Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Ánh mắt anh sáng rỡ.
Lúc Ngôn Dụ ngẩng đầu nhìn anh, trong đầu ông ông, loại rung động đi sâu vào lòng người kia, lại quẩn quanh. Cô nhào đến, nhưng bị cái hộp trong tay anh ngăn lại.
"Thanh kiếm Hồn quân này, anh định tặng em ạ?" Cô khẽ hỏi.
Tưởng Tĩnh Thành sờ đỉnh đầu cô, "Còn rất tham lam nhỉ."
Ngôn Dụ bĩu môi, thì nghe anh nói: "Cái này không thể tặng." Nhưng giống như để an ủi cô, anh dịu dàng nói: "Nhưng có thể giao cho em bảo quản."
"Bảo quản cả đời ạ?" Ngôn Dụ nhanh như chớp hỏi.
Lần này Tưởng Tĩnh Thành cúi đầu nhìn cô, đem cái hộp trong tay, để ở kệ trên huyền quan sau người. Trực tiếp ấn người vào tường, cúi đầu ngậm lấy phiến môi cô, môi hồng kiều diễm, tinh tế mềm mại.
Sau lưng Ngôn Dụ dán chặt tường, hơi ngẩng đầu, nghênh đón nụ hôn nóng bỏng của anh.
Anh thô bạo bóp chặt eo cô, giống như không để cô có chút lùi bước.
Khi Ngôn Dụ đưa tay vòng qua cổ anh, cánh tay trần không cẩn thận cọ đến bả vai anh, trên quân trang cắt may cực vừa người, quân hàm màu vàng, gần trong gang tấc.
Đây là vinh quang thuộc về anh.
Cô càng thêm động tình, nhịn không được hôn trả anh.
Giờ phút này hơi thở Tưởng Tĩnh Thành cũng nặng nề hơn, hiển nhiên sự đáp trả của Ngôn Dụ, đã lấy lòng anh. Anh bóp eo cô, ôm chặt cô, giống như muốn khảm cô vào trong cơ thể.
Cô mặc váy ôm người, vạt dưới áo sơ mi vốn bỏ vào trong váy thỏa đáng.
Thế nhưng giây phút này đã bị kéo ra, lúc bàn tay anh dán vào sau lưng cô, thì cảm thấy thật con mẹ nó trơn bóng.
Giống như gấm, mềm mại tinh tế, trơn bóng.
Lúc cô sờ đến dải lụa vàng trước ngực anh, thì không nhịn được hỏi: "Anh có muốn cởi đồ ra trước không?"
Thực ra cô sợ làm nhàu quần áo của anh, bộ quần áo thế này, sẽ khiến người ta không nhịn được muốn treo lên. Thế nhưng vừa nói xong, cô cũng thấy dường như có hơi không thích hợp.
Tưởng Tĩnh Thành cúi đầu mổ nhẹ lên trái tai của cô, Ngôn Dụ không nhịn được khẽ run rẩy, lúc mở miệng, giọng anh đã là loại khàn khàn cố nhịn, mỗi một chữ đều lộ ra mùi vị mờ ám không rõ; "Đợi không kịp rồi?"
Bàn tay anh hơi thô ráp, dán chặt sau lưng cô.
Ngôn Dụ quá gầy, giữa đường sống lưng, lõm vào, bàn tay anh vuốt ve tới lui.
"Ngôn Ngôn," anh khàn khàn mở miệng.
Lúc này trong nhà không bật điện, cửa sổ phòng khách mặc dù đóng, nhưng rèm cửa chưa kéo lên. Bây giờ đang ở thời điểm giao thoa giữa sáng và tối, bầu trời ngoài cửa sổ chưa tối hẳn, còn lộ ra tia sáng, để họ có thể nhìn rõ ánh sáng trong mắt đối phương.
Còn chưa đợi anh nói chuyện, Ngôn Dụ đã nhón mũi chân, hôn anh.
Cái gì cũng không cần nói, cô bằng lòng, tất cả cô đều bằng lòng.
Giống như ngọn lửa được đốt cháy, lý trí của hai người hoàn toàn bị thiêu rụi. Ngôn Dụ đưa tay cởi nút áo trên người anh ra, hai hàng nút, lộ ra vòng eo chật hẹp.
Rõ ràng bên trong còn mặc áo lót, đặt tay lên, đã cảm nhận được cơ bắp rắn chắc cuồn cuộn bên dưới quần áo.
Da anh nóng bỏng người, Ngôn Dụ gần như bị anh đẩy đi về phía sau.
Phòng ngủ của cô ở bên tay trái, người đàn ông lại còn ghét bỏ quá chậm, vác cô lên vai, đi vào phòng.
Buổi sáng Ngôn Dụ tỉnh dậy, bởi vì đi vội mà quên kéo rèm cửa.
Nên giờ đây phòng ngủ còn tối hơn bên ngoài.
Cô được thả lên giường, đang muốn nhổm dậy, đã bị đè xuống.
Nút áo khoác của Tưởng Tĩnh Thành đã được cởi gần hết, anh đưa tay cởi ra, trực tiếp vứt lên ghế bên cạnh. Anh quỳ trên người cô, thấy cô còn mở mắt, thì dứt khoát kéo người dậy.
Áo sơ mi của anh hiện tại vẫn mặc nghiêm chỉnh.
"Không phải muốn cởi giúp anh sao?" Giọng anh khàn khàn hỏi, nhưng lại rất gợi cảm.
Ngôn Dụ không biết, hóa ra lúc đàn ông quyến rũ, cũng có thể mê người đến vậy. Tất cả lần đầu tiên về tình yêu của cô, đều liên quan đến Tưởng Tĩnh Thành, cũng chỉ có liên quan với mỗi anh.
Lần đầu tiên của họ, hai bên đều ngây ngô giống như trái cây chưa chín.
Rụt rè lại ngọt ngào.
Nhưng giờ phút này, khi gặp lại nhau, họ đều đã lột xác thành người trưởng thành. Dù cho nhiều năm như vậy, bên cạnh hai bên đều chưa từng có người khác, nhưng mặc kệ là sự từng trải hay tuổi tác đều không làm họ ngượng ngùng nữa.
Mà càng muốn ôm lấy đối phương hơn.
Ngôn Dụ lật người ngồi trên người anh, người đàn ông cao lớn bị cô đè trên giường, ngược lại càng thêm bình tĩnh.
Cô đưa tay cởi nút áo anh ra, một nút, hai nút, ba nút, cởi càng nhiều, ngực lộ càng nhiều, cơ ngực rắn chắc khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay sờ sờ.
Đến khi nhìn thấy cơ bụng anh, Ngôn Dụ không nhịn được kêu nhỏ: "Anh tiểu Thành, anh còn có đường nhân ngư này."
"Cái gì?" Tưởng Tĩnh Thành cau mày.
Ngôn Dụ đưa tay, vuốt ve tới lui theo đường bên eo anh. Tay cô rất mềm, ngón tay dài nhỏ, sờ lên giống như lông chim lướt qua.
Anh đưa tay bắt lấy bàn tay cô, thấp giọng cảnh cáo: "Đừng chơi nữa."
Nhưng người càng chơi thì càng nghiện, lại giở trò xấu đưa tay thuận theo thắt lưng anh, thò vào trong quần anh. Dây thắt lưng anh không tính là lỏng, may mà bàn tay cô đủ mềm, theo đường nhân ngư sờ xuống, chỉ cảm thấy làn da nóng bỏng đến dọa người.
Cô giống như đắc ý, còn liếc nhìn Tưởng Tĩnh Thành.
Người đàn ông cũng không tức giận, hừ một tiếng, đưa tay bắt lấy tay cô, thuận thế cởi dây nịt ở eo anh ra, đưa tay cô đi vào sâu hơn.
"Sao không tiếp tục?" Thấy Ngôn Dụ tránh về sau, anh chế giễu hỏi.
Giờ đây cô gái này lá gan thật sự không nhỏ, còn dám trêu chọc anh. Chỉ đáng tiếc người cô gặp là Tưởng Tĩnh Thành, từ nhỏ đã có thể ăn chắc cô.
Lúc cô bị đè trên giường, quần áo còn mặc ngay ngắn, chỉ có chiếc quần lót mỏng manh, là bị kéo xuống.
Anh cúi người hôn cô, cơ thể hai người dán rất chặt, chỗ đó dựng đứng vừa cứng vừa nóng, cô sớm đã cảm giác được.
Trận hoan ái này đến quá nhanh, lúc Ngôn Dụ được anh hôn, cái gì cũng còn chưa kịp, thì đã cảm thấy phần eo anh hướng lên trên, chỗ đó đã chống ở kia. Cô không nhịn được đưa tay ôm eo anh, nhưng cánh tay từ từ ôm anh, anh đã nặng nề đẩy vào.
Giây phút này, ánh đèn rực rỡ, ngay cả tiếng côn trùng nấp trong cỏ, cũng bắt đầu vang vọng.
Hoàng hôn đầu hạ, yên tĩnh là thế.
Xung quanh tối đen một mảnh, tiếng hít thở của anh, ở ngay cổ cô.
Tiếng hít thở sinh động lại chân thực, thậm chí ngay cả mùi mô hôi tỏa ra từ trên người anh, cũng làm cho cô thích đến thế. Lúc ở NewYork, khi đi trên đường, cô đã từng vô số lần trông đợi rồi lại thất vọng nhìn đoàn người trên phố.
Trong đoàn người bước đi vội vã đó, lại không có người mà cô yêu.
Chuyện cô từng cầu khẩn vô số lần, giờ đây rốt cuộc đã thành thật.
Cô ôm anh, cơ thể lắc lư, mềm mại lại bất lực kêu: "Tưởng Tĩnh Thành."
"Uhm," anh hơi ngẩng đầu lên, cơ thể trần trụi lại rắn chắc chống ở phía trên cô, cứ thế rũ mắt nhìn cô, cho dù trong phòng tối đen, nhưng ánh sáng nóng bỏng trong mắt anh, vẫn có thể thấy rõ.
Cô rất ít khi gọi tên anh.
Trang trọng lại trân quý thế này.
Cho đến khi anh cúi người hôn cô: "Anh ở đây."
"Tưởng Tĩnh Thành," cô lại kêu lần nữa.
Luật động của người đàn ông không dừng lại, ngay cả tiếng thở gấp cũng rõ ràng, anh lại đáp một tiếng.
"Anh ở đây."
Nụ hôn của anh rơi trên trán cô, thấp giọng nỉ non: "Đừng sợ, anh vẫn luôn ở đây."
**
Một hồi hoan ái, gần như đã rút cạn tất cả sức lực của Ngôn Dụ. Lúc cô nằm trên giường, hai chân cũng hơi run run, là kiểu run không tự giác.
Tưởng Tĩnh Thành đã xuống giường mặc quần vào, thấy cô còn quấn chăn nằm đó, thì đi đến hôn cô một cái.
Anh cười xấu xa nói: "Lúc đánh người nhìn rất mạnh mẽ, sao bây giờ lại yếu ớt như này."
Cô trừng anh, được tiện nghi còn khoe mẽ phải không.
"Nằm nghỉ tí rồi dậy tắm rửa, anh đi làm cơm cho em," anh đưa tay vỗ vỗ gò má cô, rồi đi ra ngoài.
Đến khi Ngôn Dụ tắm rửa xong đi ra, thì nhìn thấy người đàn ông trong bếp, ngậm điếu thuốc, đang đợi nước sôi. Cô đi qua, hỏi: "Anh định nấu gì cho em?"
"Trong nhà em không có đồ gì cả," anh cau mày.
Ngôn Dụ cũng thường ăn cơm bên ngoài, rất ít khi nấu ở nhà. Kết quả, Tưởng Tĩnh Thành vừa nói chuyện, giống như mới nhớ đến hỏi: "Lúc nãy em nói trở về nấu cơm cho anh? Là định nấu thế nào."
Ngôn Dụ: "......"
Sững sờ hồi lâu, cô khẽ nói: "Không phải anh đã ăn em rồi à."
Người đàn ông đang hút thuốc, định khom người búng tàn thuốc, xoay đầu nhìn cô, ánh mắt kia rất nguy hiểm.
Chân Ngôn Dụ bây giờ còn mềm nhũn, giật mình lùi về sau hai bước.
Lúc này Tưởng Tĩnh Thành mới cười ha ha.
Nước trong nồi, chưa đầy một lúc đã sôi, Tưởng Tĩnh Thành đem mì tìm trong tủ lạnh ra. Lúc anh bóc vỏ bao, Ngôn Dụ dựa trên bồn rửa chén, đột nhiên hỏi: "Anh nói anh thích, vì sao không đến tìm em?"
Hỏi xong câu này, trong bếp chợt yên lặng lại, chỉ còn tiếng nước sôi sùng sục.
Người đàn ông vừa bóc vỏ bao ra, sững sờ đứng đó, giây lát sau, anh mới thả mì vào nồi.
Anh cúi đầu nhìn nước sôi trong nồi, hơi nước nóng đến bức người.
"Muốn, sao không muốn đi tìm em cơ chứ. Nhưng anh nghĩ, chỉ cần anh giữ vững mảnh đất này, thì có một ngày em sẽ quay về."
Giọng anh rất nhẹ.
Nhưng anh vĩnh viễn sẽ không muốn nói cho Ngôn Dụ biết, trong máy tính của anh, cho đến bây giờ vẫn có một phần báo cáo chuyển ngành.
Lúc Ngôn Dụ ngẩng đầu nhìn anh, trong đầu ông ông, loại rung động đi sâu vào lòng người kia, lại quẩn quanh. Cô nhào đến, nhưng bị cái hộp trong tay anh ngăn lại.
"Thanh kiếm Hồn quân này, anh định tặng em ạ?" Cô khẽ hỏi.
Tưởng Tĩnh Thành sờ đỉnh đầu cô, "Còn rất tham lam nhỉ."
Ngôn Dụ bĩu môi, thì nghe anh nói: "Cái này không thể tặng." Nhưng giống như để an ủi cô, anh dịu dàng nói: "Nhưng có thể giao cho em bảo quản."
"Bảo quản cả đời ạ?" Ngôn Dụ nhanh như chớp hỏi.
Lần này Tưởng Tĩnh Thành cúi đầu nhìn cô, đem cái hộp trong tay, để ở kệ trên huyền quan sau người. Trực tiếp ấn người vào tường, cúi đầu ngậm lấy phiến môi cô, môi hồng kiều diễm, tinh tế mềm mại.
Sau lưng Ngôn Dụ dán chặt tường, hơi ngẩng đầu, nghênh đón nụ hôn nóng bỏng của anh.
Anh thô bạo bóp chặt eo cô, giống như không để cô có chút lùi bước.
Khi Ngôn Dụ đưa tay vòng qua cổ anh, cánh tay trần không cẩn thận cọ đến bả vai anh, trên quân trang cắt may cực vừa người, quân hàm màu vàng, gần trong gang tấc.
Đây là vinh quang thuộc về anh.
Cô càng thêm động tình, nhịn không được hôn trả anh.
Giờ phút này hơi thở Tưởng Tĩnh Thành cũng nặng nề hơn, hiển nhiên sự đáp trả của Ngôn Dụ, đã lấy lòng anh. Anh bóp eo cô, ôm chặt cô, giống như muốn khảm cô vào trong cơ thể.
Cô mặc váy ôm người, vạt dưới áo sơ mi vốn bỏ vào trong váy thỏa đáng.
Thế nhưng giây phút này đã bị kéo ra, lúc bàn tay anh dán vào sau lưng cô, thì cảm thấy thật con mẹ nó trơn bóng.
Giống như gấm, mềm mại tinh tế, trơn bóng.
Lúc cô sờ đến dải lụa vàng trước ngực anh, thì không nhịn được hỏi: "Anh có muốn cởi đồ ra trước không?"
Thực ra cô sợ làm nhàu quần áo của anh, bộ quần áo thế này, sẽ khiến người ta không nhịn được muốn treo lên. Thế nhưng vừa nói xong, cô cũng thấy dường như có hơi không thích hợp.
Tưởng Tĩnh Thành cúi đầu mổ nhẹ lên trái tai của cô, Ngôn Dụ không nhịn được khẽ run rẩy, lúc mở miệng, giọng anh đã là loại khàn khàn cố nhịn, mỗi một chữ đều lộ ra mùi vị mờ ám không rõ; "Đợi không kịp rồi?"
Bàn tay anh hơi thô ráp, dán chặt sau lưng cô.
Ngôn Dụ quá gầy, giữa đường sống lưng, lõm vào, bàn tay anh vuốt ve tới lui.
"Ngôn Ngôn," anh khàn khàn mở miệng.
Lúc này trong nhà không bật điện, cửa sổ phòng khách mặc dù đóng, nhưng rèm cửa chưa kéo lên. Bây giờ đang ở thời điểm giao thoa giữa sáng và tối, bầu trời ngoài cửa sổ chưa tối hẳn, còn lộ ra tia sáng, để họ có thể nhìn rõ ánh sáng trong mắt đối phương.
Còn chưa đợi anh nói chuyện, Ngôn Dụ đã nhón mũi chân, hôn anh.
Cái gì cũng không cần nói, cô bằng lòng, tất cả cô đều bằng lòng.
Giống như ngọn lửa được đốt cháy, lý trí của hai người hoàn toàn bị thiêu rụi. Ngôn Dụ đưa tay cởi nút áo trên người anh ra, hai hàng nút, lộ ra vòng eo chật hẹp.
Rõ ràng bên trong còn mặc áo lót, đặt tay lên, đã cảm nhận được cơ bắp rắn chắc cuồn cuộn bên dưới quần áo.
Da anh nóng bỏng người, Ngôn Dụ gần như bị anh đẩy đi về phía sau.
Phòng ngủ của cô ở bên tay trái, người đàn ông lại còn ghét bỏ quá chậm, vác cô lên vai, đi vào phòng.
Buổi sáng Ngôn Dụ tỉnh dậy, bởi vì đi vội mà quên kéo rèm cửa.
Nên giờ đây phòng ngủ còn tối hơn bên ngoài.
Cô được thả lên giường, đang muốn nhổm dậy, đã bị đè xuống.
Nút áo khoác của Tưởng Tĩnh Thành đã được cởi gần hết, anh đưa tay cởi ra, trực tiếp vứt lên ghế bên cạnh. Anh quỳ trên người cô, thấy cô còn mở mắt, thì dứt khoát kéo người dậy.
Áo sơ mi của anh hiện tại vẫn mặc nghiêm chỉnh.
"Không phải muốn cởi giúp anh sao?" Giọng anh khàn khàn hỏi, nhưng lại rất gợi cảm.
Ngôn Dụ không biết, hóa ra lúc đàn ông quyến rũ, cũng có thể mê người đến vậy. Tất cả lần đầu tiên về tình yêu của cô, đều liên quan đến Tưởng Tĩnh Thành, cũng chỉ có liên quan với mỗi anh.
Lần đầu tiên của họ, hai bên đều ngây ngô giống như trái cây chưa chín.
Rụt rè lại ngọt ngào.
Nhưng giờ phút này, khi gặp lại nhau, họ đều đã lột xác thành người trưởng thành. Dù cho nhiều năm như vậy, bên cạnh hai bên đều chưa từng có người khác, nhưng mặc kệ là sự từng trải hay tuổi tác đều không làm họ ngượng ngùng nữa.
Mà càng muốn ôm lấy đối phương hơn.
Ngôn Dụ lật người ngồi trên người anh, người đàn ông cao lớn bị cô đè trên giường, ngược lại càng thêm bình tĩnh.
Cô đưa tay cởi nút áo anh ra, một nút, hai nút, ba nút, cởi càng nhiều, ngực lộ càng nhiều, cơ ngực rắn chắc khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay sờ sờ.
Đến khi nhìn thấy cơ bụng anh, Ngôn Dụ không nhịn được kêu nhỏ: "Anh tiểu Thành, anh còn có đường nhân ngư này."
"Cái gì?" Tưởng Tĩnh Thành cau mày.
Ngôn Dụ đưa tay, vuốt ve tới lui theo đường bên eo anh. Tay cô rất mềm, ngón tay dài nhỏ, sờ lên giống như lông chim lướt qua.
Anh đưa tay bắt lấy bàn tay cô, thấp giọng cảnh cáo: "Đừng chơi nữa."
Nhưng người càng chơi thì càng nghiện, lại giở trò xấu đưa tay thuận theo thắt lưng anh, thò vào trong quần anh. Dây thắt lưng anh không tính là lỏng, may mà bàn tay cô đủ mềm, theo đường nhân ngư sờ xuống, chỉ cảm thấy làn da nóng bỏng đến dọa người.
Cô giống như đắc ý, còn liếc nhìn Tưởng Tĩnh Thành.
Người đàn ông cũng không tức giận, hừ một tiếng, đưa tay bắt lấy tay cô, thuận thế cởi dây nịt ở eo anh ra, đưa tay cô đi vào sâu hơn.
"Sao không tiếp tục?" Thấy Ngôn Dụ tránh về sau, anh chế giễu hỏi.
Giờ đây cô gái này lá gan thật sự không nhỏ, còn dám trêu chọc anh. Chỉ đáng tiếc người cô gặp là Tưởng Tĩnh Thành, từ nhỏ đã có thể ăn chắc cô.
Lúc cô bị đè trên giường, quần áo còn mặc ngay ngắn, chỉ có chiếc quần lót mỏng manh, là bị kéo xuống.
Anh cúi người hôn cô, cơ thể hai người dán rất chặt, chỗ đó dựng đứng vừa cứng vừa nóng, cô sớm đã cảm giác được.
Trận hoan ái này đến quá nhanh, lúc Ngôn Dụ được anh hôn, cái gì cũng còn chưa kịp, thì đã cảm thấy phần eo anh hướng lên trên, chỗ đó đã chống ở kia. Cô không nhịn được đưa tay ôm eo anh, nhưng cánh tay từ từ ôm anh, anh đã nặng nề đẩy vào.
Giây phút này, ánh đèn rực rỡ, ngay cả tiếng côn trùng nấp trong cỏ, cũng bắt đầu vang vọng.
Hoàng hôn đầu hạ, yên tĩnh là thế.
Xung quanh tối đen một mảnh, tiếng hít thở của anh, ở ngay cổ cô.
Tiếng hít thở sinh động lại chân thực, thậm chí ngay cả mùi mô hôi tỏa ra từ trên người anh, cũng làm cho cô thích đến thế. Lúc ở NewYork, khi đi trên đường, cô đã từng vô số lần trông đợi rồi lại thất vọng nhìn đoàn người trên phố.
Trong đoàn người bước đi vội vã đó, lại không có người mà cô yêu.
Chuyện cô từng cầu khẩn vô số lần, giờ đây rốt cuộc đã thành thật.
Cô ôm anh, cơ thể lắc lư, mềm mại lại bất lực kêu: "Tưởng Tĩnh Thành."
"Uhm," anh hơi ngẩng đầu lên, cơ thể trần trụi lại rắn chắc chống ở phía trên cô, cứ thế rũ mắt nhìn cô, cho dù trong phòng tối đen, nhưng ánh sáng nóng bỏng trong mắt anh, vẫn có thể thấy rõ.
Cô rất ít khi gọi tên anh.
Trang trọng lại trân quý thế này.
Cho đến khi anh cúi người hôn cô: "Anh ở đây."
"Tưởng Tĩnh Thành," cô lại kêu lần nữa.
Luật động của người đàn ông không dừng lại, ngay cả tiếng thở gấp cũng rõ ràng, anh lại đáp một tiếng.
"Anh ở đây."
Nụ hôn của anh rơi trên trán cô, thấp giọng nỉ non: "Đừng sợ, anh vẫn luôn ở đây."
**
Một hồi hoan ái, gần như đã rút cạn tất cả sức lực của Ngôn Dụ. Lúc cô nằm trên giường, hai chân cũng hơi run run, là kiểu run không tự giác.
Tưởng Tĩnh Thành đã xuống giường mặc quần vào, thấy cô còn quấn chăn nằm đó, thì đi đến hôn cô một cái.
Anh cười xấu xa nói: "Lúc đánh người nhìn rất mạnh mẽ, sao bây giờ lại yếu ớt như này."
Cô trừng anh, được tiện nghi còn khoe mẽ phải không.
"Nằm nghỉ tí rồi dậy tắm rửa, anh đi làm cơm cho em," anh đưa tay vỗ vỗ gò má cô, rồi đi ra ngoài.
Đến khi Ngôn Dụ tắm rửa xong đi ra, thì nhìn thấy người đàn ông trong bếp, ngậm điếu thuốc, đang đợi nước sôi. Cô đi qua, hỏi: "Anh định nấu gì cho em?"
"Trong nhà em không có đồ gì cả," anh cau mày.
Ngôn Dụ cũng thường ăn cơm bên ngoài, rất ít khi nấu ở nhà. Kết quả, Tưởng Tĩnh Thành vừa nói chuyện, giống như mới nhớ đến hỏi: "Lúc nãy em nói trở về nấu cơm cho anh? Là định nấu thế nào."
Ngôn Dụ: "......"
Sững sờ hồi lâu, cô khẽ nói: "Không phải anh đã ăn em rồi à."
Người đàn ông đang hút thuốc, định khom người búng tàn thuốc, xoay đầu nhìn cô, ánh mắt kia rất nguy hiểm.
Chân Ngôn Dụ bây giờ còn mềm nhũn, giật mình lùi về sau hai bước.
Lúc này Tưởng Tĩnh Thành mới cười ha ha.
Nước trong nồi, chưa đầy một lúc đã sôi, Tưởng Tĩnh Thành đem mì tìm trong tủ lạnh ra. Lúc anh bóc vỏ bao, Ngôn Dụ dựa trên bồn rửa chén, đột nhiên hỏi: "Anh nói anh thích, vì sao không đến tìm em?"
Hỏi xong câu này, trong bếp chợt yên lặng lại, chỉ còn tiếng nước sôi sùng sục.
Người đàn ông vừa bóc vỏ bao ra, sững sờ đứng đó, giây lát sau, anh mới thả mì vào nồi.
Anh cúi đầu nhìn nước sôi trong nồi, hơi nước nóng đến bức người.
"Muốn, sao không muốn đi tìm em cơ chứ. Nhưng anh nghĩ, chỉ cần anh giữ vững mảnh đất này, thì có một ngày em sẽ quay về."
Giọng anh rất nhẹ.
Nhưng anh vĩnh viễn sẽ không muốn nói cho Ngôn Dụ biết, trong máy tính của anh, cho đến bây giờ vẫn có một phần báo cáo chuyển ngành.
Bình luận facebook