Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Dù tập đoàn nhà họ Tô thường xuyên liên lạc với iku, nhưng miễn là chưa ký kết hợp đồng thì hết thảy vẫn còn đường cứu vãn.
Trần Hoài Kiêu không phải là người dễ dàng từ bỏ. Khoảng thời gian đó, cả truyền thông Xán Tinh chung sức chung lòng nghĩ hết mọi cách để thể hiện nguồn lực vượt trội của mình trước mặt iku.
Nửa tháng sau, Trần Hoài Kiêu mời ngài Khố Văn tới truyền thông Xán Tinh để bàn bạc hợp đồng. Đó là cơ hội duy nhất.
Trong khoảng thời gian này, Bạch Nhân đóng cửa không ra ngoài. Cô tự giam mình trong phòng múa để luyện tập một điệu cổ điển.
Cô đã tìm kiếm một số lượng lớn sách cổ trong thư viện tỉnh và tải xuống nhiều tài liệu liên quan từ kho dữ liệu lịch sử, nhằm cố gắng tái tạo nguyên bản điệu múa cổ “Trường Tụ Vũ”.
Cô vô cùng áy náy với Trần Hoài Kiêu về chuyện “Lạc Thần đồ”, nhưng cô vẫn không hối hận.
Tên đã bắn đi khó mà thu lại được.
...
Tuy Trần Hoài Kiêu giận Bạch Nhân và hai người đang trong trạng thái chiến tranh lạnh, nhưng mỗi ngày anh luôn về nhà đúng giờ.
Anh chỉ không ngủ lại phòng cô, càng không xảy ra chuyện… thích chui vào chăn lúc đêm hôm khuya khoắt.
Khi gặp nhau, thái độ của cả hai luôn điềm tĩnh, không quá khích, không chán ghét hay căm hận, và dĩ nhiên cũng không nồng nàn với nhau.
Trái lại, họ khách sáo đến khó hiểu, có vẻ tôn trọng nhau như khách.
Buổi sáng gặp nhau ——
“Chào ông Trần.”
“Chào bà Trần.”
“Ông Trần khách sáo rồi.”
“Bà Trần, lông mi giả của bà rớt rồi ạ.”
“...”
Bạch Nhân đeo bao tay nilon ăn bánh trứng gà. Trần Hoài Kiêu đi tới đằng sau cô, nghiến răng nghiến lợi: “Bà Trần cứ ăn từ từ, coi chừng sặc chết nhé, vậy thì chưa kịp triển khai kế hoạch báo thù đã chầu trời rồi, e là bà sẽ không lên đường được vì oán khí quá sâu nặng đấy.”
Sau khi Trần Hoài Kiêu ngồi lên xe, Bạch Nhân hấp tấp chạy đến dặn dò Thẩm Bân: “Lái chậm thôi nhé, nếu anh ấy bị tông chết thì tài sản nghìn tỷ này sẽ thuộc về tôi, anh ấy chết không nhắm mắt được đâu!”
Hoảng hồn, Thẩm Bân vừa quẹo cua chợt thắng gấp trước cổng vườn, tông hỏng cả đèn xe phía sau.
Buổi tối, Trần Hoài Kiêu về đến nhà. Vừa về, anh đã thuận miệng hỏi Đường Tạp: Mợ chủ đang làm gì. Và anh luôn nhận được câu trả lời là: Cô ấy đang luyện múa.
Cô đã tập được một khoảng thời gian rất lâu rồi, thậm chí không nhận bất cứ lịch trình nào. Thay vào đó, cô tự giam mình trong phòng tập múa, không biết có phải cô đang trốn tránh chuyện gì không.
Thật ra, cơn giận của Trần Hoài Kiêu đã nguôi ngoai rồi.
Không chỉ tiêu tan, mà anh còn hối hận lẽ ra không nên dữ với cô như thế. Dù không hợp tác được với iku thì cũng không ảnh hưởng đến sự phát triển lâu dài của truyền thông Xán Tinh. Giành được quyền đại lý đương nhiên sẽ tốt hơn, nhưng đấy cũng chỉ thêm gấm thêm hoa thôi.
Trái lại, người vợ anh cưới hỏi đàng hoàng mãi mãi là nghìn vàng không thể đánh đổi.
Chỉ vì lợi nhuận này… mà để cô canh cánh trong lòng và tránh mặt không chịu gặp ai, trong lòng Trần Hoài Kiêu càng bực bội hơn cô.
Đã nhiều lần, anh cũng muốn đến phòng tập múa thăm cô một lát.
Nhưng khi tới cửa, anh lại do dự.
Liên quan gì đến anh chứ.
Ngay khi Trần Hoài Kiêu định quay bước bỏ đi thì cửa phòng tập thể dục được kéo mở, Bạch Nhân cầm ly nước đi ra, chạm mặt Trần Hoài Kiêu.
Cô mở đầu bằng một câu: “Làm gì vậy?”
Trần Hoài Kiêu bỗng chốc cứng họng. Khựng lại một lát, anh đáp: “Em chiếm phòng tập thể dục của tôi tận mấy ngày rồi đấy.”
“Anh muốn tập thì cứ vào đi, em có độc chiếm đâu nào.”
“Tôi không muốn gặp em.”
“Vậy thì hết cách rồi, em phải tập múa.” Bạch Nhân rót nước từ máy nước nóng bên hành lang, rồi quay lại vào phòng.
Ngắm nhìn bóng lưng thon thả của cô, Trần Hoài Kiêu ngượng ngùng đi vào phòng thể dục.
Phòng tập thể dục chia thành phòng dụng cụ và phòng tập múa, ở giữa được ngăn bởi một tấm kính trong suốt, không ảnh hưởng gì đến nhau.
Bạch Nhân đi tới phòng tập múa, rồi nói với anh: “Nếu anh muốn tập thể dục thì cứ vào thôi. Còn nếu không muốn thấy em, vậy em sẽ nhờ Đường Tạp vào treo một tấm màn lên.”
Trần Hoài Kiêu không đoái hoài đến cô, thản nhiên cầm quả tạ lên và tập luyện một cách lơ đãng.
Ánh nhìn… vô tình hay cố ý lia về phía Bạch Nhân.
Cô mặc một chiếc áo hai dây bó sát, bên ngoài là áo khoác màu sáng, không trang điểm, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần như một bức tranh phong cảnh.
Cô đang nghiên cứu các chi tiết của chuyển động đầu ngón tay như được miêu tả trong sách.
Trần Hoài Kiêu nghe Đường Tạp nói đích thân cô đến thư viện mượn sách cổ và sao chụp bản gốc để mô phỏng lại điệu múa cổ đó.
Cô trông thoải mái và ung dung nhỉ, chọc cho anh một lỗ thủng lớn đến vậy mà còn có tâm trạng suy nghĩ điệu múa nữa.
Trần Hoài Kiêu tùy tiện hỏi: “Khi nào em mới nhận show?”
“Không vội.” Bạch Nhân không ngẩng đầu, vẫn đang tập trung vào sách.
“Showbiz có trí nhớ đấy, sau “Cuộc sống ở ẩn của vai phụ” thì em không ho he tiếng nào, dù là ngôi sao trẻ cũng khó tránh khỏi...”
“Người quyết chiến với showbiz là em, sao anh còn sốt ruột hơn em vậy?”
Bạch Nhân hỏi ngược lại làm Trần Hoài Kiêu cứng họng. Tỏ vẻ lạnh tanh, anh đáp một cách đương nhiên: “Em gây ra phiền phức lớn cho tôi đến vậy, dĩ nhiên càng phải cố kiếm tiền để đền bù thiếu hụt cho tôi chứ.”
Bạch Nhân ngẫm nghĩ, đặt sách xuống rồi đi tới nói với Trần Hoài Kiêu: “Chuyện iku, em sẽ bồi thường lại cho anh.”
Trần Hoài Kiêu nhíu mày: “Bồi thường bằng cách nào?”
“Sao cũng được.”
Trần Hoài Kiêu đi tới trước mặt cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt mịn màng của cô, dời ra sau cổ, rồi nắm lấy đuôi sam của cô và kéo cô lại gần mình.
Vầng trán mướt mồ hôi của cô thấm ướt lồng ngực anh.
“Em nghĩ hay quá nhỉ.”
Bạch Nhân phản ứng sau mấy giây, nhận ra dường như Trần Hoài Kiêu đang hiểu lầm, bèn vội giải thích: “Ý em không phải vậy!”
Trần Hoài Kiêu buông cô ra, rời khỏi phòng tập thể dục. Sau lưng, Bạch Nhân vẫn đang liên tục giải thích: “Ý em thật sự không phải vậy! Anh đừng suy nghĩ lung tung!”
Trần Hoài Kiêu quay đi, nhướng môi.
...
Bạch Nhân luyện múa xong thì trời đã khuya. Cô mệt mỏi ra khỏi phòng tập, rồi vào phòng tắm để tắm như thường lệ.
Lúc đi ngang qua phòng Trần Hoài Kiêu, cô thấy cửa hơi hé mở. Đèn đã được tắt.
Anh rất ít khi mở cửa ngủ, Bạch Nhân thầm thấy tò mò, nên cô nhoài người nhìn vào trong qua khe cửa.
Máy tính của Trần Hoài Kiêu còn bật, màn ảnh phát ra ánh sáng lập lòe.
Còn anh nằm trên ghế sofa chợp mắt, chân dài duỗi thẳng đến cuối ghế. Ánh sáng mờ ảo phủ lên gương mặt điển trai và có đường nét góc cạnh rõ ràng.
Lúc ngủ, khí chất của anh không sắc bén như thường ngày, mà trông khá ấm áp và dịu dàng.
Bạch Nhân khập khiễng đến bên bàn máy tính.
Màn hình chưa bị khóa, cô thấy trên màn hình có số liệu excel và chữ viết chằng chịt của bảng kế hoạch. Tất cả đều liên quan đến iku.
Khi Trần Hoài Kiêu ngủ, tay anh còn đang cầm một tờ tài liệu.
Bạch Nhân cầm chiếc chăn bông trắng cô dùng hàng ngày từ trên ghế lười, nhẹ nhàng đắp lên người Trần Hoài Kiêu, rồi ngồi trên thành ghế, tựa vào anh.
Dù trong lòng có âm thanh luôn không ngừng nhắc nhở cô rằng chuyện này không có gì sai trái cả.
Mỗi một bước cô đi không hề sai lầm, và cô cũng sẽ không bao giờ hối hận.
Thế nhưng, cảm giác ấm ức này lại cứ mãi quẩn quanh nơi cô trái tim.
Quả thật cô còn khá cắn rứt với Trần Hoài Kiêu về chuyện này.
Cô sẽ nghĩ cách giúp anh xoay sở vụ iku, không chắc có thể thành công, nhưng cô phải thử một phen.
Bạch Nhân cúi người, hôn nhẹ lên đôi môi mỏng và khô của Trần Hoài Kiêu: “Anh trai, em xin lỗi… Với lại, từ lâu em luôn xem anh là nhà của em.”
Vài phút sau, khi cô rời khỏi phòng, Trần Hoài Kiêu mới từ từ mở mắt ra.
Trên môi còn vương lại cảm giác ươn ướt khi được cô hôn.
Tiếng gọi “anh trai” đó khiến trái tim Trần Hoài Kiêu như muốn tan chảy.
...
Cuối cùng, một tuần lễ sau, ngài Khố Văn tới truyền thông Xán Tinh. Toàn thể nhân viên trong công ty, ai nấy có vị trí riêng của mình, đang trong tư thế sẵn sàng chờ địch.
Trần Hoài Kiêu đón ông ta vào phòng họp. Nhân viên, đã tập luyện vô số lần, thuyết trình cho ông ta nghe về văn hóa, thực lực… của truyền thông Xán Tinh bằng cách trình chiếu video.
Dĩ nhiên, quan trọng hơn chính là tác phẩm của nghệ sĩ và phong cách.
Ngài Khố Văn lắng nghe, có vẻ như rất nghiêm túc.
Ngồi cuối bàn dài, với ánh mắt sắc bén, Trần Hoài Kiêu đương nhiên thấy rõ thật ra Khố Văn đã “thầm có đối tượng” rồi.
Có lẽ “Lạc Thần Đồ” mà Tô Diệp Thành tặng rất hợp ý ông ta.
Đoàn người ra khỏi phòng họp, tiếp tục đi thăm những nơi khác trong công ty.
Ngài Khố Văn rất cảm động, nhưng ông ta nói với Trần Hoài Kiêu: “Tôi từng hợp tác với khá nhiều kiểu người rồi, thực lực bên Trần tổng quả thật là mạnh nhất. Nhưng tình cảm nhân văn của Tô tổng Tô Diệp Thành của tập đoàn nhà họ Tô lại làm tôi xúc động.”
Đi theo sau lưng Trần Hoài Kiêu, Thẩm Bân bĩu môi và nói thầm, tình cảm nhân văn gì chứ, không phải bắt người tay ngắn sao, nói đường hoàng vậy cơ à.
Trần Hoài Kiêu không miễn cưỡng ngài Khố Văn, chỉ điềm nhiên gật đầu: “Dù có thể hợp tác với nhau hay không nhưng có thể kết bạn với ngài Khố Văn, tôi đã rất vui rồi.”
Khố Văn mỉm cười bắt tay anh: “Tôi cũng vậy.”
Ngay khi Khố Văn định rời đi, Tôn Lê Lê nhanh chóng đi tới và nói với Trần Hoài Kiêu: “Trần tổng, có lẽ chúng ta nên mời ngài Khố Văn đến hội trường 3D ở lầu một để xem phim được trình chiếu trên nền tảng iku, có lẽ hội trường không gian ba chiều mà chúng ta bỏ ra số tiền lớn để xây dựng sẽ thu hút sự chú ý của ngài ấy lắm đấy ạ.”
Cô ấy nói bằng vốn tiếng Anh vô cùng chuẩn xác và trôi chảy.
Quả nhiên, ngài Khố Văn vừa nghe đã lập tức hứng thú: “Được chứ, tôi vô cùng hứng thú với việc này. Trần tổng, tôi có thể may mắn đến thăm thú hội trường biểu diễn của các anh không?”
Trần Hoài Kiêu nhìn Tôn Lê Lê, biết rằng người đại diện này luôn suy tính cho nghệ sĩ dưới tay mình…
Không biết Bạch Nhân lại đang giở trò gì nữa đây.
Anh trầm ngâm một chốc, ra hiệu “mời”, rồi bước vào thang máy với Khố Văn để tới hội trường biểu diễn 3D ở lầu một.
Vào hội trường biểu diễn, tối đến mức giơ tay không thấy được năm ngón, Thẩm Bân vội hỏi: “Đèn đâu? Sao không bật đèn?”
Vừa dứt lời, chỉ thấy một bóng người trắng như ánh trăng xuất hiện giữa không trung cách đó không xa.
Bạch Nhân mặc một chiếc váy có ống tay áo dài tua rua, gió thổi nhẹ làm tay áo bay phất phơ, uyển chuyển như sóng nước.
Bởi vì khắp nơi đều tối, duy chỉ có một ánh sáng trắng đang chuyển động ngay chính giữa.
Vì vậy, cô gái như đang bay giữa không trung, đẹp tựa nữ thần trên chín tầng trời.
Theo tiếng đàn cầm, âm nhạc truyền tới từ mọi hướng, nữ thần bắt đầu uyển chuyển nhảy múa hệt như một đóa hoa sen trong thung lũng trống. Ống tay áo dài khua múa bồng bềnh trông như tiên nữ.
Thêm vào đó, màn ảnh ba chiều bên cạnh cô bắt đầu xuất hiện hình ảnh, đúng như trong “Lạc Thần Phú” miêu tả: Mặt trời đã lặn về tây, bên bờ đầy cỏ tế tân, con sông Lạc mênh mông sóng nước, có một vị nữ thần, nhẹ tựa chim hồng, uyển chuyển như rồng...
Trần Hoài Kiêu nhìn cô gái trên sân khấu, kìm lòng không đặng bước thêm vài bước. Anh như ngừng thở.
Cô gái không vẽ hoa điền, trang điểm rất nhạt, thần thái cao quý. Đó là một phong cách mà anh chưa từng biết đến.
Dựa trên các văn bản cổ và trí tưởng tượng nghệ thuật của mình, Bạch Nhân soạn ra bộ “Trường Tụ Vũ” rất hàm súc, phối với đàn tranh, khèn và ống tiêu. Chỉ dựa vào một người, dựa vào sắc thái nghe nhìn của hội trường biểu diễn 3D, cô đã biểu diễn một điệu “Lạc Thần Đồ” sống động cho Khố Văn chiêm ngưỡng.
Thậm chí, bộ váy áo trên người cô cũng giống hệt như nữ thần được vẽ trong tranh của Lý lão đầu, tinh tế đến từng chi tiết.
Tuy âm nhạc đã kết thúc rất lâu nhưng Khố Văn vẫn nhìn chằm chằm về hướng cô gái vừa rời đi, hồi lâu không thể hoàn hồn.
Cảm giác hụt hẫng sau khi thỏa mãn ấy có lẽ cũng giống tiếng thở dài thẫn thờ của Tào Thực khi thấy Lạc Thần rời đi vào năm ấy.
Hồi lâu sau, Trần Hoài Kiêu cũng chưa thể bình tĩnh lại. Anh cụp mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Vốn phải rèn sắt khi còn nóng nhưng Trần Hoài Kiêu lại không nói một lời nào mà chỉ ngỡ ngàng đứng đó.
“Hoàng đế” không gấp, mà một đám “thái giám” bên cạnh gấp gần chết. Tôn Lê Lê vội vàng nói bằng tiếng Anh: “Ngài Khố Văn, đấy là Bạch Nhân - nghệ sĩ của công ty chúng tôi. Ban nãy cô ấy vừa tập múa Trường Tụ Vũ, nếu quấy rầy ngài thì thật có lỗi quá.”
“Đẹp quá…”
Hiển nhiên, Khố Văn đã rung động sâu sắc. Ông ta kích động quay sang nói với Trần Hoài Kiêu: “Trần tổng, gần đây tôi… tôi được tặng một bộ “Lạc Thần Đồ” của tiên sinh Lý Cảnh Tùng, cô gái trên bức vẽ giống hệt với nghệ sĩ vừa múa của quý công ty! Đúng là giống nhau như đúc! Đẹp quá! Quá khó tin!”
Khố Văn phấn khích đến mức không nói được thành lời, vốn từ ngữ ít ỏi đã không thể biểu đạt được tâm trạng xúc động của ông ta lúc này.
Bấy giờ, Trần Hoài Kiêu mới lấy lại tinh thần.
Non nửa tháng nay, ngày ngày Bạch Nhân luôn tự giam mình trong phòng tập thể dục để suy nghĩ điệu múa của cô.
Không phải cô đang tu tâm dưỡng tính, càng không phải trốn tránh… Cô đang dùng cách riêng của mình để cố gắng chuộc lại những tổn thất của anh, và thậm chí nhiều khả năng là cô đã lên sẵn kế hoạch ngay sau khi đưa “Lạc Thần đồ” cho Tô Diệp Thành!
Sự tính toán, chuẩn bị và trí thông minh của cô gái này thật sự khiến anh tâm phục khẩu phục.
Không hổ là người từng lớn lên bên cạnh ông cụ Trần, do ông cụ một tay đào tạo.
Năm ấy, khi ông cụ vừa ý, muốn cô làm cháu dâu của mình, ông mong cô có thể giúp ích cho sự nghiệp của Trần Hoài Kiêu.
Trần Hoài Kiêu sực tỉnh khỏi trạng thái thất thần, rồi nói với ngài Khố Văn: “Từ xưa đến nay, công ty chúng tôi luôn chú trọng bồi dưỡng tài năng cho các nghệ sĩ ở nhiều khía cạnh khác nhau. Đồng thời, chúng tôi không bỏ những khóa học về lịch sử văn hóa cổ điển, vì dẫu sao nghệ sĩ cũng mang hình tượng đại chúng, nếu chỉ có nghệ mà không có tài thì sẽ không thể hiện và truyền tải được văn hóa.”
Khố Văn và Trần Hoài Kiêu đi ra khỏi hội trường biểu diễn. Ra vẻ hài lòng, ông ta nói với Trần Hoài Kiêu: “Xem ra tôi không cần phải do dự nữa, những gì iku cần chính là một đối tác có chiều sâu như Trần tổng và quý công ty đây. Sau khi về, tôi sẽ cho người tới thảo luận về việc ký kết.”
Trần Hoài Kiêu bắt tay với ông ta một cách đúng mực: “Ngài Khố Văn, hợp tác vui vẻ.”
...
Sau khi tiễn ngài Khố Văn đi, Trần Hoài Kiêu quay lại phòng hóa trang ở hậu đài hội trường biểu diễn.
Cô gái duyên dáng xinh đẹp vừa nãy, lúc này đang ngồi trước gương tháo trang sức và nghiến răng gỡ những chiếc kẹp nhỏ trên búi tóc xuống.
Cô búi kiểu song hoàn phi thiên bắt chước cổ đại, nhưng phải dùng trên cả trăm cây kẹp nhỏ mới cố định được toàn bộ mái tóc. Ngay cả khi cô thực hiện động tác múa có cường độ lớn thì tóc cũng sẽ không bị rối loạn.
Nhưng gỡ kẹp là một việc rất tốn công.
Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của anh, Bạch Nhân quay lại nhìn anh.
Anh vẫn chưa thay bộ vest cao cấp của mình ra. Vóc dáng cao ráo, anh đang tì vào bàn trang điểm của cô, đôi chân dài thản nhiên kề gần bên cạnh cô.
Dù mặc vest nghiêm túc thế này nhưng có lẽ chỉ khi ở bên cô, anh mới dễ dàng trưng ra điệu bộ này.
“Thành công không?”
“Ừm.”
Bạch Nhân thở phào nhẹ nhõm, lười nhác nằm nhoài xuống bàn: “Cuối cùng...”
Trong khoảng thời gian này, cô luôn hết lòng suy ngẫm, cuối cùng không uổng phí.
Nhắm mắt lại, chợt cảm thấy đầu ngón tay anh đang chạm vào sợi tóc mình, Bạch Nhân nhạy cảm ngẩng đầu lên.
Chất giọng trầm thấp của anh truyền tới: “Đừng cử động.”
Cô nhìn vào gương, thấy người đàn ông tuấn tú sau lưng đang tập trung giúp cô gỡ búi tóc phức tạp trên đầu. Anh cẩn thận tháo từng chiếc kẹp xuống, cố gắng hết sức để không làm cô đau.
Động tác quá đỗi dịu dàng, như thể anh đang cầm một bảo vật hiếm có.
“Anh không giận em nữa à?” Cô thử hỏi dò.
Cô đã đền bù được tổn thất, chắc anh không tức giận nữa nhỉ.
Trần Hoài Kiêu lại bình tĩnh đáp: “Tôi giận không phải vì em hại tôi đánh mất quyền đại lý độc quyền.”
“Em biết, vì em “khôn nhà dại chợ” hả.” Bạch Nhân bĩu môi, tỏ vẻ vò đã mẻ lại sứt: “Em chẳng còn gì để nói, dù gì em là người ích kỷ mà, em chỉ tính toán cho bản thân thôi.”
Vừa dứt lời, cô thấy da đầu căng đau. Trần Hoài Kiêu nắm một sợi tóc của cô, rồi nói bằng giọng dọa dẫm: “Bím tóc của em nằm trên tay tôi đấy.”
“Trần Hoài Kiêu, anh kéo nữa thử xem! Kéo nữa em xem nào!”
Ra chiều nghi ngờ, Trần Hoài Kiêu nhẹ nhàng kéo tóc cô.
Bạch Nhân quay lại định đánh anh. Anh lại nắm cổ tay cô, đè cô lên bàn trang điểm.
“Trần Hoài Kiêu, anh...”
Cô còn chưa dứt lời, anh đã hôn lên môi cô.
Nụ hôn này đến quá đột ngột khiến Bạch Nhân hoàn toàn không chuẩn bị gì. Cô để mặc anh cạy mở răng và cuốn lấy thế giới của cô như một cơn gió ầm ĩ và nóng rực.
Giữa những nhịp thở, Bạch Nhân khẽ gọi tên anh: “Trần Hoài Kiêu, lát nữa sẽ có người vào đó…”
“Gọi anh trai đi.” Anh hôn sâu hơn, gần như cướp đoạt hô hấp của cô.
“Không phải… không phải anh không cho em gọi thế à.”
“Tôi không cho em bận rộn thì em sẽ tuân thủ à.”
Nghe tiếng bước chân bên ngoài, Bạch Nhân đẩy Trần Hoài Kiêu ra ngay: “Có người vào kìa!”
Cô vừa dứt lời thì Tôn Lê Lê dẫn theo vài nhân viên phụ trách trang điểm và tạo hình tới.
Thấy Trần Hoài Kiêu, họ hơi kinh ngạc, rồi mau chóng chào hỏi Trần Hoài Kiêu.
Trần Hoài Kiêu thấp giọng đáp “ừm”, hơi khó chịu vì bị cắt ngang.
Tôn Lê Lê thấy dấu son lem luốc trên môi Bạch Nhân, còn dính lây kha khá qua miệng Trần Hoài Kiêu, bèn mỉm cười đầy thâm ý, rồi nhanh nhảu bảo nhân viên tháo trang sức cho Bạch Nhân.
Ngay khi Trần Hoài Kiêu định rời đi thì Tôn Lê Lê đi tới và nói với Bạch Nhân: “Trần tổng tới đây đưa “Lạc Thần đồ” cho cậu à, đúng là quanh đi quẩn lại vẫn vào tay cậu mới hay.”
Bạch Nhân ngơ ngác: “‘Lạc Thần đồ”, nghĩa là sao?”
“Ôi trời! Ngài Khố Văn vừa cho người đưa “Lạc Thần đồ” tới đây, chỉ đích danh phải tặng bức tranh nữ thần này cho tiên nữ bạch y nhảy múa cực kỳ uyển chuyển ban nãy, sao vậy, Trần tổng… không nói cho cậu biết hả?”
Bạch Nhân nhìn Trần Hoài Kiêu.
Trần Hoài Kiêu khẽ kéo cà vạt, nhìn trời: “Có chuyện này ư, sao tôi lại không biết nhỉ.”
“...”
Trần Hoài Kiêu không phải là người dễ dàng từ bỏ. Khoảng thời gian đó, cả truyền thông Xán Tinh chung sức chung lòng nghĩ hết mọi cách để thể hiện nguồn lực vượt trội của mình trước mặt iku.
Nửa tháng sau, Trần Hoài Kiêu mời ngài Khố Văn tới truyền thông Xán Tinh để bàn bạc hợp đồng. Đó là cơ hội duy nhất.
Trong khoảng thời gian này, Bạch Nhân đóng cửa không ra ngoài. Cô tự giam mình trong phòng múa để luyện tập một điệu cổ điển.
Cô đã tìm kiếm một số lượng lớn sách cổ trong thư viện tỉnh và tải xuống nhiều tài liệu liên quan từ kho dữ liệu lịch sử, nhằm cố gắng tái tạo nguyên bản điệu múa cổ “Trường Tụ Vũ”.
Cô vô cùng áy náy với Trần Hoài Kiêu về chuyện “Lạc Thần đồ”, nhưng cô vẫn không hối hận.
Tên đã bắn đi khó mà thu lại được.
...
Tuy Trần Hoài Kiêu giận Bạch Nhân và hai người đang trong trạng thái chiến tranh lạnh, nhưng mỗi ngày anh luôn về nhà đúng giờ.
Anh chỉ không ngủ lại phòng cô, càng không xảy ra chuyện… thích chui vào chăn lúc đêm hôm khuya khoắt.
Khi gặp nhau, thái độ của cả hai luôn điềm tĩnh, không quá khích, không chán ghét hay căm hận, và dĩ nhiên cũng không nồng nàn với nhau.
Trái lại, họ khách sáo đến khó hiểu, có vẻ tôn trọng nhau như khách.
Buổi sáng gặp nhau ——
“Chào ông Trần.”
“Chào bà Trần.”
“Ông Trần khách sáo rồi.”
“Bà Trần, lông mi giả của bà rớt rồi ạ.”
“...”
Bạch Nhân đeo bao tay nilon ăn bánh trứng gà. Trần Hoài Kiêu đi tới đằng sau cô, nghiến răng nghiến lợi: “Bà Trần cứ ăn từ từ, coi chừng sặc chết nhé, vậy thì chưa kịp triển khai kế hoạch báo thù đã chầu trời rồi, e là bà sẽ không lên đường được vì oán khí quá sâu nặng đấy.”
Sau khi Trần Hoài Kiêu ngồi lên xe, Bạch Nhân hấp tấp chạy đến dặn dò Thẩm Bân: “Lái chậm thôi nhé, nếu anh ấy bị tông chết thì tài sản nghìn tỷ này sẽ thuộc về tôi, anh ấy chết không nhắm mắt được đâu!”
Hoảng hồn, Thẩm Bân vừa quẹo cua chợt thắng gấp trước cổng vườn, tông hỏng cả đèn xe phía sau.
Buổi tối, Trần Hoài Kiêu về đến nhà. Vừa về, anh đã thuận miệng hỏi Đường Tạp: Mợ chủ đang làm gì. Và anh luôn nhận được câu trả lời là: Cô ấy đang luyện múa.
Cô đã tập được một khoảng thời gian rất lâu rồi, thậm chí không nhận bất cứ lịch trình nào. Thay vào đó, cô tự giam mình trong phòng tập múa, không biết có phải cô đang trốn tránh chuyện gì không.
Thật ra, cơn giận của Trần Hoài Kiêu đã nguôi ngoai rồi.
Không chỉ tiêu tan, mà anh còn hối hận lẽ ra không nên dữ với cô như thế. Dù không hợp tác được với iku thì cũng không ảnh hưởng đến sự phát triển lâu dài của truyền thông Xán Tinh. Giành được quyền đại lý đương nhiên sẽ tốt hơn, nhưng đấy cũng chỉ thêm gấm thêm hoa thôi.
Trái lại, người vợ anh cưới hỏi đàng hoàng mãi mãi là nghìn vàng không thể đánh đổi.
Chỉ vì lợi nhuận này… mà để cô canh cánh trong lòng và tránh mặt không chịu gặp ai, trong lòng Trần Hoài Kiêu càng bực bội hơn cô.
Đã nhiều lần, anh cũng muốn đến phòng tập múa thăm cô một lát.
Nhưng khi tới cửa, anh lại do dự.
Liên quan gì đến anh chứ.
Ngay khi Trần Hoài Kiêu định quay bước bỏ đi thì cửa phòng tập thể dục được kéo mở, Bạch Nhân cầm ly nước đi ra, chạm mặt Trần Hoài Kiêu.
Cô mở đầu bằng một câu: “Làm gì vậy?”
Trần Hoài Kiêu bỗng chốc cứng họng. Khựng lại một lát, anh đáp: “Em chiếm phòng tập thể dục của tôi tận mấy ngày rồi đấy.”
“Anh muốn tập thì cứ vào đi, em có độc chiếm đâu nào.”
“Tôi không muốn gặp em.”
“Vậy thì hết cách rồi, em phải tập múa.” Bạch Nhân rót nước từ máy nước nóng bên hành lang, rồi quay lại vào phòng.
Ngắm nhìn bóng lưng thon thả của cô, Trần Hoài Kiêu ngượng ngùng đi vào phòng thể dục.
Phòng tập thể dục chia thành phòng dụng cụ và phòng tập múa, ở giữa được ngăn bởi một tấm kính trong suốt, không ảnh hưởng gì đến nhau.
Bạch Nhân đi tới phòng tập múa, rồi nói với anh: “Nếu anh muốn tập thể dục thì cứ vào thôi. Còn nếu không muốn thấy em, vậy em sẽ nhờ Đường Tạp vào treo một tấm màn lên.”
Trần Hoài Kiêu không đoái hoài đến cô, thản nhiên cầm quả tạ lên và tập luyện một cách lơ đãng.
Ánh nhìn… vô tình hay cố ý lia về phía Bạch Nhân.
Cô mặc một chiếc áo hai dây bó sát, bên ngoài là áo khoác màu sáng, không trang điểm, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần như một bức tranh phong cảnh.
Cô đang nghiên cứu các chi tiết của chuyển động đầu ngón tay như được miêu tả trong sách.
Trần Hoài Kiêu nghe Đường Tạp nói đích thân cô đến thư viện mượn sách cổ và sao chụp bản gốc để mô phỏng lại điệu múa cổ đó.
Cô trông thoải mái và ung dung nhỉ, chọc cho anh một lỗ thủng lớn đến vậy mà còn có tâm trạng suy nghĩ điệu múa nữa.
Trần Hoài Kiêu tùy tiện hỏi: “Khi nào em mới nhận show?”
“Không vội.” Bạch Nhân không ngẩng đầu, vẫn đang tập trung vào sách.
“Showbiz có trí nhớ đấy, sau “Cuộc sống ở ẩn của vai phụ” thì em không ho he tiếng nào, dù là ngôi sao trẻ cũng khó tránh khỏi...”
“Người quyết chiến với showbiz là em, sao anh còn sốt ruột hơn em vậy?”
Bạch Nhân hỏi ngược lại làm Trần Hoài Kiêu cứng họng. Tỏ vẻ lạnh tanh, anh đáp một cách đương nhiên: “Em gây ra phiền phức lớn cho tôi đến vậy, dĩ nhiên càng phải cố kiếm tiền để đền bù thiếu hụt cho tôi chứ.”
Bạch Nhân ngẫm nghĩ, đặt sách xuống rồi đi tới nói với Trần Hoài Kiêu: “Chuyện iku, em sẽ bồi thường lại cho anh.”
Trần Hoài Kiêu nhíu mày: “Bồi thường bằng cách nào?”
“Sao cũng được.”
Trần Hoài Kiêu đi tới trước mặt cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt mịn màng của cô, dời ra sau cổ, rồi nắm lấy đuôi sam của cô và kéo cô lại gần mình.
Vầng trán mướt mồ hôi của cô thấm ướt lồng ngực anh.
“Em nghĩ hay quá nhỉ.”
Bạch Nhân phản ứng sau mấy giây, nhận ra dường như Trần Hoài Kiêu đang hiểu lầm, bèn vội giải thích: “Ý em không phải vậy!”
Trần Hoài Kiêu buông cô ra, rời khỏi phòng tập thể dục. Sau lưng, Bạch Nhân vẫn đang liên tục giải thích: “Ý em thật sự không phải vậy! Anh đừng suy nghĩ lung tung!”
Trần Hoài Kiêu quay đi, nhướng môi.
...
Bạch Nhân luyện múa xong thì trời đã khuya. Cô mệt mỏi ra khỏi phòng tập, rồi vào phòng tắm để tắm như thường lệ.
Lúc đi ngang qua phòng Trần Hoài Kiêu, cô thấy cửa hơi hé mở. Đèn đã được tắt.
Anh rất ít khi mở cửa ngủ, Bạch Nhân thầm thấy tò mò, nên cô nhoài người nhìn vào trong qua khe cửa.
Máy tính của Trần Hoài Kiêu còn bật, màn ảnh phát ra ánh sáng lập lòe.
Còn anh nằm trên ghế sofa chợp mắt, chân dài duỗi thẳng đến cuối ghế. Ánh sáng mờ ảo phủ lên gương mặt điển trai và có đường nét góc cạnh rõ ràng.
Lúc ngủ, khí chất của anh không sắc bén như thường ngày, mà trông khá ấm áp và dịu dàng.
Bạch Nhân khập khiễng đến bên bàn máy tính.
Màn hình chưa bị khóa, cô thấy trên màn hình có số liệu excel và chữ viết chằng chịt của bảng kế hoạch. Tất cả đều liên quan đến iku.
Khi Trần Hoài Kiêu ngủ, tay anh còn đang cầm một tờ tài liệu.
Bạch Nhân cầm chiếc chăn bông trắng cô dùng hàng ngày từ trên ghế lười, nhẹ nhàng đắp lên người Trần Hoài Kiêu, rồi ngồi trên thành ghế, tựa vào anh.
Dù trong lòng có âm thanh luôn không ngừng nhắc nhở cô rằng chuyện này không có gì sai trái cả.
Mỗi một bước cô đi không hề sai lầm, và cô cũng sẽ không bao giờ hối hận.
Thế nhưng, cảm giác ấm ức này lại cứ mãi quẩn quanh nơi cô trái tim.
Quả thật cô còn khá cắn rứt với Trần Hoài Kiêu về chuyện này.
Cô sẽ nghĩ cách giúp anh xoay sở vụ iku, không chắc có thể thành công, nhưng cô phải thử một phen.
Bạch Nhân cúi người, hôn nhẹ lên đôi môi mỏng và khô của Trần Hoài Kiêu: “Anh trai, em xin lỗi… Với lại, từ lâu em luôn xem anh là nhà của em.”
Vài phút sau, khi cô rời khỏi phòng, Trần Hoài Kiêu mới từ từ mở mắt ra.
Trên môi còn vương lại cảm giác ươn ướt khi được cô hôn.
Tiếng gọi “anh trai” đó khiến trái tim Trần Hoài Kiêu như muốn tan chảy.
...
Cuối cùng, một tuần lễ sau, ngài Khố Văn tới truyền thông Xán Tinh. Toàn thể nhân viên trong công ty, ai nấy có vị trí riêng của mình, đang trong tư thế sẵn sàng chờ địch.
Trần Hoài Kiêu đón ông ta vào phòng họp. Nhân viên, đã tập luyện vô số lần, thuyết trình cho ông ta nghe về văn hóa, thực lực… của truyền thông Xán Tinh bằng cách trình chiếu video.
Dĩ nhiên, quan trọng hơn chính là tác phẩm của nghệ sĩ và phong cách.
Ngài Khố Văn lắng nghe, có vẻ như rất nghiêm túc.
Ngồi cuối bàn dài, với ánh mắt sắc bén, Trần Hoài Kiêu đương nhiên thấy rõ thật ra Khố Văn đã “thầm có đối tượng” rồi.
Có lẽ “Lạc Thần Đồ” mà Tô Diệp Thành tặng rất hợp ý ông ta.
Đoàn người ra khỏi phòng họp, tiếp tục đi thăm những nơi khác trong công ty.
Ngài Khố Văn rất cảm động, nhưng ông ta nói với Trần Hoài Kiêu: “Tôi từng hợp tác với khá nhiều kiểu người rồi, thực lực bên Trần tổng quả thật là mạnh nhất. Nhưng tình cảm nhân văn của Tô tổng Tô Diệp Thành của tập đoàn nhà họ Tô lại làm tôi xúc động.”
Đi theo sau lưng Trần Hoài Kiêu, Thẩm Bân bĩu môi và nói thầm, tình cảm nhân văn gì chứ, không phải bắt người tay ngắn sao, nói đường hoàng vậy cơ à.
Trần Hoài Kiêu không miễn cưỡng ngài Khố Văn, chỉ điềm nhiên gật đầu: “Dù có thể hợp tác với nhau hay không nhưng có thể kết bạn với ngài Khố Văn, tôi đã rất vui rồi.”
Khố Văn mỉm cười bắt tay anh: “Tôi cũng vậy.”
Ngay khi Khố Văn định rời đi, Tôn Lê Lê nhanh chóng đi tới và nói với Trần Hoài Kiêu: “Trần tổng, có lẽ chúng ta nên mời ngài Khố Văn đến hội trường 3D ở lầu một để xem phim được trình chiếu trên nền tảng iku, có lẽ hội trường không gian ba chiều mà chúng ta bỏ ra số tiền lớn để xây dựng sẽ thu hút sự chú ý của ngài ấy lắm đấy ạ.”
Cô ấy nói bằng vốn tiếng Anh vô cùng chuẩn xác và trôi chảy.
Quả nhiên, ngài Khố Văn vừa nghe đã lập tức hứng thú: “Được chứ, tôi vô cùng hứng thú với việc này. Trần tổng, tôi có thể may mắn đến thăm thú hội trường biểu diễn của các anh không?”
Trần Hoài Kiêu nhìn Tôn Lê Lê, biết rằng người đại diện này luôn suy tính cho nghệ sĩ dưới tay mình…
Không biết Bạch Nhân lại đang giở trò gì nữa đây.
Anh trầm ngâm một chốc, ra hiệu “mời”, rồi bước vào thang máy với Khố Văn để tới hội trường biểu diễn 3D ở lầu một.
Vào hội trường biểu diễn, tối đến mức giơ tay không thấy được năm ngón, Thẩm Bân vội hỏi: “Đèn đâu? Sao không bật đèn?”
Vừa dứt lời, chỉ thấy một bóng người trắng như ánh trăng xuất hiện giữa không trung cách đó không xa.
Bạch Nhân mặc một chiếc váy có ống tay áo dài tua rua, gió thổi nhẹ làm tay áo bay phất phơ, uyển chuyển như sóng nước.
Bởi vì khắp nơi đều tối, duy chỉ có một ánh sáng trắng đang chuyển động ngay chính giữa.
Vì vậy, cô gái như đang bay giữa không trung, đẹp tựa nữ thần trên chín tầng trời.
Theo tiếng đàn cầm, âm nhạc truyền tới từ mọi hướng, nữ thần bắt đầu uyển chuyển nhảy múa hệt như một đóa hoa sen trong thung lũng trống. Ống tay áo dài khua múa bồng bềnh trông như tiên nữ.
Thêm vào đó, màn ảnh ba chiều bên cạnh cô bắt đầu xuất hiện hình ảnh, đúng như trong “Lạc Thần Phú” miêu tả: Mặt trời đã lặn về tây, bên bờ đầy cỏ tế tân, con sông Lạc mênh mông sóng nước, có một vị nữ thần, nhẹ tựa chim hồng, uyển chuyển như rồng...
Trần Hoài Kiêu nhìn cô gái trên sân khấu, kìm lòng không đặng bước thêm vài bước. Anh như ngừng thở.
Cô gái không vẽ hoa điền, trang điểm rất nhạt, thần thái cao quý. Đó là một phong cách mà anh chưa từng biết đến.
Dựa trên các văn bản cổ và trí tưởng tượng nghệ thuật của mình, Bạch Nhân soạn ra bộ “Trường Tụ Vũ” rất hàm súc, phối với đàn tranh, khèn và ống tiêu. Chỉ dựa vào một người, dựa vào sắc thái nghe nhìn của hội trường biểu diễn 3D, cô đã biểu diễn một điệu “Lạc Thần Đồ” sống động cho Khố Văn chiêm ngưỡng.
Thậm chí, bộ váy áo trên người cô cũng giống hệt như nữ thần được vẽ trong tranh của Lý lão đầu, tinh tế đến từng chi tiết.
Tuy âm nhạc đã kết thúc rất lâu nhưng Khố Văn vẫn nhìn chằm chằm về hướng cô gái vừa rời đi, hồi lâu không thể hoàn hồn.
Cảm giác hụt hẫng sau khi thỏa mãn ấy có lẽ cũng giống tiếng thở dài thẫn thờ của Tào Thực khi thấy Lạc Thần rời đi vào năm ấy.
Hồi lâu sau, Trần Hoài Kiêu cũng chưa thể bình tĩnh lại. Anh cụp mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Vốn phải rèn sắt khi còn nóng nhưng Trần Hoài Kiêu lại không nói một lời nào mà chỉ ngỡ ngàng đứng đó.
“Hoàng đế” không gấp, mà một đám “thái giám” bên cạnh gấp gần chết. Tôn Lê Lê vội vàng nói bằng tiếng Anh: “Ngài Khố Văn, đấy là Bạch Nhân - nghệ sĩ của công ty chúng tôi. Ban nãy cô ấy vừa tập múa Trường Tụ Vũ, nếu quấy rầy ngài thì thật có lỗi quá.”
“Đẹp quá…”
Hiển nhiên, Khố Văn đã rung động sâu sắc. Ông ta kích động quay sang nói với Trần Hoài Kiêu: “Trần tổng, gần đây tôi… tôi được tặng một bộ “Lạc Thần Đồ” của tiên sinh Lý Cảnh Tùng, cô gái trên bức vẽ giống hệt với nghệ sĩ vừa múa của quý công ty! Đúng là giống nhau như đúc! Đẹp quá! Quá khó tin!”
Khố Văn phấn khích đến mức không nói được thành lời, vốn từ ngữ ít ỏi đã không thể biểu đạt được tâm trạng xúc động của ông ta lúc này.
Bấy giờ, Trần Hoài Kiêu mới lấy lại tinh thần.
Non nửa tháng nay, ngày ngày Bạch Nhân luôn tự giam mình trong phòng tập thể dục để suy nghĩ điệu múa của cô.
Không phải cô đang tu tâm dưỡng tính, càng không phải trốn tránh… Cô đang dùng cách riêng của mình để cố gắng chuộc lại những tổn thất của anh, và thậm chí nhiều khả năng là cô đã lên sẵn kế hoạch ngay sau khi đưa “Lạc Thần đồ” cho Tô Diệp Thành!
Sự tính toán, chuẩn bị và trí thông minh của cô gái này thật sự khiến anh tâm phục khẩu phục.
Không hổ là người từng lớn lên bên cạnh ông cụ Trần, do ông cụ một tay đào tạo.
Năm ấy, khi ông cụ vừa ý, muốn cô làm cháu dâu của mình, ông mong cô có thể giúp ích cho sự nghiệp của Trần Hoài Kiêu.
Trần Hoài Kiêu sực tỉnh khỏi trạng thái thất thần, rồi nói với ngài Khố Văn: “Từ xưa đến nay, công ty chúng tôi luôn chú trọng bồi dưỡng tài năng cho các nghệ sĩ ở nhiều khía cạnh khác nhau. Đồng thời, chúng tôi không bỏ những khóa học về lịch sử văn hóa cổ điển, vì dẫu sao nghệ sĩ cũng mang hình tượng đại chúng, nếu chỉ có nghệ mà không có tài thì sẽ không thể hiện và truyền tải được văn hóa.”
Khố Văn và Trần Hoài Kiêu đi ra khỏi hội trường biểu diễn. Ra vẻ hài lòng, ông ta nói với Trần Hoài Kiêu: “Xem ra tôi không cần phải do dự nữa, những gì iku cần chính là một đối tác có chiều sâu như Trần tổng và quý công ty đây. Sau khi về, tôi sẽ cho người tới thảo luận về việc ký kết.”
Trần Hoài Kiêu bắt tay với ông ta một cách đúng mực: “Ngài Khố Văn, hợp tác vui vẻ.”
...
Sau khi tiễn ngài Khố Văn đi, Trần Hoài Kiêu quay lại phòng hóa trang ở hậu đài hội trường biểu diễn.
Cô gái duyên dáng xinh đẹp vừa nãy, lúc này đang ngồi trước gương tháo trang sức và nghiến răng gỡ những chiếc kẹp nhỏ trên búi tóc xuống.
Cô búi kiểu song hoàn phi thiên bắt chước cổ đại, nhưng phải dùng trên cả trăm cây kẹp nhỏ mới cố định được toàn bộ mái tóc. Ngay cả khi cô thực hiện động tác múa có cường độ lớn thì tóc cũng sẽ không bị rối loạn.
Nhưng gỡ kẹp là một việc rất tốn công.
Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của anh, Bạch Nhân quay lại nhìn anh.
Anh vẫn chưa thay bộ vest cao cấp của mình ra. Vóc dáng cao ráo, anh đang tì vào bàn trang điểm của cô, đôi chân dài thản nhiên kề gần bên cạnh cô.
Dù mặc vest nghiêm túc thế này nhưng có lẽ chỉ khi ở bên cô, anh mới dễ dàng trưng ra điệu bộ này.
“Thành công không?”
“Ừm.”
Bạch Nhân thở phào nhẹ nhõm, lười nhác nằm nhoài xuống bàn: “Cuối cùng...”
Trong khoảng thời gian này, cô luôn hết lòng suy ngẫm, cuối cùng không uổng phí.
Nhắm mắt lại, chợt cảm thấy đầu ngón tay anh đang chạm vào sợi tóc mình, Bạch Nhân nhạy cảm ngẩng đầu lên.
Chất giọng trầm thấp của anh truyền tới: “Đừng cử động.”
Cô nhìn vào gương, thấy người đàn ông tuấn tú sau lưng đang tập trung giúp cô gỡ búi tóc phức tạp trên đầu. Anh cẩn thận tháo từng chiếc kẹp xuống, cố gắng hết sức để không làm cô đau.
Động tác quá đỗi dịu dàng, như thể anh đang cầm một bảo vật hiếm có.
“Anh không giận em nữa à?” Cô thử hỏi dò.
Cô đã đền bù được tổn thất, chắc anh không tức giận nữa nhỉ.
Trần Hoài Kiêu lại bình tĩnh đáp: “Tôi giận không phải vì em hại tôi đánh mất quyền đại lý độc quyền.”
“Em biết, vì em “khôn nhà dại chợ” hả.” Bạch Nhân bĩu môi, tỏ vẻ vò đã mẻ lại sứt: “Em chẳng còn gì để nói, dù gì em là người ích kỷ mà, em chỉ tính toán cho bản thân thôi.”
Vừa dứt lời, cô thấy da đầu căng đau. Trần Hoài Kiêu nắm một sợi tóc của cô, rồi nói bằng giọng dọa dẫm: “Bím tóc của em nằm trên tay tôi đấy.”
“Trần Hoài Kiêu, anh kéo nữa thử xem! Kéo nữa em xem nào!”
Ra chiều nghi ngờ, Trần Hoài Kiêu nhẹ nhàng kéo tóc cô.
Bạch Nhân quay lại định đánh anh. Anh lại nắm cổ tay cô, đè cô lên bàn trang điểm.
“Trần Hoài Kiêu, anh...”
Cô còn chưa dứt lời, anh đã hôn lên môi cô.
Nụ hôn này đến quá đột ngột khiến Bạch Nhân hoàn toàn không chuẩn bị gì. Cô để mặc anh cạy mở răng và cuốn lấy thế giới của cô như một cơn gió ầm ĩ và nóng rực.
Giữa những nhịp thở, Bạch Nhân khẽ gọi tên anh: “Trần Hoài Kiêu, lát nữa sẽ có người vào đó…”
“Gọi anh trai đi.” Anh hôn sâu hơn, gần như cướp đoạt hô hấp của cô.
“Không phải… không phải anh không cho em gọi thế à.”
“Tôi không cho em bận rộn thì em sẽ tuân thủ à.”
Nghe tiếng bước chân bên ngoài, Bạch Nhân đẩy Trần Hoài Kiêu ra ngay: “Có người vào kìa!”
Cô vừa dứt lời thì Tôn Lê Lê dẫn theo vài nhân viên phụ trách trang điểm và tạo hình tới.
Thấy Trần Hoài Kiêu, họ hơi kinh ngạc, rồi mau chóng chào hỏi Trần Hoài Kiêu.
Trần Hoài Kiêu thấp giọng đáp “ừm”, hơi khó chịu vì bị cắt ngang.
Tôn Lê Lê thấy dấu son lem luốc trên môi Bạch Nhân, còn dính lây kha khá qua miệng Trần Hoài Kiêu, bèn mỉm cười đầy thâm ý, rồi nhanh nhảu bảo nhân viên tháo trang sức cho Bạch Nhân.
Ngay khi Trần Hoài Kiêu định rời đi thì Tôn Lê Lê đi tới và nói với Bạch Nhân: “Trần tổng tới đây đưa “Lạc Thần đồ” cho cậu à, đúng là quanh đi quẩn lại vẫn vào tay cậu mới hay.”
Bạch Nhân ngơ ngác: “‘Lạc Thần đồ”, nghĩa là sao?”
“Ôi trời! Ngài Khố Văn vừa cho người đưa “Lạc Thần đồ” tới đây, chỉ đích danh phải tặng bức tranh nữ thần này cho tiên nữ bạch y nhảy múa cực kỳ uyển chuyển ban nãy, sao vậy, Trần tổng… không nói cho cậu biết hả?”
Bạch Nhân nhìn Trần Hoài Kiêu.
Trần Hoài Kiêu khẽ kéo cà vạt, nhìn trời: “Có chuyện này ư, sao tôi lại không biết nhỉ.”
“...”
Bình luận facebook