Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2
Chương 2: Súng
Dưới ánh sáng của những ngọn đèn nến, Quách Hiểu An đưa mũi kim xuyên qua phần da thịt của người đàn ông, nhưng cô phải nhắm chặt mắt để kéo nó ra khỏi lớp biểu bì, bàn tay An không kiềm chế được mà run rẩy. Cảm nhận được sự đau đớn, hàng chân mày của người kia lặp tức trĩu sâu, đôi mắt nhắm nghiền từng viền nhăn. Hiểu An cũng biết là anh ta đang rất đau nên cô cố gắng lấy hết can đảm để thao tác thật nhanh, càng nhanh càng tốt, như vậy người này sẽ không phải chịu đựng quá nhiều. Thế rồi An cũng khâu được đến mũi kim cuối cùng, ánh đèn tuy vàng nhạt nhưng cô cũng có thể thấy được sợi chỉ cô đã xâu nhuộm hết màu đỏ của máu, An lấy kéo cắt đứt sợi chỉ sau đó đắp thuốc lên vùng vết thương và dùng một mảnh vải để băng bó.
"Xin lỗi! Vì chỉ có thể làm cho anh như thế này, hy vọng là anh sẽ khá hơn vào ngày mai."
An cởi áo khoác và áo trong của người đó, cô lấy đồ của anh hai để lại mà mặc cho anh ta. Hiểu An nhìn gương mặt tuấn lãng của người này mà trong lòng cảm thấy bồi hồi, hàng chân mày của anh ta rất dài và sóng mũi cũng rất cao: "Mũi của anh hai cũng cao như vậy."
An bỗng nhớ đến người anh của mình.
Khi nắng mai còn chưa đánh thức những chú ong chăm chỉ, thì từ xa xa những chú chim nhỏ đã cất lên tiếng hót líu lo phá tan giấc ngủ của ông mặt trời già cỗi, nơi mặt đất từng nụ hoa cũng đang vươn mình xòe cánh, tất cả hòa nên một bức tranh tươi đẹp của buổi bình minh rực rỡ.
Bỗng một con chim trĩ vàng bay vào trước sân nhà của Hiểu An, nó cứ vang vảng giọng líu rít như thể đang muốn đánh thức An An dậy.
Tối hôm qua An ngồi suốt để chăm sóc cho người bị thương nên cũng đã nằm cạnh anh ta mà ngủ. An từ từ mở mắt, cô ngồi dậy ngoay ngoáy phần cổ rồi đột nhiên bụng cô phát ra âm thanh ồn ột, từ tối qua đến giờ An chưa ăn gì vì mãi lo cho ai kia nên đến ăn cô cũng quên mất.
An sờ tay lên trán của người đàn ông, trán không còn nóng nữa, An khẽ mỉm cười, cô xem đến vết thương của anh ta.
"Máu không còn rịn ra nhưng đường chỉ của mình không thể nào tốt như chỉ y tế, nếu cử động mạnh vết thương chắc chắn sẽ bị rách."
An sau đó đi nấu cháo để ăn rồi vào rừng hái ít thảo dược mang về sắc thuốc, An đi cũng khoảng được 1 tiếng mới quay về nhưng khi vào đến nhà An liền lo lắng tháo cái thúng trên lưng xuống, cô chạy lại xem anh ta: "Vẫn chưa tỉnh sao? "
Lần đầu tiên An chăm sóc một người bị thương, An không biết phải làm như thế nào, lòng An rất bối rối, có khi nào anh ta sẽ chết trong nhà của cô không? Không được An không muốn anh ta chết, An sợ nên vội chạy thật nhanh xuống dưới chân núi để tìm bác Phỉ thế nhưng bác Phỉ vẫn chưa về. An lại chạy lên trên núi và trèo đèo vượt suối 500m để tìm nhà của chú Hoắc, chú ấy cũng giống như An cũng sống trên núi chỉ là nhà của chú ấy thì xa hơn nhà An rất nhiều.
"Chú Hoắc, chú Hoắc ơi!"
Hiểu An vội đập cửa nhà chú.
"Chú Hoắc, chú có nhà không?"
Hiểu An đập một lúc thì thất vọng quay về, chú Hoắc cũng không có ở nhà, An lủi thủi đi về thì bỗng nở nụ cười.
"Chú Hoắc!"
"Ờ! An đấy hả? Mà cháu đi đâu thế?"
An chạy ngay đến chỗ chú: "Cháu đi tìm chú."
Hiểu An sau đó kể cho chú nghe về một người lạ mà cô đã cứu, thế là chú Hoắc cùng cô đi nhanh về nhà.
"Chú ơi là người này!"
Hiểu An mở cửa và nói với chú.
Chú Hoắc xem qua vết thương và trạng thái của người đó rồi bảo: "Chắc là do mất máu, người kiệt sức nên mới ngủ khá lâu. Không sao đâu cháu cứ cho cậu ta uống thảo dược là được."
"Nhưng cháu sợ nội tạng của anh ta cũng bị thương thì sao?"
Chú Hoắc ngạc nhiên: "Tại sao cháu nghĩ thế?"
"Trong phim cháu thấy mấy ca phẫu thuật bị dao đâm, thường là dao sẽ đâm sâu và ảnh hưởng đến nội tạng cho nên..."
Chú Hoắc nhìn An mà cười: "Nếu đúng như thế thì người này đã chết từ tối hôm qua rồi."
An nghe chú nói mà rùng mình, cô đưa tay che miệng.
"Đây chỉ là vết thương cạn thôi, cháu đừng lo. Nhưng An này dù sao cũng là người không rõ lai lịch, cẩn thận vẫn hơn."
"Dạ cháu biết!"
Chú Hoắc không còn gì nữa thì đã ra về, An chào chú rồi đi xuống bếp sắc thuốc, hồi nhỏ cũng may cô học được ít bài thuốc từ bà, sống trong rừng núi rất khó tránh khỏi việc bị thương nhất là lúc cô trèo leo đi hái thảo dược và mật ong, thuốc này nếu uống thì rất đắng nhưng hiệu quả thì cũng rất tốt.
An mang thuốc lên nhà, cô tìm một ống cây nhỏ để đúc vào miệng của người này rồi múc thuốc đổ vào trong ống để anh ta có thể nhận lấy nước thuốc vào bụng như vậy vết thương mới chóng lành, An liên tục múc thuốc vào ống và nâng cầm anh ta để thuốc trôi xuống cổ họng.
Sau đó An đắp lại chăn rồi đi lấy áo của anh ta mang ra giặt, khi Hiểu An vừa lấy đến chiếc áo khoác thì đột nhiên có một vật gì đó rơi cạch xuống sàn và văng vào dưới hốc tủ. An đi tới khom người xuống đưa tay vào hốc để với đồ vừa rơi, nhưng nó xa quá cô với không tới. An đi tìm cây chổi mà khều, cuối cùng cô cũng khều được.
Mắt An mở to, cô kinh ngạc cầm lên vật ấy.
"Súng!"
An thốt lên.
Người đó là ai mà lại có súng, có khi nào anh ta là tội phạm không? Nhưng cảnh sát thì cũng có thể có súng, côn đồ cũng có, An hoang mang nhưng sau đó cô cũng đã cất đi khẩu súng vì bà từng nói: "Đừng vội đánh giá một ai bằng vẻ bề ngoài."
An mang đồ đi giặt, lúc này cô lại tìm thấy một thứ trong túi áo người đàn ông, đó là một mảnh vải có vẽ mấy cái hình kỳ quặc, An nhìn chẳng hiểu gì.
.......
Người đàn ông nằm dưới sàn chợt cử động mi mắt, một sự mơ hồ xuất hiện trong đầu, một ngôi nhà và một cô gái kỳ lạ đang nhìn hắn.
"Đây là đâu?"
Hiểu An mừng rỡ vì anh ta đã tỉnh: "Anh thấy trong người thế nào rồi?"
Hắn gượng người ngồi dậy thì An vội ngăn cản: "Anh đừng cử động mạnh, vết thương sẽ bị hở đấy."
Hắn mệt mỏi nằm yên, đôi mắt không ngừng nhìn An.
"Tôi đi lấy cháo cho anh ăn nhé!"
Hiểu An chạy đi bê lên một chén cháo, cô đỡ người anh ta dậy một cách nhè nhẹ rồi để anh ta tựa vào người mình. Hắn có vẻ ngỡ ngàng nhưng An làm vậy là vì anh ta đang nằm giữa nhà, chẳng có chỗ nào để tựa lưng cho đỡ mệt.
"Anh ăn đi!"
An để chén cháo bên cạnh, hắn cầm lấy ăn vài muỗng thì bỏ xuống.
"Anh không ăn nữa sao?"
Gương mặt hắn nhìn xanh xao và tái nhợt, giọng nói cũng không đủ sức như người bình thường: "Là cô đã cứu tôi à?"
"Đúng! Nhưng tại sao anh lại bị thương vậy?"
"Tôi bị truy sát."
An kéo dài hai chữ: "Truy sát!"
"Cô sợ ư?"
"Anh là tội phạm hả?"
"Tôi không phải như cô nói nhưng cô cũng đừng nói với ai là tôi đang ở đây."
Hắn chớp ánh mắt nhìn An.
"Tại sao vậy?"
"Bí mật, tôi muốn hành tung của mình được giữ bí mật, nếu không sẽ có kẻ tìm đến giết tôi."
An gật đầu nhưng cô lại quên nói với anh ta là ngoài cô ra thì còn có chú Hoắc.
***Tình tiết hành động trong truyện chỉ là hư cấu, được mô phỏng và dàn dựng theo ý riêng của tác giả nên không có tính xác thực. Vui lòng không thực hiện và bắt chước theo các tình tiết hành động trong truyện!
Dưới ánh sáng của những ngọn đèn nến, Quách Hiểu An đưa mũi kim xuyên qua phần da thịt của người đàn ông, nhưng cô phải nhắm chặt mắt để kéo nó ra khỏi lớp biểu bì, bàn tay An không kiềm chế được mà run rẩy. Cảm nhận được sự đau đớn, hàng chân mày của người kia lặp tức trĩu sâu, đôi mắt nhắm nghiền từng viền nhăn. Hiểu An cũng biết là anh ta đang rất đau nên cô cố gắng lấy hết can đảm để thao tác thật nhanh, càng nhanh càng tốt, như vậy người này sẽ không phải chịu đựng quá nhiều. Thế rồi An cũng khâu được đến mũi kim cuối cùng, ánh đèn tuy vàng nhạt nhưng cô cũng có thể thấy được sợi chỉ cô đã xâu nhuộm hết màu đỏ của máu, An lấy kéo cắt đứt sợi chỉ sau đó đắp thuốc lên vùng vết thương và dùng một mảnh vải để băng bó.
"Xin lỗi! Vì chỉ có thể làm cho anh như thế này, hy vọng là anh sẽ khá hơn vào ngày mai."
An cởi áo khoác và áo trong của người đó, cô lấy đồ của anh hai để lại mà mặc cho anh ta. Hiểu An nhìn gương mặt tuấn lãng của người này mà trong lòng cảm thấy bồi hồi, hàng chân mày của anh ta rất dài và sóng mũi cũng rất cao: "Mũi của anh hai cũng cao như vậy."
An bỗng nhớ đến người anh của mình.
Khi nắng mai còn chưa đánh thức những chú ong chăm chỉ, thì từ xa xa những chú chim nhỏ đã cất lên tiếng hót líu lo phá tan giấc ngủ của ông mặt trời già cỗi, nơi mặt đất từng nụ hoa cũng đang vươn mình xòe cánh, tất cả hòa nên một bức tranh tươi đẹp của buổi bình minh rực rỡ.
Bỗng một con chim trĩ vàng bay vào trước sân nhà của Hiểu An, nó cứ vang vảng giọng líu rít như thể đang muốn đánh thức An An dậy.
Tối hôm qua An ngồi suốt để chăm sóc cho người bị thương nên cũng đã nằm cạnh anh ta mà ngủ. An từ từ mở mắt, cô ngồi dậy ngoay ngoáy phần cổ rồi đột nhiên bụng cô phát ra âm thanh ồn ột, từ tối qua đến giờ An chưa ăn gì vì mãi lo cho ai kia nên đến ăn cô cũng quên mất.
An sờ tay lên trán của người đàn ông, trán không còn nóng nữa, An khẽ mỉm cười, cô xem đến vết thương của anh ta.
"Máu không còn rịn ra nhưng đường chỉ của mình không thể nào tốt như chỉ y tế, nếu cử động mạnh vết thương chắc chắn sẽ bị rách."
An sau đó đi nấu cháo để ăn rồi vào rừng hái ít thảo dược mang về sắc thuốc, An đi cũng khoảng được 1 tiếng mới quay về nhưng khi vào đến nhà An liền lo lắng tháo cái thúng trên lưng xuống, cô chạy lại xem anh ta: "Vẫn chưa tỉnh sao? "
Lần đầu tiên An chăm sóc một người bị thương, An không biết phải làm như thế nào, lòng An rất bối rối, có khi nào anh ta sẽ chết trong nhà của cô không? Không được An không muốn anh ta chết, An sợ nên vội chạy thật nhanh xuống dưới chân núi để tìm bác Phỉ thế nhưng bác Phỉ vẫn chưa về. An lại chạy lên trên núi và trèo đèo vượt suối 500m để tìm nhà của chú Hoắc, chú ấy cũng giống như An cũng sống trên núi chỉ là nhà của chú ấy thì xa hơn nhà An rất nhiều.
"Chú Hoắc, chú Hoắc ơi!"
Hiểu An vội đập cửa nhà chú.
"Chú Hoắc, chú có nhà không?"
Hiểu An đập một lúc thì thất vọng quay về, chú Hoắc cũng không có ở nhà, An lủi thủi đi về thì bỗng nở nụ cười.
"Chú Hoắc!"
"Ờ! An đấy hả? Mà cháu đi đâu thế?"
An chạy ngay đến chỗ chú: "Cháu đi tìm chú."
Hiểu An sau đó kể cho chú nghe về một người lạ mà cô đã cứu, thế là chú Hoắc cùng cô đi nhanh về nhà.
"Chú ơi là người này!"
Hiểu An mở cửa và nói với chú.
Chú Hoắc xem qua vết thương và trạng thái của người đó rồi bảo: "Chắc là do mất máu, người kiệt sức nên mới ngủ khá lâu. Không sao đâu cháu cứ cho cậu ta uống thảo dược là được."
"Nhưng cháu sợ nội tạng của anh ta cũng bị thương thì sao?"
Chú Hoắc ngạc nhiên: "Tại sao cháu nghĩ thế?"
"Trong phim cháu thấy mấy ca phẫu thuật bị dao đâm, thường là dao sẽ đâm sâu và ảnh hưởng đến nội tạng cho nên..."
Chú Hoắc nhìn An mà cười: "Nếu đúng như thế thì người này đã chết từ tối hôm qua rồi."
An nghe chú nói mà rùng mình, cô đưa tay che miệng.
"Đây chỉ là vết thương cạn thôi, cháu đừng lo. Nhưng An này dù sao cũng là người không rõ lai lịch, cẩn thận vẫn hơn."
"Dạ cháu biết!"
Chú Hoắc không còn gì nữa thì đã ra về, An chào chú rồi đi xuống bếp sắc thuốc, hồi nhỏ cũng may cô học được ít bài thuốc từ bà, sống trong rừng núi rất khó tránh khỏi việc bị thương nhất là lúc cô trèo leo đi hái thảo dược và mật ong, thuốc này nếu uống thì rất đắng nhưng hiệu quả thì cũng rất tốt.
An mang thuốc lên nhà, cô tìm một ống cây nhỏ để đúc vào miệng của người này rồi múc thuốc đổ vào trong ống để anh ta có thể nhận lấy nước thuốc vào bụng như vậy vết thương mới chóng lành, An liên tục múc thuốc vào ống và nâng cầm anh ta để thuốc trôi xuống cổ họng.
Sau đó An đắp lại chăn rồi đi lấy áo của anh ta mang ra giặt, khi Hiểu An vừa lấy đến chiếc áo khoác thì đột nhiên có một vật gì đó rơi cạch xuống sàn và văng vào dưới hốc tủ. An đi tới khom người xuống đưa tay vào hốc để với đồ vừa rơi, nhưng nó xa quá cô với không tới. An đi tìm cây chổi mà khều, cuối cùng cô cũng khều được.
Mắt An mở to, cô kinh ngạc cầm lên vật ấy.
"Súng!"
An thốt lên.
Người đó là ai mà lại có súng, có khi nào anh ta là tội phạm không? Nhưng cảnh sát thì cũng có thể có súng, côn đồ cũng có, An hoang mang nhưng sau đó cô cũng đã cất đi khẩu súng vì bà từng nói: "Đừng vội đánh giá một ai bằng vẻ bề ngoài."
An mang đồ đi giặt, lúc này cô lại tìm thấy một thứ trong túi áo người đàn ông, đó là một mảnh vải có vẽ mấy cái hình kỳ quặc, An nhìn chẳng hiểu gì.
.......
Người đàn ông nằm dưới sàn chợt cử động mi mắt, một sự mơ hồ xuất hiện trong đầu, một ngôi nhà và một cô gái kỳ lạ đang nhìn hắn.
"Đây là đâu?"
Hiểu An mừng rỡ vì anh ta đã tỉnh: "Anh thấy trong người thế nào rồi?"
Hắn gượng người ngồi dậy thì An vội ngăn cản: "Anh đừng cử động mạnh, vết thương sẽ bị hở đấy."
Hắn mệt mỏi nằm yên, đôi mắt không ngừng nhìn An.
"Tôi đi lấy cháo cho anh ăn nhé!"
Hiểu An chạy đi bê lên một chén cháo, cô đỡ người anh ta dậy một cách nhè nhẹ rồi để anh ta tựa vào người mình. Hắn có vẻ ngỡ ngàng nhưng An làm vậy là vì anh ta đang nằm giữa nhà, chẳng có chỗ nào để tựa lưng cho đỡ mệt.
"Anh ăn đi!"
An để chén cháo bên cạnh, hắn cầm lấy ăn vài muỗng thì bỏ xuống.
"Anh không ăn nữa sao?"
Gương mặt hắn nhìn xanh xao và tái nhợt, giọng nói cũng không đủ sức như người bình thường: "Là cô đã cứu tôi à?"
"Đúng! Nhưng tại sao anh lại bị thương vậy?"
"Tôi bị truy sát."
An kéo dài hai chữ: "Truy sát!"
"Cô sợ ư?"
"Anh là tội phạm hả?"
"Tôi không phải như cô nói nhưng cô cũng đừng nói với ai là tôi đang ở đây."
Hắn chớp ánh mắt nhìn An.
"Tại sao vậy?"
"Bí mật, tôi muốn hành tung của mình được giữ bí mật, nếu không sẽ có kẻ tìm đến giết tôi."
An gật đầu nhưng cô lại quên nói với anh ta là ngoài cô ra thì còn có chú Hoắc.
***Tình tiết hành động trong truyện chỉ là hư cấu, được mô phỏng và dàn dựng theo ý riêng của tác giả nên không có tính xác thực. Vui lòng không thực hiện và bắt chước theo các tình tiết hành động trong truyện!
Bình luận facebook