Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-310
CHƯƠNG 310: LẦN SAU GẶP LẠI, NHỚ GỌI TÔI LÀ THÍM
CHƯƠNG 310: LẦN SAU GẶP LẠI, NHỚ GỌI TÔI LÀ THÍM
“Mày làm gì đấy!” Đám vệ sĩ bên cạnh Lý Hào Kiệt chĩa súng về phía anh!
Anh vừa nhúc nhích, súng của vệ sĩ cũng di chuyển theo, nhưng không ai dám bóp cò.
“Bỏ ổ cứng trong tay em xuống, anh đã nói rồi, anh không cần những thứ này, anh chỉ cần em.” Người đàn ông nói rồi cướp chiếc ổ cứng trong tay tôi, đặt lên bàn trà, thâm tình nhìn tôi: “Đừng sợ, anh đã bỏ lỡ em một lần, sẽ không bỏ em lần thứ hai đâu.”
Thế nhưng họng súng của đám vệ sĩ vẫn chĩa thẳng vào người Lý Hào Kiệt.
“Tiểu Điệp.” Lý Trọng Mạnh ở sau lưng gọi tôi.
Cơ thể tôi run lên.
Tôi muốn ở bên Lý Hào Kiệt biết bao, nhưng tôi biết, tôi không thể. Tôi biết, nếu tôi dám đi theo Lý Hào Kiệt, Lý Trọng Mạnh sẽ dám giết người!
Trước đây tôi đã từng nghĩ, tôi không cầu được ở bên anh, chỉ mong anh có thể yên ổn sống trên cõi đời này.
Cuối cùng tôi cúi người cầm lấy chiếc ổ cứng, nhét vào tay Lý Hào Kiệt rồi nhìn anh, cố gắng để tầm mắt mình lạnh lùng hết mức có thể: “Tổng giám đốc Lý, cầm lấy đi, tôi là vợ tương lai của chú ba anh, lần sau gặp lại, hãy nhớ gọi tôi là thím.”
Tôi nói rồi định bỏ đi, Lý Hào Kiệt lại nắm chặt tay tôi.
Tôi nhìn anh: “Buông tay đi, tổng giám đốc Lý. Bây giờ anh sắp trở thành kẻ ngay cả công ty cũng sắp đóng cửa, còn anh Mạnh vừa dùng 100 nghìn tỷ mua quảng cáo khung giờ vàng của đài truyền hình quốc gia, tương lai xán lạn. Phải chọn ai giữa hai người thì dù đặt trước mặt bất kỳ người phụ nữ nào, tôi cũng chẳng hồi hộp.”
Vẻ mặt tôi rất lạnh nhạt, nhưng trong lòng như đang rỉ máu. Mỗi một chữ tôi thốt ra giống như một con dao, không đâm trúng anh, song lại đâm vào lòng tôi.
Mỗi một nhát lại để lại từng lỗ máu.
Đau, đau quá.
Tôi cắn răng, cố không để mình lộ ra biểu cảm bi thương.
Lý Hào Kiệt nhìn tôi, cười khổ: “Anh biết vì sao em lại nói như vậy, chỉ trách anh vô dụng.”
“Tổng giám đốc Lý không cần suy đoán lung tung, phụ nữ đều thích người thành công, lẽ nào anh cho rằng tôi không phải phụ nữ?” Tôi hơi hếch cằm, nhìn Lý Hào Kiệt: “Huống chi anh đã tổn thương tôi nhiều lần như vậy, còn anh Mạnh chưa bao giờ làm tôi tổn thương, sao tôi có thể chọn anh được.”
“Duyên Khanh, Tiểu Điệp, không cần biết em là ai, anh đều yêu em. Đời này anh sẽ chỉ yêu một mình em.” Lý Hào Kiệt kéo tay tôi, càng nói càng nôn nóng.
Cánh tay tôi bị anh cào ra năm dấu tay rõ rệt.
“Tổng giám đốc Lý, buông tay đi. Con người phải nhìn về phía trước, mối quan hệ giữa tôi và anh đã kết thúc từ khi anh đưa tôi ra khỏi Thế Gia rồi.”
Tôi vừa nói vừa cố gắng rút tay về. Nhưng Lý Hào Kiệt lại không chịu buông tay. Cuối cùng Lý Trọng Mạnh đi đến ôm tôi vào lòng. Anh ta ra hiệu, vài vệ sĩ đi tới, họng súng trong tay chĩa thẳng vào cổ tay Lý Hào Kiệt!
Tôi sợ đến mức hít sâu: “Anh buông tay ra!”
Lý Hào Kiệt lắc đầu: “Hoặc là bắn gãy tay anh, hoặc là em theo anh đi.”
“Anh điên rồi!” Cuối cùng tôi cũng không nhịn được gào lên.
Lý Trọng Mạnh nói: “Tiểu Kiệt đã nói vậy thì...”
“Buông tay!” Không đợi Lý Trọng Mạnh nói hết, tôi đã giơ chân đạp ngay chỗ trí mạng nhất của người đàn ông!
Lý Trọng Mạnh chẳng những buông tay mà cả người còn cong xuống như con tôm, ôm lấy nơi đó.
Tôi rút tay về, khoác cánh tay Lý Trọng Mạnh, cười nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Chờ đã.” Lý Trọng Mạnh lấy vài bản hợp đồng trong tay Vương Siêu ra: “Tiểu Kiệt, tôi có thể chuyển hợp đồng khung giờ quảng cáo này cho cháu...”
“Không cần!” Lý Hào Kiệt nén đau đứng thẳng lên. Có điều dường như nơi đó vẫn còn đau, anh không hoàn toàn đứng thẳng được.
Lý Trọng Mạnh nghe vậy thì nhún vai: “Được thôi.”
Tôi kéo Lý Trọng Mạnh, mặt vẫn hướng ra cửa, không dám nhìn Lý Hào Kiệt, chỉ sợ sẽ không nhịn được mà ở lại.
Cuối cùng Lý Trọng Mạnh cũng đi ra. Tôi cứ như vậy đi theo anh ta, không hề quay đầu.
Nhưng tôi biết, mỗi bước đi của tôi hiện giờ không chỉ là kéo dài khoảng cách giữa tôi và Lý Hào Kiệt, mà còn là kéo dài khoảng cách tương lai giữa tôi và anh, là kéo dài khoảng cách cuộc sống giữa tôi và anh.
Mỗi một bước đều nặng nề, tôi cắn môi thật chặt, ngăn không cho dòng lệ tuôn rơi. Cuối cùng nước mặt đều rơi vào cõi lòng tôi.
Thế nhưng hôm nay đã bị tổn thương quá nhiều, nước mắt thiêu đốt trái tim tôi.
Đau quá. Khoảng cách từ sô pha đến cửa chưa bao giờ dài tới vậy. Đi vài bước mà dài như đã đi cả thế kỷ.
Cuối cùng tôi và Lý Trọng Mạnh cũng ra tới cửa.
Tôi vẫn lo cho Lý Hào Kiệt, bèn nói: “Để anh ấy đi đi.”
“Được.” Lý Trọng Mạnh vỗ tay tôi, không quay đầu, nói với đám vệ sĩ sau lưng: “Đưa Tiểu Kiệt về.”
Tất cả vệ sĩ rút lui, Lý Hào Kiệt rời khỏi.
Lúc anh đi ra, tôi có thể cảm nhận được tầm mắt anh đang dõi theo tôi. Nhưng tôi cố ý quay đầu đi, không nhìn anh nữa.
Giày vò lâu như vậy, cuối cùng cũng tới bữa tiệc sau buổi đấu giá. Do Lý Trọng Mạnh đứng đầu nên tất nhiên được xếp ngồi ở bàn đầu tiên. Còn tôi thì ngồi bên cạnh anh ta.
Xung quanh liên tục có người đến chúc rượu, trong đó rất nhiều người hỏi: “Tổng giám đốc Lý, cô đây là...”
“Là vị hôn thê của tôi.” Lý Trọng Mạnh nói rồi ôm tôi vào lòng.
Tôi nở nụ cười máy móc.
Nghe thấy câu trả lời, đám người chúc rượu đều nói: “Chúc mừng chúc mừng.”
Cũng có người nói với tôi: “Cô thật là có phúc, tìm được người chồng tốt như tổng giám đốc Lý đây! Chúng tôi thật sự rất ngưỡng mộ.”
Ngưỡng mộ ư? Tôi nghe bọn họ nói mà thầm cười lạnh. Nếu có thể, tôi muốn đổi với các cô đấy. Nhưng tôi không thể nói, nên chỉ đành mỉm cười đối phó.
Bữa tiệc nhanh chóng kết thúc, La Anh Kiệt từ chiếc bàn xa nhất đi tới, giơ ly sâm banh nói: “Tổng giám đốc Lý, chúc mừng.”
“Cảm ơn.” Lý Trọng Mạnh vốn hơi mệt mỏi, nhưng La Anh Kiệt vừa đến, vẻ mặt anh ta lại hơi lạ.
La Anh Kiệt nhìn về phía tôi: “Tổng giám đốc Lý đúng là song hỉ lâm môn, vừa đoạt được khung giờ quảng cáo vàng vừa ôm được người đẹp về.”
“Ừm.” Rõ ràng thái độ của Lý Trọng Mạnh với La Anh Kiệt không hề tốt đẹp, dường như anh ta hơi đề phòng La Anh Kiệt.
La Anh Kiệt cũng không tức giận, anh ta cụng sâm banh với Lý Trọng Mạnh rồi ngửa cổ uống cạn, sau đó nói với tôi: “Cô Sa, không phải cô có chuyện muốn hỏi tôi sao? Lát nữa cô xong việc thì cứ đến bàn tôi, tôi sẽ nói cho cô biết.”
Tôi sửng sốt, rốt cuộc La Anh Kiệt muốn làm gì?
Lý Trọng Mạnh kéo tay tôi hỏi: “Chuyện gì?”
La Anh Kiệt ra vẻ bí mật nhìn Lý Trọng Mạnh rồi mỉm cười: “Chuyện giết người đền mạng, tổng giám đốc Lý có hứng thú à?”
Lý Trọng Mạnh vừa nghe, sắc mặt đã lập tức sa sầm.
Tôi rất muốn biết, do dự một lát rồi ghé tai nói với Lý Trọng Mạnh: “Tôi từng xem điện thoại của Lương Khanh Vũ khi còn sống, La Anh Kiệt từng có liên hệ với anh ấy, tôi muốn biết vì sao bọn họ lại liên lạc với nhau.”
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, dường như hơi ngạc nhiên vì tôi lại nói chuyện này cho anh ta biết, lát sau mới gật đầu: “Em đi với anh ta đi.”
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện
CHƯƠNG 310: LẦN SAU GẶP LẠI, NHỚ GỌI TÔI LÀ THÍM
“Mày làm gì đấy!” Đám vệ sĩ bên cạnh Lý Hào Kiệt chĩa súng về phía anh!
Anh vừa nhúc nhích, súng của vệ sĩ cũng di chuyển theo, nhưng không ai dám bóp cò.
“Bỏ ổ cứng trong tay em xuống, anh đã nói rồi, anh không cần những thứ này, anh chỉ cần em.” Người đàn ông nói rồi cướp chiếc ổ cứng trong tay tôi, đặt lên bàn trà, thâm tình nhìn tôi: “Đừng sợ, anh đã bỏ lỡ em một lần, sẽ không bỏ em lần thứ hai đâu.”
Thế nhưng họng súng của đám vệ sĩ vẫn chĩa thẳng vào người Lý Hào Kiệt.
“Tiểu Điệp.” Lý Trọng Mạnh ở sau lưng gọi tôi.
Cơ thể tôi run lên.
Tôi muốn ở bên Lý Hào Kiệt biết bao, nhưng tôi biết, tôi không thể. Tôi biết, nếu tôi dám đi theo Lý Hào Kiệt, Lý Trọng Mạnh sẽ dám giết người!
Trước đây tôi đã từng nghĩ, tôi không cầu được ở bên anh, chỉ mong anh có thể yên ổn sống trên cõi đời này.
Cuối cùng tôi cúi người cầm lấy chiếc ổ cứng, nhét vào tay Lý Hào Kiệt rồi nhìn anh, cố gắng để tầm mắt mình lạnh lùng hết mức có thể: “Tổng giám đốc Lý, cầm lấy đi, tôi là vợ tương lai của chú ba anh, lần sau gặp lại, hãy nhớ gọi tôi là thím.”
Tôi nói rồi định bỏ đi, Lý Hào Kiệt lại nắm chặt tay tôi.
Tôi nhìn anh: “Buông tay đi, tổng giám đốc Lý. Bây giờ anh sắp trở thành kẻ ngay cả công ty cũng sắp đóng cửa, còn anh Mạnh vừa dùng 100 nghìn tỷ mua quảng cáo khung giờ vàng của đài truyền hình quốc gia, tương lai xán lạn. Phải chọn ai giữa hai người thì dù đặt trước mặt bất kỳ người phụ nữ nào, tôi cũng chẳng hồi hộp.”
Vẻ mặt tôi rất lạnh nhạt, nhưng trong lòng như đang rỉ máu. Mỗi một chữ tôi thốt ra giống như một con dao, không đâm trúng anh, song lại đâm vào lòng tôi.
Mỗi một nhát lại để lại từng lỗ máu.
Đau, đau quá.
Tôi cắn răng, cố không để mình lộ ra biểu cảm bi thương.
Lý Hào Kiệt nhìn tôi, cười khổ: “Anh biết vì sao em lại nói như vậy, chỉ trách anh vô dụng.”
“Tổng giám đốc Lý không cần suy đoán lung tung, phụ nữ đều thích người thành công, lẽ nào anh cho rằng tôi không phải phụ nữ?” Tôi hơi hếch cằm, nhìn Lý Hào Kiệt: “Huống chi anh đã tổn thương tôi nhiều lần như vậy, còn anh Mạnh chưa bao giờ làm tôi tổn thương, sao tôi có thể chọn anh được.”
“Duyên Khanh, Tiểu Điệp, không cần biết em là ai, anh đều yêu em. Đời này anh sẽ chỉ yêu một mình em.” Lý Hào Kiệt kéo tay tôi, càng nói càng nôn nóng.
Cánh tay tôi bị anh cào ra năm dấu tay rõ rệt.
“Tổng giám đốc Lý, buông tay đi. Con người phải nhìn về phía trước, mối quan hệ giữa tôi và anh đã kết thúc từ khi anh đưa tôi ra khỏi Thế Gia rồi.”
Tôi vừa nói vừa cố gắng rút tay về. Nhưng Lý Hào Kiệt lại không chịu buông tay. Cuối cùng Lý Trọng Mạnh đi đến ôm tôi vào lòng. Anh ta ra hiệu, vài vệ sĩ đi tới, họng súng trong tay chĩa thẳng vào cổ tay Lý Hào Kiệt!
Tôi sợ đến mức hít sâu: “Anh buông tay ra!”
Lý Hào Kiệt lắc đầu: “Hoặc là bắn gãy tay anh, hoặc là em theo anh đi.”
“Anh điên rồi!” Cuối cùng tôi cũng không nhịn được gào lên.
Lý Trọng Mạnh nói: “Tiểu Kiệt đã nói vậy thì...”
“Buông tay!” Không đợi Lý Trọng Mạnh nói hết, tôi đã giơ chân đạp ngay chỗ trí mạng nhất của người đàn ông!
Lý Trọng Mạnh chẳng những buông tay mà cả người còn cong xuống như con tôm, ôm lấy nơi đó.
Tôi rút tay về, khoác cánh tay Lý Trọng Mạnh, cười nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Chờ đã.” Lý Trọng Mạnh lấy vài bản hợp đồng trong tay Vương Siêu ra: “Tiểu Kiệt, tôi có thể chuyển hợp đồng khung giờ quảng cáo này cho cháu...”
“Không cần!” Lý Hào Kiệt nén đau đứng thẳng lên. Có điều dường như nơi đó vẫn còn đau, anh không hoàn toàn đứng thẳng được.
Lý Trọng Mạnh nghe vậy thì nhún vai: “Được thôi.”
Tôi kéo Lý Trọng Mạnh, mặt vẫn hướng ra cửa, không dám nhìn Lý Hào Kiệt, chỉ sợ sẽ không nhịn được mà ở lại.
Cuối cùng Lý Trọng Mạnh cũng đi ra. Tôi cứ như vậy đi theo anh ta, không hề quay đầu.
Nhưng tôi biết, mỗi bước đi của tôi hiện giờ không chỉ là kéo dài khoảng cách giữa tôi và Lý Hào Kiệt, mà còn là kéo dài khoảng cách tương lai giữa tôi và anh, là kéo dài khoảng cách cuộc sống giữa tôi và anh.
Mỗi một bước đều nặng nề, tôi cắn môi thật chặt, ngăn không cho dòng lệ tuôn rơi. Cuối cùng nước mặt đều rơi vào cõi lòng tôi.
Thế nhưng hôm nay đã bị tổn thương quá nhiều, nước mắt thiêu đốt trái tim tôi.
Đau quá. Khoảng cách từ sô pha đến cửa chưa bao giờ dài tới vậy. Đi vài bước mà dài như đã đi cả thế kỷ.
Cuối cùng tôi và Lý Trọng Mạnh cũng ra tới cửa.
Tôi vẫn lo cho Lý Hào Kiệt, bèn nói: “Để anh ấy đi đi.”
“Được.” Lý Trọng Mạnh vỗ tay tôi, không quay đầu, nói với đám vệ sĩ sau lưng: “Đưa Tiểu Kiệt về.”
Tất cả vệ sĩ rút lui, Lý Hào Kiệt rời khỏi.
Lúc anh đi ra, tôi có thể cảm nhận được tầm mắt anh đang dõi theo tôi. Nhưng tôi cố ý quay đầu đi, không nhìn anh nữa.
Giày vò lâu như vậy, cuối cùng cũng tới bữa tiệc sau buổi đấu giá. Do Lý Trọng Mạnh đứng đầu nên tất nhiên được xếp ngồi ở bàn đầu tiên. Còn tôi thì ngồi bên cạnh anh ta.
Xung quanh liên tục có người đến chúc rượu, trong đó rất nhiều người hỏi: “Tổng giám đốc Lý, cô đây là...”
“Là vị hôn thê của tôi.” Lý Trọng Mạnh nói rồi ôm tôi vào lòng.
Tôi nở nụ cười máy móc.
Nghe thấy câu trả lời, đám người chúc rượu đều nói: “Chúc mừng chúc mừng.”
Cũng có người nói với tôi: “Cô thật là có phúc, tìm được người chồng tốt như tổng giám đốc Lý đây! Chúng tôi thật sự rất ngưỡng mộ.”
Ngưỡng mộ ư? Tôi nghe bọn họ nói mà thầm cười lạnh. Nếu có thể, tôi muốn đổi với các cô đấy. Nhưng tôi không thể nói, nên chỉ đành mỉm cười đối phó.
Bữa tiệc nhanh chóng kết thúc, La Anh Kiệt từ chiếc bàn xa nhất đi tới, giơ ly sâm banh nói: “Tổng giám đốc Lý, chúc mừng.”
“Cảm ơn.” Lý Trọng Mạnh vốn hơi mệt mỏi, nhưng La Anh Kiệt vừa đến, vẻ mặt anh ta lại hơi lạ.
La Anh Kiệt nhìn về phía tôi: “Tổng giám đốc Lý đúng là song hỉ lâm môn, vừa đoạt được khung giờ quảng cáo vàng vừa ôm được người đẹp về.”
“Ừm.” Rõ ràng thái độ của Lý Trọng Mạnh với La Anh Kiệt không hề tốt đẹp, dường như anh ta hơi đề phòng La Anh Kiệt.
La Anh Kiệt cũng không tức giận, anh ta cụng sâm banh với Lý Trọng Mạnh rồi ngửa cổ uống cạn, sau đó nói với tôi: “Cô Sa, không phải cô có chuyện muốn hỏi tôi sao? Lát nữa cô xong việc thì cứ đến bàn tôi, tôi sẽ nói cho cô biết.”
Tôi sửng sốt, rốt cuộc La Anh Kiệt muốn làm gì?
Lý Trọng Mạnh kéo tay tôi hỏi: “Chuyện gì?”
La Anh Kiệt ra vẻ bí mật nhìn Lý Trọng Mạnh rồi mỉm cười: “Chuyện giết người đền mạng, tổng giám đốc Lý có hứng thú à?”
Lý Trọng Mạnh vừa nghe, sắc mặt đã lập tức sa sầm.
Tôi rất muốn biết, do dự một lát rồi ghé tai nói với Lý Trọng Mạnh: “Tôi từng xem điện thoại của Lương Khanh Vũ khi còn sống, La Anh Kiệt từng có liên hệ với anh ấy, tôi muốn biết vì sao bọn họ lại liên lạc với nhau.”
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, dường như hơi ngạc nhiên vì tôi lại nói chuyện này cho anh ta biết, lát sau mới gật đầu: “Em đi với anh ta đi.”
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện
Bình luận facebook