Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95: Tinh dạ vi quang (Hạ)
Trong phòng hội nghị không còn chỗ ngồi, ban giám khảo ngồi ở hàng đầu tiên, hàng ghế sau đó là lãnh đạo đài, nhân viên phụ trách lớn nhỏ của kênh giải trí, người chủ trì, sau cùng mời đến hàng ghế của vài nhà tài trợ.
Hôm nay, từ mười sáu ứng viên sẽ chọn ra bốn người tiếp theo tiến vào vòng bán kết, bốn tuyển một, không khí hiện trường vô cùng kịch liệt. Ban giám khảo đang chấm điểm, ứng viên điểm quá thấp cúi đầu, miễn cưỡng đối mặt thành tích của mình.
Kha An Di tao nhã ngồi ở khu hậu trường, cằm khẽ nâng, nhẹ mỉm cười, sóng mắt rung động, nhìn đến bóng dáng Diệp Phong, ý cười càng đậm.
Ứng viên thứ mười lăm đang chào cảm ơn, rất nhanh liền đi ra. Rất được, trước mắt là xếp hạng thứ tư, lúc này biểu hiện của Diệp Phong sẽ quyết định cô có tư cách vào vòng tiếp theo hay không, đứng nhất tự nhiên là Kha An Di, so với người đứng thứ hai vượt hơn hai mươi điểm, trong khi điểm số giữa các ứng viên khác rất sít sao, khó trách cô ta biểu hiện tự tin, bình tĩnh như thế.
Người chủ trì nói cho Diệp Phong biết yêu cầu thi tuyển, đề tài phỏng vấn là: như thế nào nhìn nhận ‘Khoảng cách xa xôi nhất trên đời, không phải sống hay chết, mà là em đứng ở trước mặt anh, anh không biết em yêu anh’, ứng viên có thể tìm khách mời để phối hợp.
Diệp Phong hít sâu một hơi, thật buồn khi thầm nghĩ: thật sự là hợp với tình hình.
“Tôi có mời khách quý.” Cô nóiười chủ trì.
Người chủ trì nhìn khắp nơi, mặt lộ ra nghi hoặc, Diệp Phong cúi người, đi lên đài, tự nhiên hào phóng hướng ban giám khảo chào hỏi. Phía dưới ngọn đèn tối dần, một luồng ánh sáng chiếu vào người cô, cô nhắm mắt lại, lẳng lặng một hồi. Khi cô mở mắt ra, cô nhìn thấy đứng ở bên cạnh cửa có Hạ Dịch Dương, Ngô Phong còn có Tần Phái.
Cô thu hồi tầm mắt, ý bảo người phụ trách âm thanh mở nhạc.
m nhạc vang lên, giọng hát quyến rũ tang thương của Eric Clapton phiêu đãng giữa không trung, tất cả mọi người đều rúng động.
“Eric Clapton là một huyền thoại đàn ghita nhạc rock kiêm ca sĩ người Anh, đã nhận 6 giải thưởng Grammy, có một lần trên đường lưu diễn, bạn diễn và đồng đội trong nhóm của ông đã chết trong một tai nạn rơi trực thăng, lúc ấy, ông ngồi trên máy bay phía sau, chứng kiến toàn bộ quá trình xảy ra. Mấy tháng sau, con trai nhỏ của ông từ cửa sổ tầng 53 tòa nhà Manhattan ngoài ý muốn ngã xuống mà chết, ông hơn bốn mươi tuổi mới có con, người cha đáng thương không thể kể hết nỗi đau, đã sáng tác ca khúc này ‘Tears in heaven’.” Diệp Phong hướng tay lên giữa không trung.
“Bạn sẽ nhớ tên tôi nếu tôi thấy bạn trên thiên đường chứ?
Có còn giống như xưa nếu tôi thấy bạn trên thiên đường chứ?
Tôi phải thật kiên cường, dũng cảm cố gắng, bởi vì tôi biết tôi không thuộc về thiên đường.
…
Bên ngoài cánh cửa, chắc chắn ở đó có sự bình yên,
Vì thế tôi biết, sẽ không có lệ rơi chốn thiên đường.”
Cô ngâm nga rất chậm, khi ch dứt, cô dừng lại một chút, dịu dàng cười khẽ, “Kỳ thật trên thế giới này khoảng cách xa xôi nhất, không phải tôi đứng ở trước mặt anh, anh không biết tôi yêu anh, hoặc là sống hay chết. Trời và người cách xa nhau, vĩnh viễn làm người ta vô lực. Yêu, là động từ, không phải dấu chấm tròn, còn sống, mới có thể yêu, cứ yêu, cho dù anh không biết, cho dù anh không thể đáp lại. Các vị giám khảo, tôi là số mười sáu Diệp Phong, hôm nay khách quý mà tôi mời đến là người bạn tốt nhất của tôi, rạng sáng hôm nay, bởi vì ngoài ý muốn, cô ấy vừa rời xa tôi. Về sinh tử hay tình yêu, cô ấy có quyền lên tiếng nhất. Tôi nghĩ giờ phút này, cô ấy nhất định ở cửa sổ thiên đường mỉm cười nhìn tôi.”
Hiện trường đột nhiên ồ lên, có người la ó, có ứng viên chỉ trích Diệp Phong phạm quy.
Diệp Phong lạnh nhạt đứng thẳng, cùng Hạ Dịch Dương bốn mắt nhìn nhau, như nước hồ trong suốt, đưa tình không cần phải nói, giống như toàn bộ thế giới chỉ có cô cùng anh.
Cô biết, anh sẽ hiểu cô.
Không phải cô muốn dùng chuyện của Ngả Lỵ đến tranh thủ mánh lới gì, mà cô rất đau, rất cần một cái con đường để nói hết.
Ban giám khảo tụ cùng một chỗ thảo luận vài câu, chủ tịch giám khảo đứng lên, ý bảo hội trường im lặng, sau đó nâng phất tay, làm cho Diệp Phong tiếp tục.
Diệp Phong xoay người ngồi vào ghế sô pha, âm nhạc đã chuyển sang tiếng đàn cello trầm thấp bài ‘Cái chết con thiên nga’.
“Mọi người quen biết cô đều nói cô ngốc, ngay cả tôi cũng nói như vậy. Cô yêu một người đàn ông tám năm, cô là học trò của người đàn ông đó, lúc còn đi học, từ ngưỡng mộ biến thành lưu luyến si mê, bất đắc dĩ anh ta đã có vị hôn thê. Vì anh, cô ở lại trường, không phải muốn chen chân vào, chỉ là muốn có thể thường xuyên nhìn thấy anh ta. Anh ta kết hôn, cô cũng vui mừng theo. Sau đó anh ta ly hôn, cô thật cẩn thận tiếp cận anh, nghĩ rằng đây là thượng đế ban cho cô cơ hội, không nghĩ tới người đàn ông kia bây giờ lại thích một nữ sinh trong lớp học. Cô trốn đi khóc lóc, chưa bao giờ cho anh ta biết. Nhưng người đàn ông kia lại như có như không níu giữ cô, khi sinh bệnh, khi mất mát, khi uống rượu, khi bất lực, sẽ nghĩ đến cô trước tiên, làm cho cô cảm thấy mình ở trong lòng anh ta là đặc biệt. Cứ như gần như xa níu kéo cô như vậy, tám năm trôi qua. Tôi nói với cô rằng không đáng, làm cho cô hết hy vọng. Có một ngày, cô nói với tôi, cô hết hy vọng, người đàn ông kia sắp kết hôn. Hết hy vọng, cô rượu chè ăn uống quá độ, tự buông mình không còn ý chí. Tôi muốn cô thức tỉnh, nói cô không có tiền đồ, cô cười trả lời tôi, mỗi người một số mệnh. Tối hôm qua chúng tôi nói điện thoại, cô vui vẻ cười dường như thay đổi thành người khác, tôi biết cô cùng lại gặp mặt người đàn ông kia, anh ta đã nói gì đó làm cho cô ấy vui vẻ như vậy, trong lòng tôi cảm thấy đáng thương thay cho cô ấy. Trò chuyện chấm dứt không bao lâu, cô đã lìa đời. Khi đó, trong lòng cô ấy tất nhiên là tràn ngập hy vọng còn có vui sướng.”
“Đó là câu chuyện của cô ấy. Buổi chiều tôi đi nhìn cô, cô ấy im lặng mà lại trầm mặc, tôi chỉ đứng một lát rồi đi.”
Nói đến chỗ này, Diệp Phong nghẹn ngào, cô bình tĩnh lại một chút, lại đứng lên.
“Nếu… Là cái từ buồn cười nhạt nhẽo, nhưng tôi vẫn muốn nói, nếu tôi biết kết cục là như thế này, tôi cũng sẽ không ngăn cản cô ấy đi gặp anh ta. Anh ta là tất cả niềm vui của cô ấy, chẳng sợ anh ta là loại mà chúng tôi luôn cho là cặn bã, là biến chất, yêu liền yêu. Tình yêu không có cao quý hay rẻ mạt như vừa nói, cũng không có có đáng giá hay không, yêu liền yêu. Yêu anh ta, là cô ấy tràn đầy vui vẻ, tuy rằng cô vì anh ta mà rơi lệ, tuy rằng vì anh ta mà đau lòng. Đây là cuộc đời mà cô ấy lựa chọn, là vận mệnh của cô. Đau, cũng cam nguyện. Tất cả tình yêu đều đáng giá tôn trọng, ở trong tình yêu, chuyên gia tình cảm chỉ có thể đánh giá khách quan, bạể kiểm soát của tình cảm cô ấy.”
“Giờ đây, cô ấy cùng tôi cách xa đến không thể tạo thành khoảng cách, tôi cuối cùng không còn được nghe tiếng cười của cô, không thể chạm đến nhiệt độ cơ thể của cô. Nhưng lòng tôi rất yên tĩnh. Ở thiên đường không có xe đến xe lui, không có phản bội cùng lợi dụng, cô ấy nhất định sẽ gặp được một người trân trọng yêu thương cô ấy, làm cô vui vẻ, hạnh phúc. Khi tôi ngẩng đầu lên, ở giữa bầu trời đầy sao, nơi ánh sáng lấp lánh, hẳn chính là cô ấy phát ra tiếng cười. Nhưng, tôi cỡ nào hy vọng cô ấy cùng tôi chỉ gần trong gang tấc, để tôi giúp cô lau đi hàng nước mắt vì yêu mà rơi xuống của cô. Còn sống, cuối cùng hạnh phúc. Yêu, là ngũ vị. Cám ơn các vị đã theo dõi ‘Tinh dạ vi quang’ đêm nay, chúng ta sẽ gặp lại vào giờ này tuần sau, tạm biệt.”
Diệp Phong nhẹ cúi chào, lẳng lặng chờ giám khảo cho biết điểm số.
Trong hội trường im lặng cực kỳ, tất cả mọi người đều như bị thôi miên. Vẫn là người chủ trì phản ứng nhanh, cuống quít lên đài cho tất cả ứng viên đều đi lên, chờ đợi tuyên bố kết quả.
Ban giám khảo dường như rất khó xử, thậm chí còn tránh ra bên ngoài mở cuộc họp ngắn.
Ngô Phong nhún nhún vai, đối Hạ Dịch Dương nói: “Không cần trì hoãn, đưa con bé trở về, an ủi nó, làm cho nó an ổn mà ngủ một giấc.”
“Chú Ngô, chú vui vẻ không?” Hạ Dịch Dương nói.
“Gì chứ hỏi ta, cậu thì sao? Con bé còn có thể ở bên cạnh ta bao ngày chứ, cuộc sống thật dài sau này của nó đều trao cho cậu.” Ngô Phong rất buồn bã.
“Cháu sẽ quý trọng.”
Tổng biên đạo Chương trình ‘Chào buổi sáng’ cũng là một người trong ban giám khảo ngang qua bên người Hạ Dịch Dương, vỗ vai anh một cái, trên mặt lộ ra biểu tình ‘Tôi nói không sai chứ’.
Hạ Dịch Dương sờ sờ cái mũi.
Ứng viên thứ mười lăm khóc rống chạy ra phòng hội nghị, cô ta mất đi tư cách tiến vào vòng tiếp theo. Diệp Phong đến sau mà về trước, xếp hạng trên Kha An Di.
Chủ tịch Ban giám khảo đều đưa tất cả ứng viên ra đánh giá: tất cả đều chuẩn bị đầy đủ, nhưng bởi vì quá mức khẩn trương, có thể không phát huy được như bình thường. Kha An Di chủ trì hào phóng, thông minh, Diệp Phong càng nổi bật, rõ nét, thực sự có thể làm khán giả xem nhập thần, mà đối với phân tích tình cảm cũng vô cùng độc đáo, cho nên đạt được vị trí đứng nhất.
Kha An Di ra vẻ bình tĩnh, nhưng từ biểu tình cứng ngắc của cô ta có thể nhìn ra cô ta có bao nhiêu không cam lòng.
Diệp Phong không có một chút vui sướng, tuyên bố xong, cô đi xuống đài, cả người liền suy sụp. “Muốn đi trước uống nước hay không?” Hạ Dịch Dương hỏi.
“Dịch Dương, em mệt mỏi quá.” Mắt đẹp nổi lên một tầng hơi nước, cô mệt mỏi cúi thấp mi mắt, cố gắng làm ra vẻ tự nhiên.
“Được, vậy chúng ta trở về.” Anh nhanh chóng ôm lấy thắt lưng của cô, để cô chuyển sức nặng của bản thân qua, không bận tâm đến những ánh mắt tò mò quay đầu lại của người khác.
“Không đi ăn cơm sao?” Ngô Phong đau lòng hỏi.
“Không có sao, chú Ngô, con với Dịch Dương đi trước. Chú cũng về nhà sớm một chút với dì Tần.”
“Được, tối mai trở về ăn cơm, chúng ta cả nhà chúc mừng một bữa.” Trong lòng có hơi khác thường, nhưng rõ ràng. Đêm nay, một mình Diệp Phong cùng Hạ Dịch Dương ở cùng một chỗ càng thích hợp. Ai, cũng nên tính chuyện đính hôn rồi, không nỡ cũng phải chịu.
Mùa thu là nồng nàn như vậy, cơn gió mang theo hơi lạnh thổi qua. Tuy rằng hiện tại là tháng mười, nhưng mùa ‘Đinh’ ở Bắc Kinh đến cũng rất đột nhiên. Tháng mười một, thổi qua mấy trận gió, tuyết sẽ bay đầy trời.
Anh cởi áo khoác ra khoác cho cô, cô nhắm mắt lại cuộn mình ở trên ghế, một bàn tay gác lên đầu gối anh của anh. Dường như chạm vào anh, làm cho cô cảm thấy an toàn.
“Dịch Dương, mở ra radio đi.” Cô nói.
“ ‘Đêm khuya khuynh tình’ đêm nay phát lại ca khúc vàng tiếng Trung trong bảng Phong Vân, anh vừa mới cùng Lâu Dương thông qua điện thoại, hàn huyên một hồi. Khi cuộc thi của em kết thúc, anh ta còn gọi lại hỏi kết quả.”
Cô ừ một tiếng, không nhắc lại nữa.
Họ ngừng lại ở siêu thị, anh không để cho cô đi xuống, chạy vào mua hai túi thực phẩm. Khi lên xe, nghe được tiếng ngáy nhợt nhạt của cô, dường như đã ngủ.
Nhưng cô lại như rất thanh tỉnh, vào tiểu khu, cô liền mở mắt.
Anh đỡ cô lên lầu, đưa cô vào phòng tắm tắm rửa, giúp cô gội đầu. Cô liền ghé vào trên vai anh, thân mình mềm oặt không thể nhúc nhích. Anh cho cô ly sữa nóng, cô uống hết không rên một tiếng, anh giúp cô lau khô tóc.
Tắt đèn, ôm cô nằm xuống, mặt cô vùi vào trong lòng anh, đầu để ở ngực anh, gắt gao ôm lấy cánh tay anh.
“Dịch Dương, kỳ thật em rất là hối hận. Em biết cậu ấy phải đi gặp Vương Vĩ, mà đã uống rượu, em hẳn là nên ngăn cậu ấy lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt cậu ấy sáng như vậy, kích đN như vậy, em không đành lòng. Trước đó, cậu ấy chỉ là cái xác vô hồn.”
“Cậu ấy là con diều trong tay anh ta, dây nằm trong tay anh ta, cậu ấy không có lựa chọn.”
Anh từng chút lại từng chút nhẹ vỗ về sau lưng cô.
“Anh ta lại lừa gạt cậu ấy, không biết cho cậu ấy cái hứa hẹn gì, cậu ấy vui vẻ không biết vì sao, dừng lại ở hạnh phúc, không cần vạch trần lời nói dối, không cần mất mát, cũng tốt.” Cô tự trấn an mình.
“Ngoan, ngủ đi!” Anh cầm lấy tay cô thiếp lên môi, hôn hôn.
Một ngày này cô đã quá mệt mỏi, về tinh thần, cả cơ thể.
Dường như là vào rạng sáng, anh cảm thấy cô mãnh liệt run rẩy, anh mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt cô mở thật to. “Dịch Dương, di động reo!”
“Nằm mơ sao? Trước khi ngủ anh đã tắt hết điện thoại rồi.” Vì để cho cô ngủ an ổn.
Cô lại nhắm mắt. Cô mơ thấy Ngả Lỵ, cùng cô ngồi ở trên mặt cỏ, Ngả Lỵ nói Vương Vĩ, cô đang nói Biên Thành.
Cuộc đối thoại đó, các cô nghĩ đến tình yêu là đơn giản như vậy, nghĩ rằng tất cả tình yêu đều sẽ có một kết thúc trọn vẹn.
Tỉnh dậy lần nữa, anh đã chuẩn bị xong bữa sáng. Cô mặc bộ váy đen ngồi vào ghế, anh cũng chọn một thân âu phục màu đen, “Ăn xong, chúng ta đến nhìn Ngả Lỵ. Anh lên QQ, thông tri các bạn học. Hôm nay đều thu xếp đến tiễn đưa cô, cô ấy là người tâm phúc của chúng ta. Lần sau bạn học tụ hội, chúng ta không có lớp trưởng.”
“Có, em đảm đương.” Cô nói.
Anh cười, “Em nhưng tật ra rất có tư cách, bởi vì chỉ duy nhà chúng ta chiếm hai phần.”
Nhà chúng ta! Từ ngữ ấm áp, xinh đẹp nhường nào! Cô giương mắt nhìn anh, lệ nóng doanh tròng.
Cô cảm động, không phải vì anh yêu cô, mà là ở thời điểm cô vừa bất lực vừa đau khổ, cô đơn như vậy, cô vung tay, có thể nắm anh.
Cơ thể ba mươi sáu phẩy năm độ, thì ra là như vậy, ấm áp như vậy!
Hôm nay, từ mười sáu ứng viên sẽ chọn ra bốn người tiếp theo tiến vào vòng bán kết, bốn tuyển một, không khí hiện trường vô cùng kịch liệt. Ban giám khảo đang chấm điểm, ứng viên điểm quá thấp cúi đầu, miễn cưỡng đối mặt thành tích của mình.
Kha An Di tao nhã ngồi ở khu hậu trường, cằm khẽ nâng, nhẹ mỉm cười, sóng mắt rung động, nhìn đến bóng dáng Diệp Phong, ý cười càng đậm.
Ứng viên thứ mười lăm đang chào cảm ơn, rất nhanh liền đi ra. Rất được, trước mắt là xếp hạng thứ tư, lúc này biểu hiện của Diệp Phong sẽ quyết định cô có tư cách vào vòng tiếp theo hay không, đứng nhất tự nhiên là Kha An Di, so với người đứng thứ hai vượt hơn hai mươi điểm, trong khi điểm số giữa các ứng viên khác rất sít sao, khó trách cô ta biểu hiện tự tin, bình tĩnh như thế.
Người chủ trì nói cho Diệp Phong biết yêu cầu thi tuyển, đề tài phỏng vấn là: như thế nào nhìn nhận ‘Khoảng cách xa xôi nhất trên đời, không phải sống hay chết, mà là em đứng ở trước mặt anh, anh không biết em yêu anh’, ứng viên có thể tìm khách mời để phối hợp.
Diệp Phong hít sâu một hơi, thật buồn khi thầm nghĩ: thật sự là hợp với tình hình.
“Tôi có mời khách quý.” Cô nóiười chủ trì.
Người chủ trì nhìn khắp nơi, mặt lộ ra nghi hoặc, Diệp Phong cúi người, đi lên đài, tự nhiên hào phóng hướng ban giám khảo chào hỏi. Phía dưới ngọn đèn tối dần, một luồng ánh sáng chiếu vào người cô, cô nhắm mắt lại, lẳng lặng một hồi. Khi cô mở mắt ra, cô nhìn thấy đứng ở bên cạnh cửa có Hạ Dịch Dương, Ngô Phong còn có Tần Phái.
Cô thu hồi tầm mắt, ý bảo người phụ trách âm thanh mở nhạc.
m nhạc vang lên, giọng hát quyến rũ tang thương của Eric Clapton phiêu đãng giữa không trung, tất cả mọi người đều rúng động.
“Eric Clapton là một huyền thoại đàn ghita nhạc rock kiêm ca sĩ người Anh, đã nhận 6 giải thưởng Grammy, có một lần trên đường lưu diễn, bạn diễn và đồng đội trong nhóm của ông đã chết trong một tai nạn rơi trực thăng, lúc ấy, ông ngồi trên máy bay phía sau, chứng kiến toàn bộ quá trình xảy ra. Mấy tháng sau, con trai nhỏ của ông từ cửa sổ tầng 53 tòa nhà Manhattan ngoài ý muốn ngã xuống mà chết, ông hơn bốn mươi tuổi mới có con, người cha đáng thương không thể kể hết nỗi đau, đã sáng tác ca khúc này ‘Tears in heaven’.” Diệp Phong hướng tay lên giữa không trung.
“Bạn sẽ nhớ tên tôi nếu tôi thấy bạn trên thiên đường chứ?
Có còn giống như xưa nếu tôi thấy bạn trên thiên đường chứ?
Tôi phải thật kiên cường, dũng cảm cố gắng, bởi vì tôi biết tôi không thuộc về thiên đường.
…
Bên ngoài cánh cửa, chắc chắn ở đó có sự bình yên,
Vì thế tôi biết, sẽ không có lệ rơi chốn thiên đường.”
Cô ngâm nga rất chậm, khi ch dứt, cô dừng lại một chút, dịu dàng cười khẽ, “Kỳ thật trên thế giới này khoảng cách xa xôi nhất, không phải tôi đứng ở trước mặt anh, anh không biết tôi yêu anh, hoặc là sống hay chết. Trời và người cách xa nhau, vĩnh viễn làm người ta vô lực. Yêu, là động từ, không phải dấu chấm tròn, còn sống, mới có thể yêu, cứ yêu, cho dù anh không biết, cho dù anh không thể đáp lại. Các vị giám khảo, tôi là số mười sáu Diệp Phong, hôm nay khách quý mà tôi mời đến là người bạn tốt nhất của tôi, rạng sáng hôm nay, bởi vì ngoài ý muốn, cô ấy vừa rời xa tôi. Về sinh tử hay tình yêu, cô ấy có quyền lên tiếng nhất. Tôi nghĩ giờ phút này, cô ấy nhất định ở cửa sổ thiên đường mỉm cười nhìn tôi.”
Hiện trường đột nhiên ồ lên, có người la ó, có ứng viên chỉ trích Diệp Phong phạm quy.
Diệp Phong lạnh nhạt đứng thẳng, cùng Hạ Dịch Dương bốn mắt nhìn nhau, như nước hồ trong suốt, đưa tình không cần phải nói, giống như toàn bộ thế giới chỉ có cô cùng anh.
Cô biết, anh sẽ hiểu cô.
Không phải cô muốn dùng chuyện của Ngả Lỵ đến tranh thủ mánh lới gì, mà cô rất đau, rất cần một cái con đường để nói hết.
Ban giám khảo tụ cùng một chỗ thảo luận vài câu, chủ tịch giám khảo đứng lên, ý bảo hội trường im lặng, sau đó nâng phất tay, làm cho Diệp Phong tiếp tục.
Diệp Phong xoay người ngồi vào ghế sô pha, âm nhạc đã chuyển sang tiếng đàn cello trầm thấp bài ‘Cái chết con thiên nga’.
“Mọi người quen biết cô đều nói cô ngốc, ngay cả tôi cũng nói như vậy. Cô yêu một người đàn ông tám năm, cô là học trò của người đàn ông đó, lúc còn đi học, từ ngưỡng mộ biến thành lưu luyến si mê, bất đắc dĩ anh ta đã có vị hôn thê. Vì anh, cô ở lại trường, không phải muốn chen chân vào, chỉ là muốn có thể thường xuyên nhìn thấy anh ta. Anh ta kết hôn, cô cũng vui mừng theo. Sau đó anh ta ly hôn, cô thật cẩn thận tiếp cận anh, nghĩ rằng đây là thượng đế ban cho cô cơ hội, không nghĩ tới người đàn ông kia bây giờ lại thích một nữ sinh trong lớp học. Cô trốn đi khóc lóc, chưa bao giờ cho anh ta biết. Nhưng người đàn ông kia lại như có như không níu giữ cô, khi sinh bệnh, khi mất mát, khi uống rượu, khi bất lực, sẽ nghĩ đến cô trước tiên, làm cho cô cảm thấy mình ở trong lòng anh ta là đặc biệt. Cứ như gần như xa níu kéo cô như vậy, tám năm trôi qua. Tôi nói với cô rằng không đáng, làm cho cô hết hy vọng. Có một ngày, cô nói với tôi, cô hết hy vọng, người đàn ông kia sắp kết hôn. Hết hy vọng, cô rượu chè ăn uống quá độ, tự buông mình không còn ý chí. Tôi muốn cô thức tỉnh, nói cô không có tiền đồ, cô cười trả lời tôi, mỗi người một số mệnh. Tối hôm qua chúng tôi nói điện thoại, cô vui vẻ cười dường như thay đổi thành người khác, tôi biết cô cùng lại gặp mặt người đàn ông kia, anh ta đã nói gì đó làm cho cô ấy vui vẻ như vậy, trong lòng tôi cảm thấy đáng thương thay cho cô ấy. Trò chuyện chấm dứt không bao lâu, cô đã lìa đời. Khi đó, trong lòng cô ấy tất nhiên là tràn ngập hy vọng còn có vui sướng.”
“Đó là câu chuyện của cô ấy. Buổi chiều tôi đi nhìn cô, cô ấy im lặng mà lại trầm mặc, tôi chỉ đứng một lát rồi đi.”
Nói đến chỗ này, Diệp Phong nghẹn ngào, cô bình tĩnh lại một chút, lại đứng lên.
“Nếu… Là cái từ buồn cười nhạt nhẽo, nhưng tôi vẫn muốn nói, nếu tôi biết kết cục là như thế này, tôi cũng sẽ không ngăn cản cô ấy đi gặp anh ta. Anh ta là tất cả niềm vui của cô ấy, chẳng sợ anh ta là loại mà chúng tôi luôn cho là cặn bã, là biến chất, yêu liền yêu. Tình yêu không có cao quý hay rẻ mạt như vừa nói, cũng không có có đáng giá hay không, yêu liền yêu. Yêu anh ta, là cô ấy tràn đầy vui vẻ, tuy rằng cô vì anh ta mà rơi lệ, tuy rằng vì anh ta mà đau lòng. Đây là cuộc đời mà cô ấy lựa chọn, là vận mệnh của cô. Đau, cũng cam nguyện. Tất cả tình yêu đều đáng giá tôn trọng, ở trong tình yêu, chuyên gia tình cảm chỉ có thể đánh giá khách quan, bạể kiểm soát của tình cảm cô ấy.”
“Giờ đây, cô ấy cùng tôi cách xa đến không thể tạo thành khoảng cách, tôi cuối cùng không còn được nghe tiếng cười của cô, không thể chạm đến nhiệt độ cơ thể của cô. Nhưng lòng tôi rất yên tĩnh. Ở thiên đường không có xe đến xe lui, không có phản bội cùng lợi dụng, cô ấy nhất định sẽ gặp được một người trân trọng yêu thương cô ấy, làm cô vui vẻ, hạnh phúc. Khi tôi ngẩng đầu lên, ở giữa bầu trời đầy sao, nơi ánh sáng lấp lánh, hẳn chính là cô ấy phát ra tiếng cười. Nhưng, tôi cỡ nào hy vọng cô ấy cùng tôi chỉ gần trong gang tấc, để tôi giúp cô lau đi hàng nước mắt vì yêu mà rơi xuống của cô. Còn sống, cuối cùng hạnh phúc. Yêu, là ngũ vị. Cám ơn các vị đã theo dõi ‘Tinh dạ vi quang’ đêm nay, chúng ta sẽ gặp lại vào giờ này tuần sau, tạm biệt.”
Diệp Phong nhẹ cúi chào, lẳng lặng chờ giám khảo cho biết điểm số.
Trong hội trường im lặng cực kỳ, tất cả mọi người đều như bị thôi miên. Vẫn là người chủ trì phản ứng nhanh, cuống quít lên đài cho tất cả ứng viên đều đi lên, chờ đợi tuyên bố kết quả.
Ban giám khảo dường như rất khó xử, thậm chí còn tránh ra bên ngoài mở cuộc họp ngắn.
Ngô Phong nhún nhún vai, đối Hạ Dịch Dương nói: “Không cần trì hoãn, đưa con bé trở về, an ủi nó, làm cho nó an ổn mà ngủ một giấc.”
“Chú Ngô, chú vui vẻ không?” Hạ Dịch Dương nói.
“Gì chứ hỏi ta, cậu thì sao? Con bé còn có thể ở bên cạnh ta bao ngày chứ, cuộc sống thật dài sau này của nó đều trao cho cậu.” Ngô Phong rất buồn bã.
“Cháu sẽ quý trọng.”
Tổng biên đạo Chương trình ‘Chào buổi sáng’ cũng là một người trong ban giám khảo ngang qua bên người Hạ Dịch Dương, vỗ vai anh một cái, trên mặt lộ ra biểu tình ‘Tôi nói không sai chứ’.
Hạ Dịch Dương sờ sờ cái mũi.
Ứng viên thứ mười lăm khóc rống chạy ra phòng hội nghị, cô ta mất đi tư cách tiến vào vòng tiếp theo. Diệp Phong đến sau mà về trước, xếp hạng trên Kha An Di.
Chủ tịch Ban giám khảo đều đưa tất cả ứng viên ra đánh giá: tất cả đều chuẩn bị đầy đủ, nhưng bởi vì quá mức khẩn trương, có thể không phát huy được như bình thường. Kha An Di chủ trì hào phóng, thông minh, Diệp Phong càng nổi bật, rõ nét, thực sự có thể làm khán giả xem nhập thần, mà đối với phân tích tình cảm cũng vô cùng độc đáo, cho nên đạt được vị trí đứng nhất.
Kha An Di ra vẻ bình tĩnh, nhưng từ biểu tình cứng ngắc của cô ta có thể nhìn ra cô ta có bao nhiêu không cam lòng.
Diệp Phong không có một chút vui sướng, tuyên bố xong, cô đi xuống đài, cả người liền suy sụp. “Muốn đi trước uống nước hay không?” Hạ Dịch Dương hỏi.
“Dịch Dương, em mệt mỏi quá.” Mắt đẹp nổi lên một tầng hơi nước, cô mệt mỏi cúi thấp mi mắt, cố gắng làm ra vẻ tự nhiên.
“Được, vậy chúng ta trở về.” Anh nhanh chóng ôm lấy thắt lưng của cô, để cô chuyển sức nặng của bản thân qua, không bận tâm đến những ánh mắt tò mò quay đầu lại của người khác.
“Không đi ăn cơm sao?” Ngô Phong đau lòng hỏi.
“Không có sao, chú Ngô, con với Dịch Dương đi trước. Chú cũng về nhà sớm một chút với dì Tần.”
“Được, tối mai trở về ăn cơm, chúng ta cả nhà chúc mừng một bữa.” Trong lòng có hơi khác thường, nhưng rõ ràng. Đêm nay, một mình Diệp Phong cùng Hạ Dịch Dương ở cùng một chỗ càng thích hợp. Ai, cũng nên tính chuyện đính hôn rồi, không nỡ cũng phải chịu.
Mùa thu là nồng nàn như vậy, cơn gió mang theo hơi lạnh thổi qua. Tuy rằng hiện tại là tháng mười, nhưng mùa ‘Đinh’ ở Bắc Kinh đến cũng rất đột nhiên. Tháng mười một, thổi qua mấy trận gió, tuyết sẽ bay đầy trời.
Anh cởi áo khoác ra khoác cho cô, cô nhắm mắt lại cuộn mình ở trên ghế, một bàn tay gác lên đầu gối anh của anh. Dường như chạm vào anh, làm cho cô cảm thấy an toàn.
“Dịch Dương, mở ra radio đi.” Cô nói.
“ ‘Đêm khuya khuynh tình’ đêm nay phát lại ca khúc vàng tiếng Trung trong bảng Phong Vân, anh vừa mới cùng Lâu Dương thông qua điện thoại, hàn huyên một hồi. Khi cuộc thi của em kết thúc, anh ta còn gọi lại hỏi kết quả.”
Cô ừ một tiếng, không nhắc lại nữa.
Họ ngừng lại ở siêu thị, anh không để cho cô đi xuống, chạy vào mua hai túi thực phẩm. Khi lên xe, nghe được tiếng ngáy nhợt nhạt của cô, dường như đã ngủ.
Nhưng cô lại như rất thanh tỉnh, vào tiểu khu, cô liền mở mắt.
Anh đỡ cô lên lầu, đưa cô vào phòng tắm tắm rửa, giúp cô gội đầu. Cô liền ghé vào trên vai anh, thân mình mềm oặt không thể nhúc nhích. Anh cho cô ly sữa nóng, cô uống hết không rên một tiếng, anh giúp cô lau khô tóc.
Tắt đèn, ôm cô nằm xuống, mặt cô vùi vào trong lòng anh, đầu để ở ngực anh, gắt gao ôm lấy cánh tay anh.
“Dịch Dương, kỳ thật em rất là hối hận. Em biết cậu ấy phải đi gặp Vương Vĩ, mà đã uống rượu, em hẳn là nên ngăn cậu ấy lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt cậu ấy sáng như vậy, kích đN như vậy, em không đành lòng. Trước đó, cậu ấy chỉ là cái xác vô hồn.”
“Cậu ấy là con diều trong tay anh ta, dây nằm trong tay anh ta, cậu ấy không có lựa chọn.”
Anh từng chút lại từng chút nhẹ vỗ về sau lưng cô.
“Anh ta lại lừa gạt cậu ấy, không biết cho cậu ấy cái hứa hẹn gì, cậu ấy vui vẻ không biết vì sao, dừng lại ở hạnh phúc, không cần vạch trần lời nói dối, không cần mất mát, cũng tốt.” Cô tự trấn an mình.
“Ngoan, ngủ đi!” Anh cầm lấy tay cô thiếp lên môi, hôn hôn.
Một ngày này cô đã quá mệt mỏi, về tinh thần, cả cơ thể.
Dường như là vào rạng sáng, anh cảm thấy cô mãnh liệt run rẩy, anh mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt cô mở thật to. “Dịch Dương, di động reo!”
“Nằm mơ sao? Trước khi ngủ anh đã tắt hết điện thoại rồi.” Vì để cho cô ngủ an ổn.
Cô lại nhắm mắt. Cô mơ thấy Ngả Lỵ, cùng cô ngồi ở trên mặt cỏ, Ngả Lỵ nói Vương Vĩ, cô đang nói Biên Thành.
Cuộc đối thoại đó, các cô nghĩ đến tình yêu là đơn giản như vậy, nghĩ rằng tất cả tình yêu đều sẽ có một kết thúc trọn vẹn.
Tỉnh dậy lần nữa, anh đã chuẩn bị xong bữa sáng. Cô mặc bộ váy đen ngồi vào ghế, anh cũng chọn một thân âu phục màu đen, “Ăn xong, chúng ta đến nhìn Ngả Lỵ. Anh lên QQ, thông tri các bạn học. Hôm nay đều thu xếp đến tiễn đưa cô, cô ấy là người tâm phúc của chúng ta. Lần sau bạn học tụ hội, chúng ta không có lớp trưởng.”
“Có, em đảm đương.” Cô nói.
Anh cười, “Em nhưng tật ra rất có tư cách, bởi vì chỉ duy nhà chúng ta chiếm hai phần.”
Nhà chúng ta! Từ ngữ ấm áp, xinh đẹp nhường nào! Cô giương mắt nhìn anh, lệ nóng doanh tròng.
Cô cảm động, không phải vì anh yêu cô, mà là ở thời điểm cô vừa bất lực vừa đau khổ, cô đơn như vậy, cô vung tay, có thể nắm anh.
Cơ thể ba mươi sáu phẩy năm độ, thì ra là như vậy, ấm áp như vậy!
Bình luận facebook