Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 351: Bị phóng viên phát hiện
Tôi cau mày, đám phóng viên này đúng là “thính”, nhanh như vậy đã vây Hào Thiên rồi.
Để tránh gặp phải phiền phức, tôi nên bỏ đi thì hơn.
Tôi quay người, chuẩn bị bắt xe trở về studio.
Tôi đứng ở ven đường, đang định bắt xe thì một chiếc xe của bên truyền thông phóng qua trước mặt tôi. Chiếc xe vốn đã đi qua tôi, song lại quay ngược lại, một người cầm máy ảnh đột nhiên bước xuống xe, chĩa máy về phía tôi chụp liên tục, vừa chụp vừa kêu: “Sa Điệp! Sa Điệp!”
Vốn dĩ nơi này cách Hào Thiên một đoạn, bọn họ có kêu thì bên kia cũng không nghe thấy được. Nhưng đây là nơi nhạy cảm, sự xuất hiện của tôi đủ để giật hàng loạt tít báo rồi.
Đám phóng viên bên kia nhanh chóng nhận ra tôi, bọn họ ào ào chạy tới.
Tôi sợ hãi bỏ chạy!
Các phóng viên đuổi theo phía sau.
May mà tôi chỉ mang túi xách, lại không đi giày cao gót, mà đám phóng viên phải cầm đủ loại máy quay máy ảnh, túi lớn túi nhỏ, không chạy nhanh bằng tôi.
Ngày trước vì từng tới gần chỗ này để đưa cà phê, nên tôi rất quen đường, nhanh chóng rẽ vào một ngõ nhỏ.
Các phóng viên đều tưởng tôi chạy đằng trước nên nhanh chóng chạy thẳng đuổi theo.
Đã lâu không vận động, lần này lại chạy nhanh như vậy, tôi ngồi xổm xuống góc, vừa thở dốc vừa nghỉ ngơi.
Bên ngoài dần dần yên tĩnh lại.
Tôi ngồi nghỉ một lát, đột nhiên có một bóng đen chắn hết ánh mắt trời trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên trên. Chỉ thấy Lý Trọng Mạnh mặc một chiếc áo khoác ngoài màu xám đứng trước mặt tôi, anh ta đứng ngược sáng, vẻ mặt dịu dàng.
Chút dịu dàng này trong mùa đông lạnh giá lại chỉ khiến tôi cảm thấy càng thêm lạnh lẽo.
Lòng tôi trống rỗng.
Tất nhiên tôi biết người mình hy vọng là ai. Nhưng tôi càng hiểu rõ, người nắm rõ mọi hành vi cử chỉ của tôi trong lòng bàn tay không phải Lý Hào Kiệt mà là Lý Trọng Mạnh.
Lý Trọng Mạnh vươn tay ra, muốn kéo tôi đứng dậy.
Tôi do dự một lát rồi chìa tay về phía anh ta, sau đó đứng dậy.
Xe của Lý Trọng Mạnh dừng ở bên cạnh, người lái xe là Giang Thần.
Chúng tôi cùng ngồi ở ghế sau, Lý Trọng Mạnh kéo tay tôi hỏi: “Em muốn đi đâu?”
“Về studio.” Tôi đáp.
gt nghe tôi nói vậy thì khởi động xe, quay đầu đi về phía studio.
Trong xe yên lặng một cách kỳ lạ, qua hồi lâu, Lý Trọng Mạnh mới hỏi tôi: “Em và chị dâu gặp mặt nói gì?”
Anh ta không hỏi tôi đi đâu, gặp ai, mà hỏi thẳng là gặp Lưu Thục Huệ nói gì.
Đã trải qua bao nhiêu chuyện, tôi cũng không còn ngạc nhiên nữa, bèn nói: “Cũng chẳng có gì, chỉ là Lưu Thục Huệ đã biết thân phận của tôi, nên bảo tôi cách xa con trai bà ta ra.” Tôi nói xong lại bổ sung thêm: “Thật ra bà ta lo lắng quá rồi, tôi cũng chẳng định gặp mặt anh ấy.”
“Ừm.” Lý Trọng Mạnh chỉ lạnh nhạt đáp, không nói gì nữa. Có điều tay anh ta vẫn phủ lên mu bàn tay tôi.
Xe nhanh chóng chạy đến studio, chuyện cũng biết studio của tôi ở đây, trước đó Lý Trọng Mạnh cũng biết, tôi giải thích qua loa, anh ta cũng không nói gì.
Anh ta chỉ đưa tôi đến cửa, lúc đi thì bảo: “Tối anh sẽ đến đón em.” Rồi bỏ đi.
Tôi vào studio, vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy tiếng người nói chuyện xì xào bên trong.
“Ôi, nữ thần Đào Nhi. Chị không biết đâu, em thật sự rất sùng bái chị và cả chị Sa nữa. Em đã xem tác phẩm của hai chị từ lâu rồi, đặc biệt là nhà hàng Thời Đường này, sau khi biết chị là người thiết kế, em đã thắt lưng buộc bụng để đi ăn mấy lần đấy!”
Không cần nhìn tôi cũng biết là Thanh Thanh, một người hoàn toàn có thể khuấy động bầu không khí. Tính cách của Thanh Thanh khác xa tên cô ấy.
Cô ấy và Đào Nhi ở trong phòng họp. Trước đây chúng tôi không dùng căn phòng đó, do chuyện khi trước nên tôi cũng không định vào, chỉ đứng ngoài cửa.
Cửa phòng họp không đóng, Đào Nhi nhìn thấy tôi thì giơ tay chào hỏi: “Về rồi à?”
“Ừm.” Tôi gật đầu, thấy bọn họ đang ngồi đối diện nói chuyện thì hỏi: “Đây là...”
“Phỏng vấn.” Đào Nhi cười nói.
Vương Thanh Thanh quay lại, nhìn thấy tôi thì hai mắt phát sáng: “Nữ thần Sa Điệp!”
Nói xong cô ấy chạy đến bên tôi: “Chào nữ thần Sa Điệp, em cũng là fan của chị đó!”
“Chào cô.” Tôi vốn định nói thật với cô ấy, nhưng giờ lại quyết định đợi lát nữa thì nói sau vậy.
Đào Nhi thấy tôi trở về thì lập tức đứng dậy: “Studio của chúng ta có hai người, quyết định của mỗi người chiếm tỉ lệ 50%, tôi đã đồng ý rồi, còn lại phải xem nữ thần Sa Điệp rồi.”
Vương Thanh Thanh vừa nghe đã kéo tôi vào phòng họp rồi nói: “Chị Sa, chị có muốn hỏi vấn đề gì em không? Em nhất định sẽ biết gì nói nấy.”
Tôi không muốn vào phòng họp kia, bèn nói: “Tôi hỏi cô ở ngoài cũng được.”
“Vâng.” Vương Thanh Thanh lập tức thả tay tôi ra.
Tôi ngồi vào vị trí của mình, chỉ hỏi một câu: “Vì sao cô lại từ chức?”
“Chuyện này à...” Vương Thanh Thanh bất đắc dĩ nói: “Trước đây em có một người bạn rất thân, bạn ấy vừa xinh đẹp vừa có năng lực, sau này vì một vài chuyện mà người bạn đó đã bỏ đi. Vốn dĩ chuyện này cũng không sao, chỉ là có một đồng nghiệp ghét người bạn kia được lên chức, thế là chèn ép em khắp nơi. Em không chịu nổi nữa bèn từ chức.”
“Ai vậy?” Đào Nhi ở bên cạnh hỏi.
“Chị không biết đâu, là một đồng nghiệp trong công ty bọn em, tên là Trịnh Thảo.” Vương Thanh Thanh đáp.
Tuy trước đây công ty của tôi và Đào Nhi đều thuộc Hào Thiên, có điều không phải là một công ty, cho nên không có qua lại gì.
“Cô ta ấy à.” Nghe thấy tên này, tôi liền hiểu ra.
Vương Thanh Thanh thấy tôi như vậy thì mở to mắt hỏi: “Chị Sa, chị cũng biết cô ta à?”
“Biết chứ.” Tôi dùng tay chống má, nghiêng đầu nhìn Vương Thanh Thanh, như cười như không: “Cô không thấy tôi giống ai đó à?”
“Hả?” Vương Thanh Thanh chớp mắt nhìn tôi.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, cô ấy nhìn thật kĩ, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Nữ thần Sa Điệp chính là nữ thần Sa Điệp có một không hai, sao có thể giống ngôi sao nào đó chứ?”
“Ha ha ha.” Đào Nhi ở bên cạnh cười trộm.
Tôi cũng thấy bất đắc dĩ, đành giơ tay gõ nhẹ lên trán Vương Thanh Thanh: “Cái gì mà nữ thần với ngôi sao, tôi là Tống Duyên Khanh đây.”
“Cái gì?” Vương Thanh Thanh ngây người.
Cô ấy nhìn tôi, chớp máy một cái, rồi lại nhìn tôi chằm chằm, cứ như muốn dùng ánh mắt xuyên thủng mặt tôi vậy.
Sau đó cô ấy lại đứng dậy, đi quanh tôi một vòng!
“Thật sự là chị à!?” Mặt Vương Thanh Thanh lộ vẻ khó mà tin nổi: “Nhưng mà, nhưng mà... sao chị lại biến thành thế này? Hơn nữa còn đổi cả tên?”
“Chuyện này nói ra dài lắm.” Tôi kể tóm tắt chuyện của mình cho Vương Thanh Thanh.
Đã lâu không gặp, ba chúng tôi quyết định buổi tối đi ăn cơm. Đương nhiên là dẫn cả Thiểm Thiểm và Hạ Hạ đi cùng.
Quyết định xong, tôi bèn lấy điện thoại gọi cho Lý Trọng Mạnh, nói cho anh ta biết buổi tối không cần đến đón tôi nữa.
Để tránh gặp phải phiền phức, tôi nên bỏ đi thì hơn.
Tôi quay người, chuẩn bị bắt xe trở về studio.
Tôi đứng ở ven đường, đang định bắt xe thì một chiếc xe của bên truyền thông phóng qua trước mặt tôi. Chiếc xe vốn đã đi qua tôi, song lại quay ngược lại, một người cầm máy ảnh đột nhiên bước xuống xe, chĩa máy về phía tôi chụp liên tục, vừa chụp vừa kêu: “Sa Điệp! Sa Điệp!”
Vốn dĩ nơi này cách Hào Thiên một đoạn, bọn họ có kêu thì bên kia cũng không nghe thấy được. Nhưng đây là nơi nhạy cảm, sự xuất hiện của tôi đủ để giật hàng loạt tít báo rồi.
Đám phóng viên bên kia nhanh chóng nhận ra tôi, bọn họ ào ào chạy tới.
Tôi sợ hãi bỏ chạy!
Các phóng viên đuổi theo phía sau.
May mà tôi chỉ mang túi xách, lại không đi giày cao gót, mà đám phóng viên phải cầm đủ loại máy quay máy ảnh, túi lớn túi nhỏ, không chạy nhanh bằng tôi.
Ngày trước vì từng tới gần chỗ này để đưa cà phê, nên tôi rất quen đường, nhanh chóng rẽ vào một ngõ nhỏ.
Các phóng viên đều tưởng tôi chạy đằng trước nên nhanh chóng chạy thẳng đuổi theo.
Đã lâu không vận động, lần này lại chạy nhanh như vậy, tôi ngồi xổm xuống góc, vừa thở dốc vừa nghỉ ngơi.
Bên ngoài dần dần yên tĩnh lại.
Tôi ngồi nghỉ một lát, đột nhiên có một bóng đen chắn hết ánh mắt trời trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên trên. Chỉ thấy Lý Trọng Mạnh mặc một chiếc áo khoác ngoài màu xám đứng trước mặt tôi, anh ta đứng ngược sáng, vẻ mặt dịu dàng.
Chút dịu dàng này trong mùa đông lạnh giá lại chỉ khiến tôi cảm thấy càng thêm lạnh lẽo.
Lòng tôi trống rỗng.
Tất nhiên tôi biết người mình hy vọng là ai. Nhưng tôi càng hiểu rõ, người nắm rõ mọi hành vi cử chỉ của tôi trong lòng bàn tay không phải Lý Hào Kiệt mà là Lý Trọng Mạnh.
Lý Trọng Mạnh vươn tay ra, muốn kéo tôi đứng dậy.
Tôi do dự một lát rồi chìa tay về phía anh ta, sau đó đứng dậy.
Xe của Lý Trọng Mạnh dừng ở bên cạnh, người lái xe là Giang Thần.
Chúng tôi cùng ngồi ở ghế sau, Lý Trọng Mạnh kéo tay tôi hỏi: “Em muốn đi đâu?”
“Về studio.” Tôi đáp.
gt nghe tôi nói vậy thì khởi động xe, quay đầu đi về phía studio.
Trong xe yên lặng một cách kỳ lạ, qua hồi lâu, Lý Trọng Mạnh mới hỏi tôi: “Em và chị dâu gặp mặt nói gì?”
Anh ta không hỏi tôi đi đâu, gặp ai, mà hỏi thẳng là gặp Lưu Thục Huệ nói gì.
Đã trải qua bao nhiêu chuyện, tôi cũng không còn ngạc nhiên nữa, bèn nói: “Cũng chẳng có gì, chỉ là Lưu Thục Huệ đã biết thân phận của tôi, nên bảo tôi cách xa con trai bà ta ra.” Tôi nói xong lại bổ sung thêm: “Thật ra bà ta lo lắng quá rồi, tôi cũng chẳng định gặp mặt anh ấy.”
“Ừm.” Lý Trọng Mạnh chỉ lạnh nhạt đáp, không nói gì nữa. Có điều tay anh ta vẫn phủ lên mu bàn tay tôi.
Xe nhanh chóng chạy đến studio, chuyện cũng biết studio của tôi ở đây, trước đó Lý Trọng Mạnh cũng biết, tôi giải thích qua loa, anh ta cũng không nói gì.
Anh ta chỉ đưa tôi đến cửa, lúc đi thì bảo: “Tối anh sẽ đến đón em.” Rồi bỏ đi.
Tôi vào studio, vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy tiếng người nói chuyện xì xào bên trong.
“Ôi, nữ thần Đào Nhi. Chị không biết đâu, em thật sự rất sùng bái chị và cả chị Sa nữa. Em đã xem tác phẩm của hai chị từ lâu rồi, đặc biệt là nhà hàng Thời Đường này, sau khi biết chị là người thiết kế, em đã thắt lưng buộc bụng để đi ăn mấy lần đấy!”
Không cần nhìn tôi cũng biết là Thanh Thanh, một người hoàn toàn có thể khuấy động bầu không khí. Tính cách của Thanh Thanh khác xa tên cô ấy.
Cô ấy và Đào Nhi ở trong phòng họp. Trước đây chúng tôi không dùng căn phòng đó, do chuyện khi trước nên tôi cũng không định vào, chỉ đứng ngoài cửa.
Cửa phòng họp không đóng, Đào Nhi nhìn thấy tôi thì giơ tay chào hỏi: “Về rồi à?”
“Ừm.” Tôi gật đầu, thấy bọn họ đang ngồi đối diện nói chuyện thì hỏi: “Đây là...”
“Phỏng vấn.” Đào Nhi cười nói.
Vương Thanh Thanh quay lại, nhìn thấy tôi thì hai mắt phát sáng: “Nữ thần Sa Điệp!”
Nói xong cô ấy chạy đến bên tôi: “Chào nữ thần Sa Điệp, em cũng là fan của chị đó!”
“Chào cô.” Tôi vốn định nói thật với cô ấy, nhưng giờ lại quyết định đợi lát nữa thì nói sau vậy.
Đào Nhi thấy tôi trở về thì lập tức đứng dậy: “Studio của chúng ta có hai người, quyết định của mỗi người chiếm tỉ lệ 50%, tôi đã đồng ý rồi, còn lại phải xem nữ thần Sa Điệp rồi.”
Vương Thanh Thanh vừa nghe đã kéo tôi vào phòng họp rồi nói: “Chị Sa, chị có muốn hỏi vấn đề gì em không? Em nhất định sẽ biết gì nói nấy.”
Tôi không muốn vào phòng họp kia, bèn nói: “Tôi hỏi cô ở ngoài cũng được.”
“Vâng.” Vương Thanh Thanh lập tức thả tay tôi ra.
Tôi ngồi vào vị trí của mình, chỉ hỏi một câu: “Vì sao cô lại từ chức?”
“Chuyện này à...” Vương Thanh Thanh bất đắc dĩ nói: “Trước đây em có một người bạn rất thân, bạn ấy vừa xinh đẹp vừa có năng lực, sau này vì một vài chuyện mà người bạn đó đã bỏ đi. Vốn dĩ chuyện này cũng không sao, chỉ là có một đồng nghiệp ghét người bạn kia được lên chức, thế là chèn ép em khắp nơi. Em không chịu nổi nữa bèn từ chức.”
“Ai vậy?” Đào Nhi ở bên cạnh hỏi.
“Chị không biết đâu, là một đồng nghiệp trong công ty bọn em, tên là Trịnh Thảo.” Vương Thanh Thanh đáp.
Tuy trước đây công ty của tôi và Đào Nhi đều thuộc Hào Thiên, có điều không phải là một công ty, cho nên không có qua lại gì.
“Cô ta ấy à.” Nghe thấy tên này, tôi liền hiểu ra.
Vương Thanh Thanh thấy tôi như vậy thì mở to mắt hỏi: “Chị Sa, chị cũng biết cô ta à?”
“Biết chứ.” Tôi dùng tay chống má, nghiêng đầu nhìn Vương Thanh Thanh, như cười như không: “Cô không thấy tôi giống ai đó à?”
“Hả?” Vương Thanh Thanh chớp mắt nhìn tôi.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, cô ấy nhìn thật kĩ, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Nữ thần Sa Điệp chính là nữ thần Sa Điệp có một không hai, sao có thể giống ngôi sao nào đó chứ?”
“Ha ha ha.” Đào Nhi ở bên cạnh cười trộm.
Tôi cũng thấy bất đắc dĩ, đành giơ tay gõ nhẹ lên trán Vương Thanh Thanh: “Cái gì mà nữ thần với ngôi sao, tôi là Tống Duyên Khanh đây.”
“Cái gì?” Vương Thanh Thanh ngây người.
Cô ấy nhìn tôi, chớp máy một cái, rồi lại nhìn tôi chằm chằm, cứ như muốn dùng ánh mắt xuyên thủng mặt tôi vậy.
Sau đó cô ấy lại đứng dậy, đi quanh tôi một vòng!
“Thật sự là chị à!?” Mặt Vương Thanh Thanh lộ vẻ khó mà tin nổi: “Nhưng mà, nhưng mà... sao chị lại biến thành thế này? Hơn nữa còn đổi cả tên?”
“Chuyện này nói ra dài lắm.” Tôi kể tóm tắt chuyện của mình cho Vương Thanh Thanh.
Đã lâu không gặp, ba chúng tôi quyết định buổi tối đi ăn cơm. Đương nhiên là dẫn cả Thiểm Thiểm và Hạ Hạ đi cùng.
Quyết định xong, tôi bèn lấy điện thoại gọi cho Lý Trọng Mạnh, nói cho anh ta biết buổi tối không cần đến đón tôi nữa.
Bình luận facebook