Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-51
Chương 51: Đồ Ăn hắn nấu
Lục Nghị đã ngồi ở bàn ăn được một lúc vậy mà Ân Kỳ vẫn chưa ra. Lục Nghị nhìn đồng hồ treo tường, nhìn đến khi một vòng quay của nó trôi qua thì đứng dậy đi vào phòng của Ân Kỳ một lần nữa.
Ân Kỳ ngồi ở trên giường, đồ mà Lục Nghị đưa cô đã vứt xuống dưới đất. Lục Nghị đứng ngay cửa liếc nhìn đồ của mình nằm dưới sàn sau đó lại nâng mắt nhìn Ân Kỳ: "Em mặc đồ bệnh viện cả ngày không thấy khó chịu sao?"
Ân Kỳ im lặng không muốn nói chuyện với Lục Nghị. Lục Nghị thở ra anh ta bước vào đi đến đứng trước mặt của Ân Kỳ. Ân Kỳ trừng mắt lên nhìn Lục Nghị, ánh mắt của cô ấy khi nhìn anh ta lúc nào cũng phát ra tia phẫn nộ không hề có một chút của sự dịu dàng, vốn dĩ Ân Kỳ cũng chẳng thể nào dịu dàng với Lục Nghị.
Lục Nghị ngồi xuống, ngược lại Ân Kỳ luôn nóng nảy thì Lục Nghị lại nhẹ nhàng với cô, anh ta chăm chú nhìn cô rồi nói: "Em không thích đồ của anh cũng được. Ngày mai anh mua đồ khác cho em. Bây giờ thì đi ra ăn tối, em phải ăn thì mới mau khỏe lại."
Ân Kỳ chợt nhếch khóe miệng cười khinh: "Tôi thà chết đói cũng không đụng đến đồ ăn của sát nhân."
"Đã nói với em tên của anh không phải là sát nhân, sau này hãy gọi anh là Lục Nghị!"
Ân Kỳ đánh mắt sang bên biểu cảm rất chán ghét Lục Nghị. Lục Nghị thấy Ân Kỳ như vậy thì cũng thôi ngọt ngào, anh ta đứng dậy thay đổi giọng nói với cô: "Đừng rượu mời không uống mà uống rượu phát, cô mà ngoan cố với tôi thì chỉ có bản thân cô là chịu thiệt thòi."
Ân Kỳ vẫn không ngoảnh mặt lại, Lục Nghị đưa tay bóp lấy cằm của Ân Kỳ quay sang hướng của mình, anh ta lạnh giọng cảnh cáo cô: "Đang nằm trong sự khống chế của tôi thì tốt nhất cô nên nghe lời. Tôi bảo sao thì cô phải làm vậy! Còn nếu không thì..."
"Thì sao?" Ân Kỳ sắc bén nhìn Lục Nghị không sợ hãi mà thốt lên.
Lục Nghị cong khóe miệng: "Thì tôi sẽ cho cô biết cách mà tôi đã giết nữ nhân là như thế nào? Có muốn nếm thử mùi vị đó bởi tôi hay không?"
Lục Nghị thả tay, anh ta vuốt lên gương mặt của Ân Kỳ. Ân Kỳ lập tức hất tay Lục Nghị mà mắng: "Biến thái!"
Lục Nghị lạnh lẽo cười, anh ta sau đó nghiêm lại nét mặt chụp cổ tay của Ân Kỳ kéo cô ấy đứng dậy. Ân Kỳ bị kéo nên nhào đến người của Lục Nghị, cô mở to mắt nhìn anh ta. Lục Nghị đặt tay lên vòng eo của Ân Kỳ, hành động ấy khiến cô lo lắng nhưng Lục Nghị đã không làm cái chuyện mà Ân Kỳ đang suy nghĩ. Lục Nghị chỉ bế cô trên tay rồi đi ra khỏi phòng.
Ân Kỳ có hơi choáng, nhưng cô cũng không phản kháng hay đánh đập gì Lục Nghị. Cô bây giờ như cá đã mắc bờ rất khó để vùng vẫy nhưng tại sao hắn lại muốn cô phải hồi phục, tại sao hắn lại không hạ sát cô? Rốt cuộc hắn đang muốn gì ở cô chứ? Chẳng lẽ tên này mắc chứng tâm thần, thích làm những chuyện hoang đường? Nếu vậy thì cô phải làm sao bây giờ? Làm sao khi hắn quá nguy hiểm như vậy?
Lục Nghị đặt Ân Kỳ xuống, anh ta kéo ghế cho cô ngồi sau đó đi qua phía đối diện bàn ăn ngồi xuống. Ân Kỳ liếc nhìn cái tô lớn trên bàn, đó là một tô cháo cá nóng hổi mà Lục Nghị đã nấu. Mùi thơm của cháo xông vào khứu giác của Ân Kỳ bất chợt trong bụng cô phát ra âm thanh ồn ột.
Ân Kỳ đặt tay lên bụng: "Thật xấu hổ tại sao lại phát ra âm thanh trước đồ ăn của hắn chứ? Cái bụng này mày đang phản chủ hay sao?" Ân Kỳ bực bội thầm nghĩ. Lục Nghị cười nhẹ, anh ta lấy chén múc cháo ra rồi đẩy đến cho Ân Kỳ: "Em ăn đi!"
Lục Nghị nhẹ nhàng nói, sau đó anh ta cũng múc một chén khác cho mình. Ân Kỳ bất đắc dĩ lắm mới phải cầm lên cái muỗng để mà ăn, khổ thay bây giờ cô rất đói không ăn không được, tên hung thủ kia lại cứ một mực đe dọa cô. Cho dù cô có không ăn, thì ắt hẳn hắn cũng sẽ cậy miệng cô mà đổ cháo vào. Tên khốn xấu xa đó, rồi sẽ có một ngày hắn phải trả giá cho tất cả những tội ác mà hắn đã gây ra.
Ân Kỳ ăn rất ngon miệng. Thật ra Lục Nghị nấu ăn rất ngon, anh ta khéo léo đến từng gia vị nêm vào, cho dù khó tính đến mấy cũng sẽ ưng lòng với món ăn của anh ta. Ân Kỳ khi ăn rất im lặng, Lục Nghị cũng không nói gì, anh ta cũng không nhìn cô chỉ hạ ánh mắt xuống chén cháo mà ăn. Ân Kỳ lén quan sát Lục Nghị, cô tự hỏi anh ta tại sao lại ăn cháo giống như cô? Món ăn này thường là cho người bệnh kia mà? Mà thôi mặc kệ hắn, nơi này là nhà hắn, đồ của hắn, hắn thích ăn gì cũng là chuyện của hắn.
Ân Kỳ chợt hạ mắt xuống, cô không muốn nhìn Lục Nghị nữa cứ tiếp tục mà ăn, nhưng một vài giây cô nghĩ ngợi gì đó thì lại chợt nâng mắt lên nhìn, cô thầm nói: "Nhìn hắn quả thật rất đẹp trai, người sinh ra được trời ban cho sự anh tú như vậy cớ sao lại là một kẻ chỉ thích giết người? Lúc còn bé chắc là hắn đẹp như một thiên thần, có lẽ dễ thương lắm. Chỉ tiếc lúc lớn lên lại bán linh hồn cho quỷ dữ, không còn nhân tính nữa."
Ân Kỳ đang chăm chú nhìn Lục Nghị thì bất chợt anh ta nâng mắt lên nhìn cô. Ân Kỳ nhất thời ngây người mất vài giây sau cô mới trấn tỉnh, lại vội vàng rũ mắt xuống.
"Em ăn cho no vào, muốn ăn nữa thì cứ múc mà ăn."
Lục Nghị nói xong thì đứng dậy đẩy ghế ra, anh ta đi lên để Ân Kỳ một mình ngồi ăn. Lúc Lục Nghị đi Ân Kỳ mới nâng mắt lên, cô vốn chẳng muốn ăn thêm nhưng ý chí và bụng dạ không kết hợp với nhau, đói quá nên Ân Kỳ vẫn buộc phải ăn thêm, thôi thì cô cứ ăn cho no, ăn no để còn có sức mà đánh hắn. Ân Kỳ ăn thật mạnh, cô ăn gần hết cả nồi cháo.
Ân Kỳ ăn xong thì đi lên, cô bước vô phòng thì thấy một cái khây nhỏ đựng thuốc và một cốc nước trên bàn. Là hắn đã chuẩn bị thuốc sẵn cho cô?
Ân Kỳ nhìn mấy viên thuốc, cô cầm lên trên tay suy nghĩ gì đó thì mở cửa sổ mà ném hết ra bên ngoài. Thuốc này chắc chắn là thuốc u mê, thuốc khiến tâm trí bấn loạn, cô tuyệt đối sẽ không uống.
Lục Nghị đã ngồi ở bàn ăn được một lúc vậy mà Ân Kỳ vẫn chưa ra. Lục Nghị nhìn đồng hồ treo tường, nhìn đến khi một vòng quay của nó trôi qua thì đứng dậy đi vào phòng của Ân Kỳ một lần nữa.
Ân Kỳ ngồi ở trên giường, đồ mà Lục Nghị đưa cô đã vứt xuống dưới đất. Lục Nghị đứng ngay cửa liếc nhìn đồ của mình nằm dưới sàn sau đó lại nâng mắt nhìn Ân Kỳ: "Em mặc đồ bệnh viện cả ngày không thấy khó chịu sao?"
Ân Kỳ im lặng không muốn nói chuyện với Lục Nghị. Lục Nghị thở ra anh ta bước vào đi đến đứng trước mặt của Ân Kỳ. Ân Kỳ trừng mắt lên nhìn Lục Nghị, ánh mắt của cô ấy khi nhìn anh ta lúc nào cũng phát ra tia phẫn nộ không hề có một chút của sự dịu dàng, vốn dĩ Ân Kỳ cũng chẳng thể nào dịu dàng với Lục Nghị.
Lục Nghị ngồi xuống, ngược lại Ân Kỳ luôn nóng nảy thì Lục Nghị lại nhẹ nhàng với cô, anh ta chăm chú nhìn cô rồi nói: "Em không thích đồ của anh cũng được. Ngày mai anh mua đồ khác cho em. Bây giờ thì đi ra ăn tối, em phải ăn thì mới mau khỏe lại."
Ân Kỳ chợt nhếch khóe miệng cười khinh: "Tôi thà chết đói cũng không đụng đến đồ ăn của sát nhân."
"Đã nói với em tên của anh không phải là sát nhân, sau này hãy gọi anh là Lục Nghị!"
Ân Kỳ đánh mắt sang bên biểu cảm rất chán ghét Lục Nghị. Lục Nghị thấy Ân Kỳ như vậy thì cũng thôi ngọt ngào, anh ta đứng dậy thay đổi giọng nói với cô: "Đừng rượu mời không uống mà uống rượu phát, cô mà ngoan cố với tôi thì chỉ có bản thân cô là chịu thiệt thòi."
Ân Kỳ vẫn không ngoảnh mặt lại, Lục Nghị đưa tay bóp lấy cằm của Ân Kỳ quay sang hướng của mình, anh ta lạnh giọng cảnh cáo cô: "Đang nằm trong sự khống chế của tôi thì tốt nhất cô nên nghe lời. Tôi bảo sao thì cô phải làm vậy! Còn nếu không thì..."
"Thì sao?" Ân Kỳ sắc bén nhìn Lục Nghị không sợ hãi mà thốt lên.
Lục Nghị cong khóe miệng: "Thì tôi sẽ cho cô biết cách mà tôi đã giết nữ nhân là như thế nào? Có muốn nếm thử mùi vị đó bởi tôi hay không?"
Lục Nghị thả tay, anh ta vuốt lên gương mặt của Ân Kỳ. Ân Kỳ lập tức hất tay Lục Nghị mà mắng: "Biến thái!"
Lục Nghị lạnh lẽo cười, anh ta sau đó nghiêm lại nét mặt chụp cổ tay của Ân Kỳ kéo cô ấy đứng dậy. Ân Kỳ bị kéo nên nhào đến người của Lục Nghị, cô mở to mắt nhìn anh ta. Lục Nghị đặt tay lên vòng eo của Ân Kỳ, hành động ấy khiến cô lo lắng nhưng Lục Nghị đã không làm cái chuyện mà Ân Kỳ đang suy nghĩ. Lục Nghị chỉ bế cô trên tay rồi đi ra khỏi phòng.
Ân Kỳ có hơi choáng, nhưng cô cũng không phản kháng hay đánh đập gì Lục Nghị. Cô bây giờ như cá đã mắc bờ rất khó để vùng vẫy nhưng tại sao hắn lại muốn cô phải hồi phục, tại sao hắn lại không hạ sát cô? Rốt cuộc hắn đang muốn gì ở cô chứ? Chẳng lẽ tên này mắc chứng tâm thần, thích làm những chuyện hoang đường? Nếu vậy thì cô phải làm sao bây giờ? Làm sao khi hắn quá nguy hiểm như vậy?
Lục Nghị đặt Ân Kỳ xuống, anh ta kéo ghế cho cô ngồi sau đó đi qua phía đối diện bàn ăn ngồi xuống. Ân Kỳ liếc nhìn cái tô lớn trên bàn, đó là một tô cháo cá nóng hổi mà Lục Nghị đã nấu. Mùi thơm của cháo xông vào khứu giác của Ân Kỳ bất chợt trong bụng cô phát ra âm thanh ồn ột.
Ân Kỳ đặt tay lên bụng: "Thật xấu hổ tại sao lại phát ra âm thanh trước đồ ăn của hắn chứ? Cái bụng này mày đang phản chủ hay sao?" Ân Kỳ bực bội thầm nghĩ. Lục Nghị cười nhẹ, anh ta lấy chén múc cháo ra rồi đẩy đến cho Ân Kỳ: "Em ăn đi!"
Lục Nghị nhẹ nhàng nói, sau đó anh ta cũng múc một chén khác cho mình. Ân Kỳ bất đắc dĩ lắm mới phải cầm lên cái muỗng để mà ăn, khổ thay bây giờ cô rất đói không ăn không được, tên hung thủ kia lại cứ một mực đe dọa cô. Cho dù cô có không ăn, thì ắt hẳn hắn cũng sẽ cậy miệng cô mà đổ cháo vào. Tên khốn xấu xa đó, rồi sẽ có một ngày hắn phải trả giá cho tất cả những tội ác mà hắn đã gây ra.
Ân Kỳ ăn rất ngon miệng. Thật ra Lục Nghị nấu ăn rất ngon, anh ta khéo léo đến từng gia vị nêm vào, cho dù khó tính đến mấy cũng sẽ ưng lòng với món ăn của anh ta. Ân Kỳ khi ăn rất im lặng, Lục Nghị cũng không nói gì, anh ta cũng không nhìn cô chỉ hạ ánh mắt xuống chén cháo mà ăn. Ân Kỳ lén quan sát Lục Nghị, cô tự hỏi anh ta tại sao lại ăn cháo giống như cô? Món ăn này thường là cho người bệnh kia mà? Mà thôi mặc kệ hắn, nơi này là nhà hắn, đồ của hắn, hắn thích ăn gì cũng là chuyện của hắn.
Ân Kỳ chợt hạ mắt xuống, cô không muốn nhìn Lục Nghị nữa cứ tiếp tục mà ăn, nhưng một vài giây cô nghĩ ngợi gì đó thì lại chợt nâng mắt lên nhìn, cô thầm nói: "Nhìn hắn quả thật rất đẹp trai, người sinh ra được trời ban cho sự anh tú như vậy cớ sao lại là một kẻ chỉ thích giết người? Lúc còn bé chắc là hắn đẹp như một thiên thần, có lẽ dễ thương lắm. Chỉ tiếc lúc lớn lên lại bán linh hồn cho quỷ dữ, không còn nhân tính nữa."
Ân Kỳ đang chăm chú nhìn Lục Nghị thì bất chợt anh ta nâng mắt lên nhìn cô. Ân Kỳ nhất thời ngây người mất vài giây sau cô mới trấn tỉnh, lại vội vàng rũ mắt xuống.
"Em ăn cho no vào, muốn ăn nữa thì cứ múc mà ăn."
Lục Nghị nói xong thì đứng dậy đẩy ghế ra, anh ta đi lên để Ân Kỳ một mình ngồi ăn. Lúc Lục Nghị đi Ân Kỳ mới nâng mắt lên, cô vốn chẳng muốn ăn thêm nhưng ý chí và bụng dạ không kết hợp với nhau, đói quá nên Ân Kỳ vẫn buộc phải ăn thêm, thôi thì cô cứ ăn cho no, ăn no để còn có sức mà đánh hắn. Ân Kỳ ăn thật mạnh, cô ăn gần hết cả nồi cháo.
Ân Kỳ ăn xong thì đi lên, cô bước vô phòng thì thấy một cái khây nhỏ đựng thuốc và một cốc nước trên bàn. Là hắn đã chuẩn bị thuốc sẵn cho cô?
Ân Kỳ nhìn mấy viên thuốc, cô cầm lên trên tay suy nghĩ gì đó thì mở cửa sổ mà ném hết ra bên ngoài. Thuốc này chắc chắn là thuốc u mê, thuốc khiến tâm trí bấn loạn, cô tuyệt đối sẽ không uống.
Bình luận facebook