Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
"Đối với cuộc đời học sinh, lúc thăng hoa nhất và lúc thê thãm nhất chắc có lẽ đôi khi lại từ cùng một việc mà ra, đó chính là việc: phát bài kiểm tra"
Ra khỏi nhà sách thì trời đột ngột chuyển xấu, mây đen ngùn ngụt khắp tứ phía, Lâm Dĩnh nhà gần đó nên đã nhanh chóng vội vã tạm biệt An Di và Du Thăng rồi rời đi.
Lúc này An Di đợi ở cổng của khu đỗ xe bỗng thấy một hình bóng rất quen thuộc từ xa đi tới, bao nhiêu dây thần kinh của cô lúc này như cũng đều căng ra, không hiểu vì sao mà mỗi khi gặp người đó cô lại có loại cảm giác này, phải chăng lúc nào hễ gặp anh ta là cô lại gây chuyện chăng? Nghĩ rồi cô nhanh chóng quay mặt đi, vờ như không thấy. Cô không biết rằng từ xa người đó đã thấy cô rồi, thậm chí còn nhìn ra được sự bối rối của cô.
Ngôn Hoa chậm rãi lướt qua, biết rằng An Di đang cố tránh mình cho nên cũng làm ra vẻ không quan tâm rồi đi vào lấy xe ra về. Một thoáng sau nghĩ rằng chắc người đó hình như không thấy cô thật An Di mới quay mặt lại thở "phù" nhẹ nhõm, nghĩ rằng hôm nay mình gặp may rồi.
Không ngờ lúc sau lại nhìn thấy Du Thăng dắt bộ xe ra, mặt mày có chút nhăn nhó: "An Di à, chắc phải đón taxi về thôi, xe tớ thủng lốp mất rồi, không hiểu sao mới nãy vẫn còn bình thường mà?"
"Được vậy cậu mau gửi xe lại đi, để tớ đón taxi cho, nhanh lên trời sắp mưa rồi này". Vừa nói An Di vừa đẩy đẩy Du Thăng muốn cậu nhanh chân một chút. Lúc này hình như cậu ta nhìn thấy gì đó, liền quay lại bảo An Di chờ mình rồi nhanh chóng trở lại bãi đỗ xe. Thấy cậu ta là lạ, An Di suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo cậu.
"Hey, thầy Ngôn, trùng hợp quá nhỉ?" - Du Thăng từ xa nhìn thấy Ngôn Hoa bước đến chiếc xe Audi quen quen vừa sáng đã nghĩ ra gì đó. Ngôn Hoa không trả lời, mở cửa xe bước vào. Du Thăng liền chạy đến gõ gõ vào cửa kính mấy cái ra hiệu mình muốn nói gì đó. Cửa xe hạ xuống, Du Thăng định đùa vài câu rồi xin đi nhờ nhưng thấy Ngôn Hoa vẫn lạnh lùng im lặng cậu liền vào thẳng vấn đề, chỉ sợ An Di đợi lâu: "Thầy ơi thật ra xe em bị thủng lốp, thật may gặp thầy ở đây, thầy có thể...", không đợi cậu ta nói xong Ngôn Hoa đã đinh thẳng một câu ngắn gọn: "Không biết gọi taxi à?"
Lúc này An Di cũng vừa bước tới, lờ mờ hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô vội kéo vạt áo Du Thăng, cậu ta lại cố chấp nài nỉ một câu: "Bây giờ trời sắp mưa rồi, rất khó đón taxi, coi như thầy không nể mặt hàng xóm như em cũng hãy nể mặt cô gái xinh đẹp đi cùng em này, không lẽ thầy nỡ lòng để cô ấy bị mắc mưa ở đây đó chứ?", nói rồi cậu quay sang An Di, nháy mắt một cái. Ngôn Hoa cũng vô thức đưa mắt về phía cô, khẽ nhíu đôi mày thanh tú một cái rồi lên tiếng: "Tôi và cậu đã thân đến mức có thể đi nhờ rồi sao? Cái gì mà hàng xóm?", An Di thấy việc này thật không ổn, lại kéo áo Du Thăng giục cậu: "Không cần đâu, mau đi đón taxi với tớ, không kịp bây giờ". Lúc này Ngôn Hoa mới đanh giọng: "Lên xe". Du Thăng liền tươi cười đắc ý, mở cửa sau xe rồi kéo tay An Di vào.
Vừa ra khỏi bãi đỗ thì cơn mưa cũng ập tới, không nhanh không chậm rất đúng lúc. Không khí trong xe có chút ngột ngạt, An Di quay mặt ra ngắm nhìn đường phố nhạt nhoà trong màn mưa, vô thức đưa tay lên kính vẽ vẽ theo những đường do hạt mưa in lên. Du Thăng thấy chán liền mở giọng muốn hỏi Ngôn Hoa vài câu: "Thầy à, xe thầy mới mua sao? Cool đấy!" - Ngôn Hoa không trả lời chỉ tập trung lái xe, Du Thăng nhìn thấy bên ghế lái phụ có hai hộp quà được gói cẩn thận trông xinh xắn, chắc chắn là để tặng cho con gái, cậu liền lên tiếng có vẻ trêu đùa một chút: "Thầy Ngôn đây cũng lãng mạng thật đó, mua quà tặng cho bạn gái còn mua cả hai phần... hay là... à, đẹp trai tài giỏi như thầy chắc phải đến hai ba cô bạn gái ấy chứ?" - Thấy thầy giáo vị cao ngạo của mình vẫn im lặng một cách đáng sợ cậu liền biết ý lập tức nín miệng, chỉ sợ không biết chút nữa tên kì quặc này có dỡ chứng mà vứt cậu với An Di ở giữa đường hay không nên đành quay sang An Di nói chuyện.
"An Di chút nữa cậu cứ ở nhà tớ chơi, tạnh mưa tớ sẽ đưa cậu về, dù gì cậu cũng chưa biết nhà tớ mà, không xa nhà cậu lắm đâu". An Di không nói gì, cũng không quay lại, chỉ khẽ gật đầu rồi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa xe, đôi mắt long lanh uỷ mị. Thấy An Di cũng có vẻ không muốn nói chuyện nên Du Thăng buồn thiu móc điện thoại ra chơi game, mắt dán vào màn hình không rời. Không khí trong xe lại tiếp tục im ắng trở lại, có phần hơi ngột ngạt. Từ nãy đến giờ An Di cứ mãi nhìn đi xa xăm, không biết được có một ánh mắt vẫn thâm trầm thi thoảng lại liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu. Như cảm nhận được thứ gì đó, An Di lúc này cũng nhìn lên gương chiếu hậu, liền chạm ngay ánh mắt của người trước mặt, cô vội vã ngượng ngùng quay đi, lòng không khỏi thắc mắc anh ta nhìn cô để làm gì, nhưng cô lại không đủ cam đảm nhìn một lần nữa, chỉ sợ chạm phải ánh mắt lạnh nhạt, lạnh lùng ấy lần nữa. Tại sao cô vô thức cứ muốn tránh xa anh ta?
Chiếc Audi lao vun vút trong màn mưa trắng xoá, không bao lâu sau đã thắng két trước cửa hai căn nhà "song sinh" có chút buồn cười. Thì ra là nhà này, cô còn nhớ lúc nhỏ ông cô và cô rất thường đến đây chơi, là căn nhà của vị giáo sư là bạn thân của ông, cô còn nhớ ông có nói rằng đây thực chất chỉ là một ngôi nhà được vị giáo sư đó tự thiết kế xây cho cho cặp song sinh của ông, cô còn nhớ rằng ngôi nhà bên trái có một cây đàn dương cầm rất cổ, còn ngôi nhà bên phải lại có cả một "thư viện sách" trong cái kệ lớn bằng cả bức tường, trong đó chỉ toàn là sách văn học thế giới mà thôi, hồi đó cô còn rất nghịch mà quậy phá ở đó,... Cũng không hiểu vì sao bây giờ căn nhà đó lại trở thành một của Du Thăng, một của thầy giáo hắc ám, cô có phần hơi tò mò. Đang mãi nghĩ thì Du Thăng kéo tay cô bảo xuống xe, cô không biết mình đã ngẩn ra hết bao lâu liền vội vàng bước xuống, hậu đậu làm sao lại không khom người, kết quả là "binh" một cái, đầu cô đụng vào xe đau nhói, Du Thăng liền lập tức lấy tay xoa xoa rồi tay còn lại che mưa cho cô rồi hai người vội vã chạy vào nhà.
"Ngốc thật" - Ngôn Hoa đánh xe vào nhà miệng cười vui vẻ.
...
Sáng thứ hai đầu tuần mọi người trong lớp ai cũng háo hức mong đợi kết quả, bên dưới lớp mấy cậu con trai nghịch ngợm lại lớn tiếng thảo luận: "Mấy cậu trông đợi làm gì, không phải Vi Mai thì cũng là Hạo Thiên thôi, các cậu nghĩ qua một kì nghỉ hè thì sẽ có gì khác chắc?", cậu khác lại nói: "Mong đợi cho lắm làm gì cũng không đến lượt các cậu nhận thưởng", lại có cậu chen vào: "Xì mấy thứ đồ chẳng đáng nhận đó ai mà thèm nhận cơ chứ, có cho tớ cũng không thèm"... Lúc này Du Thăng có hơi khó chịu khi nghe những lời đó liền quay xuống nói lớn một câu: "Ba hoa, bản thân đã đủ tư cách được nhận đâu mà lên tiếng nói không thèm", cậu vừa dứt lời ba bốn tên con trai liền đi thẳng đến chỗ cậu mà lên giọng: "Này học sinh chuyển trường, cậu vừa nói gì nói lại thử xem?", An Di vừa đi sinh hoạt với Đoàn trường về đến cửa lớp đã thấy nhốn nháo liền chạy đến can ngay.
"Tớ bảo các cậu thôi ngay đi, sắp vào học rồi đấy mau trở về chỗ ngồi đi" - cô khó chịu lên tiếng.
"Này lớp trưởng xinh đẹp, là do hai cậu quen biết trước mới bao che cho tên này đúng không?" - Một cậu lên tiếng giọng có vẻ đùa cợt.
"Thôi được tớ thay mặt cho cậu ấy xin lỗi các cậu, mau về chỗ đi được chưa?", nói rồi An Di đẩy đẩy vai mấy tên con trai đi, quay lại đã thấy mặt Du Thăng nhăn nhó, cậu hỏi: "Sao cậu cứ thích thay mặt tớ đi xin lỗi thế? Rõ ràng tớ chẳng có lỗi gì". An Di làm vẻ mặt rầu rĩ trêu cậu: "Tại vì cậu phiền phức quá đấy, lúc nào cũng để bổn cô nương đây ra tay trượng nghĩa"
Tiết học bắt đầu, sau khi cô chủ nhiệm phát bài môn Văn thì mọi người ai nấy đều bất ngờ khi An Di và Vi Mai cùng bằng điểm nhau. Cô giáo nói cô rất vui vì bài của Vi Mai rất tốt, sau mùa hè vẫn giữ được phong độ, không hỗ là trò cưng của cô, Vi Mai liền đắt ý cười vui vẻ, cô tiếp tục huyên thuyên nói mình lại càng vui hơn khi mới vừa phát hiện ra một nhân tài môn Văn nữa, đó chính là An Di, lúc đó Vi Mai có vẻ không tin liền quay sang nhìn An Di một cái, cô giáo khen văn chương của An Di lưu loát lại mượt mà, dùng rất nhiều từ hoa mỹ để diễn tả mất một lúc, cô bảo chính vì vậy mới quyết định cho An Di và Vi Mai cùng là điểm cao nhất. Du Thăng đưa tay lên khẽ kéo nhẹ một sợi tóc của An Di, cô quay lại cậu liền cười tươi bảo rằng mình biết chắc An Di sẽ lại đạt điểm cao mà, trước giờ vẫn luôn như vậy, dạo trước có lần giáo viên ở trường Warminster của hai người đọc một bài tản văn của An Di đã khóc mất một lúc, khả năng văn chương của An Di quả thật rất tốt, khiến cho ai đọc đến trái tim đều phải rung rinh. Cô chủ nhiệm vẫn tiếp tục nhận xét mấy bài của các bạn khác, xong rồi cô lại mất thời gian phê bình mấy bài hơi tệ, sau khi nói một tràng dài dòng mất hai tiết học, chuông báo ra chơi vang lên cô mới vội liền tặng cho An Di và Vi Mai mỗi người một hộp quà nho nhỏ, là hai chiếc cài tóc kiểu mới nhập của nhãn hiệu Channel, trông rất bắt mắt. An Di vốn là người đơn giản, bình thường không thích cầu kì nên chỉ buộc tóc đuôi ngựa hoặc xoã tự nhiên, vậy nên cô vui vẻ nhận nhưng rồi mang về cất, chẳng bù với một người, từ hôm đó ngày nào cũng mang chiếc cài ra đeo, ý như muốn khoe khoang với mọi người rằng ta đây đạt hạng nhất.
Sau giờ ra chơi là vào tiết của Ngôn Hoa, anh mang cả bài Hoá học và hai bài Ngôn ngữ đến lớp phát luôn một thể, giờ của anh vẫn diễn ra như bình thường, sau khi An Di ổn định lớp anh chỉ khẽ gọi: "Lớp trưởng", An Di hiểu ý liền mang bài đi phát cho cả lớp. Đến lượt bài Hoá học của mình thì cô không khỏi cuối gầm mặt thẹn thùng, chỉ có 50 điểm, Du Thăng cũng nhìn thấy vậy liền lập tức an ủi: "Này, tớ biết là cậu học không tốt môn này mà sao lần nào tớ bảo kèm cho cậu đều bảo không thích thế? Không được buồn đâu đó, lần sau lại cố gắng biết chưa?" - cậu thỏ thẻ sau tai An Di.
Nhưng lúc này An Di đâu còn tâm trạng để ý lời an ủi của cậu, cô hết buồn rầu lại nhăn nhó, mặt trông rất khó coi, dẫu biết rằng mình làm không được tốt nhưng mỗi lần nhận bài như thế này cô đều thấy không vui chút nào, cô còn không thèm đếm xỉa đến hai bài môn tiếng Anh và tiếng Đức của mình.
Bỗng cô như nhớ ra điều gì đó, ngước mặt lên nhìn Ngôn Hoa, thì ra anh cũng đang nhìn cô. An Di lập tức xấu hổ lại cuối mặt xuống, cô nghĩ mình tiêu đời rồi, bài kiểm tra của thầy giáo hắc ám mà dám thấp điểm, cô biết số mình thê thãm đến nơi rồi...
*Xong 2000 chữ của ngày hôm nay, đi ngủ thôi, mai học buổi chiều cho nên sẽ cố viết xong chương mới trong buổi sáng, mọi người đợi nhé
Ra khỏi nhà sách thì trời đột ngột chuyển xấu, mây đen ngùn ngụt khắp tứ phía, Lâm Dĩnh nhà gần đó nên đã nhanh chóng vội vã tạm biệt An Di và Du Thăng rồi rời đi.
Lúc này An Di đợi ở cổng của khu đỗ xe bỗng thấy một hình bóng rất quen thuộc từ xa đi tới, bao nhiêu dây thần kinh của cô lúc này như cũng đều căng ra, không hiểu vì sao mà mỗi khi gặp người đó cô lại có loại cảm giác này, phải chăng lúc nào hễ gặp anh ta là cô lại gây chuyện chăng? Nghĩ rồi cô nhanh chóng quay mặt đi, vờ như không thấy. Cô không biết rằng từ xa người đó đã thấy cô rồi, thậm chí còn nhìn ra được sự bối rối của cô.
Ngôn Hoa chậm rãi lướt qua, biết rằng An Di đang cố tránh mình cho nên cũng làm ra vẻ không quan tâm rồi đi vào lấy xe ra về. Một thoáng sau nghĩ rằng chắc người đó hình như không thấy cô thật An Di mới quay mặt lại thở "phù" nhẹ nhõm, nghĩ rằng hôm nay mình gặp may rồi.
Không ngờ lúc sau lại nhìn thấy Du Thăng dắt bộ xe ra, mặt mày có chút nhăn nhó: "An Di à, chắc phải đón taxi về thôi, xe tớ thủng lốp mất rồi, không hiểu sao mới nãy vẫn còn bình thường mà?"
"Được vậy cậu mau gửi xe lại đi, để tớ đón taxi cho, nhanh lên trời sắp mưa rồi này". Vừa nói An Di vừa đẩy đẩy Du Thăng muốn cậu nhanh chân một chút. Lúc này hình như cậu ta nhìn thấy gì đó, liền quay lại bảo An Di chờ mình rồi nhanh chóng trở lại bãi đỗ xe. Thấy cậu ta là lạ, An Di suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo cậu.
"Hey, thầy Ngôn, trùng hợp quá nhỉ?" - Du Thăng từ xa nhìn thấy Ngôn Hoa bước đến chiếc xe Audi quen quen vừa sáng đã nghĩ ra gì đó. Ngôn Hoa không trả lời, mở cửa xe bước vào. Du Thăng liền chạy đến gõ gõ vào cửa kính mấy cái ra hiệu mình muốn nói gì đó. Cửa xe hạ xuống, Du Thăng định đùa vài câu rồi xin đi nhờ nhưng thấy Ngôn Hoa vẫn lạnh lùng im lặng cậu liền vào thẳng vấn đề, chỉ sợ An Di đợi lâu: "Thầy ơi thật ra xe em bị thủng lốp, thật may gặp thầy ở đây, thầy có thể...", không đợi cậu ta nói xong Ngôn Hoa đã đinh thẳng một câu ngắn gọn: "Không biết gọi taxi à?"
Lúc này An Di cũng vừa bước tới, lờ mờ hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô vội kéo vạt áo Du Thăng, cậu ta lại cố chấp nài nỉ một câu: "Bây giờ trời sắp mưa rồi, rất khó đón taxi, coi như thầy không nể mặt hàng xóm như em cũng hãy nể mặt cô gái xinh đẹp đi cùng em này, không lẽ thầy nỡ lòng để cô ấy bị mắc mưa ở đây đó chứ?", nói rồi cậu quay sang An Di, nháy mắt một cái. Ngôn Hoa cũng vô thức đưa mắt về phía cô, khẽ nhíu đôi mày thanh tú một cái rồi lên tiếng: "Tôi và cậu đã thân đến mức có thể đi nhờ rồi sao? Cái gì mà hàng xóm?", An Di thấy việc này thật không ổn, lại kéo áo Du Thăng giục cậu: "Không cần đâu, mau đi đón taxi với tớ, không kịp bây giờ". Lúc này Ngôn Hoa mới đanh giọng: "Lên xe". Du Thăng liền tươi cười đắc ý, mở cửa sau xe rồi kéo tay An Di vào.
Vừa ra khỏi bãi đỗ thì cơn mưa cũng ập tới, không nhanh không chậm rất đúng lúc. Không khí trong xe có chút ngột ngạt, An Di quay mặt ra ngắm nhìn đường phố nhạt nhoà trong màn mưa, vô thức đưa tay lên kính vẽ vẽ theo những đường do hạt mưa in lên. Du Thăng thấy chán liền mở giọng muốn hỏi Ngôn Hoa vài câu: "Thầy à, xe thầy mới mua sao? Cool đấy!" - Ngôn Hoa không trả lời chỉ tập trung lái xe, Du Thăng nhìn thấy bên ghế lái phụ có hai hộp quà được gói cẩn thận trông xinh xắn, chắc chắn là để tặng cho con gái, cậu liền lên tiếng có vẻ trêu đùa một chút: "Thầy Ngôn đây cũng lãng mạng thật đó, mua quà tặng cho bạn gái còn mua cả hai phần... hay là... à, đẹp trai tài giỏi như thầy chắc phải đến hai ba cô bạn gái ấy chứ?" - Thấy thầy giáo vị cao ngạo của mình vẫn im lặng một cách đáng sợ cậu liền biết ý lập tức nín miệng, chỉ sợ không biết chút nữa tên kì quặc này có dỡ chứng mà vứt cậu với An Di ở giữa đường hay không nên đành quay sang An Di nói chuyện.
"An Di chút nữa cậu cứ ở nhà tớ chơi, tạnh mưa tớ sẽ đưa cậu về, dù gì cậu cũng chưa biết nhà tớ mà, không xa nhà cậu lắm đâu". An Di không nói gì, cũng không quay lại, chỉ khẽ gật đầu rồi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa xe, đôi mắt long lanh uỷ mị. Thấy An Di cũng có vẻ không muốn nói chuyện nên Du Thăng buồn thiu móc điện thoại ra chơi game, mắt dán vào màn hình không rời. Không khí trong xe lại tiếp tục im ắng trở lại, có phần hơi ngột ngạt. Từ nãy đến giờ An Di cứ mãi nhìn đi xa xăm, không biết được có một ánh mắt vẫn thâm trầm thi thoảng lại liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu. Như cảm nhận được thứ gì đó, An Di lúc này cũng nhìn lên gương chiếu hậu, liền chạm ngay ánh mắt của người trước mặt, cô vội vã ngượng ngùng quay đi, lòng không khỏi thắc mắc anh ta nhìn cô để làm gì, nhưng cô lại không đủ cam đảm nhìn một lần nữa, chỉ sợ chạm phải ánh mắt lạnh nhạt, lạnh lùng ấy lần nữa. Tại sao cô vô thức cứ muốn tránh xa anh ta?
Chiếc Audi lao vun vút trong màn mưa trắng xoá, không bao lâu sau đã thắng két trước cửa hai căn nhà "song sinh" có chút buồn cười. Thì ra là nhà này, cô còn nhớ lúc nhỏ ông cô và cô rất thường đến đây chơi, là căn nhà của vị giáo sư là bạn thân của ông, cô còn nhớ ông có nói rằng đây thực chất chỉ là một ngôi nhà được vị giáo sư đó tự thiết kế xây cho cho cặp song sinh của ông, cô còn nhớ rằng ngôi nhà bên trái có một cây đàn dương cầm rất cổ, còn ngôi nhà bên phải lại có cả một "thư viện sách" trong cái kệ lớn bằng cả bức tường, trong đó chỉ toàn là sách văn học thế giới mà thôi, hồi đó cô còn rất nghịch mà quậy phá ở đó,... Cũng không hiểu vì sao bây giờ căn nhà đó lại trở thành một của Du Thăng, một của thầy giáo hắc ám, cô có phần hơi tò mò. Đang mãi nghĩ thì Du Thăng kéo tay cô bảo xuống xe, cô không biết mình đã ngẩn ra hết bao lâu liền vội vàng bước xuống, hậu đậu làm sao lại không khom người, kết quả là "binh" một cái, đầu cô đụng vào xe đau nhói, Du Thăng liền lập tức lấy tay xoa xoa rồi tay còn lại che mưa cho cô rồi hai người vội vã chạy vào nhà.
"Ngốc thật" - Ngôn Hoa đánh xe vào nhà miệng cười vui vẻ.
...
Sáng thứ hai đầu tuần mọi người trong lớp ai cũng háo hức mong đợi kết quả, bên dưới lớp mấy cậu con trai nghịch ngợm lại lớn tiếng thảo luận: "Mấy cậu trông đợi làm gì, không phải Vi Mai thì cũng là Hạo Thiên thôi, các cậu nghĩ qua một kì nghỉ hè thì sẽ có gì khác chắc?", cậu khác lại nói: "Mong đợi cho lắm làm gì cũng không đến lượt các cậu nhận thưởng", lại có cậu chen vào: "Xì mấy thứ đồ chẳng đáng nhận đó ai mà thèm nhận cơ chứ, có cho tớ cũng không thèm"... Lúc này Du Thăng có hơi khó chịu khi nghe những lời đó liền quay xuống nói lớn một câu: "Ba hoa, bản thân đã đủ tư cách được nhận đâu mà lên tiếng nói không thèm", cậu vừa dứt lời ba bốn tên con trai liền đi thẳng đến chỗ cậu mà lên giọng: "Này học sinh chuyển trường, cậu vừa nói gì nói lại thử xem?", An Di vừa đi sinh hoạt với Đoàn trường về đến cửa lớp đã thấy nhốn nháo liền chạy đến can ngay.
"Tớ bảo các cậu thôi ngay đi, sắp vào học rồi đấy mau trở về chỗ ngồi đi" - cô khó chịu lên tiếng.
"Này lớp trưởng xinh đẹp, là do hai cậu quen biết trước mới bao che cho tên này đúng không?" - Một cậu lên tiếng giọng có vẻ đùa cợt.
"Thôi được tớ thay mặt cho cậu ấy xin lỗi các cậu, mau về chỗ đi được chưa?", nói rồi An Di đẩy đẩy vai mấy tên con trai đi, quay lại đã thấy mặt Du Thăng nhăn nhó, cậu hỏi: "Sao cậu cứ thích thay mặt tớ đi xin lỗi thế? Rõ ràng tớ chẳng có lỗi gì". An Di làm vẻ mặt rầu rĩ trêu cậu: "Tại vì cậu phiền phức quá đấy, lúc nào cũng để bổn cô nương đây ra tay trượng nghĩa"
Tiết học bắt đầu, sau khi cô chủ nhiệm phát bài môn Văn thì mọi người ai nấy đều bất ngờ khi An Di và Vi Mai cùng bằng điểm nhau. Cô giáo nói cô rất vui vì bài của Vi Mai rất tốt, sau mùa hè vẫn giữ được phong độ, không hỗ là trò cưng của cô, Vi Mai liền đắt ý cười vui vẻ, cô tiếp tục huyên thuyên nói mình lại càng vui hơn khi mới vừa phát hiện ra một nhân tài môn Văn nữa, đó chính là An Di, lúc đó Vi Mai có vẻ không tin liền quay sang nhìn An Di một cái, cô giáo khen văn chương của An Di lưu loát lại mượt mà, dùng rất nhiều từ hoa mỹ để diễn tả mất một lúc, cô bảo chính vì vậy mới quyết định cho An Di và Vi Mai cùng là điểm cao nhất. Du Thăng đưa tay lên khẽ kéo nhẹ một sợi tóc của An Di, cô quay lại cậu liền cười tươi bảo rằng mình biết chắc An Di sẽ lại đạt điểm cao mà, trước giờ vẫn luôn như vậy, dạo trước có lần giáo viên ở trường Warminster của hai người đọc một bài tản văn của An Di đã khóc mất một lúc, khả năng văn chương của An Di quả thật rất tốt, khiến cho ai đọc đến trái tim đều phải rung rinh. Cô chủ nhiệm vẫn tiếp tục nhận xét mấy bài của các bạn khác, xong rồi cô lại mất thời gian phê bình mấy bài hơi tệ, sau khi nói một tràng dài dòng mất hai tiết học, chuông báo ra chơi vang lên cô mới vội liền tặng cho An Di và Vi Mai mỗi người một hộp quà nho nhỏ, là hai chiếc cài tóc kiểu mới nhập của nhãn hiệu Channel, trông rất bắt mắt. An Di vốn là người đơn giản, bình thường không thích cầu kì nên chỉ buộc tóc đuôi ngựa hoặc xoã tự nhiên, vậy nên cô vui vẻ nhận nhưng rồi mang về cất, chẳng bù với một người, từ hôm đó ngày nào cũng mang chiếc cài ra đeo, ý như muốn khoe khoang với mọi người rằng ta đây đạt hạng nhất.
Sau giờ ra chơi là vào tiết của Ngôn Hoa, anh mang cả bài Hoá học và hai bài Ngôn ngữ đến lớp phát luôn một thể, giờ của anh vẫn diễn ra như bình thường, sau khi An Di ổn định lớp anh chỉ khẽ gọi: "Lớp trưởng", An Di hiểu ý liền mang bài đi phát cho cả lớp. Đến lượt bài Hoá học của mình thì cô không khỏi cuối gầm mặt thẹn thùng, chỉ có 50 điểm, Du Thăng cũng nhìn thấy vậy liền lập tức an ủi: "Này, tớ biết là cậu học không tốt môn này mà sao lần nào tớ bảo kèm cho cậu đều bảo không thích thế? Không được buồn đâu đó, lần sau lại cố gắng biết chưa?" - cậu thỏ thẻ sau tai An Di.
Nhưng lúc này An Di đâu còn tâm trạng để ý lời an ủi của cậu, cô hết buồn rầu lại nhăn nhó, mặt trông rất khó coi, dẫu biết rằng mình làm không được tốt nhưng mỗi lần nhận bài như thế này cô đều thấy không vui chút nào, cô còn không thèm đếm xỉa đến hai bài môn tiếng Anh và tiếng Đức của mình.
Bỗng cô như nhớ ra điều gì đó, ngước mặt lên nhìn Ngôn Hoa, thì ra anh cũng đang nhìn cô. An Di lập tức xấu hổ lại cuối mặt xuống, cô nghĩ mình tiêu đời rồi, bài kiểm tra của thầy giáo hắc ám mà dám thấp điểm, cô biết số mình thê thãm đến nơi rồi...
*Xong 2000 chữ của ngày hôm nay, đi ngủ thôi, mai học buổi chiều cho nên sẽ cố viết xong chương mới trong buổi sáng, mọi người đợi nhé
Bình luận facebook