-
Chương 25: Cân nhắc
Sau khi trở về từ trường bắn, Đào Tư Di đã không nhìn thấy Diệp Lan Trăn vài ngày rồi, không biết anh bận rộn cái gì. Như thế lại làm cô thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau đêm đó, trên đường trở về biệt thự cô luôn có một ảo giác phát sốt, mấy ngày nay đi làm đều được lái xe đưa đi, điều duy nhất khiến cô lo lắng nhất là Trương Lệ Viện.
Đào Tư Di nhìn chằm chằm vào bàn công tác trống không bên cạnh, lắc đầu, vài ngày không thấy chị ấy, gọi điện thoại thì chị nói muốn xin phép nghỉ vài ngày, nói cô không cần lo lắng. Ở quán bar lần trước chị lâm trận bỏ chạy, chính cô còn chưa từng thấy qua bóng người. Nói không cần lo lắng, nhưng làm sao có thể không lo lắng chứ.
Nhìn điện thoại trong tay đến phát ngốc, bất đắc dĩ lại buông xuống. Báo động không có tác dụng, cô chỉ là một dân thường, còn cách nào khác sao. Trương Lệ Viện là do người đi cùng Mã Đằng Diệu mang đi, chẳng lẽ tìm anh ta? Đào Tư Di giật mình, hay là thôi đi. Nghĩ đến mặt than nhỏ kia thường vờn quanh cô. Cô cũng không muốn nghĩ cách là mẹ kế của người ta, cô cũng không muốn liên quan gì đến vị Mã Đằng Diệu kia.
Có vài chuyện rất kì lạ, dù người ta không muốn nhưng việc lại cứ tìm tới. Đào Tư Di vừa mới đặt tay trên bàn, tiếng chuông liền vang lên. Lướt qua dãy số xa lạ, cô lập tức nhấn nút nghe.
“Đào tiểu thư khỏe! Tôi là Mã Đằng Diệu, tối nay cô có thời gian không, tôi muốn mời cô bữa cơm. ”
“Tại sao anh lại biết số điện thoại của tôi?” Nghe tiếng người bên kia tự giới thiệu, Đào Tư Di thấy không vui, mọi chuyện trong mắt người này đều là mây trôi hay sao.
“Ha ha.” Điện thoại truyền ra tiếng cười của Mã Đằng Diệu. “Đào tiểu thư đừng nóng giận, là tôi hỏi Trương tiểu thư. Nếu cô đồng ý, tối hôm nay cô ấy cũng sẽ tới. Cô xem…”
Lời cự tuyệt vừa tới cổ họng đã bị Đào Tư Di nuốt lại. “Được. ”
“Vậy tan tầm tôi đến đón cô.” Mã Đằng Diệu cúp điện thoại, cúi đầu nhìn tư liệu điều tra trong tay. Lời nói dối luôn dễ nghe hơn so với lời nói thật. Để tránh nói dối bị phát hiện, anh bất đắc dĩ cầm điện thoại lên, nhấn nút. “Chính Đạo, cô gái cậu thu thập đó, tối hôm nay cùng nhau ăn bữa cơm đi. ”
Chu Chính Đạo nhìn thoáng qua Trương Lệ Viện kéo dài hơi tàn trên giường, tay vỗ nhẹ sau lưng cô, một đường kéo xuống cái mông cao vút.
“Mệt muốn chết rồi, tối nay chúng ta ra ngoài dùng bữa, cần phải tiếp đón cô gái mấy ngày nay quấy rầy chúng ta thôi. ”
Trương Lệ Viện ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên giường, nét mặt ai oán, bọn họ khoái bị làm đến chết mà, người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì? Lúc ấy rõ ràng là anh không cần cô, hiện tại hình như chính cô mới phải xin lỗi anh. Từ khi bước chân vào phòng này, cô chưa từng hạ chân xuống giường.
Chu Chính Đào cầm cánh tay trắng mịn đầy xúc cảm của cô. “Thời gian còn sớm, tiếp tục tính sổ em nợ anh nào. ”
Trương Lệ Viện chỉ kịp kêu rên một tiếng, người đàn ông khỏe mạnh liền vọt vào trong cơ thể cô.
Sau khi tan tầm, Đào Tư Di nhìn thấy phía xa công ty có một chiếc xe màu đen, đánh giá một phen thì thấy có chút quen mắt, giống y hệt chiếc xe tiểu Trần dùng đưa cô về tối hôm trước. Quả nhiên, cô còn chưa đi đến, tiểu Trần liền từ trong xe đi ra.
“Đào tiểu thư, Mã tiên sinh đang chờ cô. ”
“A…” Đào Tư Di lên tiếng, khom người chui vào trong xe. Một tiếng vù trầm đục, cửa xe đã bị đóng lại. Cô đột nhiên có cảm giác tự chui đầu vào lưới.
Chỉ chốc lát, cánh cửa màu đỏ đã xuất hiện trước mắt cách đó không xa. Lái xe bóp còi hai tiếng, cửa lớn chậm rãi mở ra. Đây chính là cái gọi là sự khác biệt, Đào Tư Di âm thầm tặc lưỡi, trong viện đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, tựa như lâm viên Tô Châu. Mấy đình nhỏ lộ ra dưới ngọn đèn mờ nhạt, loáng thoáng có thể thấy có người đang nâng chén.
Ước chừng sau vài phút, cô cũng bị dẫn vào một cái đình nhỏ. Người phục vụ xốc rèm cửa, bên trong đã có ba người ngồi, trong đó trừ Mã Đằng Diệu là Trương Lệ Viện, còn có một người đàn ông mà cô chưa từng gặp qua. Khí thế trên người này phi thường bức người, chỉ là anh có nhiều thêm một phần tà khí.
Đào Tư Di đảo thoáng qua người ngồi sau người đàn ông kia, đem toàn bộ lực chú ý lên trên người Trương Lệ Viện. Chị gầy hơn so với mấy ngày hôm trước. Tinh thần cũng không được tốt, cả người lười biếng, hai vành mắt đen treo dưới mắt chị, vừa thấy liền biết nghỉ ngơi không đủ.
“Đào tiểu thư, mời tới đây ngồi.” Mã Đằng Diễu vẫy tay mời cô.
Đào Tư Di không nói gì, bước nhỏ hai bước, cô kéo ghế ra xa Mã Đằng Diệu một chút rồi mới ngồi xuống.
Mã Đằng Diệu không có biểu hiện, trái lại người đàn ông đối diện nhìn hành động của cô, tựa hồ nở nụ cười chế nhạo.
“Đào tiểu thư, mấy ngày nay Trương Lệ Viện phiền cô quan tâm rồi.” Chu Chính Đạo giơ chén rượu trong tay, bày tỏ một phần kính ý tượng trưng.
“Cần phải vậy.” Đào Tư Di mất tự nhiên cười đáp lại, cùng Trương Lệ Viện trao đổi ánh mắt.
Nhìn đến vẻ mặt bất đắc dĩ của Trương Lệ Viện, Đào Tư Di thả điểm tâm trong tay.
“Đừng nói chuyện, ăn cơm đi.” Mã Đằng Diệu cảm giác không khí trong phòng có chút mất tự nhiên, khẽ cười sau đó nói: “Chính Đạo, đừng keo kiệt như vậy, để Trương tiểu thư cùng Đào tiểu thư trò chuyện một lát đi”.
Chu Chính Đạo giang tay, xem như đồng ý, vì để bạn tán được gái, còn phải để cô bé của mình ra mặt. Thôi, về sau có thời gian cứ tính từ từ, dù sao cá nhân anh là người thích tính toán.
Đào Tư Di cùng Trương Lệ Viện cùng đem ghế lại gần nhau. Hai người bắt đầu nói nhỏ thì thầm, tuy đó là hành vi không lễ phép, nhưng hai người đàn ông đang ngồi đều không có người nào tỏ ra không vui.
Một bữa cơm không nhanh cũng không chậm, chừng hai giờ liền kết thúc. Sau khi ăn xong, Đào Tư Di nhìn thoáng qua vẻ mặt mệt mỏi của Trương Lệ Viện, dặn dò một tiếng. “Chị phải chú ý nghỉ ngơi. ”
“A…, được.” Mặt Trương Lệ Viện đỏ bừng.
Mã Đằng Diệu nhìn Đào Tư Di lo lắng, lắc đầu.
Bốn người chia tay tại khu phân đường bãi đỗ xe, Đào Tư Di và Mã Đằng Diệu cũng đi đến bên cạnh xe anh, cô quay đầu nhìn thoáng qua anh: “Anh lái xe ư?”
“Tôi để tiểu Trần tan tầm trước, hôm nay tôi đưa cô trở về, đi thôi. ”
Đào Tư Di cảm thấy kì quái, đánh giá Mã Đằng Diệu một chút, muốn từ trên mặt anh tìm ra chút dị thường.
“Đi thôi, tôi có chuyện muốn nói cùng cô.” Mã Đằng Diệu không kiêng dè nói ra mục đích của mình, sau khi anh nói xong lời này, Đào Tư Di ngược lại yên tâm hơn, nhẹ nhàng gật đầu, cúi đầu vào trong xe.
Mã Đằng Diệu lái xe ra khỏi nội thành, trực tiếp chạy tới biệt thự của Diệp Lan Trăn. Dọc theo đường đi anh đều không nói chuyện, dường như đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào, Đào Tư Di cũng không gấp, đối với cô mà nói, không nói càng tốt. Cô dám khẳng định chuyện Mã Đằng Diệu muốn nói với cô, đối với cô mà nói, khẳng định không phải chuyện tốt đẹp gì.
“Đã đến rồi.” Đào Tư Di nhìn cửa biệt thự đứng phía xa, rốt cục thở dài nhẹ nhõm.
“Đào tiểu thư, có một số việc tôi hy vọng cô xem xét.” Mã Đằng Diệu tắt máy, động tác này của anh nói cho Đào Tư Di biết, anh phải nói một số chuyện tất yếu vào ngày hôm nay.
Đào Tư Di không lên tiếng, nhưng Mã Đằng Diệu khẳng định cô đang nghe, tiếp tục nói: “Đào tiểu thư, tôi đối với em cực kỳ hứng thú, chưa nói tới yêu, chỉ có thể nói có hảo cảm. Sau khi mẹ tiểu Kiệt qua đời, tôi chưa từng có cảm giác này. Hôm nay cùng em nói vậy, em không cần quá áp lực, tôi chỉ hy vọng, em có thể suy xét đến việc chúng ta kết hôn. Tôi đã điều tra qua tư liệu về em, điểm ấy xin em không nên tức giận, tôi tin tưởng, em là người thích hợp nhất với tôi. ”
Đào Tư Di giật mình nhìn người đàn ông bên cạnh, cô chỉ càm thấy đầu óc người này có vấn đề, một người mới gặp qua vài lần, dựa vào mấy tờ giấy điều tra rách nát liền quyết định kết hôn sao? A…, đúng rồi, cô quên mất bé trai mặt than kia.
“Em không cần cự tuyệt vội, tuy Diệp Lan Trăn trẻ hơn tôi, nhưng cậu ta không phải là đối tượng kết hôn tốt, Đào tiểu thư, có vài hiện thực không thể không nhận rõ, hôn nhân lần thứ hai có lực cản rất lớn.” Mã Đằng Diệu khẽ cười, thay cô phân tích hiện trạng.
“Anh…, ” Đào Tư Di nhìn anh, có cảm giác vô lực đánh úp vào cô, cùng một người đàn ông có quá nhiều tự tin này nói chuyện, thật sự rất áp lực. “ Anh nói xong rồi chứ, tôi về, hẹn gặp lại. À…. , không, là vĩnh viễn không gặp lại. ”
Mã Đằng Diệu nhìn Đào Tư Di phát điên liền cười lớn. Ở cùng cô một chỗ sẽ rất có lạc thú. Từ lần trước tới đón tiểu Kiệt, khi nhìn thấy ái muội giữa Diệp Lan Trăn cùng Đào Tư Di, anh không tính toán sẽ gặp lại. Nhưng không biết vì sao lại nghĩ muốn thử một lần. Trong đầu anh luôn xuất hiện hình ảnh của cô, thật giống như đã phạm phải chuyện sai lầm. Anh vẫn cho rằng, làm đơn giản hơn so với nghĩ.
Đào Tư Di trở lại phòng, vội vàng vọt vào phòng tắm, lấy khăn mặt lau tóc ướt sũng. Lời Mã Đằng Diệu nói đã thành công gợi sóng trong lòng cô. Cô thấy phiền chán, phiền không phải vì suy nghĩ có nên đáp ứng lời cầu hôn của Mã Đằng Diệu hay không, mà là câu nói phía sau của anh.
Bĩnh tĩnh nhìn lại, cô tựa hồ không thật sự suy nghĩ tới mối quan hệ cùng Diệp Lan Trăn, nhưng vấn đề mình tận lực áp chế này, hôm nay lại để người đàn ông kia châm chích nói ra.
Đào Tư Di nằm trên giường, cả đầu đầy hai chữ ‘hôn nhân’, cô chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân mình nhanh như vậy đã bắt đầu gặp phải vấn đề này.
Cô cầm điện thoại, lần đầu kích thích muốn gọi điện cho Diệp Lan Trăn. Nhưng do dự một chút, lại đặt xuống.
Điện thoại rung mạnh, nhìn lướt qua dãy số của Diệp Lan Trăn, Đào Tư Di lập tức nhấn nút nghe.
“Bảo bối, nhớ anh không.” Câu nói đầu tiên là phong cách không đứng đắn của Diệp Lan Trăn.
“Có.” Đào Tư Di lên tiếng, cô cảm thấy không cần phải nói dối, ngay vừa rồi cô quả thật đã nhớ anh rồi.
“Lái xe nói hôm nay em tan tầm còn có chuyện muốn làm, có thuận lợi không? Khi nào thì trở về?” Nghe cô đáp lại, trong lòng Diệp Lan Trăn thấy thư sướng. Anh lật xem văn kiện, bởi vì mấy ngày hôm trước đi Bắc Kinh, chuyện trì hoãn khiến anh mấy ngày không thể trở về biệt thự. Cô gái nhỏ này đi ra ngoài, anh thật sự chỉ mong sao lập tức bay trở về. Mấy ngày nay xong việc, anh cần phải cùng cô lăn lộn vài ngày.
“Rất thuận lợi, em vừa trở về rồi. ”
Diệp Lan Trăn nhìn thời gian, hơi nhíu mày, trong lòng có điểm không vui.
“Là chuyện gì, có cần anh giúp hay không.” Diệp Lan Trăn tiếp tục truy vấn, anh không có thói quen nắm sinh hoạt của bạn gái trong tay, nhưng đối với Đào Tư Di, anh không khống chế được muốn biết cô đã làm gì.
“Hôm nay Mã Đằng Diệu mời em ăn cơm, nói Trương Lệ Viện cũng ở đó nên em liền đi. ”
Đào Tư Di vừa dứt lời, Diệp Lan Trăn liền dừng động tác phê duyệt văn kiện.
“Anh ta nói cái gì rồi hả?” Diệp Lan Trăn rất rõ ràng phong cách làm việc của người này, bởi vì anh cũng là một người như thế, đều thuộc loại không có việc không nhờ.
Đào Tư Di dừng một chút, nhỏ giọng đáp lại. “Chưa nói gì. ”
“Ừ, nghỉ ngơi sớm một chút.” Diệp Lan Trăn thấy cô chần chừ đáp lại liền biết Đào Tư Di có chuyện gạt mình, cô giấu giếm làm anh không vui, ứng phó nói một câu, lập tức cúp điện thoại.
Đào Tư Di nghe tiếng bị cắt đứt từ trong điện thoại, không khỏi sửng sốt, sao cô lại có cảm giác hành vi Diệp Lan Trăn hình như là đang ghen? Cô nhịn không được lắc đầu, làm sao có thể, sao anh có thể ghen chứ, đều do lời Mã Đằng Diệu nói tối nay, khiến cô nghĩ quá nhiều rồi.
Diệp Lan Trăn khép văn kiện trong tay, tự mình châm điếu thuốc. Anh vậy mà buồn cười phát hiện, bản thân sẽ bởi vì một cô gái mà không cách nào chuyên tâm làm việc. Anh mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra cái lắc tay, tưởng tượng lắc tay đeo trên cổ tay cô lay động cảnh đẹp.
“Đáng chết.” Diệp Lan Trăn gầm nhẹ một tiếng, nhìn thoáng qua ngón tay bị phỏng do tàn thuốc. Lập tức đút tay vào trong túi, xem ra anh phải giáo dục cô gái kia rằng, không được tùy tiện nói chuyện cùng người xa lạ.
Đào Tư Di nhìn chằm chằm vào bàn công tác trống không bên cạnh, lắc đầu, vài ngày không thấy chị ấy, gọi điện thoại thì chị nói muốn xin phép nghỉ vài ngày, nói cô không cần lo lắng. Ở quán bar lần trước chị lâm trận bỏ chạy, chính cô còn chưa từng thấy qua bóng người. Nói không cần lo lắng, nhưng làm sao có thể không lo lắng chứ.
Nhìn điện thoại trong tay đến phát ngốc, bất đắc dĩ lại buông xuống. Báo động không có tác dụng, cô chỉ là một dân thường, còn cách nào khác sao. Trương Lệ Viện là do người đi cùng Mã Đằng Diệu mang đi, chẳng lẽ tìm anh ta? Đào Tư Di giật mình, hay là thôi đi. Nghĩ đến mặt than nhỏ kia thường vờn quanh cô. Cô cũng không muốn nghĩ cách là mẹ kế của người ta, cô cũng không muốn liên quan gì đến vị Mã Đằng Diệu kia.
Có vài chuyện rất kì lạ, dù người ta không muốn nhưng việc lại cứ tìm tới. Đào Tư Di vừa mới đặt tay trên bàn, tiếng chuông liền vang lên. Lướt qua dãy số xa lạ, cô lập tức nhấn nút nghe.
“Đào tiểu thư khỏe! Tôi là Mã Đằng Diệu, tối nay cô có thời gian không, tôi muốn mời cô bữa cơm. ”
“Tại sao anh lại biết số điện thoại của tôi?” Nghe tiếng người bên kia tự giới thiệu, Đào Tư Di thấy không vui, mọi chuyện trong mắt người này đều là mây trôi hay sao.
“Ha ha.” Điện thoại truyền ra tiếng cười của Mã Đằng Diệu. “Đào tiểu thư đừng nóng giận, là tôi hỏi Trương tiểu thư. Nếu cô đồng ý, tối hôm nay cô ấy cũng sẽ tới. Cô xem…”
Lời cự tuyệt vừa tới cổ họng đã bị Đào Tư Di nuốt lại. “Được. ”
“Vậy tan tầm tôi đến đón cô.” Mã Đằng Diệu cúp điện thoại, cúi đầu nhìn tư liệu điều tra trong tay. Lời nói dối luôn dễ nghe hơn so với lời nói thật. Để tránh nói dối bị phát hiện, anh bất đắc dĩ cầm điện thoại lên, nhấn nút. “Chính Đạo, cô gái cậu thu thập đó, tối hôm nay cùng nhau ăn bữa cơm đi. ”
Chu Chính Đạo nhìn thoáng qua Trương Lệ Viện kéo dài hơi tàn trên giường, tay vỗ nhẹ sau lưng cô, một đường kéo xuống cái mông cao vút.
“Mệt muốn chết rồi, tối nay chúng ta ra ngoài dùng bữa, cần phải tiếp đón cô gái mấy ngày nay quấy rầy chúng ta thôi. ”
Trương Lệ Viện ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên giường, nét mặt ai oán, bọn họ khoái bị làm đến chết mà, người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì? Lúc ấy rõ ràng là anh không cần cô, hiện tại hình như chính cô mới phải xin lỗi anh. Từ khi bước chân vào phòng này, cô chưa từng hạ chân xuống giường.
Chu Chính Đào cầm cánh tay trắng mịn đầy xúc cảm của cô. “Thời gian còn sớm, tiếp tục tính sổ em nợ anh nào. ”
Trương Lệ Viện chỉ kịp kêu rên một tiếng, người đàn ông khỏe mạnh liền vọt vào trong cơ thể cô.
Sau khi tan tầm, Đào Tư Di nhìn thấy phía xa công ty có một chiếc xe màu đen, đánh giá một phen thì thấy có chút quen mắt, giống y hệt chiếc xe tiểu Trần dùng đưa cô về tối hôm trước. Quả nhiên, cô còn chưa đi đến, tiểu Trần liền từ trong xe đi ra.
“Đào tiểu thư, Mã tiên sinh đang chờ cô. ”
“A…” Đào Tư Di lên tiếng, khom người chui vào trong xe. Một tiếng vù trầm đục, cửa xe đã bị đóng lại. Cô đột nhiên có cảm giác tự chui đầu vào lưới.
Chỉ chốc lát, cánh cửa màu đỏ đã xuất hiện trước mắt cách đó không xa. Lái xe bóp còi hai tiếng, cửa lớn chậm rãi mở ra. Đây chính là cái gọi là sự khác biệt, Đào Tư Di âm thầm tặc lưỡi, trong viện đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, tựa như lâm viên Tô Châu. Mấy đình nhỏ lộ ra dưới ngọn đèn mờ nhạt, loáng thoáng có thể thấy có người đang nâng chén.
Ước chừng sau vài phút, cô cũng bị dẫn vào một cái đình nhỏ. Người phục vụ xốc rèm cửa, bên trong đã có ba người ngồi, trong đó trừ Mã Đằng Diệu là Trương Lệ Viện, còn có một người đàn ông mà cô chưa từng gặp qua. Khí thế trên người này phi thường bức người, chỉ là anh có nhiều thêm một phần tà khí.
Đào Tư Di đảo thoáng qua người ngồi sau người đàn ông kia, đem toàn bộ lực chú ý lên trên người Trương Lệ Viện. Chị gầy hơn so với mấy ngày hôm trước. Tinh thần cũng không được tốt, cả người lười biếng, hai vành mắt đen treo dưới mắt chị, vừa thấy liền biết nghỉ ngơi không đủ.
“Đào tiểu thư, mời tới đây ngồi.” Mã Đằng Diễu vẫy tay mời cô.
Đào Tư Di không nói gì, bước nhỏ hai bước, cô kéo ghế ra xa Mã Đằng Diệu một chút rồi mới ngồi xuống.
Mã Đằng Diệu không có biểu hiện, trái lại người đàn ông đối diện nhìn hành động của cô, tựa hồ nở nụ cười chế nhạo.
“Đào tiểu thư, mấy ngày nay Trương Lệ Viện phiền cô quan tâm rồi.” Chu Chính Đạo giơ chén rượu trong tay, bày tỏ một phần kính ý tượng trưng.
“Cần phải vậy.” Đào Tư Di mất tự nhiên cười đáp lại, cùng Trương Lệ Viện trao đổi ánh mắt.
Nhìn đến vẻ mặt bất đắc dĩ của Trương Lệ Viện, Đào Tư Di thả điểm tâm trong tay.
“Đừng nói chuyện, ăn cơm đi.” Mã Đằng Diệu cảm giác không khí trong phòng có chút mất tự nhiên, khẽ cười sau đó nói: “Chính Đạo, đừng keo kiệt như vậy, để Trương tiểu thư cùng Đào tiểu thư trò chuyện một lát đi”.
Chu Chính Đạo giang tay, xem như đồng ý, vì để bạn tán được gái, còn phải để cô bé của mình ra mặt. Thôi, về sau có thời gian cứ tính từ từ, dù sao cá nhân anh là người thích tính toán.
Đào Tư Di cùng Trương Lệ Viện cùng đem ghế lại gần nhau. Hai người bắt đầu nói nhỏ thì thầm, tuy đó là hành vi không lễ phép, nhưng hai người đàn ông đang ngồi đều không có người nào tỏ ra không vui.
Một bữa cơm không nhanh cũng không chậm, chừng hai giờ liền kết thúc. Sau khi ăn xong, Đào Tư Di nhìn thoáng qua vẻ mặt mệt mỏi của Trương Lệ Viện, dặn dò một tiếng. “Chị phải chú ý nghỉ ngơi. ”
“A…, được.” Mặt Trương Lệ Viện đỏ bừng.
Mã Đằng Diệu nhìn Đào Tư Di lo lắng, lắc đầu.
Bốn người chia tay tại khu phân đường bãi đỗ xe, Đào Tư Di và Mã Đằng Diệu cũng đi đến bên cạnh xe anh, cô quay đầu nhìn thoáng qua anh: “Anh lái xe ư?”
“Tôi để tiểu Trần tan tầm trước, hôm nay tôi đưa cô trở về, đi thôi. ”
Đào Tư Di cảm thấy kì quái, đánh giá Mã Đằng Diệu một chút, muốn từ trên mặt anh tìm ra chút dị thường.
“Đi thôi, tôi có chuyện muốn nói cùng cô.” Mã Đằng Diệu không kiêng dè nói ra mục đích của mình, sau khi anh nói xong lời này, Đào Tư Di ngược lại yên tâm hơn, nhẹ nhàng gật đầu, cúi đầu vào trong xe.
Mã Đằng Diệu lái xe ra khỏi nội thành, trực tiếp chạy tới biệt thự của Diệp Lan Trăn. Dọc theo đường đi anh đều không nói chuyện, dường như đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào, Đào Tư Di cũng không gấp, đối với cô mà nói, không nói càng tốt. Cô dám khẳng định chuyện Mã Đằng Diệu muốn nói với cô, đối với cô mà nói, khẳng định không phải chuyện tốt đẹp gì.
“Đã đến rồi.” Đào Tư Di nhìn cửa biệt thự đứng phía xa, rốt cục thở dài nhẹ nhõm.
“Đào tiểu thư, có một số việc tôi hy vọng cô xem xét.” Mã Đằng Diệu tắt máy, động tác này của anh nói cho Đào Tư Di biết, anh phải nói một số chuyện tất yếu vào ngày hôm nay.
Đào Tư Di không lên tiếng, nhưng Mã Đằng Diệu khẳng định cô đang nghe, tiếp tục nói: “Đào tiểu thư, tôi đối với em cực kỳ hứng thú, chưa nói tới yêu, chỉ có thể nói có hảo cảm. Sau khi mẹ tiểu Kiệt qua đời, tôi chưa từng có cảm giác này. Hôm nay cùng em nói vậy, em không cần quá áp lực, tôi chỉ hy vọng, em có thể suy xét đến việc chúng ta kết hôn. Tôi đã điều tra qua tư liệu về em, điểm ấy xin em không nên tức giận, tôi tin tưởng, em là người thích hợp nhất với tôi. ”
Đào Tư Di giật mình nhìn người đàn ông bên cạnh, cô chỉ càm thấy đầu óc người này có vấn đề, một người mới gặp qua vài lần, dựa vào mấy tờ giấy điều tra rách nát liền quyết định kết hôn sao? A…, đúng rồi, cô quên mất bé trai mặt than kia.
“Em không cần cự tuyệt vội, tuy Diệp Lan Trăn trẻ hơn tôi, nhưng cậu ta không phải là đối tượng kết hôn tốt, Đào tiểu thư, có vài hiện thực không thể không nhận rõ, hôn nhân lần thứ hai có lực cản rất lớn.” Mã Đằng Diệu khẽ cười, thay cô phân tích hiện trạng.
“Anh…, ” Đào Tư Di nhìn anh, có cảm giác vô lực đánh úp vào cô, cùng một người đàn ông có quá nhiều tự tin này nói chuyện, thật sự rất áp lực. “ Anh nói xong rồi chứ, tôi về, hẹn gặp lại. À…. , không, là vĩnh viễn không gặp lại. ”
Mã Đằng Diệu nhìn Đào Tư Di phát điên liền cười lớn. Ở cùng cô một chỗ sẽ rất có lạc thú. Từ lần trước tới đón tiểu Kiệt, khi nhìn thấy ái muội giữa Diệp Lan Trăn cùng Đào Tư Di, anh không tính toán sẽ gặp lại. Nhưng không biết vì sao lại nghĩ muốn thử một lần. Trong đầu anh luôn xuất hiện hình ảnh của cô, thật giống như đã phạm phải chuyện sai lầm. Anh vẫn cho rằng, làm đơn giản hơn so với nghĩ.
Đào Tư Di trở lại phòng, vội vàng vọt vào phòng tắm, lấy khăn mặt lau tóc ướt sũng. Lời Mã Đằng Diệu nói đã thành công gợi sóng trong lòng cô. Cô thấy phiền chán, phiền không phải vì suy nghĩ có nên đáp ứng lời cầu hôn của Mã Đằng Diệu hay không, mà là câu nói phía sau của anh.
Bĩnh tĩnh nhìn lại, cô tựa hồ không thật sự suy nghĩ tới mối quan hệ cùng Diệp Lan Trăn, nhưng vấn đề mình tận lực áp chế này, hôm nay lại để người đàn ông kia châm chích nói ra.
Đào Tư Di nằm trên giường, cả đầu đầy hai chữ ‘hôn nhân’, cô chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân mình nhanh như vậy đã bắt đầu gặp phải vấn đề này.
Cô cầm điện thoại, lần đầu kích thích muốn gọi điện cho Diệp Lan Trăn. Nhưng do dự một chút, lại đặt xuống.
Điện thoại rung mạnh, nhìn lướt qua dãy số của Diệp Lan Trăn, Đào Tư Di lập tức nhấn nút nghe.
“Bảo bối, nhớ anh không.” Câu nói đầu tiên là phong cách không đứng đắn của Diệp Lan Trăn.
“Có.” Đào Tư Di lên tiếng, cô cảm thấy không cần phải nói dối, ngay vừa rồi cô quả thật đã nhớ anh rồi.
“Lái xe nói hôm nay em tan tầm còn có chuyện muốn làm, có thuận lợi không? Khi nào thì trở về?” Nghe cô đáp lại, trong lòng Diệp Lan Trăn thấy thư sướng. Anh lật xem văn kiện, bởi vì mấy ngày hôm trước đi Bắc Kinh, chuyện trì hoãn khiến anh mấy ngày không thể trở về biệt thự. Cô gái nhỏ này đi ra ngoài, anh thật sự chỉ mong sao lập tức bay trở về. Mấy ngày nay xong việc, anh cần phải cùng cô lăn lộn vài ngày.
“Rất thuận lợi, em vừa trở về rồi. ”
Diệp Lan Trăn nhìn thời gian, hơi nhíu mày, trong lòng có điểm không vui.
“Là chuyện gì, có cần anh giúp hay không.” Diệp Lan Trăn tiếp tục truy vấn, anh không có thói quen nắm sinh hoạt của bạn gái trong tay, nhưng đối với Đào Tư Di, anh không khống chế được muốn biết cô đã làm gì.
“Hôm nay Mã Đằng Diệu mời em ăn cơm, nói Trương Lệ Viện cũng ở đó nên em liền đi. ”
Đào Tư Di vừa dứt lời, Diệp Lan Trăn liền dừng động tác phê duyệt văn kiện.
“Anh ta nói cái gì rồi hả?” Diệp Lan Trăn rất rõ ràng phong cách làm việc của người này, bởi vì anh cũng là một người như thế, đều thuộc loại không có việc không nhờ.
Đào Tư Di dừng một chút, nhỏ giọng đáp lại. “Chưa nói gì. ”
“Ừ, nghỉ ngơi sớm một chút.” Diệp Lan Trăn thấy cô chần chừ đáp lại liền biết Đào Tư Di có chuyện gạt mình, cô giấu giếm làm anh không vui, ứng phó nói một câu, lập tức cúp điện thoại.
Đào Tư Di nghe tiếng bị cắt đứt từ trong điện thoại, không khỏi sửng sốt, sao cô lại có cảm giác hành vi Diệp Lan Trăn hình như là đang ghen? Cô nhịn không được lắc đầu, làm sao có thể, sao anh có thể ghen chứ, đều do lời Mã Đằng Diệu nói tối nay, khiến cô nghĩ quá nhiều rồi.
Diệp Lan Trăn khép văn kiện trong tay, tự mình châm điếu thuốc. Anh vậy mà buồn cười phát hiện, bản thân sẽ bởi vì một cô gái mà không cách nào chuyên tâm làm việc. Anh mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra cái lắc tay, tưởng tượng lắc tay đeo trên cổ tay cô lay động cảnh đẹp.
“Đáng chết.” Diệp Lan Trăn gầm nhẹ một tiếng, nhìn thoáng qua ngón tay bị phỏng do tàn thuốc. Lập tức đút tay vào trong túi, xem ra anh phải giáo dục cô gái kia rằng, không được tùy tiện nói chuyện cùng người xa lạ.
Bình luận facebook