Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-349
CHƯƠNG 349: THIỂM THIỂM RỐT CUỘC CÓ PHẢI LÀ CON CỦA TIỂU KIỆT KHÔNG?
CHƯƠNG 349: THIỂM THIỂM RỐT CUỘC CÓ PHẢI LÀ CON CỦA TIỂU KIỆT KHÔNG?
Lưu Thục Huệ gọi rõ ràng tên tôi, chứng tỏ bà đã biết một số chuyện rồi.
Nếu đã như vậy, tôi cũng không trốn tránh nữa.
Cũng không có cách nào trốn tránh nữa.
Tôi nắm chặt điện thoại, bình tĩnh trả lời: “Được, dì nói địa điểm đi.”
“Tôi gửi cho cô.”
Lưu Thục Huệ nói xong, liền tắt điện thoại.
Không đến một phút sau, tôi liền nhận được địa chỉ.
Là một phòng trà chiều trên tầng hai của một nhà hàng.
Tôi đứng dậy nói với Đào Nhi: “Xin lỗi, mấy ngày nay có lẽ mình đều có việc, chuyện ở studio…”
“Giao cho mình đi, chút chuyện nhỏ này mình có thể làm được.” Đào Nhi ngắt lời tôi nói, sau đó lấy một tờ lý lịch: “Gần đây trong những người nộp lý lịch, có một người trước đây làm ở Hào Thiên, cái công ty đó của cậu, cậu có quen không??
Cô ấy nói xong, tôi nhìn qua lý lịch một chút.
Vẫn chưa nhìn tên, chỉ mới nhìn ảnh, tôi đã không nhịn được cười lên.
“Vương Thanh Thanh.”
Sau khi tôi nói ra cái tên này, ánh mắt mới nhìn vào chỗ ghi tên, đúng là cô ấy.
“Cậu xem xem dưới cùng lý lịch cô ấy viết cái gì?”
Sau khi Đào Nhi nhắc nhở, tôi mới dời đi ánh mắt.
Phát hiện phía dưới cùng lý lịch của Vương Thanh Thanh vậy mà lại viết: “Hai vị nữ thần, tôi rất sùng bái hai người.”
“Há!”
Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.
Vừa rồi tôi còn vì chuyện tin mới, chuyện Lưu Thục Huệ mà cực kì khổ não, giây phút này, nhờ một câu của Vương Thanh Thanh, tâm trạng vui vẻ lên nhiều.
Tôi đặt lý lịch của Vương Thanh Thanh lên bàn. Nhìn về phía Đào Nhi, hai tay chắp trước mặt: “Tuyển cô ấy đi, thế nào, nữ thần Đào Nhi?”
“Đã có nữ thần Sa nói giúp cô ấy, mình không tuyển làm sao được.”
Đào Nhi nói xong, lấy điện thoại mới lắp xong trong studio, bắt đầu gọi điện thoại.
Lúc tôi cầm túi ra ngoài, điện thoại đã gọi được rồi, tôi nghe tiếng Đào Nhi nói với đầu dây bên kia: “Xin chào, đây là studio Đồng Xuân, xin hỏi có phải cô là Vương Thanh Thanh không?”
Nghe thấy cô ấy nói như vậy, tôi không nhịn được cười cười, rồi mới đóng cửa lại.
Vương Thanh Thanh là một trong số ít những đồng nghiệp mà hợp tính tôi ở Thiết kế Vũ Phong trước kia, cô ấy có thể tới, tôi đương nhiên rất vui mừng.
Tôi bắt xe, rất nhanh liền tới nhà hàng nơi có phòng trà chiều mà Lưu Thục Huệ nói.
Tôi lên tầng hai, vừa vào phòng trà liền nhìn một vòng, Lưu Thục Huệ chưa tới, liền tìm một góc khuất ngồi xuống.
Gọi cho mình một ly cà phê.
Khoảng nửa tiếng sau, Lưu Thục Huệ mới tới.
Hôm nay trời lạnh, bà mặc một chiếc váy dài hàng dệt kim, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác tối màu rất dày, tóc dài quấn ra phía sau, trên tay cầm một chiếc túi bạch kim đắt tiền, đi vào trong.
Cả một đường đi vào, bên trong có mấy bà nhà giàu đang ngồi, ánh mắt đều tụ lại.
Những người phụ nữ này, phần lớn đều không có việc làm, đối với cái khác không mẫn cảm, nhưng đối vớ những vật phẩm xa xỉ lại mẫn cảm cực kì.
Vừa nhìn là biết đồ tốt, mọi người đều nhìn.
Lưu Thục Huệ đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, hất cằm, vênh váo tự đắc xuyên qua đám người, cuối cùng ngồi xuống trước mặt tôi.
Cả phòng trà này đều là sofa.
Bà để túi sang một bên, gọi một ấm trà hoa quả.
Khi nhân viên phục vụ đi khỏi, bà ta nhìn tôi, biểu cảm lập tức trở nên phẫn nộ, “Tống Duyên Khanh, người nhà họ Tống làm sao âm hồn mãi không tan thế hả, muốn bám lấy con trai tôi đến lúc nào?
Chỉ có điều, vì những người vừa rồi ngưỡng mộ túi của mình, Lưu Thục Huệ không dám nói lớn tiếng.
“Dì à, cháu không có bám lấy con trai dì, bây giờ cháu là vợ chưa cưới của Lý Trọng Mạnh.”
Tôi bình tĩnh nói.
Tôi biết, cho dù ai nói thân phận của tôi cho Lưu Thục Huệ, mục đích của người đó chỉ có một, chính là khiến nhà họ Lý không yên.
Giờ nghĩ lại, tôi đã ý thức được chuyện này do ai làm.
Ngoài La Anh Kiệt ra, còn có thể là ai?
Nghe thấy lời của tôi, Lưu Thục Huệ càng tức giận: “Vợ chưa cưới của Lý Trọng Mạnh? Không phải đều là đàn ông nhà họ Lý sao? Sao cô không thể tìm gia đình khác? Nhà họ Tống các người đều không biết xấu hổ. Lúc trước kéo ra bao nhiêu con thiêu thân như vậy, nêu tôi biết trước những chuyện này, lúc đó tôi đã không đồng ý.”
Lưu Thục Huệ thường xuyên ở bên ngoài, năm đó kết hôn, thực ra bà cũng không tham gia nhiều.
Quan hệ với Lý Hào Kiệt, thực ra dù sao cũng xa cách.
Nhưng phàm là người gia tộc lớn đều cần thể diện, Lưu Thục Huệ cũng không phải ngoại lệ.
Hiện giờ xảy ra chuyện này, lại truyền ra ngoài, bà mất mặt, tự nhiên hận không thể xé nát tôi ra.
Tôi ngồi ở đó, trấn tĩnh nhìn bà, nói: “Không còn cách này khác, có những chuyện chính là có duyên như thế.”
“Có duyên?” Nghe tôi nói, sắc mặt Lưu Thục Huệ tái xanh: “Haha, tôi thấy cô Tống trăm phương ngàn kế muốn hủy hoại nhà họ Lý. Cô nói, là ai ra lệnh cho cô?”
Lúc này, Lưu Thục Huệ đã không nén được giọng nói của mình.
Mọi người xung quanh nhìn qua, bà mới hơi thu kiếm lại.
Tôi nhìn bà ta, ngược lại nhàn nhạt nói: “Vậy dì nói với cháu, chuyện này là ai nói với dì?”
Tôi muốn biết, La Anh Kiệt rốt cuộc có bản lĩnh gì.
Lưu Thục Huệ cũng ra mặt cho anh ta.
Lại không ngờ rằng, sắc mặt Lưu Thục Huệ tái xanh, xoay người, lạnh lùng nói: “Cô đừng có mà lắm chuyện.”
“Dì à, có người nói những chuyện này với dì, rõ ràng là không muốn tốt cho cháu, muốn hủy hoại cháu, cháu nghĩ người nói cho dì, và người phát đi tin tức đó, nhất định là cùng một người, làm như vậy chẳng qua là muốn khiến nhà họ Lý mâu thuẫn.”
Thái độ của tôi đối với Lưu Thục Huệ tốt như thế, nói đạo lí rõ ràng với bà, thực ra là có một chút suy nghĩ riêng khác.
Dù sao, tôi yêu Lý Hào Kiệt.
Những lời ở phòng nghỉ ngơi ở tiệc đính hôn hôm đó, toàn bộ đều in sâu trong đầu tôi.
Cho dù tất cả mọi chuyện bây giờ đều cho thấy chúng tôi không có khả năng, nhưng, tại nơi sâu thẳm nhất trong lòng tôi, vẫn tồn tại một chút hy vọng.
Tôi cảm thấy, chúng tôi có thể.
Chúng tôi sẽ ở bên nhau.
Vì thế, tôi muốn tốt với Lưu Thục Huệ một chút.
Nếu có một ngày, tôi và Lý Trọng Mạnh chia tay, tôi có thể ở bên Lý Hào Kiệt, như vậy, Lưu Thục Huệ cũng sẽ không quá khó tiếp nhận tôi.
Lưu Thục Huệ nghe lời tôi nói, sắc mắt dường như tốt hơn một chút, suy nghĩ một hồi, nói: “Thế nhưng, cô là Tống Duyên Khanh là sự thật, nhà họ Tống các người vài lần lật lọng cũng là thật, bây giờ cô là vợ chưa cưới của Lý Trọng Mạnh lại càng là sự thật.”
“Dì, giờ không còn nhà họ Tống nữa, người nhà họ Tống cơ bản không chết thì cũng bị thương.” Tôi nhìn Lưu Thục Huệ: “Vì thế, chuyện nhà họ Tống, đã là quá khứ rồi.”
“Thế nhưng, cô còn thay đổi dung mạo, muốn cùng Lý Trọng Mạnh bên nhau, thì không nên nói với con trai tôi, hiện giờ nó vì cô mà ly hôn với Lâm Tuyền, cô có biết tình hình bây giờ của Hào Thiên không, tách khỏi nhà họ Lâm, căn bản là không trụ vững nữa rồi.”
Nhưng tôi cảm thấy, lửa giận của bà dường như đã tiêu tan không ít.
Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền chỉ đăng trên app Mê Tình Truyện!
Tôi khẽ rũ mắt: “Xin lỗi dì, không phải cháu nói với anh ấy, là anh ấy tự mình nhận ra cháu, vốn dĩ, cháu thật sự không định nói với anh ấy.”
“Thật sao?” Lưu Thục Huệ nửa tin nửa ngờ.
Tôi gật đầu.
Lưu Thục Huệ nhìn tôi, vài lần định nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Vậy cô thành thật nói với tôi, đứa trẻ kia, Thiểm Thiểm, rốt cuộc có phải là con của tiểu Kiệt không?”
Nói đến cùng, Lưu Thục Huệ muốn hỏi, chỉ có vấn đề này.
CHƯƠNG 349: THIỂM THIỂM RỐT CUỘC CÓ PHẢI LÀ CON CỦA TIỂU KIỆT KHÔNG?
Lưu Thục Huệ gọi rõ ràng tên tôi, chứng tỏ bà đã biết một số chuyện rồi.
Nếu đã như vậy, tôi cũng không trốn tránh nữa.
Cũng không có cách nào trốn tránh nữa.
Tôi nắm chặt điện thoại, bình tĩnh trả lời: “Được, dì nói địa điểm đi.”
“Tôi gửi cho cô.”
Lưu Thục Huệ nói xong, liền tắt điện thoại.
Không đến một phút sau, tôi liền nhận được địa chỉ.
Là một phòng trà chiều trên tầng hai của một nhà hàng.
Tôi đứng dậy nói với Đào Nhi: “Xin lỗi, mấy ngày nay có lẽ mình đều có việc, chuyện ở studio…”
“Giao cho mình đi, chút chuyện nhỏ này mình có thể làm được.” Đào Nhi ngắt lời tôi nói, sau đó lấy một tờ lý lịch: “Gần đây trong những người nộp lý lịch, có một người trước đây làm ở Hào Thiên, cái công ty đó của cậu, cậu có quen không??
Cô ấy nói xong, tôi nhìn qua lý lịch một chút.
Vẫn chưa nhìn tên, chỉ mới nhìn ảnh, tôi đã không nhịn được cười lên.
“Vương Thanh Thanh.”
Sau khi tôi nói ra cái tên này, ánh mắt mới nhìn vào chỗ ghi tên, đúng là cô ấy.
“Cậu xem xem dưới cùng lý lịch cô ấy viết cái gì?”
Sau khi Đào Nhi nhắc nhở, tôi mới dời đi ánh mắt.
Phát hiện phía dưới cùng lý lịch của Vương Thanh Thanh vậy mà lại viết: “Hai vị nữ thần, tôi rất sùng bái hai người.”
“Há!”
Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.
Vừa rồi tôi còn vì chuyện tin mới, chuyện Lưu Thục Huệ mà cực kì khổ não, giây phút này, nhờ một câu của Vương Thanh Thanh, tâm trạng vui vẻ lên nhiều.
Tôi đặt lý lịch của Vương Thanh Thanh lên bàn. Nhìn về phía Đào Nhi, hai tay chắp trước mặt: “Tuyển cô ấy đi, thế nào, nữ thần Đào Nhi?”
“Đã có nữ thần Sa nói giúp cô ấy, mình không tuyển làm sao được.”
Đào Nhi nói xong, lấy điện thoại mới lắp xong trong studio, bắt đầu gọi điện thoại.
Lúc tôi cầm túi ra ngoài, điện thoại đã gọi được rồi, tôi nghe tiếng Đào Nhi nói với đầu dây bên kia: “Xin chào, đây là studio Đồng Xuân, xin hỏi có phải cô là Vương Thanh Thanh không?”
Nghe thấy cô ấy nói như vậy, tôi không nhịn được cười cười, rồi mới đóng cửa lại.
Vương Thanh Thanh là một trong số ít những đồng nghiệp mà hợp tính tôi ở Thiết kế Vũ Phong trước kia, cô ấy có thể tới, tôi đương nhiên rất vui mừng.
Tôi bắt xe, rất nhanh liền tới nhà hàng nơi có phòng trà chiều mà Lưu Thục Huệ nói.
Tôi lên tầng hai, vừa vào phòng trà liền nhìn một vòng, Lưu Thục Huệ chưa tới, liền tìm một góc khuất ngồi xuống.
Gọi cho mình một ly cà phê.
Khoảng nửa tiếng sau, Lưu Thục Huệ mới tới.
Hôm nay trời lạnh, bà mặc một chiếc váy dài hàng dệt kim, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác tối màu rất dày, tóc dài quấn ra phía sau, trên tay cầm một chiếc túi bạch kim đắt tiền, đi vào trong.
Cả một đường đi vào, bên trong có mấy bà nhà giàu đang ngồi, ánh mắt đều tụ lại.
Những người phụ nữ này, phần lớn đều không có việc làm, đối với cái khác không mẫn cảm, nhưng đối vớ những vật phẩm xa xỉ lại mẫn cảm cực kì.
Vừa nhìn là biết đồ tốt, mọi người đều nhìn.
Lưu Thục Huệ đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, hất cằm, vênh váo tự đắc xuyên qua đám người, cuối cùng ngồi xuống trước mặt tôi.
Cả phòng trà này đều là sofa.
Bà để túi sang một bên, gọi một ấm trà hoa quả.
Khi nhân viên phục vụ đi khỏi, bà ta nhìn tôi, biểu cảm lập tức trở nên phẫn nộ, “Tống Duyên Khanh, người nhà họ Tống làm sao âm hồn mãi không tan thế hả, muốn bám lấy con trai tôi đến lúc nào?
Chỉ có điều, vì những người vừa rồi ngưỡng mộ túi của mình, Lưu Thục Huệ không dám nói lớn tiếng.
“Dì à, cháu không có bám lấy con trai dì, bây giờ cháu là vợ chưa cưới của Lý Trọng Mạnh.”
Tôi bình tĩnh nói.
Tôi biết, cho dù ai nói thân phận của tôi cho Lưu Thục Huệ, mục đích của người đó chỉ có một, chính là khiến nhà họ Lý không yên.
Giờ nghĩ lại, tôi đã ý thức được chuyện này do ai làm.
Ngoài La Anh Kiệt ra, còn có thể là ai?
Nghe thấy lời của tôi, Lưu Thục Huệ càng tức giận: “Vợ chưa cưới của Lý Trọng Mạnh? Không phải đều là đàn ông nhà họ Lý sao? Sao cô không thể tìm gia đình khác? Nhà họ Tống các người đều không biết xấu hổ. Lúc trước kéo ra bao nhiêu con thiêu thân như vậy, nêu tôi biết trước những chuyện này, lúc đó tôi đã không đồng ý.”
Lưu Thục Huệ thường xuyên ở bên ngoài, năm đó kết hôn, thực ra bà cũng không tham gia nhiều.
Quan hệ với Lý Hào Kiệt, thực ra dù sao cũng xa cách.
Nhưng phàm là người gia tộc lớn đều cần thể diện, Lưu Thục Huệ cũng không phải ngoại lệ.
Hiện giờ xảy ra chuyện này, lại truyền ra ngoài, bà mất mặt, tự nhiên hận không thể xé nát tôi ra.
Tôi ngồi ở đó, trấn tĩnh nhìn bà, nói: “Không còn cách này khác, có những chuyện chính là có duyên như thế.”
“Có duyên?” Nghe tôi nói, sắc mặt Lưu Thục Huệ tái xanh: “Haha, tôi thấy cô Tống trăm phương ngàn kế muốn hủy hoại nhà họ Lý. Cô nói, là ai ra lệnh cho cô?”
Lúc này, Lưu Thục Huệ đã không nén được giọng nói của mình.
Mọi người xung quanh nhìn qua, bà mới hơi thu kiếm lại.
Tôi nhìn bà ta, ngược lại nhàn nhạt nói: “Vậy dì nói với cháu, chuyện này là ai nói với dì?”
Tôi muốn biết, La Anh Kiệt rốt cuộc có bản lĩnh gì.
Lưu Thục Huệ cũng ra mặt cho anh ta.
Lại không ngờ rằng, sắc mặt Lưu Thục Huệ tái xanh, xoay người, lạnh lùng nói: “Cô đừng có mà lắm chuyện.”
“Dì à, có người nói những chuyện này với dì, rõ ràng là không muốn tốt cho cháu, muốn hủy hoại cháu, cháu nghĩ người nói cho dì, và người phát đi tin tức đó, nhất định là cùng một người, làm như vậy chẳng qua là muốn khiến nhà họ Lý mâu thuẫn.”
Thái độ của tôi đối với Lưu Thục Huệ tốt như thế, nói đạo lí rõ ràng với bà, thực ra là có một chút suy nghĩ riêng khác.
Dù sao, tôi yêu Lý Hào Kiệt.
Những lời ở phòng nghỉ ngơi ở tiệc đính hôn hôm đó, toàn bộ đều in sâu trong đầu tôi.
Cho dù tất cả mọi chuyện bây giờ đều cho thấy chúng tôi không có khả năng, nhưng, tại nơi sâu thẳm nhất trong lòng tôi, vẫn tồn tại một chút hy vọng.
Tôi cảm thấy, chúng tôi có thể.
Chúng tôi sẽ ở bên nhau.
Vì thế, tôi muốn tốt với Lưu Thục Huệ một chút.
Nếu có một ngày, tôi và Lý Trọng Mạnh chia tay, tôi có thể ở bên Lý Hào Kiệt, như vậy, Lưu Thục Huệ cũng sẽ không quá khó tiếp nhận tôi.
Lưu Thục Huệ nghe lời tôi nói, sắc mắt dường như tốt hơn một chút, suy nghĩ một hồi, nói: “Thế nhưng, cô là Tống Duyên Khanh là sự thật, nhà họ Tống các người vài lần lật lọng cũng là thật, bây giờ cô là vợ chưa cưới của Lý Trọng Mạnh lại càng là sự thật.”
“Dì, giờ không còn nhà họ Tống nữa, người nhà họ Tống cơ bản không chết thì cũng bị thương.” Tôi nhìn Lưu Thục Huệ: “Vì thế, chuyện nhà họ Tống, đã là quá khứ rồi.”
“Thế nhưng, cô còn thay đổi dung mạo, muốn cùng Lý Trọng Mạnh bên nhau, thì không nên nói với con trai tôi, hiện giờ nó vì cô mà ly hôn với Lâm Tuyền, cô có biết tình hình bây giờ của Hào Thiên không, tách khỏi nhà họ Lâm, căn bản là không trụ vững nữa rồi.”
Nhưng tôi cảm thấy, lửa giận của bà dường như đã tiêu tan không ít.
Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền chỉ đăng trên app Mê Tình Truyện!
Tôi khẽ rũ mắt: “Xin lỗi dì, không phải cháu nói với anh ấy, là anh ấy tự mình nhận ra cháu, vốn dĩ, cháu thật sự không định nói với anh ấy.”
“Thật sao?” Lưu Thục Huệ nửa tin nửa ngờ.
Tôi gật đầu.
Lưu Thục Huệ nhìn tôi, vài lần định nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Vậy cô thành thật nói với tôi, đứa trẻ kia, Thiểm Thiểm, rốt cuộc có phải là con của tiểu Kiệt không?”
Nói đến cùng, Lưu Thục Huệ muốn hỏi, chỉ có vấn đề này.
Bình luận facebook