Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 445: Đàn ông bất luận độ tuổi nào đều thích phụ nữ tuổi hai mươi
Tôi không ngẩng đầu, không nhìn thấy nét mặt của Giang Linh.
Có điều những điều này đối với tôi cũng không quan trọng nữa.
Giang Linh im lặng một lúc rồi mới nói: “Dì Sa, tôi đã nghe ngóng rồi, hóa ra dì là vợ trước của ngài ấy, còn giúp ngài ấy sinh một đứa con, bây giờ ở đây không đi thì ra vì hy vọng cùng ngài ấy nối lại tình xưa.”
“Đúng vậy.”
Tôi giặt rèm cửa, không phủ nhận.
Có lẽ từ một khía cạnh nào đó mà nói, tôi thực sự hy vọng như vậy.
Giang Linh vừa nghe liền cười ha ha: “Dì à, dì thật là ngây thơ quá, dì đã nghe qua câu câu nói này chưa?”
Tôi không phản ứng với cô ta, cô ta nhìn tôi không trả lời nhưng vẫn tiếp tục nói: “ Đàn ông thực ra đặc biệt một lòng, khi hai mươi tuổi thích người phụ nữ hai mươi tuổi, khi ba mươi tuổi thích người phụ nữ, hai mươi tuổi, đến bốn mươi tuổi năm mươi tuổi vẫn là thích phụ nữ hai mươi, dì nói họ một lòng không?”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Nói xong Giang Linh cười càng rực rỡ.
Tôi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đang cười của cô ta, cuối cùng phát hiện ra cô ta không ổn chỗ nào.
Tóc của Giang Linh mặc dù là màu đen giản dị nhưng kiểu cắt cảm giác rất có thứ tự.
Nhất là chỗ tóc mái đó.
Là kiểu tóc mái được cắt theo phong cách Hàn Quốc ấy.
Kiểu tóc này tuyệt đối không phải ông thợ trong thôn có thể cắt được, ít nhất phải đi tiệm cắt tóc tìm một thợ tạo mẫu.
Tôi đứng dậy, Giang Linh lúc đó tay đang chống cằm.
Ngón tay hướng về tôi.
Móng tay cô ta mặc dù không dài nhưng rất gọn gàng, vừa nhìn là biết thường xuyên làm móng, từng chăm sóc rồi.
Tôi lại chăm chú nhìn Giang Linh một chút.
Tôi chắc chắn rằng cô ta không phải đến từ một địa phương nhỏ mà là cô gái thành phố tiêu chuẩn.
Hơn nữa, trước kia chắc là một cô gái thành phố rất thời thượng.
“Sao vậy?” Giang Linh hình như bị tôi nhìn đến có chút nổi cáu.
Tôi nhẹ nhàng cười: “Giang Linh, cô bao nhiêu tuổi rồi? Từ đâu đến vậy? Mới làm thuê hả?
“Tôi?” Giang Linh vừa nghe mắt nhìn sang bên cạnh, vẻ mặt có chút không tự nhiên nói: “Tôi, tôi năm nay hai mươi tuổi, là người Vĩnh An, đi làm thuê là muốn thử nghiệm cuộc sống.”
Nói thật, nếu như tôi không phát hiện ra manh mối, cô ta nói như vậy tôi nhất định sẽ cảm thấy đó là cô gái ở trấn nhỏ muốn mang khuôn mặt khoe khoang, ngại nói xuất thân của mình.
Tôi không phải là xem thường cô gái địa phương nhỏ này, chỉ là tôi đã rất rõ, Giang Linh làm tất cả đều để tôi nhìn.
Hơn nữa, tất cả dường như đều có người giúp cô ta sắp xếp hết vậy.
Người này là ai?
Không cần nói tôi cũng biết.
Tôi giả vờ không phát hiện, vạch trần cô ta: “thật không? Vậy cô nói cho tôi xem trung học cơ sở cô học ở trường nào? Còn trung học phổ thông nữa? Lớn như vậy chắc là học đại học rồi. Cô vì sao muốn làm người giúp việc?”
“Cần... cần cô quản!” Giang Linh biểu hiện rất khó khăn, liền giờ chân đạp đổ chậu lớn trước mặt.
Quay người muốn đi!
“Cô quay lại!” tôi bắt lấy Giang Linh: “ sắp xếp lại đồ đạc cho tôi.”
“Dựa vào cái gì?”
Giang Linh rõ ràng không bằng lòng.
“Nhanh đi!” tôi nắm lấy cô ta không buông.
Không biết vì sao sau khi xác định Giang Linh đang diễn kịch, trong lòng tôi không hiểu sao có tự tin.
Lý Hào Kiệt không phải diễn kịch để tôi nhanh chóng rời đi phải không?
Vậy tốt thôi, tôi cùng các người diễn, xem xem màn kịch này rốt cuộc đến bao giờ mới có thể khép lại.
Dù sao cũng giặt rèm cửa đúng không? Tôi ngày nào sẽ giả dáng vẻ giặt giũ, xem họ có thể diễn tới khi nào!
Giang Linh vội vàng: “Tôi không...”
“Vậy cô đừng đi!”
“Tôi phải gọi ngài ấy rồi!”
“Cô gọi đi!”
Tôi và Giang Linh ở bên dưới lôi lôi kéo kéo.
Quả nhiên rất nhanh, tôi liền nghe thấy tiếng xe lăn đằng sau.
Chúng tôi đồng thời quay đầu, Giang Linh thấy Lý Hào Kiệt, mặt đầy oan ức, vừa nãy còn đầy dữ tợn, sau một giây nước mắt liền lã chã rơi xuống.
Chạy đến bên cạnh Lý Hào Kiệt mặt đầy oan ức nói: “ngài đến rồi.”
Cái dáng vẻ này, tôi nhất thời có chút hốt hoảng, giống như quay lại nhiều năm trước.
Nhìn vào dáng vẻ của Lý Hào Kiệt và Tống Duyên Minh.
“ Ừ.” Lý Hào Kiệt chìa tay, trực tiếp để Giang Linh ngồi lên đùi, tay nhẹ nhàng đặt lên lưng người phụ nữ, dùng giọng nói dễ nghe hỏi cô ta: “sao vậy?”
“Cô ta đạp đổ chậu của em, em bảo cô ta giúp em nâng lên.”
Tôi bình tĩnh trả lời.
Lý Hào Kiệt nghe xong cũng không nhìn tôi, mà liếc nhìn Giang Linh hỏi: “là như vậy phải không?”
“Em...em không phải cố ý.....” Giang Linh gật gật đầu, giọng nói ngắn gọn đáng thương.
Cả người thút thít khóc.
Thật là bản sao của Tống Duyên Minh.
Tôi của năm đó, chính là bộ dạng ngang bướng như thế, luôn luôn chịu thiệt.
Lý Hào Kiệt nghe cô ta nói không phải cố ý mới ngẩng đầu, một giây trước còn vẻ mặt ôn hòa, lúc nhìn tôi liền thêm phần lạnh nhạt: “ Cô ta là người chăm sóc tôi, không cần làm những việc này, sau này cô tránh xa cô ta một chút.”
Nói xong lại nói với Giang Linh: “ đẩy tôi về thôi.”
“Vâng.”
Giang Linh đáng thương từ đùi người đàn ông xuống, đẩy Lý Hào Kiệt đi.
Lúc sắp đi còn không quên quay người nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy thắng lợi.
Mặc dù biết rõ rằng họ đang hợp tác diễn kịch nhưng bây giờ khi nhìn thấy, trái tim tôi có chút đau nhói.
Tôi cắn chặt môi, trong lòng không cam tâm dựng chậu lại.
Lăn lộn đến tối, tôi lại đem rèm cửa treo lên, sau đó về phòng làm thiết kế.
Đúng lúc hay không, tôi lúc tối ở nhà vệ sinh vừa ra cửa liền nhìn thấy giang Linh đúng lúc quay lại
Cô ta khập khễnh bước đi.
Nhìn thấy tôi, trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý, đi qua tôi nói một câu: “ngài ấy thật lợi hại, tôi nghĩ cứ như vậy tôi chắc chắn rất nhanh có thai thôi.”
“Chúc mừng cô nhé.”
Tôi lạnh lùng nói.
Đi nhà vệ sinh xong, tôi lại về phòng.
Tiếp tục công việc.
Mấy ngày này, bởi vì luôn phụ trách giặt rèm cửa, công việc của tôi quả thật nhẹ nhàng, buổi tối về sớm, làm thiết kế, cùng Thiểm Thiểm nói chuyện video một chút hoặc là cùng Đào Nhi nói chuyện công việc.
Tất cả đều tính toán thuận lợi.
Chỉ là hầu như mỗi buổi tối tôi đều “tình cờ” gặp Giang Linh, bị cô ta dùng mọi phương thức kích động.
Bắt đầu, tâm tư tôi có chút khó chịu nhưng thời gian lâu dần, tôi cũng bình tĩnh lại, đem tất cả làm một màn kịch.
Lý Hào Kiệt và Giang Linh đã muốn diễn vậy thì tôi cũng cùng họ.
Dù sao tôi đã nói không đi thì sẽ không đi.
Trừ khi, có một ngày tôi tận mắt nhìn thấy Lý Hào Kiệt với Giang Linh làm.
Có điều tôi đoán, việc này mãi mãi không nên xảy ra nữa.-
Tôi ở chỗ Lý Hào Kiệt tiếp tục ở lại khoảng một tuần, cuộc sống dường như không có gì thay đổi, vẫn giặt rèm cửa mỗi ngày, dù sao trang viên nhiều rèm cửa như vậy, tôi mỗi ngày giặt một tấm cũng cõ thể giặt đến vào xuân.
Mặc dù nước hơi lạnh, có điều thời gian ướt không nhiều, chỉ là bỏ rèm cửa ngâm vào, mức độ này tôi rất nhanh thích ứng được.
Chỉ là một tuần nay tôi lên tục ho, hơn nữa dạo này càng ngày càng nghiêm trọng, làm cho ngực càng ngày càng đau.
Hôm nay, tôi treo xong rèm cửa chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, vừa đến cửa thì nhìn thấy Lý Hào Kiệt ngồi xe lăn chặn ở đó.
“Ngài.” Nghĩ lại, tôi đã rất nhiều ngày không gặp Lý Hào Kiệt rồi.
Người đàn ông nhìn tôi, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ là nghe thấy tôi ho, hơi nhíu mày, giọng điệu mang theo chút lạnh nhạt nói: “ho lâu như vậy không đi khám, sao, muốn lây bệnh cho cô ta phải không?”
Cô ta?
Ưm, Giang Linh.
Có điều những điều này đối với tôi cũng không quan trọng nữa.
Giang Linh im lặng một lúc rồi mới nói: “Dì Sa, tôi đã nghe ngóng rồi, hóa ra dì là vợ trước của ngài ấy, còn giúp ngài ấy sinh một đứa con, bây giờ ở đây không đi thì ra vì hy vọng cùng ngài ấy nối lại tình xưa.”
“Đúng vậy.”
Tôi giặt rèm cửa, không phủ nhận.
Có lẽ từ một khía cạnh nào đó mà nói, tôi thực sự hy vọng như vậy.
Giang Linh vừa nghe liền cười ha ha: “Dì à, dì thật là ngây thơ quá, dì đã nghe qua câu câu nói này chưa?”
Tôi không phản ứng với cô ta, cô ta nhìn tôi không trả lời nhưng vẫn tiếp tục nói: “ Đàn ông thực ra đặc biệt một lòng, khi hai mươi tuổi thích người phụ nữ hai mươi tuổi, khi ba mươi tuổi thích người phụ nữ, hai mươi tuổi, đến bốn mươi tuổi năm mươi tuổi vẫn là thích phụ nữ hai mươi, dì nói họ một lòng không?”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Nói xong Giang Linh cười càng rực rỡ.
Tôi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đang cười của cô ta, cuối cùng phát hiện ra cô ta không ổn chỗ nào.
Tóc của Giang Linh mặc dù là màu đen giản dị nhưng kiểu cắt cảm giác rất có thứ tự.
Nhất là chỗ tóc mái đó.
Là kiểu tóc mái được cắt theo phong cách Hàn Quốc ấy.
Kiểu tóc này tuyệt đối không phải ông thợ trong thôn có thể cắt được, ít nhất phải đi tiệm cắt tóc tìm một thợ tạo mẫu.
Tôi đứng dậy, Giang Linh lúc đó tay đang chống cằm.
Ngón tay hướng về tôi.
Móng tay cô ta mặc dù không dài nhưng rất gọn gàng, vừa nhìn là biết thường xuyên làm móng, từng chăm sóc rồi.
Tôi lại chăm chú nhìn Giang Linh một chút.
Tôi chắc chắn rằng cô ta không phải đến từ một địa phương nhỏ mà là cô gái thành phố tiêu chuẩn.
Hơn nữa, trước kia chắc là một cô gái thành phố rất thời thượng.
“Sao vậy?” Giang Linh hình như bị tôi nhìn đến có chút nổi cáu.
Tôi nhẹ nhàng cười: “Giang Linh, cô bao nhiêu tuổi rồi? Từ đâu đến vậy? Mới làm thuê hả?
“Tôi?” Giang Linh vừa nghe mắt nhìn sang bên cạnh, vẻ mặt có chút không tự nhiên nói: “Tôi, tôi năm nay hai mươi tuổi, là người Vĩnh An, đi làm thuê là muốn thử nghiệm cuộc sống.”
Nói thật, nếu như tôi không phát hiện ra manh mối, cô ta nói như vậy tôi nhất định sẽ cảm thấy đó là cô gái ở trấn nhỏ muốn mang khuôn mặt khoe khoang, ngại nói xuất thân của mình.
Tôi không phải là xem thường cô gái địa phương nhỏ này, chỉ là tôi đã rất rõ, Giang Linh làm tất cả đều để tôi nhìn.
Hơn nữa, tất cả dường như đều có người giúp cô ta sắp xếp hết vậy.
Người này là ai?
Không cần nói tôi cũng biết.
Tôi giả vờ không phát hiện, vạch trần cô ta: “thật không? Vậy cô nói cho tôi xem trung học cơ sở cô học ở trường nào? Còn trung học phổ thông nữa? Lớn như vậy chắc là học đại học rồi. Cô vì sao muốn làm người giúp việc?”
“Cần... cần cô quản!” Giang Linh biểu hiện rất khó khăn, liền giờ chân đạp đổ chậu lớn trước mặt.
Quay người muốn đi!
“Cô quay lại!” tôi bắt lấy Giang Linh: “ sắp xếp lại đồ đạc cho tôi.”
“Dựa vào cái gì?”
Giang Linh rõ ràng không bằng lòng.
“Nhanh đi!” tôi nắm lấy cô ta không buông.
Không biết vì sao sau khi xác định Giang Linh đang diễn kịch, trong lòng tôi không hiểu sao có tự tin.
Lý Hào Kiệt không phải diễn kịch để tôi nhanh chóng rời đi phải không?
Vậy tốt thôi, tôi cùng các người diễn, xem xem màn kịch này rốt cuộc đến bao giờ mới có thể khép lại.
Dù sao cũng giặt rèm cửa đúng không? Tôi ngày nào sẽ giả dáng vẻ giặt giũ, xem họ có thể diễn tới khi nào!
Giang Linh vội vàng: “Tôi không...”
“Vậy cô đừng đi!”
“Tôi phải gọi ngài ấy rồi!”
“Cô gọi đi!”
Tôi và Giang Linh ở bên dưới lôi lôi kéo kéo.
Quả nhiên rất nhanh, tôi liền nghe thấy tiếng xe lăn đằng sau.
Chúng tôi đồng thời quay đầu, Giang Linh thấy Lý Hào Kiệt, mặt đầy oan ức, vừa nãy còn đầy dữ tợn, sau một giây nước mắt liền lã chã rơi xuống.
Chạy đến bên cạnh Lý Hào Kiệt mặt đầy oan ức nói: “ngài đến rồi.”
Cái dáng vẻ này, tôi nhất thời có chút hốt hoảng, giống như quay lại nhiều năm trước.
Nhìn vào dáng vẻ của Lý Hào Kiệt và Tống Duyên Minh.
“ Ừ.” Lý Hào Kiệt chìa tay, trực tiếp để Giang Linh ngồi lên đùi, tay nhẹ nhàng đặt lên lưng người phụ nữ, dùng giọng nói dễ nghe hỏi cô ta: “sao vậy?”
“Cô ta đạp đổ chậu của em, em bảo cô ta giúp em nâng lên.”
Tôi bình tĩnh trả lời.
Lý Hào Kiệt nghe xong cũng không nhìn tôi, mà liếc nhìn Giang Linh hỏi: “là như vậy phải không?”
“Em...em không phải cố ý.....” Giang Linh gật gật đầu, giọng nói ngắn gọn đáng thương.
Cả người thút thít khóc.
Thật là bản sao của Tống Duyên Minh.
Tôi của năm đó, chính là bộ dạng ngang bướng như thế, luôn luôn chịu thiệt.
Lý Hào Kiệt nghe cô ta nói không phải cố ý mới ngẩng đầu, một giây trước còn vẻ mặt ôn hòa, lúc nhìn tôi liền thêm phần lạnh nhạt: “ Cô ta là người chăm sóc tôi, không cần làm những việc này, sau này cô tránh xa cô ta một chút.”
Nói xong lại nói với Giang Linh: “ đẩy tôi về thôi.”
“Vâng.”
Giang Linh đáng thương từ đùi người đàn ông xuống, đẩy Lý Hào Kiệt đi.
Lúc sắp đi còn không quên quay người nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy thắng lợi.
Mặc dù biết rõ rằng họ đang hợp tác diễn kịch nhưng bây giờ khi nhìn thấy, trái tim tôi có chút đau nhói.
Tôi cắn chặt môi, trong lòng không cam tâm dựng chậu lại.
Lăn lộn đến tối, tôi lại đem rèm cửa treo lên, sau đó về phòng làm thiết kế.
Đúng lúc hay không, tôi lúc tối ở nhà vệ sinh vừa ra cửa liền nhìn thấy giang Linh đúng lúc quay lại
Cô ta khập khễnh bước đi.
Nhìn thấy tôi, trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý, đi qua tôi nói một câu: “ngài ấy thật lợi hại, tôi nghĩ cứ như vậy tôi chắc chắn rất nhanh có thai thôi.”
“Chúc mừng cô nhé.”
Tôi lạnh lùng nói.
Đi nhà vệ sinh xong, tôi lại về phòng.
Tiếp tục công việc.
Mấy ngày này, bởi vì luôn phụ trách giặt rèm cửa, công việc của tôi quả thật nhẹ nhàng, buổi tối về sớm, làm thiết kế, cùng Thiểm Thiểm nói chuyện video một chút hoặc là cùng Đào Nhi nói chuyện công việc.
Tất cả đều tính toán thuận lợi.
Chỉ là hầu như mỗi buổi tối tôi đều “tình cờ” gặp Giang Linh, bị cô ta dùng mọi phương thức kích động.
Bắt đầu, tâm tư tôi có chút khó chịu nhưng thời gian lâu dần, tôi cũng bình tĩnh lại, đem tất cả làm một màn kịch.
Lý Hào Kiệt và Giang Linh đã muốn diễn vậy thì tôi cũng cùng họ.
Dù sao tôi đã nói không đi thì sẽ không đi.
Trừ khi, có một ngày tôi tận mắt nhìn thấy Lý Hào Kiệt với Giang Linh làm.
Có điều tôi đoán, việc này mãi mãi không nên xảy ra nữa.-
Tôi ở chỗ Lý Hào Kiệt tiếp tục ở lại khoảng một tuần, cuộc sống dường như không có gì thay đổi, vẫn giặt rèm cửa mỗi ngày, dù sao trang viên nhiều rèm cửa như vậy, tôi mỗi ngày giặt một tấm cũng cõ thể giặt đến vào xuân.
Mặc dù nước hơi lạnh, có điều thời gian ướt không nhiều, chỉ là bỏ rèm cửa ngâm vào, mức độ này tôi rất nhanh thích ứng được.
Chỉ là một tuần nay tôi lên tục ho, hơn nữa dạo này càng ngày càng nghiêm trọng, làm cho ngực càng ngày càng đau.
Hôm nay, tôi treo xong rèm cửa chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, vừa đến cửa thì nhìn thấy Lý Hào Kiệt ngồi xe lăn chặn ở đó.
“Ngài.” Nghĩ lại, tôi đã rất nhiều ngày không gặp Lý Hào Kiệt rồi.
Người đàn ông nhìn tôi, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ là nghe thấy tôi ho, hơi nhíu mày, giọng điệu mang theo chút lạnh nhạt nói: “ho lâu như vậy không đi khám, sao, muốn lây bệnh cho cô ta phải không?”
Cô ta?
Ưm, Giang Linh.
Bình luận facebook