Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 439
Gió đêm thanh lương, trăng sáng bị mây đen che khuất một nửa, côn trùng không biết tên trốn ở chỗ sâu trong bụi cỏ khoái hoạt ca xướng, hương hoa nhài thơm ngọt. Vốn là một buổi đêm đẹp đẽ, Lục gia lại không người nào cảm thấy nhàn hạ thoải mái.
Trong Thính Tuyết các, Lục Kiến Tân ngồi phía trên cao, vững vàng nâng chén trà của hắn, thản nhiên nhìn Lục Kiến Trung kích động ở bên dưới.
Lục Kiến Trung cầm khăn tay lau khóe mắt, run run môi kích động nói: “Thật sự là tai họa bất ngờ! Thật sự là tai họa bất ngờ! Rõ ràng sinh ý gần đây của cửa hàng chúng ta đã giảm sút, bên trong cũng không có gì đáng giá, bất quá là chút vải vóc hương liệu, những cửa hàng nhà khác rõ ràng sinh ý càng thịnh vượng, cũng không biết bọn họ tại sao không đi cướp của nhà khác, cứ chỉ chằm chằm cướp đoạt cửa hàng chúng ta!”
Tống thị lạnh lẽo sâu kín nói: “Vì sao? Bởi vì người ta đều hiểu được Lục gia có tiền mà.”
Lã thị âm thanh tiêm khí nói: “Vừa phát cháo, lại xây dựng nhà tình nghĩa, rồi sửa chữa lại nhà cũ, vung tiền như rác…”
“Ba” Một tiếng thúy đánh gãy lời của nàng, chính là Lục Kiến Tân đưa tay đặt mạnh chén trà lên án.
Lã thị thấy hắn thần sắc lạnh băng, vẻ mặt không tốt, cho thấy nếu bản thân không ngậm miệng, câu tiếp theo đó là muốn chỉ trích nàng không quy củ chen miệng vào. Mặc dù chịu đựng cố gắng nuốt lời chưa nói ra hết, nhưng trong lòng thật sự là không phục, trong mắt này, tai họa này rõ ràng chính là Lâm Cẩn Dung đưa tới cho bọn họ, dựa vào cái gì Lâm Cẩn Dung ở bên ngoài phong quang tự tại, bọn họ lại phải chịu tai bay vạ gió? Tức tối nhất là, cửa hàng của Lâm Cẩn Dung cư nhiên một chút tổn thương đều không có! Còn có công lý hay không a?
Tuy rằng vị tất đã vì Lâm Cẩn Dung tỏ vẻ giàu có mà phản loạn mới chém giết cửa hàng Lục gia, nhưng Nhị phòng thật sự cố tình bắt lấy lý do này. Lục Kiến Tân trước hung hăng trừng Lục Giam một cái, rồi thản nhiên nói: “Dựa theo ý tứ của các ngươi, việc này sai lầm rồi ư? Không thể phát cháo, không thể xây dựng nhà tình nghĩa, sửa chữa lại nhà cũ cũng không nên sao? Không làm việc này, người ta nhất định sẽ không cướp đoạt sao?”
Tống thị cùng Lã thị đều trầm mặc không nói, Lục Kiến Trung dùng sức lau lệ nơi khóe mắt, cường ngạnh thanh âm nói: “Đại ca nói gì tới tiền của, đương nhiên là muốn xài như thế nào liền xài như thế ấy, chỉ là chúng ta thật sự gặp phải tai bay vạ gió. Tiền vốn của chúng ta không còn mấy, chỉ còn trông cậy vào mấy cửa hàng này sống tạm qua ngày, hiện tại phải làm sao bây giờ, chúng ta nhiều người như vậy cần ăn cơm a……” Nói đến đây, hắn thương tâm khóc òa lên.
Lục Kiến Tân lạnh lùng nhìn hắn ép buộc. Nhị phòng còn có nhiều cửa hàng sinh ý tốt ở Thái Minh phủ mà, Lục Kiến Trung làm việc từ trước đến nay đều thích che giấu, làm sao dễ dàng bị vét sạch như vậy, rơi xuống đến mức đói khổ? Mặc dù là lần này không đề phòng thật sự ăn đau khổ, cũng không có khả năng đến tình cảnh đó. Cho nên hắn thật sự không tin, cũng hơi có chút phiền chán đức hạnh này của Nhị phòng.
Lục Kinh tiến lên thấp giọng khuyên bảo Lục Kiến Trung: “Phụ thân đừng thương tâm, sự tình dĩ nhiên đã đến bước này thì còn biện pháp gì nữa đâu! Vốn nghĩ đến làm việc thiện có thể tích âm đức, ai ngờ lại hấp dẫn người khác! Chuyện này đúng là không thể tưởng được.”
Lục Giam nghe từng câu từng chữ của hắn đều hướng về Lâm Cẩn Dung, đều thấy vì Lâm Cẩn Dung làm mấy chuyện tốt kia khiến cho bọn họ chọc họa, trong lòng dù không phục cũng không tiện cùng bọn họ so đo.
Lâm Ngọc Trân lại nghe không nổi nữa, sầm mặt nói: “Cũng không phải chỉ có cửa hàng của Lục gia gặp tai ương! Cửa hàng của Ngô gia chẳng lẽ yên ổn sao? Vương gia? Các nhà khác thì sao? Quản sự Ngô gia còn bị đâm bị thương kia kìa, tiểu nhị của Vương gia còn mất mạng! Ta lúc ấy lại nghe quản sự nói người ta không đả thương người, là vì lúc ấy nhà này có người làm việc thiện tích đức, đừng đả thương tính mạng người nhà hắn! Vậy thì như thế nào?” Rồi như sợ bọn họ không biết, cố ý khoe khoang: “Còn vừa vặn, cửa hàng của A Dung chính là không có người cướp đoạt! Nàng không phải quyên tiền nhiều nhất sao? Vì thế nếu như để ý, người ta phải đi cướp đoạt của nàng đầu tiên mới đúng! Sao lại không cướp đoạt của nàng đây?”
Lục Kiến Trung hai mắt đỏ hồng, cũng không nói gì, cũng chỉ ai thán lau nước mắt: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Sống không nổi nữa rồi!”
Lục Kiến Tân bị hắn huyên náo tức giận, phiền chán trừng mắt nhìn Lục Giam một cái: “Chính mình xử lý đi.” Nói xong xoay người đi ra ngoài.
Lâm Ngọc Trân cũng vẫn không đi, ngay tại kia vững vàng đương đương ngồi nói mát. Nhị phòng muốn tính toán trên đầu Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam để bòn rút tiền của Đại phòng sao, đúng là nằm mơ!
Đồ thị hốc mắt hồng hồng xem xét Lục Giam, khóc thút thít nghẹn ngào cầm khăn tay lau lệ, vẻ mặt chua xót khó nhịn, dường như cũng có oan khuất muốn tố cáo. Lục Kiến Lập trừng mắt nhìn nàng, cúi đầu ho khan vài tiếng trầm giọng nói: “Ta có câu muốn nói. Cửa hàng của ta cũng bị cướp đoạt! Cướp cái gì chứ? Là lương thực! Vừa vặn, cửa hàng kia và cửa hàng của Nhị ca cùng nằm trên một con đường, bất quá là đều vừa vặn gần phủ nha, quả thật rất tiện. Phát cháo, quyên tiền cũng không ít người làm, không phải nhà nào cũng bị cướp đoạt. Phố nào cách xa phủ nha thì không thấy bị làm sao, có thể thấy được không hề liên quan đến việc phát cháo, quyên tiền, sửa nhà cũ. Lục gia giàu có không phải chuyện ngày một ngày hai, người ta có chú ý cũng không chú ý trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi.”
Lục Kiến Trung nghe vậy, lấy tay lôi Lực Lang nằm trong lòng Khang Thị lại đây, chảy nước mắt thấm thía nói: “Tôn nhi, mưa suốt đêm mái nhà dột nát, tổ phụ vô dụng, về sau cần phải tự nhờ bản thân mình.”
Lực Lang không biết hắn đang làm gì, chỉ hiểu được ngày thường cũng không phải người hay thân cận với mình, liền há mồm khóc òa, Phúc nương bên cạnh Tống thị thấy thế, cũng đi theo khóc lóc.
Lục Giam nổi trận lôi đình, đứng dậy lạnh lùng thốt: “Ai muốn có thể đi bắt phản tặc, hỏi rõ ràng thật sự là do người nhà chúng ta phát cháo, quyên tiền, kiến tạo nhà tình nghĩa, sửa chữa lại nhà cũ mới cố ý chém giết cửa hàng Lục gia đúng không, nếu vậy chúng ta sẽ bồi thường tổn thất! Nếu là không thể, sẽ tổn thương thể diện của nhóm trưởng bối! Đại nạn trước mặt, còn ép buộc như vậy, còn có ý nghĩa gì nữa!”
Lục Kiến Trung che ngực: “Ai, ai, lòng ta thật đau đớn mà….”
Đám người Tống thị vội vàng tiến lên đỡ hắn, Lục Kinh đỏ mắt nói: “Nhị ca, nên khoan dung mà độ lượng, đừng nói năng bừa bãi.”
Lục Giam giận sôi lên, đã thấy Lục Kiến Lập liên tiếp hướng hắn nháy mắt, đành phải nhẫn nhịn lui ra ngoài. Vừa phát sinh biến cố, cũng bất chấp tức giận, đành phải phân phó quản sự gia đinh, chuẩn bị an bài mọi người tuần tra và trông coi cửa hàng phòng ở chung quanh, hắn làm được một nửa, càng nghĩ càng giận, lộn trở lại đi tìm Lục Kinh: “Trong lúc nguy nan, Tam đệ là muốn tiếp tục ở đây ấm ức rơi lệ, hay là muốn làm nam nhân? Trong nhà này thanh niên trai tráng cũng chỉ có hai người chúng ta, quản hay là mặc kệ?”
Lục Kinh mặt đỏ lên, đang định trả lời lại một cách mỉa mai, đã thấy Khang Thị cầu xin nhìn hắn, thanh thanh nói: “Ai biết có thể còn có người xấu trà trộn, hay đột nhiên lại xuất hiện phản loạn hay không?” Hắn lúc này mới sầm mặt theo Lục Giam đi ra ngoài, cười lạnh nói: “Bên ngoài đang giới nghiêm, Nhị ca là nam nhân lại làm quan, nên đi ra tuần tra mới phải. Đệ bất tài, chỉ dám canh giữ ở trong nhà thôi.”
Lục Giam lười cùng hắn nhiều lời, tự dẫn người đi tuần tra. Chỉ âm thầm tính toán, nghĩ cách để người ta đi ra ngoài truyền tin cho Lâm Cẩn Dung báo bình an, hỏi thăm Chư tiên sinh bên kia thế nào.
Như thế qua ba bốn ngày, tới ngày thứ năm, dân công sửa tường thành cùng quân coi giữ lại xảy ra xung đột, Du Tông Thịnh thống hận không thôi, sai người cứ việc thẳng tay trấn áp, tiếp đó lại chết hơn mười người, thiêu nửa con phố, đại hỏa đốt một ngày một đêm mới bị một hồi mưa to làm tắt lụi. Chuyện này, ngay cả Lục Kiến Tân không hay rối loạn cũng có chút hoảng thần, mặc dù không nói ra miệng, cũng là âm thầm may mắn Lục Giam lúc trước đã dẫn người tu sửa nhà cũ. Nhị phòng cũng không dám nói gở gì thêm, Lục Kinh không cần Lục Giam tiếp đón, mỗi ngày sớm hay muộn đều chủ động cùng hắn thay phiên tuần tra xung quanh.
Trong thành Bình châu không khí khẩn trương chi cực, ngày đêm đều có thể nghe thấy tiếng binh sĩ tróc nã phản tặc kêu đánh kêu giết cùng tiếng gào khóc. Toàn gia nghe thấy giống như chim sợ cành cong, tuy đã cùng phủ nha bên kia chào hỏi qua, biết được sẽ có một đội binh sĩ sớm muộn gì cũng tới tuần tra quản lý, Lục Kiến Tân vẫn lo lắng đề phòng, ngày đêm ngủ không an ổn. Vì thế báo cáo lão thái thái, triệu tập một nhà, nói là còn loạn lạc như vậy, không bằng tìm cách ra khỏi thành, đến nhà cũ lánh nạn còn an tâm hơn một chút.
Lục lão phu nhân tất nhiên là không có ý kiến, con cháu đi đến đâu, bà sẽ đi đến đó. Những người khác cũng không có ý kiến, so sánh với tính mạng, cái gì cũng không đáng. Lục Giam nhớ tới lời nói đùa lúc trước của Lâm Cẩn Dung, thật sự có một ngày kia, người Lâm gia không có chỗ nào để đi, không khỏi sẽ cùng Lục gia đi tị nạn, liền hỏi Lâm Ngọc Trân: “Không biết ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu tính toán thế nào. Tường viện nhà bọn họ còn không cao lớn bằng nhà chúng ta.”
Lời này nhắc nhở Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân lập tức đáp: “Kia không bằng đến hỏi thăm bọn họ, có nguyện ý cùng chúng ta đến nhà cũ hay không.” Rồi sợ những người khác không chịu, lại nói: “Dù sao bên trong nhà cũ có thể chứa rất nhiều người, có thêm vài người bọn họ không ảnh hưởng gì.”
Lục Kiến Tân trầm mặc một lát, thản nhiên nói: “Cũng không biết nhiều người như vậy có được ra khỏi thành không, hiện nay chỉ được phép vào không cho phép ra. Trước thử nhìn xem rồi hẵng đi.”
Đúng lúc đó, chợt nghe bên ngoài có người hô lớn: “Phản tặc bị tiêu diệt giết sạch rồi!”
Toàn gia đều cả kinh, Lục Kiến Tân sai sử Chu Kiến Phúc: “Đi xem là chuyện gì xảy ra!”
Chu Kiến Phúc nhanh chóng chạy đi, một nén nhang sau mới chạy về, vẻ mặt vui vẻ: “Đáng mừng! Đáng mừng! Quan binh đi ra ngoài truy kích và tiêu diệt phản tặc đã trở lại, mang về hơn hai mươi thi thể của phản tặc, lúc này đang dùng ngựa lôi kéo trên đường để thị uy dân chúng! Nói là sẽ lôi ba ngày, rồi bêu đầu tại đầu tường thị chúng! Tri châu phủ nha phát ra bố cáo chiêu an!”
Lục lão phu nhân nghe vậy, thấp đầu nhanh chóng chuyển động lần tràng hạt niệm Phật.
Lục Kiến Tân vui sướng tay áo run lên, nói: “Xứng đáng!” Sau đó thu liễm thần sắc, truy vấn: “Vậy những người khác thì sao? Không phải tổng cộng có hơn 60 tên sao? Tại sao mới có hơn 20 thi thể?”
Chu Kiến Phúc bị hắn hỏi ngẩn ra, lập tức đáp: “Nghe là có người lăn xuống vách núi, có người chạy thoát, có người bị thương chưa bắt về được, dù sao đã bị đánh tan rồi, không còn khả năng làm hại ai nữa. Vẫn còn có người tiếp tục đuổi theo, nói vậy cũng rất nhanh sẽ bắt được.”
Lục Kiến Tân vuốt râu, hung tợn nói: “Phải giết sạch mới đúng, bằng không ai cũng muốn làm phản, thiên hạ này sẽ lộn xộn a!”
Đồ thị nói: “Chúng ta đây không cần trở lại nhà cũ đúng không?”
Lục Kiến Tân thản nhiên liếc nàng một cái, nói: “Cứ chờ xem thế nào.”
Trong Thính Tuyết các, Lục Kiến Tân ngồi phía trên cao, vững vàng nâng chén trà của hắn, thản nhiên nhìn Lục Kiến Trung kích động ở bên dưới.
Lục Kiến Trung cầm khăn tay lau khóe mắt, run run môi kích động nói: “Thật sự là tai họa bất ngờ! Thật sự là tai họa bất ngờ! Rõ ràng sinh ý gần đây của cửa hàng chúng ta đã giảm sút, bên trong cũng không có gì đáng giá, bất quá là chút vải vóc hương liệu, những cửa hàng nhà khác rõ ràng sinh ý càng thịnh vượng, cũng không biết bọn họ tại sao không đi cướp của nhà khác, cứ chỉ chằm chằm cướp đoạt cửa hàng chúng ta!”
Tống thị lạnh lẽo sâu kín nói: “Vì sao? Bởi vì người ta đều hiểu được Lục gia có tiền mà.”
Lã thị âm thanh tiêm khí nói: “Vừa phát cháo, lại xây dựng nhà tình nghĩa, rồi sửa chữa lại nhà cũ, vung tiền như rác…”
“Ba” Một tiếng thúy đánh gãy lời của nàng, chính là Lục Kiến Tân đưa tay đặt mạnh chén trà lên án.
Lã thị thấy hắn thần sắc lạnh băng, vẻ mặt không tốt, cho thấy nếu bản thân không ngậm miệng, câu tiếp theo đó là muốn chỉ trích nàng không quy củ chen miệng vào. Mặc dù chịu đựng cố gắng nuốt lời chưa nói ra hết, nhưng trong lòng thật sự là không phục, trong mắt này, tai họa này rõ ràng chính là Lâm Cẩn Dung đưa tới cho bọn họ, dựa vào cái gì Lâm Cẩn Dung ở bên ngoài phong quang tự tại, bọn họ lại phải chịu tai bay vạ gió? Tức tối nhất là, cửa hàng của Lâm Cẩn Dung cư nhiên một chút tổn thương đều không có! Còn có công lý hay không a?
Tuy rằng vị tất đã vì Lâm Cẩn Dung tỏ vẻ giàu có mà phản loạn mới chém giết cửa hàng Lục gia, nhưng Nhị phòng thật sự cố tình bắt lấy lý do này. Lục Kiến Tân trước hung hăng trừng Lục Giam một cái, rồi thản nhiên nói: “Dựa theo ý tứ của các ngươi, việc này sai lầm rồi ư? Không thể phát cháo, không thể xây dựng nhà tình nghĩa, sửa chữa lại nhà cũ cũng không nên sao? Không làm việc này, người ta nhất định sẽ không cướp đoạt sao?”
Tống thị cùng Lã thị đều trầm mặc không nói, Lục Kiến Trung dùng sức lau lệ nơi khóe mắt, cường ngạnh thanh âm nói: “Đại ca nói gì tới tiền của, đương nhiên là muốn xài như thế nào liền xài như thế ấy, chỉ là chúng ta thật sự gặp phải tai bay vạ gió. Tiền vốn của chúng ta không còn mấy, chỉ còn trông cậy vào mấy cửa hàng này sống tạm qua ngày, hiện tại phải làm sao bây giờ, chúng ta nhiều người như vậy cần ăn cơm a……” Nói đến đây, hắn thương tâm khóc òa lên.
Lục Kiến Tân lạnh lùng nhìn hắn ép buộc. Nhị phòng còn có nhiều cửa hàng sinh ý tốt ở Thái Minh phủ mà, Lục Kiến Trung làm việc từ trước đến nay đều thích che giấu, làm sao dễ dàng bị vét sạch như vậy, rơi xuống đến mức đói khổ? Mặc dù là lần này không đề phòng thật sự ăn đau khổ, cũng không có khả năng đến tình cảnh đó. Cho nên hắn thật sự không tin, cũng hơi có chút phiền chán đức hạnh này của Nhị phòng.
Lục Kinh tiến lên thấp giọng khuyên bảo Lục Kiến Trung: “Phụ thân đừng thương tâm, sự tình dĩ nhiên đã đến bước này thì còn biện pháp gì nữa đâu! Vốn nghĩ đến làm việc thiện có thể tích âm đức, ai ngờ lại hấp dẫn người khác! Chuyện này đúng là không thể tưởng được.”
Lục Giam nghe từng câu từng chữ của hắn đều hướng về Lâm Cẩn Dung, đều thấy vì Lâm Cẩn Dung làm mấy chuyện tốt kia khiến cho bọn họ chọc họa, trong lòng dù không phục cũng không tiện cùng bọn họ so đo.
Lâm Ngọc Trân lại nghe không nổi nữa, sầm mặt nói: “Cũng không phải chỉ có cửa hàng của Lục gia gặp tai ương! Cửa hàng của Ngô gia chẳng lẽ yên ổn sao? Vương gia? Các nhà khác thì sao? Quản sự Ngô gia còn bị đâm bị thương kia kìa, tiểu nhị của Vương gia còn mất mạng! Ta lúc ấy lại nghe quản sự nói người ta không đả thương người, là vì lúc ấy nhà này có người làm việc thiện tích đức, đừng đả thương tính mạng người nhà hắn! Vậy thì như thế nào?” Rồi như sợ bọn họ không biết, cố ý khoe khoang: “Còn vừa vặn, cửa hàng của A Dung chính là không có người cướp đoạt! Nàng không phải quyên tiền nhiều nhất sao? Vì thế nếu như để ý, người ta phải đi cướp đoạt của nàng đầu tiên mới đúng! Sao lại không cướp đoạt của nàng đây?”
Lục Kiến Trung hai mắt đỏ hồng, cũng không nói gì, cũng chỉ ai thán lau nước mắt: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Sống không nổi nữa rồi!”
Lục Kiến Tân bị hắn huyên náo tức giận, phiền chán trừng mắt nhìn Lục Giam một cái: “Chính mình xử lý đi.” Nói xong xoay người đi ra ngoài.
Lâm Ngọc Trân cũng vẫn không đi, ngay tại kia vững vàng đương đương ngồi nói mát. Nhị phòng muốn tính toán trên đầu Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam để bòn rút tiền của Đại phòng sao, đúng là nằm mơ!
Đồ thị hốc mắt hồng hồng xem xét Lục Giam, khóc thút thít nghẹn ngào cầm khăn tay lau lệ, vẻ mặt chua xót khó nhịn, dường như cũng có oan khuất muốn tố cáo. Lục Kiến Lập trừng mắt nhìn nàng, cúi đầu ho khan vài tiếng trầm giọng nói: “Ta có câu muốn nói. Cửa hàng của ta cũng bị cướp đoạt! Cướp cái gì chứ? Là lương thực! Vừa vặn, cửa hàng kia và cửa hàng của Nhị ca cùng nằm trên một con đường, bất quá là đều vừa vặn gần phủ nha, quả thật rất tiện. Phát cháo, quyên tiền cũng không ít người làm, không phải nhà nào cũng bị cướp đoạt. Phố nào cách xa phủ nha thì không thấy bị làm sao, có thể thấy được không hề liên quan đến việc phát cháo, quyên tiền, sửa nhà cũ. Lục gia giàu có không phải chuyện ngày một ngày hai, người ta có chú ý cũng không chú ý trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi.”
Lục Kiến Trung nghe vậy, lấy tay lôi Lực Lang nằm trong lòng Khang Thị lại đây, chảy nước mắt thấm thía nói: “Tôn nhi, mưa suốt đêm mái nhà dột nát, tổ phụ vô dụng, về sau cần phải tự nhờ bản thân mình.”
Lực Lang không biết hắn đang làm gì, chỉ hiểu được ngày thường cũng không phải người hay thân cận với mình, liền há mồm khóc òa, Phúc nương bên cạnh Tống thị thấy thế, cũng đi theo khóc lóc.
Lục Giam nổi trận lôi đình, đứng dậy lạnh lùng thốt: “Ai muốn có thể đi bắt phản tặc, hỏi rõ ràng thật sự là do người nhà chúng ta phát cháo, quyên tiền, kiến tạo nhà tình nghĩa, sửa chữa lại nhà cũ mới cố ý chém giết cửa hàng Lục gia đúng không, nếu vậy chúng ta sẽ bồi thường tổn thất! Nếu là không thể, sẽ tổn thương thể diện của nhóm trưởng bối! Đại nạn trước mặt, còn ép buộc như vậy, còn có ý nghĩa gì nữa!”
Lục Kiến Trung che ngực: “Ai, ai, lòng ta thật đau đớn mà….”
Đám người Tống thị vội vàng tiến lên đỡ hắn, Lục Kinh đỏ mắt nói: “Nhị ca, nên khoan dung mà độ lượng, đừng nói năng bừa bãi.”
Lục Giam giận sôi lên, đã thấy Lục Kiến Lập liên tiếp hướng hắn nháy mắt, đành phải nhẫn nhịn lui ra ngoài. Vừa phát sinh biến cố, cũng bất chấp tức giận, đành phải phân phó quản sự gia đinh, chuẩn bị an bài mọi người tuần tra và trông coi cửa hàng phòng ở chung quanh, hắn làm được một nửa, càng nghĩ càng giận, lộn trở lại đi tìm Lục Kinh: “Trong lúc nguy nan, Tam đệ là muốn tiếp tục ở đây ấm ức rơi lệ, hay là muốn làm nam nhân? Trong nhà này thanh niên trai tráng cũng chỉ có hai người chúng ta, quản hay là mặc kệ?”
Lục Kinh mặt đỏ lên, đang định trả lời lại một cách mỉa mai, đã thấy Khang Thị cầu xin nhìn hắn, thanh thanh nói: “Ai biết có thể còn có người xấu trà trộn, hay đột nhiên lại xuất hiện phản loạn hay không?” Hắn lúc này mới sầm mặt theo Lục Giam đi ra ngoài, cười lạnh nói: “Bên ngoài đang giới nghiêm, Nhị ca là nam nhân lại làm quan, nên đi ra tuần tra mới phải. Đệ bất tài, chỉ dám canh giữ ở trong nhà thôi.”
Lục Giam lười cùng hắn nhiều lời, tự dẫn người đi tuần tra. Chỉ âm thầm tính toán, nghĩ cách để người ta đi ra ngoài truyền tin cho Lâm Cẩn Dung báo bình an, hỏi thăm Chư tiên sinh bên kia thế nào.
Như thế qua ba bốn ngày, tới ngày thứ năm, dân công sửa tường thành cùng quân coi giữ lại xảy ra xung đột, Du Tông Thịnh thống hận không thôi, sai người cứ việc thẳng tay trấn áp, tiếp đó lại chết hơn mười người, thiêu nửa con phố, đại hỏa đốt một ngày một đêm mới bị một hồi mưa to làm tắt lụi. Chuyện này, ngay cả Lục Kiến Tân không hay rối loạn cũng có chút hoảng thần, mặc dù không nói ra miệng, cũng là âm thầm may mắn Lục Giam lúc trước đã dẫn người tu sửa nhà cũ. Nhị phòng cũng không dám nói gở gì thêm, Lục Kinh không cần Lục Giam tiếp đón, mỗi ngày sớm hay muộn đều chủ động cùng hắn thay phiên tuần tra xung quanh.
Trong thành Bình châu không khí khẩn trương chi cực, ngày đêm đều có thể nghe thấy tiếng binh sĩ tróc nã phản tặc kêu đánh kêu giết cùng tiếng gào khóc. Toàn gia nghe thấy giống như chim sợ cành cong, tuy đã cùng phủ nha bên kia chào hỏi qua, biết được sẽ có một đội binh sĩ sớm muộn gì cũng tới tuần tra quản lý, Lục Kiến Tân vẫn lo lắng đề phòng, ngày đêm ngủ không an ổn. Vì thế báo cáo lão thái thái, triệu tập một nhà, nói là còn loạn lạc như vậy, không bằng tìm cách ra khỏi thành, đến nhà cũ lánh nạn còn an tâm hơn một chút.
Lục lão phu nhân tất nhiên là không có ý kiến, con cháu đi đến đâu, bà sẽ đi đến đó. Những người khác cũng không có ý kiến, so sánh với tính mạng, cái gì cũng không đáng. Lục Giam nhớ tới lời nói đùa lúc trước của Lâm Cẩn Dung, thật sự có một ngày kia, người Lâm gia không có chỗ nào để đi, không khỏi sẽ cùng Lục gia đi tị nạn, liền hỏi Lâm Ngọc Trân: “Không biết ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu tính toán thế nào. Tường viện nhà bọn họ còn không cao lớn bằng nhà chúng ta.”
Lời này nhắc nhở Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân lập tức đáp: “Kia không bằng đến hỏi thăm bọn họ, có nguyện ý cùng chúng ta đến nhà cũ hay không.” Rồi sợ những người khác không chịu, lại nói: “Dù sao bên trong nhà cũ có thể chứa rất nhiều người, có thêm vài người bọn họ không ảnh hưởng gì.”
Lục Kiến Tân trầm mặc một lát, thản nhiên nói: “Cũng không biết nhiều người như vậy có được ra khỏi thành không, hiện nay chỉ được phép vào không cho phép ra. Trước thử nhìn xem rồi hẵng đi.”
Đúng lúc đó, chợt nghe bên ngoài có người hô lớn: “Phản tặc bị tiêu diệt giết sạch rồi!”
Toàn gia đều cả kinh, Lục Kiến Tân sai sử Chu Kiến Phúc: “Đi xem là chuyện gì xảy ra!”
Chu Kiến Phúc nhanh chóng chạy đi, một nén nhang sau mới chạy về, vẻ mặt vui vẻ: “Đáng mừng! Đáng mừng! Quan binh đi ra ngoài truy kích và tiêu diệt phản tặc đã trở lại, mang về hơn hai mươi thi thể của phản tặc, lúc này đang dùng ngựa lôi kéo trên đường để thị uy dân chúng! Nói là sẽ lôi ba ngày, rồi bêu đầu tại đầu tường thị chúng! Tri châu phủ nha phát ra bố cáo chiêu an!”
Lục lão phu nhân nghe vậy, thấp đầu nhanh chóng chuyển động lần tràng hạt niệm Phật.
Lục Kiến Tân vui sướng tay áo run lên, nói: “Xứng đáng!” Sau đó thu liễm thần sắc, truy vấn: “Vậy những người khác thì sao? Không phải tổng cộng có hơn 60 tên sao? Tại sao mới có hơn 20 thi thể?”
Chu Kiến Phúc bị hắn hỏi ngẩn ra, lập tức đáp: “Nghe là có người lăn xuống vách núi, có người chạy thoát, có người bị thương chưa bắt về được, dù sao đã bị đánh tan rồi, không còn khả năng làm hại ai nữa. Vẫn còn có người tiếp tục đuổi theo, nói vậy cũng rất nhanh sẽ bắt được.”
Lục Kiến Tân vuốt râu, hung tợn nói: “Phải giết sạch mới đúng, bằng không ai cũng muốn làm phản, thiên hạ này sẽ lộn xộn a!”
Đồ thị nói: “Chúng ta đây không cần trở lại nhà cũ đúng không?”
Lục Kiến Tân thản nhiên liếc nàng một cái, nói: “Cứ chờ xem thế nào.”
Bình luận facebook