Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Hữu Minh chất vấn
“Anh buông tôi ra, anh đang làm cái gì vậy hả?” Lý Nhược gạt mạnh tay của Hữu Minh ra, tức giận, khó chịu lớn tiếng quát.
Hữu Minh lên cơn ghen tuông, anh giận dữ ghì chặt hai bả vai của Lý Nhược, nhìn thẳng vào mắt của cô chất vấn: “A Nhược! Tại sao em lại thân mật với Nghiêm Uy như thế? Em thật sự đã có tình cảm với Nghiêm Uy rồi sao?”
Lý Nhược không phủ nhận cũng không thừa nhận, cô đẩy mạnh Hữu Minh ra, đáp trả: “Tôi có tình cảm với Nghiêm Uy hay không thì liên quan gì đến anh? Giữa tôi và anh không còn liên quan gì đến nhau nữa, hơn nữa tôi và Nghiêm Uy hiện tại là vợ chồng với nhau, thân mật với nhau là chuyện quá đỗi bình thường.”
“A Nhược! Em thay lòng đổi dạ nhanh như vậy sao? Tình cảm ba năm qua của chúng ta em nói buông bỏ là buông bỏ như vậy sao? Một chút lưu luyến cũng không? A Nhược! Em hãy nhớ lại đi, chúng ta đã từng có biết bao nhiêu là kỷ niệm đẹp, những kí ức vui vẻ, những kỷ niệm ấy vẫn luôn hiện hữu trong trí óc của anh, em có thể tàn nhẫn quên đi sao?” Hữu Minh cố khơi gợi lại những kỷ niệm đẹp đẽ, ngọt ngào giữa anh và Lý Nhược cũng như muốn níu kéo tình cảm giữa hai người.
Lý Nhược cười khẩy một tiếng, lộ rõ sự khó chịu, lạnh nhạt với Hữu Minh, cô chau mày dứt khoát nói với anh: “Tàn nhẫn? Anh nói tôi tàn nhẫn sao? Hữu Minh! Anh hãy xem lại đi, xem ai tàn nhẫn với ai trước? Nếu như lúc trước anh không nhu nhược, không chia tay với tôi để chọn sự nghiệp thì bây giờ giữa tôi và anh đến bước đường này sao? Tất cả mọi chuyện xảy ra một phần cũng do anh, anh còn trách ai được hả? Tôi xin nhắc lại một lần nữa, giữa tôi và anh đã không còn liên quan gì với nhau nữa, anh đừng có làm phiền đến cuộc sống của tôi, cũng đừng có cố khơi gợi lại chuyện lúc trước, những chuyện trước kia tôi đã quên hết tất cả rồi.”
Hữu Minh lắc đầu không tin, anh nắm lấy hai cánh tay của Lý Nhược không buông, nói: “Anh không tin, anh không tin là em đã quên hết mọi chuyện, em còn đang giận anh nên em mới nói như thế đúng không? Thực chất em vẫn còn tình cảm với anh phải không?”
“Anh tin hay không thì tùy anh, anh mau buông tay tôi ra đi, tôi không muốn ở đây đôi co với anh thêm nữa.” Lý Nhược lãnh đạm đáp lại, cô cố gắng gạt tay của Hữu Minh ra để rời đi.
Hữu Minh càng nắm chặt tay Lý Nhược hơn, anh không muốn buông tay cô càng không muốn buông bỏ tình cảm này, cô càng lúc càng thấy khó chịu, tức giận, cả hai người bắt đầu giằng co với nhau kịch liệt.
Đúng lúc này, Nghiêm Uy xuất hiện, thấy hai người lôi lôi kéo kéo với nhau, hàng mày anh hơi chau lại. Anh bước đến kéo Lý Nhược về phía của mình, vô cùng tự nhiên choàng tay qua vai cô, gương mặt lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén cất giọng hỏi Hữu Minh:
“Hữu Minh! Anh đang làm cái gì vợ của tôi thế? Tôi nhớ không nhầm thì giữa anh và vợ của tôi đã chấm dứt rồi, không còn bất cứ quan hệ gì với nhau cả. Tại sao anh lại năm lần bảy lượt tiếp cận, lôi lôi kéo kéo vợ của tôi vậy chứ?”
Hữu Minh nghe Nghiêm Uy nói thế thì bỗng trở nên giận dữ, căm phẫn lớn tiếng đổ hết mọi chuyện lên người Nghiêm Uy: “Nếu không phải tại anh thì tôi và A Nhược đâu có đến bước đường này chứ? Tất cả đều là tại anh, tại anh mà bây giờ giữa tôi và cô ấy mới trở nên như thế này.”
Nghiêm Uy cười khẩy, ồ lên một tiếng: “Vậy sao? Theo như tôi nhớ thì lúc đấy tôi có cho anh hai sự lựa chọn cơ mà? Anh có quyền chọn sự nghiệp hoặc là cô ấy nhưng cuối cùng anh đã chọn sự nghiệp thay vì cô ấy, bây giờ anh đột nhiên quay lại trách tôi là sao? Tất cả là do anh nhu nhược không biết tự bảo vệ tình yêu của mình.”
Hữu Minh bị Nghiêm Uy nói cho nghẹn họng, đuối lý không thể nói được gì nữa, quả thật đúng như những gì Nghiêm Uy đã nói, khi đó anh có hai sự lựa chọn nhưng anh đã không chọn Lý Nhược. Nghiêm Uy lạnh lùng cảnh cáo Hữu Minh:
“Tôi mong anh sau này đừng có làm phiền đến vợ của tôi nếu không anh cũng tự biết kết cục của bản thân mình rồi đấy, lần này anh không có sự lựa chọn nào nữa đâu, nhớ kỹ.”
Nói xong, Nghiêm Uy cùng Lý Nhược cất bước rời đi, những người của Nghiêm gia nhìn thấy hai người quay lại thì tiến đến, thím sáu lên tiếng hỏi Lý Nhược: “A Nhược! Cháu đã đi đâu mà lâu như thế?”
Lý Nhược điềm tĩnh, cười như không, trả lời: “Khi nãy cháu vô tình gặp người quen nên đã đứng nói chuyện một lúc, nói đến quên mất cả thời gian.”
Mọi người nghe thế thì gật gù, không một ai nghi ngờ gì cả, tất cả đều cùng nhau rời khỏi nhà hàng. Nghiêm Uy và Lý Nhược cùng bước lên xe, ngồi bên trong xe, Nghiêm Uy lạnh nhạt cất giọng nói với Lý Nhược:
“Sau này cô hãy hạn chế gặp Hữu Minh đi, nếu như cô muốn quay lại với anh ta thì hãy đợi tôi và cô ly hôn xong đã, nếu như cảnh khi nãy không phải bị tôi bắt gặp mà là người khác, đặc biệt là những người họ hàng của tôi thì chắc chắn sẽ có chuyện để nói nữa đấy, tôi và cô nhất định sẽ gặp rắc rối với mấy người bọn họ.”
Hữu Minh lên cơn ghen tuông, anh giận dữ ghì chặt hai bả vai của Lý Nhược, nhìn thẳng vào mắt của cô chất vấn: “A Nhược! Tại sao em lại thân mật với Nghiêm Uy như thế? Em thật sự đã có tình cảm với Nghiêm Uy rồi sao?”
Lý Nhược không phủ nhận cũng không thừa nhận, cô đẩy mạnh Hữu Minh ra, đáp trả: “Tôi có tình cảm với Nghiêm Uy hay không thì liên quan gì đến anh? Giữa tôi và anh không còn liên quan gì đến nhau nữa, hơn nữa tôi và Nghiêm Uy hiện tại là vợ chồng với nhau, thân mật với nhau là chuyện quá đỗi bình thường.”
“A Nhược! Em thay lòng đổi dạ nhanh như vậy sao? Tình cảm ba năm qua của chúng ta em nói buông bỏ là buông bỏ như vậy sao? Một chút lưu luyến cũng không? A Nhược! Em hãy nhớ lại đi, chúng ta đã từng có biết bao nhiêu là kỷ niệm đẹp, những kí ức vui vẻ, những kỷ niệm ấy vẫn luôn hiện hữu trong trí óc của anh, em có thể tàn nhẫn quên đi sao?” Hữu Minh cố khơi gợi lại những kỷ niệm đẹp đẽ, ngọt ngào giữa anh và Lý Nhược cũng như muốn níu kéo tình cảm giữa hai người.
Lý Nhược cười khẩy một tiếng, lộ rõ sự khó chịu, lạnh nhạt với Hữu Minh, cô chau mày dứt khoát nói với anh: “Tàn nhẫn? Anh nói tôi tàn nhẫn sao? Hữu Minh! Anh hãy xem lại đi, xem ai tàn nhẫn với ai trước? Nếu như lúc trước anh không nhu nhược, không chia tay với tôi để chọn sự nghiệp thì bây giờ giữa tôi và anh đến bước đường này sao? Tất cả mọi chuyện xảy ra một phần cũng do anh, anh còn trách ai được hả? Tôi xin nhắc lại một lần nữa, giữa tôi và anh đã không còn liên quan gì với nhau nữa, anh đừng có làm phiền đến cuộc sống của tôi, cũng đừng có cố khơi gợi lại chuyện lúc trước, những chuyện trước kia tôi đã quên hết tất cả rồi.”
Hữu Minh lắc đầu không tin, anh nắm lấy hai cánh tay của Lý Nhược không buông, nói: “Anh không tin, anh không tin là em đã quên hết mọi chuyện, em còn đang giận anh nên em mới nói như thế đúng không? Thực chất em vẫn còn tình cảm với anh phải không?”
“Anh tin hay không thì tùy anh, anh mau buông tay tôi ra đi, tôi không muốn ở đây đôi co với anh thêm nữa.” Lý Nhược lãnh đạm đáp lại, cô cố gắng gạt tay của Hữu Minh ra để rời đi.
Hữu Minh càng nắm chặt tay Lý Nhược hơn, anh không muốn buông tay cô càng không muốn buông bỏ tình cảm này, cô càng lúc càng thấy khó chịu, tức giận, cả hai người bắt đầu giằng co với nhau kịch liệt.
Đúng lúc này, Nghiêm Uy xuất hiện, thấy hai người lôi lôi kéo kéo với nhau, hàng mày anh hơi chau lại. Anh bước đến kéo Lý Nhược về phía của mình, vô cùng tự nhiên choàng tay qua vai cô, gương mặt lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén cất giọng hỏi Hữu Minh:
“Hữu Minh! Anh đang làm cái gì vợ của tôi thế? Tôi nhớ không nhầm thì giữa anh và vợ của tôi đã chấm dứt rồi, không còn bất cứ quan hệ gì với nhau cả. Tại sao anh lại năm lần bảy lượt tiếp cận, lôi lôi kéo kéo vợ của tôi vậy chứ?”
Hữu Minh nghe Nghiêm Uy nói thế thì bỗng trở nên giận dữ, căm phẫn lớn tiếng đổ hết mọi chuyện lên người Nghiêm Uy: “Nếu không phải tại anh thì tôi và A Nhược đâu có đến bước đường này chứ? Tất cả đều là tại anh, tại anh mà bây giờ giữa tôi và cô ấy mới trở nên như thế này.”
Nghiêm Uy cười khẩy, ồ lên một tiếng: “Vậy sao? Theo như tôi nhớ thì lúc đấy tôi có cho anh hai sự lựa chọn cơ mà? Anh có quyền chọn sự nghiệp hoặc là cô ấy nhưng cuối cùng anh đã chọn sự nghiệp thay vì cô ấy, bây giờ anh đột nhiên quay lại trách tôi là sao? Tất cả là do anh nhu nhược không biết tự bảo vệ tình yêu của mình.”
Hữu Minh bị Nghiêm Uy nói cho nghẹn họng, đuối lý không thể nói được gì nữa, quả thật đúng như những gì Nghiêm Uy đã nói, khi đó anh có hai sự lựa chọn nhưng anh đã không chọn Lý Nhược. Nghiêm Uy lạnh lùng cảnh cáo Hữu Minh:
“Tôi mong anh sau này đừng có làm phiền đến vợ của tôi nếu không anh cũng tự biết kết cục của bản thân mình rồi đấy, lần này anh không có sự lựa chọn nào nữa đâu, nhớ kỹ.”
Nói xong, Nghiêm Uy cùng Lý Nhược cất bước rời đi, những người của Nghiêm gia nhìn thấy hai người quay lại thì tiến đến, thím sáu lên tiếng hỏi Lý Nhược: “A Nhược! Cháu đã đi đâu mà lâu như thế?”
Lý Nhược điềm tĩnh, cười như không, trả lời: “Khi nãy cháu vô tình gặp người quen nên đã đứng nói chuyện một lúc, nói đến quên mất cả thời gian.”
Mọi người nghe thế thì gật gù, không một ai nghi ngờ gì cả, tất cả đều cùng nhau rời khỏi nhà hàng. Nghiêm Uy và Lý Nhược cùng bước lên xe, ngồi bên trong xe, Nghiêm Uy lạnh nhạt cất giọng nói với Lý Nhược:
“Sau này cô hãy hạn chế gặp Hữu Minh đi, nếu như cô muốn quay lại với anh ta thì hãy đợi tôi và cô ly hôn xong đã, nếu như cảnh khi nãy không phải bị tôi bắt gặp mà là người khác, đặc biệt là những người họ hàng của tôi thì chắc chắn sẽ có chuyện để nói nữa đấy, tôi và cô nhất định sẽ gặp rắc rối với mấy người bọn họ.”
Bình luận facebook