Bạch Nhân mặc bộ sườn xám màu xanh lục nhạt, vạt váy có hoa văn chìm hình bướm, từng mũi thêu cực kỳ tinh tế, thể hiện rõ kỹ thuật hàng đầu của người thêu.



Mà chiếc quạt tua rua, vòng eo mảnh khảnh được ôm khít trong bộ sườn xám, sóng mắt lúng liếng phong tình, khí chất nhàn nhã của cô khiến người ta cảm giác sự diễm lệ tinh xảo nhất thế gian chẳng qua chính là cảnh tượng ở trước mắt.



Vậy mà, nơi mà Bạch Nhân đứng lại tình cờ ở phía trước tấm poster mặc sườn xám của Tô An Ninh.



Dường như cô ấy cũng đang ngắm nhìn tấm poster này.



Tô An Ninh trong poster mặc bộ sườn xám đỏ tươi, vóc dáng yêu kiều, sóng mắt như tơ.



Bức ảnh này tràn ngập hơi thở phù phiếm của phố người tây, nhìn không thì cũng không có vấn đề gì, nhưng trớ trêu thay nó lại đặt cùng một chỗ với một Bạch Nhân mặc bộ sườn xám nhã nhặn đoan trang.



So sánh hai người với nhau, bức ảnh mặc sườn xám của Tô An Ninh toát ra hơi hướng đẹp nhưng tục.



Mang đến cho người nhìn một cảm giác hời hợt qua quýt, cộng thêm vẻ đa tình lả lơi.



Bình luận của cư dân mạng dưới phần bình luận, mới gọi là xát muối vào tim --



“Chu choa, hiện trường lật xe của Tô An Ninh à!”



“Sự đối lập này rõ ràng quá! Tôi cũng không nỡ nhìn thẳng nữa kìa.”



“Vai của Tô An Ninh trong “Kẻ ám sát” không phải thiên kim tiểu thư trang nhã sao, sao tôi cứ thấy... cô ta diễn ra cảm giác câu lạc bộ ca vũ về đêm nhỉ.”



“Hơn nữa còn là câu lạc bộ ca múa rất low.”



“Nói thật, Tô An Ninh thật sự chả có khí chất gì, vẻ phong trần quá nặng, thích hợp diễn vai vũ nữ, hoàn toàn không ăn nhập với tạo hình tiểu thư đoan trang đài cát.”



“Dáng dấp của Bạch Nhân trái lại hợp với khí chất của thiên kim tiểu thư hơn nhaaaa!”



“Khí chất tuyệt quá! Có cảm giác như tháng tư trong năm* vậy.”



*Tháng tư được ví là thời điểm đẹp nhất trong năm.



“Lầu trên biết khen thế, ra sách đi.”



“Tôi thật sự cảm được vẻ đẹp của Bạch Nhân rồi!”



“Khó mà tưởng tượng được hai người này lại là chị em, chẳng giống nhau tẹo nào, quá quá quá là khác nhau luôn.”



“Cô chị trang điểm lồng lộn, không so được với lớp trang điểm nhạt của cô em, có thể thấy rõ ràng.”



“Kém xa tít mù khơi.”



...



Tô An Ninh không ngừng lướt xuống bình luận bên dưới, đầu ngón tay run lên, tức đến mức cơ tim tắc nghẽn đến nơi.



Thảo nào Bạch Nhân biết đây là “Hồng Môn yến”, vẫn sảng khoái nhận lời đến dự tiệc.



Hóa ra đang đợi mình ở đây!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom