Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-42
Chương 42: Ngoại truyện 2 cơn giận tai hoạ
Sau hơn hai giờ đồng hồ vật vã cho trận chiến mất sức khá nhiều anh và cô nằm ôm nhau thở mạnh môi vẫn nở nụ cười thoả mãn hai người quấn quýt lấy nhau không rời.
*cộc cộc cộc* tiếng gõ cửa vang lên không chờ thêm người bên ngoài mở cửa bước vào lạnh nhạt..hai tay để trước ngực giọng nói nhẹ nhàng cất lên...
"hai người vui vẻ đủ chưa??"
Anh và cô chết lặng nhìn thằng con đang hờn dỗi..thằng nhỏ mới có 4 tuổi thôi mà đã hiểu rất nhiều chuyện vượt xa so với tuổi con nít của cậu rồi..
"bảo bối của mẹ con đói rồi sao??"
"ta chưa cho phép mà con dám tự tiện xông vào phòng ba mẹ thế à tiểu Phong??"
"ba đã hết thời gian sử dụng mẹ, bây giờ mẹ là của con"
"trời ạ...."
Cô đứng họng không còn lời nào để nói với thằng con có bộ não người lớn này nữa..đôi mắt to tròn của tiểu Phong nheo lại ngón tay nhỏ ngắn bụ bẫm chỉ vào cô như cậu chủ chuẩn bị ra lệnh cho người hầu vậy..
"mẹ có 3 phút để có mặt tại phòng của con, con buồn ngủ rồi mẹ phải ru con ngủ"
"cô ấy là vợ của ba chứ không phải vợ con cho nên tiểu Phong con buồn ngủ thì nên tự về phòng đắp chăn nhắm mắt tự chìm vào giấc mộng đi..con lớn rồi đúng không?? lớn rồi thì không nên làm phiền mẹ nữa như vậy sẽ không hay" anh từ tốn nhả từng chữ từng chữ nói cho tiểu Phong hiểu nhưng trong ngữ điệu giọng nói vẫn có chút dạy dỗ cảnh cáo.
"ba được lắm"
dậm chận mạnh xuống sàn nhà tiểu Phong quay đi đến cửa phòng dừng lại quay lại nhìn hai người với ánh mắt rực lửa đầy quyết tâm..
"ba sẽ phải hối hận"
*uỳnh* cánh cửa đóng mạnh tiểu Phong nhanh nhẹn chạy lên tầng 3 bàn tay nhỏ xinh nắm chặt vạt áo da miệng lẩm bẩm gì đó chắc hẳn cậu bé rất tức giận.
Trong phòng cô và anh nhìn nhau hai người hiện có chung một suy nghĩ..gật đầu mạnh hai người bước xuống giường nhặt quần áo mặc mặt họ hiện rõ sự hoảng hốt mất bình tĩnh.
Vài phút sau cả hai chạy vội xuống nhà..bên dưới khu nhà chính mọi thứ đều lộn sộn..những bức ảnh bị vẽ nhùng vẽ nhằng, những chiếc bình cổ cũng được dán toàn là hình siêu nhân và khủng long..
Những chai rượu quý của anh cũng bị vứt vào đài phun nước giữa nhà...
Chạy vào nhà bếp thì từ bát đũa, bàn ăn, các loại gia vị đều bị vẩy bẩn và trộn lẫn vào nhau kinh tởm...
Không thể nhịn thêm vì lần này cậu bé đã rất quá đáng..chạy lên tầng ba..chỉ có duy nhất một căn phòng cũng chính là căn phòng rộng lớn nhất so với các phòng còn lại..
Cửa phòng bị khoá chặt..nhìn qua tấm kính hoa văn mờ ảo bên trong hai người đều nhận thấy được các thiết bị điện tử đã được khởi động..
"bảo bối mẹ đây rồi con ra đây được không bảo bối...bảo bối của mẹ ơi"
"tiểu Phong"
"bảo bối ơi mẹ xin lỗi mẹ biết lỗi rồi từ giờ mẹ hứa ngày ngày ru con ngủ và luôn luôn ở cạnh con..bảo bối con nghe mẹ nói không con ơi..."
"ba mẹ đi đi con không muốn gặp hai người"
"bảo bối à..mẹ xin lỗi mẹ sai rồi con ơi"
"mẹ đừng hòng dụ dỗ con, con giận rồi"
"Mạc Tuấn Phong con mau ra đây"
"con không ra con ghét ba, ba suốt ngày chiếm lấy mẹ của con, mẹ là mẹ con không phải mẹ của ba, ba thích thì đi tìm ba nội đi"
"TUẤN PHONG" cô quoát lớn tay đập cửa thật mạnh vì cô biết thằng con trời đánh của mình đã chọc phải con hổ giữ tốt nhất nên biết phận mà mau ra nộp mạng nếu không khó mà gánh nổi hậu quả.
"em không cần phải nài nỉ thằng nhỏ nữa đâu..chúng ta đi xuống thôi."
"anh..anh đừng để ý những lời thằng bé nói, con nó còn nhỏ nên không biết giữ ý lời nói anh đừng chấp thằng bé nhé Tuấn Phương"
"anh nói chung ta đi xuống kệ thằng bé"
Đành gật đầu đi xuống nhà cùng anh nhưng lòng vẫn không yên tâm vì cô đang rất lo lắng cho thằng con nghịch dại..
Xuống nhà anh lẳng lặng vớt những chai rượu từ đài phun nước lên từng cử chỉ hành động của anh thật nhẹ nhàng như chẳng hề có cơn thịnh nộ nào đang chờ đợi thời khắc để khai quật tất cả những thứ làm chướng mắt.
"em đi thu sếp đồ đạc của tiểu Phong hai tiếng nữa sẽ đi"
"đi đâu ạ??"
"đi học"
"thật????? anh đang đùa em đúng không??"
"giống đùa lắm sao??"
"nhưng thằng nhỏ còn quá bé"
"tính cách và trí thông minh của nó thì không"
"nhưng..."
"em cãi lời"
"em không có"
"vậy mau đi đi..còn nữa mau thông báo cho thằng bé..nếu nó không chịu hãy phá cửa"
"vâng"
Lủi thủi đi dọn đồ cho tiểu Phong cô hết sức lo ngại cho con..từ từ chọn từng bộ đồ sắp xếp thật gọn gàng..không biết số phận của bảo bối của cô sẽ ra sao khi phải đi du học khi còn đang ở tuổi mẫu giáo.
Sau hơn hai giờ đồng hồ vật vã cho trận chiến mất sức khá nhiều anh và cô nằm ôm nhau thở mạnh môi vẫn nở nụ cười thoả mãn hai người quấn quýt lấy nhau không rời.
*cộc cộc cộc* tiếng gõ cửa vang lên không chờ thêm người bên ngoài mở cửa bước vào lạnh nhạt..hai tay để trước ngực giọng nói nhẹ nhàng cất lên...
"hai người vui vẻ đủ chưa??"
Anh và cô chết lặng nhìn thằng con đang hờn dỗi..thằng nhỏ mới có 4 tuổi thôi mà đã hiểu rất nhiều chuyện vượt xa so với tuổi con nít của cậu rồi..
"bảo bối của mẹ con đói rồi sao??"
"ta chưa cho phép mà con dám tự tiện xông vào phòng ba mẹ thế à tiểu Phong??"
"ba đã hết thời gian sử dụng mẹ, bây giờ mẹ là của con"
"trời ạ...."
Cô đứng họng không còn lời nào để nói với thằng con có bộ não người lớn này nữa..đôi mắt to tròn của tiểu Phong nheo lại ngón tay nhỏ ngắn bụ bẫm chỉ vào cô như cậu chủ chuẩn bị ra lệnh cho người hầu vậy..
"mẹ có 3 phút để có mặt tại phòng của con, con buồn ngủ rồi mẹ phải ru con ngủ"
"cô ấy là vợ của ba chứ không phải vợ con cho nên tiểu Phong con buồn ngủ thì nên tự về phòng đắp chăn nhắm mắt tự chìm vào giấc mộng đi..con lớn rồi đúng không?? lớn rồi thì không nên làm phiền mẹ nữa như vậy sẽ không hay" anh từ tốn nhả từng chữ từng chữ nói cho tiểu Phong hiểu nhưng trong ngữ điệu giọng nói vẫn có chút dạy dỗ cảnh cáo.
"ba được lắm"
dậm chận mạnh xuống sàn nhà tiểu Phong quay đi đến cửa phòng dừng lại quay lại nhìn hai người với ánh mắt rực lửa đầy quyết tâm..
"ba sẽ phải hối hận"
*uỳnh* cánh cửa đóng mạnh tiểu Phong nhanh nhẹn chạy lên tầng 3 bàn tay nhỏ xinh nắm chặt vạt áo da miệng lẩm bẩm gì đó chắc hẳn cậu bé rất tức giận.
Trong phòng cô và anh nhìn nhau hai người hiện có chung một suy nghĩ..gật đầu mạnh hai người bước xuống giường nhặt quần áo mặc mặt họ hiện rõ sự hoảng hốt mất bình tĩnh.
Vài phút sau cả hai chạy vội xuống nhà..bên dưới khu nhà chính mọi thứ đều lộn sộn..những bức ảnh bị vẽ nhùng vẽ nhằng, những chiếc bình cổ cũng được dán toàn là hình siêu nhân và khủng long..
Những chai rượu quý của anh cũng bị vứt vào đài phun nước giữa nhà...
Chạy vào nhà bếp thì từ bát đũa, bàn ăn, các loại gia vị đều bị vẩy bẩn và trộn lẫn vào nhau kinh tởm...
Không thể nhịn thêm vì lần này cậu bé đã rất quá đáng..chạy lên tầng ba..chỉ có duy nhất một căn phòng cũng chính là căn phòng rộng lớn nhất so với các phòng còn lại..
Cửa phòng bị khoá chặt..nhìn qua tấm kính hoa văn mờ ảo bên trong hai người đều nhận thấy được các thiết bị điện tử đã được khởi động..
"bảo bối mẹ đây rồi con ra đây được không bảo bối...bảo bối của mẹ ơi"
"tiểu Phong"
"bảo bối ơi mẹ xin lỗi mẹ biết lỗi rồi từ giờ mẹ hứa ngày ngày ru con ngủ và luôn luôn ở cạnh con..bảo bối con nghe mẹ nói không con ơi..."
"ba mẹ đi đi con không muốn gặp hai người"
"bảo bối à..mẹ xin lỗi mẹ sai rồi con ơi"
"mẹ đừng hòng dụ dỗ con, con giận rồi"
"Mạc Tuấn Phong con mau ra đây"
"con không ra con ghét ba, ba suốt ngày chiếm lấy mẹ của con, mẹ là mẹ con không phải mẹ của ba, ba thích thì đi tìm ba nội đi"
"TUẤN PHONG" cô quoát lớn tay đập cửa thật mạnh vì cô biết thằng con trời đánh của mình đã chọc phải con hổ giữ tốt nhất nên biết phận mà mau ra nộp mạng nếu không khó mà gánh nổi hậu quả.
"em không cần phải nài nỉ thằng nhỏ nữa đâu..chúng ta đi xuống thôi."
"anh..anh đừng để ý những lời thằng bé nói, con nó còn nhỏ nên không biết giữ ý lời nói anh đừng chấp thằng bé nhé Tuấn Phương"
"anh nói chung ta đi xuống kệ thằng bé"
Đành gật đầu đi xuống nhà cùng anh nhưng lòng vẫn không yên tâm vì cô đang rất lo lắng cho thằng con nghịch dại..
Xuống nhà anh lẳng lặng vớt những chai rượu từ đài phun nước lên từng cử chỉ hành động của anh thật nhẹ nhàng như chẳng hề có cơn thịnh nộ nào đang chờ đợi thời khắc để khai quật tất cả những thứ làm chướng mắt.
"em đi thu sếp đồ đạc của tiểu Phong hai tiếng nữa sẽ đi"
"đi đâu ạ??"
"đi học"
"thật????? anh đang đùa em đúng không??"
"giống đùa lắm sao??"
"nhưng thằng nhỏ còn quá bé"
"tính cách và trí thông minh của nó thì không"
"nhưng..."
"em cãi lời"
"em không có"
"vậy mau đi đi..còn nữa mau thông báo cho thằng bé..nếu nó không chịu hãy phá cửa"
"vâng"
Lủi thủi đi dọn đồ cho tiểu Phong cô hết sức lo ngại cho con..từ từ chọn từng bộ đồ sắp xếp thật gọn gàng..không biết số phận của bảo bối của cô sẽ ra sao khi phải đi du học khi còn đang ở tuổi mẫu giáo.
Bình luận facebook