Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 501: Khuyến khích tự do yêu đương, phản đối ép cưới
“Vậy em thích gì, để anh tặng em.” Lý Hào Kiệt cúi đầu nhìn tôi.
Tôi biết rõ anh đang ám chỉ chiếc xe.
Anh không thích chiếc xe mini sáu trăm mấy chục triệu của tôi từ lâu rồi.
Có điều, tôi không thèm suy nghĩ dù chỉ một giây, khoác tay anh, trả lời ngay: “Em thích anh.”
Nghe xong câu trả lời của tôi, dường như Lý Hào Kiệt hơi bất ngờ.
Nhưng rất nhanh, nụ cười nơi khóe miệng càng trở nên rõ ràng hơn, cúi đầu, hôn nhẹ lên trán tôi một cái, con ngươi trong mắt đen nhánh đầy dịu dàng: “Được rồi, vậy em cứ suy nghĩ tiếp đi, em muốn một đám cưới ra sao.”
“Đám cưới?”
Tôi sửng sốt.
Nói mới nhớ, tôi hình như chưa từng nghĩ đến việc tổ chức đám cưới một lần nữa cùng với Lý Hào Kiệt.
Dù sao chúng tôi cũng không còn trẻ nữa, hơn nữa nghĩ lại thì, cũng đã từng đám cưới một lần rồi.
Có điều lần đó, tên của cô dâu lại không phải tôi.
Tôi do dự.
Trong lòng tôi, nếu nói không muốn tổ chức đám cưới thì là giả, chỉ là...
Dường như anh cũng nhìn ra được sự bối rối của tôi, giọng điệu có phần không vui, hỏi tôi: “Sao vậy? Không muốn gả cho anh à?”
“Không phải.” Tôi đưa tay sờ sờ mặt mình: “Đương nhiên là em muốn gả cho anh, không phải anh thì không lấy chồng, có điều đám cưới các thứ thì không cần đâu, phiền phức như vậy, với lại...”
“Em bận tâm chuyện anh đã từng cưới người khác?”
Anh cắt ngang lời tôi nói.
“Đương nhiên là không phải.” Tôi nhanh chóng phủ nhận, rồi giải thích: “Chỉ là em cảm thấy chuyện kết hôn này quá phiền phức, cần phải chuẩn bị nhiều thứ, thà nghỉ ngơi ở nhà cả ngày còn tốt hơn.”
Thật ra trước đây, lúc Tống Duyên Minh làm đám cưới, Phan Ngọc và Tống Cẩm Dương cũng không thích lo liệu mọi thứ, còn Tống Duyên Minh lại lười biếng muốn chết.
Cho nên mọi việc lớn nhỏ, toàn bộ đều là tôi thu xếp.
Làm hại tôi cực khổ nhiều đêm không ngủ ngon được.
“Không được.” Lý Hào Kiệt nghe tôi nói hết, lại không chút lưu tình mà bác bỏ: “Những chuyện khác anh đều nhường em, nhưng chuyện này, anh quyết định.”
Vẻ mặt anh kiên quyết.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, biết rằng dù mình có nói gì nữa thì anh cũng không đồng ý.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể gật đầu nhẹ: “Được rồi, em nghe lời anh.”
“Ngoan.”
Anh nói một cách ôn nhu.
Tôi và Lý Hào Kiệt đứng bên ngoài chưa được năm phút, đã có người dẫn chúng tôi vào trong.
Bởi vì Lý Hào Kiệt có thân phận cao, chúng tôi được đưa vào phòng bao.
Trong phòng bao có một cái màn hình rất lớn, có thể nhìn thấy tình hình buổi lễ.
Chúng tôi đi vào, tôi nhìn xung quanh một chút, hơi lo lắng hỏi: “Thiểm Thiểm đâu?”
Đông người như vậy, tôi sợ Thiểm Thiểm sẽ đi lạc.
Lý Hào Kiệt ngồi xuống, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ mà nhún vai: “Con trai đã không còn là con trai của chúng ta nữa rồi?”
Tôi nhìn anh.
Anh nói tiếp: “Vừa nãy lúc đi vào, vừa nhìn thấy con gái của đồng nghiệp Đào Nhi của em, thằng bé liền bám theo, kêu cũng không chịu đi, anh cũng không biết làm sao.”
Nghe anh nói như vậy, tôi cười cười: “Hạ Hạ à.”
Quả nhiên là vậy.
Thiểm Thiểm lớn như vậy, dường như chưa từng để ý đến cô bé nào, ngoại trừ Hạ Hạ.
Lúc đầu, là Hạ Hạ chủ động thân thiết với Thiểm Thiểm trước, nhưng lớn hơn một chút, dường như Hạ Hạ đã biết ngại ngùng, bây giờ lại đổi thành Thiểm Thiểm bám theo con gái nhà người ta.
Tôi đang nói đến Hạ Hạ thì Đào Nhi và chồng cô ấy - Cố Tự Minh, còn có Thiểm Thiểm và Hạ Hạ, bốn người cùng nhau đi vào.
Bốn cái ghế, mỗi người một cái.
Một dãy ghế không lớn, sáu người ngồi lại vừa hay đủ chỗ.
Không lâu sau buổi lễ đã bắt đầu.
Chúng tôi ngồi ở trong rạp, nhìn màn hình lớn, bởi vì đây là đám cưới kiểu Trung Quốc, cho nên khung cảnh xung quanh cũng được trang trí theo kiểu Trung Quốc.
Chúng tôi nhìn thấy hai người Ngô Tiến An và Khương Thanh cùng nhau tiến vào sảnh lớn.
Ngồi ở vị trí đầu tiên là cha mẹ của Ngô Tiến An.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp được cha mẹ Ngô Tiến An, hai ông bà ngồi đó, gương mặt đầy vui cười, vừa nhìn đã biết là người hiền lành.
Lễ nghi trong đám cưới Trung Quốc không giống với đám cưới bình thường cho lắm.
Có điều cũng không quá phức tạp, rất nhanh sau đó đã xong.
Sau khi kết thúc, lần lượt từng người từ cha mẹ của Ngô Tiến An, sếp của Khương Thanh lên phát biểu, rồi sau đó mới đến lượt Lý Hào Kiệt.
Có điều Ngô Tiến An không để Lý Hào Kiệt đi lên, mà cầm micro và camera đi xuống đây, để anh ngồi đây nói.
Hình ảnh sẽ thông qua camera trực tiếp truyền đến máy chiếu trên sân khấu.
Như vậy sẽ tránh cho việc Lý Hào Kiệt bị xấu hổ.
Mọi thứ cuối cùng cũng xong, hai người thay quần áo, rồi bắt đầu đi mời rượu.
Bởi vì trong phòng bao đa số đều là người lớn tuổi, kể cả cha mẹ Ngô Tiến An và sếp của Khương Thanh cũng ngồi ở hàng ghế phía trên.
Cho nên, không lâu sau đó đã đến mời rượu ở bàn của chúng tôi.
Lúc này, Khương Thanh đã đổi một bộ quần áo, vẫn là kiểu truyền thống, hơi giống khúc cư (quần áo trong phim cổ trang Trung Quốc, hơi giống Kimono), dài gần chạm đất, kiểu tóc trên đầu hơi đơn giản hơn, nhưng vẫn mang không ít trang sức.
Loại trang phục này không cần mang giày cao gót, chỉ cần mang giày thêu có phần mũi vểnh lên là được rồi.
Lúc bọn họ đến đây, Thiểm Thiểm đang ngồi bên cạnh nhanh chóng nói: “Mẹ nuôi, hôm nay mẹ đẹp quá!”
“Cảm ơn con trai!” Khương Thanh tặng Thiểm Thiểm một nụ hôn gió.
Sau đó, Ngô Tiến An bưng ly rượu nói: “Cảm ơn mọi người, nhất là anh cả, hôm nay đã đến lễ cưới chung vui cùng chúng tôi.”
Nói xong, đầu tiên là cạn sạch rượu trong ly của mình, sau đó lại uống luôn rượu trong tay Khương Thanh, uống xong mới nói: “Thật ngại quá, vợ tôi mang thai, không thể uống rượu, tôi uống thay cô ấy.”
“Hiểu mà, hiểu mà.”
Đào Nhi gật đầu.
Đợi mọi người uống xong, Khương Thanh vuốt bụng, nhìn Thiểm Thiểm, nửa đùa nửa thật nói: “Thiểm Thiểm, trong bụng mẹ nuôi có em gái nhỏ, đợi em lớn lên, để em làm vợ con có được không?”
Chị ấy vốn hay nói như vậy.
Không ngờ Thiểm Thiểm nhanh chóng nói: “Không được, con thích Hạ Hạ, con đã hứa với em ấy, lớn lên sẽ cưới em ấy làm vợ.”
Thiểm Thiểm thật sự là không sợ lời nói của mình sẽ làm mọi người kinh ngạc đến chết.
Thằng bé vừa nói xong, chúng tôi đều nhìn về phía hai đứa nhỏ.
Hạ Hạ ngồi ở đó, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái đỏ bừng, cúi thấp đầu xuống không dám nói chuyện.
Khương Thanh nghe xong, chống tay lên trán, làm ra vẻ mặt vô cùng đau khổ: “Thế này là thế nào? Con gái tôi còn chưa ra đời đã thất tình như thế sao?”
“Không có không có.” Tôi lập tức nói: “Chị xinh đẹp như vậy, dáng người cũng quyến rũ như vậy, người theo đuổi con gái chị sau này chắc chắn xếp hàng dài đến tận nước ngoài, lúc đó đến lượt con trai nhà em phải chạy theo sau đấy.”
“Không không, quan trọng là khuyến khích tự do yêu đương, phản đối ép cưới.”
Đào Nhi ở bên cạnh nói.
Khương Thanh cúi đầu vuốt bụng mình, nói: “Haiz, con gái à, mẹ cứ cho là có thể giành được một mối hôn nhân tốt cho con, hết cách rồi, ai bảo con sinh ra muộn chứ.”
Ngô Tiến An cười ha ha: “Không sao không sao, con gái chúng ta không lấy chồng cũng không sao, anh nuôi!”
“Gì chứ, ai nói con gái em không thể lấy chồng!”
Khương Thanh tiếp lời.
Đang nói chuyện phiếm, sau lưng có một người phục vụ đi đến nói: “Xin vui lòng đợi một lát, rượu đã hết, tôi sẽ đi lấy thêm.”
Người phục vụ rời khỏi, bọn họ chỉ còn ở đây một lúc nữa thôi.
Ngô Tiến An ôm vai Khương Thanh, nói một cách thần bí: “Đúng rồi, tôi còn có chuyện muốn nói cho mọi người biết.”
Chúng tôi đều nhìn anh ta.
Ngô Tiến An cười cười: “Mọi người có biết nhà mới của chúng tôi ở đâu không?”
“Không biết.”
Tôi lắc đầu.
Đào Nhi cũng lắc đầu.
Khương Thanh đánh hắn một cái: “Chuyện này ai mà đoán được chứ!”
Ngô Tiến An cười ha ha: “Ở khu Nhược Thủy Tạ.”
Tôi biết rõ anh đang ám chỉ chiếc xe.
Anh không thích chiếc xe mini sáu trăm mấy chục triệu của tôi từ lâu rồi.
Có điều, tôi không thèm suy nghĩ dù chỉ một giây, khoác tay anh, trả lời ngay: “Em thích anh.”
Nghe xong câu trả lời của tôi, dường như Lý Hào Kiệt hơi bất ngờ.
Nhưng rất nhanh, nụ cười nơi khóe miệng càng trở nên rõ ràng hơn, cúi đầu, hôn nhẹ lên trán tôi một cái, con ngươi trong mắt đen nhánh đầy dịu dàng: “Được rồi, vậy em cứ suy nghĩ tiếp đi, em muốn một đám cưới ra sao.”
“Đám cưới?”
Tôi sửng sốt.
Nói mới nhớ, tôi hình như chưa từng nghĩ đến việc tổ chức đám cưới một lần nữa cùng với Lý Hào Kiệt.
Dù sao chúng tôi cũng không còn trẻ nữa, hơn nữa nghĩ lại thì, cũng đã từng đám cưới một lần rồi.
Có điều lần đó, tên của cô dâu lại không phải tôi.
Tôi do dự.
Trong lòng tôi, nếu nói không muốn tổ chức đám cưới thì là giả, chỉ là...
Dường như anh cũng nhìn ra được sự bối rối của tôi, giọng điệu có phần không vui, hỏi tôi: “Sao vậy? Không muốn gả cho anh à?”
“Không phải.” Tôi đưa tay sờ sờ mặt mình: “Đương nhiên là em muốn gả cho anh, không phải anh thì không lấy chồng, có điều đám cưới các thứ thì không cần đâu, phiền phức như vậy, với lại...”
“Em bận tâm chuyện anh đã từng cưới người khác?”
Anh cắt ngang lời tôi nói.
“Đương nhiên là không phải.” Tôi nhanh chóng phủ nhận, rồi giải thích: “Chỉ là em cảm thấy chuyện kết hôn này quá phiền phức, cần phải chuẩn bị nhiều thứ, thà nghỉ ngơi ở nhà cả ngày còn tốt hơn.”
Thật ra trước đây, lúc Tống Duyên Minh làm đám cưới, Phan Ngọc và Tống Cẩm Dương cũng không thích lo liệu mọi thứ, còn Tống Duyên Minh lại lười biếng muốn chết.
Cho nên mọi việc lớn nhỏ, toàn bộ đều là tôi thu xếp.
Làm hại tôi cực khổ nhiều đêm không ngủ ngon được.
“Không được.” Lý Hào Kiệt nghe tôi nói hết, lại không chút lưu tình mà bác bỏ: “Những chuyện khác anh đều nhường em, nhưng chuyện này, anh quyết định.”
Vẻ mặt anh kiên quyết.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, biết rằng dù mình có nói gì nữa thì anh cũng không đồng ý.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể gật đầu nhẹ: “Được rồi, em nghe lời anh.”
“Ngoan.”
Anh nói một cách ôn nhu.
Tôi và Lý Hào Kiệt đứng bên ngoài chưa được năm phút, đã có người dẫn chúng tôi vào trong.
Bởi vì Lý Hào Kiệt có thân phận cao, chúng tôi được đưa vào phòng bao.
Trong phòng bao có một cái màn hình rất lớn, có thể nhìn thấy tình hình buổi lễ.
Chúng tôi đi vào, tôi nhìn xung quanh một chút, hơi lo lắng hỏi: “Thiểm Thiểm đâu?”
Đông người như vậy, tôi sợ Thiểm Thiểm sẽ đi lạc.
Lý Hào Kiệt ngồi xuống, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ mà nhún vai: “Con trai đã không còn là con trai của chúng ta nữa rồi?”
Tôi nhìn anh.
Anh nói tiếp: “Vừa nãy lúc đi vào, vừa nhìn thấy con gái của đồng nghiệp Đào Nhi của em, thằng bé liền bám theo, kêu cũng không chịu đi, anh cũng không biết làm sao.”
Nghe anh nói như vậy, tôi cười cười: “Hạ Hạ à.”
Quả nhiên là vậy.
Thiểm Thiểm lớn như vậy, dường như chưa từng để ý đến cô bé nào, ngoại trừ Hạ Hạ.
Lúc đầu, là Hạ Hạ chủ động thân thiết với Thiểm Thiểm trước, nhưng lớn hơn một chút, dường như Hạ Hạ đã biết ngại ngùng, bây giờ lại đổi thành Thiểm Thiểm bám theo con gái nhà người ta.
Tôi đang nói đến Hạ Hạ thì Đào Nhi và chồng cô ấy - Cố Tự Minh, còn có Thiểm Thiểm và Hạ Hạ, bốn người cùng nhau đi vào.
Bốn cái ghế, mỗi người một cái.
Một dãy ghế không lớn, sáu người ngồi lại vừa hay đủ chỗ.
Không lâu sau buổi lễ đã bắt đầu.
Chúng tôi ngồi ở trong rạp, nhìn màn hình lớn, bởi vì đây là đám cưới kiểu Trung Quốc, cho nên khung cảnh xung quanh cũng được trang trí theo kiểu Trung Quốc.
Chúng tôi nhìn thấy hai người Ngô Tiến An và Khương Thanh cùng nhau tiến vào sảnh lớn.
Ngồi ở vị trí đầu tiên là cha mẹ của Ngô Tiến An.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp được cha mẹ Ngô Tiến An, hai ông bà ngồi đó, gương mặt đầy vui cười, vừa nhìn đã biết là người hiền lành.
Lễ nghi trong đám cưới Trung Quốc không giống với đám cưới bình thường cho lắm.
Có điều cũng không quá phức tạp, rất nhanh sau đó đã xong.
Sau khi kết thúc, lần lượt từng người từ cha mẹ của Ngô Tiến An, sếp của Khương Thanh lên phát biểu, rồi sau đó mới đến lượt Lý Hào Kiệt.
Có điều Ngô Tiến An không để Lý Hào Kiệt đi lên, mà cầm micro và camera đi xuống đây, để anh ngồi đây nói.
Hình ảnh sẽ thông qua camera trực tiếp truyền đến máy chiếu trên sân khấu.
Như vậy sẽ tránh cho việc Lý Hào Kiệt bị xấu hổ.
Mọi thứ cuối cùng cũng xong, hai người thay quần áo, rồi bắt đầu đi mời rượu.
Bởi vì trong phòng bao đa số đều là người lớn tuổi, kể cả cha mẹ Ngô Tiến An và sếp của Khương Thanh cũng ngồi ở hàng ghế phía trên.
Cho nên, không lâu sau đó đã đến mời rượu ở bàn của chúng tôi.
Lúc này, Khương Thanh đã đổi một bộ quần áo, vẫn là kiểu truyền thống, hơi giống khúc cư (quần áo trong phim cổ trang Trung Quốc, hơi giống Kimono), dài gần chạm đất, kiểu tóc trên đầu hơi đơn giản hơn, nhưng vẫn mang không ít trang sức.
Loại trang phục này không cần mang giày cao gót, chỉ cần mang giày thêu có phần mũi vểnh lên là được rồi.
Lúc bọn họ đến đây, Thiểm Thiểm đang ngồi bên cạnh nhanh chóng nói: “Mẹ nuôi, hôm nay mẹ đẹp quá!”
“Cảm ơn con trai!” Khương Thanh tặng Thiểm Thiểm một nụ hôn gió.
Sau đó, Ngô Tiến An bưng ly rượu nói: “Cảm ơn mọi người, nhất là anh cả, hôm nay đã đến lễ cưới chung vui cùng chúng tôi.”
Nói xong, đầu tiên là cạn sạch rượu trong ly của mình, sau đó lại uống luôn rượu trong tay Khương Thanh, uống xong mới nói: “Thật ngại quá, vợ tôi mang thai, không thể uống rượu, tôi uống thay cô ấy.”
“Hiểu mà, hiểu mà.”
Đào Nhi gật đầu.
Đợi mọi người uống xong, Khương Thanh vuốt bụng, nhìn Thiểm Thiểm, nửa đùa nửa thật nói: “Thiểm Thiểm, trong bụng mẹ nuôi có em gái nhỏ, đợi em lớn lên, để em làm vợ con có được không?”
Chị ấy vốn hay nói như vậy.
Không ngờ Thiểm Thiểm nhanh chóng nói: “Không được, con thích Hạ Hạ, con đã hứa với em ấy, lớn lên sẽ cưới em ấy làm vợ.”
Thiểm Thiểm thật sự là không sợ lời nói của mình sẽ làm mọi người kinh ngạc đến chết.
Thằng bé vừa nói xong, chúng tôi đều nhìn về phía hai đứa nhỏ.
Hạ Hạ ngồi ở đó, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái đỏ bừng, cúi thấp đầu xuống không dám nói chuyện.
Khương Thanh nghe xong, chống tay lên trán, làm ra vẻ mặt vô cùng đau khổ: “Thế này là thế nào? Con gái tôi còn chưa ra đời đã thất tình như thế sao?”
“Không có không có.” Tôi lập tức nói: “Chị xinh đẹp như vậy, dáng người cũng quyến rũ như vậy, người theo đuổi con gái chị sau này chắc chắn xếp hàng dài đến tận nước ngoài, lúc đó đến lượt con trai nhà em phải chạy theo sau đấy.”
“Không không, quan trọng là khuyến khích tự do yêu đương, phản đối ép cưới.”
Đào Nhi ở bên cạnh nói.
Khương Thanh cúi đầu vuốt bụng mình, nói: “Haiz, con gái à, mẹ cứ cho là có thể giành được một mối hôn nhân tốt cho con, hết cách rồi, ai bảo con sinh ra muộn chứ.”
Ngô Tiến An cười ha ha: “Không sao không sao, con gái chúng ta không lấy chồng cũng không sao, anh nuôi!”
“Gì chứ, ai nói con gái em không thể lấy chồng!”
Khương Thanh tiếp lời.
Đang nói chuyện phiếm, sau lưng có một người phục vụ đi đến nói: “Xin vui lòng đợi một lát, rượu đã hết, tôi sẽ đi lấy thêm.”
Người phục vụ rời khỏi, bọn họ chỉ còn ở đây một lúc nữa thôi.
Ngô Tiến An ôm vai Khương Thanh, nói một cách thần bí: “Đúng rồi, tôi còn có chuyện muốn nói cho mọi người biết.”
Chúng tôi đều nhìn anh ta.
Ngô Tiến An cười cười: “Mọi người có biết nhà mới của chúng tôi ở đâu không?”
“Không biết.”
Tôi lắc đầu.
Đào Nhi cũng lắc đầu.
Khương Thanh đánh hắn một cái: “Chuyện này ai mà đoán được chứ!”
Ngô Tiến An cười ha ha: “Ở khu Nhược Thủy Tạ.”
Bình luận facebook