Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
CHƯƠNG 52: CÓ THÊM CON GÁI
Động tĩnh bên này lớn như vậy đã sớm hấp dẫn vô số người vây xung quanh xem. Một anh chàng dẫn theo cô gái xinh đẹp bên cạnh lại có thêm một cô bé đang ôm đùi người đàn ông khóc lóc. Những người thường xuyên xem mấy bộ phim máu chó trên truyền hình dùng chân cũng có thể nghĩ ra được đây là đang diễn vai nào.
Hơn nữa những người thành phố B sinh ra ở Hoàng Thành, lớn lên dưới cờ tổ quốc, bọn họ đều là những người có lòng nhiệt tình. Đúng như dự đoán, không lâu sau đã có bà thím thích lo chuyện bao đồng bước ra giữ gìn lẽ phải chỉ vào Lâm Sáng mắng: “Cậu à, làm người đừng bạc tình giống như Trần Thế Mỹ, một đứa con gái tốt như vậy mà cậu nói bỏ là bỏ, cậu không cảm thấy thẹn với lương tâm sao?”
“Đúng đấy, cô gái này cô còn trẻ như vậy, làm chuyện gì không được tại sao nhất định phải đi phá hoại hạnh phúc gia đình của người ta chứ? Bây giờ con gái người ta đã tìm tới tận nơi rồi, cô còn không biết xấu hổ mà đứng ở đây nữa sao?” Lại có người không biết chân tướng ồn áo nói.
Lâm Sáng hoàn toàn cạn lời. Tuy anh biết bản thân rất tuấn tú nhưng cũng không đẹp trai đến nỗi đi ra đường cũng có một cô bé xinh xắn nhào ra ôm chân gọi ba chứ?
Cô bé nhìn đám người vây xung quanh, tiếng khóc càng lớn hơn, càng không ngừng kêu mẹ khiến không ít người thích tham gia trò vui vây thành một vòng. Bọn họ vây Lâm Sáng và Hạ Thanh Thanh vào giữa. Có người còn chuẩn bị báo cánh sát bắt Lâm Sáng về đồn công an giải quyết.
“Cảnh sát đến rồi! Làm phiền mọi người lát nữa làm chứng dùm tôi đấy!” Sau khi Lâm Sáng liếc mắt nhìn bên ngoài đám người xong thì la lớn lên.
Lâm Sáng mới la xong thì đám người vừa nãy còn xúm lại lúc nãy đã biến mất không còn một bóng.
Thời buổi này chỉ có quỷ mới chịu đến đồn cảnh sát làm nhân chứng. Mọi người đều bận rộn, ai muốn đi chọc người khác chứ, lỡ như gặp phải trò chơi trốn tìm vậy thì thiệt thòi lớn rồi.
Lâm Sáng thừa dịp này một tay ôm lấy cô bé, tay còn lại kéo Hạ Thanh Thanh, thoát khỏi đám người, chạy về góc phố.
Lúc này đám người vây xem mới hiểu bọn họ đã bị anh chàng Lâm Sáng này gạt, bực bội chửi xui xẻo, sau đó giải tán ngay.
“Cô nhóc, cháu nói cho chú biết rốt cuộc ai là ba của cháu chứ?” Lâm Sáng thả cô bé xuống, thở hổn hển nói.
Lâm Sáng chạy một đoạn đường, mệt đến hụt hơi, dáng vẻ há mồm thở dốc thoạt nhìn rất dữ tợn khiến cô bé kia vừa nhìn thấy vẻ mặt hung thần ác sát của Lâm Sáng thì hai tay đã che mặt lại, sợ đến khóc òa lên.
“Anh sao thế? Sao lại nói chuyện hung dữ với trẻ con như thế?” Hạ Thanh Thanh trừng mắt nhìn Lâm Sáng, sau đó cúi đầu nhìn cô bé, khẽ hỏi: “Cô bé à, cháu là con cái nhà ai? Có phải cháu lạc ba mẹ rồi không?”
Lâm Sáng tức giận, tự dưng lòi ra đứa con gái không rõ lai lịch sao anh có thể bình tĩnh nói chuyện được chứ. Trong lúc anh chuẩn bị mở miệng nói lại thì bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay mình lạnh như nước đá, anh bèn cúi đầu nhìn xuống thì thấy tay của Hạ Thanh Thanh đang nắm tay anh.
Lâm Sáng vừa nhìn thấy cả người như ngây ra. Làn da của Hạ Thanh Thanh rất trắng, khung xương cũng rất nhỏ, ngón tay trắng nõn thon dài, nhiệt độ lòng bàn tay lạnh buốt. Trên mạng từng có một câu nói được người ta điên cuồng chia sẻ, bọn họ đồn rằng những đứa trẻ bị lạnh chính là những thiên thần bị bẻ cánh ở kiếp trước.
Lúc Lâm Sáng nhìn thấy câu nói này, trong lòng anh suy nghĩ, người viết bài này vô duyên vô cớ dằn vặt thiền thần để làm gì chứ? Anh không thù không oán với người ta tại sao cứ suốt ngày cắn mãi không buông chứ? Hơn nữa Lâm Sáng còn suy nghĩ viết mấy bài kiểu: “Lời đồn những cô gái có đôi chân bị lạnh đều là thiên sứ bị gãy chân kiếp trước.”
Nhưng mà đến hôm nay cuối cùng Lâm Sáng cũng cảm thấy cô gái có đôi tay lạnh vẫn đúng là thiên sứ bị bẻ đi đôi cánh kiếp trước, cho dù không phải thiên sứ thì cũng là chủ nhân của
Cô bé nãy giờ không nói gì, Hạ Thanh Thanh đang chuẩn bị hỏi lại mấy câu, nhưng không thấy Lâm Sáng bên cạnh không có động tĩnh gì, vừa quay đầu lại đã thấy anh chàng ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào tay cô. Khuôn mặt xinh xắn của cô không khỏi đỏ bừng, nhanh chóng rút tay về, vẻ mặt cũng trở nên lo lắng không yên.
“Đừng như vậy, tay em lạnh lắm để anh sưởi ấm cho em chút nữa.” Lâm Sáng cười bỡn cợt, đưa tay muốn tiếp tục nắm tay của Hạ Thanh Thanh.
Hạ Thanh Thanh cắn chặt môi, giấu tay sau lưng nhìn Lâm Sáng, thầm nghĩ người này sao lại mặt dày thế chứ? Ngày hè nóng nực làm ấm tay gì chứ?
Lúc này cô gái nhỏ cũng nín khóc, ngơ ngác nhìn hai người lớn trước mặt. Nhìn bọn lo lắng, xấu hổ, mặt dạn mày dày về chuyện đôi bàn tay.
Lâm Sáng tiếp tục mặt dạn mày dày, Hạ Thanh Thanh tiếp tục thẹn thùng, cô gái nhỏ tiếp tục trừng lớn hai mắt vội vã cuống cuồng nhìn hành động của hai người lớn trước mặt bé.
Ở phía bên kia người phụ nữ trẻ ngồi trong chiếc xe Toyota bá đạo nhìn Tần Chước bên cạnh sốt ruột hỏi: “Ly Ly nhà tôi đâu rồi? Ly Ly nhà tôi bị chàng trai trẻ kia mang đi đâu rồi?”
“Không mất đâu, cứ tìm ở chỗ Vương Phủ Tỉnh là được!” Tần Chước mất kiên nhẫn liếc nhìn người phụ nữ kia, lạnh lùng nói: “Còn không xuống xe, ngồi trên xe tôi làm gì? Chuyện của chồng cô, tôi sẽ không báo lên cấp trên đâu. Má nó nếu không nể mặt ông cụ nhà cô thì hôm nay bọn ông đây sẽ làm cô ngay tại Vương Phủ Tỉnh này rồi. Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau xuống xe, đợi ông đây bắt cô hạ hỏa mới chịu à?”
Người phụ nữ xinh đẹp cắn chặt môi, đẩy cửa xe ra đi xuống, sau đó lau nước mắt trên mặt, bước chân vội vã tìm kiếm tung tích cô bé ở đầu đường Vương Phủ Tỉnh.
Sau khi Tần Chước thưởng thức video trong điện thoại đi động kia một hồi thì nhấn nút gửi đến điện thoại của Trần Bắc Hoàng. Sau đó Tần Chước liếc mắt nhìn bóng dáng người phụ nữ xinh đẹp đang dáo dác tìm con gái bên ngoài cửa xe, anh ta rút điếu thuốc ra châm lửa, lẩm bẩm nói: “Mẹ nó, vóc dáng của người phụ nữ này quả thật không tệ, trước lồi sau lõm đúng là được lợi cho cái tên Tề Quân Trung kia quá rồi!”
Sau khi Trần Bắc Hoàng nhận được video của Tần Chước gởi đến, thì mở ra xem ngay, xem xong anh ta suýt chút nữa đã cười té ngã. Chiêu này của tên Tần Chước kia đúng là hơi thâm độc, tìm một đứa bé gọi Lâm Sáng là ba, sợ là chuyện này chỉ có mỗi một Tần Chước mới nghĩ ra được. Chưa kể, thoạt nhìn hiệu quả cũng được lắm. Anh ta cảm thấy cảnh tượng Lâm Sáng và Hạ Thanh Thanh bị một đám người vây xung quanh đúng là không tệ.
“Dám đến tận nhà họ Trần của tao tán gái, lại còn chơi tâm địa gian xảo với tao. Chờ xem ông đây làm thế nào để trừng trị mày!” Trần Bắc Hoàng nhìn dáng vẻ của Lâm Sáng trong màn hình điện thoại, tàn nhẫn nói.
Đúng lúc này, một thanh niên mặt đồ đen bước từ cửa vào, khom người nói với Trần Bắc Hoàng: “Cậu Trần, chuyện bên phía sông Triều Bạch đã điều tra rồi. Chuyện bên đó đều là do Lâm Sáng mời đạo sĩ kia đến xử lý. Lâm Sáng này không hiểu gì về phong thủy.”
“Trở về nói cho Thiên Dương Tử biết, bảo ông ta chuẩn bị thật kỹ, để cho lão đạo sĩ ở sông Triều Bạch kia biết lợi hại của chúng ta. Muốn dùng cách này để tán gái, phá hoại chuyện tốt của nhà Trần Bắc Hoàng tôi, bọn họ ăn gan hùm mật gấu rồi sao!” Trần Bắc Hoàng lớn tiếng mắng.
Người thanh niên mặc áo đen nghĩ tới thủ đoạn của Dương Thiên Tử kia, trong lòng khong khỏi sợ hãi.
Mấy năm nay không phải là không có người dùng thủ đoạn giúp Hạ Thanh Thanh tìm thi hài để đến gần người đẹp lạnh lùng này, nhưng chưa có người nào thành công, ngược lại tìm không được thi hài chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn là mưu tính của Trần Bắc Hoàng và Dương Thiên Tử. Chàng thanh niên tên là Lâm Sáng kia lần này đúng là đụng vào họng súng rồi.
“Lâm Sáng, lần này tao nhất định sẽ cho mày biết cái giá phải trả khi đụng đến tao, cũng sẽ cho mày hiểu rõ nhà họ Lưu của các người ở Tứ Cửu Thành này còn chưa tới mức một tay che trời!” Trần Bắc Hoàng nghiến răng nghiến lợi, nhìn hình ảnh đang phát trên màn hình điện thoại, cuối cùng dừng lại trên gương mặt nghiêng hơi mỉm cười của Lâm Sáng, oán hận nói.
Trần Bắc Hoàng ngồi trên bàn làm việc nắm chặt điện thoại trong tay, im lặng hồi lâu, sau đó lục tìm danh bạ điện thoại, gọi hết cuộc này đến cuộc khác.
Sau khi gọi hết cho những người kia, nụ cười trên mặt Trần Bắc Hoàng càng vặn vẹo hơn. Muốn cua gái à? Vậy thì Lâm Sáng mày cố mà nhìn cho kỹ sự phẫn nộ của những kẻ đã đeo đuổi Hạ Thanh Thanh mấy năm qua đi. Muốn đấu với tao à? Vậy trước hết hãy chuẩn bị tinh thần hứng chịu oán khí ngập trời của mấy người này đã.
“A lô, cho hỏi là chủ quản Cục thủy lợi sông Bạch Triều phải không? Đúng, bắt đầu xả lũ sông Bạch Triều…Mấy ngày trước tôi nói với ông không thể xả lũ, tôi nói với ông câu này lúc nào…Ông suy nghĩ kỹ cho tôi, xả hay không xả? Một chức chủ quản nhỏ nhoi của ông có gánh nổi an toàn mạng sống của một trăm mấy ngàn người ở vùng thượng du hay không?”
“Đúng, là tôi, chuyện gì…Mau xả lũ sông Bạch Triều cho tôi…Đừng hỏi nữa…Ông đây bảo anh chặn thì anh chặn, bảo anh xả thì anh phải xả…!”
“Xả lũ… Xã lũ… Bây giờ đang là mùa lũ định kỳ hàng năm bảo ông xả lũ sẽ không sai đâu, ông mau tranh thủ thời gian làm sớm cho tôi, chậm một ngày tôi sẽ hỏi tội ông!”
Chủ quản Cục Thủy lợi sông Triều Bạch buông điện thoại đã nóng hổi trong tay ra, trên mặt là nụ cười gượng. Làm quan trong Tứ Cửu Thành này thật là khó, chịu sự bóc lột của cấp trên không nói, còn phải chịu sự áp chế của mấy cậu chủ và các cấp lãnh đạo khác. Chỉ mỗi một công trình thủy lợi rách nát này mà mới hôm nay khăng khăng không cho xả lũ, tới ngày mai thì lại bảo xả ngay lâp tức.
Làm quan đã khó, làm quan trong Tứ Cửu Thành càng khó hơn. Chủ quản Cục thủy lợi sông Triều Bạch than thở không dứt, đồng thời cũng cảm thấy rất tò mò, rốt cuộc là chuyện gì mới có thể khiến cho những người này trước đó cho dù có chết cũng không chịu xả lũ thì nay bỗng thay đổi chủ ý thế?
“Dù gia tộc họ Lưu có mạnh đến đâu, cũng không sánh được với các thế lực của đám công tử nhà giàu ở thủ đô, bọn người đã từng theo đuổi Hạ Thanh Thanh liên hợp lại với nhau. Lâm Sáng, đợi đến khi nhà họ Lưu thất thế mày sẽ phát hiện chuyện này đều tội lỗi của một mình mày. Mày không nên nhục nhã Trần Bắc Hoàng tao, càng không nên có ý với người phụ nữ Hạ Thanh Thanh này!” Trần Bắc Hoàng ném điện thoại vào tường, nhìn những mảnh vỡ tan nát kia mỉm cười dữ tợn nói.
Nếu mày muốn theo đuổi Hạ Thanh Thanh, vậy thì tao sẽ nói cho mấy kẻ mơ ước Hạ Thanh Thanh trên toàn thế giới biết, để cho mày nếm thử cảm giác bị dân cả nước tấn công, cũng để cho mày hiểu rõ trên thế giới này có một số người mày mãi không thể nào sỉ nhục được.
Trần Bắc Hoàng híp mắt cười âm hiểm.
Anh ta dường như đã thấy được dáng vẻ Lâm Sáng bị thế lực quý tộc ở thành phố B kia chèn ép ngốc đầu không nổi, còn có đám người nhà họ Lưu kia sẽ bị các công tử bột này trút giận lên người treo lên giá nướng.
Động tĩnh bên này lớn như vậy đã sớm hấp dẫn vô số người vây xung quanh xem. Một anh chàng dẫn theo cô gái xinh đẹp bên cạnh lại có thêm một cô bé đang ôm đùi người đàn ông khóc lóc. Những người thường xuyên xem mấy bộ phim máu chó trên truyền hình dùng chân cũng có thể nghĩ ra được đây là đang diễn vai nào.
Hơn nữa những người thành phố B sinh ra ở Hoàng Thành, lớn lên dưới cờ tổ quốc, bọn họ đều là những người có lòng nhiệt tình. Đúng như dự đoán, không lâu sau đã có bà thím thích lo chuyện bao đồng bước ra giữ gìn lẽ phải chỉ vào Lâm Sáng mắng: “Cậu à, làm người đừng bạc tình giống như Trần Thế Mỹ, một đứa con gái tốt như vậy mà cậu nói bỏ là bỏ, cậu không cảm thấy thẹn với lương tâm sao?”
“Đúng đấy, cô gái này cô còn trẻ như vậy, làm chuyện gì không được tại sao nhất định phải đi phá hoại hạnh phúc gia đình của người ta chứ? Bây giờ con gái người ta đã tìm tới tận nơi rồi, cô còn không biết xấu hổ mà đứng ở đây nữa sao?” Lại có người không biết chân tướng ồn áo nói.
Lâm Sáng hoàn toàn cạn lời. Tuy anh biết bản thân rất tuấn tú nhưng cũng không đẹp trai đến nỗi đi ra đường cũng có một cô bé xinh xắn nhào ra ôm chân gọi ba chứ?
Cô bé nhìn đám người vây xung quanh, tiếng khóc càng lớn hơn, càng không ngừng kêu mẹ khiến không ít người thích tham gia trò vui vây thành một vòng. Bọn họ vây Lâm Sáng và Hạ Thanh Thanh vào giữa. Có người còn chuẩn bị báo cánh sát bắt Lâm Sáng về đồn công an giải quyết.
“Cảnh sát đến rồi! Làm phiền mọi người lát nữa làm chứng dùm tôi đấy!” Sau khi Lâm Sáng liếc mắt nhìn bên ngoài đám người xong thì la lớn lên.
Lâm Sáng mới la xong thì đám người vừa nãy còn xúm lại lúc nãy đã biến mất không còn một bóng.
Thời buổi này chỉ có quỷ mới chịu đến đồn cảnh sát làm nhân chứng. Mọi người đều bận rộn, ai muốn đi chọc người khác chứ, lỡ như gặp phải trò chơi trốn tìm vậy thì thiệt thòi lớn rồi.
Lâm Sáng thừa dịp này một tay ôm lấy cô bé, tay còn lại kéo Hạ Thanh Thanh, thoát khỏi đám người, chạy về góc phố.
Lúc này đám người vây xem mới hiểu bọn họ đã bị anh chàng Lâm Sáng này gạt, bực bội chửi xui xẻo, sau đó giải tán ngay.
“Cô nhóc, cháu nói cho chú biết rốt cuộc ai là ba của cháu chứ?” Lâm Sáng thả cô bé xuống, thở hổn hển nói.
Lâm Sáng chạy một đoạn đường, mệt đến hụt hơi, dáng vẻ há mồm thở dốc thoạt nhìn rất dữ tợn khiến cô bé kia vừa nhìn thấy vẻ mặt hung thần ác sát của Lâm Sáng thì hai tay đã che mặt lại, sợ đến khóc òa lên.
“Anh sao thế? Sao lại nói chuyện hung dữ với trẻ con như thế?” Hạ Thanh Thanh trừng mắt nhìn Lâm Sáng, sau đó cúi đầu nhìn cô bé, khẽ hỏi: “Cô bé à, cháu là con cái nhà ai? Có phải cháu lạc ba mẹ rồi không?”
Lâm Sáng tức giận, tự dưng lòi ra đứa con gái không rõ lai lịch sao anh có thể bình tĩnh nói chuyện được chứ. Trong lúc anh chuẩn bị mở miệng nói lại thì bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay mình lạnh như nước đá, anh bèn cúi đầu nhìn xuống thì thấy tay của Hạ Thanh Thanh đang nắm tay anh.
Lâm Sáng vừa nhìn thấy cả người như ngây ra. Làn da của Hạ Thanh Thanh rất trắng, khung xương cũng rất nhỏ, ngón tay trắng nõn thon dài, nhiệt độ lòng bàn tay lạnh buốt. Trên mạng từng có một câu nói được người ta điên cuồng chia sẻ, bọn họ đồn rằng những đứa trẻ bị lạnh chính là những thiên thần bị bẻ cánh ở kiếp trước.
Lúc Lâm Sáng nhìn thấy câu nói này, trong lòng anh suy nghĩ, người viết bài này vô duyên vô cớ dằn vặt thiền thần để làm gì chứ? Anh không thù không oán với người ta tại sao cứ suốt ngày cắn mãi không buông chứ? Hơn nữa Lâm Sáng còn suy nghĩ viết mấy bài kiểu: “Lời đồn những cô gái có đôi chân bị lạnh đều là thiên sứ bị gãy chân kiếp trước.”
Nhưng mà đến hôm nay cuối cùng Lâm Sáng cũng cảm thấy cô gái có đôi tay lạnh vẫn đúng là thiên sứ bị bẻ đi đôi cánh kiếp trước, cho dù không phải thiên sứ thì cũng là chủ nhân của
Cô bé nãy giờ không nói gì, Hạ Thanh Thanh đang chuẩn bị hỏi lại mấy câu, nhưng không thấy Lâm Sáng bên cạnh không có động tĩnh gì, vừa quay đầu lại đã thấy anh chàng ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào tay cô. Khuôn mặt xinh xắn của cô không khỏi đỏ bừng, nhanh chóng rút tay về, vẻ mặt cũng trở nên lo lắng không yên.
“Đừng như vậy, tay em lạnh lắm để anh sưởi ấm cho em chút nữa.” Lâm Sáng cười bỡn cợt, đưa tay muốn tiếp tục nắm tay của Hạ Thanh Thanh.
Hạ Thanh Thanh cắn chặt môi, giấu tay sau lưng nhìn Lâm Sáng, thầm nghĩ người này sao lại mặt dày thế chứ? Ngày hè nóng nực làm ấm tay gì chứ?
Lúc này cô gái nhỏ cũng nín khóc, ngơ ngác nhìn hai người lớn trước mặt. Nhìn bọn lo lắng, xấu hổ, mặt dạn mày dày về chuyện đôi bàn tay.
Lâm Sáng tiếp tục mặt dạn mày dày, Hạ Thanh Thanh tiếp tục thẹn thùng, cô gái nhỏ tiếp tục trừng lớn hai mắt vội vã cuống cuồng nhìn hành động của hai người lớn trước mặt bé.
Ở phía bên kia người phụ nữ trẻ ngồi trong chiếc xe Toyota bá đạo nhìn Tần Chước bên cạnh sốt ruột hỏi: “Ly Ly nhà tôi đâu rồi? Ly Ly nhà tôi bị chàng trai trẻ kia mang đi đâu rồi?”
“Không mất đâu, cứ tìm ở chỗ Vương Phủ Tỉnh là được!” Tần Chước mất kiên nhẫn liếc nhìn người phụ nữ kia, lạnh lùng nói: “Còn không xuống xe, ngồi trên xe tôi làm gì? Chuyện của chồng cô, tôi sẽ không báo lên cấp trên đâu. Má nó nếu không nể mặt ông cụ nhà cô thì hôm nay bọn ông đây sẽ làm cô ngay tại Vương Phủ Tỉnh này rồi. Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau xuống xe, đợi ông đây bắt cô hạ hỏa mới chịu à?”
Người phụ nữ xinh đẹp cắn chặt môi, đẩy cửa xe ra đi xuống, sau đó lau nước mắt trên mặt, bước chân vội vã tìm kiếm tung tích cô bé ở đầu đường Vương Phủ Tỉnh.
Sau khi Tần Chước thưởng thức video trong điện thoại đi động kia một hồi thì nhấn nút gửi đến điện thoại của Trần Bắc Hoàng. Sau đó Tần Chước liếc mắt nhìn bóng dáng người phụ nữ xinh đẹp đang dáo dác tìm con gái bên ngoài cửa xe, anh ta rút điếu thuốc ra châm lửa, lẩm bẩm nói: “Mẹ nó, vóc dáng của người phụ nữ này quả thật không tệ, trước lồi sau lõm đúng là được lợi cho cái tên Tề Quân Trung kia quá rồi!”
Sau khi Trần Bắc Hoàng nhận được video của Tần Chước gởi đến, thì mở ra xem ngay, xem xong anh ta suýt chút nữa đã cười té ngã. Chiêu này của tên Tần Chước kia đúng là hơi thâm độc, tìm một đứa bé gọi Lâm Sáng là ba, sợ là chuyện này chỉ có mỗi một Tần Chước mới nghĩ ra được. Chưa kể, thoạt nhìn hiệu quả cũng được lắm. Anh ta cảm thấy cảnh tượng Lâm Sáng và Hạ Thanh Thanh bị một đám người vây xung quanh đúng là không tệ.
“Dám đến tận nhà họ Trần của tao tán gái, lại còn chơi tâm địa gian xảo với tao. Chờ xem ông đây làm thế nào để trừng trị mày!” Trần Bắc Hoàng nhìn dáng vẻ của Lâm Sáng trong màn hình điện thoại, tàn nhẫn nói.
Đúng lúc này, một thanh niên mặt đồ đen bước từ cửa vào, khom người nói với Trần Bắc Hoàng: “Cậu Trần, chuyện bên phía sông Triều Bạch đã điều tra rồi. Chuyện bên đó đều là do Lâm Sáng mời đạo sĩ kia đến xử lý. Lâm Sáng này không hiểu gì về phong thủy.”
“Trở về nói cho Thiên Dương Tử biết, bảo ông ta chuẩn bị thật kỹ, để cho lão đạo sĩ ở sông Triều Bạch kia biết lợi hại của chúng ta. Muốn dùng cách này để tán gái, phá hoại chuyện tốt của nhà Trần Bắc Hoàng tôi, bọn họ ăn gan hùm mật gấu rồi sao!” Trần Bắc Hoàng lớn tiếng mắng.
Người thanh niên mặc áo đen nghĩ tới thủ đoạn của Dương Thiên Tử kia, trong lòng khong khỏi sợ hãi.
Mấy năm nay không phải là không có người dùng thủ đoạn giúp Hạ Thanh Thanh tìm thi hài để đến gần người đẹp lạnh lùng này, nhưng chưa có người nào thành công, ngược lại tìm không được thi hài chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn là mưu tính của Trần Bắc Hoàng và Dương Thiên Tử. Chàng thanh niên tên là Lâm Sáng kia lần này đúng là đụng vào họng súng rồi.
“Lâm Sáng, lần này tao nhất định sẽ cho mày biết cái giá phải trả khi đụng đến tao, cũng sẽ cho mày hiểu rõ nhà họ Lưu của các người ở Tứ Cửu Thành này còn chưa tới mức một tay che trời!” Trần Bắc Hoàng nghiến răng nghiến lợi, nhìn hình ảnh đang phát trên màn hình điện thoại, cuối cùng dừng lại trên gương mặt nghiêng hơi mỉm cười của Lâm Sáng, oán hận nói.
Trần Bắc Hoàng ngồi trên bàn làm việc nắm chặt điện thoại trong tay, im lặng hồi lâu, sau đó lục tìm danh bạ điện thoại, gọi hết cuộc này đến cuộc khác.
Sau khi gọi hết cho những người kia, nụ cười trên mặt Trần Bắc Hoàng càng vặn vẹo hơn. Muốn cua gái à? Vậy thì Lâm Sáng mày cố mà nhìn cho kỹ sự phẫn nộ của những kẻ đã đeo đuổi Hạ Thanh Thanh mấy năm qua đi. Muốn đấu với tao à? Vậy trước hết hãy chuẩn bị tinh thần hứng chịu oán khí ngập trời của mấy người này đã.
“A lô, cho hỏi là chủ quản Cục thủy lợi sông Bạch Triều phải không? Đúng, bắt đầu xả lũ sông Bạch Triều…Mấy ngày trước tôi nói với ông không thể xả lũ, tôi nói với ông câu này lúc nào…Ông suy nghĩ kỹ cho tôi, xả hay không xả? Một chức chủ quản nhỏ nhoi của ông có gánh nổi an toàn mạng sống của một trăm mấy ngàn người ở vùng thượng du hay không?”
“Đúng, là tôi, chuyện gì…Mau xả lũ sông Bạch Triều cho tôi…Đừng hỏi nữa…Ông đây bảo anh chặn thì anh chặn, bảo anh xả thì anh phải xả…!”
“Xả lũ… Xã lũ… Bây giờ đang là mùa lũ định kỳ hàng năm bảo ông xả lũ sẽ không sai đâu, ông mau tranh thủ thời gian làm sớm cho tôi, chậm một ngày tôi sẽ hỏi tội ông!”
Chủ quản Cục Thủy lợi sông Triều Bạch buông điện thoại đã nóng hổi trong tay ra, trên mặt là nụ cười gượng. Làm quan trong Tứ Cửu Thành này thật là khó, chịu sự bóc lột của cấp trên không nói, còn phải chịu sự áp chế của mấy cậu chủ và các cấp lãnh đạo khác. Chỉ mỗi một công trình thủy lợi rách nát này mà mới hôm nay khăng khăng không cho xả lũ, tới ngày mai thì lại bảo xả ngay lâp tức.
Làm quan đã khó, làm quan trong Tứ Cửu Thành càng khó hơn. Chủ quản Cục thủy lợi sông Triều Bạch than thở không dứt, đồng thời cũng cảm thấy rất tò mò, rốt cuộc là chuyện gì mới có thể khiến cho những người này trước đó cho dù có chết cũng không chịu xả lũ thì nay bỗng thay đổi chủ ý thế?
“Dù gia tộc họ Lưu có mạnh đến đâu, cũng không sánh được với các thế lực của đám công tử nhà giàu ở thủ đô, bọn người đã từng theo đuổi Hạ Thanh Thanh liên hợp lại với nhau. Lâm Sáng, đợi đến khi nhà họ Lưu thất thế mày sẽ phát hiện chuyện này đều tội lỗi của một mình mày. Mày không nên nhục nhã Trần Bắc Hoàng tao, càng không nên có ý với người phụ nữ Hạ Thanh Thanh này!” Trần Bắc Hoàng ném điện thoại vào tường, nhìn những mảnh vỡ tan nát kia mỉm cười dữ tợn nói.
Nếu mày muốn theo đuổi Hạ Thanh Thanh, vậy thì tao sẽ nói cho mấy kẻ mơ ước Hạ Thanh Thanh trên toàn thế giới biết, để cho mày nếm thử cảm giác bị dân cả nước tấn công, cũng để cho mày hiểu rõ trên thế giới này có một số người mày mãi không thể nào sỉ nhục được.
Trần Bắc Hoàng híp mắt cười âm hiểm.
Anh ta dường như đã thấy được dáng vẻ Lâm Sáng bị thế lực quý tộc ở thành phố B kia chèn ép ngốc đầu không nổi, còn có đám người nhà họ Lưu kia sẽ bị các công tử bột này trút giận lên người treo lên giá nướng.
Bình luận facebook