Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
"Chị còn độc thân hay chăng?"
Bạch Nhân sửng sốt vài giây, dùng mặt vợt vỗ vỗ đầu cậu ta, không khách sáo hỏi: "Liên quan quái gì đến cậu!"
Cậu thiếu niên đeo khoen vò đầu, bất mãn nói: "Tôi tò mò thôi mà, nghe nói ngôi sao các cô ký hợp đồng với công ty đều không được phép yêu đương."
Bạch Nhân đánh cho cậu một ánh mắt: "Cậu thật sự nhiều chuyện", lười trả lời.
Ông cụ Lý thay đồ vận động, mày tóc bạc phơ, khí chất thanh sạch bước vào sân tennis: "A! Các cô cậu đến sớm quá nhỉ."
Bạch Nhân vội đến đón, ân cần nhận lấy túi đồ thể thao trên tay ông ấy.
Cậu chàng xỏ khuyên cũng không chịu kém cạnh, nhiệt tình đến chào hỏi: "Ông cụ Lý, hôm nay sớm thế!"
Ông cụ Lý nở nụ cười hiền lành, nhìn hai đứa trẻ như con cháu: "Hai người các cô cậu theo giúp tôi luyện bóng nhiều ngày nay. Nào, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"
Cậu thiếu niên đeo khuyên cười nói: "Ông cụ Lý, cháu là thật lòng đến đây học tennis cùng ông, mấy ngày nay học hỏi được không ít, không có mục đích gì khác."
Nói xong, cậu ta nhìn thẳng vào Bạch Nhân, ý tứ nói: "Còn chị ấy có muốn gì không thì cháu không biết ạ."
Ông cụ Lý dĩ nhiên cũng nhìn ra, mục đích của Bạch Nhân cũng không đơn thuần.
Ngay từ đầu, ông đánh giá cô vài ngày, vốn nghĩ cô gái này kiên trì không được mấy ngày sẽ rời đi.
Không ngờ cô ấy ngày nào cũng đến, lạnh mặt xem thường cũng nhẫn nhịn hết, hầu ông tập luyện gần nửa tháng.
Nếu ông không mở miệng đừng nói nửa tháng, cho dù nửa năm... dự là cô cũng sẽ theo luyện tập cùng ông.
Ông cụ Lý rút từ trong ba lô của mình ra một cuộn giấy lụa được gói kỹ lưỡng, đưa cho Bạch Nhân: "Nếu là vì cái này thì, cầm đi."
"Đây là..." Bạch Nhân có chút mịt mờ không hiểu, ngơ ngẩn mà nhận lấy cuộn giấy.
Còn rất nặng, cô ôm bằng cả hai tay.
"Đây là bức tranh tôi cố ý cho cháu, có đề từ." Ông cụ Lý nói chậm rãi: "Xem như bồi thường cho cháu nửa tháng nay vất vả nhặt bóng cho tôi."
Bạch Nhân không rõ, đang muốn mở cuộn tranh ra xem, cậu chàng xỏ khuyên vội cản cô: "Cô cảm tạ đi! Tranh chữ của lão tiên sinh Lý Cảnh Tùng, ngàn vàng khó cầu, vô giá, đừng có mà mở xem ở đây! Mang về rồi xem!"
"Lý... Lý Cảnh Tùng... Ngài là Lý Cảnh Tùng!"
Bạch Nhân hoàn toàn choáng váng.
Đương nhiên cô biết Lý Cảnh Tùng tên tuổi lẫy lừng, nhà thi họa hàng đầu trong nước!
Ông ấy vẽ đại một bức cũng có thể bán đấu giá gấp ngàn vạn lần, là tác phẩm nghệ thuật hàng đầu danh xứng với thực.
Nhưng quan trọng hơn là, ông cụ Lý vô cùng có khí phách, cũng không thiếu tiền, sẽ không dễ dàng bán tác phẩm ra. Cho nên tranh chữ của ông ấy trên thị trường đúng là ngàn vàng khó cầu.
"Ngài không phải Lý Thuần Phong à!"
Nhà thư pháp- lão tiên sinh Lý Cảnh Tùng, dĩ nhiên không thể nào là nhà sản xuất âm nhạc hàng đầu Lý Thuần Phong.
Hóa ra cô bận rộn hơn nửa tháng nay, lại... nhận sai người?
Ông cụ đánh giá vẻ mặt lờ mờ của Bạch Nhân, đoán được suy nghĩ của cô, bỗng dưng nở nụ cười: "Vốn dĩ cháu không đến tìm tôi xin tranh chữ à?"
"Ông, thật sự ngàn lần vạn lần xin lỗi, cháu... Cháu nhận lầm người!" Bạch Nhân khốn đốn cúi đầu xin lỗi, đưa tranh chữ trả lại cho ông ấy: "Cháu không nên nhận thứ này."
Ông cụ Lý rất thích tính tình Bạch Nhân thẳng thắn thành khẩn, sẽ không che giấu, cũng không phóng lao thì đi theo lao mà chiếm lợi ích.
"Hóa ra là nhầm lẫn, không sao cả, cho cháu thì cháu nhận đi. Xem như chúng ta có duyên. Nếu cháu thiếu tiền tiêu thì bán cũng được, xem như tiền thù lao cháu theo tôi chơi bóng nửa tháng nay."
Bạch Nhân ôm cuộn tranh, vừa cảm kích vừa hổ thẹn nói: "Cảm ơn ông Lý."
"Được rồi, nếu đã là nhận sai người vậy thì đi tìm người cháu muốn tìm đi." Ông cụ Lý khoát tay áo, lại nhìn đến cậu chàng đeo khuyên bên cạnh cô: "Còn cậu, còn theo tôi luyện bóng không?"
Cậu thiếu niên xỏ khuyên cười đến sáng sủa "Cháu dẫn chị ấy đi tìm người đã, lát nữa sẽ đến chỗ ông Lý! Cháu còn nhiều chỗ phải học tập ông lắm."
Ông cụ Lý nhìn ra tâm tư cậu chàng, vui cười hớn hở vuốt râu: "Đi đi, người trẻ tuổi thì luyện tập nhiều vào với người trẻ tuổi."
...
Bạch Nhân đút tay vào túi, uể oải rảo bước trong sân tennis, có chút buồn bực.
Cậu thiếu niên đeo khuyên tai đi phía sau cô, nhìn bóng dáng mất mát của cô, nói: "Cũng không đến nỗi chứ, ông cụ Lý Cảnh Tùng còn tặng chị một bức tranh chữ vô giá đó! Ông cụ mà tặng tôi một bức tranh, đừng nói hầu nửa tháng, nửa đời tôi cũng chịu!"
"Không phải vì chuyện này." Bạch Nhân thở dài, ấm ức nhìn cậu ta: "Ông cụ Lý tốt lắm, theo hầu ông cụ luyện tập không có gì, tôi chỉ là..."
Cô dừng một chút, dùng sức gõ gõ đầu: "Tôi bị sự ngu ngốc của chính mình làm khóc, sao lại nghĩ một ông cụ bảy tám mươi tuổi râu tóc bạc phơ là Lý Thuần Phong chứ!"
Cậu thiếu niên đeo khuyên cười sang sảng: "Cũng đúng, một cái vợt vàng hồng mà thôi, trên sân tennis nhiều người dùng lắm, tôi cũng có một cây màu này."
"Còn gì nữa, tôi thật sự ngu ngốc." Bạch Nhân thở dài: "Quên đi, về thôi."
Cậu chàng xỏ khuyên đuổi theo cô: "Không phải chứ, sao lại bỏ cuộc? Mấy hôm trước không phải còn tham vọng ngút trời sao."
"Tôi cũng hiểu, nghe nói Lý Thuần Phong hơi ngại xã giao, tôi mạo muội đi tìm anh ta thế này, rõ ràng là không ổn." Bạch Nhân khoát tay: "Về nhà, bye bye."
Cậu thiếu niên đeo khuyên nhìn chăm chăm bóng dáng Bạch Nhân, hỏi: "Chị gái à, sau này chị còn đến không?"
"Không đến nữa."
"Không đến?" Cậu chàng vội vã đuổi theo: "Chị không đến, tôi biết tìm ai chơi bóng."
"Không phải cậu bái sư học đạo với ông cụ Lý sao, tôi không ở đây cậu còn thiếu đối thủ tranh tài à."
"Không... không được, chị còn chưa tìm được Lý Thuần Phong, không thể cứ vậy mà bỏ cuộc giữa chừng được."
Bạch Nhân nhíu mày, khó hiểu đánh giá cậu ta: "Sao cậu còn sốt ruột hơn tôi nữa?"
"Vậy đi, chị ở lại, tôi phụ trách giúp chị tìm Lý Thuần Phong, thế nào?"
Bạch Nhân nghi hoặc hỏi: "Cậu biết anh ta sao?"
"Dù tôi không biết, nhưng... nhưng tôi lê lết ở sân tennis này hai năm, từ quản lý đến hội viên tôi đều quen thuộc, người sợ xã giao sẽ không đến đây, chỗ này chính là nơi để xã giao mà."
"Được rồi." Bạch Nhân thỏa hiệp, cũng quyết định thử một lần cuối, tìm được thì tốt, không được cũng không cưỡng cầu.
Đúng rồi, cậu tên gì? Bạch Nhân hỏi cậu ta: "Biết nhau lâu như vậy rồi, tôi vẫn luôn gọi "này nọ này kia để gọi cậu đấy."
"Tôi của tôi... Chị cứ gọi tôi là "này" đi."
"Vậy sao được."
Cậu thiếu niên đeo khuyên nghĩ ngợi: "Chị gọi tôi là Lý Xuân Hoằng đi."
"Cậu cũng họ Lý à?"
"Họ Lý thiếu gì người, tôi dám chắc trong sân này không dưới mười người họ Lý."
"Lý Xuân Hồng? Tên này..." Bạch Nhân không nhịn được cười: "Giống con gái."
"Là Hoằng trong khuếch trương, không phải Hồng trong màu đỏ."
"Được rồi." Bạch Nhân ghi nhớ tên câu ta, kêu tên cậu ta, nghiêm túc nói: "Lý Xuân Hoằng, xin chào, tôi là Bạch Nhân."
"Tôi biết, Bạch Nhân, ngôi sao lớn, diễn "Nghê Thường", đại diện thương hiệu cũng không ít, chương trình thực tế cũng nổi như cồn. Còn chưa ra single, lần này tìm Lý Thuần Phong đặt hàng bài hát, là cho chị hát, đúng không?"
Bạch Nhân nở ra một nụ cười ẩn ý: "Tên nhóc thối này, ngoan lắm, nói một lần đã nhớ rõ."
"Tôi không phải thằng nhóc thối". Lý Xuân Hoằng gãi gãi mũi, "Tôi chỉ là nhìn vẻ ngoài nhỏ tuổi thôi, hai mươi bảy."
"Thật không? Tôi còn nghĩ cậu là sinh viên đại học cơ, trông cậu cũng trẻ quá."
Lý Xuân Hoằng hơi ngại ngùng, không nói chuyện phiếm với cô, lôi cô đi dạo qua khắp các sân tennis.
Đúng lúc này, Bạch Nhân nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên một sân bóng.
Của ba cô, Tô Diệp Thành.
Tô Diệp Thành mặc một bộ vest màu đen, theo sau còn có vài người, đều vận âu phục giày da, thoạt trông không hài hòa với khung cảnh trong sân.
Lý Xuân Hoằng còn muốn đi tiếp vài bước, Bạch Nhân vội kéo cậu ấy về, nấp phía sau cây cột thật cẩn thận mà ló ra, nhìn thấy Tô Diệp Thành đi lướt ngang qua bọn họ.
"Ai vậy?"
"Ba của đối thủ."
"Ba của đối thủ?" Lý Xuân Hoằng khó hiểu hỏi: "Chị sợ cái gì, sợ ông ta đánh chị hả?"
"Đối thủ của tôi, cũng chính là chị cùng cha khác mẹ của tôi."
Lý Xuân Hoằng cân đo đong đếm trên đầu ngón tay, suy tư nói: "Quan hệ giới quý tộc... thật là phức tạp."
Bạch Nhân cũng lười giải thích, thấy cách ăn mặc này của Lý Diệp Thành, cũng không phải là đến để chơi thể thao, đoán chắc ông ta đến vì chuyện khác, đi theo nhìn một cái cũng không mất mát gì.
Cô đi theo ông ta vào đến sân tận cùng bên trong, thấy ông ta đi đến trong sân của ông cụ Lý Cảnh Tùng, đang nói gì đó với ông cụ.
Khoảng cách quá xa, Bạch Nhân nghe không rõ, nhưng theo thái độ của bọn họ có thể thấy được, Tô Diệp Thành hiển nhiên là đến cầu xin, vẻ mặt ngập tràn ân cần vui vẻ.
Mà nét mặt ông cụ Lý lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, khoát tay áo, ý bảo ông ta đi.
Lý Xuân Hoằng ôm tay, không chút để tâm nói: "Người đến cầu tranh chữ của ông cụ Lý nhiều không kể xiết. Đoán chắc ông ta cũng vì chuyện này. Nhưng người làm ăn này, không tiếc vung tiền như rác cũng muốn được một bức tranh của ông cụ Lý, nhưng ông cụ Lý cũng không dễ dàng đồng ý. Chị có biết bản tranh chữ trong tay chị kia, đáng giá cỡ nào không."
Bạch Nhân nghĩ một lát, nói với Lý Xuân Hoằng: "Tôi còn có việc, đi trước."
“Ê, cho tôi phương thức liên lạc đi, không thì sao tôi tìm chị được."
"Cậu tìm tôi làm gì."
"Tôi... lỡ tôi tìm được Lý Thuần Phong, cũng không được tìm chị hả?"
Bạch Nhân cân nhắc đến tình trạng đã kết hôn của mình, cũng không tùy tiện cho phương thức liên hệ của mình cho một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ, nói: "Cậu gửi tin nhắn riêng trên Weibo cho tôi đi, nick của tôi là______Tiểu Bạch không bao giờ uống nước cam C nữa."
Lý Xuân Hoằng nhìn cô đầy vẻ quyến luyến: "Vậy chị nhất định phải xem tin nhắn riêng của tôi."
Bạch Nhân phóng khoáng khoát tay áo, xoay người rời khỏi sân tennis, gọi điện thoại cho Tôn Lê Lê: "Người đại diện hàng đầu, giúp mình tra xem, gần đây có phải Tô Diệp Thành đi cầu tranh chữ của ông cụ Lý Cảnh Tùng không."
Tôn Lê Lê tò mò hỏi: "Gần đây không phải cậu đi câu Lý Thuần Phong à, sao lại bắt đầu tra đến chuyện ba cậu?"
"Đôi ba lời không thể nói rõ, cậu tra giúp mình trước đã."
"Được, giao cho mình."
...
Buổi tối, Bạch Nhân trở về nhà, ngồi trên bàn làm việc của Trần Hoài Kiêu, mở bức tranh chữ mà Lý Cảnh Tùng đưa cho cô.
Đây là một bức rất có phong cách "Lạc Thần Đồ", nét vẽ người phụ nữ trong tranh mềm mại, có sức sống. Vài đường nét ít ỏi cũng không phức tạp, những nét vẻ giản dị nhưng mỗi nét đều mang theo khuynh hướng và cảm xúc cổ xưa. Có thể thấy bút lực của ông cụ Lý Cảnh Tùng đã đạt đến trình tuyệt hảo, không cần quá nhiều trau chuốt phức tạp đã có thể sinh động như thật.
Ngoài ra, trên bức tranh còn có kèm cả bản thơ toàn văn "Lạc Thần Phú" của Tào Thực, mỗi chữ đều mạnh mẽ có lực, cực kỳ có khí phách.
Trước kia Bạch Nhân thấy qua tranh vẽ của ông cụ Lý Cảnh Tùng, dù là có đề thơ thì hoặc là vài câu, hoặc là thơ ngũ ngôn thất luật, phác họa tùy ý... Rất ít khi có một bản tác phẩm lớn đề thơ trọn vẹn thế này!
Một bức tranh chữ quý giá như thế này, thật sự là... báu vật vô giá!
...
Buổi tối, Trần Hoài Kiêu về nhà, Bạch Nhân kéo anh vào thư phòng cho bằng được______
"Cho anh xem đồ quý giá này."
Cô kéo túi bọc tranh ra, mang Lạc Thần Đồ ra cho Trần Hoài Kiêu xem: "Ta ta ra ta!"
Trần Hoài Kiêu đi đến bên cạnh bàn, dùng mắt tỉ mỉ vuốt ve bức họa, cùng với thư pháp viết bên cạnh: "Là tranh của Lý Cảnh Tùng."
"Lợi hại không, đây chính là bút tích thật."
Trần Hoài Kiêu vẫn bình tĩnh trước sau như một, không có thái độ kinh ngạc sửng sờ khó tin mà Bạch Nhân chờ đợi: "Có thể có được một bức tranh khổ lớn như thế của ông cụ Lý, không dễ dàng."
Bạch Nhân thất vọng với phản ứng của anh: "Anh không khen em lợi hại sao?"
Trần Hoài Kiêu cười nhạt, đầu ngón tay thon dài điểm lên vầng trán cô: "Đây là tranh của ông cụ Lý, tôi khen ai cũng không đến lượt khen em."
"Em vất vả lắm mới có được đấy."
"Đi theo tôi."
Trần Hoài Kiêu nghĩ nghĩ, nắm tay Bạch Nhân, dẫn cô xuống lần, đi đến một không gian hoàn toàn khép kín như một căn phòng bí mật dưới tầng hầm, mở ổ khóa mật mã, sau đó dẫn cô vào bên trong.
Bạch Nhân hết nhìn bên nọ lại ngó bên kia, bày trí nơi này cùng với cửa mật mã, tựa như trong kho bạc của ngân hàng.
"Chỗ này... là chỗ anh giấu của hả?"
"Xem như vậy đi."
"Em vẫn luôn nghĩ căn nhà thủy tạ này chỉ là một bất động sản của anh, không ngờ anh lại để tài sản của mình ở đây."
"Nơi này đúng là một trong số bất động sản của tôi." Trần Hoài Kiêu xoay đầu liếc cô một cái: "Nhưng đây cũng là nhà của tôi, nếu không sao tôi lại sắp xếp cho bà Trần ở đây."
Bạch Nhân nghe lời này, mím môi, thật lâu sau, mới phát ra một tiếng "Ừm" thật dài.
Khóe miệng không tự giác mà tràn ra một nụ cười.
Bạch Nhân theo Trần Hoài Kiêu đi xuyên qua đường đi thật dài với khóa mật mã ở hai bên, cuối cùng vào được trong phòng bí mật. Nơi này đặt không ít đồ vật quý.
Có những cổ vật anh mang về từ những cuộc đấu giá quy mô lớn, cũng có vàng thỏi. Bạch Nhân ngẩng đầu, nhìn trên tường treo ba bức tranh chữ, văn chương và đường nét cực giống "Lạc Thần Đồ" của cô.
"Đây cũng là tác phẩm của ông cụ Lý!" Bạch Nhân kinh ngạc đánh giá ba bức tranh: "Vậy mà anh có tận ba bức!"
Khó trách nhìn đến "Lạc Thần Đồ" của cô, Trần Hoài Kiêu tuyệt không ngạc nhiên mừng rỡ.
"Trần Hoài Kiêu, này là anh mua được sao?"
Trần Hoài Kiêu lắc lắc đầu: "Ông cụ Lý và ông nội tôi là chỗ quen biết cũ, tôi biết ông ấy từ nhỏ, ngón tennis của tôi cũng là ông cụ Lý dạy."
"Hóa ra là vậy! Ông cụ Lý cũng là người đam mê tennis."
Bạch Nhân nhìn đến, bức tranh thứ ba, nhỏ hơn, mặt trên vẽ một con giao long nổi trên mặt nước, khí thế nuốt trọn sông núi, bên cạnh còn có vài_____
Ba mươi công danh Trần cùng đất, Tám nghìn dặm đường Mây cùng Trăng.
Kiêu Kiêu, thi đại học tốt nhé!
Bạch Nhân không thể tin, tranh vẽ của ông cụ Lý hiếm xiết bao, mà Trần Hoài Kiêu còn có cả bức vẽ riêng độc nhất vô nhị cổ vũ lúc thi vào đại học.
Có thể thấy Lý Cảnh Tùng thích anh đến cỡ nào.
"Em thua."
Bạch Nhân khó mà nhận thua một lần, nhún nhún vai: "Cho nên mặc kệ em cố gắng cỡ nào, so với cậu ấm như các anh, có chút đồ này nọ... cuộc sống bỗng dễ như trở lòng bàn tay."
Trần Hoài Kiêu khó xử liếc nhìn cô gái nhỏ: "Có gì mà so sánh."
"Ai so với anh chứ."
"Em là vợ tôi, của tôi cũng chính là của em."
"Thật?"
"Ừ."
Bạch Nhân nghĩ nghĩ, nói: "Vậy nói mật mã tầng hầm cho em."
"Em mang "Lạc Thần Đồ" của em để vào đã."
Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu nhìn nhau, cả hai đều tỏ thái độ: "Anh/em nghĩ cũng hay quá".
Bạch Nhân sửng sốt vài giây, dùng mặt vợt vỗ vỗ đầu cậu ta, không khách sáo hỏi: "Liên quan quái gì đến cậu!"
Cậu thiếu niên đeo khoen vò đầu, bất mãn nói: "Tôi tò mò thôi mà, nghe nói ngôi sao các cô ký hợp đồng với công ty đều không được phép yêu đương."
Bạch Nhân đánh cho cậu một ánh mắt: "Cậu thật sự nhiều chuyện", lười trả lời.
Ông cụ Lý thay đồ vận động, mày tóc bạc phơ, khí chất thanh sạch bước vào sân tennis: "A! Các cô cậu đến sớm quá nhỉ."
Bạch Nhân vội đến đón, ân cần nhận lấy túi đồ thể thao trên tay ông ấy.
Cậu chàng xỏ khuyên cũng không chịu kém cạnh, nhiệt tình đến chào hỏi: "Ông cụ Lý, hôm nay sớm thế!"
Ông cụ Lý nở nụ cười hiền lành, nhìn hai đứa trẻ như con cháu: "Hai người các cô cậu theo giúp tôi luyện bóng nhiều ngày nay. Nào, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"
Cậu thiếu niên đeo khuyên cười nói: "Ông cụ Lý, cháu là thật lòng đến đây học tennis cùng ông, mấy ngày nay học hỏi được không ít, không có mục đích gì khác."
Nói xong, cậu ta nhìn thẳng vào Bạch Nhân, ý tứ nói: "Còn chị ấy có muốn gì không thì cháu không biết ạ."
Ông cụ Lý dĩ nhiên cũng nhìn ra, mục đích của Bạch Nhân cũng không đơn thuần.
Ngay từ đầu, ông đánh giá cô vài ngày, vốn nghĩ cô gái này kiên trì không được mấy ngày sẽ rời đi.
Không ngờ cô ấy ngày nào cũng đến, lạnh mặt xem thường cũng nhẫn nhịn hết, hầu ông tập luyện gần nửa tháng.
Nếu ông không mở miệng đừng nói nửa tháng, cho dù nửa năm... dự là cô cũng sẽ theo luyện tập cùng ông.
Ông cụ Lý rút từ trong ba lô của mình ra một cuộn giấy lụa được gói kỹ lưỡng, đưa cho Bạch Nhân: "Nếu là vì cái này thì, cầm đi."
"Đây là..." Bạch Nhân có chút mịt mờ không hiểu, ngơ ngẩn mà nhận lấy cuộn giấy.
Còn rất nặng, cô ôm bằng cả hai tay.
"Đây là bức tranh tôi cố ý cho cháu, có đề từ." Ông cụ Lý nói chậm rãi: "Xem như bồi thường cho cháu nửa tháng nay vất vả nhặt bóng cho tôi."
Bạch Nhân không rõ, đang muốn mở cuộn tranh ra xem, cậu chàng xỏ khuyên vội cản cô: "Cô cảm tạ đi! Tranh chữ của lão tiên sinh Lý Cảnh Tùng, ngàn vàng khó cầu, vô giá, đừng có mà mở xem ở đây! Mang về rồi xem!"
"Lý... Lý Cảnh Tùng... Ngài là Lý Cảnh Tùng!"
Bạch Nhân hoàn toàn choáng váng.
Đương nhiên cô biết Lý Cảnh Tùng tên tuổi lẫy lừng, nhà thi họa hàng đầu trong nước!
Ông ấy vẽ đại một bức cũng có thể bán đấu giá gấp ngàn vạn lần, là tác phẩm nghệ thuật hàng đầu danh xứng với thực.
Nhưng quan trọng hơn là, ông cụ Lý vô cùng có khí phách, cũng không thiếu tiền, sẽ không dễ dàng bán tác phẩm ra. Cho nên tranh chữ của ông ấy trên thị trường đúng là ngàn vàng khó cầu.
"Ngài không phải Lý Thuần Phong à!"
Nhà thư pháp- lão tiên sinh Lý Cảnh Tùng, dĩ nhiên không thể nào là nhà sản xuất âm nhạc hàng đầu Lý Thuần Phong.
Hóa ra cô bận rộn hơn nửa tháng nay, lại... nhận sai người?
Ông cụ đánh giá vẻ mặt lờ mờ của Bạch Nhân, đoán được suy nghĩ của cô, bỗng dưng nở nụ cười: "Vốn dĩ cháu không đến tìm tôi xin tranh chữ à?"
"Ông, thật sự ngàn lần vạn lần xin lỗi, cháu... Cháu nhận lầm người!" Bạch Nhân khốn đốn cúi đầu xin lỗi, đưa tranh chữ trả lại cho ông ấy: "Cháu không nên nhận thứ này."
Ông cụ Lý rất thích tính tình Bạch Nhân thẳng thắn thành khẩn, sẽ không che giấu, cũng không phóng lao thì đi theo lao mà chiếm lợi ích.
"Hóa ra là nhầm lẫn, không sao cả, cho cháu thì cháu nhận đi. Xem như chúng ta có duyên. Nếu cháu thiếu tiền tiêu thì bán cũng được, xem như tiền thù lao cháu theo tôi chơi bóng nửa tháng nay."
Bạch Nhân ôm cuộn tranh, vừa cảm kích vừa hổ thẹn nói: "Cảm ơn ông Lý."
"Được rồi, nếu đã là nhận sai người vậy thì đi tìm người cháu muốn tìm đi." Ông cụ Lý khoát tay áo, lại nhìn đến cậu chàng đeo khuyên bên cạnh cô: "Còn cậu, còn theo tôi luyện bóng không?"
Cậu thiếu niên xỏ khuyên cười đến sáng sủa "Cháu dẫn chị ấy đi tìm người đã, lát nữa sẽ đến chỗ ông Lý! Cháu còn nhiều chỗ phải học tập ông lắm."
Ông cụ Lý nhìn ra tâm tư cậu chàng, vui cười hớn hở vuốt râu: "Đi đi, người trẻ tuổi thì luyện tập nhiều vào với người trẻ tuổi."
...
Bạch Nhân đút tay vào túi, uể oải rảo bước trong sân tennis, có chút buồn bực.
Cậu thiếu niên đeo khuyên tai đi phía sau cô, nhìn bóng dáng mất mát của cô, nói: "Cũng không đến nỗi chứ, ông cụ Lý Cảnh Tùng còn tặng chị một bức tranh chữ vô giá đó! Ông cụ mà tặng tôi một bức tranh, đừng nói hầu nửa tháng, nửa đời tôi cũng chịu!"
"Không phải vì chuyện này." Bạch Nhân thở dài, ấm ức nhìn cậu ta: "Ông cụ Lý tốt lắm, theo hầu ông cụ luyện tập không có gì, tôi chỉ là..."
Cô dừng một chút, dùng sức gõ gõ đầu: "Tôi bị sự ngu ngốc của chính mình làm khóc, sao lại nghĩ một ông cụ bảy tám mươi tuổi râu tóc bạc phơ là Lý Thuần Phong chứ!"
Cậu thiếu niên đeo khuyên cười sang sảng: "Cũng đúng, một cái vợt vàng hồng mà thôi, trên sân tennis nhiều người dùng lắm, tôi cũng có một cây màu này."
"Còn gì nữa, tôi thật sự ngu ngốc." Bạch Nhân thở dài: "Quên đi, về thôi."
Cậu chàng xỏ khuyên đuổi theo cô: "Không phải chứ, sao lại bỏ cuộc? Mấy hôm trước không phải còn tham vọng ngút trời sao."
"Tôi cũng hiểu, nghe nói Lý Thuần Phong hơi ngại xã giao, tôi mạo muội đi tìm anh ta thế này, rõ ràng là không ổn." Bạch Nhân khoát tay: "Về nhà, bye bye."
Cậu thiếu niên đeo khuyên nhìn chăm chăm bóng dáng Bạch Nhân, hỏi: "Chị gái à, sau này chị còn đến không?"
"Không đến nữa."
"Không đến?" Cậu chàng vội vã đuổi theo: "Chị không đến, tôi biết tìm ai chơi bóng."
"Không phải cậu bái sư học đạo với ông cụ Lý sao, tôi không ở đây cậu còn thiếu đối thủ tranh tài à."
"Không... không được, chị còn chưa tìm được Lý Thuần Phong, không thể cứ vậy mà bỏ cuộc giữa chừng được."
Bạch Nhân nhíu mày, khó hiểu đánh giá cậu ta: "Sao cậu còn sốt ruột hơn tôi nữa?"
"Vậy đi, chị ở lại, tôi phụ trách giúp chị tìm Lý Thuần Phong, thế nào?"
Bạch Nhân nghi hoặc hỏi: "Cậu biết anh ta sao?"
"Dù tôi không biết, nhưng... nhưng tôi lê lết ở sân tennis này hai năm, từ quản lý đến hội viên tôi đều quen thuộc, người sợ xã giao sẽ không đến đây, chỗ này chính là nơi để xã giao mà."
"Được rồi." Bạch Nhân thỏa hiệp, cũng quyết định thử một lần cuối, tìm được thì tốt, không được cũng không cưỡng cầu.
Đúng rồi, cậu tên gì? Bạch Nhân hỏi cậu ta: "Biết nhau lâu như vậy rồi, tôi vẫn luôn gọi "này nọ này kia để gọi cậu đấy."
"Tôi của tôi... Chị cứ gọi tôi là "này" đi."
"Vậy sao được."
Cậu thiếu niên đeo khuyên nghĩ ngợi: "Chị gọi tôi là Lý Xuân Hoằng đi."
"Cậu cũng họ Lý à?"
"Họ Lý thiếu gì người, tôi dám chắc trong sân này không dưới mười người họ Lý."
"Lý Xuân Hồng? Tên này..." Bạch Nhân không nhịn được cười: "Giống con gái."
"Là Hoằng trong khuếch trương, không phải Hồng trong màu đỏ."
"Được rồi." Bạch Nhân ghi nhớ tên câu ta, kêu tên cậu ta, nghiêm túc nói: "Lý Xuân Hoằng, xin chào, tôi là Bạch Nhân."
"Tôi biết, Bạch Nhân, ngôi sao lớn, diễn "Nghê Thường", đại diện thương hiệu cũng không ít, chương trình thực tế cũng nổi như cồn. Còn chưa ra single, lần này tìm Lý Thuần Phong đặt hàng bài hát, là cho chị hát, đúng không?"
Bạch Nhân nở ra một nụ cười ẩn ý: "Tên nhóc thối này, ngoan lắm, nói một lần đã nhớ rõ."
"Tôi không phải thằng nhóc thối". Lý Xuân Hoằng gãi gãi mũi, "Tôi chỉ là nhìn vẻ ngoài nhỏ tuổi thôi, hai mươi bảy."
"Thật không? Tôi còn nghĩ cậu là sinh viên đại học cơ, trông cậu cũng trẻ quá."
Lý Xuân Hoằng hơi ngại ngùng, không nói chuyện phiếm với cô, lôi cô đi dạo qua khắp các sân tennis.
Đúng lúc này, Bạch Nhân nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên một sân bóng.
Của ba cô, Tô Diệp Thành.
Tô Diệp Thành mặc một bộ vest màu đen, theo sau còn có vài người, đều vận âu phục giày da, thoạt trông không hài hòa với khung cảnh trong sân.
Lý Xuân Hoằng còn muốn đi tiếp vài bước, Bạch Nhân vội kéo cậu ấy về, nấp phía sau cây cột thật cẩn thận mà ló ra, nhìn thấy Tô Diệp Thành đi lướt ngang qua bọn họ.
"Ai vậy?"
"Ba của đối thủ."
"Ba của đối thủ?" Lý Xuân Hoằng khó hiểu hỏi: "Chị sợ cái gì, sợ ông ta đánh chị hả?"
"Đối thủ của tôi, cũng chính là chị cùng cha khác mẹ của tôi."
Lý Xuân Hoằng cân đo đong đếm trên đầu ngón tay, suy tư nói: "Quan hệ giới quý tộc... thật là phức tạp."
Bạch Nhân cũng lười giải thích, thấy cách ăn mặc này của Lý Diệp Thành, cũng không phải là đến để chơi thể thao, đoán chắc ông ta đến vì chuyện khác, đi theo nhìn một cái cũng không mất mát gì.
Cô đi theo ông ta vào đến sân tận cùng bên trong, thấy ông ta đi đến trong sân của ông cụ Lý Cảnh Tùng, đang nói gì đó với ông cụ.
Khoảng cách quá xa, Bạch Nhân nghe không rõ, nhưng theo thái độ của bọn họ có thể thấy được, Tô Diệp Thành hiển nhiên là đến cầu xin, vẻ mặt ngập tràn ân cần vui vẻ.
Mà nét mặt ông cụ Lý lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, khoát tay áo, ý bảo ông ta đi.
Lý Xuân Hoằng ôm tay, không chút để tâm nói: "Người đến cầu tranh chữ của ông cụ Lý nhiều không kể xiết. Đoán chắc ông ta cũng vì chuyện này. Nhưng người làm ăn này, không tiếc vung tiền như rác cũng muốn được một bức tranh của ông cụ Lý, nhưng ông cụ Lý cũng không dễ dàng đồng ý. Chị có biết bản tranh chữ trong tay chị kia, đáng giá cỡ nào không."
Bạch Nhân nghĩ một lát, nói với Lý Xuân Hoằng: "Tôi còn có việc, đi trước."
“Ê, cho tôi phương thức liên lạc đi, không thì sao tôi tìm chị được."
"Cậu tìm tôi làm gì."
"Tôi... lỡ tôi tìm được Lý Thuần Phong, cũng không được tìm chị hả?"
Bạch Nhân cân nhắc đến tình trạng đã kết hôn của mình, cũng không tùy tiện cho phương thức liên hệ của mình cho một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ, nói: "Cậu gửi tin nhắn riêng trên Weibo cho tôi đi, nick của tôi là______Tiểu Bạch không bao giờ uống nước cam C nữa."
Lý Xuân Hoằng nhìn cô đầy vẻ quyến luyến: "Vậy chị nhất định phải xem tin nhắn riêng của tôi."
Bạch Nhân phóng khoáng khoát tay áo, xoay người rời khỏi sân tennis, gọi điện thoại cho Tôn Lê Lê: "Người đại diện hàng đầu, giúp mình tra xem, gần đây có phải Tô Diệp Thành đi cầu tranh chữ của ông cụ Lý Cảnh Tùng không."
Tôn Lê Lê tò mò hỏi: "Gần đây không phải cậu đi câu Lý Thuần Phong à, sao lại bắt đầu tra đến chuyện ba cậu?"
"Đôi ba lời không thể nói rõ, cậu tra giúp mình trước đã."
"Được, giao cho mình."
...
Buổi tối, Bạch Nhân trở về nhà, ngồi trên bàn làm việc của Trần Hoài Kiêu, mở bức tranh chữ mà Lý Cảnh Tùng đưa cho cô.
Đây là một bức rất có phong cách "Lạc Thần Đồ", nét vẽ người phụ nữ trong tranh mềm mại, có sức sống. Vài đường nét ít ỏi cũng không phức tạp, những nét vẻ giản dị nhưng mỗi nét đều mang theo khuynh hướng và cảm xúc cổ xưa. Có thể thấy bút lực của ông cụ Lý Cảnh Tùng đã đạt đến trình tuyệt hảo, không cần quá nhiều trau chuốt phức tạp đã có thể sinh động như thật.
Ngoài ra, trên bức tranh còn có kèm cả bản thơ toàn văn "Lạc Thần Phú" của Tào Thực, mỗi chữ đều mạnh mẽ có lực, cực kỳ có khí phách.
Trước kia Bạch Nhân thấy qua tranh vẽ của ông cụ Lý Cảnh Tùng, dù là có đề thơ thì hoặc là vài câu, hoặc là thơ ngũ ngôn thất luật, phác họa tùy ý... Rất ít khi có một bản tác phẩm lớn đề thơ trọn vẹn thế này!
Một bức tranh chữ quý giá như thế này, thật sự là... báu vật vô giá!
...
Buổi tối, Trần Hoài Kiêu về nhà, Bạch Nhân kéo anh vào thư phòng cho bằng được______
"Cho anh xem đồ quý giá này."
Cô kéo túi bọc tranh ra, mang Lạc Thần Đồ ra cho Trần Hoài Kiêu xem: "Ta ta ra ta!"
Trần Hoài Kiêu đi đến bên cạnh bàn, dùng mắt tỉ mỉ vuốt ve bức họa, cùng với thư pháp viết bên cạnh: "Là tranh của Lý Cảnh Tùng."
"Lợi hại không, đây chính là bút tích thật."
Trần Hoài Kiêu vẫn bình tĩnh trước sau như một, không có thái độ kinh ngạc sửng sờ khó tin mà Bạch Nhân chờ đợi: "Có thể có được một bức tranh khổ lớn như thế của ông cụ Lý, không dễ dàng."
Bạch Nhân thất vọng với phản ứng của anh: "Anh không khen em lợi hại sao?"
Trần Hoài Kiêu cười nhạt, đầu ngón tay thon dài điểm lên vầng trán cô: "Đây là tranh của ông cụ Lý, tôi khen ai cũng không đến lượt khen em."
"Em vất vả lắm mới có được đấy."
"Đi theo tôi."
Trần Hoài Kiêu nghĩ nghĩ, nắm tay Bạch Nhân, dẫn cô xuống lần, đi đến một không gian hoàn toàn khép kín như một căn phòng bí mật dưới tầng hầm, mở ổ khóa mật mã, sau đó dẫn cô vào bên trong.
Bạch Nhân hết nhìn bên nọ lại ngó bên kia, bày trí nơi này cùng với cửa mật mã, tựa như trong kho bạc của ngân hàng.
"Chỗ này... là chỗ anh giấu của hả?"
"Xem như vậy đi."
"Em vẫn luôn nghĩ căn nhà thủy tạ này chỉ là một bất động sản của anh, không ngờ anh lại để tài sản của mình ở đây."
"Nơi này đúng là một trong số bất động sản của tôi." Trần Hoài Kiêu xoay đầu liếc cô một cái: "Nhưng đây cũng là nhà của tôi, nếu không sao tôi lại sắp xếp cho bà Trần ở đây."
Bạch Nhân nghe lời này, mím môi, thật lâu sau, mới phát ra một tiếng "Ừm" thật dài.
Khóe miệng không tự giác mà tràn ra một nụ cười.
Bạch Nhân theo Trần Hoài Kiêu đi xuyên qua đường đi thật dài với khóa mật mã ở hai bên, cuối cùng vào được trong phòng bí mật. Nơi này đặt không ít đồ vật quý.
Có những cổ vật anh mang về từ những cuộc đấu giá quy mô lớn, cũng có vàng thỏi. Bạch Nhân ngẩng đầu, nhìn trên tường treo ba bức tranh chữ, văn chương và đường nét cực giống "Lạc Thần Đồ" của cô.
"Đây cũng là tác phẩm của ông cụ Lý!" Bạch Nhân kinh ngạc đánh giá ba bức tranh: "Vậy mà anh có tận ba bức!"
Khó trách nhìn đến "Lạc Thần Đồ" của cô, Trần Hoài Kiêu tuyệt không ngạc nhiên mừng rỡ.
"Trần Hoài Kiêu, này là anh mua được sao?"
Trần Hoài Kiêu lắc lắc đầu: "Ông cụ Lý và ông nội tôi là chỗ quen biết cũ, tôi biết ông ấy từ nhỏ, ngón tennis của tôi cũng là ông cụ Lý dạy."
"Hóa ra là vậy! Ông cụ Lý cũng là người đam mê tennis."
Bạch Nhân nhìn đến, bức tranh thứ ba, nhỏ hơn, mặt trên vẽ một con giao long nổi trên mặt nước, khí thế nuốt trọn sông núi, bên cạnh còn có vài_____
Ba mươi công danh Trần cùng đất, Tám nghìn dặm đường Mây cùng Trăng.
Kiêu Kiêu, thi đại học tốt nhé!
Bạch Nhân không thể tin, tranh vẽ của ông cụ Lý hiếm xiết bao, mà Trần Hoài Kiêu còn có cả bức vẽ riêng độc nhất vô nhị cổ vũ lúc thi vào đại học.
Có thể thấy Lý Cảnh Tùng thích anh đến cỡ nào.
"Em thua."
Bạch Nhân khó mà nhận thua một lần, nhún nhún vai: "Cho nên mặc kệ em cố gắng cỡ nào, so với cậu ấm như các anh, có chút đồ này nọ... cuộc sống bỗng dễ như trở lòng bàn tay."
Trần Hoài Kiêu khó xử liếc nhìn cô gái nhỏ: "Có gì mà so sánh."
"Ai so với anh chứ."
"Em là vợ tôi, của tôi cũng chính là của em."
"Thật?"
"Ừ."
Bạch Nhân nghĩ nghĩ, nói: "Vậy nói mật mã tầng hầm cho em."
"Em mang "Lạc Thần Đồ" của em để vào đã."
Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu nhìn nhau, cả hai đều tỏ thái độ: "Anh/em nghĩ cũng hay quá".
Bình luận facebook