• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thế giới tặng em cho anh (4 Viewers)

  • Chương 57

10 tháng qua rất nhanh. Tuần lễ thời trang Paris là vào tháng 3 năm sau, Tân Vãn Thành đã gặp rất nhiều người, rất nhiều chương trình của các thương hiệu thời trang ngay ở studio của giáo viên, phải nói là cảm giác hết sức vi diệu.

Tháng 10 năm ngoái, cô còn là một sinh viên chụp ảnh các người mẫu trên đường phố của Tuần lễ thời trang, tháng 3 năm nay, cô cũng đã thành khách mời của thương hiệu, điều này phải cảm ơn giáo viên của cô, thầy Paolo Roversi.

Thầy Paolo Roversi là giảng viên thỉnh giảng của Học viện Spéos. Vị nhiếp ảnh gia này được gọi là Raphael trong ngành nhiếp ảnh, ông chỉ hướng dẫn 5 sinh viên có thành tích tốt nhất trong học kỳ đầu tiên, Tân Vãn Thành là người đứng thứ 3 trong học kỳ đầu, may mắn được tuyển vào, được Paolo Roversi cho vào nhóm nghiên cứu được ông trực tiếp hướng dẫn.

Sau thời gian học, họ đến studio của Paolo Roversi thực tập, vòng giao tiếp lập tức thay đổi khác biệt. Tuần lễ thời trang Paris lần này, các đại gia trong giới thời trang trong nước cơ bản đều tập trung ở Paris. Paolo Roversi nhận lời mời chụp ảnh bìa cho tạp chí thời trang Trung Quốc, người mẫu là ảnh đế Trung Quốc và siêu mẫu. Đội ngũ tạo mẫu là đơn vị mà năm kia Tân Vãn Thành đã từng hợp tác tại Trung Quốc, Emma. Siêu mẫu và ekip nước ngoài giao tiếp không thành vấn đề, nhưng ảnh đế thì chỉ biết tiếng Trung, Tân Vãn Thành ở studio tạm thời thành người phiên dịch.

Chụp được một nửa, Emma mới nhận ra Tân Vãn Thành vui vẻ chào hỏi cô, hỏi cô có phải là trợ lý của Diệp không…

Tân Vãn Thành nghe tên người đó, trong một giây chợt ngẩn người, rồi mỉm cười dùng tiếng Pháp chào hỏi Emma. Trong mắt người nước ngoài, người Châu Á dường như có một vẻ ngoài như nhau, hơn nữa Tân Vãn Thành năm kia vẫn là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mộc mạc không trang điểm, bây giờ là tóc ngắn ngang vai, mang giày cao gót, hút thuốc lá, sử dụng tiếng Pháp thành thạo, chuyển đổi Tiếng Trung với tiếng Pháp nhuần nhuyễn, Emma thoạt đầu không nhận ra cô cũng không có gì lạ.

Tân Vãn Thành mới từ một chương trình của nhãn hàng thời trang thiết kế về, quần áo cô mặc là để đi xem chương trình. Cô với hai bạn học ở Spéos đã nhận được công việc chụp ảnh Lookbook* nên tham gia triển lãm của nhãn hiệu thì dĩ nhiên muốn ăn mặc chỉnh tề một chút.

Emma nói tiếng Pháp của cô tiến bộ rất nhiều, Tân Vãn Thành nhớ năm đó ở Thượng Hải, tiếng Anh mình còn lúng búng, tiếng Pháp một chữ không xong, cũng khó trách bây giờ Emma nói chuyện đều tự động nói chậm lại, sợ cô nghe không rõ.

Nhưng Emma nhanh chóng khôi phục lại ngữ điệu bình thường, chắc cô cũng nhận ra tiếng Pháp của Tân Vãn Thành không tệ.

Tân Vãn Thành nói với cô ấy, tháng 7 năm nay mình tốt nghiệp Spéos, Emma thuận miệng hỏi cô, tốt nghiệp xong có định ở lại Pháp không.

Mãi tới đó, Tân Vãn Thành mới hơi ngập ngừng.

Cô cũng không biết bản thân mình có muốn ở lại hay không, chưa quyết định đi hay ở.

Từ tháng 9 năm ngoái đến giờ, cô đã bắt đầu quen với sinh hoạt nơi này, cô cũng bước đầu lập được những mối quan hệ ở Paris, trong lúc đó, tài khoản Instagram của cô cũng nổi hơn— Đó không chỉ vì nhu cầu công việc mà còn là chương trình thực tiễn của trường. Số lượng follow trên Ins của cô hơn mười vạn, còn số lượng theo dõi trên weibo còn chưa tới một vạn…

Emma thấy cô không trả lời, tưởng cô không nghe thấy nên cười đổi đề tài, nói sáng nay ở buổi trình diễn của Chanel gặp ông chủ cũ của cô.

Tân Vãn Thành ngạc nhiên sững người một chút mới nhận ra Emma nói chủ cũ của mình là ai.

Buổi trình diễn của Chanel hôm nay với giờ trình diễn của nhãn hàng thời trang thiết kế mà cô tham dự, thời gian cách nhau chỉ 1 tiếng. Thật ra cô có thư mời của Chanel, nhưng cô nghĩ có đi cũng chỉ là ăn theo, ngồi cũng chỉ ngồi hai hàng cuối cùng, so với nhãn hiệu thời trang thiết kế mà cô hợp tác thì dĩ nhiên là người hợp tác quan trọng hơn. Vì vậy mà cô bỏ qua buổi trình diễn của Chanel.

Đại khái có mội số việc chính là vận mệnh an bài, wechat đồng nghiệp cũ ở In studio cô đều còn lưu, biết người nào đó 10 tháng nay đã đi Paris 3 lần, thế nhưng cô chưa lần nào gặp anh, cũng không phải cố ý tránh mặt mà là không hề gặp nhau.

Thật ra như vậy cũng tốt, cố nhân gặp mặt không thể không ngại ngùng, thà là không gặp.

Cô lại nhanh chóng gặp một cố nhân khác—

Chụp ảnh xong, Khương Nam tới.

Tân Vãn Thành 10 tháng nay chưa gặp Khương Nam, hình như cô ấy chẳng thay đổi gì, chỉ thay người thư ký mới, không còn là chị thư ký lúc trước nữa.

Lúc Tân Vãn Thành biết Thời thượng Phong hành mời thầy mình chụp ảnh bìa thì nhắn với chị thư ký, Tân Vãn Thành rất mong có thể gặp chị ấy ở Paris, chị ấy lại nói, chị đã thay đổi công việc.

Khương Nam và Hướng Duyên Khanh đang có vấn đề, nhân viên Thời thượng Phong Hành bị biến động rất lớn. Tạp chí Thời thượng Phong Hành phụ thuộc vào tập đoàn Thời thượng Phong Hành, Hướng Duyên Khanh là đại cổ đông của tập đoàn, hiện giờ Khương Nam tận dụng khả năng của mình đưa các thân tín đi các vị trí quản lý, chuẩn bị cho việc phân chia quyền lực.

Mới đầu nghe tin Khương Nam và Hướng Duyên Khanh đang ầm ĩ không còn ở với nhau nữa, Tân Vãn Thành hết sức kinh ngạc, hai người không phải là vợ chồng ân ái sao, tại sao nói chia tay là chia ngay?

Chị thư ký chắc biết nội tình nhưng chỉ lấy một câu “Một lời khó nói hết” để khái quát lại. Cuối cùng còn cảm thán, đây là chỗ tốt của người trưởng thành, phân chia tài sản là có thể chia xa, không cần có con cái xen vào vấn đề.

Lần này gặp lại Khương Nam, Tân Vãn Thành không tìm được một chút vẻ sa sút trên mặt cô ấy, vẫn chuyện trò vui vẻ với Paolo Roversi. Tân Vãn Thành ngẫm lại, cũng phải, nói không chừng là Khương Nam đá Hướng Duyên Khanh, cũng đâu phải không có khả năng đó chứ…

Emma còn tưởng Khương Nam không nhớ Tân Vãn Thành, giới thiệu Tân Vãn Thành là trợ lý cũ của ông Diệp. Vẻ ngoài Tân Vãn Thành vẫn tươi cười không đổi, nhưng thật sự không ngờ từ Emma lại nghe thấy tên người kia, huống hồ… Cô là cô, cái danh trợ lý cũ này có thể chọn lựa được, vì vậy cố ý cắt ngang Emma, chào hỏi Khương Nam: “Tổng biên tập Khương, đã lâu không gặp.”

Khương Nam vẫn như cũ, mỉm cười khách sáo xa cách, đáp lại: “Đã lâu không gặp. Cô chắc còn vài tháng nữa là tốt nghiệp rồi nhỉ.”

“Dạ phải. Hy vọng sau này có cơ hội chụp ảnh cho Thời thượng Phong Hành.”

Emma nghe không biết hai người nói gì, nhưng thấy rõ hai người có vẻ quen biết thì kinh ngạc nhướng mày— rốt cuộc Tân Vãn Thành không cần nghe lại câu trợ lý cũ của ai đó nữa.



Trong Tuần lễ thời trang Paris diễn ra, mỗi đêm đều có đủ loại hoạt động. Tân Vãn Thành có không ít thư mời nhưng đêm nay, Tân Vãn Thành không đi đâu, cùng thầy mình chụp ảnh xong thì trở về chỗ trọ. Cô còn bài tập phim phóng sự muốn thực hiện cho xong.

Mỗi tuần trong trường có 3 giờ học phóng viên ảnh, tín chỉ cũng quan trọng như chụp ảnh thương mại và chụp ảnh chuyển động. Học viện Spéos có quyền truy cập vào thư viện ảnh của Reuters, đợt trước Paris có sự kiện xung đột với dân tị nạn, phim phóng sự của Tân Vãn Thành dự kiến sẽ đưa tin việc này, tiếc là gặp đúng đợt Tuần lễ thời trang, cô bận rộn cả ngày nên chưa có thời gian sửa sang lại các tư liệu.

Dĩ nhiên đêm nay Tân Vãn Thành ngoài việc làm bài tập còn có một việc quan trọng khác – cô tới gặp bạn cũ.

Hướng Diễn cũng tới Paris.

Tháng trước Hướng Diễn đã nhắn tin cậu sắp tới Paris công tác, bảo Tân Vãn Thành chuẩn bị tiếp đón cho long trọng. Tân Vãn Thành nghĩ có lẽ cậu làm việc ở Thời thượng Phong Hành không tệ nên đi công tác Paris cũng có phần cậu. Thế mà cậu ta còn bận rộn hơn cả cô, hai người đã hẹn 9 giờ tối gặp nhau uống vài ly, kết quả Tân Vãn Thành sửa hình xong, vừa vặn 9 giờ, nhắn wechat cho Hướng Diễn, Hướng Diễn vẫn còn bận nên bảo cô chờ thêm 1 tiếng nữa.

Tân Vãn Thành nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ. Khách sạn Hướng Diễn ở quận 8 (quận Élysée), cách đó không xa, Paris thật ra rất nhỏ, nhỏ hơn Bắc Kinh rất nhiều, nhưng cô ở quận 11, thời gian này trị an không tốt lắm, tháng trước cô mới bị móc túi.

Tân Vãn Thành nhắn: “Muộn quá tôi không ra đi ra ngoài nữa.”

Hướng Diễn không trả lời.

Tân Vãn Thành đã chuẩn bị tháo trang sức xuống, Hướng Diễn nhắn wechat kêu cô xuống lầu.

“Tôi giúp cô gọi xe rồi, thế nào, phục vụ chu đáo chứ?” Hướng Diễn nhắn lại vậy.

Hướng Diễn muốn cô đến khách sạn chờ cậu, khi cậu xong việc thì đi uống vài ly. Khách sạn Hướng Diễn ở, Khương Nam cũng ở đó, Tân Vãn Thành hơi do dự, cuối cùng không chịu nổi Hướng Diễn cứ khen cái quán bar bên cạnh pha chế rượu ngon thế nọ thế kia suốt, tự động viên mình chắc sẽ không gặp Khương Nam đâu, đêm nay Khương Nam có party – chiều nay ở studio Tân Vãn Thành có nghe loáng thoáng.

Party với người Pháp cơ bản là không thể kết thúc trước 0 giờ, Tân Vãn Thành cũng yên tâm xuống lầu, lên xe.

Lần này Diêm Giai cũng muốn tới Paris, tiếc là cuối cùng không thương lượng được với nhà tài trợ, kế hoạch đi Paris coi như xong. Tết vừa rồi Tân Vãn Thành cũng không về nhà, việc trong việc ngoài rất bận, cho nên có thể gặp được đồng hương Hướng Diễn cô rất vui.

Nhưng cô tới khách sạn, nhắn wechat Hướng Diễn, Hướng Diễn vẫn còn bận, lại bảo cô chờ thêm 15 phút.

Tân Vãn Thành vừa định nổi giận, Hướng Diễn lại nhắn tiếp: Hay là cô lên lầu chờ tôi? Tôi nói bạn gái mình tới thì đồng nghiệp chắc chắn sẽ thả tôi đi thôi.

Tân Vãn Thành nhắn lại một chữ “Biến”: Tôi tìm chỗ ngồi hút điếu thuốc, hút xong mà cậu còn không xuống thì khỏi thấy tôi nữa đi.

Hướng Diễn nghe vậy thì vội vàng nhắn tin nhắn thoại qua, “Đừng mà! Tôi đi thật xa tới đây thăm cô…”, rồi lại trở giọng nghiêm túc, “Không đúng, cô học hút thuốc khi nào vậy?”

Tân Vãn Thành không đáp lại, cất di động, hỏi đường nhân viên phục vụ phòng hút thuốc ở đâu.

Việc học của cô bận rộn, áp lực quá lớn, bạn học nam nữ gì cơ bản cũng hút thuốc, có đôi khi cô cũng hút một điếu để giảm stress.

Gian hút thuốc có vài người ngồi, hành lang quầy rượu ở sát vách, uống hơi say thì ra đây hút thuốc. Tân Vãn Thành đi vào góc ngồi xuống, có cảm giác hơi buồn bã.

Cô đã làm việc liên tục 18 tiếng, đêm nay vất vả mới có thể thả lỏng một chút, Hướng Diễn bảo cô chờ ở đây không biết đến bao giờ.

Cô hút thuốc Davidoff, khói mảnh, hương vị không quá nồng, bật lửa lên, vị bạc hà nồng đậm giúp cô tỉnh táo.

Cô nhìn những người xa lạ đang phà khói trước mặt mình, ngậm thuốc bên miệng, lấy tay sờ túi tìm di động. Cô chụp người đối diện ngay khoảnh khắc khói thuốc bao phủ hết gương mặt người đó, khoảnh khắc hết sức cô độc.

Sau khi chỉnh lại ảnh, Tân Vãn Thành đăng ảnh chụp lên Ins của mình.

Tốc độ mạng trong gian hút thuốc hơi chậm, ảnh chưa tải lên hết, cánh cửa phía sau cô bị đẩy ra, có người đi tới.

Tân Vãn Thành chỉ lo nhìn tiến độ tải ảnh, không quay đầu lại. Ảnh load đến 40% thì đứng yên, lúc này lại có tiếng điện thoại ai bắt đầu vang lên, tín hiệu của cô kém vậy mà tín hiệu di động của người khác lại tốt thế chứ? Tân Vãn Thành im lặng trề môi, tiếng điện thoại ngưng, có giọng nói hơi khàn cất lên: “Alo?”

Người Trung Quốc?

Tân Vãn Thành đang định quay đầu lại—

“Đúng vậy, thứ hai tuần sau về.” Người đó lại nói.

Đầu Tân Vãn Thành đang quay lại được một nửa chợt cứng đờ.

Cuối cùng không thể động đậy.

Ngay khi Tân Vãn Thành đang căng thẳng, giọng Diệp Nam Bình lại vang lên: “Biết rồi.”

Giọng anh nghe như bị cảm, nhưng Tân Vãn Thành vẫn nghe rõ câu tiếp theo của anh: “Con gái tôi thế nào?”

“…”

“…”

Diệp Nam Bình lại nói: “Chăm sóc con bé cho tốt, về sẽ mang quà cho cậu.”

Nói xong thì cúp điện thoại.

Gian hút thuốc yên tĩnh trở lại.

Một lát sau, có người đứng dậy rời đi, tiếng bước chân, tiếng cửa mở, vang vang bên tai— không biết ai rời đi, Tân Vãn Thành từ đầu tới cuối ngồi quay lưng trong góc, mãi đến khi điếu thuốc cháy một đoạn dài rơi xuống mu bàn tay cô. Tân Vãn Thành chỉ cảm thấy mu bàn tay nóng rãy, bàn tay theo bàn năng vung đi, điện thoại cũng rơi theo, cô cũng đột nhiên hoàn hồn.

Tân Vãn Thành vội phẩy mạnh tay, thổi thổi lên mu bàn tay, cuối cùng không còn nóng nữa, cô mới khom người nhặt điện thoại lên.

Tiến độ tải ảnh từ 99% lên tới 100%, Tân Vãn Thành lại không để tâm tới nó nữa.

Con gái…

Đúng là tài, mười tháng…

Tân Vãn Thành nghĩ sao cũng cảm thấy không ổn, mở camera di động lần nữa thông qua đó nhìn về phía sau, phòng hút thuốc đã không còn bóng dáng Diệp Nam Bình.

Có thể người vừa mở cửa ra ngoài là anh.

Có thể người Trung Quốc nói chuyện khi nãy không phải là anh…

“…”

“…”

Diệp Nam Bình ra khỏi phòng hút thuốc, đi tới thang máy. Di động anh vang lên tiếng thông báo, anh lấy ra xem, là thông báo Ins nhắc người anh follow vừa có hoạt động.

Diệp Nam Bình click mở ra xem.

Instagram cá nhân của anh không có ảnh đại diện, cũng chưa từng có hình ảnh gì, danh sách người anh follow cũng chỉ có một người duy nhất.

Tài khoản anh follow kia một phút trước mới đăng một bức ảnh đen trắng.

Ảnh chụp người, khói thuốc vờn quanh che khuất gương mặt.

Ảnh chụp từ ý nghĩa đến kết cấu bố cục đều lộ ra vẻ tùy ý mà lại nghiêm túc. Tài khoản này anh chú ý đã lâu, từ bức ảnh đầu tiên cho tới hôm nay, có thể thấy rõ kỹ thuật luôn tiến bộ không ngừng.

Đặc biệt là những tác phẩm gần đây, khi xem anh chưa từng cau mày, nhưng bức ảnh hôm nay… Diệp Nam Bình chăm chú nhìn lại, đột nhiên mày nhíu chặt.

Không phải vì bức ảnh chụp không tốt, mà là bối cảnh bức ảnh có vẻ quen mắt.

Vừa lúc đó, thang máy tới, cắt ngang suy nghĩ Diệp Nam Bình. Diệp Nam Bình đưa tay lên bức ảnh, chân vẫn bước vào thang máy.

Cửa thang máy lặng lẽ đóng lại.

Khi cửa thang máy gần đóng kín, chợt một bàn tay vươn ra chặn cửa lại.

Giây tiếp theo, cửa thang máy mở ra, vẻ mặt Diệp Nam Bình căng thẳng đi ra.

Anh đã nhận rõ ràng bối cảnh bức ảnh đen trắng này, không để cửa thang máy khép lại lần nữa, anh đã bước nhanh về lại phòng hút thuốc.

*****

Vở kịch nhỏ về con gái.

Triệu Tử Từ: Có phải cuối tuần cậu về nước không?

Ba ba Diệp: Phải, thứ hai tuần sau về.

Triệu Tử Từ: Nhớ giúp tôi mua cái túi xách đó nhé. Dao Dao nhà tôi thích nó nhưng mà trong nước không có.

Ba ba Diệp: Biết rồi. Con gái tôi thế nào?

Triệu Tử Từ: Rất khỏe, mỗi ngày ăn hết thức ăn cho mèo của nó còn đi giành đồ ăn của mẹ nó nữa.

Ba ba Diệp: Chăm sóc nó cho tốt, về mang quà cho cậu.

Triệu Tử Từ: Cậu nói xem, trước kia thì sợ mèo như vậy, sao giờ tự nhiên thành nô lệ mèo vậy chứ?

Ba ba Diệp:… (Bụp, trực tiếp cắt ngang điện thoại.)

GHI CHÚ:

Lookbook là một bộ ảnh hoặc video thời trang được thiết kế dựa theo concept của sản phẩm, có màu sắc, bố cục sáng tạo – giúp truyền tải những giá trị đặc trưng của thương hiệu.

Lookbook thường được biết đến dưới dạng một quyển sách nhỏ in trên giấy in màu để quảng bá bộ sưu tập mới nhất. Bạn có thể tưởng tượng cuốn lookbook như một tập sách thời trang ngắn về một thương hiệu cụ thể. Ngày nay, dưới sự bùng nổ của nền tảng online, các doanh nghiệp thiết kế lookbook của mình trên những website, trang mạng xã hội hay các kênh thông tin. Họ có thể sử dụng tính năng như lướt, click để khách hàng dễ dàng xem từng trang ảnh, hoặc nghĩ ra những cách sáng tạo hơn để tăng trải nghiệm người tiêu dùng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom