Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Tiếng bước chân loạn xạ từ huyền quan tới sofa, áo khoác anh bị cô cởi ra rơi xuống ghế, anh ôm cô để trên lưng ghế sofa, lưng ghế sofa hơi cao, cô ngồi lên sẽ thuận tiện cho anh, chỉ cần cúi xuống là có thể hôn được cô.
Hai chân Tân Vãn Thành thuận thế kẹp trên eo anh, muốn cởi áo hoodie của anh. Anh không thể giữ được cô nữa, động tác cô lại mạnh nên suýt ngã ngửa ra sau, Diệp Nam Bình vội ôm giữ cô lại, giằng co vậy khiến áo khoác trên ghế sofa rơi xuống đất.
Đồ trong túi áo cũng rơi ra theo.
Một thẻ tín dụng, và một… cái Durex.
Đèn trong phòng sáng, hai món đồ này Tân Vãn Thành nhìn thấy rõ, sửng sốt ngước lên nhìn anh.
Anh cũng hơi sững người: “Eric đưa cho anh.”
Eric có thói quen mang thứ này bên người, việc này Tân Vãn Thành biết, nhưng… sao tự dưng Eric lại đưa cho anh?
Nhưng đó không phải là cái chính—
“Thẻ này…” không thể do Eric đưa cho anh chứ? Một góc thẻ ghi rõ “Ngân hàng Trung Quốc.”
Tân Vãn Thành cúi đầu xác nhận lại lần nữa, chính xác là thẻ do Ngân hàng Trung Quốc phát hành.
Còn chưa kịp ngẩng lên, mặt đã bị anh ôm lấy. Bốn mắt nhìn nhau, anh muốn cúi xuống hôn cô. Nhưng rồi anh dừng lại. Nhìn môi, nhìn vào mắt cô: “Anh nhớ em từng nói, đây là địa bàn của em, tất cả do em quyết định. Em có thể hôn anh, anh không được hôn em, cho nên bây giờ…”
Anh đã có thẻ tín dụng, không phải cùng đường phải dựa dẫm vào cô, cho nên, muốn tiếp tục hay kết thúc, anh giao quyền lựa chọn cho cô.
Tân Vãn Thành nghe hiểu ý ngoài lời của anh, tay cô còn giữ một góc áo hoodie của anh, muốn đẩy anh ra hay tiếp tục cởi quần áo anh, đều chỉ là một vấn đề cần suy ngẫm.
Cô trượt từ lưng ghế sofa xuống, tựa như cảm xúc đều đã nguội lạnh, Diệp Nam Bình buộc lòng phải lui về phía sau nửa bước, nhìn cô khom lưng nhặt thẻ tín dụng và bao Durex lên. Diệp Nam Bình chuẩn bị tinh thần cô sẽ ném Durex vào thùng rác, ném thẻ tín dụng cho anh, đuổi anh ra khỏi nhà—
Cô lại để thẻ tín dụng lên bàn máy tính, ném Durex lại cho anh. Diệp Nam Bình giơ tay bắt lấy, chợt nhíu mày cười.
“Không được cười.” Cô nói.
Được thôi, nếu trong nhà thì mọi chuyện đều do cô quyết định… Diệp Nam Bình thu nụ cười lại, chờ chỉ thị tiếp theo của cô.
Cô bước lên một bước, trở về trong ngực anh— “Tiếp tục.”
…
Cuối cùng kết thúc đã là hai giờ sáng, cô nằm một lúc mới bình ổn lại được nhịp thở, cuốn chăn quanh người, nằm một lát rồi sờ đầu giường tìm thuốc, rút một điếu ra ngậm trên miệng, tìm bật lửa, điếu thuốc đã bị anh giật lấy.
“Em học hút thuốc khi nào?” Xong việc còn bày đặt hút thuốc…
Diệp Nam Bình tiện tay ném điếu thuốc của cô vào thùng rác khi nãy ném cái Durex.
Sau khi buông thả quá mức, phải có thứ gì đó giúp cô tỉnh táo lại. Cô cũng không thể lấy thuốc trong thùng rác ra lại, mặc đại áo thun của anh xuống giường, định vào nhà tắm tắm rửa.
Diệp Nam Bình chuẩn bị đứng dậy, bị cô nhấc chân lên, dùng mũi chân ấn lên ngực anh: “Muốn tắm uyên ương… NO!”
Da cô cực kỳ trắng, mắt cá chân tinh tế gần ngay trước mắt, đầu ngón tay anh lần theo mắt cá chân cô đi lên, còn chưa tới được bắp chân thì cô đã hết sức vô tình mà rút chân lại đi.
Chờ khi cô từ nhà tắm ra, Diệp Nam Bình đã mặc lại quần, dựa trên đầu giường chờ cô. Chân thon dài, cơ bụng săn chắc, đúng là cực phẩm, ngủ cũng không thiệt thòi.
Tân Vãn Thành đúng là không hề hối hận. Nhưng mà—
Cô đi tới mép giường, anh vươn tay kéo cô muốn ôm ngủ, cô lên tiếng nhắc nhở. Chỉ chỉ anh, chỉ chỉ cửa— sofa mới là chỗ của anh.
Diệp Nam Bình nhìn tay cô càng khó hiểu: “Anh không thể ngủ ở đây?”
“Đương nhiên.”
“Anh cho là chúng ta…”
Tân Vãn Thành cắt ngang lời anh: “Không không không, ngủ một lần không có ý nghĩa hay đại diện cho bất kỳ điều gì.”
Diệp Nam Bình trăm triệu lần không nghĩ tới, tình cảm mãnh liệt vừa rồi lại kết thúc theo phương thức thế này, anh không có tâm trạng ngồi tựa giường nữa, ngồi thẳng lên hỏi cô: “Quan hệ chúng ta bây giờ gọi là gì?”
Cô hỏi lại anh: “Anh nói xem?”
Diệp Nam Bình nhíu mày nhìn cô một lúc lâu, rồi bật cười. Cô gái này muốn ngủ với anh, thì thật sự chỉ là… muốn ngủ với anh mà thôi?
“Vậy vừa rồi là gì? Phí thuê phòng?”
Tân Vãn Thành nghĩ ngợi: “Anh muốn giải thích như vậy cũng đúng.”
Tóm lại, chỉ cần anh hiểu ngủ một lần không có nghĩa cô chính là bạn gái anh là được.
Diệp Nam Bình đúng là muốn tính toán với cô: “Anh ở nhà em 4 ngày, vừa rồi chỉ có một lần, không đủ đúng chứ?”
Tân Vãn Thành vừa định nói đủ rồi, chân cô giờ còn hơi run rẩy đây, người đã bị anh túm lấy, trên người cô chỉ có một cái áo thun của anh, quá dễ dàng bị anh bắt được. Nháy mắt đã bị anh túm chặt cổ tay. Anh kéo tay cô ra, biết cô suy nghĩ thì còn chống đối mà thân thể đã sớm đầu hàng, anh rũ mắt nhìn vào mắt cô: “Rất vui được phục vụ ngài lần nữa…”
…
Đầu tháng 3 Tân Vãn Thành không nghĩ tới, tháng 3 này sẽ phóng túng thế này. Eric thấy quầng thâm mắt cô càng ngày càng đậm, không nói gì, chỉ im lặng đưa món quà, một hộp Durex gia đình 10 cái, đưa “món quà” đó cho cô ngay trong lớp học.
Tân Vãn Thành lớn chừng này chỉ biết đi học thì chuyền giấy cho nhau, không biết đi học còn có thể đưa cả cái này. Tân Vãn Thành trả quà về, nhắn whatsapp cho anh ta: Không cần.
Eric hỏi cô tại sao, kích cỡ Châu Âu không vừa?
Eric nói chuyện bậy rất thoải mái, nhưng chuyện mà Eric quan tâm này, Tân Vãn Thành thấy cần phải đính chính rõ ràng, trả lời: Kích cỡ rất phù hợp, nhưng số lượng có vấn đề.
Eric cảm thấy hạn hán lời, sa mạc lời, nghe câu trả lời của Tân Vãn Thành mà quay lại nhìn cô đầy hâm mộ.
Eric tưởng cô nói số lượng có vấn đề ý là 10 cái ít quá không đủ xài. Vì vậy Eric quay đầu lại nhìn cô suốt, bị giảng viên phát hiện, Tân Vãn Thành đành nhắn trên whatsapp: 10 cái nhiều quá, ngày mai anh ấy về nước rồi.
Eric nhận được tin nhắn thì không quay lại nhìn cô nữa.
Hết giờ, anh chạy tới hỏi: Ngày mai anh ấy về nước? Vậy em thì sao đây?
Cô? Dĩ nhiên là ở Paris tiếp tục hoàn tất việc học của mình.
Eric tiếc thay cho cô, hỏi: Vậy hai người chẳng phải là mới tốt đẹp lại phải chia tay?
Tân Vãn Thành muốn nói với Eric, nếu thật sự thích thì mấy vạn km không phải là vấn đề; nếu không thích thì ở cùng một chỗ đều là cưỡng ép. Nhưng thấy dịch qua nói quá phiền phức, lấy câu ngạn ngữ Pháp tổng kết: “J’ysuis, j’yreste.” (Tôi ở đây, tôi vẫn ở đây)
…
Diệp Nam Bình ở Paris đến cuối tháng 3, không chỉ là giấy thông hành tạm thời, bản chính hộ chiếu cũng đã làm lại xong, không còn lý do ở lại đây.
Tân Vãn Thành cũng không giữ anh lại. Anh phải đi hay ở, dường như không có quan hệ gì với cô. Tân Vãn Thành kết thúc lớp học về nhà, thấy anh đã thu dọn hành lý xong, không nói gì-
Cũng không hẳn là không nói gì, ít nhất cũng có nói: “Thuận buồm xuôi gió.”
Đêm nay anh cũng chưa đến phòng cô “nộp” tiền thuê phòng, cuối cùng ngày mai anh đã đi rồi, cũng không nợ tiền phòng cô.
Đêm nay Diệp Nam Bình ở trên sofa, buổi sáng khi Tân Vãn Thành dậy, anh đã kéo hành lý chuẩn bị đi.
Tân Vãn Thành trong bếp nướng hai miếng bánh mì, bảo anh để chìa khóa dự phòng trên tủ chỗ huyền quan là được.
Anh đáp: “Được.” Rồi đi tới trước mặt cô.
Tân Vãn Thành ngậm miếng bánh mì nướng quay lại nhìn anh.
“Không có goodbye kiss sao?” Anh đút tay vào túi nhìn cô.
“…” đi thì cũng đã đi rồi, còn muốn goodbye kiss? Ánh mắt Tân Vãn Thành lướt qua đầu vai anh, nhìn về đồng hồ treo tường, vì miệng còn ngậm bánh mì nên nói lúng búng nhưng ý đuổi khách rõ ràng: “Chuyến bay của anh mấy giờ? Đừng đến muộn đó.”
Anh không quay lại nhìn đồng hồ, không hề chớp mắt nhìn cô, chợt đưa tay lấy miếng bánh mì của cô xuống. Cô bị anh ôm lấy hôn khi còn chưa hết ngạc nhiên.
Nụ hôn triền miên không hợp với buổi sáng mát lạnh thế này chút nào, anh hôn một lúc lâu rồi mới nhìn đồng hồ. Xem ra thật sự bị muộn rồi mới hôn nhanh lên trán cô: “Tạm biệt.”
…
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại. Anh không mang đi gì, ngoài miếng bánh mì cô mới gặm được một nửa kia.
Không đúng, chìa khóa dự phòng cũng bị anh mang đi.
Hôm nay Tân Vãn Thành có bảy tiếng học, Eric thấy quầng thâm mắt cô hôm nay còn sậm hơn thì nghi ngờ hỏi cô: Không phải em nói hôm nay anh ấy đi rồi sao? Sao còn thức đêm?
Tân Vãn Thành không thể nói với anh ta, hôm nay quầng thâm mắt cô càng nhiều là vì mất ngủ chứ không phải vì thức đêm vận động.
Tan học đã là 9 giờ tối, Eric thấy tâm trạng cô không tốt, nói mời cô uống rượu. Tân Vãn Thành nghĩ trong nhà còn nhiều rượu, nên rủ Eric về nhà mình uống.
Diệp Nam Bình ở đây mấy ngày, hai người ngoài việc “ba con sói” thì mua rượu là nhiều nhất. Hai ngày trước anh còn mua chai rượu Podol 95 năm chưa khui, biết phải đi còn mua rượu, đúng là như cố ý đáp lại cô.
Dù sao cô về nhà cũng có một mình, lấy chai rượu kia ra mà uống nhiều người cho vui. Tân Vãn Thành tuy tửu lượng tốt nhưng không có biết nhiều về rượu, Eric nghe nói là rượu năm 95 thì biết đây là một loại rượu ngon nhất của Podol, hăng hái kéo tay Tân Vãn Thành lấy xe để về thẳng nhà cô.
Tiếc là người chưa đi tới khu đỗ xe thì hai người đã bị tiếng còi ô tô vang lên gọi lại.
Hai đèn đầu xe sáng lên, bóng hai người bị ánh đèn kéo ra thật dài, Tân Vãn Thành và Eric cùng quay đầu lại, chiếu đèn hai người là một chiếc Tesla. Mắt cô không nhìn thấy rõ người trong xe, Eric lại nhìn thấy trước, hỏi Tân Vãn Thành: Không phải em nói anh ấy đi rồi sao?
Tân Vãn Thành còn đang híp mắt nhìn chợt sửng sốt.
…
Eric trước khi rời đi còn dặn Tân Vãn Thành, chai rượu kia cô nhất định phải giữ lại đó, lần sau anh lại tới nhà cô làm khách mới được khui.
Hai bóng người bị ánh đèn xe kéo thật dài nhanh chóng chỉ còn lại mình Tân Vãn Thành. Cô đứng ven đường không nhúc nhích, chiếc Tesla dừng lại trước mặt cô, cửa ghế phụ mở ra.
Tân Vãn Thành ngồi vào.
Bên ghế tài xế đúng thật là Diệp Nam Bình.
Cô nhìn anh một lúc lâu. Hỏi cùng một câu như Eric: “Không phải anh đi rồi sao?”
Anh cong cong khóe môi, khởi động xe.
Anh không cho đáp án, Tân Vãn Thành chỉ có thể đoán mò: “Anh không lên máy bay?”
“Lên chứ.”
“Vậy…”
Anh nghiêng qua hôn lên thái dương cô, tiện tay thắt dây an toàn mà cô quên chưa cài: “Anh nhận công việc ở Luân Đôn, buổi sáng bay đi, tối về, vừa kịp đón em tan học.”
“…”
“…”
“Dừng xe.” Cô đột nhiên nói cứng rắn.
Diệp Nam Bình nhìn kính chiếu hậu, thấy cô cau mày nhìn anh.
Đây không phải là phản ứng như dự đoán của anh. Còn tưởng cô sẽ vui vẻ ôm lấy anh mà gặm, cô lại có vẻ như chỉ chú ý tới việc anh lừa cô.
“Anh nói hôm nay anh phải đi, đúng là đi mà, chẳng qua không phải về Bắc Kinh.” Vậy không tính là lừa cô chứ?
Nói như thế thì cũng đúng… nhưng…
“Dừng xe!” giọng cô lại trầm hơn một chút.
Diệp Nam Bình ngừng xe ở ngã tư.
Đèn giao thông mới tới đèn vàng.
Chiếc Tesla bên trong ngoài màn hình thao tác thì không có nội thất gì, khoảnh khắc đèn giao thông từ vàng chuyển qua đỏ, cô mở dây an toàn, vượt qua hôn anh.
…
Thao tác này quen thuộc như thế, tựa như năm đó…
Nhưng Tesla không gian còn rộng hơn cả Đại G, cô lại ôm chặt hơn bao giờ, hôn cũng không kiêng nể gì, giống như trừng phạt anh lừa cô. Diệp Nam Bình lại rất thích sự trừng phạt này, vui vẻ chấp nhận trầm luân trong đó, mãi đến khi đèn đỏ chuyển sang xanh, vẫn dây dưa không ngừng.
Hai chân Tân Vãn Thành thuận thế kẹp trên eo anh, muốn cởi áo hoodie của anh. Anh không thể giữ được cô nữa, động tác cô lại mạnh nên suýt ngã ngửa ra sau, Diệp Nam Bình vội ôm giữ cô lại, giằng co vậy khiến áo khoác trên ghế sofa rơi xuống đất.
Đồ trong túi áo cũng rơi ra theo.
Một thẻ tín dụng, và một… cái Durex.
Đèn trong phòng sáng, hai món đồ này Tân Vãn Thành nhìn thấy rõ, sửng sốt ngước lên nhìn anh.
Anh cũng hơi sững người: “Eric đưa cho anh.”
Eric có thói quen mang thứ này bên người, việc này Tân Vãn Thành biết, nhưng… sao tự dưng Eric lại đưa cho anh?
Nhưng đó không phải là cái chính—
“Thẻ này…” không thể do Eric đưa cho anh chứ? Một góc thẻ ghi rõ “Ngân hàng Trung Quốc.”
Tân Vãn Thành cúi đầu xác nhận lại lần nữa, chính xác là thẻ do Ngân hàng Trung Quốc phát hành.
Còn chưa kịp ngẩng lên, mặt đã bị anh ôm lấy. Bốn mắt nhìn nhau, anh muốn cúi xuống hôn cô. Nhưng rồi anh dừng lại. Nhìn môi, nhìn vào mắt cô: “Anh nhớ em từng nói, đây là địa bàn của em, tất cả do em quyết định. Em có thể hôn anh, anh không được hôn em, cho nên bây giờ…”
Anh đã có thẻ tín dụng, không phải cùng đường phải dựa dẫm vào cô, cho nên, muốn tiếp tục hay kết thúc, anh giao quyền lựa chọn cho cô.
Tân Vãn Thành nghe hiểu ý ngoài lời của anh, tay cô còn giữ một góc áo hoodie của anh, muốn đẩy anh ra hay tiếp tục cởi quần áo anh, đều chỉ là một vấn đề cần suy ngẫm.
Cô trượt từ lưng ghế sofa xuống, tựa như cảm xúc đều đã nguội lạnh, Diệp Nam Bình buộc lòng phải lui về phía sau nửa bước, nhìn cô khom lưng nhặt thẻ tín dụng và bao Durex lên. Diệp Nam Bình chuẩn bị tinh thần cô sẽ ném Durex vào thùng rác, ném thẻ tín dụng cho anh, đuổi anh ra khỏi nhà—
Cô lại để thẻ tín dụng lên bàn máy tính, ném Durex lại cho anh. Diệp Nam Bình giơ tay bắt lấy, chợt nhíu mày cười.
“Không được cười.” Cô nói.
Được thôi, nếu trong nhà thì mọi chuyện đều do cô quyết định… Diệp Nam Bình thu nụ cười lại, chờ chỉ thị tiếp theo của cô.
Cô bước lên một bước, trở về trong ngực anh— “Tiếp tục.”
…
Cuối cùng kết thúc đã là hai giờ sáng, cô nằm một lúc mới bình ổn lại được nhịp thở, cuốn chăn quanh người, nằm một lát rồi sờ đầu giường tìm thuốc, rút một điếu ra ngậm trên miệng, tìm bật lửa, điếu thuốc đã bị anh giật lấy.
“Em học hút thuốc khi nào?” Xong việc còn bày đặt hút thuốc…
Diệp Nam Bình tiện tay ném điếu thuốc của cô vào thùng rác khi nãy ném cái Durex.
Sau khi buông thả quá mức, phải có thứ gì đó giúp cô tỉnh táo lại. Cô cũng không thể lấy thuốc trong thùng rác ra lại, mặc đại áo thun của anh xuống giường, định vào nhà tắm tắm rửa.
Diệp Nam Bình chuẩn bị đứng dậy, bị cô nhấc chân lên, dùng mũi chân ấn lên ngực anh: “Muốn tắm uyên ương… NO!”
Da cô cực kỳ trắng, mắt cá chân tinh tế gần ngay trước mắt, đầu ngón tay anh lần theo mắt cá chân cô đi lên, còn chưa tới được bắp chân thì cô đã hết sức vô tình mà rút chân lại đi.
Chờ khi cô từ nhà tắm ra, Diệp Nam Bình đã mặc lại quần, dựa trên đầu giường chờ cô. Chân thon dài, cơ bụng săn chắc, đúng là cực phẩm, ngủ cũng không thiệt thòi.
Tân Vãn Thành đúng là không hề hối hận. Nhưng mà—
Cô đi tới mép giường, anh vươn tay kéo cô muốn ôm ngủ, cô lên tiếng nhắc nhở. Chỉ chỉ anh, chỉ chỉ cửa— sofa mới là chỗ của anh.
Diệp Nam Bình nhìn tay cô càng khó hiểu: “Anh không thể ngủ ở đây?”
“Đương nhiên.”
“Anh cho là chúng ta…”
Tân Vãn Thành cắt ngang lời anh: “Không không không, ngủ một lần không có ý nghĩa hay đại diện cho bất kỳ điều gì.”
Diệp Nam Bình trăm triệu lần không nghĩ tới, tình cảm mãnh liệt vừa rồi lại kết thúc theo phương thức thế này, anh không có tâm trạng ngồi tựa giường nữa, ngồi thẳng lên hỏi cô: “Quan hệ chúng ta bây giờ gọi là gì?”
Cô hỏi lại anh: “Anh nói xem?”
Diệp Nam Bình nhíu mày nhìn cô một lúc lâu, rồi bật cười. Cô gái này muốn ngủ với anh, thì thật sự chỉ là… muốn ngủ với anh mà thôi?
“Vậy vừa rồi là gì? Phí thuê phòng?”
Tân Vãn Thành nghĩ ngợi: “Anh muốn giải thích như vậy cũng đúng.”
Tóm lại, chỉ cần anh hiểu ngủ một lần không có nghĩa cô chính là bạn gái anh là được.
Diệp Nam Bình đúng là muốn tính toán với cô: “Anh ở nhà em 4 ngày, vừa rồi chỉ có một lần, không đủ đúng chứ?”
Tân Vãn Thành vừa định nói đủ rồi, chân cô giờ còn hơi run rẩy đây, người đã bị anh túm lấy, trên người cô chỉ có một cái áo thun của anh, quá dễ dàng bị anh bắt được. Nháy mắt đã bị anh túm chặt cổ tay. Anh kéo tay cô ra, biết cô suy nghĩ thì còn chống đối mà thân thể đã sớm đầu hàng, anh rũ mắt nhìn vào mắt cô: “Rất vui được phục vụ ngài lần nữa…”
…
Đầu tháng 3 Tân Vãn Thành không nghĩ tới, tháng 3 này sẽ phóng túng thế này. Eric thấy quầng thâm mắt cô càng ngày càng đậm, không nói gì, chỉ im lặng đưa món quà, một hộp Durex gia đình 10 cái, đưa “món quà” đó cho cô ngay trong lớp học.
Tân Vãn Thành lớn chừng này chỉ biết đi học thì chuyền giấy cho nhau, không biết đi học còn có thể đưa cả cái này. Tân Vãn Thành trả quà về, nhắn whatsapp cho anh ta: Không cần.
Eric hỏi cô tại sao, kích cỡ Châu Âu không vừa?
Eric nói chuyện bậy rất thoải mái, nhưng chuyện mà Eric quan tâm này, Tân Vãn Thành thấy cần phải đính chính rõ ràng, trả lời: Kích cỡ rất phù hợp, nhưng số lượng có vấn đề.
Eric cảm thấy hạn hán lời, sa mạc lời, nghe câu trả lời của Tân Vãn Thành mà quay lại nhìn cô đầy hâm mộ.
Eric tưởng cô nói số lượng có vấn đề ý là 10 cái ít quá không đủ xài. Vì vậy Eric quay đầu lại nhìn cô suốt, bị giảng viên phát hiện, Tân Vãn Thành đành nhắn trên whatsapp: 10 cái nhiều quá, ngày mai anh ấy về nước rồi.
Eric nhận được tin nhắn thì không quay lại nhìn cô nữa.
Hết giờ, anh chạy tới hỏi: Ngày mai anh ấy về nước? Vậy em thì sao đây?
Cô? Dĩ nhiên là ở Paris tiếp tục hoàn tất việc học của mình.
Eric tiếc thay cho cô, hỏi: Vậy hai người chẳng phải là mới tốt đẹp lại phải chia tay?
Tân Vãn Thành muốn nói với Eric, nếu thật sự thích thì mấy vạn km không phải là vấn đề; nếu không thích thì ở cùng một chỗ đều là cưỡng ép. Nhưng thấy dịch qua nói quá phiền phức, lấy câu ngạn ngữ Pháp tổng kết: “J’ysuis, j’yreste.” (Tôi ở đây, tôi vẫn ở đây)
…
Diệp Nam Bình ở Paris đến cuối tháng 3, không chỉ là giấy thông hành tạm thời, bản chính hộ chiếu cũng đã làm lại xong, không còn lý do ở lại đây.
Tân Vãn Thành cũng không giữ anh lại. Anh phải đi hay ở, dường như không có quan hệ gì với cô. Tân Vãn Thành kết thúc lớp học về nhà, thấy anh đã thu dọn hành lý xong, không nói gì-
Cũng không hẳn là không nói gì, ít nhất cũng có nói: “Thuận buồm xuôi gió.”
Đêm nay anh cũng chưa đến phòng cô “nộp” tiền thuê phòng, cuối cùng ngày mai anh đã đi rồi, cũng không nợ tiền phòng cô.
Đêm nay Diệp Nam Bình ở trên sofa, buổi sáng khi Tân Vãn Thành dậy, anh đã kéo hành lý chuẩn bị đi.
Tân Vãn Thành trong bếp nướng hai miếng bánh mì, bảo anh để chìa khóa dự phòng trên tủ chỗ huyền quan là được.
Anh đáp: “Được.” Rồi đi tới trước mặt cô.
Tân Vãn Thành ngậm miếng bánh mì nướng quay lại nhìn anh.
“Không có goodbye kiss sao?” Anh đút tay vào túi nhìn cô.
“…” đi thì cũng đã đi rồi, còn muốn goodbye kiss? Ánh mắt Tân Vãn Thành lướt qua đầu vai anh, nhìn về đồng hồ treo tường, vì miệng còn ngậm bánh mì nên nói lúng búng nhưng ý đuổi khách rõ ràng: “Chuyến bay của anh mấy giờ? Đừng đến muộn đó.”
Anh không quay lại nhìn đồng hồ, không hề chớp mắt nhìn cô, chợt đưa tay lấy miếng bánh mì của cô xuống. Cô bị anh ôm lấy hôn khi còn chưa hết ngạc nhiên.
Nụ hôn triền miên không hợp với buổi sáng mát lạnh thế này chút nào, anh hôn một lúc lâu rồi mới nhìn đồng hồ. Xem ra thật sự bị muộn rồi mới hôn nhanh lên trán cô: “Tạm biệt.”
…
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại. Anh không mang đi gì, ngoài miếng bánh mì cô mới gặm được một nửa kia.
Không đúng, chìa khóa dự phòng cũng bị anh mang đi.
Hôm nay Tân Vãn Thành có bảy tiếng học, Eric thấy quầng thâm mắt cô hôm nay còn sậm hơn thì nghi ngờ hỏi cô: Không phải em nói hôm nay anh ấy đi rồi sao? Sao còn thức đêm?
Tân Vãn Thành không thể nói với anh ta, hôm nay quầng thâm mắt cô càng nhiều là vì mất ngủ chứ không phải vì thức đêm vận động.
Tan học đã là 9 giờ tối, Eric thấy tâm trạng cô không tốt, nói mời cô uống rượu. Tân Vãn Thành nghĩ trong nhà còn nhiều rượu, nên rủ Eric về nhà mình uống.
Diệp Nam Bình ở đây mấy ngày, hai người ngoài việc “ba con sói” thì mua rượu là nhiều nhất. Hai ngày trước anh còn mua chai rượu Podol 95 năm chưa khui, biết phải đi còn mua rượu, đúng là như cố ý đáp lại cô.
Dù sao cô về nhà cũng có một mình, lấy chai rượu kia ra mà uống nhiều người cho vui. Tân Vãn Thành tuy tửu lượng tốt nhưng không có biết nhiều về rượu, Eric nghe nói là rượu năm 95 thì biết đây là một loại rượu ngon nhất của Podol, hăng hái kéo tay Tân Vãn Thành lấy xe để về thẳng nhà cô.
Tiếc là người chưa đi tới khu đỗ xe thì hai người đã bị tiếng còi ô tô vang lên gọi lại.
Hai đèn đầu xe sáng lên, bóng hai người bị ánh đèn kéo ra thật dài, Tân Vãn Thành và Eric cùng quay đầu lại, chiếu đèn hai người là một chiếc Tesla. Mắt cô không nhìn thấy rõ người trong xe, Eric lại nhìn thấy trước, hỏi Tân Vãn Thành: Không phải em nói anh ấy đi rồi sao?
Tân Vãn Thành còn đang híp mắt nhìn chợt sửng sốt.
…
Eric trước khi rời đi còn dặn Tân Vãn Thành, chai rượu kia cô nhất định phải giữ lại đó, lần sau anh lại tới nhà cô làm khách mới được khui.
Hai bóng người bị ánh đèn xe kéo thật dài nhanh chóng chỉ còn lại mình Tân Vãn Thành. Cô đứng ven đường không nhúc nhích, chiếc Tesla dừng lại trước mặt cô, cửa ghế phụ mở ra.
Tân Vãn Thành ngồi vào.
Bên ghế tài xế đúng thật là Diệp Nam Bình.
Cô nhìn anh một lúc lâu. Hỏi cùng một câu như Eric: “Không phải anh đi rồi sao?”
Anh cong cong khóe môi, khởi động xe.
Anh không cho đáp án, Tân Vãn Thành chỉ có thể đoán mò: “Anh không lên máy bay?”
“Lên chứ.”
“Vậy…”
Anh nghiêng qua hôn lên thái dương cô, tiện tay thắt dây an toàn mà cô quên chưa cài: “Anh nhận công việc ở Luân Đôn, buổi sáng bay đi, tối về, vừa kịp đón em tan học.”
“…”
“…”
“Dừng xe.” Cô đột nhiên nói cứng rắn.
Diệp Nam Bình nhìn kính chiếu hậu, thấy cô cau mày nhìn anh.
Đây không phải là phản ứng như dự đoán của anh. Còn tưởng cô sẽ vui vẻ ôm lấy anh mà gặm, cô lại có vẻ như chỉ chú ý tới việc anh lừa cô.
“Anh nói hôm nay anh phải đi, đúng là đi mà, chẳng qua không phải về Bắc Kinh.” Vậy không tính là lừa cô chứ?
Nói như thế thì cũng đúng… nhưng…
“Dừng xe!” giọng cô lại trầm hơn một chút.
Diệp Nam Bình ngừng xe ở ngã tư.
Đèn giao thông mới tới đèn vàng.
Chiếc Tesla bên trong ngoài màn hình thao tác thì không có nội thất gì, khoảnh khắc đèn giao thông từ vàng chuyển qua đỏ, cô mở dây an toàn, vượt qua hôn anh.
…
Thao tác này quen thuộc như thế, tựa như năm đó…
Nhưng Tesla không gian còn rộng hơn cả Đại G, cô lại ôm chặt hơn bao giờ, hôn cũng không kiêng nể gì, giống như trừng phạt anh lừa cô. Diệp Nam Bình lại rất thích sự trừng phạt này, vui vẻ chấp nhận trầm luân trong đó, mãi đến khi đèn đỏ chuyển sang xanh, vẫn dây dưa không ngừng.
Bình luận facebook