Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-58
Chương 58: Thái độ của Ân Kỳ (1)
Ân Kỳ đang ngồi trầm tư suy nghĩ trong phòng thì bỗng dưng cô nâng lên đôi mắt. Cánh cửa phòng cô được mở ra, một cảm giác khó chịu lại lóe lên trong đôi con ngươi của cô.
Lục Nghị đã quay về, sự yên tịnh của Ân Kỳ đều bị phá vỡ khi nhìn thấy anh ta. Lục Nghị điềm nhiên nét mặt, không cười cũng không lạnh lùng mà đi đến gần Ân Kỳ rồi bất chợt nắm lấy cổ tay của cô.
Ánh nhìn của Ân Kỳ chuyển nhẹ sang cánh tay, cô không phản kháng với hành động của Lục Nghị mà ngược lại rất yên ắng để cho anh ta cầm tay. Lục Nghị nắm tay của Ân Kỳ chẳng qua là muốn bắt mạch của cô ấy, sau khi cảm nhận xong nhịp đập của mạch tượng Lục Nghị mới thả tay của Ân Kỳ xuống. Đôi môi anh ta thoáng nụ cười nhẹ, qua bắt mạch Lục Nghị có thể biết Ân Kỳ đã chịu uống thuốc cho đường hoàng, vì vậy mà khí sắc của cô ấy có phần tốt hơn, trang phục cũng đã chịu thay đổi.
"Em ngoan lắm!" Lục Nghị nói.
Ân Kỳ nghe qua giọng của Lục Nghị thì cảm thấy khác lạ hơn bình thường, ắt hẳn là có nội thương.
"Anh đang bị thương sao?"
Lục Nghị thở ra kèm theo một nụ cười: "Em quan tâm tôi à?"
Ánh mắt nóng nảy mọi khi của Ân Kỳ hôm nay đều tan biến. Cô hạ nhẹ hàng mi và nói: "Tôi chỉ sợ anh chết trước khi tôi tống anh vào nhà lao thôi."
Lục Nghị đưa bàn tay vén tóc của Ân Kỳ. Ân Kỳ nâng lên đôi mắt thì anh ta nói: "Tôi sẽ cố sống để cho em thực hiện nguyện vọng nhé!"
Ân Kỳ im lặng không nói gì. Lục Nghị cũng chỉ vén tóc cô rồi buông tay xuống sau đó thì quay người bỏ đi. Ân Kỳ hướng đôi mắt theo Lục Nghị, đến lúc anh ta đã bước ra khỏi cửa thì sự diễn kịch trong ánh mắt ấy của cô cũng chợt cất đi. Ân Kỳ dịu nhẹ hơn mọi khi chẳng qua là cô đang có một kế hoạch với Lục Nghị, cô phải ngưng lại mọi sự phản kháng với hắn thì hắn mới có thể bớt đề phòng cô hơn, như vậy sẽ thuận lợi cho việc điều tra. Bây giờ ngoài bắt tên sát nhân này thì Ân Kỳ còn muốn thâm nhập vào tổ chức mafia của hắn để giệt trừ tận hang ổ của bọn tội phạm.
"Sát thủ của mafia!" Ân Kỳ khẽ nói trong miệng.
Trong những ngày Lục Nghị không ở nhà, Ân Kỳ đã tìm cách liên lạc với sở cảnh sát, dĩ nhiên là việc này không hề dễ dàng cho cô trong khi Lục Nghị đã cử thuộc hạ của anh ta đến giám sát nhất cử nhất động của cô nhưng Ân Kỳ vốn là nữ cảnh sát tài giỏi, cô rất thông minh đã tìm sơ hở của đám thuộc hạ nắm lấy cơ hội mà liên lạc với sở cảnh sát.
Ân Kỳ đã liên hệ được với cấp trên của cô, ông ấy nhận được tin cô còn sống thì rất vui mừng. Ở cục mấy ngày nay cứ gây áp lực xuống phải tìm cho ra được Ân Kỳ, nếu cô ấy đã chết thì phải xác nhận danh tính chính xác nếu không bắt buộc phải tìm được người, ông ta đã rất đau đầu nhưng nay Ân Kỳ còn sống thì quá là thở phào nhẹ nhõm. Cấp trên của Ân Kỳ đã yêu cầu cô phải trốn thoát và cho người hỗ trợ cô nhưng Ân Kỳ đã không đồng ý, cô nói muốn nhân cơ hội này để đột nhập vào tổ chức tội phạm mafia để phá vỡ đường dây của chúng.
Ý định táo bạo và mạo hiểm của Ân Kỳ dĩ nhiên không được sự chấp thuận. Nhưng Ân Kỳ đã liên hệ với người lãnh đạo cao nhất của cục cảnh sát, và ông ấy đồng ý cho cô thực hiện ý định với yêu cầu là Ân Kỳ phải thường xuyên thông báo tình hình của mình, mọi hành động của cô đều phải nghe theo chỉ thị không được tự ý quyết định.
Cũng chính vì những điều đó mà Ân Kỳ mới tỏ ra ôn hòa hơn khi đối diện với Lục Nghị. Tuy cô không cam lòng phải nhẫn nhịn hắn nhưng vì nhiệm vụ cô buộc phải bỏ xuống cái tôi của mình, chuyên tâm điều tra.
"Các cậu đi được rồi." Bên ngoài Lục Nghị nói với thuộc hạ.
"Dạ thưa anh."
Các thuộc hạ của Lục Nghị ngay sau đó đều ra khỏi nhà của anh ta, Lục Nghị thích sự yên tĩnh trong căn nhà cho nên rất hiếm khi anh ta cho người ở lại, trừ khi có chuyện gì cần thiết lắm thì anh ta mới gọi người đến mà thôi.
Lục Nghị đi xuống bếp, mở ra ngăn lạnh anh ta quan sát một chút thì lấy ra vài thứ. Lục Nghị lại nấu ăn, anh ta chuẩn bị ra bàn ba món ăn bổ dưỡng và dĩ nhiên không thiếu một món cháo kèm theo. Sau khi làm xong Lục Nghị đi đến phòng của Ân Kỳ, nhưng lần này không bước vào mà chỉ đứng bên ngoài gõ cửa rồi nói: "Em ra ăn cơm đi."
Ân Kỳ bước xuống giường cô đi ra mở cửa thì lại không thấy bóng dáng của Lục Nghị đâu: "Anh ta là ma sao?"
Ân Kỳ xuống dưới bếp, cô lướt nhìn những món ăn nóng hổi bày ra trên bàn, bao tử của cô lại kêu lên ồn ột, mùi thơm từ thức ăn mà Lục Nghị nấu rất kích thích khứu giác.
"Tên hung thủ này giỏi giết người nhưng cũng rất giỏi việc bếp núc, biết đâu trước khi trở thành một tên tội phạm thì hắn là một đầu bếp." Ân Kỳ thầm nghĩ. Cô nhìn xong các món ăn thì nhìn đến chiếc ghế đối diện: "Kỳ lạ, lần trước khi gọi mình ăn cơm hắn cũng ăn cùng lúc, tại sao lần này thì lại không ăn cùng nữa, chẳng lẽ hắn đã cảnh giác với mình?"
Ân Kỳ ngồi vào bàn ăn với một chút hoang mang trong lòng, chén dọn ra cũng chỉ có một cái, hắn cố tình chuẩn bị chỉ cho một người. Ân Kỳ cầm chén lên nhưng sau đó lại bỏ xuống, cô nghĩ chưa điều tra được gì lại chỉ là bước khởi đầu không thể để hắn tạo ra khoảng cách với cô như vậy được, càng thân cận với hắn thì cô mới càng thuận lợi.
Ân Kỳ đi đến cửa phòng của Lục Nghị, cô có chút chần chừ nhưng sau đó cũng đã đưa tay lên gõ cửa.
"Cốc cốc..."
Ân Kỳ đứng yên chờ đợi sự phản ứng từ người bên trong nhưng cô không nhận lại được phản hồi nào. Ân Kỳ hít vào một hơi, thở ra, sau đó cô đưa tay lên quặng cửa. Lục Nghị đã không chốt trong nên Ân Kỳ đã có thể mở cửa bước vào phòng của anh ta.
"Anh sao vậy?"
Lục Nghị đang ngồi dưới sàn lưng tựa vào thành giường, mi tâm nhíu sâu và một tay đang đặt lên hong bụng trái. Ân Kỳ đi đến gần Lục Nghị và ngồi xuống, ngay từ lúc Lục Nghị bước vào phòng của cô cất giọng nói với cô thì cô đã đoán được anh ta đang bị thương, chỉ là cô không biết được mức độ nặng nhẹ như thế nào.
Ân Kỳ hạ đôi mắt xuống bàn tay đang đặt lên bụng của Lục Nghị. Cô chạm vào thì Lục Nghị nói: "Em ra ngoài đi." Lục Nghị mệt mỏi thốt lên, đôi mắt nhắm lại không hề mở ra.
Ân Kỳ nghe anh ta nói vậy nhưng cô vẫn không đi, cô vẫn gỡ tay của Lục Nghị ra xem. Lục Nghị mặc áo thun đen nên vết máu đỏ thấm ra từ áo không hiện màu nhưng Ân Kỳ vẫn biết được đó là máu. Cô sờ tay lên chỗ có độ ẩm và mùi hôi tanh thì đã nhận định ngay vết thương của anh ta đã bị động thương cho nên máu rỉ ra khiến Lục Nghị mất sức và kèm theo cả đau đớn.
Ân Kỳ muốn vén áo của Lục Nghị lên xem thì anh ta giữ lại tay cô. Lúc này Lục Nghị mới mở mắt nhìn Ân Kỳ: "Đừng động, máu tôi sẽ làm bẩn tay em."
Ân Kỳ chớp đôi mắt, cô nói: "Tôi không phải là người sợ máu."
Ân Kỳ giật lại tay, cô vén áo Lục Nghị để xem vết thương, miếng băng gạc của anh ta thấm hết màu đỏ: "Đây có lẽ là vết thương mới, anh chưa gì đã cử động mạnh mới dẫn đến việc động thương, có phải anh đang bị ai đó truy đuổi không? Vì thế mà vội vàng chạy về đây?"
"Là vì em!"
Ân Kỳ chợt nâng mắt lên nhìn Lục Nghị. Lục Nghị cho dù mệt mỏi cũng dịu nhẹ nhìn cô, dịu nhẹ cười một cái: "Chỉ là muốn về nhà nhanh một chút để nghe giọng của em, chỉ là vậy thôi."
Ân Kỳ nhìn Lục Nghị bằng một ánh mắt ngạc nhiên nhưng cũng không thiếu phần lạnh lùng, cô khẽ thốt lên: "Đồ điên."
Ân Kỳ nói sau đó lại hạ ánh mắt xuống vết thương của anh ta, cô nói: "Nhà anh chắc chắn có hộp y tế, anh để ở đâu?"
"Ở đằng kia." Lục Nghị chỉ tay cho Ân Kỳ thấy, Ân Kỳ đi lấy hộp y tế đến, cô ngồi xuống đưa tay tháo miếng băng quấn trên bụng của Lục Nghị, miếng băng quấn vòng quanh bụng vậy nên khi tháo Ân Kỳ phải áp sát vào Lục Nghị luồn tay ra sau lưng anh ta để gỡ miếng băng. Ân Kỳ hơi miễn cưỡng khi làm việc này, không phải là vì cô e thẹn với hắn mà là vì cô ghét cay ghét đắng hắn, gần sát hắn như thế này làm cô rất ghê tởm. Trên người của hắn toàn là mùi của sát khí, mùi của những kẻ sống chỉ để làm điều ác.
Ân Kỳ cố nén cái tôi để tháo băng nhưng Lục Nghị lại nhẹ nhàng cười, anh ta nhắm mắt lại mặc cho Ân Kỳ muốn làm gì thì làm. Bây giờ anh ta đang rất mệt không chỉ vì vết thương này mà cả những nội thương trước đó, cộng dồn cả việc trúng khí độc, một chút hơi sức để chiến đấu bây giờ cũng không còn nữa, không chết đã là rất may. Ân Kỳ xử lý vết thương của Lục Nghị, cô làm rất chu đáo xong rồi thì băng lại cho anh ta, tiếp túc áp sát lần hai: "Thật đáng ghét!" Ân Kỳ thầm nói trong lòng.
Ân Kỳ làm xong thì đứng dậy để cất hộp y tế nhưng cô chỉ vừa nhốm người thì Lục Nghị nói: "Tại sao lại giúp tôi?" Đôi mắt của Lục Nghị mở ra nhưng anh ta không nhìn qua Ân Kỳ, lời nói thốt lên chậm và nhẹ như có một nỗi ưu sầu mang theo.
Ân Kỳ bình lặng ngồi xuống, cô đặt hộp y tế sang một bên: "Tôi đã nói với anh không ít, anh vẫn muốn nghe lại sao?"
"Chỉ vì muốn bắt tôi thôi sao? Chỉ vì muốn chính tay bắt tôi nên em mới đỡ dao cho tôi? Mới liều mạng cứu tôi?"
Nói câu này Lục Nghị mới dần quay lại nhìn Ân Kỳ bằng một ánh mắt buồn sâu thẳm. Ân Kỳ chưa từng thấy anh ta nhìn cô kỳ lạ như thế này, chưa từng thấy.
"Đúng vậy, là tôi chỉ muốn bắt anh nên mới làm như vậy!"
Lục Nghị lắng nghe nhưng không thất vọng bởi câu trả lời của Ân Kỳ, anh ta vẫn nhìn cô chăm chú và nói: "Vậy bây giờ sao em không bắt? Lúc này em có thể giết tôi cũng được đấy."
"Thế anh nghĩ tôi có nên giết anh không?" Ân Kỳ lạnh lẽo nói.
"Em sẽ không giết tôi đâu, nếu muốn em đã không thay tôi đỡ dao. Tôi biết em đã rất mong tôi cứu những đứa trẻ, nhưng xin lỗi em tôi đã không làm được! Xin lỗi em!"
Lục Nghị dần khép lại đôi mắt, anh ta đang sốt và toát nhiều mồ hồi. Ân Kỳ bị đánh động nhẹ trong lòng bởi những lời Lục Nghị nói, một cảm giác rất lạ khiến cô không thể giải nghĩa được.
Ân Kỳ đứng dậy, cô muốn bỏ đi ra khỏi phòng nhưng chợt lại không thể đi. Ân Kỳ quay lại, cô cố gắng dìu Lục Nghị lên giường. Hắn phải sống thì cô mới có thể đưa hắn vào trốn lao tù, bắt hắn chịu hình phạt của pháp luật. Lục Nghị được Ân Kỳ đắp khăn ướt lên trán, cô đã ngồi cạnh để thay khăn cho anh ta. Ân Kỳ lấy khăn xuống nhúng nước, vắt cho ráo rồi đắp lên trán của Lục Nghị. Lúc này cô bỗng chú ý gương mặt của anh ta, nhìn xem đường nét đôi mắt rất đẹp, hai mí to rõ ràng, sóng mũi vừa cao vừa thon, môi không mỏng hơi dày nhưng đó lại là một đôi môi trái tim.
"Đúng là rất đẹp trai."
Ân Kỳ nói nhỏ trong miệng. Lục Nghị quả thật rất đẹp chứ không phải chỉ là make up lên anh ta mới hoàn hảo, người đàn ông này có nét cuốn hút từ ngoại hình lẫn giọng nói, bởi thế mới là tay sát gái khét tiếng trong tổ chức RED, đã có biết bao cô gái đỗ gục trước sức hấp dẫn của Lục Nghị. Ân Kỳ ngay từ lần đầu nhìn thấy gương mặt của anh ta cũng đã nhất thời chìm đắm, dù cô có thừa nhận hay không thì trong giới cảnh sát quả có lắm nam nhân, nhưng cô cũng chưa từng gặp qua một ai có được nét mặt tinh tế như Lục Nghị, một sát thủ mang rõ nhãn hiệu: Đại mỹ nam.
___
Trang Fanpage Facebook Story Huan Dan Y.
Ân Kỳ đang ngồi trầm tư suy nghĩ trong phòng thì bỗng dưng cô nâng lên đôi mắt. Cánh cửa phòng cô được mở ra, một cảm giác khó chịu lại lóe lên trong đôi con ngươi của cô.
Lục Nghị đã quay về, sự yên tịnh của Ân Kỳ đều bị phá vỡ khi nhìn thấy anh ta. Lục Nghị điềm nhiên nét mặt, không cười cũng không lạnh lùng mà đi đến gần Ân Kỳ rồi bất chợt nắm lấy cổ tay của cô.
Ánh nhìn của Ân Kỳ chuyển nhẹ sang cánh tay, cô không phản kháng với hành động của Lục Nghị mà ngược lại rất yên ắng để cho anh ta cầm tay. Lục Nghị nắm tay của Ân Kỳ chẳng qua là muốn bắt mạch của cô ấy, sau khi cảm nhận xong nhịp đập của mạch tượng Lục Nghị mới thả tay của Ân Kỳ xuống. Đôi môi anh ta thoáng nụ cười nhẹ, qua bắt mạch Lục Nghị có thể biết Ân Kỳ đã chịu uống thuốc cho đường hoàng, vì vậy mà khí sắc của cô ấy có phần tốt hơn, trang phục cũng đã chịu thay đổi.
"Em ngoan lắm!" Lục Nghị nói.
Ân Kỳ nghe qua giọng của Lục Nghị thì cảm thấy khác lạ hơn bình thường, ắt hẳn là có nội thương.
"Anh đang bị thương sao?"
Lục Nghị thở ra kèm theo một nụ cười: "Em quan tâm tôi à?"
Ánh mắt nóng nảy mọi khi của Ân Kỳ hôm nay đều tan biến. Cô hạ nhẹ hàng mi và nói: "Tôi chỉ sợ anh chết trước khi tôi tống anh vào nhà lao thôi."
Lục Nghị đưa bàn tay vén tóc của Ân Kỳ. Ân Kỳ nâng lên đôi mắt thì anh ta nói: "Tôi sẽ cố sống để cho em thực hiện nguyện vọng nhé!"
Ân Kỳ im lặng không nói gì. Lục Nghị cũng chỉ vén tóc cô rồi buông tay xuống sau đó thì quay người bỏ đi. Ân Kỳ hướng đôi mắt theo Lục Nghị, đến lúc anh ta đã bước ra khỏi cửa thì sự diễn kịch trong ánh mắt ấy của cô cũng chợt cất đi. Ân Kỳ dịu nhẹ hơn mọi khi chẳng qua là cô đang có một kế hoạch với Lục Nghị, cô phải ngưng lại mọi sự phản kháng với hắn thì hắn mới có thể bớt đề phòng cô hơn, như vậy sẽ thuận lợi cho việc điều tra. Bây giờ ngoài bắt tên sát nhân này thì Ân Kỳ còn muốn thâm nhập vào tổ chức mafia của hắn để giệt trừ tận hang ổ của bọn tội phạm.
"Sát thủ của mafia!" Ân Kỳ khẽ nói trong miệng.
Trong những ngày Lục Nghị không ở nhà, Ân Kỳ đã tìm cách liên lạc với sở cảnh sát, dĩ nhiên là việc này không hề dễ dàng cho cô trong khi Lục Nghị đã cử thuộc hạ của anh ta đến giám sát nhất cử nhất động của cô nhưng Ân Kỳ vốn là nữ cảnh sát tài giỏi, cô rất thông minh đã tìm sơ hở của đám thuộc hạ nắm lấy cơ hội mà liên lạc với sở cảnh sát.
Ân Kỳ đã liên hệ được với cấp trên của cô, ông ấy nhận được tin cô còn sống thì rất vui mừng. Ở cục mấy ngày nay cứ gây áp lực xuống phải tìm cho ra được Ân Kỳ, nếu cô ấy đã chết thì phải xác nhận danh tính chính xác nếu không bắt buộc phải tìm được người, ông ta đã rất đau đầu nhưng nay Ân Kỳ còn sống thì quá là thở phào nhẹ nhõm. Cấp trên của Ân Kỳ đã yêu cầu cô phải trốn thoát và cho người hỗ trợ cô nhưng Ân Kỳ đã không đồng ý, cô nói muốn nhân cơ hội này để đột nhập vào tổ chức tội phạm mafia để phá vỡ đường dây của chúng.
Ý định táo bạo và mạo hiểm của Ân Kỳ dĩ nhiên không được sự chấp thuận. Nhưng Ân Kỳ đã liên hệ với người lãnh đạo cao nhất của cục cảnh sát, và ông ấy đồng ý cho cô thực hiện ý định với yêu cầu là Ân Kỳ phải thường xuyên thông báo tình hình của mình, mọi hành động của cô đều phải nghe theo chỉ thị không được tự ý quyết định.
Cũng chính vì những điều đó mà Ân Kỳ mới tỏ ra ôn hòa hơn khi đối diện với Lục Nghị. Tuy cô không cam lòng phải nhẫn nhịn hắn nhưng vì nhiệm vụ cô buộc phải bỏ xuống cái tôi của mình, chuyên tâm điều tra.
"Các cậu đi được rồi." Bên ngoài Lục Nghị nói với thuộc hạ.
"Dạ thưa anh."
Các thuộc hạ của Lục Nghị ngay sau đó đều ra khỏi nhà của anh ta, Lục Nghị thích sự yên tĩnh trong căn nhà cho nên rất hiếm khi anh ta cho người ở lại, trừ khi có chuyện gì cần thiết lắm thì anh ta mới gọi người đến mà thôi.
Lục Nghị đi xuống bếp, mở ra ngăn lạnh anh ta quan sát một chút thì lấy ra vài thứ. Lục Nghị lại nấu ăn, anh ta chuẩn bị ra bàn ba món ăn bổ dưỡng và dĩ nhiên không thiếu một món cháo kèm theo. Sau khi làm xong Lục Nghị đi đến phòng của Ân Kỳ, nhưng lần này không bước vào mà chỉ đứng bên ngoài gõ cửa rồi nói: "Em ra ăn cơm đi."
Ân Kỳ bước xuống giường cô đi ra mở cửa thì lại không thấy bóng dáng của Lục Nghị đâu: "Anh ta là ma sao?"
Ân Kỳ xuống dưới bếp, cô lướt nhìn những món ăn nóng hổi bày ra trên bàn, bao tử của cô lại kêu lên ồn ột, mùi thơm từ thức ăn mà Lục Nghị nấu rất kích thích khứu giác.
"Tên hung thủ này giỏi giết người nhưng cũng rất giỏi việc bếp núc, biết đâu trước khi trở thành một tên tội phạm thì hắn là một đầu bếp." Ân Kỳ thầm nghĩ. Cô nhìn xong các món ăn thì nhìn đến chiếc ghế đối diện: "Kỳ lạ, lần trước khi gọi mình ăn cơm hắn cũng ăn cùng lúc, tại sao lần này thì lại không ăn cùng nữa, chẳng lẽ hắn đã cảnh giác với mình?"
Ân Kỳ ngồi vào bàn ăn với một chút hoang mang trong lòng, chén dọn ra cũng chỉ có một cái, hắn cố tình chuẩn bị chỉ cho một người. Ân Kỳ cầm chén lên nhưng sau đó lại bỏ xuống, cô nghĩ chưa điều tra được gì lại chỉ là bước khởi đầu không thể để hắn tạo ra khoảng cách với cô như vậy được, càng thân cận với hắn thì cô mới càng thuận lợi.
Ân Kỳ đi đến cửa phòng của Lục Nghị, cô có chút chần chừ nhưng sau đó cũng đã đưa tay lên gõ cửa.
"Cốc cốc..."
Ân Kỳ đứng yên chờ đợi sự phản ứng từ người bên trong nhưng cô không nhận lại được phản hồi nào. Ân Kỳ hít vào một hơi, thở ra, sau đó cô đưa tay lên quặng cửa. Lục Nghị đã không chốt trong nên Ân Kỳ đã có thể mở cửa bước vào phòng của anh ta.
"Anh sao vậy?"
Lục Nghị đang ngồi dưới sàn lưng tựa vào thành giường, mi tâm nhíu sâu và một tay đang đặt lên hong bụng trái. Ân Kỳ đi đến gần Lục Nghị và ngồi xuống, ngay từ lúc Lục Nghị bước vào phòng của cô cất giọng nói với cô thì cô đã đoán được anh ta đang bị thương, chỉ là cô không biết được mức độ nặng nhẹ như thế nào.
Ân Kỳ hạ đôi mắt xuống bàn tay đang đặt lên bụng của Lục Nghị. Cô chạm vào thì Lục Nghị nói: "Em ra ngoài đi." Lục Nghị mệt mỏi thốt lên, đôi mắt nhắm lại không hề mở ra.
Ân Kỳ nghe anh ta nói vậy nhưng cô vẫn không đi, cô vẫn gỡ tay của Lục Nghị ra xem. Lục Nghị mặc áo thun đen nên vết máu đỏ thấm ra từ áo không hiện màu nhưng Ân Kỳ vẫn biết được đó là máu. Cô sờ tay lên chỗ có độ ẩm và mùi hôi tanh thì đã nhận định ngay vết thương của anh ta đã bị động thương cho nên máu rỉ ra khiến Lục Nghị mất sức và kèm theo cả đau đớn.
Ân Kỳ muốn vén áo của Lục Nghị lên xem thì anh ta giữ lại tay cô. Lúc này Lục Nghị mới mở mắt nhìn Ân Kỳ: "Đừng động, máu tôi sẽ làm bẩn tay em."
Ân Kỳ chớp đôi mắt, cô nói: "Tôi không phải là người sợ máu."
Ân Kỳ giật lại tay, cô vén áo Lục Nghị để xem vết thương, miếng băng gạc của anh ta thấm hết màu đỏ: "Đây có lẽ là vết thương mới, anh chưa gì đã cử động mạnh mới dẫn đến việc động thương, có phải anh đang bị ai đó truy đuổi không? Vì thế mà vội vàng chạy về đây?"
"Là vì em!"
Ân Kỳ chợt nâng mắt lên nhìn Lục Nghị. Lục Nghị cho dù mệt mỏi cũng dịu nhẹ nhìn cô, dịu nhẹ cười một cái: "Chỉ là muốn về nhà nhanh một chút để nghe giọng của em, chỉ là vậy thôi."
Ân Kỳ nhìn Lục Nghị bằng một ánh mắt ngạc nhiên nhưng cũng không thiếu phần lạnh lùng, cô khẽ thốt lên: "Đồ điên."
Ân Kỳ nói sau đó lại hạ ánh mắt xuống vết thương của anh ta, cô nói: "Nhà anh chắc chắn có hộp y tế, anh để ở đâu?"
"Ở đằng kia." Lục Nghị chỉ tay cho Ân Kỳ thấy, Ân Kỳ đi lấy hộp y tế đến, cô ngồi xuống đưa tay tháo miếng băng quấn trên bụng của Lục Nghị, miếng băng quấn vòng quanh bụng vậy nên khi tháo Ân Kỳ phải áp sát vào Lục Nghị luồn tay ra sau lưng anh ta để gỡ miếng băng. Ân Kỳ hơi miễn cưỡng khi làm việc này, không phải là vì cô e thẹn với hắn mà là vì cô ghét cay ghét đắng hắn, gần sát hắn như thế này làm cô rất ghê tởm. Trên người của hắn toàn là mùi của sát khí, mùi của những kẻ sống chỉ để làm điều ác.
Ân Kỳ cố nén cái tôi để tháo băng nhưng Lục Nghị lại nhẹ nhàng cười, anh ta nhắm mắt lại mặc cho Ân Kỳ muốn làm gì thì làm. Bây giờ anh ta đang rất mệt không chỉ vì vết thương này mà cả những nội thương trước đó, cộng dồn cả việc trúng khí độc, một chút hơi sức để chiến đấu bây giờ cũng không còn nữa, không chết đã là rất may. Ân Kỳ xử lý vết thương của Lục Nghị, cô làm rất chu đáo xong rồi thì băng lại cho anh ta, tiếp túc áp sát lần hai: "Thật đáng ghét!" Ân Kỳ thầm nói trong lòng.
Ân Kỳ làm xong thì đứng dậy để cất hộp y tế nhưng cô chỉ vừa nhốm người thì Lục Nghị nói: "Tại sao lại giúp tôi?" Đôi mắt của Lục Nghị mở ra nhưng anh ta không nhìn qua Ân Kỳ, lời nói thốt lên chậm và nhẹ như có một nỗi ưu sầu mang theo.
Ân Kỳ bình lặng ngồi xuống, cô đặt hộp y tế sang một bên: "Tôi đã nói với anh không ít, anh vẫn muốn nghe lại sao?"
"Chỉ vì muốn bắt tôi thôi sao? Chỉ vì muốn chính tay bắt tôi nên em mới đỡ dao cho tôi? Mới liều mạng cứu tôi?"
Nói câu này Lục Nghị mới dần quay lại nhìn Ân Kỳ bằng một ánh mắt buồn sâu thẳm. Ân Kỳ chưa từng thấy anh ta nhìn cô kỳ lạ như thế này, chưa từng thấy.
"Đúng vậy, là tôi chỉ muốn bắt anh nên mới làm như vậy!"
Lục Nghị lắng nghe nhưng không thất vọng bởi câu trả lời của Ân Kỳ, anh ta vẫn nhìn cô chăm chú và nói: "Vậy bây giờ sao em không bắt? Lúc này em có thể giết tôi cũng được đấy."
"Thế anh nghĩ tôi có nên giết anh không?" Ân Kỳ lạnh lẽo nói.
"Em sẽ không giết tôi đâu, nếu muốn em đã không thay tôi đỡ dao. Tôi biết em đã rất mong tôi cứu những đứa trẻ, nhưng xin lỗi em tôi đã không làm được! Xin lỗi em!"
Lục Nghị dần khép lại đôi mắt, anh ta đang sốt và toát nhiều mồ hồi. Ân Kỳ bị đánh động nhẹ trong lòng bởi những lời Lục Nghị nói, một cảm giác rất lạ khiến cô không thể giải nghĩa được.
Ân Kỳ đứng dậy, cô muốn bỏ đi ra khỏi phòng nhưng chợt lại không thể đi. Ân Kỳ quay lại, cô cố gắng dìu Lục Nghị lên giường. Hắn phải sống thì cô mới có thể đưa hắn vào trốn lao tù, bắt hắn chịu hình phạt của pháp luật. Lục Nghị được Ân Kỳ đắp khăn ướt lên trán, cô đã ngồi cạnh để thay khăn cho anh ta. Ân Kỳ lấy khăn xuống nhúng nước, vắt cho ráo rồi đắp lên trán của Lục Nghị. Lúc này cô bỗng chú ý gương mặt của anh ta, nhìn xem đường nét đôi mắt rất đẹp, hai mí to rõ ràng, sóng mũi vừa cao vừa thon, môi không mỏng hơi dày nhưng đó lại là một đôi môi trái tim.
"Đúng là rất đẹp trai."
Ân Kỳ nói nhỏ trong miệng. Lục Nghị quả thật rất đẹp chứ không phải chỉ là make up lên anh ta mới hoàn hảo, người đàn ông này có nét cuốn hút từ ngoại hình lẫn giọng nói, bởi thế mới là tay sát gái khét tiếng trong tổ chức RED, đã có biết bao cô gái đỗ gục trước sức hấp dẫn của Lục Nghị. Ân Kỳ ngay từ lần đầu nhìn thấy gương mặt của anh ta cũng đã nhất thời chìm đắm, dù cô có thừa nhận hay không thì trong giới cảnh sát quả có lắm nam nhân, nhưng cô cũng chưa từng gặp qua một ai có được nét mặt tinh tế như Lục Nghị, một sát thủ mang rõ nhãn hiệu: Đại mỹ nam.
___
Trang Fanpage Facebook Story Huan Dan Y.
Bình luận facebook