Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-32
Chương 32: Sát thủ của mafia
Ngón tay của Lục Nghị bóp cò, viên đạn từ khẩu súng bay thẳng đến Trương Ân Kỳ. Lục Nghị nhắm thẳng vào vị trí của tim để bắn ra phát súng đoạt mạng.
"Ạch!"
Lúc ấy một nam nhân chợt túm lấy vai của Ân Kỳ đẩy cô ngã sang bên để tránh đạn, anh ta nhanh chóng quăng ra thuốc khói làm khuất tầm nhìn của Lục Nghị.
Lục Nghị quơ tay, khói tan hết người cũng biến mất. Lục Nghị cười lên một đường cong sau đó cũng rời khỏi chỗ này, mục tiêu bây giờ của hắn là cái tên Mã Phúc Hải chứ không phải là Trương Ân Kỳ.
- -------
"Tiểu thư cô không nên tự mình đối đầu với tên đó, vẫn nên phối hợp với tổ trọng án sẽ tốt hơn."
Người vừa cứu Ân Kỳ là cảnh vệ bên cạnh ba cô ấy. Ba của Trương Ân Kỳ biết tin con gái bị kỷ luật và đang một mình theo dấu vụ án giết người của Lục Nghị nên đã sai cảnh vệ thân cận đi bắt con gái quay về. Ông thừa biết con gái ông nghĩa khí nhưng cũng rất cứng đầu. Vì vậy, ông rất lo lắng cho con của mình, sợ rằng nó háo thắng mà gặp nguy hiểm.
Ân Kỳ tay giữ chiếc khăn để cầm máu, môi cô nhạt hẳn đi: "Anh biết hắn sao?"
Anh cảnh vệ tên là Đồng Vũ, anh ta nghe câu hỏi thì trả lời Ân Kỳ: "Vâng, tôi biết!"
Ân Kỳ ngạc nhiên: "Có thể nói cho tôi anh làm sao mà biết hắn không?"
Đồng Vũ lái xe, đôi mắt chớp nhẹ: "Hắn là sát thủ của mafia, đã từng ám sát một công chức. Tôi đã có mặt ở đấy nhưng không một ai là nhìn thấy mặt của hắn, chỉ có nụ cười man rợ đó tôi vẫn còn nhớ rất rõ, nên người muốn giết tiểu thư lúc này tôi đoán chỉ có thể là hắn."
"Sát thủ mafia ư?" Ân Kỳ thốt lên.
Đồng Vũ nói tiếp: "Sát thủ của mafia không phải hạng tầm thương, tiểu thư tuyệt đối phải cẩn thận!"
Ân Kỳ ngỡ ngàng, thật không ngờ hắn lại là mafia, thảo nào võ nghệ rất tinh xảo. Nếu hôm nay không có Đồng Vũ, cô chắc chắn đã chết dưới súng của hắn.
Ân Kỳ nhắm mắt hơi thở phả ra chầm chậm, vết thương đang làm sức cô yếu đi. Ân Kỳ tuy đang mệt nhưng lòng quyết tâm của cô càng cao. Cho dù hắn là mafia cô cũng không từ bỏ ý định bắt hắn vào tù, bắt hắn phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Không thể để Tiểu Tình và những người vô tội chết một cách oan uổng.
Đồng Vũ đưa Ân Kỳ đến bệnh viện, cô được các bác sĩ nhanh chóng xử lý vết thương và gắp ra viên đạn. Lúc Ân Kỳ tỉnh lại thì mọi thứ đã xong, cô nằm trong một phòng bệnh cao cấp, không gian rất thoải mái.
"Tiểu thư cô thấy sao rồi?"
Ân Kỳ nhìn Đồng Vũ: "Tôi ổn, anh đã nói với ba chuyện của tôi chưa?"
Đồng Vũ nói: "Tôi nói rồi nhưng ông chủ còn bận việc chưa thể đến thăm cô được."
Ân Kỳ chớp mắt, cô biết ba cô sẽ không đến ngay cả lúc cô ra viện ông ấy cũng sẽ không đến. Đối với ba cô thì công việc của ông luôn là số một, cô cũng không trách ba bởi vì cả đời ông cống hiến cho nhà nước, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy một chút tủi thân.
"Tiểu thư hãy nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài một chút."
"Ừm."
Đồng Vũ mở cửa đi ra ngoài, Ân Kỳ cũng nhắm mắt lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
- ---------
Ngày hôm sau
Trần Hạo không có trong nhà, anh ta sai người đến đưa Hiểu An đi chụp X quang ở chân.
Hiểu An được dìu vào phòng chụp X quang, cô ngồi xuống bác sĩ xem chân cô rồi bắt đầu chụp. Một lúc sau có kết quả, chân An quả là bị rạn nứt xương vì vậy bác sĩ đã yêu cầu bó bột.
Về lại nhà của Trần Hạo, An phải chống gậy để mà đi, lúc này chẳng ai dìu cô nữa, cũng chẳng ai ở lại căn nhà, bọn họ làm xong nhiệm vụ thì đi ngay. Trần Hạo thích yên tĩnh nên trong nhà anh ta không giữ thuộc hạ, chẳng giống với Tam Nương nơi cô ta ở có cả trăm người hầu kẻ hạ. Trong khi đó thì Trần Hạo lại không, Lục Nghị cũng vậy, hai nam nhân của bộ ba Tam Hổ có cái sở thích này là giống nhau.
Hiểu An ngồi xuống ghế. Lúc này thì Trần Hạo cũng vừa về nhà, anh ta bước vô ánh mắt thả xuống chân An nhưng anh ta chẳng hỏi han gì đến cái chân mà chỉ buông miệng nói: "Nấu cơm đi!"
Hiểu An nâng mắt nhìn Trần Hạo, cô không muốn tiếp tục làm người sai vặt của anh ta, không muốn một chút nào nhưng bây giờ cô đi đứng không thuận tiện nên chẳng có cách nào rời khỏi đây. An chau mày, cô nắm chặt cây gậy, ước gì cô lành thật nhanh, lành rồi cô sẽ chạy ngay, chạy ngay tức khắc.
Nhưng cho dù có suy nghĩ gì thì An cũng buộc phải nấu cơm, cô nấu một nồi canh bí cùng với một món cá chiêng. Đến bữa ăn An im thinh thít mà ăn, những lúc trước còn hay chăm chú nhìn Trần Hạo nhưng bây giờ thì không, cô chỉ lo ăn cho nhanh rồi đứng dậy.
Trần Hạo cũng chẳng mấy bận tâm đến cô, nhưng cử chỉ của An và cả thái độ của An anh ta đều biết.
"Muốn học cách giết người không?" Trần Hạo gắp đồ ăn rồi thản nhiên hỏi.
Hiểu An đang ăn nghe anh ta hỏi thì bỗng bị nghẹn, cô vội lấy nước để uống.
Trần Hạo nâng mắt lên chợt cười một cái: "Có cần phải tỏ ra khẩn trương đến vậy không?"
An ban đầu muốn né tránh nói chuyện nhưng lúc này tự dưng phải nói: "Anh bị điên sao?" An nhìn thẳng Trần Hạo, vẻ mặt sửng sốt.
Trần Hạo vừa nhai thức ăn vừa nhìn An, anh ta nuốt hết thì nói: "Điên giết người thì không phải ngồi tù nhưng không điên mà giết người thì phải có bản lĩnh, cô muốn ở trong loại nào?"
An đứng dậy, cô bỗng lớn tiếng: "Không muốn loại nào cả, không muốn!"
Hiểu An chụp cây gậy đi cà nhắc cà nhắc về phòng, ý định muốn thoát khỏi đây mỗi lúc một tăng lên.
Trần Hạo cười cợt, đúng là ngây thơ, nhưng để xem cô ta có thể ngây thơ như vậy được bao lâu? Trần Hạo nghĩ đến mệnh lệnh phải giữ Quách Hiểu An bên cạnh của chủ nhân, có lẽ chủ nhân cho rằng cô ta là nội gián của Kình Thương.
Ánh mắt nghi ngờ của Trần Hạo chớp nhẹ. Rất có thể, bởi vì nếu không phải thì làm sao Kình Thương tìm được cô ta trong mật đạo? Nữ nhân luôn là thứ nguy hiểm, không thể không đề phòng.
- -----------
Một tuần sau.
Tại nhà hàng cao cấp X.
Một người đàn ông mặc âu phục xanh đang thưởng thức những món ăn đắt tiền cùng với một người phụ nữ. Cô ta mặc chiếc váy hở lưng màu đỏ, tóc xỏa không bó, dáng vẻ của hai người họ rất tình tứ ngọt ngào.
Phục vụ mang lên chai rượu mà họ đã gọi, anh ta rót vào ly người đàn ông rồi kế tiếp là chiếc ly của người phụ nữ.
Người phụ nữ đang chăm chú nói chuyện với người đàn ông, còn cười rất vui nhưng bỗng nụ cười trên môi cô liền co lại.
Thu vào đôi mắt cô ta là một gương mặt vô cùng điển trai, chiếc áo sơ mi trắng cùng cái nơ đen ở cổ tạo nên nét đẹp tuyệt hảo.
Người phục vụ từ tốn chớp mắt một cái, rõ biết là cô ta trúng kế mỹ nam nhưng vẫn phải tỏ ra điềm tĩnh. Người phục vụ ấy chính là Lục Nghị, hắn đã tìm ra được chị gái của Mã Phúc Hải. Chẳng mấy dễ dàng để tìm ra người đàn bà này, toàn bộ gương mặt cô ta đều trải qua giải phẫu nhưng Lục Nghị là cao thủ IT và còn là một hacker tài ba. Vậy nên anh ta đã không mất quá nhiều thời gian đã tìm được người phụ nữ này.
Lục Nghị rót rượu xong thì cẩn thận đứng sang một bên để phục vụ. Người phụ nữ cảm nhận được hương nước hoa rất quyến rũ của phái nam, mùi hương lan nhẹ vào khứu giác rất là thích. Cô ta khẽ liếc đôi mắt, vừa muốn nhìn nhưng lại tỏ ra không nhìn sau đó thì quay sang người đàn ông đối diện, tiếp tục chuyện trò.
- -----
Nếu thích truyện các bạn nhớ hãy bấm nhé!
Để tìm đọc thêm các bộ truyện của tác giả các bạn hãy đến **trang Fanpage Facebook: Story Huan Dan Y**. Like page để theo dõi hoạt động của tác giả nha!
Cám ơn các bạn!
Ngón tay của Lục Nghị bóp cò, viên đạn từ khẩu súng bay thẳng đến Trương Ân Kỳ. Lục Nghị nhắm thẳng vào vị trí của tim để bắn ra phát súng đoạt mạng.
"Ạch!"
Lúc ấy một nam nhân chợt túm lấy vai của Ân Kỳ đẩy cô ngã sang bên để tránh đạn, anh ta nhanh chóng quăng ra thuốc khói làm khuất tầm nhìn của Lục Nghị.
Lục Nghị quơ tay, khói tan hết người cũng biến mất. Lục Nghị cười lên một đường cong sau đó cũng rời khỏi chỗ này, mục tiêu bây giờ của hắn là cái tên Mã Phúc Hải chứ không phải là Trương Ân Kỳ.
- -------
"Tiểu thư cô không nên tự mình đối đầu với tên đó, vẫn nên phối hợp với tổ trọng án sẽ tốt hơn."
Người vừa cứu Ân Kỳ là cảnh vệ bên cạnh ba cô ấy. Ba của Trương Ân Kỳ biết tin con gái bị kỷ luật và đang một mình theo dấu vụ án giết người của Lục Nghị nên đã sai cảnh vệ thân cận đi bắt con gái quay về. Ông thừa biết con gái ông nghĩa khí nhưng cũng rất cứng đầu. Vì vậy, ông rất lo lắng cho con của mình, sợ rằng nó háo thắng mà gặp nguy hiểm.
Ân Kỳ tay giữ chiếc khăn để cầm máu, môi cô nhạt hẳn đi: "Anh biết hắn sao?"
Anh cảnh vệ tên là Đồng Vũ, anh ta nghe câu hỏi thì trả lời Ân Kỳ: "Vâng, tôi biết!"
Ân Kỳ ngạc nhiên: "Có thể nói cho tôi anh làm sao mà biết hắn không?"
Đồng Vũ lái xe, đôi mắt chớp nhẹ: "Hắn là sát thủ của mafia, đã từng ám sát một công chức. Tôi đã có mặt ở đấy nhưng không một ai là nhìn thấy mặt của hắn, chỉ có nụ cười man rợ đó tôi vẫn còn nhớ rất rõ, nên người muốn giết tiểu thư lúc này tôi đoán chỉ có thể là hắn."
"Sát thủ mafia ư?" Ân Kỳ thốt lên.
Đồng Vũ nói tiếp: "Sát thủ của mafia không phải hạng tầm thương, tiểu thư tuyệt đối phải cẩn thận!"
Ân Kỳ ngỡ ngàng, thật không ngờ hắn lại là mafia, thảo nào võ nghệ rất tinh xảo. Nếu hôm nay không có Đồng Vũ, cô chắc chắn đã chết dưới súng của hắn.
Ân Kỳ nhắm mắt hơi thở phả ra chầm chậm, vết thương đang làm sức cô yếu đi. Ân Kỳ tuy đang mệt nhưng lòng quyết tâm của cô càng cao. Cho dù hắn là mafia cô cũng không từ bỏ ý định bắt hắn vào tù, bắt hắn phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Không thể để Tiểu Tình và những người vô tội chết một cách oan uổng.
Đồng Vũ đưa Ân Kỳ đến bệnh viện, cô được các bác sĩ nhanh chóng xử lý vết thương và gắp ra viên đạn. Lúc Ân Kỳ tỉnh lại thì mọi thứ đã xong, cô nằm trong một phòng bệnh cao cấp, không gian rất thoải mái.
"Tiểu thư cô thấy sao rồi?"
Ân Kỳ nhìn Đồng Vũ: "Tôi ổn, anh đã nói với ba chuyện của tôi chưa?"
Đồng Vũ nói: "Tôi nói rồi nhưng ông chủ còn bận việc chưa thể đến thăm cô được."
Ân Kỳ chớp mắt, cô biết ba cô sẽ không đến ngay cả lúc cô ra viện ông ấy cũng sẽ không đến. Đối với ba cô thì công việc của ông luôn là số một, cô cũng không trách ba bởi vì cả đời ông cống hiến cho nhà nước, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy một chút tủi thân.
"Tiểu thư hãy nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài một chút."
"Ừm."
Đồng Vũ mở cửa đi ra ngoài, Ân Kỳ cũng nhắm mắt lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
- ---------
Ngày hôm sau
Trần Hạo không có trong nhà, anh ta sai người đến đưa Hiểu An đi chụp X quang ở chân.
Hiểu An được dìu vào phòng chụp X quang, cô ngồi xuống bác sĩ xem chân cô rồi bắt đầu chụp. Một lúc sau có kết quả, chân An quả là bị rạn nứt xương vì vậy bác sĩ đã yêu cầu bó bột.
Về lại nhà của Trần Hạo, An phải chống gậy để mà đi, lúc này chẳng ai dìu cô nữa, cũng chẳng ai ở lại căn nhà, bọn họ làm xong nhiệm vụ thì đi ngay. Trần Hạo thích yên tĩnh nên trong nhà anh ta không giữ thuộc hạ, chẳng giống với Tam Nương nơi cô ta ở có cả trăm người hầu kẻ hạ. Trong khi đó thì Trần Hạo lại không, Lục Nghị cũng vậy, hai nam nhân của bộ ba Tam Hổ có cái sở thích này là giống nhau.
Hiểu An ngồi xuống ghế. Lúc này thì Trần Hạo cũng vừa về nhà, anh ta bước vô ánh mắt thả xuống chân An nhưng anh ta chẳng hỏi han gì đến cái chân mà chỉ buông miệng nói: "Nấu cơm đi!"
Hiểu An nâng mắt nhìn Trần Hạo, cô không muốn tiếp tục làm người sai vặt của anh ta, không muốn một chút nào nhưng bây giờ cô đi đứng không thuận tiện nên chẳng có cách nào rời khỏi đây. An chau mày, cô nắm chặt cây gậy, ước gì cô lành thật nhanh, lành rồi cô sẽ chạy ngay, chạy ngay tức khắc.
Nhưng cho dù có suy nghĩ gì thì An cũng buộc phải nấu cơm, cô nấu một nồi canh bí cùng với một món cá chiêng. Đến bữa ăn An im thinh thít mà ăn, những lúc trước còn hay chăm chú nhìn Trần Hạo nhưng bây giờ thì không, cô chỉ lo ăn cho nhanh rồi đứng dậy.
Trần Hạo cũng chẳng mấy bận tâm đến cô, nhưng cử chỉ của An và cả thái độ của An anh ta đều biết.
"Muốn học cách giết người không?" Trần Hạo gắp đồ ăn rồi thản nhiên hỏi.
Hiểu An đang ăn nghe anh ta hỏi thì bỗng bị nghẹn, cô vội lấy nước để uống.
Trần Hạo nâng mắt lên chợt cười một cái: "Có cần phải tỏ ra khẩn trương đến vậy không?"
An ban đầu muốn né tránh nói chuyện nhưng lúc này tự dưng phải nói: "Anh bị điên sao?" An nhìn thẳng Trần Hạo, vẻ mặt sửng sốt.
Trần Hạo vừa nhai thức ăn vừa nhìn An, anh ta nuốt hết thì nói: "Điên giết người thì không phải ngồi tù nhưng không điên mà giết người thì phải có bản lĩnh, cô muốn ở trong loại nào?"
An đứng dậy, cô bỗng lớn tiếng: "Không muốn loại nào cả, không muốn!"
Hiểu An chụp cây gậy đi cà nhắc cà nhắc về phòng, ý định muốn thoát khỏi đây mỗi lúc một tăng lên.
Trần Hạo cười cợt, đúng là ngây thơ, nhưng để xem cô ta có thể ngây thơ như vậy được bao lâu? Trần Hạo nghĩ đến mệnh lệnh phải giữ Quách Hiểu An bên cạnh của chủ nhân, có lẽ chủ nhân cho rằng cô ta là nội gián của Kình Thương.
Ánh mắt nghi ngờ của Trần Hạo chớp nhẹ. Rất có thể, bởi vì nếu không phải thì làm sao Kình Thương tìm được cô ta trong mật đạo? Nữ nhân luôn là thứ nguy hiểm, không thể không đề phòng.
- -----------
Một tuần sau.
Tại nhà hàng cao cấp X.
Một người đàn ông mặc âu phục xanh đang thưởng thức những món ăn đắt tiền cùng với một người phụ nữ. Cô ta mặc chiếc váy hở lưng màu đỏ, tóc xỏa không bó, dáng vẻ của hai người họ rất tình tứ ngọt ngào.
Phục vụ mang lên chai rượu mà họ đã gọi, anh ta rót vào ly người đàn ông rồi kế tiếp là chiếc ly của người phụ nữ.
Người phụ nữ đang chăm chú nói chuyện với người đàn ông, còn cười rất vui nhưng bỗng nụ cười trên môi cô liền co lại.
Thu vào đôi mắt cô ta là một gương mặt vô cùng điển trai, chiếc áo sơ mi trắng cùng cái nơ đen ở cổ tạo nên nét đẹp tuyệt hảo.
Người phục vụ từ tốn chớp mắt một cái, rõ biết là cô ta trúng kế mỹ nam nhưng vẫn phải tỏ ra điềm tĩnh. Người phục vụ ấy chính là Lục Nghị, hắn đã tìm ra được chị gái của Mã Phúc Hải. Chẳng mấy dễ dàng để tìm ra người đàn bà này, toàn bộ gương mặt cô ta đều trải qua giải phẫu nhưng Lục Nghị là cao thủ IT và còn là một hacker tài ba. Vậy nên anh ta đã không mất quá nhiều thời gian đã tìm được người phụ nữ này.
Lục Nghị rót rượu xong thì cẩn thận đứng sang một bên để phục vụ. Người phụ nữ cảm nhận được hương nước hoa rất quyến rũ của phái nam, mùi hương lan nhẹ vào khứu giác rất là thích. Cô ta khẽ liếc đôi mắt, vừa muốn nhìn nhưng lại tỏ ra không nhìn sau đó thì quay sang người đàn ông đối diện, tiếp tục chuyện trò.
- -----
Nếu thích truyện các bạn nhớ hãy bấm nhé!
Để tìm đọc thêm các bộ truyện của tác giả các bạn hãy đến **trang Fanpage Facebook: Story Huan Dan Y**. Like page để theo dõi hoạt động của tác giả nha!
Cám ơn các bạn!
Bình luận facebook