Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 381: Mẹ mày chính là hồ Ly tinh
Tôi nhanh chóng ngồi xổm xuống, khuyên Thiểm Thiểm: “Thiểm Thiểm, hai tháng thôi mẹ sẽ về đón con…” Tôi nói xong lại cảm thấy lâu quá, nói tiếp: “Hay là, 1 tháng?”
“Không được! Một ngày cũng không được! Con không muốn về!” Thiểm Thiểm ôm lấy cánh tay tôi, chết cũng không buông tay.
“Thiểm Thiểm ngoan, mẹ là vì tốt cho con, như này đi, 2 tuần được không?”
“Không!”
Thiểm Thiểm liều mạng lắc đầu.
Thấy Thiểm Thiểm không đồng ý, tôi vì dỗ nó, mới nói: “Như này nhé, mẹ về cùng con có được không?”
“Vậy ba thì sao?” Thiểm Thiểm hỏi tôi.
Từ khi tôi ở cùng Lý Hào Kiệt, mỗi ngày Thiểm Thiểm đều quấn lấy anh, cho dù anh trở về muộn thế nào, nó cũng sẽ ở nhà chờ anh.
Giờ nó tách ra, nếu 50% nguyên nhân là không nỡ rời xa tôi. Vậy 50% còn lại là không nỡ rời xa Lý Hào Kiệt.
Chỉ tiếc là, chuyện của Lý Hào Kiệt tôi không thể quyết định: “Mẹ cùng con trở về, hai tuần sau quay lại gặp ba có được không?”
Thiểm Thiểm nghe tôi nói vậy, trên mặt nhỏ có vài phần do dự, chỉ là dường như nghĩ rằng dù sao tôi cũng về, liền gật đầu: “Được ạ!”
Sau khi Thiểm Thiểm đồng ý, tôi mới cùng Mưu Đạo Sinh, Mưu Lan Tích, cùng ba người giúp việc đến sân bay.
Thế nhưng, tôi không hề đặt vé máy bay.
Tôi nghĩ, chờ tới sân bay tôi tìm lý do rời đi, chờ Thiểm Thiểm lên máy bay rồi, hối hận cũng không kịp, nó là một đứa trẻ, cũng không thể làm gì hơn.
Thế nhưng, mọi sự khó lường.
Khi tôi vừa sắp xếp ổn thỏa, vừa chuẩn bị lên xe ra sân bay, điện thoại liền reo lên.
Là số riêng của tôi.
Điện thoại của Lý Hào Kiệt.
Tôi vừa nghe điện thoại, bên kia liền truyền đến giọng nói trầm khàn của anh: “Em đang ở đâu vậy? Ở cùng Thiểm Thiểm sao?”
“Vâng.” Tôi cúi đầu nhìn Thiểm Thiểm bên cạnh.
Thực ra chuyện tôi muốn đưa Thiểm Thiểm về thị trấn Tô, còn chưa nói với anh.
Anh nhanh chóng nói: “Mang Thiểm Thiểm đến bệnh viện Thánh Tâm, lập tức.”
“Hả?” Tôi ngây người.
“Tối qua ông nội nhập viện rồi, giờ sinh mệnh mong manh, muốn gặp Thiểm Thiểm lần cuối.” Lý Hào Kiệt nói.
Lời của anh, khiến đầu óc tôi rối loạn, nhìn taxi vốn đã đặt để ra sân bay trước mặt, tôi mở cửa xe rồi nói với Mưu Đạo Sinh: “Xin lỗi, Thiểm Thiểm không thể đi rồi, ông cụ Lý có chuyện rồi, tôi phải đưa Thiểm Thiểm đi gặp ông ấy.”
“Vậy cô đi nhanh đi.” Mưu Đạo Sinh không nói hai lời, liền để người giúp việc dỡ hành lí xuống.
Tôi cùng Thiểm Thiểm lên xe đi tới bệnh viện Thánh tâm.
Lúc chúng tôi tới bệnh viện. bên ngoài bệnh viện chăng đầy cảnh giới tuyến, có bảo vệ canh gác.
Bên cạnh đỗ rất nhiều xe thương vụ, vừa nhìn đã biết là xe của nhà báo.
Trước khi xuống xe, tôi đeo kính râm và khẩu trang, cũng đội mũ và quấn khăn cho Thiểm Thiểm.
Xe vừa dừng, tôi liền ôm Thiểm Thiểm xông vào bệnh viện.
Lúc này, Lý Nam Hào đã ở phòng chăm sóc đặc biệt.
Lúc chúng tôi đi vào, Lý Thục Bạch, Lý Trọng Khánh cũng ở đây, lại chỉ không thấy Lý Trọng Mạnh.
Thực ra tôi đã biết từ trước, anh ta không thể ở đây, giờ Lý Nam Hào bệnh đến như vậy, tám phần mười là do chuyện tin đồn lan rộng của anh ta.
Có thể nói đưa chuyện xấu của Lý Nam Hào ra ánh sáng, ông ấy lớn tuổi rồi, giờ lại nổ ra tin xấu, tự nhiên sẽ chịu không nổi đả kích.
Tôi và Thiểm Thiểm vừa tới, Lý Thục Bạch trực tiếp đi tới nói: “Vậy mà cô vẫn còn mặt mũi đến đây?”
“Tiểu Bạch.” Lý Trọng Khánh kéo lấy Lý Thục Bạch: “Là ba gọi họ tới.”
Lý Thục Bạch cực kì tức giận, thật ra bà ta cũng biết là như vậy, nhưng nhìn thấy tôi, vẫn là nhịn không được mà bốc hỏa.
Lý Thục Bạch chỉ tôi nói: “Nếu không phải cái đồ hồ ly tinh này hại nhà họ Lý, ba chúng ta sẽ như vậy sao?”
Nghe bà ta nói như vậy, Thiểm Thiểm vốn núp sau lưng tôi, bỗng đi ra phía trước, hất cằm, một chút cũng không khúm núm nói: “Không được nói mẹ con như thế.”
“Sao cơ? Dám làm lại không cho người khác nói? Mẹ mày chính là hồ li tinh, quyến rũ đàn ông còn chưa đủ, nếu không sao mày có nhiều…”
“Bốp!”
Lời Lý Thục Bạch còn chưa nói xong, tôi đã giơ tay tát bà ta một cái!
“Cô dám đánh tôi?”
Lý Thục Bạch bỗng có chút lơ mơ. Bà ta dường như căn bản không nghĩ rằng tôi sẽ đánh bà ta.
Vốn tôi muốn hòa thuận với người nhà họ Lý, nhưng nhịn không nổi rồi, nói với Lý Thục Bạch: “Trước mặt con trai tôi, bà dám nói linh tinh, tôi đánh bà còn chưa đủ.”
“Tôi nói linh tinh? Tôi nói linh tinh thế nào? Lẽ nào cô không quyến rũ em trai tôi, không quyến rũ cháu trai tôi? Có còn mặt mũi nữa không?’
Lý Thục Bạch nóng rồi!
Nói không lựa lời.
“Tôi…”
“Cô ấy không có.”
Tiếng Lý Hào Kiệt vang lên sau lưng tôi.
Anh đi tới bên cạnh tôi, ôm Thiểm Thiểm vào lòng, trên mặt lạnh tanh, đôi mắt thâm trầm nhìn Lý Thục Bạch, mang vài phần cảnh cáo, nói: “Cô ấy không quyến rũ ai trong chúng tôi cả, nếu có thể lựa chọn, cô ấy khẳng định cũng không muốn bị cuốn vào vũng nước đục này. Vì thế, cô à, đừng nói linh tinh nữa.”
Vừa thấy Lý Hào Kiệt tới, Lý Thục Bạch lập tức càng tức giận, chỉ tôi nói: “Cô ta vừa đánh cô.”
“Đó khẳng định là do cô nói linh tinh.” Lý Hào Kiệt bình tĩnh nói.
Lý Thục Bạch không ngờ, Lý Hào Kiệt cũng không nói giúp bà ta, xoay người kéo Lý Trọng Khánh: “Anh, anh nhìn xem, con trai anh giỏi quá, chỉ biết giúp người ngoài.”
Tôi đứng ở một bên, giờ nghĩ lại quả thực có chút hối hận.
Nói tới cùng, Lý Thục Bạch là bề trên, làm sao tôi lại đánh bà ta cơ chứ.
Lúc này, Thiểm Thiểm bị Lý Hào Kiệt ôm trong lòng nói: “Ba, bà ấy là người xấu, bà ấy nói mẹ là hồ ly tinh, mẹ mới đánh bà ấy!”
Lý Trọng Khánh hiển nhiên cũng lười quản chuyện này, xua tay nói: “Được rồi, đưa Thiểm Thiểm vào đi.”
Lý Hào Kiệt ôm Thiểm Thiểm đi vào trong.
Tôi vốn muốn đi theo, nhưng Lý Thục Bạch trực tiếp kéo lấy tôi: “Cô vào làm gì? Còn chê ba tôi chưa đủ thảm phải không, muốn vào chọc ông tức chết sao?”
“Để cô ấy vào.” Lý Hào Kiệt ôm Thiểm Thiểm, xoay người nói với Lý Thục Bạch.
Lý Thục Bạch không cho: “Dựa vào cái gì? Cô ta là thứ gì, dựa vào đâu mà để cô ta vào?”
Lý Hào Kiệt nhàn nhạt nhìn Lý Thục Bạch, cũng không tranh luận với bà ta, chỉ nói: “Cô à, tôi cảm thấy cô không chịu được thì đi tìm đàn ông đi, đỡ cho cứ thấy phụ nữ bình thường lại cảm thấy người ta không bình thường.”
Một câu, Lý Thục Bạch oán giận, mặt lúc trắng lúc đen.
Kéo lấy tôi, nửa ngày sau mới nói: “Cháu có ý gì? Cô tự mình kiếm cơm ăn, không có đàn ông cũng không phải không sống được. Cháu có ý gì?”
Nhất thời, Lý Thục Bạch cũng không để ý đến tôi, kéo Lý Hào Kiệt, cả người giống như phát điên vậy.
Y tá cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đi tới nói: “Đừng ồn ào lớn tiếng.”
“Không phải nói không có đàn ông là không sống được, chỉ là phụ nữ lớn tuổi rồi, đều trở nên thông tình đạt lí, mà cô thì sao?” Lý Hào Kiệt nói: “Chuyện lần trước tôi đến công ti của cô, cô vì nhân viên mặc váy quá ngắn, son quá sặc sỡ mà mắng cả một buổi chiều, hại tôi phải ở bên cạnh chờ, tôi vẫn còn nhớ đó.”
“Lẽ nào không phải sao?” Lý Thục Bạch tức giận: “Cô ta đã có bạn trai rồi, mặc váy ngắn như thế, trang điểm đậm như thế cho ai xem? Quyến rũ ai chứ? Đều là hồ ly tinh!”
“Không được! Một ngày cũng không được! Con không muốn về!” Thiểm Thiểm ôm lấy cánh tay tôi, chết cũng không buông tay.
“Thiểm Thiểm ngoan, mẹ là vì tốt cho con, như này đi, 2 tuần được không?”
“Không!”
Thiểm Thiểm liều mạng lắc đầu.
Thấy Thiểm Thiểm không đồng ý, tôi vì dỗ nó, mới nói: “Như này nhé, mẹ về cùng con có được không?”
“Vậy ba thì sao?” Thiểm Thiểm hỏi tôi.
Từ khi tôi ở cùng Lý Hào Kiệt, mỗi ngày Thiểm Thiểm đều quấn lấy anh, cho dù anh trở về muộn thế nào, nó cũng sẽ ở nhà chờ anh.
Giờ nó tách ra, nếu 50% nguyên nhân là không nỡ rời xa tôi. Vậy 50% còn lại là không nỡ rời xa Lý Hào Kiệt.
Chỉ tiếc là, chuyện của Lý Hào Kiệt tôi không thể quyết định: “Mẹ cùng con trở về, hai tuần sau quay lại gặp ba có được không?”
Thiểm Thiểm nghe tôi nói vậy, trên mặt nhỏ có vài phần do dự, chỉ là dường như nghĩ rằng dù sao tôi cũng về, liền gật đầu: “Được ạ!”
Sau khi Thiểm Thiểm đồng ý, tôi mới cùng Mưu Đạo Sinh, Mưu Lan Tích, cùng ba người giúp việc đến sân bay.
Thế nhưng, tôi không hề đặt vé máy bay.
Tôi nghĩ, chờ tới sân bay tôi tìm lý do rời đi, chờ Thiểm Thiểm lên máy bay rồi, hối hận cũng không kịp, nó là một đứa trẻ, cũng không thể làm gì hơn.
Thế nhưng, mọi sự khó lường.
Khi tôi vừa sắp xếp ổn thỏa, vừa chuẩn bị lên xe ra sân bay, điện thoại liền reo lên.
Là số riêng của tôi.
Điện thoại của Lý Hào Kiệt.
Tôi vừa nghe điện thoại, bên kia liền truyền đến giọng nói trầm khàn của anh: “Em đang ở đâu vậy? Ở cùng Thiểm Thiểm sao?”
“Vâng.” Tôi cúi đầu nhìn Thiểm Thiểm bên cạnh.
Thực ra chuyện tôi muốn đưa Thiểm Thiểm về thị trấn Tô, còn chưa nói với anh.
Anh nhanh chóng nói: “Mang Thiểm Thiểm đến bệnh viện Thánh Tâm, lập tức.”
“Hả?” Tôi ngây người.
“Tối qua ông nội nhập viện rồi, giờ sinh mệnh mong manh, muốn gặp Thiểm Thiểm lần cuối.” Lý Hào Kiệt nói.
Lời của anh, khiến đầu óc tôi rối loạn, nhìn taxi vốn đã đặt để ra sân bay trước mặt, tôi mở cửa xe rồi nói với Mưu Đạo Sinh: “Xin lỗi, Thiểm Thiểm không thể đi rồi, ông cụ Lý có chuyện rồi, tôi phải đưa Thiểm Thiểm đi gặp ông ấy.”
“Vậy cô đi nhanh đi.” Mưu Đạo Sinh không nói hai lời, liền để người giúp việc dỡ hành lí xuống.
Tôi cùng Thiểm Thiểm lên xe đi tới bệnh viện Thánh tâm.
Lúc chúng tôi tới bệnh viện. bên ngoài bệnh viện chăng đầy cảnh giới tuyến, có bảo vệ canh gác.
Bên cạnh đỗ rất nhiều xe thương vụ, vừa nhìn đã biết là xe của nhà báo.
Trước khi xuống xe, tôi đeo kính râm và khẩu trang, cũng đội mũ và quấn khăn cho Thiểm Thiểm.
Xe vừa dừng, tôi liền ôm Thiểm Thiểm xông vào bệnh viện.
Lúc này, Lý Nam Hào đã ở phòng chăm sóc đặc biệt.
Lúc chúng tôi đi vào, Lý Thục Bạch, Lý Trọng Khánh cũng ở đây, lại chỉ không thấy Lý Trọng Mạnh.
Thực ra tôi đã biết từ trước, anh ta không thể ở đây, giờ Lý Nam Hào bệnh đến như vậy, tám phần mười là do chuyện tin đồn lan rộng của anh ta.
Có thể nói đưa chuyện xấu của Lý Nam Hào ra ánh sáng, ông ấy lớn tuổi rồi, giờ lại nổ ra tin xấu, tự nhiên sẽ chịu không nổi đả kích.
Tôi và Thiểm Thiểm vừa tới, Lý Thục Bạch trực tiếp đi tới nói: “Vậy mà cô vẫn còn mặt mũi đến đây?”
“Tiểu Bạch.” Lý Trọng Khánh kéo lấy Lý Thục Bạch: “Là ba gọi họ tới.”
Lý Thục Bạch cực kì tức giận, thật ra bà ta cũng biết là như vậy, nhưng nhìn thấy tôi, vẫn là nhịn không được mà bốc hỏa.
Lý Thục Bạch chỉ tôi nói: “Nếu không phải cái đồ hồ ly tinh này hại nhà họ Lý, ba chúng ta sẽ như vậy sao?”
Nghe bà ta nói như vậy, Thiểm Thiểm vốn núp sau lưng tôi, bỗng đi ra phía trước, hất cằm, một chút cũng không khúm núm nói: “Không được nói mẹ con như thế.”
“Sao cơ? Dám làm lại không cho người khác nói? Mẹ mày chính là hồ li tinh, quyến rũ đàn ông còn chưa đủ, nếu không sao mày có nhiều…”
“Bốp!”
Lời Lý Thục Bạch còn chưa nói xong, tôi đã giơ tay tát bà ta một cái!
“Cô dám đánh tôi?”
Lý Thục Bạch bỗng có chút lơ mơ. Bà ta dường như căn bản không nghĩ rằng tôi sẽ đánh bà ta.
Vốn tôi muốn hòa thuận với người nhà họ Lý, nhưng nhịn không nổi rồi, nói với Lý Thục Bạch: “Trước mặt con trai tôi, bà dám nói linh tinh, tôi đánh bà còn chưa đủ.”
“Tôi nói linh tinh? Tôi nói linh tinh thế nào? Lẽ nào cô không quyến rũ em trai tôi, không quyến rũ cháu trai tôi? Có còn mặt mũi nữa không?’
Lý Thục Bạch nóng rồi!
Nói không lựa lời.
“Tôi…”
“Cô ấy không có.”
Tiếng Lý Hào Kiệt vang lên sau lưng tôi.
Anh đi tới bên cạnh tôi, ôm Thiểm Thiểm vào lòng, trên mặt lạnh tanh, đôi mắt thâm trầm nhìn Lý Thục Bạch, mang vài phần cảnh cáo, nói: “Cô ấy không quyến rũ ai trong chúng tôi cả, nếu có thể lựa chọn, cô ấy khẳng định cũng không muốn bị cuốn vào vũng nước đục này. Vì thế, cô à, đừng nói linh tinh nữa.”
Vừa thấy Lý Hào Kiệt tới, Lý Thục Bạch lập tức càng tức giận, chỉ tôi nói: “Cô ta vừa đánh cô.”
“Đó khẳng định là do cô nói linh tinh.” Lý Hào Kiệt bình tĩnh nói.
Lý Thục Bạch không ngờ, Lý Hào Kiệt cũng không nói giúp bà ta, xoay người kéo Lý Trọng Khánh: “Anh, anh nhìn xem, con trai anh giỏi quá, chỉ biết giúp người ngoài.”
Tôi đứng ở một bên, giờ nghĩ lại quả thực có chút hối hận.
Nói tới cùng, Lý Thục Bạch là bề trên, làm sao tôi lại đánh bà ta cơ chứ.
Lúc này, Thiểm Thiểm bị Lý Hào Kiệt ôm trong lòng nói: “Ba, bà ấy là người xấu, bà ấy nói mẹ là hồ ly tinh, mẹ mới đánh bà ấy!”
Lý Trọng Khánh hiển nhiên cũng lười quản chuyện này, xua tay nói: “Được rồi, đưa Thiểm Thiểm vào đi.”
Lý Hào Kiệt ôm Thiểm Thiểm đi vào trong.
Tôi vốn muốn đi theo, nhưng Lý Thục Bạch trực tiếp kéo lấy tôi: “Cô vào làm gì? Còn chê ba tôi chưa đủ thảm phải không, muốn vào chọc ông tức chết sao?”
“Để cô ấy vào.” Lý Hào Kiệt ôm Thiểm Thiểm, xoay người nói với Lý Thục Bạch.
Lý Thục Bạch không cho: “Dựa vào cái gì? Cô ta là thứ gì, dựa vào đâu mà để cô ta vào?”
Lý Hào Kiệt nhàn nhạt nhìn Lý Thục Bạch, cũng không tranh luận với bà ta, chỉ nói: “Cô à, tôi cảm thấy cô không chịu được thì đi tìm đàn ông đi, đỡ cho cứ thấy phụ nữ bình thường lại cảm thấy người ta không bình thường.”
Một câu, Lý Thục Bạch oán giận, mặt lúc trắng lúc đen.
Kéo lấy tôi, nửa ngày sau mới nói: “Cháu có ý gì? Cô tự mình kiếm cơm ăn, không có đàn ông cũng không phải không sống được. Cháu có ý gì?”
Nhất thời, Lý Thục Bạch cũng không để ý đến tôi, kéo Lý Hào Kiệt, cả người giống như phát điên vậy.
Y tá cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đi tới nói: “Đừng ồn ào lớn tiếng.”
“Không phải nói không có đàn ông là không sống được, chỉ là phụ nữ lớn tuổi rồi, đều trở nên thông tình đạt lí, mà cô thì sao?” Lý Hào Kiệt nói: “Chuyện lần trước tôi đến công ti của cô, cô vì nhân viên mặc váy quá ngắn, son quá sặc sỡ mà mắng cả một buổi chiều, hại tôi phải ở bên cạnh chờ, tôi vẫn còn nhớ đó.”
“Lẽ nào không phải sao?” Lý Thục Bạch tức giận: “Cô ta đã có bạn trai rồi, mặc váy ngắn như thế, trang điểm đậm như thế cho ai xem? Quyến rũ ai chứ? Đều là hồ ly tinh!”
Bình luận facebook