• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thay chị gái lấy người tôi yêu thầm (3 Viewers)

  • Chương 376: Vì muốn thần không biết quỷ không hay mà giết bà ta

Ba ngày sau khi xảy ra chuyện, Thiểm Thiểm cứ ở mãi trong nhà, bởi vì Lý Hào Kiệt đã kiểm soát dư luận, nên đại đa số những blogger trên mạng khi share bài đều sẽ không nhắc đến chúng tôi.



Mà dù có người nhắc đến, cũng sẽ bị xóa bỏ.



Trong phần bình luận mà nhắc, sẽ bị người anh thuê cùng với cư dân mạng mắng đuổi.



Trải qua ba ngày này, tôi và Thiểm Thiểm được đặt ở vị trí người bị hại, không ai nói gì, ai nhắc đến chúng tôi đều sẽ ăn mắng: Bọn họ đã đủ thê thảm rồi, có thể đừng mang bọn họ ra, nói những lời như vậy hay không.



Vì vậy cho đến nay, nhân vật chính của cả vụ việc chỉ có Tề Lam và Lý Trọng Mạnh.



Chỉ là qua ba ngày, các blogger cùng những trang mạng tầm cỡ đều bắt đầu đua theo đề tài này để nhận sự chú ý, đăng những bình luận liên quan đến vụ việc này, tuy đa phần đang chỉ trích Tề Lam là kẻ thứ ba, nhưng có nhiều bình luận bắt đầu chuyển hướng công kích sang Lý Trọng Mạnh.



Dù sao trong chuyện này, là anh ta chủ động, Tề Lam chẳng qua chỉ là một con tốt nhỏ bé.




Nếu anh ta không chủ động, đám lửa này tự khắc sẽ không cháy lên được.



Nhiều bình luận cho rằng, Tề Lam chẳng qua chỉ là một cô gái 20 tuổi, vẫn chưa đủ trải đời, lại gặp phải Lý Trọng Mạnh dịu dàng ấm áp, kỹ thuật tốt, sự nghiệp thành công, tự nhiên sẽ mất đi chừng mực.



Những kiểu bình luận này bắt đầu chiếm thế thượng phong trên mạng.



Những blogger khác khi thấy tình hình này cũng đều phát biểu quan điểm tương tự như vậy.



Sức mạnh của mạng xã hội rất lớn, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Lý Trọng Mạnh từ một lương y trở thành kẻ xấu vô đạo đức, khinh miệt ngành y.



Trong lúc tôi lướt xem những bình luận như vậy, lòng không kiềm được sự lo lắng.



Nếu tôi là nhân vật chính, thì kể cho nội tâm có mạnh mẽ biết bao, e rằng cũng phải sụp đổ.



Nhưng mấy ngày nay, mặc kệ trên mạng chửi rủa thế nào, Lý Trọng Mạnh cũng không lên tiếng, thậm chí tôi còn nghi ngờ anh ta có phải đã xuất ngoại, hoàn toàn không quan tâm những việc xảy ra trong nước rồi hay không.



Gần đây, tôi cùng Đào Nhi đang bận thiết kế phòng trà.




Hai người chúng tôi rất ăn ý, hơn nữa phong cách lần này của phòng trà hoàn toàn thuộc lĩnh vực mà chúng tôi nắm rõ.



Vì thế trong lúc thiết kế, có thể coi như việc quen dễ làm.



Tối hôm đó, bản vẽ phòng trà đã đến bước phủ màu cuối cùng để xuất bản thảo, hăng hái làm một mạch cho hết công việc, hai người chúng tôi tăng ca thêm một lúc.



Sau khi bản vẽ được nhuộm màu xong, phát hiện có chỗ không hài lòng, liền sửa lại lần nữa.



Đợi đến lúc xong việc, thì cũng đã hơn 11 giờ rồi.



Đào Nhi tính đưa tôi về nhà. Kết quả chúng tôi vừa ra khỏi cửa, đã ngửi thấy một mùi rượu rất nồng.



Tôi quay đầu tìm kiếm nơi tỏa ra mùi ấy, vừa quay đầu đã nhìn thấy có một người đang dựa vào góc tường, ngồi ở đó không nhúc nhích.



Tôi và Đào Nhi bị đều bị dọa hết hồn.



Hai đứa chúng tôi nhìn nhau, quyết định cùng qua chỗ đó.



Đào Nhi cầm điện thoại, mở đèn pin trên điện thoại chiếu sáng.



Nhìn theo ánh sáng, tôi mới thấy người nằm đó không phải ai khác mà là nhân vật được nhắc đến nhiều nhất trên mạng hiện nay, Lý Trọng Mạnh.



Anh ta sao lại ở đây?



Nhìn thấy anh ấy như vậy, trong lòng tôi rất buồn, do dự một chút rồi mới đi đến đẩy anh ấy vài cái: “Tỉnh không vậy?”



Mí mắt người đàn ông hơi hơi nhấc lên, nhìn tôi, khóe miệng hơi co rút, cười nói: “Anh như vậy, em vui lắm đúng không?”



Không thể ngờ sau bao nhiêu ngày không gặp, Lý Trọng Mạnh câu đầu tiên nói ra sau khi thấy tôi lại là câu này.



Tôi không hiểu tại sao Lý Trọng Mạnh lại nghĩ như vậy, hai chúng tôi không thù không hận, sao tôi lại mong muốn anh ấy phải thảm hại như vậy?



Tôi hơi chau mày: “Đứng dậy đi, ở đây lạnh, em gọi xe đưa anh về nhà.”



Người đàn ông lắc đầu, cười khổ: “Nhà? Em không còn ở đó nữa, làm gì còn nhà?”



Lời của anh ấy như đâm thẳng vào tim, tôi muốn đỡ anh dậy, nhưng Lý Trọng Mạnh quá nặng, lúc anh ấy tỉnh táo tôi còn chưa chắc đã dìu được, giờ uống say như vậy, trọng lượng cơ thể đã lớn hơn thể trọng, tôi càng không đỡ được.



Đào Nhi đang đứng bên cạnh: “Báo cảnh sát đi.”



“Đừng.” Tôi nghĩ đến anh ấy là người nổi tiếng, lỡ mà đến cục cảnh sát, chắc chắn sẽ lại lên hot search: “Thử lại lần nữa đi.”



Tôi cùng Đào Nhi dốc hết sức bình sinh mới kéo được Lý Trọng Mạnh lên phòng làm việc, đặt anh ấy lên ghế sô - pha.



Đến lúc xong việc, cả người tôi đều toát mồ hôi.



Thực ra tôi không chắc chắn Lý Trọng Mạnh hiện giờ đang thật sự uống say nằm trước cửa chỗ chúng tôi hay là đang diễn kịch, e rằng một lúc nữa sẽ có rất nhiều vệ sĩ đang đợi chúng tôi.



Suy cho cùng xảy ra việc như vậy, giờ anh ấy thân bại danh liệt, rất có thể sẽ làm ra những chuyện như ngọc nát đá tan, hủy hoại cả tốt lẫn xấu.



Tôi nói với Đào Nhi: “Cậu về trước đi, tớ gọi điện cho Lý Hào Kiệt, bảo anh ấy đến.”



“Để tớ ở cùng cậu.” Đào Nhi không chịu để tôi một mình.



“Không sao đâu, tớ ở bên anh ấy lâu như vậy rồi, mấy chuyện như này vẫn có chừng mực, cậu cứ đi đi.”



Sau khi nghe tôi khuyên vài lời, Đào Nhi cuối cùng cũng rời đi.



Đợi Đào Nhi đi rồi, tôi chuẩn bị gọi điện thoại cho Lý Hào Kiệt.



Nhưng khi tôi tìm điện thoại chuẩn bị quay số, một cánh tay bỗng nhiên hất ngang qua, cướp đi điện thoại của tôi.



Tôi giật mình quay người, nhìn thấy Lý Trọng Mạnh vừa nãy còn say khướt giờ đã tỉnh, cầm điện thoại nhìn tôi.



Chỉ là ánh mắt rất vô thức, vừa nhìn đã biết là người đang say.



Sau khi xác nhận anh ta vẫn đang say, lòng tôi mới hơi vui mừng, nhưng cũng có chút căng thẳng, sợ đây chỉ là cái bẫy.



Trong lúc tôi lo lắng Lý Trọng Mạnh sẽ làm ra chuyện gì, người đàn ông bỗng ngồi dậy trên sofa, khóe miệng nổi ý cười cay đắng, nghiêng đầu: “Nhìn xem, rời xa anh, em sống rất tốt, thế nên, tất cả mọi người chẳng ai cần anh.”



“Không đâu.” Tôi vô thức nói.



Nhưng tôi không hiểu tại sao Lý Trọng Mạnh bỗng dưng lại nói những lời này.



Ánh mắt Lý Trọng Mạnh đục ngầu, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía tôi, hình như là đang nhìn tôi, lại giống như đang không nhìn, hơi mở miệng: “Quả nhiên, dù ở đâu anh cũng là kẻ thừa thãi, sẽ chẳng có ai thích anh, em biết không? Thực ra lúc bé, mẹ thường hay mắng chửi anh; bà mắng anh là phế vật, mắng anh không thể trói buộc trái tim của ba, nói anh làm gì cũng không ra hồn. Vì thế từ nhỏ anh đã chăm chỉ hơn người khác, hy vọng nhận được lời khen từ mẹ, nhưng bất kể anh cố gắng thế nào, được điểm tuyệt đối hay đứng đầu toàn khối, mẹ cũng không khích lệ anh nửa câu. Nhưng chỉ cần anh làm không tốt một chút, mẹ sẽ đánh anh, mắng anh, bảo anh vô dụng.”



Tôi đứng ở đó nghe lời Lý Trọng Mạnh nói, trước mắt tựa như xuất hiện một bé trai nhỏ bé đáng thương cùng một người phụ nữ lạnh lùng vô tình.



Thì ra Lý Trọng Mạnh hồi bé đáng thương đến vậy.



Tôi bước lên hai bước.



Lý Trọng Mạnh không nhìn tôi, tiếp tục nói: “Hồi còn rất bé, anh đã biết anh là con nhà họ Lý, lúc đó anh thường thấy tin tức về nhà họ Lý được đăng trên báo, vốn anh chẳng suy nghĩ gì nhiều, cho đến khi lên lớp 12, Tiểu Kiệt bắt đầu xuất đầu lộ diện trên những trang báo…Mẹ anh từ lúc đó bắt đầu chửi mắng anh thậm tệ hơn, lúc nào cũng so sánh anh với Tiểu Kiệt, rõ ràng ở tuổi của nó, anh cũng đứng nhất khối, cũng đạt giải nhất Olympic toán học quốc tế, thế nhưng mẹ đã quên hết, anh mà cãi lại là mẹ sẽ đánh anh…



Sau khi thi đại học xong, bà biết bà sắp phải xa anh rồi, liền phát tiết lên anh, bắt anh học thương mại, để có thể giỏi hơn tất cả những đứa con nhà họ Lý, lúc đó, anh lén sửa nguyện vọng, sửa thành ngành y.”



Nghe đến đây, tôi vốn đang rất buồn.



Nhưng lúc ấy trên mặt Lý Trọng Mạnh bỗng nổi lên nụ cười kỳ dị, dừng lại một lúc lâu mới mở miệng nói tiếp: “Vì để thần không biết quỷ không hay mà giết chết bà ta.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom