Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 497: Hai người cứ tiếp tục đi, khi nào xong thì gọi tôi
Sau khi trở về, tạm thời tôi và Lý Hào Kiệt không đón Thiểm Thiểm, công việc của Lý Hào Kiệt rất bận.
Hầu như mỗi ngày đều làm thêm giờ đến rạng sáng.
Ban đầu, mỗi tối tôi đều đợi anh tan việc.
Nhưng chiều nào anh cũng tan ca quá muộn, có lúc cứ ở luôn tại văn phòng.
Tôi đợi vài ngày nhưng rốt cuộc vẫn bỏ qua.
Nhưng tôi vẫn rất lo lắng cho chân của anh bởi vì bác sĩ nói, sau khi trở lại phải làm huấn luyện phục hồi nhưng bây giờ Lý Hào Kiệt vội vàng làm việc, ngay cả thời gian về nhà cũng không có, đừng nói gì đến phục hồi.
Sau khi Lý Hào Kiệt về nước một tuần, rốt cuộc tôi không thể ngồi yên.
Buổi chiều sau khi tan việc, tôi đi thẳng đến văn phòng của Lý Hào Kiệt.
Bây giờ, nhân viên lễ tân cũng không ngăn cản tôi, tôi thuận lợi đi thẳng lên tầng cao nhất.
Vừa vào văn phòng của Lý Hào Kiệt, tôi không nhìn thấy bàn làm việc của anh mà là một bộ dụng cụ vận động phục hồi nhỏ.
Tôi không nén được sự sửng sốt khi nhìn thấy thứ này.
Lý Hào Kiệt nhìn tôi: “Sao em đến đây?"
"Anh... Bình thường anh không trở về nhà đều vận động trị liệu ở đây à?" Tôi hơi không nén được cơn giận.
Trong đầu bắt đầu suy nghĩ bậy bạ, chẳng lẽ anh sợ tôi cười nhạo anh nên không chịu vận động phục hồi ở trước mặt tôi à?
Nhưng tôi rất nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ này của mình, dù sao khi ở nước ngoài, mỗi lần anh vận động phục hồi tôi đều nhìn thấy mà.
Anh thả xuống tài liệu trong tay, nhắm mắt lại xoa xoa huyệt thái dương rồi nói: “Không phải, bởi vì gần đây quá bận rộn nên không rảnh vận động phục hồi, vì thế anh để cho Dương Trung mua giùm một bộ để ở văn phòng, như vậy có thể tranh thủ từng chút thời gian.
Nghe anh nói như vậy, mũi tôi trở nên chua xót.
Bỗng nhiên cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, đã lâu rồi anh không ở trong nước nên tất nhiên trong công ty có một đống chuyện quan trọng đang đợi anh tự làm, không có thời gian rãnh cũng là chuyện bình thường.
Tôi bỏ túi xách xuống, đi đến sau lưng, vòng tay ôm cổ, mặt dán vào bên tai anh lẩm bẩm: “Anh đừng quá lao lực đấy."
"Ừ." Anh vỗ vỗ lên tay tôi: “Anh đã làm xong những chuyện bị dồn lại, đợi hết bận đợt này anh sẽ có nhiều thời gian làm bạn với em."
"Không sao." Tôi lắc đầu một cái, ánh mắt rơi vào những tư liệu linh tinh rời rạc trong tài liệu trên bàn của anh.
Trên những tài liệu này gần như những chỗ trống đều có thể nhìn thấy lời phê của Lý Hào Kiệt.
Xem ra, mấy ngày nay anh thật sự rất tập trung tinh thần bận bịu những thứ này.
Tôi đưa đầu lại gần đầu anh, tràn đầy vẻ đau lòng nói: “Anh đừng quá bận, em cũng không phải là con nít nên không cần anh luôn làm bạn bên cạnh, anh chỉ cần sắp xếp tốt thời gian làm việc của mình là được rồi, đừng thức đêm nếu không dễ đột quỵ."
"Anh biết rồi." Người đàn ông cười nói.
"Vậy hôm nay anh đã ăn cơm tối chưa?"
Bây giờ vừa đến giờ cơm tối, khi hỏi như vậy tôi nghĩ chắc là anh chưa ăn, như vậy thì tôi có thể ăn cùng anh.
Kết quả là Lý Hào Kiệt ngước mặt nhìn một phần cơm đặt trong góc, lắc đầu một cái.
Tôi nhìn một mâm cơm đã nguội lạnh thê thảm trong góc kia, hiểu được cái gì, há miệng: “Không phải là anh còn chưa ăn trưa chứ?"
"Ăn rồi."
Lý Hào Kiệt trả lời rất nhanh.
Anh như vậy càng làm tôi tin chắc là anh chưa ăn.
Tôi đành chịu, đè tay anh: “Đi ăn cơm với em."
"Được thôi."
Giọng nói anh dịu dàng dễ nghe, cũng không phản đối lời tôi.
Giống như tôi nói gì anh cũng sẽ nghe.
Trong lòng tôi ấm áp.
Còn chưa đứng dậy thì cửa phòng làm việc lại mở ra.
Tôi đang nằm trên lưng Lý Hào Kiệt.
Hai người chúng tôi ngẩng đầu thì thấy người đi vào là Ngô Tiến An.
Ngô Tiến An nháy nháy mắt, nhìn tôi một lát rồi nói: “Hai người cứ tiếp tục đi, khi nào xong thì gọi tôi."
Sau đó lập tức lui ra.
Mặc dù cậu ta lùi ra ngoài nhưng tôi nhìn thấy cửa không đóng kín.
Dường như có gì đó đang động trong khe cửa
Ngay sau đó, Lý Hào Kiệt nói: “Vào đi."
Vừa dứt lời, cửa lại mở ra lần nữa, Ngô Tiến An đứng ở cửa, hơi ngượng ngùng nói: “Xin lỗi anh cả, tôi không cố ý quấy rầy hai người."
"Không có, không có."
Tôi vội vàng lùi ra sau một bước, muốn tránh ra xa nhưng Lý Hào Kiệt lanh tay lẹ mắt nắm tay tôi kéo lại gần anh.
Tôi đứng bên cạnh anh, Ngô Tiến An nhìn một chút rồi cầm ra hai món đồ từ trong âu phục để lên bàn: “Không có chuyện gì, chỉ là đám cưới của tôi và tiểu Thanh vẫn đợi anh cả về rồi mới tổ chức, hai người đã trở về nên tôi vội vàng tới đưa thiệp mừng."
Lý Hào Kiệt đưa tay cầm lấy hai tấm thiệp mà Ngô Tiến An để trên bàn, xem một chút.
Tôi nhìn thấy phía trên viết thời gian là cuối tuần tới, không nhịn được nói: “Nhanh như vậy à?"
"Không nhanh, tiểu Thanh Thanh nhà tôi cũng đã mang thai được ba tháng rồi, cô ấy nói nếu không tổ chức đám cưới thì cô ấy cũng không gả cho tôi, tôi đang hận không thể tổ chức ngay ngày mai đấy!"
Trên mặt Ngô Tiến An đầy vẻ lo lắng, nhưng giữa hai lông mày lại đầy vẻ vui mừng.
Nhìn dáng vẻ này của cậu thì dường như anh thật sự bị Khương Thanh nắm chắc trong tay.
Lý Hào Kiệt để thiệp mừng lên bàn, lại hỏi cậu ta: “Cậu tổ chức gấp như vậy thì những thứ khác đã chuẩn bị xong chưa? Có cần tôi giúp gì không?"
Thân là anh cả thì tất nhiên anh phải chuẩn bị một số chuyện.
Ngô Tiến An nghe anh nói như vậy, vội vàng cười khoát tay: “Không cần không cần, mẹ tôi biết tôi phải lập gia đình, bà cao hứng vỗ cả tay lẫn chân, đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ từ lâu rồi."
"Tôi thấy không chỉ cậu mà mẹ cậu cũng hận không thể tổ chức đám cưới vào ngày mai nhỉ?"
Lý Hào Kiệt châm chọc.
Ngô Tiến An gật đầu: “Đúng vậy, từ lâu mẹ tôi đã thấy phiền chết đi được vì tôi ở trong nhà, sau đó tôi dời ra ngoài, chỉ trở về vào cuối tuần thì bà ấy vẫn thấy phiền, mỗi ngày đều bảo tôi kết hôn nhanh lên để bà ấy ôm cháu gái, bà ấy nói bây giờ mình chỉ cần nhìn mấy thằng nhóc đầu trọc đã cảm thấy phiền muốn chết."
Ngô Tiến An là một kẻ lắm miệng, chỉ cần mở miệng ra là không thể ngừng nói.
Dường như rất châm chọc mẹ mình về chuyện này
Lý Hào Kiệt nghe một lát, hơi chịu không nổi: “Được rồi, biết rồi, chúng tôi sẽ đến."
"Quá tốt rồi, anh cả, đến lúc đó ngài phải lên sân khấu phát biểu nhé!"
Mặc dù chắn chắn là Lý Hào Kiệt không thể từ chối nhưng lúc này chính miệng Lý Hào Kiệt đồng ý thì trên mặt Ngô Tiến An vẫn đầy vẻ vui mừng.
Nói đến chuyện phát biểu thì Lý Hào Kiệt hơi rũ mắt, im lặng không đồng ý ngay.
Tôi biết anh đang băn khoăn điều gì.
Tình huống của anh lúc này thì muốn đứng trên sân khấu rất khó khăn, có thể phải dùng ba toong.
Tôi đang định từ chối giúp anh nhưng Lý Hào Kiệt mở miệng trước: “Được, không có vấn đề gì."
"Vậy tôi đi đây, không làm phiền hai vị!"
Ngô Tiến An thấy Lý Hào Kiệt đã đồng ý nên rời đi.
Đợi anh ta vừa đi thì tôi mới hơi lo lắng nói: “Ngô Tiến An là người quen, nếu như anh có khó khăn thì cứ nói thẳng với anh ta là được mà."
"Anh biết." Lý Hào Kiệt ngước mặt nhìn dụng cụ phục hồi bên cạnh một lát rồi nói: “Nhưng chuyện này đã nói từ trước, anh không thể để cho cậu ta thất vọng."
Đúng rồi, Ngô Tiến An vẫn là đàn em luôn tung tăng đi theo sau lưng Lý Hào Kiệt.
Chuyện này suy nghĩ một chút cũng hiểu là đã quyết định từ lâu rồi.
"Cốc cốc cốc."
Tôi và Lý Hào Kiệt đang bàn bạc thì tiếng gõ cửa lại truyền tới một lần nữa.
Hầu như mỗi ngày đều làm thêm giờ đến rạng sáng.
Ban đầu, mỗi tối tôi đều đợi anh tan việc.
Nhưng chiều nào anh cũng tan ca quá muộn, có lúc cứ ở luôn tại văn phòng.
Tôi đợi vài ngày nhưng rốt cuộc vẫn bỏ qua.
Nhưng tôi vẫn rất lo lắng cho chân của anh bởi vì bác sĩ nói, sau khi trở lại phải làm huấn luyện phục hồi nhưng bây giờ Lý Hào Kiệt vội vàng làm việc, ngay cả thời gian về nhà cũng không có, đừng nói gì đến phục hồi.
Sau khi Lý Hào Kiệt về nước một tuần, rốt cuộc tôi không thể ngồi yên.
Buổi chiều sau khi tan việc, tôi đi thẳng đến văn phòng của Lý Hào Kiệt.
Bây giờ, nhân viên lễ tân cũng không ngăn cản tôi, tôi thuận lợi đi thẳng lên tầng cao nhất.
Vừa vào văn phòng của Lý Hào Kiệt, tôi không nhìn thấy bàn làm việc của anh mà là một bộ dụng cụ vận động phục hồi nhỏ.
Tôi không nén được sự sửng sốt khi nhìn thấy thứ này.
Lý Hào Kiệt nhìn tôi: “Sao em đến đây?"
"Anh... Bình thường anh không trở về nhà đều vận động trị liệu ở đây à?" Tôi hơi không nén được cơn giận.
Trong đầu bắt đầu suy nghĩ bậy bạ, chẳng lẽ anh sợ tôi cười nhạo anh nên không chịu vận động phục hồi ở trước mặt tôi à?
Nhưng tôi rất nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ này của mình, dù sao khi ở nước ngoài, mỗi lần anh vận động phục hồi tôi đều nhìn thấy mà.
Anh thả xuống tài liệu trong tay, nhắm mắt lại xoa xoa huyệt thái dương rồi nói: “Không phải, bởi vì gần đây quá bận rộn nên không rảnh vận động phục hồi, vì thế anh để cho Dương Trung mua giùm một bộ để ở văn phòng, như vậy có thể tranh thủ từng chút thời gian.
Nghe anh nói như vậy, mũi tôi trở nên chua xót.
Bỗng nhiên cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, đã lâu rồi anh không ở trong nước nên tất nhiên trong công ty có một đống chuyện quan trọng đang đợi anh tự làm, không có thời gian rãnh cũng là chuyện bình thường.
Tôi bỏ túi xách xuống, đi đến sau lưng, vòng tay ôm cổ, mặt dán vào bên tai anh lẩm bẩm: “Anh đừng quá lao lực đấy."
"Ừ." Anh vỗ vỗ lên tay tôi: “Anh đã làm xong những chuyện bị dồn lại, đợi hết bận đợt này anh sẽ có nhiều thời gian làm bạn với em."
"Không sao." Tôi lắc đầu một cái, ánh mắt rơi vào những tư liệu linh tinh rời rạc trong tài liệu trên bàn của anh.
Trên những tài liệu này gần như những chỗ trống đều có thể nhìn thấy lời phê của Lý Hào Kiệt.
Xem ra, mấy ngày nay anh thật sự rất tập trung tinh thần bận bịu những thứ này.
Tôi đưa đầu lại gần đầu anh, tràn đầy vẻ đau lòng nói: “Anh đừng quá bận, em cũng không phải là con nít nên không cần anh luôn làm bạn bên cạnh, anh chỉ cần sắp xếp tốt thời gian làm việc của mình là được rồi, đừng thức đêm nếu không dễ đột quỵ."
"Anh biết rồi." Người đàn ông cười nói.
"Vậy hôm nay anh đã ăn cơm tối chưa?"
Bây giờ vừa đến giờ cơm tối, khi hỏi như vậy tôi nghĩ chắc là anh chưa ăn, như vậy thì tôi có thể ăn cùng anh.
Kết quả là Lý Hào Kiệt ngước mặt nhìn một phần cơm đặt trong góc, lắc đầu một cái.
Tôi nhìn một mâm cơm đã nguội lạnh thê thảm trong góc kia, hiểu được cái gì, há miệng: “Không phải là anh còn chưa ăn trưa chứ?"
"Ăn rồi."
Lý Hào Kiệt trả lời rất nhanh.
Anh như vậy càng làm tôi tin chắc là anh chưa ăn.
Tôi đành chịu, đè tay anh: “Đi ăn cơm với em."
"Được thôi."
Giọng nói anh dịu dàng dễ nghe, cũng không phản đối lời tôi.
Giống như tôi nói gì anh cũng sẽ nghe.
Trong lòng tôi ấm áp.
Còn chưa đứng dậy thì cửa phòng làm việc lại mở ra.
Tôi đang nằm trên lưng Lý Hào Kiệt.
Hai người chúng tôi ngẩng đầu thì thấy người đi vào là Ngô Tiến An.
Ngô Tiến An nháy nháy mắt, nhìn tôi một lát rồi nói: “Hai người cứ tiếp tục đi, khi nào xong thì gọi tôi."
Sau đó lập tức lui ra.
Mặc dù cậu ta lùi ra ngoài nhưng tôi nhìn thấy cửa không đóng kín.
Dường như có gì đó đang động trong khe cửa
Ngay sau đó, Lý Hào Kiệt nói: “Vào đi."
Vừa dứt lời, cửa lại mở ra lần nữa, Ngô Tiến An đứng ở cửa, hơi ngượng ngùng nói: “Xin lỗi anh cả, tôi không cố ý quấy rầy hai người."
"Không có, không có."
Tôi vội vàng lùi ra sau một bước, muốn tránh ra xa nhưng Lý Hào Kiệt lanh tay lẹ mắt nắm tay tôi kéo lại gần anh.
Tôi đứng bên cạnh anh, Ngô Tiến An nhìn một chút rồi cầm ra hai món đồ từ trong âu phục để lên bàn: “Không có chuyện gì, chỉ là đám cưới của tôi và tiểu Thanh vẫn đợi anh cả về rồi mới tổ chức, hai người đã trở về nên tôi vội vàng tới đưa thiệp mừng."
Lý Hào Kiệt đưa tay cầm lấy hai tấm thiệp mà Ngô Tiến An để trên bàn, xem một chút.
Tôi nhìn thấy phía trên viết thời gian là cuối tuần tới, không nhịn được nói: “Nhanh như vậy à?"
"Không nhanh, tiểu Thanh Thanh nhà tôi cũng đã mang thai được ba tháng rồi, cô ấy nói nếu không tổ chức đám cưới thì cô ấy cũng không gả cho tôi, tôi đang hận không thể tổ chức ngay ngày mai đấy!"
Trên mặt Ngô Tiến An đầy vẻ lo lắng, nhưng giữa hai lông mày lại đầy vẻ vui mừng.
Nhìn dáng vẻ này của cậu thì dường như anh thật sự bị Khương Thanh nắm chắc trong tay.
Lý Hào Kiệt để thiệp mừng lên bàn, lại hỏi cậu ta: “Cậu tổ chức gấp như vậy thì những thứ khác đã chuẩn bị xong chưa? Có cần tôi giúp gì không?"
Thân là anh cả thì tất nhiên anh phải chuẩn bị một số chuyện.
Ngô Tiến An nghe anh nói như vậy, vội vàng cười khoát tay: “Không cần không cần, mẹ tôi biết tôi phải lập gia đình, bà cao hứng vỗ cả tay lẫn chân, đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ từ lâu rồi."
"Tôi thấy không chỉ cậu mà mẹ cậu cũng hận không thể tổ chức đám cưới vào ngày mai nhỉ?"
Lý Hào Kiệt châm chọc.
Ngô Tiến An gật đầu: “Đúng vậy, từ lâu mẹ tôi đã thấy phiền chết đi được vì tôi ở trong nhà, sau đó tôi dời ra ngoài, chỉ trở về vào cuối tuần thì bà ấy vẫn thấy phiền, mỗi ngày đều bảo tôi kết hôn nhanh lên để bà ấy ôm cháu gái, bà ấy nói bây giờ mình chỉ cần nhìn mấy thằng nhóc đầu trọc đã cảm thấy phiền muốn chết."
Ngô Tiến An là một kẻ lắm miệng, chỉ cần mở miệng ra là không thể ngừng nói.
Dường như rất châm chọc mẹ mình về chuyện này
Lý Hào Kiệt nghe một lát, hơi chịu không nổi: “Được rồi, biết rồi, chúng tôi sẽ đến."
"Quá tốt rồi, anh cả, đến lúc đó ngài phải lên sân khấu phát biểu nhé!"
Mặc dù chắn chắn là Lý Hào Kiệt không thể từ chối nhưng lúc này chính miệng Lý Hào Kiệt đồng ý thì trên mặt Ngô Tiến An vẫn đầy vẻ vui mừng.
Nói đến chuyện phát biểu thì Lý Hào Kiệt hơi rũ mắt, im lặng không đồng ý ngay.
Tôi biết anh đang băn khoăn điều gì.
Tình huống của anh lúc này thì muốn đứng trên sân khấu rất khó khăn, có thể phải dùng ba toong.
Tôi đang định từ chối giúp anh nhưng Lý Hào Kiệt mở miệng trước: “Được, không có vấn đề gì."
"Vậy tôi đi đây, không làm phiền hai vị!"
Ngô Tiến An thấy Lý Hào Kiệt đã đồng ý nên rời đi.
Đợi anh ta vừa đi thì tôi mới hơi lo lắng nói: “Ngô Tiến An là người quen, nếu như anh có khó khăn thì cứ nói thẳng với anh ta là được mà."
"Anh biết." Lý Hào Kiệt ngước mặt nhìn dụng cụ phục hồi bên cạnh một lát rồi nói: “Nhưng chuyện này đã nói từ trước, anh không thể để cho cậu ta thất vọng."
Đúng rồi, Ngô Tiến An vẫn là đàn em luôn tung tăng đi theo sau lưng Lý Hào Kiệt.
Chuyện này suy nghĩ một chút cũng hiểu là đã quyết định từ lâu rồi.
"Cốc cốc cốc."
Tôi và Lý Hào Kiệt đang bàn bạc thì tiếng gõ cửa lại truyền tới một lần nữa.
Bình luận facebook