Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
CHƯƠNG 34: ĐỘNG HỒNG LOAN TINH
“Gặp được Hồng Loan Tinh ư? Là ý gì thế?” Lưu Kinh Luân nghe Lâm Sáng nói vậy thì mặt hơi đỏ lên, nhưng vẫn thắc mắc.
Theo , Hồng Loan Tinh là công chúa Long Cát của Thanh Man Đấu Khuyết ở núi Phượng Hoàng, là con gái của Hạo Thiên Hoàng Đế và Tây Vương Mẫu, vì trong lòng nảy sinh suy nghĩ phàm tục, nên bị giáng xuống trần, tu luyện ở núi Phượng Hoàng.
Sau khi Khương Tử Nha phạt Trụ, Long Cát Công chúa đã xuống núi, giúp Khương Tử Nha một tay, từng làm phép gọi mưa để dập tắt ngọn lửa thành Tây Kỳ, đồng thời bắt sống Đại tướng Hồng Cẩm của Trụ Vương. Lúc giết Hồng Cẩm, Nguyệt Lão chạy tới hòa giải, nói ra thiên cơ, Long Cát Công chúa và Hồng Cẩm đã sớm có nhân duyên, từng có hẹn ước buộc dây tơ hồng, thế là hai người liền giúp Khương Tử Nha phạt Trụ.
Sau đó hai người đồng tâm hiệp lực dốc sức cho doanh trại nhà Châu, sau khi chết được phong là Long Đức Tinh và Hồng Loan Tinh. Vì hai người phu xướng phụ tùy, có quan hệ tốt đẹp, nên Hồng Loan Tinh là cách nói tượng trưng nhân duyên sắp tới.
“Anh họ, anh nói thật với em đi, có phải anh có người trong lòng rồi không?” Lâm Sáng thấy dạ mặt vốn vừa đen vừa dày của Lưu Kinh Luân bỗng đỏ lên liền nở nụ cười trêu ghẹo hỏi.
Lưu Kinh Luân xoa mũi không nói gì, xem như ngầm thừa nhận sự thật này.
“Hồng Loan, Thiên Hỷ tương phùng tại cung Thiên Diêu Đồng, nếu bất ngờ gặp được người có tình cảm thì sẽ chủ về hôn nhân, cũng có thể kéo số đào hoa trong cung Thiên Diêu lệch khỏi tà ma để có thể xác lập hôn nhân. Xem ra anh họ đã gặp được người phụ nữ do số phận an bài rồi!” Lâm Sáng bất giác thở dài nói.
Trên đời này, người tìm kiếm số mệnh thật sự rất nhiều, người muốn gặp được người mà cả đời mình đã tìm kiếm lại càng nhiều hơn, nhưng thường là tìm hoài mà không gặp, vậy mà anh chàng Lưu Kinh Luân trông có vẻ ngốc nghếch này, lại có thể gặp được tình yêu đời mình một cách dễ dàng như thế, đúng là không dễ. Quả nhiên ứng với câu nói, thiên đạo vô thường hay gắn liền với người tốt.
Nghe Lâm Sáng nói thế, da mặt vốn vừa đen vừa dày của Lưu Kinh Luân lại càng đỏ hơn, anh ta nhìn Lâm Sáng với vẻ mặt hơi lúng túng, còn mang theo chút mong đợi: “Em họ, không giấu gì em, quả thật gần đây, phòng thí nghiệm có một thực tập sinh tên Mễ Hạ mới tới, anh cảm thấy cô ấy rất đẹp nhưng không dám nói.”
Lâm Sáng nghe vậy thì cạn lời. Mặc dù Lưu Kim Thiên và Lưu Kinh Luân chỉ là anh em họ, nhưng tính cách thì khác nhau một trời một vực, giờ nếu đổi chuyện này qua Lưu Kim Thiên, chỉ sợ anh ta đã sớm nhào tới hẹn cô gái đó ăn cơm, nói về cuộc đời, nói về lý tưởng rồi nhưng Lưu Kinh Luân thì chỉ dám nghĩ trong lòng, không hề có hành động gì.
“Anh họ, không phải em đã nói với anh rồi sao, nhân duyên là do mình tự giành lấy, nếu ngay cả chuyện này anh cũng không dám chủ động thì cho dù duyên phận anh có tốt đến đâu cũng vô ích thôi.” Nhìn bộ dạng của Lưu Kinh Luân, Lâm Sáng động lòng nên trước tiên là đe dọa trước rồi sau đó mới nhẹ nhàng an ủi: “Hơn nữa nếu anh tỏ tình và người ta đồng ý thì sau này mợ sẽ không dằn vặt anh mỗi ngày nữa.”
Đúng như dự đoán, Lưu Kinh Luân bị Lâm Sáng vừa khuyên vừa dọa như thế thì trong lòng quả thật hơi hoảng, anh ta không nói một lời, vội đứng dậy chạy ra ngoài, miệng lẩm bẩm muốn tìm Mễ Hạ để tỏ tình.
“Đầu tiên anh phải tắm rửa đi đã, đừng để mùi hôi trên người anh làm người ta nghẹt thở!” Lâm Sáng đứng sau Lưu Kinh Luân bịt mũi, ác ý bổ sung thêm một câu.
Thân thể của Lưu Kinh Luân run lên, suýt ngã ngay cửa.
Lưu Kim Thiên ngáp một tiếng, từ trên lầu đi xuống, đôi mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa, đầu óc vốn đang mông lung bỗng tỉnh táo lại ngay, há to miệng, nhìn chằm chằm ra cửa, bừng tỉnh như nhìn thấy ma giữa ban ngày, hét lên: “Có phải anh nhìn lầm rồi không, mới sáng sớm mà thằng hai đã mò tới nhà mình ư?!”
“Còn nhiều chuyện anh không ngờ tới nữa, anh biết giờ anh ấy đang đi ra ngoài làm gì không, là đi tỏ tình đấy!” Lâm Sáng bĩu môi, thảnh nhiên nói.
Vừa nghe Lâm Sáng nói thế, Lưu Kim Thiên lại càng ngạc nhiên hơn, với tính cách không thích nói chuyện của thằng hai mà đi tỏ tình ư, nếu đổi người khác nói chuyện này cho anh nghe, có đánh chết anh cũng không tin, nhưng giờ những lời này lại nói ra từ miệng Lâm Sáng, anh ta không thể không tin được, dù gì anh cũng đã được tận mắt nhìn thấy hiệu quả phá đào hoa sát của chính mình.
“Có phải em niệm chú cho thằng hai đúng không?” Lưu Kim Thiên nhìn chằm chằm Lâm Sáng với vẻ mặt hoài nghi, ánh mắt hơi sợ hãi, như thể Lâm Sáng là thuật sĩ giang hồ, niệm chú giết người trong phim truyền hình vậy.
Lâm Sáng tức giận liếc nhìn Lưu Kim Thiên, anh thật sự chưa từng gặp người nào thế này, em họ mình đi tỏ tình, cho dù không làm hành động ủng hộ, thì ít nhất cũng cổ vũ tinh thần, còn người này thì hay rồi, còn hỏi có phải bị người khác niệm chú không.
“Em có muốn đi nhìn trộm một lát không, hai anh em chúng ta đích thân ra tay, cũng xem như thêm chút tự tin cho thằng hai, ngộ nhỡ thằng nhóc này tỏ tình thất bại, định nhảy xuống sông tự tử, chúng ta cũng có thể cản nó lại đúng không?”
Chỉ trong nháy mắt, Lưu Kim Thiên đã không còn vẻ mơ màng khi mới ngủ dậy, chớp mắt nhìn chằm chằm Lâm Sáng.
“Như vậy không tốt cho lắm, dù gì đây cũng là chuyện riêng của anh ấy.” Lâm Sáng trầm ngâm một lát rồi nói.
Lưu Kim Thiên lắc đầu, nghiêm túc nói: “Chuyện này đã liên quan đến con cháu đời sau trong gia đình chú đồng thời cũng chính thế hệ đời thứ tư của nhà họ Lưu, nên trong chuyện này chúng ta phải thận trọng, nhất định phải vì đại cục, cũng nhấy định phải xem chuyện này là chuyện của cả nhà, chứ không thể xử lý nó như thể chỉ là việc riêng của đồng chí Tiểu Lưu được!”
“Chuyện này…” Dường như Lâm Sáng vẫn còn do dự.
Lưu Kim Thiên nói: “Đối đãi với đồng chí phải ấm ấm áp như mùa xuân, phải dốc hết sức trong khả năng cho phép của mình để giúp đỡ mỗi một người trên thế giới này, thằng hai nhát gan như thế, em yên tâm để nó tự đi tỏ tình à?”
“Được, chúng ta cùng đi!” Lâm Sáng cắn răng, siết chặt nắm đấm, tỏ vẻ quyết tâm sau vô số lần đấu tranh tư tưởng mới đồng ý, anh hoàn toàn quên mất rằng, lúc nãy ai là người vừa dọa vừa dụ dỗ Lưu Kinh Luân.
Viện Nghiên cứu năng lượng hạt nhân được xây dựng bên trong một tòa lầu nhỏ chỉ có một cửa ra vào và một khoảng sân nằm sâu trong một ngọn núi ở vùng ngoại ô thành phố B, xung quanh đều dăng dây điện cao vút, trước cổng có một nhóm cảnh sát được vũ trang đang tuần tra.
Được cái dù đi đến đâu thì Lưu Kim Thiên cũng thích cáo mượn oai hùm, lấy giấy thông hành đặc biệt được cất trong nhà ông cụ ra nên hai người nhanh chóng vào được Viện Nghiên cứu năng lượng hạt nhân này.
Lâm Sáng đi trước, Lưu Kim Thiên đi sau, hai người sải bước đi tới phòng thí ngiệm của Lưu Kinh Luân.
Còn chưa tới cửa phòng thí nghiệm, hai người đã nghe thấy tiếng ầm ĩ bên trong. Ngoài cửa có một nhóm các chàng trai trẻ, ăn mặc khác với người trong phòng thí nghiệm, trông cũng có vẻ là kẻ có gia thế, hơn nữa bên cạnh còn có mấy người mặc áo blouse, đang nằm dưới sàn rên rỉ.
Xem ra, bên trong đã xảy ra một cuộc xung đột.
“Đây là tình huống gì thế, chẳng lẽ anh họ tỏ tình mà cũng gây ra cảnh tượng lớn thế này à?” Lâm Sáng và Lưu Kim Thiên quay sang nhìn nhau sau khi thấy cảnh tượng bên trong.
“Quả nhiên nhà họ Lưu các người rất ăn ý, tên Lưu Kim Thiên vô dụng kia muốn nhắm vào tao, còn thằng nhóc như mày thì muốn cướp người phụ nữ của tao, tao thấy mày không muốn sống nữa rồi.” Trong phòng vang lên một giọng nói thâm trầm.
Lâm Sáng và Lưu Kim Thiên vừa nghe thấy giọng nói này, sắc mặt đã thay đổi, mẹ kiếp lại gặp người quen, xem ra lần này thằng hai và Trần Bắc Hoàng cùng tranh một người phụ nữ rồi.
Thật ra chuyện hôm nay rất đơn giản, cô gái Mễ Hạ mà Lưu Kinh Luân và Trần Bắc Hoàng tranh giành, cũng xuất thân từ gia đình cách mạng chính tông, nhưng từ nhỏ không muốn nghe theo sự sắp xếp trong gia đình, mà lén chạy ra nước ngoài học vật lý hạt nhân, nhưng cô nàng này còn lợi hại hơn khi từ chối lời mời công nghệ cao từ Viện Nghiên cứu Pulitzer để quay về làm việc cho phòng thí nghiệm trong nước.
Nhưng cũng may cô quay về nước, bằng không cô thật sự không gặp được Lưu Kinh Luân rồi. Mới đầu Mễ Hạ không thích những người dựa vào ba và ông nội trong Tứ Cửu Thành này, cộng thêm việc quanh năm ở nước ngoài, không có mấy người bạn, nên không dung hợp được với cuộc sống ở đây.
Ai ngờ ngay ngày đầu tiên cô gái này bước vào phòng thí nghiệm đã thấy Lưu Kinh Luân xông vào đây như một người điên, lúc đó cô định thông báo cho bảo vệ, không ngờ người điên này lại viết ra công thức đàn hồi phân hạch hạt nhân lên bảng đen nhỏ bên cạnh. Sau khi cô đi nghe ngóng, mới biết gia thế người này cũng không đơn giản, trong lòng càng thấy ngạc nhiên hơn.
Hai người gặp mặt nhau chủ yếu là nhờ duyên phận. Hai con người đều say mê với vật lý hạt nhân cứ gặp nhau như thế, rồi giữa hai người là sinh ra “phản ứng hóa học”.
Chỉ là cô gái này không có bạn bè ở đây nên tan làm rảnh rỗi sẽ ra ngoài chơi, ai ngờ vừa tới một quán bar nổi tiếng, đã chạm mặt Trần Bắc Hoàng, còn anh ta thì như trúng tiếng sét ái tình sau khi gặp được cô và cứ liên tục quấy rầy cô.
Hôm nay đi làm, Trần Bắc Hoàng vừa tìm tới đây thì Lưu Kinh Luân cũng chạy tới tỏ tình, nên chuyện mới ầm ĩ thế này.
Lâm Sáng vội đẩy cửa đi vào, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Lưu Kinh Luân.
Thật ra cũng không cần tìm, chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể thấy Lưu Kinh Luân đang ở đâu rồi.
Vì tất cả những người ở đây đều đang đứng, chỉ có mình Lưu Kinh Luân là nằm dưới sàn, đầu tóc rối một nùi, lúc này bộ đồ sạch sẽ mà anh mới thay ra cũng nhăn nhúm rất khó coi còn khóe miệng thì bị chảy máu.
Còn Trần Bắc Hoàng thì càng không cần căng mắt ra tìm cũng thấy bởi phong cách mà người này thích luôn là muốn mình đi tới đâu cũng giống như một con đom đóm, dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác trong đêm tối, nên anh ta thường xuyên mặc bộ đồ vest màu trắng, khoanh tay trước ngực, cười híp mắt nhìn chằm chằm Lưu Kinh Luân đang nằm rên rỉ trên sàn, như thể anh ta hoàn toàn không nhìn thấy Lâm Sáng, và Lưu Kim Thiên đang đi vào đây.
“Anh họ, tán gái thôi mà, cách làm này của anh đúng là trên đời này hiếm thấy đó, sao anh lại nằm dưới sàn thế, chẳng lẽ anh muốn cầu hôn à?” Lâm Sáng tới bên Lưu Kinh Luân, dìu anh ta dậy, cười tít mắt hỏi.
Mãi đến lúc này, Trần Bắc Hoàng mới liếc nhìn Lâm Sáng một cái, thù hận trong mắt anh ta như chiếc gai độc đâm vào da thịt người ta. Anh ta tiến lên một bước, cười nói: “Đây là trận quyết đấu giữa tôi và tình địch, không liên quan đến anh.”
“Tên ngốc kia, mày là người đề xuất trận quyết đấu này, nếu mày đã nằm đo ván như thế thì có phải mày nên quỳ xuống xin lỗi tao, rồi ngoan ngoãn cút xa khỏi Mễ Hạ không? Hay mày muốn kêu anh em của mày cùng xông lên, mày nghĩ chúng có thể giúp mày tán gái được à?” Trần Bắc Hoàng xoay đầu nhìn Lưu Kinh Luân, chậm rãi nói.
Vẻ mặt Lâm Sáng không cảm xúc, lắc đầu cười nói: “Tán gái như cách hai người thì đúng là hay rồi, nhưng đây nước T, không phải nước Nga; các anh là người nước T, chứ không phải mấy thằng lính lác của nước Nga.”
“Vậy thì sao?” Trần Bắc Hoàng cười khẩy: “Không cần biết là nước T hay nước Nga, thắng làm vua chính là đạo lý, chẳng lẽ cậu không thấy chúng ta không dùng súng cũng đã văn minh hơn nhiều so với bọn tây lông nước Nga ư?”
Lâm Sáng lắc đầu cười miễn cưỡng, rồi nhìn thẳng vào mắt Trần Bắc Hoàng nói: “Anh không thấy tôi đã tới rồi thì anh nên cút đi à?”
“Cậu dựa vào điều gì mà bảo tôi cút?”
“Anh đoán thử xem?”
“Cậu dựa vào cái gì mà bảo tôi đoán chứ?” Trần Bắc Hoàng nhìn Lâm Sáng với vẻ mặt chế nhạo nói.
“Anh không muốn đoán cũng được…” Lâm Sáng bỗng buông bàn tay đang dìu Lưu Kinh Luân ra, rồi cầm một chiếc búa dùng để tu sửa đang đặt trên bàn, đập mạnh vào đầu Trần Bắc Hoàng.
“Gặp được Hồng Loan Tinh ư? Là ý gì thế?” Lưu Kinh Luân nghe Lâm Sáng nói vậy thì mặt hơi đỏ lên, nhưng vẫn thắc mắc.
Theo , Hồng Loan Tinh là công chúa Long Cát của Thanh Man Đấu Khuyết ở núi Phượng Hoàng, là con gái của Hạo Thiên Hoàng Đế và Tây Vương Mẫu, vì trong lòng nảy sinh suy nghĩ phàm tục, nên bị giáng xuống trần, tu luyện ở núi Phượng Hoàng.
Sau khi Khương Tử Nha phạt Trụ, Long Cát Công chúa đã xuống núi, giúp Khương Tử Nha một tay, từng làm phép gọi mưa để dập tắt ngọn lửa thành Tây Kỳ, đồng thời bắt sống Đại tướng Hồng Cẩm của Trụ Vương. Lúc giết Hồng Cẩm, Nguyệt Lão chạy tới hòa giải, nói ra thiên cơ, Long Cát Công chúa và Hồng Cẩm đã sớm có nhân duyên, từng có hẹn ước buộc dây tơ hồng, thế là hai người liền giúp Khương Tử Nha phạt Trụ.
Sau đó hai người đồng tâm hiệp lực dốc sức cho doanh trại nhà Châu, sau khi chết được phong là Long Đức Tinh và Hồng Loan Tinh. Vì hai người phu xướng phụ tùy, có quan hệ tốt đẹp, nên Hồng Loan Tinh là cách nói tượng trưng nhân duyên sắp tới.
“Anh họ, anh nói thật với em đi, có phải anh có người trong lòng rồi không?” Lâm Sáng thấy dạ mặt vốn vừa đen vừa dày của Lưu Kinh Luân bỗng đỏ lên liền nở nụ cười trêu ghẹo hỏi.
Lưu Kinh Luân xoa mũi không nói gì, xem như ngầm thừa nhận sự thật này.
“Hồng Loan, Thiên Hỷ tương phùng tại cung Thiên Diêu Đồng, nếu bất ngờ gặp được người có tình cảm thì sẽ chủ về hôn nhân, cũng có thể kéo số đào hoa trong cung Thiên Diêu lệch khỏi tà ma để có thể xác lập hôn nhân. Xem ra anh họ đã gặp được người phụ nữ do số phận an bài rồi!” Lâm Sáng bất giác thở dài nói.
Trên đời này, người tìm kiếm số mệnh thật sự rất nhiều, người muốn gặp được người mà cả đời mình đã tìm kiếm lại càng nhiều hơn, nhưng thường là tìm hoài mà không gặp, vậy mà anh chàng Lưu Kinh Luân trông có vẻ ngốc nghếch này, lại có thể gặp được tình yêu đời mình một cách dễ dàng như thế, đúng là không dễ. Quả nhiên ứng với câu nói, thiên đạo vô thường hay gắn liền với người tốt.
Nghe Lâm Sáng nói thế, da mặt vốn vừa đen vừa dày của Lưu Kinh Luân lại càng đỏ hơn, anh ta nhìn Lâm Sáng với vẻ mặt hơi lúng túng, còn mang theo chút mong đợi: “Em họ, không giấu gì em, quả thật gần đây, phòng thí nghiệm có một thực tập sinh tên Mễ Hạ mới tới, anh cảm thấy cô ấy rất đẹp nhưng không dám nói.”
Lâm Sáng nghe vậy thì cạn lời. Mặc dù Lưu Kim Thiên và Lưu Kinh Luân chỉ là anh em họ, nhưng tính cách thì khác nhau một trời một vực, giờ nếu đổi chuyện này qua Lưu Kim Thiên, chỉ sợ anh ta đã sớm nhào tới hẹn cô gái đó ăn cơm, nói về cuộc đời, nói về lý tưởng rồi nhưng Lưu Kinh Luân thì chỉ dám nghĩ trong lòng, không hề có hành động gì.
“Anh họ, không phải em đã nói với anh rồi sao, nhân duyên là do mình tự giành lấy, nếu ngay cả chuyện này anh cũng không dám chủ động thì cho dù duyên phận anh có tốt đến đâu cũng vô ích thôi.” Nhìn bộ dạng của Lưu Kinh Luân, Lâm Sáng động lòng nên trước tiên là đe dọa trước rồi sau đó mới nhẹ nhàng an ủi: “Hơn nữa nếu anh tỏ tình và người ta đồng ý thì sau này mợ sẽ không dằn vặt anh mỗi ngày nữa.”
Đúng như dự đoán, Lưu Kinh Luân bị Lâm Sáng vừa khuyên vừa dọa như thế thì trong lòng quả thật hơi hoảng, anh ta không nói một lời, vội đứng dậy chạy ra ngoài, miệng lẩm bẩm muốn tìm Mễ Hạ để tỏ tình.
“Đầu tiên anh phải tắm rửa đi đã, đừng để mùi hôi trên người anh làm người ta nghẹt thở!” Lâm Sáng đứng sau Lưu Kinh Luân bịt mũi, ác ý bổ sung thêm một câu.
Thân thể của Lưu Kinh Luân run lên, suýt ngã ngay cửa.
Lưu Kim Thiên ngáp một tiếng, từ trên lầu đi xuống, đôi mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa, đầu óc vốn đang mông lung bỗng tỉnh táo lại ngay, há to miệng, nhìn chằm chằm ra cửa, bừng tỉnh như nhìn thấy ma giữa ban ngày, hét lên: “Có phải anh nhìn lầm rồi không, mới sáng sớm mà thằng hai đã mò tới nhà mình ư?!”
“Còn nhiều chuyện anh không ngờ tới nữa, anh biết giờ anh ấy đang đi ra ngoài làm gì không, là đi tỏ tình đấy!” Lâm Sáng bĩu môi, thảnh nhiên nói.
Vừa nghe Lâm Sáng nói thế, Lưu Kim Thiên lại càng ngạc nhiên hơn, với tính cách không thích nói chuyện của thằng hai mà đi tỏ tình ư, nếu đổi người khác nói chuyện này cho anh nghe, có đánh chết anh cũng không tin, nhưng giờ những lời này lại nói ra từ miệng Lâm Sáng, anh ta không thể không tin được, dù gì anh cũng đã được tận mắt nhìn thấy hiệu quả phá đào hoa sát của chính mình.
“Có phải em niệm chú cho thằng hai đúng không?” Lưu Kim Thiên nhìn chằm chằm Lâm Sáng với vẻ mặt hoài nghi, ánh mắt hơi sợ hãi, như thể Lâm Sáng là thuật sĩ giang hồ, niệm chú giết người trong phim truyền hình vậy.
Lâm Sáng tức giận liếc nhìn Lưu Kim Thiên, anh thật sự chưa từng gặp người nào thế này, em họ mình đi tỏ tình, cho dù không làm hành động ủng hộ, thì ít nhất cũng cổ vũ tinh thần, còn người này thì hay rồi, còn hỏi có phải bị người khác niệm chú không.
“Em có muốn đi nhìn trộm một lát không, hai anh em chúng ta đích thân ra tay, cũng xem như thêm chút tự tin cho thằng hai, ngộ nhỡ thằng nhóc này tỏ tình thất bại, định nhảy xuống sông tự tử, chúng ta cũng có thể cản nó lại đúng không?”
Chỉ trong nháy mắt, Lưu Kim Thiên đã không còn vẻ mơ màng khi mới ngủ dậy, chớp mắt nhìn chằm chằm Lâm Sáng.
“Như vậy không tốt cho lắm, dù gì đây cũng là chuyện riêng của anh ấy.” Lâm Sáng trầm ngâm một lát rồi nói.
Lưu Kim Thiên lắc đầu, nghiêm túc nói: “Chuyện này đã liên quan đến con cháu đời sau trong gia đình chú đồng thời cũng chính thế hệ đời thứ tư của nhà họ Lưu, nên trong chuyện này chúng ta phải thận trọng, nhất định phải vì đại cục, cũng nhấy định phải xem chuyện này là chuyện của cả nhà, chứ không thể xử lý nó như thể chỉ là việc riêng của đồng chí Tiểu Lưu được!”
“Chuyện này…” Dường như Lâm Sáng vẫn còn do dự.
Lưu Kim Thiên nói: “Đối đãi với đồng chí phải ấm ấm áp như mùa xuân, phải dốc hết sức trong khả năng cho phép của mình để giúp đỡ mỗi một người trên thế giới này, thằng hai nhát gan như thế, em yên tâm để nó tự đi tỏ tình à?”
“Được, chúng ta cùng đi!” Lâm Sáng cắn răng, siết chặt nắm đấm, tỏ vẻ quyết tâm sau vô số lần đấu tranh tư tưởng mới đồng ý, anh hoàn toàn quên mất rằng, lúc nãy ai là người vừa dọa vừa dụ dỗ Lưu Kinh Luân.
Viện Nghiên cứu năng lượng hạt nhân được xây dựng bên trong một tòa lầu nhỏ chỉ có một cửa ra vào và một khoảng sân nằm sâu trong một ngọn núi ở vùng ngoại ô thành phố B, xung quanh đều dăng dây điện cao vút, trước cổng có một nhóm cảnh sát được vũ trang đang tuần tra.
Được cái dù đi đến đâu thì Lưu Kim Thiên cũng thích cáo mượn oai hùm, lấy giấy thông hành đặc biệt được cất trong nhà ông cụ ra nên hai người nhanh chóng vào được Viện Nghiên cứu năng lượng hạt nhân này.
Lâm Sáng đi trước, Lưu Kim Thiên đi sau, hai người sải bước đi tới phòng thí ngiệm của Lưu Kinh Luân.
Còn chưa tới cửa phòng thí nghiệm, hai người đã nghe thấy tiếng ầm ĩ bên trong. Ngoài cửa có một nhóm các chàng trai trẻ, ăn mặc khác với người trong phòng thí nghiệm, trông cũng có vẻ là kẻ có gia thế, hơn nữa bên cạnh còn có mấy người mặc áo blouse, đang nằm dưới sàn rên rỉ.
Xem ra, bên trong đã xảy ra một cuộc xung đột.
“Đây là tình huống gì thế, chẳng lẽ anh họ tỏ tình mà cũng gây ra cảnh tượng lớn thế này à?” Lâm Sáng và Lưu Kim Thiên quay sang nhìn nhau sau khi thấy cảnh tượng bên trong.
“Quả nhiên nhà họ Lưu các người rất ăn ý, tên Lưu Kim Thiên vô dụng kia muốn nhắm vào tao, còn thằng nhóc như mày thì muốn cướp người phụ nữ của tao, tao thấy mày không muốn sống nữa rồi.” Trong phòng vang lên một giọng nói thâm trầm.
Lâm Sáng và Lưu Kim Thiên vừa nghe thấy giọng nói này, sắc mặt đã thay đổi, mẹ kiếp lại gặp người quen, xem ra lần này thằng hai và Trần Bắc Hoàng cùng tranh một người phụ nữ rồi.
Thật ra chuyện hôm nay rất đơn giản, cô gái Mễ Hạ mà Lưu Kinh Luân và Trần Bắc Hoàng tranh giành, cũng xuất thân từ gia đình cách mạng chính tông, nhưng từ nhỏ không muốn nghe theo sự sắp xếp trong gia đình, mà lén chạy ra nước ngoài học vật lý hạt nhân, nhưng cô nàng này còn lợi hại hơn khi từ chối lời mời công nghệ cao từ Viện Nghiên cứu Pulitzer để quay về làm việc cho phòng thí nghiệm trong nước.
Nhưng cũng may cô quay về nước, bằng không cô thật sự không gặp được Lưu Kinh Luân rồi. Mới đầu Mễ Hạ không thích những người dựa vào ba và ông nội trong Tứ Cửu Thành này, cộng thêm việc quanh năm ở nước ngoài, không có mấy người bạn, nên không dung hợp được với cuộc sống ở đây.
Ai ngờ ngay ngày đầu tiên cô gái này bước vào phòng thí nghiệm đã thấy Lưu Kinh Luân xông vào đây như một người điên, lúc đó cô định thông báo cho bảo vệ, không ngờ người điên này lại viết ra công thức đàn hồi phân hạch hạt nhân lên bảng đen nhỏ bên cạnh. Sau khi cô đi nghe ngóng, mới biết gia thế người này cũng không đơn giản, trong lòng càng thấy ngạc nhiên hơn.
Hai người gặp mặt nhau chủ yếu là nhờ duyên phận. Hai con người đều say mê với vật lý hạt nhân cứ gặp nhau như thế, rồi giữa hai người là sinh ra “phản ứng hóa học”.
Chỉ là cô gái này không có bạn bè ở đây nên tan làm rảnh rỗi sẽ ra ngoài chơi, ai ngờ vừa tới một quán bar nổi tiếng, đã chạm mặt Trần Bắc Hoàng, còn anh ta thì như trúng tiếng sét ái tình sau khi gặp được cô và cứ liên tục quấy rầy cô.
Hôm nay đi làm, Trần Bắc Hoàng vừa tìm tới đây thì Lưu Kinh Luân cũng chạy tới tỏ tình, nên chuyện mới ầm ĩ thế này.
Lâm Sáng vội đẩy cửa đi vào, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Lưu Kinh Luân.
Thật ra cũng không cần tìm, chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể thấy Lưu Kinh Luân đang ở đâu rồi.
Vì tất cả những người ở đây đều đang đứng, chỉ có mình Lưu Kinh Luân là nằm dưới sàn, đầu tóc rối một nùi, lúc này bộ đồ sạch sẽ mà anh mới thay ra cũng nhăn nhúm rất khó coi còn khóe miệng thì bị chảy máu.
Còn Trần Bắc Hoàng thì càng không cần căng mắt ra tìm cũng thấy bởi phong cách mà người này thích luôn là muốn mình đi tới đâu cũng giống như một con đom đóm, dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác trong đêm tối, nên anh ta thường xuyên mặc bộ đồ vest màu trắng, khoanh tay trước ngực, cười híp mắt nhìn chằm chằm Lưu Kinh Luân đang nằm rên rỉ trên sàn, như thể anh ta hoàn toàn không nhìn thấy Lâm Sáng, và Lưu Kim Thiên đang đi vào đây.
“Anh họ, tán gái thôi mà, cách làm này của anh đúng là trên đời này hiếm thấy đó, sao anh lại nằm dưới sàn thế, chẳng lẽ anh muốn cầu hôn à?” Lâm Sáng tới bên Lưu Kinh Luân, dìu anh ta dậy, cười tít mắt hỏi.
Mãi đến lúc này, Trần Bắc Hoàng mới liếc nhìn Lâm Sáng một cái, thù hận trong mắt anh ta như chiếc gai độc đâm vào da thịt người ta. Anh ta tiến lên một bước, cười nói: “Đây là trận quyết đấu giữa tôi và tình địch, không liên quan đến anh.”
“Tên ngốc kia, mày là người đề xuất trận quyết đấu này, nếu mày đã nằm đo ván như thế thì có phải mày nên quỳ xuống xin lỗi tao, rồi ngoan ngoãn cút xa khỏi Mễ Hạ không? Hay mày muốn kêu anh em của mày cùng xông lên, mày nghĩ chúng có thể giúp mày tán gái được à?” Trần Bắc Hoàng xoay đầu nhìn Lưu Kinh Luân, chậm rãi nói.
Vẻ mặt Lâm Sáng không cảm xúc, lắc đầu cười nói: “Tán gái như cách hai người thì đúng là hay rồi, nhưng đây nước T, không phải nước Nga; các anh là người nước T, chứ không phải mấy thằng lính lác của nước Nga.”
“Vậy thì sao?” Trần Bắc Hoàng cười khẩy: “Không cần biết là nước T hay nước Nga, thắng làm vua chính là đạo lý, chẳng lẽ cậu không thấy chúng ta không dùng súng cũng đã văn minh hơn nhiều so với bọn tây lông nước Nga ư?”
Lâm Sáng lắc đầu cười miễn cưỡng, rồi nhìn thẳng vào mắt Trần Bắc Hoàng nói: “Anh không thấy tôi đã tới rồi thì anh nên cút đi à?”
“Cậu dựa vào điều gì mà bảo tôi cút?”
“Anh đoán thử xem?”
“Cậu dựa vào cái gì mà bảo tôi đoán chứ?” Trần Bắc Hoàng nhìn Lâm Sáng với vẻ mặt chế nhạo nói.
“Anh không muốn đoán cũng được…” Lâm Sáng bỗng buông bàn tay đang dìu Lưu Kinh Luân ra, rồi cầm một chiếc búa dùng để tu sửa đang đặt trên bàn, đập mạnh vào đầu Trần Bắc Hoàng.
Bình luận facebook