Mấy vị lão giả đang ngồi xếp bằng ở trước thiên cung tự nhiên có thân phận cực kỳ cao, pháp lực vô cùng cao thâm, được xưng là Chí Cường Giả một phương, đều là những nhân vật thủ lịnh của mấy phương thế lực lớn.
Vào lúc này, một người đứng lên lớn tiếng nói, lập tức khiến cho thanh niên tóc xanh dừng lại, không dám ra tay nữa.
Thạch Hạo đứng nơi đó, bình thản nhìn ông ta, nói: "Không phải cháu gây sự, mà bọn họ quá khinh người."
Máu tươi vẫn còn vương trên mặt đất, tên thiếu niên kia bị chia năm xẻ bảy, máu ướt cả Thần Sơn, chuyện này khiến cho địa vị của nó phảng phất biến thành một vị Tiểu Ma Thần, nhiều năm qua có được mấy người dám đánh một trận như thế trên Thần Sơn này?
Không ít người chăm chú theo dõi nó, bởi vì sự mãnh mẽ vừa nãy của nó khiến cho bọn họ giật mình. Thần Sơn to lớn bống chốc trở nên yên tĩnh, mọi người đều đang chờ đợi, không biết những vị lão giả kia sẽ xử trí như thế nào.
"Ai mà chẳng có thời niên thiếu, chúng ta cũng đã từng ngông cuồng, thật là nhớ mà." Ông lão này cười ha ha, rất ư là hiền lành, cả người phát sáng, cũng không có trách tội ai nữa.
"Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, chỉ cần thêm mười năm trăm năm nữa, khi đó các ngươi quay đầu nhìn lại thì chút tranh chấp này cũng giống như là bọt sóng nhỏ, cũng chẳng đáng giá gì, bỏ qua cũng chẳng sao." Một ông lão khác cười nói, vẻ mặt vô cùng ôn hòa, cả người cũng giống như là một mặt trời nhỏ tỏa ra bảo huy.
Vốn ban đầu sẽ diễn ra một hồi chiến đấu thế nhưng cứ như thế bị hóa giải, trên đỉnh núi lại khôi phục sự an lành.
"Toàn bộ mọi việc đều đã chuẩn bị kỹ càng, cũng nên xuất phát thôi, những liên minh khác cũng đã xuất động cả rồi, chúng ta cũng không muốn rơi ở phía sau." Một ông lão khác nói.
"Lần này, chúng ta cũng đã có ước hẹn với một vài tộc khác rằng sẽ không ra tay, cho nên lần này đều phải dựa hết vào các ngươi vậy." Mấy vị lảo giả lên tiếng.
Thần sào Thái Cổ xuất hiện, bảo thuật Côn Bằng xuất thế, dấy lên phong vân cả thập phương. Nếu là đích thân những Chí Cường Giả này ra tay, trời mới biết được sẽ biến thành hình dáng gì.
Bọn họ có ước hẹn không được tiến hành quyết đấu, nếu không tổn thất sẽ rất nặng nề. Toàn bộ Hoang Vực khi đó sẽ không được an bình.
Hết thảy toàn bộ đều để cho những thế hệ nhỏ ra tay giải quyết, như vậy sẽ không tạo nên những tổn thất quá lớn được. Ai có cơ duyên to lớn, ai có thể đạt được bảo thuật Côn Bằng thì sẽ thuộc về người đó.
Trên thực tế, những lão giả này đều đã vượt qua Hóa Linh Cảnh, chịu phải sự hạn chế nên không cách nào ra vào hang ổ Côn Bằng, cho nên bọn họ mới từ bỏ tranh đầu và đều đặt hi vọng lên trên người của các tiểu bối của mình, đây mới chính là nguyên do chủ yếu.
Nếu như bọn họ có thể thuận lợi ra vào khu Hải Vực kia, không có e sợ gì thì đã hành động, bỏ mọi giá liều lĩnh đi tranh cướp, chiến đến long trời lở đất từ lâu rồi.
"Các ngươi phải tự lo lấy, lúc cần thiết thì cũng ta sẽ hiện thân để đảm bảo không một ai có thể quá hoại quy củ." Một lảo giả lên tiếng.
Tranh cướp, chắc chắn những nhân vật như những người này sẽ không tham dự. Bởi vì bọn họ không cách nào tiến vào được, thế nhưng muốn hoàn toàn thoát khỏi thần sào Thái Cổ thì rất khó nói.
Có lẽ sẽ có một tôn giả nào đó ra tay, giết sạch toàn bộ đám tiểu bối này. Vì để đạt được bảo thuật Côn Bằng, những chuyện tàn ác này đều có khả năng sẽ xảy ra.
Cuối cùng, bọn họ cũng xuất phát, chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, bọn họ bước lên một thông đạo năm màu, đây chính là con đường nối liền với trời cao ở trên ngọn Thần Sơn.
"Khu Hải Vực kia rất đặc biệt, từ xưa tới nay cũng không biết đã có bao nhiêu người chết ở trong đó rồi, không một ai biết nguyên nhân vì sao, những năm gần đây mới biết được duyên cớ là Côn Bằng, các ngươi nhất định phải cẩn thận."
Trước khi rời đi, mấy vị lão giả tiến hành dặn dò lần cuối cùng.
Vào thời khắc cuối cùng, tổ phụ của thiếu nữ áo tím xuất hiện, ông ta chính là tôn giả chủ yếu để mở ra thông đạo năm màu lần này, xem ra vô cùng uy nghiêm.
Sau khi bước vào thông đạo thì Thạch Hạo hướng về phía ông ta chào hỏi, khiến cho vị tôn giả này toàn thân cứng đờ, sắc mặt biến thành đem xì, bàn tay run lên, thông đạo năm màu lập tực run lên khiến cho rất nhiều người sắc mặt tái nhợt.
"Ha ha..." Có một ông lão cười trộm.
Đây chính là người hộ sơn của bộ tộc, được xưng là Chí Cường Giả một phương, sau khi tiến vào Hư Thần Giới thì bị Hùng Hài Tử đánh cho nhừ tử, mấy ông lão cùng quen biết với ông ta, mỗi một lần nhớ tới chuyện này thì đều bật cười.
Lão giả của Thiên Thần Sơn, cũng chính là tổ phụ của thiếu nữ áo tím, ông ta vô cùng tức giận, rất muốn một tát đánh văng tên Hùng Hài Tử này, dám vô lễ với ông ta, quả thật là nghịch thiên mà, thế nhưng cuối cùng ông ta cũng áp chế lại cơn giận trong lòng.
"Hùng Hài Tử!" Cuối cùng, ông ta chỉ thét lên được ba chữ như thế, thổi một phát, cuồng phong gào thét, mây khói che trời, trực tiếp thổi bay Thạch Hạo vào sâu trong thông đạo.
"Ồ, còn chưa ôn lại chuyện cũ mà, vừa mới gặp mặt, cháu chỉ muốn thỉnh giáo tiền bối thôi mà." Thanh âm non nớt truyền tới, bàn tay của ông lão lại run lên, thông đạo năm màu lại kịch liệt rung động.
Rốt cuộc, đại quân cũng đã rời đi, có thần bộc, thần vệ, những người trẻ thuộc thuộc Hóa Linh Cảnh, đạm người này cũng không hề ít, tổng cộng cũng phải tới sáu bảy trăm người.
Giống như đi dạo trong ngân hà, giẫm lên thông đạo, mọi người nhằm hướng phương xa, thời gian phảng phất như trôi qua thật nhanh, lại giống như vô cùng hỗn loạn, hào quang sáng rực.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, phía trước xuất hiện ánh sáng mặt trời, mang theo mùi vị ẩm ước tanh tưởi phả vào mặt, bọn họ xuất hiện ngoài mấy trăm vạn dặm, đã rời xa Thần Sơn.
"Ồ, thật là bao la!" Hùng Hài Tử mở to cặp mắt, chân đạp trên nền cát mềm mại, chảm thấy vô cùng phấn chấn.
Đã quen thuộc với Đại Hoang, đâu đâu cũng là núi lớn, nghe quen những tiếng rít gào của hung thú, đột nhiên giờ lại xuất hiện ở một vùng biển mênh mông rộng lớn, đây là một loại xung kích, cặp mắt của Thạch Hạo liếc nhìn xung quanh, tất cả những thứ này đều rất mới mẻ đối với nó, nó chưa từng thấy qua bao giờ.
"Biển cả thật là mênh mông!" Thạch Hạo tự nhủ, nó từng thấy không ít hồ lớn, những gợn sóng lăn tăng, thế nhưng nếu so sánh với cảnh vật trước mắt thì ngay cả vũng nước nhỏ cũng chẳng đáng, đối với một đứa nhỏ quanh năm sinh sống trong rừng núi thì đây quả là một chấn động không hề nhỏ.
Trên bờ cát màu vàng, lần lượt xuất hiện từng đám người bước ra từ thông đạo năm màu, đối mặt với đại dương bao la như vậy, tất cả đều rất bình tĩnh.
"Đây chính là Bắc Hải, là cực Bắc của Hoang Vực." Một vị thần bộc lên tiếng.
Biển rộng mệnh mông, sóng dậy ầm ầm, một cơn sóng đánh tới, tiếng sóng biển lớn như sấm sét, trắng xóa một vùng, khiến cho lòng người khuấy động, cảm giác bản thân thật là bé nhỏ.
"Truyền thuyết chẳng lẽ là thật, bên trong biển chẳng lẽ còn có Long Cung, còn có Hải Thần?" Thạch Hạo khẽ nói.
"Im miệng, ở gần biển thế này đừng bao giờ nhắc tới những cấm kỵ như vừa nãy, nếu không sẽ rước lấy những mầm tai họa."
Một lão bộc đi bên cạnh thiếu nữ áo tím liền biến thành một con Hoàng Kim Thú, hàm răng nghiến chặt, thân thể như được đúc từ hoàng kim, tỏa ra những gợn sóng mạnh mẽ, vô cùng rực rỡ. Hiện nay ông ta liền trở thành cận vệ của Hùng Hài Tử, chủ yếu là sợ nó gây rồi, thế nhưng bất cứ lúc nào cũng đều trả lời những thắc mắc của Hùng Hài Tử.
Lúc này, mấy vị lão bộc cầm trong tay sách cổ, trải rộng ra, đặt trên bờ cát bắt đầu nghiên cứu, muốn xác định mục tiêu của Hải Vực.
"Chúng ta muốn vượt biển, khu Hải Vực này rất nguy hiểm, nếu như đi trên thông đạo năm màu chắc chắn toàn bộ chúng ta sẽ bị nổ tung trong hư không."
"Vùng biển này từ trước tới nay chưa bao giờ yên tĩnh cả, trong biển có rất nhiều sinh linh mạnh mẽ khủng khiếp, chư vị cần phải cẩn trọng một chút." Một lão bộc được ánh bạc che kín thân thể nhắc nhở.
Cuối cùng, trong lòng bàn tay của một thiếu niên phát sáng, đó chính là chiếc thuyền nhỏ được điêu khắc từ một hạt cây nào đó, rơi lên trên mặt biển, nguy nga lộng lãy, tỏa ra khí lành bảo phủ toàn thân chiếc thuyền.
"Đi, chúng ta bắt đầu vượt biển, đi tới khu Hải Vực kia."
Hiển nhiên, thiếu nữ áo tím, thiếu nữ tóc bạc, thanh niên tóc tím cùng với Thạch Hạo đều không ưu gì tên thanh niên tóc xanh kia mấy. Lần thám hiểm này bọn họ chính là chủ lực, tiến vào trong sào huyệt Côn Bằng, tất cả đều dựa vào sức chiến đấu của bọn họ.
Đến thời điểm đó, những lão bộ này đều tiến vào không được, đấy chính là thời điểm quyết chiến của các Hóa Linh.
Mọi người nhảy lên chiếc thuyền lớn kia. Nó giống như là một ngọn núi lớn đang di động, ầm ầm rung động, thuận gió vượt sóng, tiến về nơi xa của biển cả.
Đây chính là một chiếc bảo thuyền, tốc độ cực nhanh, cũng chẳng khác gì với phi hành cả, chỉ trong nháy mắt liền tiến xa mấy trăm dặm, sóng lớn ngập trời thế nhưng khó lòng mà lay được được con thuyền này.
Sau khi vượt xa ngàn dặm, đột nhiên thân tàu rung bần bật, hào quang chợp chờn, cả con thuyền lớn suýt chút nữa đã lật nhào.
"Chuyện gì thế?"
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Mọi người kinh hãi, chỉ thấy bên trong đại dương xuất hiện một chiếc vây cá màu bạc vô cùng khủng bố, vô cùng to lớn, nó đang đánh thẳng vào thân thuyền.
"Ầm!"
Sau một khắc, tia điện ngập trời, lôi đình mày bạc từ trong biển vọt lên, đánh thẳng vào thân thuyền khiến cho nó nổ tung, hồ quang ngang trời, vô cùng đáng sợ.
"A..."
Tiếng kêu thảm đồng loạt vang lên, có trất nhiều người bị hồ quang màu vạng bắn trúng, sau đó nổ tung.
"Súc sinh, ngươi dám!" Một lão bộc tức giận, ông ta rung rung tay rồi ném mạnh ra, một tấm da thú xuất hiện che kín cả bầu trời, bao phủ cả biển cả, phù văn dày đặc, lấp lánh thánh huy, ngăn trở những tia điện đang bắn tới kia.
Sau một khắc, một ông lão khác lại ra tay, lấy ra một tấm da thú khác, nhanh chóng biến lớn rồi trải rộng ra, như là một khối lục địa, nâng đỡ lấy những người khác.
Mấy trăm người đột nhiên bị tập kích, vậy mà lại tử thương hơn nửa, những người may mắn còn sống sót thì đều bị thương cả.
"Quá bất cẩn!" Một vị thần bộc tự trách, phi hành trên không trung, pháp khí mạnh mẽ sẽ tiêu hao rất nhiều, bởi vì muốn giảm đi ít sức lực nên mới dùng thuyền vượt biển, không nghĩ rằng mới đi hơn ngàn dặm thì liền gặp phải tập kích.
"Ngươi là loại sinh linh nào, vì sao lại công kích chúng ta?" Phía dưới, một thần phó đang tranh đấu cùng với quái ngư màu bạc kia.
Toàn thân của nó trắng bạc, giống như là cá lớn, thế nhưng lại không có vảy, trên đầu lại mọc ra một đôi sừng trâu, toàn bộ thân thể cứ như là ngọn núi nhỏ phóng ra những tia điện khiến cho vị thần phó kia tranh đấu rất vất vả.
"Ta căm hận đám sinh vật lục địa các ngươi, mấy đứa con của ta đều bị sinh vật như các ngươi giết chết mấy ngày trước." Con quái ngư màu bạc lớn tiếng quát.
"Ầm!"
Lôi đình bùng phát, giống như là một vùng biển mênh mông, khắp nơi trở thành một màu trắng xóa, thân thể lão thần bộc run lẩy bẩy, cả người cháy xén, suýt chút nữa đã gặp nạn, cố gắng lắm mới vọt ra được.
"Sinh linh trong biển quả nhiên mạnh mẽ!" Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, lúc này mới đi được bao xa mà đã gặp phải con quái ngư đáng sợ như vậy, chặn đường phía trước không biết sẽ gặp những nguy hiểm cỡ nào đây?
"Không liên quan gì đến chúng ta cả, oan có đầu nợ có chủ, ngươi hãy đi giết những tên hung thủ thật sự đi, vì sao lại tập kích chúng ta."
Một vị thần bộc khác ra tay, đồng thời trấn áp xuống dưới.
Trong lúc nhất thời phù văn rực rỡ, niêm phả cả biển khơi, con quái ngư kia rít gào, giãy giụa kịch liệt, cuối cùng vọt mạnh lên, lộ ra thân thể trắng bạc của mình, phóng thích ra những tia điện bất hủ.
"Ầm!"
Một đòn cuối cùng, khắp người nó đầy máu tươi, suýt chút nữa thì bị cắt thành hai đoạn rồi rơi vào trong biển cả, vẫy đuôi một cái chui thẳng xuống biển sâu, cứ thế mà biến mất không thấy tăm hơi.
"Đám sinh linh kia, tất cả các ngươi đều phải chết!" Đây chính là tiếng gầm thét trước khi nó biến mất, tràn đầy phẫn nộ.
"Xem ra dọc theo đường đi chắc chắn sẽ không yên tĩnh nữa rồi, đây cũng chỉ là bắt đầu mà thôi." Những tên thần phó mạnh mẽ khác than thở.
"Lên không, chỉ cần lên trên không thì sẽ không dính dáng gì tới đám sinh linh dưới biển cả nữa."
Cuối cùng, còn lại hơn ba trăm tên sinh linh đang đứng trên tấm da thú như ngọn núi lớn đang phi hành trên không trung kia, phù văn khuếch tán, chiếu sáng khắp nơi.
Sau khi thâm nhập hơn vạn dặm thì một mảnh ánh sáng xanh dày đặc bay tới, nhằm thẳng về phía da thú, khoảng cách còn rất xa nhưng đã xuất hiện vô tận ký hiệu mày xanh lam óng ánh, cứ như là mưa sao băng không ngừng xung kích tới.
"Là Hải Ma!"
Đó chính là một đám sinh vật thân người, đuôi rồng, cánh chim, toàn thân là màu lam, hình dáng vô cùng quái dị, mặt có hình dạng con người thế nhưng lại mọc ra răng nanh lộ cả ra ngoài, trông cực kỳ dữ tợn.
Những sinh linh này chính là bay từ trong biển lên, tất cả đều há miệng, phù văn màu xanh lam tỏa ra, số lượng những con Hải Ma này phải tới hàng ngàn con, phù văn đồng loạt tiến tới trước.
"Đáng chết, sinh vật này chính là loại khó dây dưa nhất, chúng ta không oán không cừu gì với chúng, tại sao lại bị tập kích chứ?"
Thần bộc ra tay, phù văn đan dệt, ngăn cản lại những làn mưa màu xanh lam đang hướng tới kia, ầm ầm rung động, toàn bộ bị đánh tan.
Nhưng mà, biển rộng sôi trào, có rất nhiều bóng xanh vọt lên, phải tới mấy vạn Hải Ma xuất hiện, khuấy lên những làn sóng ngập trời, khiến cho cả vùng biển trở nên sôi trào.
"Ta biết bọn chúng rất khó dây dưa mà, một khi công kích thì chúng sẽ kết bè kết lũ lại với nhau, ít nhất cũng phải mấy vạn con, thời điểm ghê gớm nhất cũng phải tới hơn trăm vạn con Hải Ma!"
Những vị thần bộc mạnh mẽ đều lo lắng, tình thế không thể lạc quan nổi nữa, đừng nói hơn trăm vạn, nếu như xuất hiện hơn mười vạn thì đủ để mai táng bọn họ ở đây rồi.
Trên biển xuất hiện từng mảng ánh sáng xanh lam, những ký hiệu thần bí lấp lánh, sau đó sát khí ngập trời, đó chính là một tòa đại trận dưới đáy biển, có thể giết chết những người trên không.
"Hải Ma tôn giả có lệnh, phong cấm vùng biển này, kẻ tự tiện xong vào giết không tha!"
"Đột phá vòng vây, đi mau!"
Một vị thần bộc lấy ra một chiếc sứng thú, thổi lên ù ù, thanh âm như là sấm sét, những phù văn màu xanh lập tức nổ nát, da thú phát sáng giống như là đang thiêu đốt vậy, nhanh chóng phi hành bỏ chạy.
Hiển nhiên, chiếc sừng thú này đáng sợ vô cùng, thanh âm của nó giống như là tiếng gầm thét của Thần Linh, xuyên thủng hết thảy phong ba, phá tan phù văn màu xanh, mở tra một con đường để chạy trốn.
Đó chính là cổ bảo Thần Sơn, chính là vật dùng để ứng phó những nguy cơ như thế này.
Chạy đi rất xa thì mọi người mới bình tĩnh trở lại, cảm thấy trnog vùng biển này tràn đầy nguy hiểm, đến cùng đã xảy ra biến cố gì rồi?
"Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, những người đến trước không biết đã trêu chọc đến đại họa gì không biết, sao ta lại cảm thấy vùng biển này tràn đầy sát cơ vậy, không phải đã kinh động đến Long Cung, hoặc là một vị Hải Thần nào đó đấy chứ?"
Trong lòng bọn họ rất bất an, thế nhưng vẫn nhắm thẳng về hướng cần tới.
Sau hai canh giờ, bọn họ tiến vào sâu trong biển rộng.
Bống nhiên, nước biển bạo động, truyền đến những tiếng vang của vó ngựa, vô cùng kinh tâm động phách, giống như là thiên quân vạn mã đang lao thật nhanh tới, lưỡi mác phách thiên, khí sát phạt chấn động cả vùng biển.
"Đó là..."
Mọi người giật mình, một con ngựa lớn màu đen đang phóng nhanh trên mặt biển, giống như không phải đạp trên mặt biển mênh mông mà là mặt đất vô tận vậy, tiếng vó ngựa điếc tai, hết thảy đều phát sinh từ nó.
Ở trên lưng, có một sinh linh hình người không đầu, một thân giáp trụ màu đen, vô cùng khủng bố, trong tay cầm một thanh chiến mâu vàng óng, chỉ thẳng trời cao, đánh thẳng về bọn họ.
"Chuyện gì đã xảy ra, chúng ta gặp phải sinh vật gì đây?" Tất cả mọi người kinh hãi.
Vùng biển này cũng quá quỷ quái mà, sao cứ trái một nhóm phải một nhóm cường giả chạy tới công kích thế này, vô cùng quái lạ, đặc biệt là cường giả không đầu này, lại càng kỳ lạ hơn.
Một vị thần bộc xuất thủ, ầm một tiếng, trực tiếp bị thanh chiến mâu chấn cho miệng phun đầy máu tươi, bay ngược trở lại.
"Không được, đây chính là Thánh Giả đã chết chết từ Thượng Cổ ở trên vùng biển này, mặc dù sức mạnh chỉ còn sót lại thế nhưng chúng ta cũng không thể nào chống lại được!"
"Mau mau xin tôn giả đại nhân giáng lâm, che chở chúng ta!"
Bọn họ kinh ngạc đến ngây người, đây vẫn là chưa tiến vào hang ổ của Côn Bằng mà lại gặp phảu nguy cơ sống còn như thế này, quái lạ và đáng sợ.
"Hả, không đúng, nơi đây đã phong ấn toàn bộ, lẽ nào chúng ta đã tới Ma Hải sao? Không cách nào triệu hoán tôn giả đại nhân giáng lâm được, hoặc cũng có thể nói chúng ta đã tiếp cận cổ sảo Côn Bằng?"
"Xoẹt!"
Chiến mâu màu vàng vụt tới, cắt rời cả bầu trời, nguyên tấm da thú bị cắt thành hai nửa, trong đó một nửa tấm bị cắt thành bốn mảnh, một đám người kêu thảm thiết, thân thể nổ tung.
Thạch Hạo liếc nhìn toàn bộ việc xảy ra, trong lòng chấn động, cường giả trong biển cả thật là nhiều mà, không ngờ còn nguy hiểm hơn cả Đại Hoang?
Bình luận facebook