Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
"Đây chính là chứng cứ tội phạm và những phi vụ làm ăn phi pháp của Bạc Diêu Minh. Đình Đình, cái này tôi giao nó cho cậu, đốt chúng đi hoặc giao cho cảnh sát là tùy cậu quyết định"
Những xấp giấy tờ giày cộm được gửi phát nhanh đến cho Đình Đình, nhìn sơ qua bên ngoài chỉ nghĩ là những món đồ tầm thường đâu ai có thể ngờ đó lại chính là chứng cứ phạm tội có thể triệt đi đường sống của Bạc Diêu Minh cơ chứ. Nhớ lại đêm hôm trước do quá hoảng loạn và lo lắng cô liền vội vàng chuyển phát nhanh đến cho Đình Đình nhưng tại sao bây giờ khi biết bản thân đang mang thai cô lại cảm thấy hối hận
"Trời ơi, Lưu Bảo Ngọc mày làm sao vậy. Sao tự dưng lại lợi dụng sự tin tưởng của hắn rồi có thể đâm sau lưng hắn như vậy được chứ. Haizzz, nhưng hắn là kẻ phạm tội, là kẻ xấu không thể chung sống cùng được. Lưu Bảo Ngọc mày phải làm sao đây, làm sao đây. Huhu"
Cô nằm qua nằm lại trên giường một hồi lâu, bất ngờ lại phát hiện trong nội dung thư cô còn hẹn Đình Đình sang tuần tới hẹn gặp nhau ở đảo Bali, lúc đó lợi dụng lòng tin của hắn tránh tai mắt của Bạc gia để ý. Kế hoạch vô cùng hoàn mỹ và tỉ mỉ nhưng chỉ vì sự xuất hiện của bé con trong bụng ý chí trong cô liền giảm đi hẳn. Đấu tranh tư tưởng một hồi liền lăn ra ngủ
..
Từ sau khi biết cô đang mang thai hắn không những vui vẻ ngược lại tính tình cũng tốt đẹp hơn, trên gương mặt lạnh lùng cuối cùng cũng chịu nở một nụ cười hiếm hoi, tất cả những công việc dường như đều bị hắn bỏ dở, lô hàng đang gặp trở ngại ở biên giới hắn cũng mặc kệ mà gạt bỏ thiệt hại hàng trăm triệu usd, nhưng điều hắn quan tâm bây giờ chỉ là cô và đứa bé trong bụng. Còn đếm từng ngày chờ bảo bối trong bụng được sinh ra an toàn, khỏe mạnh
"Diêu Minh" Tim khẽ gọi
"Cậu đừng lơ là công việc quá đà. Dù sao thì Lưu Bảo Ngọc đâu phải là người phụ nữ đầu tiên trên thế giới này mang thai đâu chứ. Cũng có các chuyên gia dinh dưỡng thăm khám hàng đầu tốt nhất, đảm bảo sức khỏe của mẹ và bé được theo dõi hai tư trên bảy. Cậu không cần phải quá hao tâm tổn sức"
"Cậu thì biết gì mà nói" hắn hoàn toàn không nghe những gì Tim nói lọt tai, ngược lại còn tỏ vẻ khó chịu
"Nếu như lần này chỉ cần xảy ra một chút sai sót, dù là nhỏ nhất thì Bạc Diêu Minh tôi xin thề sẽ không có bất kỳ ai có quyền được sống yên ổn hết"
"Nhưng lô hàng bên biên giới đang gặp vấn đề đó, nếu cậu không chịu ra tay nhanh đến tay bọn cớm thì mình sẽ thiệt hại con số không hề nhỏ đâu"
Hắn bắt chéo chân, hít một hơi xì gà "Lo gì chứ, những chuyện này trước đến nay chẳng phải toàn cậu xử lý thôi đó sao. Tôi cho câu toàn quyền quyết định hết"
Đối với Lưu Bảo Ngọc hắn đã đặt niềm tin vào cô một cách tuyệt đối, tin tưởng còn hơn cả Tim mà không có một chút phòng bị
…
"Bảo Ngọc, đồ ăn ngon như vậy sao em lại không chịu ăn. Không nghĩ đến bản thân thì cũng phải nghĩ đến đứa bé trong bụng chứ"
Vừa nhìn thấy hắn bước vào phòng đây cũng là cơ hội để cô có thể sử dụng tuyệt chiêu làm nũng với hắn
"Diêu Minh, về rồi sao"
Cô cười tít mắt vẫy vẫy tay với hắn
Hắn ngồi xuống bên cạnh, bàn tay theo thói quen liền chạm nhẹ vào vùng bụng phẳng lì của cô. Nơi này, chính xác là nơi này đang tồn tại một sinh linh chảy dòng máu của hắn. Bất luật đứa trẻ này sinh ra là trai hay gái chỉ cần khỏe mạnh và bình an hắn xon hứa sẽ dùng cả sinh mệnh này để bảo vệ hai mẹ con cô
"Diêu Minh, không phải là em không muốn ăn mà đứa bé trong bụng đã ăn chán rồi. Nó muốn đi chơi đó, muốn đi biển đi Bali đó"
Hắn cau mày liền biết tỏng ý nghĩ của cô, nhưng phụ nữ mang thai như vậy đi lại lung tung rất nguy hiểm làm sao hắn có thể chấp thuận
"Không được"
"Hể, sao chứ"
"Anh nói không được là không được. Phụ nữ mang thai rất yếu ớt, ra biển rất dễ bị nhiễm phong hàn. Điều đó là không tốt"
Cô làm sao có thể chấp thuận cái lý do hắn đưa ra cơ chứ. Mới chỉ mang thai thôi chứ có phải là bị què cụt sắp chết đâu mà suốt ngày bắt cô ở im một chỗ
"Ây da Diêu Minh anh không biết sao, phụ nữ mang thai cần phải hoạt động nhiều một chút. Đi nhiều nơi một chút, tâm trạng người mẹ mà tốt thì sau này con sinh ra chắc chắn sẽ vô cùng khỏe mạnh"
Bạc Diêu Minh "Em đừng làm nũng cũng đừng xin xỏ tôi. Nói cho em biết chiêu này của em vô ích"
"Có chắc không" cô hỏi lại hắn một câu để xác nhận
"..."
"Được rồi, được rồi, đến cuối cùng thì anh cũng vì đứa nhỏ này chứ có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của em đâu"
Đến bây giờ thì hắn biết rồi, hắn biết điểm yếu của mình là gì rồi. Còn không phải là sợ thấy cô trong bộ dáng ủy khuất là hay sao. Đến cuối cùng vẫn là không nhịn được mà chịu khuất phục, nhiều lúc hắn nghĩ có phải thật sự đã bị cô làm cho mê muội rồi hay không
"Được rồi, được rồi. Nghe lời em hết, nghe em hết được chưa"
"Vậy là anh đồng ý rồi đó nha. Zê.." cô hôn chụt lên má hắn một cái, tỏ vẻ đầy thích thú
Bạc Diêu Minh với hành động này của cô thì vô cùng hưởng thụ hôn nhẹ lên trán Bảo Ngọc một cái "Chỉ cần em sinh đứa bé này ra, tất cả những gì của tôi sẽ là của hai mẹ con em hết"
Những xấp giấy tờ giày cộm được gửi phát nhanh đến cho Đình Đình, nhìn sơ qua bên ngoài chỉ nghĩ là những món đồ tầm thường đâu ai có thể ngờ đó lại chính là chứng cứ phạm tội có thể triệt đi đường sống của Bạc Diêu Minh cơ chứ. Nhớ lại đêm hôm trước do quá hoảng loạn và lo lắng cô liền vội vàng chuyển phát nhanh đến cho Đình Đình nhưng tại sao bây giờ khi biết bản thân đang mang thai cô lại cảm thấy hối hận
"Trời ơi, Lưu Bảo Ngọc mày làm sao vậy. Sao tự dưng lại lợi dụng sự tin tưởng của hắn rồi có thể đâm sau lưng hắn như vậy được chứ. Haizzz, nhưng hắn là kẻ phạm tội, là kẻ xấu không thể chung sống cùng được. Lưu Bảo Ngọc mày phải làm sao đây, làm sao đây. Huhu"
Cô nằm qua nằm lại trên giường một hồi lâu, bất ngờ lại phát hiện trong nội dung thư cô còn hẹn Đình Đình sang tuần tới hẹn gặp nhau ở đảo Bali, lúc đó lợi dụng lòng tin của hắn tránh tai mắt của Bạc gia để ý. Kế hoạch vô cùng hoàn mỹ và tỉ mỉ nhưng chỉ vì sự xuất hiện của bé con trong bụng ý chí trong cô liền giảm đi hẳn. Đấu tranh tư tưởng một hồi liền lăn ra ngủ
..
Từ sau khi biết cô đang mang thai hắn không những vui vẻ ngược lại tính tình cũng tốt đẹp hơn, trên gương mặt lạnh lùng cuối cùng cũng chịu nở một nụ cười hiếm hoi, tất cả những công việc dường như đều bị hắn bỏ dở, lô hàng đang gặp trở ngại ở biên giới hắn cũng mặc kệ mà gạt bỏ thiệt hại hàng trăm triệu usd, nhưng điều hắn quan tâm bây giờ chỉ là cô và đứa bé trong bụng. Còn đếm từng ngày chờ bảo bối trong bụng được sinh ra an toàn, khỏe mạnh
"Diêu Minh" Tim khẽ gọi
"Cậu đừng lơ là công việc quá đà. Dù sao thì Lưu Bảo Ngọc đâu phải là người phụ nữ đầu tiên trên thế giới này mang thai đâu chứ. Cũng có các chuyên gia dinh dưỡng thăm khám hàng đầu tốt nhất, đảm bảo sức khỏe của mẹ và bé được theo dõi hai tư trên bảy. Cậu không cần phải quá hao tâm tổn sức"
"Cậu thì biết gì mà nói" hắn hoàn toàn không nghe những gì Tim nói lọt tai, ngược lại còn tỏ vẻ khó chịu
"Nếu như lần này chỉ cần xảy ra một chút sai sót, dù là nhỏ nhất thì Bạc Diêu Minh tôi xin thề sẽ không có bất kỳ ai có quyền được sống yên ổn hết"
"Nhưng lô hàng bên biên giới đang gặp vấn đề đó, nếu cậu không chịu ra tay nhanh đến tay bọn cớm thì mình sẽ thiệt hại con số không hề nhỏ đâu"
Hắn bắt chéo chân, hít một hơi xì gà "Lo gì chứ, những chuyện này trước đến nay chẳng phải toàn cậu xử lý thôi đó sao. Tôi cho câu toàn quyền quyết định hết"
Đối với Lưu Bảo Ngọc hắn đã đặt niềm tin vào cô một cách tuyệt đối, tin tưởng còn hơn cả Tim mà không có một chút phòng bị
…
"Bảo Ngọc, đồ ăn ngon như vậy sao em lại không chịu ăn. Không nghĩ đến bản thân thì cũng phải nghĩ đến đứa bé trong bụng chứ"
Vừa nhìn thấy hắn bước vào phòng đây cũng là cơ hội để cô có thể sử dụng tuyệt chiêu làm nũng với hắn
"Diêu Minh, về rồi sao"
Cô cười tít mắt vẫy vẫy tay với hắn
Hắn ngồi xuống bên cạnh, bàn tay theo thói quen liền chạm nhẹ vào vùng bụng phẳng lì của cô. Nơi này, chính xác là nơi này đang tồn tại một sinh linh chảy dòng máu của hắn. Bất luật đứa trẻ này sinh ra là trai hay gái chỉ cần khỏe mạnh và bình an hắn xon hứa sẽ dùng cả sinh mệnh này để bảo vệ hai mẹ con cô
"Diêu Minh, không phải là em không muốn ăn mà đứa bé trong bụng đã ăn chán rồi. Nó muốn đi chơi đó, muốn đi biển đi Bali đó"
Hắn cau mày liền biết tỏng ý nghĩ của cô, nhưng phụ nữ mang thai như vậy đi lại lung tung rất nguy hiểm làm sao hắn có thể chấp thuận
"Không được"
"Hể, sao chứ"
"Anh nói không được là không được. Phụ nữ mang thai rất yếu ớt, ra biển rất dễ bị nhiễm phong hàn. Điều đó là không tốt"
Cô làm sao có thể chấp thuận cái lý do hắn đưa ra cơ chứ. Mới chỉ mang thai thôi chứ có phải là bị què cụt sắp chết đâu mà suốt ngày bắt cô ở im một chỗ
"Ây da Diêu Minh anh không biết sao, phụ nữ mang thai cần phải hoạt động nhiều một chút. Đi nhiều nơi một chút, tâm trạng người mẹ mà tốt thì sau này con sinh ra chắc chắn sẽ vô cùng khỏe mạnh"
Bạc Diêu Minh "Em đừng làm nũng cũng đừng xin xỏ tôi. Nói cho em biết chiêu này của em vô ích"
"Có chắc không" cô hỏi lại hắn một câu để xác nhận
"..."
"Được rồi, được rồi, đến cuối cùng thì anh cũng vì đứa nhỏ này chứ có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của em đâu"
Đến bây giờ thì hắn biết rồi, hắn biết điểm yếu của mình là gì rồi. Còn không phải là sợ thấy cô trong bộ dáng ủy khuất là hay sao. Đến cuối cùng vẫn là không nhịn được mà chịu khuất phục, nhiều lúc hắn nghĩ có phải thật sự đã bị cô làm cho mê muội rồi hay không
"Được rồi, được rồi. Nghe lời em hết, nghe em hết được chưa"
"Vậy là anh đồng ý rồi đó nha. Zê.." cô hôn chụt lên má hắn một cái, tỏ vẻ đầy thích thú
Bạc Diêu Minh với hành động này của cô thì vô cùng hưởng thụ hôn nhẹ lên trán Bảo Ngọc một cái "Chỉ cần em sinh đứa bé này ra, tất cả những gì của tôi sẽ là của hai mẹ con em hết"
Bình luận facebook