Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-346
CHƯƠNG 346: CHÚNG TA SẼ SỚM THÀNH THẬT VỚI NHAU
CHƯƠNG 346: CHÚNG TA SẼ SỚM THÀNH THẬT VỚI NHAU
Lý Trọng Mạnh có ý gì? Tôi đương nhiên hiểu rõ, chịu đựng lâu như thế, cuối cùng cũng đính hôn rồi.
Kết hôn đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Rõ ràng nên tiếp nhận hiện thực, nhưng trong đầu tôi, làm sao cũng không xua đi lời Lý Hào Kiệt nói được.
Anh nói, nhất định trước khi tôi kết hôn, sẽ giành lại tôi.
Lời đã qua mấy tiếng rồi.
Tôi bây giờ mới suy nghĩ, trong đầu nhớ lại cảnh tượng ở phòng thay đồ, nhớ tới chuyện Lý Hào Kiệt đè tôi lên sofa, cả những chuyện đã làm.
Rất rõ ràng.
Thậm chí cảm giác hạnh phút khi cả hai lên đỉnh, vẫn còn trong trí nhớ.
Nghĩ đến những thứ này, tôi nhất thời thất thần, cho tới khi Lý Trọng Mạnh lại nói, “Cần nghĩ lâu như vậy sao?”
“Em…”
“Mẹ ơi, ồn.”
Tôi đang định nói gì đó, Thiểm Thiểm trong lòng nỉ non nói.
Sau đó xoay người, bàn tay nhỏ vậy mà bịt lấy hai tai.
Nhất thời, tôi cũng không biết nó ngủ thật hay giả nữa, chỉ là đã làm lỡ thời gian tốt nhất, khiến tôi không cần nói nữa.
Lý Trọng Mạnh vẫn nắm lấy tay tôi như cũ, nhiệt độ ấm nóng từ lòng bàn tay anh truyền sang tay tôi, lực có chút mạnh hơn, dường như bày tỏ sự quyết tâm của anh.
Tôi cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiểm Thiểm.
Tôi không biết trong đoạn video ngày hôm đó, Lý Trọng Mạnh tiêm cho nó rốt cuộc là thuốc gì.
Cũng chính vì điểm này, tôi trở nên nhát gan, không dám phản kháng Lý Trọng Mạnh, chỉ sợ Thiểm Thiểm có sơ sót gì.
Xe đi thẳng tới cửa nhà.
Tôi ôm Thiểm Thiểm lên lầu, đặt nó lên giường.
Lúc cởi quần áo, Thiểm Thiểm tỉnh dậy, tôi phải dỗ một lúc thì nó mới ngủ tiếp.
Chờ Thiểm Thiểm ngủ rồi, tôi mới quay về phòng cởi lễ phục ra.
Vẫn may, lúc Amy đi còn cầm luôn cả bộ lễ phục kia của tôi, nếu không tôi thật không biết giải thích với Lý Trọng Mạnh thế nào.
Tôi cởi lễ phục, chuẩn bị đi tắm, khi đứng trước gương lớn trong nhà tắm, tôi mới phát hiện, vị trí trước ngực mình, còn có trên người, có vài cỗ vừa nhạt vừa đậm…
Trong lòng tôi đột nhiên căng thẳng.
Làm sao lại không nhớ Lý Hào Kiệt đã lưu lại dấu vết chứ?
Lẽ nào là lúc đó kích tình mãnh liệt, hoàn toàn không để ý?
Lúc tôi hoang mang lúng túng, trên cửa kính mờ của nhà tắm xuất hiện một bóng đen, sau đó, tôi nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng của Lý Trọng Mạnh: “Vợ à, tắm chung đi.”
“A…” Tôi nhìn những dấu hôn trên cơ thể, biết rằng, tuyệt đối không thể để anh ta vào.
Bằng không, Lý Trọng Mạnh khẳng định sẽ…
Tôi không dám nghĩ.
Tôi lùi về sau hai bước, nói: “Không không, em… em tự mình tắm là được rồi.”
“Ha.” Lý Trọng Mạnh ngoài cửa khẽ cười: “Chúng ta sẽ sớm thành thật với nhau, còn ngại ngùng thế này làm gì nữa?
“Em, em cần chuẩn bị một chút.”
Tôi lấy tay liều mạng chà lên những vết hôn trên người.
Nhưng, càng chà càng đỏ.
Trong phòng tắm cũng không có đồ trang điểm, tôi không thể dùng thứ gì che đi, nhất thời hoàn toàn cuống rồi, không biết nên làm thế nào.
Tôi càng sợ chính là Lý Trọng Mạnh cậy mạnh muốn vào.
Như ậy, tôi thật không biết phải làm sao mới tốt.
Lúc tôi cực kì lo lắng, Lý Trọng Mạnh ở cửa khẽ thở dài một hơi: “Được rồi, vậy anh đợi em ra ngoài.”
Tôi ở trong phòng tắm, tắm một lần lâu nhất trong đời.
Từ đầu tới cuối, đại khái tắm gần 2 tiếng đồng hồ.
Chờ tôi tắm xong, da dẻ cả người đã ngâm đến đỏ hồng.
Tôi mặc áo tắm, che đậy kĩ dấu hôn trên người, sau đó nhẹ nhàng đến gần cửa, bên ngoài không có bất kì động tĩnh gì.
Có khi nào Lý Trọng Mạnh đã ngủ rồi không?
Tôi khẽ hé cửa, đi từ phòng thay đồ trong phòng tắm đi ra, nhìn vào phòng ngủ.
Đèn trong phòng ngủ đã tắt, ánh trăng từ cửa sổ rọi vào, tôi đại khái nhìn một lượt, trong phòng ngủ không có ai.
Tôi nhanh chóng đi đến trước bàn trang điểm, cẩn thận dùng che khuyết điển che đi dấu hôn trên người mình.
Chờ che hết rồi, tôi lại quay về phòng tắm, mượn ánh sáng xem một chút, xác nhận sẽ không bị phát hiện, mới quay trở lại trong phòng.
Thay bộ đồ ở nhà, quấn tóc vào khăn lau đầu.
Tôi xuống lầu tìm Lý Trọng Mạnh.
Thế nhưng, phòng khách dưới lầu cũng trống không không có người, tôi đi một vòng qua nhà bếp cũng không thấy ai.
Lẽ nào ra ngoài rồi?
Tôi ra cửa, nhìn huyền quan, áo khoác của Lý Trọng Mạnh vẫn treo ở đó, có lẽ vẫn chưa ra ngoài.
Tôi lại tìm một lượt phòng của Thiểm Thiểm và phòng sách.
Xác định không thấy bóng dáng Lý Trọng Mạnh.
Một người lớn như vậy, làm sao đột nhiên không thấy nữa?
Tôi do dự một chút, nghĩ ra, vẫn còn một nơi chưa tìm.
Đó chính là phòng của người giúp việc.
Ba phòng của người giúp việc, cửa ra vào đều ở sau nhà bếp, hơn nữa người giúp việc còn có một cửa riêng, thông ra cửa sau.
Tôi do dự một chút, vẫn là đi tới nhà bếp, mở cánh cửa, bên trong có 3 cánh cửa, lầm lượt là 3 căn phòng.
Phòng của người giúp việc không lớn, bên trong chỉ có một cái giường và một tủ quần áo.
Tôi nhìn 3 cánh cửa, không biết đâu là phòng của Tề Lam.
Chỉ là lúc này ba căn phòng đều yên tĩnh, từ khe cửa, cũng không lọt ra chút ánh sáng nào, lẽ nào là tôi nghĩ nhiều rồi?
Khi tôi chuẩn bị rời đi.
“Anh Mạnh…”
Một cánh cửa trong đó, truyền đến tiếng của Tề Lam, cô gọi tên Lý Trọng Mạnh, khiến lòng tôi căng thẳng.
Nếu như không đứng ở đây, tôi còn không biết, căn phòng này cách âm tệ đến thế.
“Anh Mạnh, cho em, cho em, em muốn…”
“Lam, Lam…”
“Anh Mạnh…”
Hai người gọi tên của nhau, âm thanh ngày càng cao lên, từ ngữ cũng ngày càng không lọt tai.
Lý Trọng Mạnh thì ra đối với ai cũng như vậy.
Lòng tôi bỗng bình tĩnh trở lại, đối với chuyện ở phòng nghỉ hôm nay, bỗng không còn quá nhiều cảm giác tội lỗi nữa.
Khi tôi định rời đi, một căn phòng khác sáng lên.
Cửa nhanh chóng mở ra, tôi nhìn thấy Liễu Học Quân khoác áo ngoài, dường như muốn đi vệ sinh, cô ấy nhìn thấy tôi, bỗng ngây người, lắp bắp nói, “Bà… Bà chủ…”
Tôi đặt ngón trỏ lên miệng, ý bảo cô ấy đừng lên tiếng.
Lại vẫy vẫy tay, bảo cô ấy quay lại.
Cả mặt Liễu Học Quân không vui, lại muốn nói gì đó, tôi vẫn vẫy vẫy tay như cũ, quay người đóng cửa rời đi.
Tôi quay về phòng ngủ, nằm lên giường, dùng chăn phủ kín hơn nửa mặt.
Đáy lòng, cực kì thê lương.
Hôn nhân của tôi, chỉ là trang đầu tiên, tôi và anh đã đồng sàng dị mộng.
Vậy những ngày tháng sau này, sợ rằng sẽ rất khó khăn.
Nhưng, khó khăn hơn nữa, cũng phải theo.
Tôi nặng nề thiếp đi, ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, bên giường Lý Trọng Mạnh đã không thấy người rồi.
Nếu không phải trên chăn còn chút nhăn nhúm, tôi thậm chí còn hoài nghi hôm qua anh không ngủ ở đây.
Khi tôi thay quần áo đến phòng Thiểm Thiểm, nó vẫn đang ngủ.
Tôi gọi nó dậy, mặc quần áo, lúc xuống lầu, nhìn thấy Lý Trọng Mạnh ngồi trên sofa, trên tay cầm một tờ báo.
Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền đăng duy nhất trên App Mê Tình Truyện!
Nhìn thấy chúng tôi xuống, ngẩn đầu, lọ ra nụ cười ôn hòa: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Lúc tôi đáp lời anh, ánh mắt chuyển về phía Tề Lam đang đứng cạnh sofa.
Tề Lam lúc này cũng đang nhìn tôi, trong mắt toàn tơ máu, tôi nhìn rõ ràng, trên cổ cô ta còn có dấu hôn nhàn nhạt.
CHƯƠNG 346: CHÚNG TA SẼ SỚM THÀNH THẬT VỚI NHAU
Lý Trọng Mạnh có ý gì? Tôi đương nhiên hiểu rõ, chịu đựng lâu như thế, cuối cùng cũng đính hôn rồi.
Kết hôn đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Rõ ràng nên tiếp nhận hiện thực, nhưng trong đầu tôi, làm sao cũng không xua đi lời Lý Hào Kiệt nói được.
Anh nói, nhất định trước khi tôi kết hôn, sẽ giành lại tôi.
Lời đã qua mấy tiếng rồi.
Tôi bây giờ mới suy nghĩ, trong đầu nhớ lại cảnh tượng ở phòng thay đồ, nhớ tới chuyện Lý Hào Kiệt đè tôi lên sofa, cả những chuyện đã làm.
Rất rõ ràng.
Thậm chí cảm giác hạnh phút khi cả hai lên đỉnh, vẫn còn trong trí nhớ.
Nghĩ đến những thứ này, tôi nhất thời thất thần, cho tới khi Lý Trọng Mạnh lại nói, “Cần nghĩ lâu như vậy sao?”
“Em…”
“Mẹ ơi, ồn.”
Tôi đang định nói gì đó, Thiểm Thiểm trong lòng nỉ non nói.
Sau đó xoay người, bàn tay nhỏ vậy mà bịt lấy hai tai.
Nhất thời, tôi cũng không biết nó ngủ thật hay giả nữa, chỉ là đã làm lỡ thời gian tốt nhất, khiến tôi không cần nói nữa.
Lý Trọng Mạnh vẫn nắm lấy tay tôi như cũ, nhiệt độ ấm nóng từ lòng bàn tay anh truyền sang tay tôi, lực có chút mạnh hơn, dường như bày tỏ sự quyết tâm của anh.
Tôi cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiểm Thiểm.
Tôi không biết trong đoạn video ngày hôm đó, Lý Trọng Mạnh tiêm cho nó rốt cuộc là thuốc gì.
Cũng chính vì điểm này, tôi trở nên nhát gan, không dám phản kháng Lý Trọng Mạnh, chỉ sợ Thiểm Thiểm có sơ sót gì.
Xe đi thẳng tới cửa nhà.
Tôi ôm Thiểm Thiểm lên lầu, đặt nó lên giường.
Lúc cởi quần áo, Thiểm Thiểm tỉnh dậy, tôi phải dỗ một lúc thì nó mới ngủ tiếp.
Chờ Thiểm Thiểm ngủ rồi, tôi mới quay về phòng cởi lễ phục ra.
Vẫn may, lúc Amy đi còn cầm luôn cả bộ lễ phục kia của tôi, nếu không tôi thật không biết giải thích với Lý Trọng Mạnh thế nào.
Tôi cởi lễ phục, chuẩn bị đi tắm, khi đứng trước gương lớn trong nhà tắm, tôi mới phát hiện, vị trí trước ngực mình, còn có trên người, có vài cỗ vừa nhạt vừa đậm…
Trong lòng tôi đột nhiên căng thẳng.
Làm sao lại không nhớ Lý Hào Kiệt đã lưu lại dấu vết chứ?
Lẽ nào là lúc đó kích tình mãnh liệt, hoàn toàn không để ý?
Lúc tôi hoang mang lúng túng, trên cửa kính mờ của nhà tắm xuất hiện một bóng đen, sau đó, tôi nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng của Lý Trọng Mạnh: “Vợ à, tắm chung đi.”
“A…” Tôi nhìn những dấu hôn trên cơ thể, biết rằng, tuyệt đối không thể để anh ta vào.
Bằng không, Lý Trọng Mạnh khẳng định sẽ…
Tôi không dám nghĩ.
Tôi lùi về sau hai bước, nói: “Không không, em… em tự mình tắm là được rồi.”
“Ha.” Lý Trọng Mạnh ngoài cửa khẽ cười: “Chúng ta sẽ sớm thành thật với nhau, còn ngại ngùng thế này làm gì nữa?
“Em, em cần chuẩn bị một chút.”
Tôi lấy tay liều mạng chà lên những vết hôn trên người.
Nhưng, càng chà càng đỏ.
Trong phòng tắm cũng không có đồ trang điểm, tôi không thể dùng thứ gì che đi, nhất thời hoàn toàn cuống rồi, không biết nên làm thế nào.
Tôi càng sợ chính là Lý Trọng Mạnh cậy mạnh muốn vào.
Như ậy, tôi thật không biết phải làm sao mới tốt.
Lúc tôi cực kì lo lắng, Lý Trọng Mạnh ở cửa khẽ thở dài một hơi: “Được rồi, vậy anh đợi em ra ngoài.”
Tôi ở trong phòng tắm, tắm một lần lâu nhất trong đời.
Từ đầu tới cuối, đại khái tắm gần 2 tiếng đồng hồ.
Chờ tôi tắm xong, da dẻ cả người đã ngâm đến đỏ hồng.
Tôi mặc áo tắm, che đậy kĩ dấu hôn trên người, sau đó nhẹ nhàng đến gần cửa, bên ngoài không có bất kì động tĩnh gì.
Có khi nào Lý Trọng Mạnh đã ngủ rồi không?
Tôi khẽ hé cửa, đi từ phòng thay đồ trong phòng tắm đi ra, nhìn vào phòng ngủ.
Đèn trong phòng ngủ đã tắt, ánh trăng từ cửa sổ rọi vào, tôi đại khái nhìn một lượt, trong phòng ngủ không có ai.
Tôi nhanh chóng đi đến trước bàn trang điểm, cẩn thận dùng che khuyết điển che đi dấu hôn trên người mình.
Chờ che hết rồi, tôi lại quay về phòng tắm, mượn ánh sáng xem một chút, xác nhận sẽ không bị phát hiện, mới quay trở lại trong phòng.
Thay bộ đồ ở nhà, quấn tóc vào khăn lau đầu.
Tôi xuống lầu tìm Lý Trọng Mạnh.
Thế nhưng, phòng khách dưới lầu cũng trống không không có người, tôi đi một vòng qua nhà bếp cũng không thấy ai.
Lẽ nào ra ngoài rồi?
Tôi ra cửa, nhìn huyền quan, áo khoác của Lý Trọng Mạnh vẫn treo ở đó, có lẽ vẫn chưa ra ngoài.
Tôi lại tìm một lượt phòng của Thiểm Thiểm và phòng sách.
Xác định không thấy bóng dáng Lý Trọng Mạnh.
Một người lớn như vậy, làm sao đột nhiên không thấy nữa?
Tôi do dự một chút, nghĩ ra, vẫn còn một nơi chưa tìm.
Đó chính là phòng của người giúp việc.
Ba phòng của người giúp việc, cửa ra vào đều ở sau nhà bếp, hơn nữa người giúp việc còn có một cửa riêng, thông ra cửa sau.
Tôi do dự một chút, vẫn là đi tới nhà bếp, mở cánh cửa, bên trong có 3 cánh cửa, lầm lượt là 3 căn phòng.
Phòng của người giúp việc không lớn, bên trong chỉ có một cái giường và một tủ quần áo.
Tôi nhìn 3 cánh cửa, không biết đâu là phòng của Tề Lam.
Chỉ là lúc này ba căn phòng đều yên tĩnh, từ khe cửa, cũng không lọt ra chút ánh sáng nào, lẽ nào là tôi nghĩ nhiều rồi?
Khi tôi chuẩn bị rời đi.
“Anh Mạnh…”
Một cánh cửa trong đó, truyền đến tiếng của Tề Lam, cô gọi tên Lý Trọng Mạnh, khiến lòng tôi căng thẳng.
Nếu như không đứng ở đây, tôi còn không biết, căn phòng này cách âm tệ đến thế.
“Anh Mạnh, cho em, cho em, em muốn…”
“Lam, Lam…”
“Anh Mạnh…”
Hai người gọi tên của nhau, âm thanh ngày càng cao lên, từ ngữ cũng ngày càng không lọt tai.
Lý Trọng Mạnh thì ra đối với ai cũng như vậy.
Lòng tôi bỗng bình tĩnh trở lại, đối với chuyện ở phòng nghỉ hôm nay, bỗng không còn quá nhiều cảm giác tội lỗi nữa.
Khi tôi định rời đi, một căn phòng khác sáng lên.
Cửa nhanh chóng mở ra, tôi nhìn thấy Liễu Học Quân khoác áo ngoài, dường như muốn đi vệ sinh, cô ấy nhìn thấy tôi, bỗng ngây người, lắp bắp nói, “Bà… Bà chủ…”
Tôi đặt ngón trỏ lên miệng, ý bảo cô ấy đừng lên tiếng.
Lại vẫy vẫy tay, bảo cô ấy quay lại.
Cả mặt Liễu Học Quân không vui, lại muốn nói gì đó, tôi vẫn vẫy vẫy tay như cũ, quay người đóng cửa rời đi.
Tôi quay về phòng ngủ, nằm lên giường, dùng chăn phủ kín hơn nửa mặt.
Đáy lòng, cực kì thê lương.
Hôn nhân của tôi, chỉ là trang đầu tiên, tôi và anh đã đồng sàng dị mộng.
Vậy những ngày tháng sau này, sợ rằng sẽ rất khó khăn.
Nhưng, khó khăn hơn nữa, cũng phải theo.
Tôi nặng nề thiếp đi, ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, bên giường Lý Trọng Mạnh đã không thấy người rồi.
Nếu không phải trên chăn còn chút nhăn nhúm, tôi thậm chí còn hoài nghi hôm qua anh không ngủ ở đây.
Khi tôi thay quần áo đến phòng Thiểm Thiểm, nó vẫn đang ngủ.
Tôi gọi nó dậy, mặc quần áo, lúc xuống lầu, nhìn thấy Lý Trọng Mạnh ngồi trên sofa, trên tay cầm một tờ báo.
Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền đăng duy nhất trên App Mê Tình Truyện!
Nhìn thấy chúng tôi xuống, ngẩn đầu, lọ ra nụ cười ôn hòa: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Lúc tôi đáp lời anh, ánh mắt chuyển về phía Tề Lam đang đứng cạnh sofa.
Tề Lam lúc này cũng đang nhìn tôi, trong mắt toàn tơ máu, tôi nhìn rõ ràng, trên cổ cô ta còn có dấu hôn nhàn nhạt.
Bình luận facebook