Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-302
CHƯƠNG 302: DÙ SAO VỢ ANH CŨNG LÀ LÂM TUYỀN
CHƯƠNG 302: DÙ SAO VỢ ANH CŨNG LÀ LÂM TUYỀN
Tôi chạm tay lên cổ, vừa rồi đi xuống vội vã nên đã đặt khăn quàng trên bàn rồi.
Tôi cũng không có tâm trạng đâu mà giải thích, hỏi thẳng: “Lý Hào Kiệt...”
“Bên ngoài lạnh, vào trong xe đi.” Tôi vừa mới nhắc đến tên Lý Hào Kiệt đã bị Lý Trọng Mạnh ngắt lời.
Người đàn ông lấy chìa khóa ấn về phía chiếc Sedan màu trắng bên cạnh, đèn xe sáng lên.
“Cứ nói ở đây đi.” Tôi nhìn chiếc xe mà trong lòng nảy sinh tâm lý kháng cự. Dù sao không gian chật hẹp như vậy, lỡ như...
Lý Trọng Mạnh hiểu tâm tư tôi, anh mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Chuyện mà lát nữa chúng ta nói liên quan đến vận mệnh của Hào Thiên, nếu để cho người khác nghe được viết tin post bài lên mạng thì...”
“Em lên xe với anh.” Anh còn chưa nói xong tôi đã hiểu rồi.
Tôi không thể hại Lý Hào Kiệt được.
Nói rồi tôi đi về phía chiếc xe.
Lý Trọng Mạnh ngồi vào ghế lái, tôi ngồi bên ghế phụ.
So với bên ngoài thì trong xe quả thực ấm hơn nhiều, xem ra vừa rồi Lý Trọng Mạnh đã mở hệ thống sưởi trên xe trong lúc chờ tôi gọi điện.
Vừa lên xe, tôi lại tiếp tục hỏi: “Chuyện Lý Hào Kiệt và AI có liên quan đến anh phải không?”
“Ừ.” Người đàn ông gật đầu, không hề có ý định phủ nhận.
Tôi thấy anh thừa nhận, tuy rất tức giận, nhưng tiếp xúc với anh lâu như vậy, ít nhiều gì tôi cũng hiểu Lý Trọng Mạnh.
Không thể lấy cứng đối cứng.
Hơn nữa nếu tôi nói thẳng là muốn giúp Lý Hào Kiệt, Lý Trọng Mạnh nhất định sẽ tức giận.
Tôi thở ra một hơi, nén cơn giận trong lòng, nói với anh: “Vì sao? Anh và Lý Hào Kiệt là người thân cơ mà? Sao anh lại đối xử với anh ấy như vậy?”
Lý Trọng Mạnh hơi nghiêng người nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Chờ tôi nói xong, anh mới từ từ mở miệng: “Em cho rằng chuyện này là do anh làm sao?”
“Chẳng lẽ không đúng à?”
Đã nghe được nội dung cuộc điện thoại, dù tôi có ngu ngốc cũng sẽ hiểu chuyện gì xảy ra.
Lý Trọng Mạnh bất đắc dĩ cười nói: “Xem ra cho dù anh nói không phải, em cũng sẽ không tin.”
Anh quay sang chỗ khác, mắt nhìn thẳng, vẻ mặt mang vài phần thê lương.
Dáng vẻ này khiến tôi nhất thời nảy sinh vài phần nghi ngờ đối với nhận định của mình, bèn hỏi tiếp: “Đúng là em đã nghe anh nhắc đến lễ đính hôn lúc nói chuyện điện thoại, có phải là vì em không? Nếu là vì em thì anh đừng lo lắng, em chắc chắn sẽ đính hôn với anh mà.”
Tuy giờ phút này trong lòng tôi đã rất chắc chắn về chuyện có đính hôn với Lý Trọng Mạnh hay không, nhưng tôi vẫn phải nói như vậy.
“Chuyện này không liên quan gì đến anh, chỉ là anh biết là ai làm.” Người đàn ông lên tiếng, anh nhìn tôi rồi nói tiếp: “Không chỉ mình anh mà tất cả mọi người, bao gồm cả Tiểu Kiệt cũng biết.”
“Có ý gì?” Tôi chớp mắt, không hiểu ra sao.
Lý Trọng Mạnh hỏi tôi: “Em có biết Tiểu Kiệt bị mất trộm thứ gì không?”
“Không phải nói là hệ thống của AI sao?” Tất cả bài báo đều đưa tin như vậy.
Lý Trọng Mạnh nhếch miệng, bất đắc dĩ mỉm cười: “AI là một khái niệm lớn, có thể sử dụng trong rất nhiều lĩnh vực, hơn nữa những công ty đầu tư nghiên cứu về nó nhiều vô số kể.” Anh dừng một lát rồi mới nói tiếp: “Nghiên cứu của Tiểu Kiệt là AI trong nhà, có thể nói là người máy quản gia.”
“Người máy quản gia?”
“Đúng vậy, em ngồi trên sô pha nhưng có thể điều khiển máy giặt giặt quần áo, phơi đồ, phân chia thực phẩm trong tủ lạnh theo mức độ tươi mới, tự động xếp loại và vứt bỏ, quét tước vệ sinh...”
Nghe người đàn ông nói, tôi sùng bái và kinh ngạc nhìn anh: “Những thứ này có thể thực hiện được á?”
Đây đúng là tin mừng đối với người lười mà! Nếu có thì tôi cũng muốn mua.
Lý Trọng Mạnh gật đầu, thấy tôi như vậy thì mỉm cười: “Anh chỉ biết sơ sơ thế thôi, một khi nghiên cứu thành công AI này thì sẽ động đến bát cơm của kẻ khác. Thế nên tất nhiên sẽ có người không mong nó xuất hiện.”
“Vậy là có người động tay động chân vào hạng mục này ư?” Tôi lập tức hiểu ngay. Mục đích của người này rất rõ ràng, đó là không để hạng mục này được tiếp tục.
Thế nên phòng nghiên cứu bị cháy cũng chỉ mất một số tài liệu quan trọng và hư hại trang thiết bị, không có người chết hay bị thương.
Lý Trọng Mạnh gật đầu, anh đặt tay lên đầu tôi dịu dàng xoa: “Có điều em không cần lo lắng, hạng mục này sẽ được tiến hành thuận lợi, dù sao vợ nó cũng là Lâm Tuyền, Lâm thị sẽ giúp nó.”
Vợ anh ấy là Lâm Tuyền. Những lời này đâm sâu vào lòng tôi. Thế nhưng tôi lại cảm thấy may mắn vì vợ anh ấy là Lâm Tuyền. May mà có Lâm Tuyền giúp anh ấy. Nếu là tôi thì chẳng giúp được gì rồi.
Tôi xuống xe, nhìn Lý Trọng Mạnh lái xe rời đi, lúc này mới không giả vờ nữa.
Tôi không ngốc, Lý Trọng Mạnh nói hồi lâu nhưng đều không nói vào trọng điểm. Trọng điểm là Lý Hào Kiệt mất tích rồi, tất cả mọi chuyện Lý Trọng Mạnh nói đều không liên quan gì tới việc Lý Hào Kiệt mất tích.
Chuyện bây giờ chính là Lý Hào Kiệt mất tích. Lý Hào Kiệt đi đâu mới là mấu chốt của vấn đề!
Có chiếc taxi dừng trước mặt, một cô nữ sinh bước xuống. Tôi muốn đi xe nên chẳng nghĩ gì mà ngồi vào luôn.
“Đi đâu?” Tài xế hỏi.
Tôi sửng sốt. Đúng vậy, đi đâu đây?
Vừa rồi tôi chỉ nghĩ là muốn đi tìm Lý Hào Kiệt, nhưng Lý Hào Kiệt ở đâu? Cả nhà họ Lý đi tìm còn không thấy, làm sao tôi có thể tìm thấy được?
Tôi chần chừ chốc lát, cuối cùng nói địa chỉ phòng cưới của Lý Hào Kiệt và Tống Duyên Minh năm xưa.
Trước đây lúc tôi vừa đến Vĩnh An, Lý Hào Kiệt đã kéo tôi tới đó.
Liệu anh có ở đó hay không?
Tôi cũng không biết vì sao lại cảm thấy anh ấy sẽ ở đó. Thế nhưng cũng đã nói rồi, chỉ đành đi xem rồi tính.
Taxi nhanh chóng tới nơi, tôi thanh toán tiền rồi xuống xe.
Tôi đi thẳng tới cổng biệt thự, đứng bên ngoài, tôi nhìn thấy rèm cửa được kéo kín. Tôi do dự chốc lát rồi vẫn đi đến cửa, bấm chuông.
Tiếng chuông trong trẻo trong căn nhà truyền ra. Nhưng tôi đợi hơn 10 giây, vẫn không ai đáp lại.
Tôi lại ấn lần nữa, vẫn không có người nào đáp.
Quả nhiên, sao Lý Hào Kiệt có thể ở đây được...
Tuy trước khi đến tôi đã biết Lý Hào Kiệt không thể ở nơi này, nhưng sau khi xác định chuyện này rồi, tâm trạng tôi vẫn xuống dốc không phanh.
Nếu như không ở đây thì có lẽ... Trong đầu tôi hiện lên một nơi.
Thế Gia. Nơi tôi và Lý Hào Kiệt đã từng ở, nơi cất chứa hồi ức tốt đẹp nhất giữa tôi và anh.
Tuy rất có thể Lý Hào Kiệt sẽ không ở nơi đó, nhưng tôi vẫn muốn đi xem.
Tôi ra khỏi tiểu khu, bắt xe đến thẳng Thế Gia.
Bao nhiêu năm không tới, cây cối trong khu đã cao lớn hơn nhiều, tuyết từ mấy hôm trước vẫn đọng trên cành cây thành một mảng trắng xóa.
Vốn dĩ khu này có cổng điện tử, may mà khi tôi đến đây vừa hay có một người phụ nữ đi ra, tôi liền trà trộn vào.
Đi đến cửa của tiểu khu kia, tôi cúi đầu, nhìn thấy trên lớp tuyết mỏng trước cửa căn biệt thự có dấu chân nhạt nhòa.
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện
CHƯƠNG 302: DÙ SAO VỢ ANH CŨNG LÀ LÂM TUYỀN
Tôi chạm tay lên cổ, vừa rồi đi xuống vội vã nên đã đặt khăn quàng trên bàn rồi.
Tôi cũng không có tâm trạng đâu mà giải thích, hỏi thẳng: “Lý Hào Kiệt...”
“Bên ngoài lạnh, vào trong xe đi.” Tôi vừa mới nhắc đến tên Lý Hào Kiệt đã bị Lý Trọng Mạnh ngắt lời.
Người đàn ông lấy chìa khóa ấn về phía chiếc Sedan màu trắng bên cạnh, đèn xe sáng lên.
“Cứ nói ở đây đi.” Tôi nhìn chiếc xe mà trong lòng nảy sinh tâm lý kháng cự. Dù sao không gian chật hẹp như vậy, lỡ như...
Lý Trọng Mạnh hiểu tâm tư tôi, anh mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Chuyện mà lát nữa chúng ta nói liên quan đến vận mệnh của Hào Thiên, nếu để cho người khác nghe được viết tin post bài lên mạng thì...”
“Em lên xe với anh.” Anh còn chưa nói xong tôi đã hiểu rồi.
Tôi không thể hại Lý Hào Kiệt được.
Nói rồi tôi đi về phía chiếc xe.
Lý Trọng Mạnh ngồi vào ghế lái, tôi ngồi bên ghế phụ.
So với bên ngoài thì trong xe quả thực ấm hơn nhiều, xem ra vừa rồi Lý Trọng Mạnh đã mở hệ thống sưởi trên xe trong lúc chờ tôi gọi điện.
Vừa lên xe, tôi lại tiếp tục hỏi: “Chuyện Lý Hào Kiệt và AI có liên quan đến anh phải không?”
“Ừ.” Người đàn ông gật đầu, không hề có ý định phủ nhận.
Tôi thấy anh thừa nhận, tuy rất tức giận, nhưng tiếp xúc với anh lâu như vậy, ít nhiều gì tôi cũng hiểu Lý Trọng Mạnh.
Không thể lấy cứng đối cứng.
Hơn nữa nếu tôi nói thẳng là muốn giúp Lý Hào Kiệt, Lý Trọng Mạnh nhất định sẽ tức giận.
Tôi thở ra một hơi, nén cơn giận trong lòng, nói với anh: “Vì sao? Anh và Lý Hào Kiệt là người thân cơ mà? Sao anh lại đối xử với anh ấy như vậy?”
Lý Trọng Mạnh hơi nghiêng người nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Chờ tôi nói xong, anh mới từ từ mở miệng: “Em cho rằng chuyện này là do anh làm sao?”
“Chẳng lẽ không đúng à?”
Đã nghe được nội dung cuộc điện thoại, dù tôi có ngu ngốc cũng sẽ hiểu chuyện gì xảy ra.
Lý Trọng Mạnh bất đắc dĩ cười nói: “Xem ra cho dù anh nói không phải, em cũng sẽ không tin.”
Anh quay sang chỗ khác, mắt nhìn thẳng, vẻ mặt mang vài phần thê lương.
Dáng vẻ này khiến tôi nhất thời nảy sinh vài phần nghi ngờ đối với nhận định của mình, bèn hỏi tiếp: “Đúng là em đã nghe anh nhắc đến lễ đính hôn lúc nói chuyện điện thoại, có phải là vì em không? Nếu là vì em thì anh đừng lo lắng, em chắc chắn sẽ đính hôn với anh mà.”
Tuy giờ phút này trong lòng tôi đã rất chắc chắn về chuyện có đính hôn với Lý Trọng Mạnh hay không, nhưng tôi vẫn phải nói như vậy.
“Chuyện này không liên quan gì đến anh, chỉ là anh biết là ai làm.” Người đàn ông lên tiếng, anh nhìn tôi rồi nói tiếp: “Không chỉ mình anh mà tất cả mọi người, bao gồm cả Tiểu Kiệt cũng biết.”
“Có ý gì?” Tôi chớp mắt, không hiểu ra sao.
Lý Trọng Mạnh hỏi tôi: “Em có biết Tiểu Kiệt bị mất trộm thứ gì không?”
“Không phải nói là hệ thống của AI sao?” Tất cả bài báo đều đưa tin như vậy.
Lý Trọng Mạnh nhếch miệng, bất đắc dĩ mỉm cười: “AI là một khái niệm lớn, có thể sử dụng trong rất nhiều lĩnh vực, hơn nữa những công ty đầu tư nghiên cứu về nó nhiều vô số kể.” Anh dừng một lát rồi mới nói tiếp: “Nghiên cứu của Tiểu Kiệt là AI trong nhà, có thể nói là người máy quản gia.”
“Người máy quản gia?”
“Đúng vậy, em ngồi trên sô pha nhưng có thể điều khiển máy giặt giặt quần áo, phơi đồ, phân chia thực phẩm trong tủ lạnh theo mức độ tươi mới, tự động xếp loại và vứt bỏ, quét tước vệ sinh...”
Nghe người đàn ông nói, tôi sùng bái và kinh ngạc nhìn anh: “Những thứ này có thể thực hiện được á?”
Đây đúng là tin mừng đối với người lười mà! Nếu có thì tôi cũng muốn mua.
Lý Trọng Mạnh gật đầu, thấy tôi như vậy thì mỉm cười: “Anh chỉ biết sơ sơ thế thôi, một khi nghiên cứu thành công AI này thì sẽ động đến bát cơm của kẻ khác. Thế nên tất nhiên sẽ có người không mong nó xuất hiện.”
“Vậy là có người động tay động chân vào hạng mục này ư?” Tôi lập tức hiểu ngay. Mục đích của người này rất rõ ràng, đó là không để hạng mục này được tiếp tục.
Thế nên phòng nghiên cứu bị cháy cũng chỉ mất một số tài liệu quan trọng và hư hại trang thiết bị, không có người chết hay bị thương.
Lý Trọng Mạnh gật đầu, anh đặt tay lên đầu tôi dịu dàng xoa: “Có điều em không cần lo lắng, hạng mục này sẽ được tiến hành thuận lợi, dù sao vợ nó cũng là Lâm Tuyền, Lâm thị sẽ giúp nó.”
Vợ anh ấy là Lâm Tuyền. Những lời này đâm sâu vào lòng tôi. Thế nhưng tôi lại cảm thấy may mắn vì vợ anh ấy là Lâm Tuyền. May mà có Lâm Tuyền giúp anh ấy. Nếu là tôi thì chẳng giúp được gì rồi.
Tôi xuống xe, nhìn Lý Trọng Mạnh lái xe rời đi, lúc này mới không giả vờ nữa.
Tôi không ngốc, Lý Trọng Mạnh nói hồi lâu nhưng đều không nói vào trọng điểm. Trọng điểm là Lý Hào Kiệt mất tích rồi, tất cả mọi chuyện Lý Trọng Mạnh nói đều không liên quan gì tới việc Lý Hào Kiệt mất tích.
Chuyện bây giờ chính là Lý Hào Kiệt mất tích. Lý Hào Kiệt đi đâu mới là mấu chốt của vấn đề!
Có chiếc taxi dừng trước mặt, một cô nữ sinh bước xuống. Tôi muốn đi xe nên chẳng nghĩ gì mà ngồi vào luôn.
“Đi đâu?” Tài xế hỏi.
Tôi sửng sốt. Đúng vậy, đi đâu đây?
Vừa rồi tôi chỉ nghĩ là muốn đi tìm Lý Hào Kiệt, nhưng Lý Hào Kiệt ở đâu? Cả nhà họ Lý đi tìm còn không thấy, làm sao tôi có thể tìm thấy được?
Tôi chần chừ chốc lát, cuối cùng nói địa chỉ phòng cưới của Lý Hào Kiệt và Tống Duyên Minh năm xưa.
Trước đây lúc tôi vừa đến Vĩnh An, Lý Hào Kiệt đã kéo tôi tới đó.
Liệu anh có ở đó hay không?
Tôi cũng không biết vì sao lại cảm thấy anh ấy sẽ ở đó. Thế nhưng cũng đã nói rồi, chỉ đành đi xem rồi tính.
Taxi nhanh chóng tới nơi, tôi thanh toán tiền rồi xuống xe.
Tôi đi thẳng tới cổng biệt thự, đứng bên ngoài, tôi nhìn thấy rèm cửa được kéo kín. Tôi do dự chốc lát rồi vẫn đi đến cửa, bấm chuông.
Tiếng chuông trong trẻo trong căn nhà truyền ra. Nhưng tôi đợi hơn 10 giây, vẫn không ai đáp lại.
Tôi lại ấn lần nữa, vẫn không có người nào đáp.
Quả nhiên, sao Lý Hào Kiệt có thể ở đây được...
Tuy trước khi đến tôi đã biết Lý Hào Kiệt không thể ở nơi này, nhưng sau khi xác định chuyện này rồi, tâm trạng tôi vẫn xuống dốc không phanh.
Nếu như không ở đây thì có lẽ... Trong đầu tôi hiện lên một nơi.
Thế Gia. Nơi tôi và Lý Hào Kiệt đã từng ở, nơi cất chứa hồi ức tốt đẹp nhất giữa tôi và anh.
Tuy rất có thể Lý Hào Kiệt sẽ không ở nơi đó, nhưng tôi vẫn muốn đi xem.
Tôi ra khỏi tiểu khu, bắt xe đến thẳng Thế Gia.
Bao nhiêu năm không tới, cây cối trong khu đã cao lớn hơn nhiều, tuyết từ mấy hôm trước vẫn đọng trên cành cây thành một mảng trắng xóa.
Vốn dĩ khu này có cổng điện tử, may mà khi tôi đến đây vừa hay có một người phụ nữ đi ra, tôi liền trà trộn vào.
Đi đến cửa của tiểu khu kia, tôi cúi đầu, nhìn thấy trên lớp tuyết mỏng trước cửa căn biệt thự có dấu chân nhạt nhòa.
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện
Bình luận facebook