-
Chương 39: Xin tha thứ
“Tư Di…Tư Di…tỉnh tỉnh.”
Đào Tư Di cảm giác bên tai có tiếng người gọi tên cô, giọng nói nghe qua trầm trọng như thế, lại ôn hòa như thế. Vì sao giọng nói này lại khiến lòng cô cảm thấy chua xót? Giống như người đàn ông đó đang cố gắng áp chế thống khổ của chính mình.
“A…” Cô hé miệng muốn nói, lại phát hiện giọng khàn khàn không lên ngữ điệu.
“Bác sĩ, cô ấy đã tỉnh. ”
“Diệp…” Nghe tiếng Diệp Lan Trăn, Đào Tư Di muốn gọi tên anh, một giây cô đi vào hôn mê kia, ý thức sau cùng vẫn là nghĩ về anh. Cô thật lo lắng, chẳng lẽ cô không thể nhìn thấy anh lần cuối cùng.
“Ngoan, không có việc gì, đứng nói, em đang cắm ống hút dạ dày.” Tay Diệp Lan Trăn khẽ vuốt nhẹ tóc cô, cúi người ấn lên trán cô một nụ hôn. “Ngủ tiếp một lát, anh ở trong này cùng em, nghe lời. ”
“Tay…” Đào Tư Di cố sức giật giật ngón tay, muốn giơ tay lên. Cô muốn nói cho anh biết, vòng tay của cô không thấy.
“Ngoan, anh biết, anh đã phái người đi tìm, đừng lo lắng, nghỉ ngơi cho tốt.” Diệp Lan Trăn kéo tay cô đặt lên bàn tay lớn của mình. “Mọi chuyện đã có anh, đều tốt rồi, yên tâm, anh sẽ giúp em khá hơn. ”
Đào Tư Di nghi hoặc, cô chưa từng thấy nét mặt đau đớn như vậy của Diệp Lan Trăn, có thể là vì chút thuốc tê còn lại trong cơ thể, lại nặng nề ngủ thiếp đi.
“Bác sĩ Khương, thân thể của cô ấy rốt cuộc thế nào. ”
Diệp Lan Trăn để y tá đặc biệt chăm sóc cho Đào Tư Di đang mê man, còn bản thân đi ra phòng chăm sóc đặc biệt nhẹ giọng hỏi. Nhìn bác sĩ Khương kiêm bác sĩ chủ trị cho gia đình họ Diệp, anh nhịn không được hỏi lại tình huống của cô.
“Tình trạng cơ thể có khả năng hồi phục nhanh. Không xuất hiện nghi vấn xuất huyết trong não, não cô ấy bị chấn động nhưng không quá nghiêm trọng. ”
“Còn tử cung?” DIệp Lan Trăn hỏi vấn đề nghiêm trọng nhất, đối với một người phụ nữ chưa có thai mà nói, trở thành một người mẹ có bao nhiêu ý nghĩa trong cuộc sống. Mất đi điều quan trọng nhất, người phụ nữ đó có bao nhiêu bi ai cùng bất hạnh. Đào Tư Di còn trẻ, cô chỉ mới 25 tuổi, đã không có khả năng sinh đẻ, vậy tương lai của cô sẽ thế nào. Diệp Lan Trăn không biết, anh chỉ biết suy nghĩ đến đó, anh liền cảm thấy xương cốt đau đớn, đau đến nỗi, anh hận vì người trên giường bệnh kia không phải là anh.
Bên tai anh như vẫn còn tiếng cô nói cười cầu xin tha thứ, thân thể anh cảm nhận thân thể mềm nhẹ của cô ghé trên thân anh tràn đầy biết bao ngọt ngào. Mà lúc này, người lại quấn đầy ống nằm trên giường, anh thật không biết cô có thể thừa nhận đau đớn khi biết mình vô sinh hay không.
“Có lẽ sẽ có kỳ tích.” Nghe câu nói đó, Diệp Lan Trăn nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, thở sâu một hơi. “Tôi biết rõ…”
“Cậu cả…”
“Không cần an ủi tôi, tôi biết.” Diệp Lan Trăn phất tay, chặn lời bác sĩ Khương, “Phiền ông giúp tôi sắp xếp tư liệu bệnh tình của Đào Tư Di, tôi muốn xem. ”
“Được.” Bác sĩ Khương gật đầu, trong lòng âm thầm thở dài, ông có thể nhìn ra, cô gái trên giường bệnh có bao nhiêu quan trọng đối với Diệp Lan Trăn. Nhớ lại đêm qua, Diệp Lan Trăn cẩn thận chăm sóc cô từng chút một, khiến ông vốn cho rằng hai người chỉ qua lại bình thường, không nghĩ tới bây giờ lại có cả trách nhiệm.
“Chuyện này ai cũng không được để lộ cho người bệnh, nếu để tôi biết là có người trong bệnh viện tiết lộ, khiến cô ấy biết rõ tin tức, bác sĩ Khương, ông biết tính tình của tôi rồi đó. ”
“Được, cậu cả.” Ông không gặp Diệp Lan Trăn nhiều lần, cho tới nay trong ấn tượng của ông, anh đều là người ôn hòa có lý lẽ, chưa từng nghiêm túc như vậy, giọng điệu âm lãnh như đang cảnh cáo đánh vào lỗ tai ông.
“Cha của cô ấy thế nào, đã tỉnh chưa?”
Trong nháy mắt cha Đào biết được con gái vô sinh, lập tức liền ngất đi. Từ hôm qua đến giờ vẫn bất tỉnh, bác sĩ qua kiểm tra chẩn đoán bệnh, nếu hôm nay không tỉnh, có thể sẽ rơi vào hôn mê, có nghĩa là sẽ sống đời sống thực vật. Diệp Lan Trăn thật không biết, khi Đào Tư Di tỉnh lại, cha Đào còn đang hôn mê, cô sẽ như thế nào, thân hình nhỏ bé mềm mại kia liệu có thể thừa nhận đau đớn lớn như vậy hay không.
“Cậu hai đang ở cùng ông ấy. Còn vị Lưu nữ sĩ cũng đang được chăm sóc. Người bệnh hiện tại ổn định, ít nhất không xuất hiện tình trạng tụ huyết trong não, đây cũng là điểm may mắn nhất. Nếu đêm nay có thể tỉnh lại, vậy không có gì trở ngại, chỉ cần bổ sung trị liệu, đừng trải qua kích thích nữa là được. ”
“Được rồi, cảm ơn ông.” Diệp Lan Trăn đốt điếu thuốc, hít một ngụm, chất nicotin hòa vào máu anh khiến tâm tình anh ổn định.
“Bác sĩ Khương, ông bận thì cứ đi trước đi.” Diệp Lan Trăn lại khôi phục vẻ ôn hòa có lễ, tựa như lời cảnh cáo vừa rồi chỉ là ảo giác.
Điếu thuốc đang cháy dở giữa ngón tay anh lúc sáng lúc tối, anh đem nó ném vào thùng rác bên tường. Một làn khói nhẹ bay lên như tuyên thệ chút ánh lửa cuối cùng đang phai nhạt dần.
Một lần nữa đẩy cửa phòng bệnh, anh cất bước tiến vào. Ra hiệu tay với y tá chăm sóc đặc biệt, trong phòng tức thì chỉ còn mình anh và Đào Tư Di. Diệp Lan Trăn nhìn cô gái nhỏ gầy yếu trên giường bệnh, nhịn không được mở to mắt, trong lòng anh đau đớn thấm vào tận xương cốt. Mỗi khi bước chân vào phòng, nhìn bộ dáng của cô, anh phải cố gắng lắm mới thích ứng được.
Từ khi hai người gặp nhau đến bây giờ, anh chưa bao giờ nhẫn tâm thương tổn cô. Tuy không cách nào hiểu rõ tâm ý của bản thân nhưng anh vẫn vâng theo chủ định ban đầu mà cẩn thận che chở cho cô. Nhưng đâu nào nghĩ đến, một ngày không thấy, cô đã bị thương tổn thế này.
Diệp Lan Trăn ngồi xuống ghế bên cạnh giường cô, cầm tay cô, dùng ngón tay thô ráp vuốt ve mu bàn tay cô. Mặc kệ là ai khiến cô chịu đau đớn ngày hôm nay, anh thề sẽ trả lại gấp đôi.
“Cốc cốc…” Tiếng đập cửa nhẹ nhàng ngắt dòng suy nghĩ của anh. Bỏ tay Đào Tư Di vào trong chăn, anh đứng lên đẩy cửa phòng, nhìn lão Vương đứng ngoài cửa, anh đi ra ngoài, đem cửa phòng khẽ đóng lại.
“Cậu cả…” Lão Vương cầm một chồng tư liệu trong tay. “Đây là toàn bộ xe Porsche đỏ, trong đó có một chiếc chủ xe là Tô Mạn Ca…” Lão Vương ngẩng đầu quan sát gương mặt lạnh nhạt của Diệp Lan Trăn. “Hơn nữa cô ta vừa lúc xuất hiện tại phía Nam…”
Diệp Lan Trăn nắm chặt tay quả đấm. Anh thiên tính vạn tính, lại bỏ sót thù hận của đàn bà. Một màn hôm nay cùng anh không thoát khỏi liên quan.
“Trước đem ả ta tới trại giam, để người ta chăm sóc kỹ lưỡng. ”
“Còn những chủ xe khác thì sao?”
Diệp Lan Trăn phất tay, lão Vương hiểu ý đưa tư liệu về Tô Mạn Ca tới trong tay anh.
“Thức dậy rồi à?”
Một lần nữa đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Đào Tư Di đã mở mắt. Anh ôn nhu cười, bước đến bên cạnh cô. Tay ấn nút trên đầu giường. Chỉ chốc lát mấy nhân viên y tá đến nơi. Sau một hồi kiểm tra, y tá rút ống hút dạ dày từ người Đào Tư Di.
Đào Tư Di vẻ mặt đau đớn co lại, Diệp Lan Trăn cầm tay cô, để toàn bộ đau đớn của cô truyền lại cho anh.
“Em xảy ra tai nạn xe, nghỉ ngơi thêm đi. ”
Đào Tư Di mê mang nhìn chung quanh, nhẹ nhàng gật đầu, lập tức chậm rãi nhắm mắt lại.
“Anh ở đây với em.”
Nghe Diệp Lan Trăn ôn nhu đảm bảo, khóe miệng nàng nhếch lên một đường cong mỹ lệ.
Diệp Lan Trăn nhìn má lúm đồng tiền của cô, tay xoa bóp huyệt Thái dương đau không thôi của mình. Lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực, thậm chí anh không biết bước tiếp theo phải đi ra sao.
“Tiểu Trần, chuẩn bị đi một chuyến đến bệnh viện.” Mã Đằng Diệu đặt điện thoại xuống, sắc mặt dị thường nghiêm túc, sự cố ngày hôm qua lại xảy ra trên người cô.
“Tô tiểu thư…” Tiểu Trần thật cẩn thận quan sát nét mặt thủ trưởng, nghiền ngẫm tâm ý của anh. Chuyện này chính mình không biết nên nắm giữ chừng mực thế nào, khuynh hướng bên kia cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.
“Để cho cô ta chịu khổ chút cũng được, lần này cô ta hơi quá đáng, dặn phía bên kia chú ý, đừng làm ra chuyện nặng là được. ”
“Vâng.” Tiểu Trần lên tiếng, cầm điện thoại an bài.
Diệp Lan Trăn nghe nói có người tìm, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Đào Tư Di, để cô an tâm nằm. Lại dặn dò y tá mấy câu mới vội vàng đi ra phòng bệnh.
Thấy người đứng trước mặt là Mã Đằng Diệu, Diệp Lan Trăn không biểu hiện ra quá nhiều kinh ngạc. Anh đã nghe lão Vương nói, chuyện trong trại tạm giam không quá thuận lợi, chỉ là lão không biết rốt cuộc là ai có năng lực lớn như vậy, có thể ngăn cản động tác của Nhà họ Diệp.
“Bệnh tình Đào tiểu thư thế nào?” Giọng nói Mã Đằng Diệu không nhanh không chậm, nhưng trong đó không có nửa phần giả dối.
Giờ phút này Diệp Lan Trăn cũng không có quá nhiều phản cảm với lời hỏi thăm của anh ta.
“Đã tỉnh, không có nguy hiểm tính mạng. ”
“Vậy là tốt rồi.” Mã Đằng Diệu thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần xem vài thứ trên tư liệu, thật sự chưa từng gặp phải chuyện như vậy mà Đào Tư Di gặp phải tai nạn cũng thực oan uổng.
Mã Đằng Diệu đánh giá Diệp Lan Trăn, mặt lún phún râu, đôi mắt xanh xao trên mặt anh, áo sơ mi cởi bỏ hai cúc phía trên, đủ loại dấu hiệu chứng minh người đàn ông trước mặt này mệt nhọc mấy ngày gần đây.
Nếu anh không quen biết Tô Mạn Ca, đoán chừng anh cũng sẽ dựa trên cơ sở như Diệp Lan Trăn, cho cô ta thêm chút đau khổ, nhưng hôm nay… Sự tình này anh thấy thực khó làm, về tình về lý anh đều không biết mở miệng thế nào.
Diệp Lan Trăn nhìn Mã Đằng Diệu vẻ mặt khó xử, nhẹ nhàng cười chế nhạo. Xem ra không khác lắm so với dự tính của anh, là vì tình cảm với người kia.
“Mã tiên sinh, nếu không có chuyện gì, tôi đi trước, Tư Di thức dậy không thấy cha, tôi cũng ít nhiều để cô ấy có chút an tâm. ”
Diệp Lan Trăn khiến lời Mã Đằng Diệu muốn nói vừa tới cửa miệng lại nuốt trở lại, 'sở nhân vô tội, hoài bích kỳ tội’(người bình thường vô tội, tội cho kẻ mang ngọc trong mình). Mã Đằng Diệu biết rõ đạo lý này, anh há miệng thở dốc đem khó xử nuốt trở vào.
“Tổng giám đốc Diệp, Mã tiên sinh lần này tới là muốn mời cậu tha cho Tô tiểu thư.” Tiểu Trần nhìn bộ dáng khó xử của lãnh đạo, kiên trì mở miệng, dưới cái nhìn giận dữ của Diệp Lan Trăn, Tiểu Trần thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của anh.
“Tô tiểu thư nào? Mã tiên sinh, làm nhân viên chính phủ, tôi tin tưởng anh nên hiểu quyền lợi dù có lớn đến mấy cũng không hơn được luật pháp. Nhà họ Diệp chúng tôi chỉ là một thương nhân nho nhỏ, nhưng tôi tin tưởng vào pháp chế của quốc gia, pháp luật luôn luôn xác thực nhất, không phải sao?”
Diệp Lan Trăn khẽ cười, ý tứ châm chọc rõ ràng không cần nói cũng biết.
Tiểu Trần cẩn thận quan sát sắc mặt lãnh đạo, nhìn anh cau mày, Tiểu Trần cũng nhịn không được trong lòng ngấm ngầm thở dài.
Diệp Lan Trăn nói những lời này có chút hơi quá, nếu anh là thương nhân nho nhỏ, đoán chừng không có người nào dám hô mình là thương nhân lớn nữa rồi.
Tô Mạn Ca va chạm, nếu là người khác có thể dễ nói, nếu không bồi thường chút tiền hay dụng quyền. Nhưng nhà họ Diệp cả tiền và quyền đều không thiếu, tương đương với việc đụng phải miếng sắt, lại còn siêu dày, trừ việc tự mình đứng ra, những thứ khác không thay đổi được kết quả.
“Cậu Diệp, tôi biết hiện tại nói cái này hơi sớm, nhưng Tô Mạn Ca là em gái duy nhất của người vợ đã mất của tôi, tôi hy vọng cậu có thể giơ cao đánh khẽ, mở cho tôi một con đường.” Giọng điệu Mã Đằng Diệu khiêm tốn, quanh năm làm người ở trên cao, nói ra mấy câu đó là đã đạt tới cực hạn của anh.
“Mã tiên sinh, đoán chừng anh điều tra tư liệu không đủ tinh tế.” Diệp Lan Trăn nhìn anh nở nụ cười. “ Có thể thả ả ta, tôi nghe nói có thủ thuật rất nhỏ mà chó mèo lưu lạc thường xuyên gặp phải, nếu ông đồng ý, tôi có thể tùy thời suy xét không nhúng tay, cũng không truy cứu thêm.”
“Cậu Diệp, cậu đừng nên quá đáng.” Mã Đằng Diệu đen mặt, nói xong câu đó anh thoáng hối hận, bát nước đổ đi khó lấy lại.
“Anh có thể lo lắng cho ả ta. Mã tiên sinh, nhà họ Diệp không muốn cùng Mã gia đối đầu, có điều, chuyện này nếu làm lớn, nhà họ Diệp có thể dựa theo con đường pháp luật bình thường mà đi. ”
Diệp Lan Trăn hạ tay.
“Tư Di ở bên trong, anh muốn thăm hay không. ”
“Được. ”
Mã Đằng Diệu theo Diệp Lan Trăn vào phòng bệnh. Nhìn đôi má trắng bệch không chút huyết sắc của Đào Tư Di, anh cứng ngắc, chân kia như thế nào vẫn không thể bước tiếp.
“Tư Di vừa mới tỉnh, có vẻ lại ngủ thiếp đi rồi.” Diệp Lan Trăn nhìn Mã Đằng Diệu mặt không đổi. “Cha cô ấy ở một phòng khác, Mã tiên sinh, anh cũng có thể đi nhìn xem. ”
“Thật có lỗi…”
“Nói chuyện không giải quyết được bất cứ việc gì, hy vọng anh có thể hiểu. Tư Di ở tình trạng này, thật có lỗi vì tôi không có cách nào đánh thức cô ấy. ”
“Cậu Diệp…”
“Tôi có việc bận, không tiễn. ”
Mã Đằng Diệu nhấc tay, ngăn cản Tiểu Trần cất tiếng.
“Chúng ta đi cách vách nhìn xem. ”
Diệp Lan Trăn không quay đầu, Mã Đằng Diệu cũng không để ý, hôm nay thỉnh cầu có thể đã quá phận rồi. Nhìn bóng dáng suy yếu trên giường bệnh, Mã Đằng Diệu đột nhiên có chút đau lòng, bản thân tự nhủ mình không thích cô nhiều, nhưng lại tuyệt đối để tâm nhiều hơn với những cô gái khác. Ngươi lúc trước đang khỏe mạnh, cứ như vậy bị em vợ đâm vào.
“Mã tiên sinh, Tô tiểu thư…” Ra khỏi phòng bệnh, Tiểu Trần nghiền ngẫm ý tứ của Mã Đằng Diệu.
“Chờ tôi suy nghĩ rồi bàn sau. ”
Tiểu Trần sửng sốt, anh lần đầu nhìn thấy thủ trưởng do dự.
Đào Tư Di cảm giác bên tai có tiếng người gọi tên cô, giọng nói nghe qua trầm trọng như thế, lại ôn hòa như thế. Vì sao giọng nói này lại khiến lòng cô cảm thấy chua xót? Giống như người đàn ông đó đang cố gắng áp chế thống khổ của chính mình.
“A…” Cô hé miệng muốn nói, lại phát hiện giọng khàn khàn không lên ngữ điệu.
“Bác sĩ, cô ấy đã tỉnh. ”
“Diệp…” Nghe tiếng Diệp Lan Trăn, Đào Tư Di muốn gọi tên anh, một giây cô đi vào hôn mê kia, ý thức sau cùng vẫn là nghĩ về anh. Cô thật lo lắng, chẳng lẽ cô không thể nhìn thấy anh lần cuối cùng.
“Ngoan, không có việc gì, đứng nói, em đang cắm ống hút dạ dày.” Tay Diệp Lan Trăn khẽ vuốt nhẹ tóc cô, cúi người ấn lên trán cô một nụ hôn. “Ngủ tiếp một lát, anh ở trong này cùng em, nghe lời. ”
“Tay…” Đào Tư Di cố sức giật giật ngón tay, muốn giơ tay lên. Cô muốn nói cho anh biết, vòng tay của cô không thấy.
“Ngoan, anh biết, anh đã phái người đi tìm, đừng lo lắng, nghỉ ngơi cho tốt.” Diệp Lan Trăn kéo tay cô đặt lên bàn tay lớn của mình. “Mọi chuyện đã có anh, đều tốt rồi, yên tâm, anh sẽ giúp em khá hơn. ”
Đào Tư Di nghi hoặc, cô chưa từng thấy nét mặt đau đớn như vậy của Diệp Lan Trăn, có thể là vì chút thuốc tê còn lại trong cơ thể, lại nặng nề ngủ thiếp đi.
“Bác sĩ Khương, thân thể của cô ấy rốt cuộc thế nào. ”
Diệp Lan Trăn để y tá đặc biệt chăm sóc cho Đào Tư Di đang mê man, còn bản thân đi ra phòng chăm sóc đặc biệt nhẹ giọng hỏi. Nhìn bác sĩ Khương kiêm bác sĩ chủ trị cho gia đình họ Diệp, anh nhịn không được hỏi lại tình huống của cô.
“Tình trạng cơ thể có khả năng hồi phục nhanh. Không xuất hiện nghi vấn xuất huyết trong não, não cô ấy bị chấn động nhưng không quá nghiêm trọng. ”
“Còn tử cung?” DIệp Lan Trăn hỏi vấn đề nghiêm trọng nhất, đối với một người phụ nữ chưa có thai mà nói, trở thành một người mẹ có bao nhiêu ý nghĩa trong cuộc sống. Mất đi điều quan trọng nhất, người phụ nữ đó có bao nhiêu bi ai cùng bất hạnh. Đào Tư Di còn trẻ, cô chỉ mới 25 tuổi, đã không có khả năng sinh đẻ, vậy tương lai của cô sẽ thế nào. Diệp Lan Trăn không biết, anh chỉ biết suy nghĩ đến đó, anh liền cảm thấy xương cốt đau đớn, đau đến nỗi, anh hận vì người trên giường bệnh kia không phải là anh.
Bên tai anh như vẫn còn tiếng cô nói cười cầu xin tha thứ, thân thể anh cảm nhận thân thể mềm nhẹ của cô ghé trên thân anh tràn đầy biết bao ngọt ngào. Mà lúc này, người lại quấn đầy ống nằm trên giường, anh thật không biết cô có thể thừa nhận đau đớn khi biết mình vô sinh hay không.
“Có lẽ sẽ có kỳ tích.” Nghe câu nói đó, Diệp Lan Trăn nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, thở sâu một hơi. “Tôi biết rõ…”
“Cậu cả…”
“Không cần an ủi tôi, tôi biết.” Diệp Lan Trăn phất tay, chặn lời bác sĩ Khương, “Phiền ông giúp tôi sắp xếp tư liệu bệnh tình của Đào Tư Di, tôi muốn xem. ”
“Được.” Bác sĩ Khương gật đầu, trong lòng âm thầm thở dài, ông có thể nhìn ra, cô gái trên giường bệnh có bao nhiêu quan trọng đối với Diệp Lan Trăn. Nhớ lại đêm qua, Diệp Lan Trăn cẩn thận chăm sóc cô từng chút một, khiến ông vốn cho rằng hai người chỉ qua lại bình thường, không nghĩ tới bây giờ lại có cả trách nhiệm.
“Chuyện này ai cũng không được để lộ cho người bệnh, nếu để tôi biết là có người trong bệnh viện tiết lộ, khiến cô ấy biết rõ tin tức, bác sĩ Khương, ông biết tính tình của tôi rồi đó. ”
“Được, cậu cả.” Ông không gặp Diệp Lan Trăn nhiều lần, cho tới nay trong ấn tượng của ông, anh đều là người ôn hòa có lý lẽ, chưa từng nghiêm túc như vậy, giọng điệu âm lãnh như đang cảnh cáo đánh vào lỗ tai ông.
“Cha của cô ấy thế nào, đã tỉnh chưa?”
Trong nháy mắt cha Đào biết được con gái vô sinh, lập tức liền ngất đi. Từ hôm qua đến giờ vẫn bất tỉnh, bác sĩ qua kiểm tra chẩn đoán bệnh, nếu hôm nay không tỉnh, có thể sẽ rơi vào hôn mê, có nghĩa là sẽ sống đời sống thực vật. Diệp Lan Trăn thật không biết, khi Đào Tư Di tỉnh lại, cha Đào còn đang hôn mê, cô sẽ như thế nào, thân hình nhỏ bé mềm mại kia liệu có thể thừa nhận đau đớn lớn như vậy hay không.
“Cậu hai đang ở cùng ông ấy. Còn vị Lưu nữ sĩ cũng đang được chăm sóc. Người bệnh hiện tại ổn định, ít nhất không xuất hiện tình trạng tụ huyết trong não, đây cũng là điểm may mắn nhất. Nếu đêm nay có thể tỉnh lại, vậy không có gì trở ngại, chỉ cần bổ sung trị liệu, đừng trải qua kích thích nữa là được. ”
“Được rồi, cảm ơn ông.” Diệp Lan Trăn đốt điếu thuốc, hít một ngụm, chất nicotin hòa vào máu anh khiến tâm tình anh ổn định.
“Bác sĩ Khương, ông bận thì cứ đi trước đi.” Diệp Lan Trăn lại khôi phục vẻ ôn hòa có lễ, tựa như lời cảnh cáo vừa rồi chỉ là ảo giác.
Điếu thuốc đang cháy dở giữa ngón tay anh lúc sáng lúc tối, anh đem nó ném vào thùng rác bên tường. Một làn khói nhẹ bay lên như tuyên thệ chút ánh lửa cuối cùng đang phai nhạt dần.
Một lần nữa đẩy cửa phòng bệnh, anh cất bước tiến vào. Ra hiệu tay với y tá chăm sóc đặc biệt, trong phòng tức thì chỉ còn mình anh và Đào Tư Di. Diệp Lan Trăn nhìn cô gái nhỏ gầy yếu trên giường bệnh, nhịn không được mở to mắt, trong lòng anh đau đớn thấm vào tận xương cốt. Mỗi khi bước chân vào phòng, nhìn bộ dáng của cô, anh phải cố gắng lắm mới thích ứng được.
Từ khi hai người gặp nhau đến bây giờ, anh chưa bao giờ nhẫn tâm thương tổn cô. Tuy không cách nào hiểu rõ tâm ý của bản thân nhưng anh vẫn vâng theo chủ định ban đầu mà cẩn thận che chở cho cô. Nhưng đâu nào nghĩ đến, một ngày không thấy, cô đã bị thương tổn thế này.
Diệp Lan Trăn ngồi xuống ghế bên cạnh giường cô, cầm tay cô, dùng ngón tay thô ráp vuốt ve mu bàn tay cô. Mặc kệ là ai khiến cô chịu đau đớn ngày hôm nay, anh thề sẽ trả lại gấp đôi.
“Cốc cốc…” Tiếng đập cửa nhẹ nhàng ngắt dòng suy nghĩ của anh. Bỏ tay Đào Tư Di vào trong chăn, anh đứng lên đẩy cửa phòng, nhìn lão Vương đứng ngoài cửa, anh đi ra ngoài, đem cửa phòng khẽ đóng lại.
“Cậu cả…” Lão Vương cầm một chồng tư liệu trong tay. “Đây là toàn bộ xe Porsche đỏ, trong đó có một chiếc chủ xe là Tô Mạn Ca…” Lão Vương ngẩng đầu quan sát gương mặt lạnh nhạt của Diệp Lan Trăn. “Hơn nữa cô ta vừa lúc xuất hiện tại phía Nam…”
Diệp Lan Trăn nắm chặt tay quả đấm. Anh thiên tính vạn tính, lại bỏ sót thù hận của đàn bà. Một màn hôm nay cùng anh không thoát khỏi liên quan.
“Trước đem ả ta tới trại giam, để người ta chăm sóc kỹ lưỡng. ”
“Còn những chủ xe khác thì sao?”
Diệp Lan Trăn phất tay, lão Vương hiểu ý đưa tư liệu về Tô Mạn Ca tới trong tay anh.
“Thức dậy rồi à?”
Một lần nữa đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Đào Tư Di đã mở mắt. Anh ôn nhu cười, bước đến bên cạnh cô. Tay ấn nút trên đầu giường. Chỉ chốc lát mấy nhân viên y tá đến nơi. Sau một hồi kiểm tra, y tá rút ống hút dạ dày từ người Đào Tư Di.
Đào Tư Di vẻ mặt đau đớn co lại, Diệp Lan Trăn cầm tay cô, để toàn bộ đau đớn của cô truyền lại cho anh.
“Em xảy ra tai nạn xe, nghỉ ngơi thêm đi. ”
Đào Tư Di mê mang nhìn chung quanh, nhẹ nhàng gật đầu, lập tức chậm rãi nhắm mắt lại.
“Anh ở đây với em.”
Nghe Diệp Lan Trăn ôn nhu đảm bảo, khóe miệng nàng nhếch lên một đường cong mỹ lệ.
Diệp Lan Trăn nhìn má lúm đồng tiền của cô, tay xoa bóp huyệt Thái dương đau không thôi của mình. Lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực, thậm chí anh không biết bước tiếp theo phải đi ra sao.
“Tiểu Trần, chuẩn bị đi một chuyến đến bệnh viện.” Mã Đằng Diệu đặt điện thoại xuống, sắc mặt dị thường nghiêm túc, sự cố ngày hôm qua lại xảy ra trên người cô.
“Tô tiểu thư…” Tiểu Trần thật cẩn thận quan sát nét mặt thủ trưởng, nghiền ngẫm tâm ý của anh. Chuyện này chính mình không biết nên nắm giữ chừng mực thế nào, khuynh hướng bên kia cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.
“Để cho cô ta chịu khổ chút cũng được, lần này cô ta hơi quá đáng, dặn phía bên kia chú ý, đừng làm ra chuyện nặng là được. ”
“Vâng.” Tiểu Trần lên tiếng, cầm điện thoại an bài.
Diệp Lan Trăn nghe nói có người tìm, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Đào Tư Di, để cô an tâm nằm. Lại dặn dò y tá mấy câu mới vội vàng đi ra phòng bệnh.
Thấy người đứng trước mặt là Mã Đằng Diệu, Diệp Lan Trăn không biểu hiện ra quá nhiều kinh ngạc. Anh đã nghe lão Vương nói, chuyện trong trại tạm giam không quá thuận lợi, chỉ là lão không biết rốt cuộc là ai có năng lực lớn như vậy, có thể ngăn cản động tác của Nhà họ Diệp.
“Bệnh tình Đào tiểu thư thế nào?” Giọng nói Mã Đằng Diệu không nhanh không chậm, nhưng trong đó không có nửa phần giả dối.
Giờ phút này Diệp Lan Trăn cũng không có quá nhiều phản cảm với lời hỏi thăm của anh ta.
“Đã tỉnh, không có nguy hiểm tính mạng. ”
“Vậy là tốt rồi.” Mã Đằng Diệu thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần xem vài thứ trên tư liệu, thật sự chưa từng gặp phải chuyện như vậy mà Đào Tư Di gặp phải tai nạn cũng thực oan uổng.
Mã Đằng Diệu đánh giá Diệp Lan Trăn, mặt lún phún râu, đôi mắt xanh xao trên mặt anh, áo sơ mi cởi bỏ hai cúc phía trên, đủ loại dấu hiệu chứng minh người đàn ông trước mặt này mệt nhọc mấy ngày gần đây.
Nếu anh không quen biết Tô Mạn Ca, đoán chừng anh cũng sẽ dựa trên cơ sở như Diệp Lan Trăn, cho cô ta thêm chút đau khổ, nhưng hôm nay… Sự tình này anh thấy thực khó làm, về tình về lý anh đều không biết mở miệng thế nào.
Diệp Lan Trăn nhìn Mã Đằng Diệu vẻ mặt khó xử, nhẹ nhàng cười chế nhạo. Xem ra không khác lắm so với dự tính của anh, là vì tình cảm với người kia.
“Mã tiên sinh, nếu không có chuyện gì, tôi đi trước, Tư Di thức dậy không thấy cha, tôi cũng ít nhiều để cô ấy có chút an tâm. ”
Diệp Lan Trăn khiến lời Mã Đằng Diệu muốn nói vừa tới cửa miệng lại nuốt trở lại, 'sở nhân vô tội, hoài bích kỳ tội’(người bình thường vô tội, tội cho kẻ mang ngọc trong mình). Mã Đằng Diệu biết rõ đạo lý này, anh há miệng thở dốc đem khó xử nuốt trở vào.
“Tổng giám đốc Diệp, Mã tiên sinh lần này tới là muốn mời cậu tha cho Tô tiểu thư.” Tiểu Trần nhìn bộ dáng khó xử của lãnh đạo, kiên trì mở miệng, dưới cái nhìn giận dữ của Diệp Lan Trăn, Tiểu Trần thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của anh.
“Tô tiểu thư nào? Mã tiên sinh, làm nhân viên chính phủ, tôi tin tưởng anh nên hiểu quyền lợi dù có lớn đến mấy cũng không hơn được luật pháp. Nhà họ Diệp chúng tôi chỉ là một thương nhân nho nhỏ, nhưng tôi tin tưởng vào pháp chế của quốc gia, pháp luật luôn luôn xác thực nhất, không phải sao?”
Diệp Lan Trăn khẽ cười, ý tứ châm chọc rõ ràng không cần nói cũng biết.
Tiểu Trần cẩn thận quan sát sắc mặt lãnh đạo, nhìn anh cau mày, Tiểu Trần cũng nhịn không được trong lòng ngấm ngầm thở dài.
Diệp Lan Trăn nói những lời này có chút hơi quá, nếu anh là thương nhân nho nhỏ, đoán chừng không có người nào dám hô mình là thương nhân lớn nữa rồi.
Tô Mạn Ca va chạm, nếu là người khác có thể dễ nói, nếu không bồi thường chút tiền hay dụng quyền. Nhưng nhà họ Diệp cả tiền và quyền đều không thiếu, tương đương với việc đụng phải miếng sắt, lại còn siêu dày, trừ việc tự mình đứng ra, những thứ khác không thay đổi được kết quả.
“Cậu Diệp, tôi biết hiện tại nói cái này hơi sớm, nhưng Tô Mạn Ca là em gái duy nhất của người vợ đã mất của tôi, tôi hy vọng cậu có thể giơ cao đánh khẽ, mở cho tôi một con đường.” Giọng điệu Mã Đằng Diệu khiêm tốn, quanh năm làm người ở trên cao, nói ra mấy câu đó là đã đạt tới cực hạn của anh.
“Mã tiên sinh, đoán chừng anh điều tra tư liệu không đủ tinh tế.” Diệp Lan Trăn nhìn anh nở nụ cười. “ Có thể thả ả ta, tôi nghe nói có thủ thuật rất nhỏ mà chó mèo lưu lạc thường xuyên gặp phải, nếu ông đồng ý, tôi có thể tùy thời suy xét không nhúng tay, cũng không truy cứu thêm.”
“Cậu Diệp, cậu đừng nên quá đáng.” Mã Đằng Diệu đen mặt, nói xong câu đó anh thoáng hối hận, bát nước đổ đi khó lấy lại.
“Anh có thể lo lắng cho ả ta. Mã tiên sinh, nhà họ Diệp không muốn cùng Mã gia đối đầu, có điều, chuyện này nếu làm lớn, nhà họ Diệp có thể dựa theo con đường pháp luật bình thường mà đi. ”
Diệp Lan Trăn hạ tay.
“Tư Di ở bên trong, anh muốn thăm hay không. ”
“Được. ”
Mã Đằng Diệu theo Diệp Lan Trăn vào phòng bệnh. Nhìn đôi má trắng bệch không chút huyết sắc của Đào Tư Di, anh cứng ngắc, chân kia như thế nào vẫn không thể bước tiếp.
“Tư Di vừa mới tỉnh, có vẻ lại ngủ thiếp đi rồi.” Diệp Lan Trăn nhìn Mã Đằng Diệu mặt không đổi. “Cha cô ấy ở một phòng khác, Mã tiên sinh, anh cũng có thể đi nhìn xem. ”
“Thật có lỗi…”
“Nói chuyện không giải quyết được bất cứ việc gì, hy vọng anh có thể hiểu. Tư Di ở tình trạng này, thật có lỗi vì tôi không có cách nào đánh thức cô ấy. ”
“Cậu Diệp…”
“Tôi có việc bận, không tiễn. ”
Mã Đằng Diệu nhấc tay, ngăn cản Tiểu Trần cất tiếng.
“Chúng ta đi cách vách nhìn xem. ”
Diệp Lan Trăn không quay đầu, Mã Đằng Diệu cũng không để ý, hôm nay thỉnh cầu có thể đã quá phận rồi. Nhìn bóng dáng suy yếu trên giường bệnh, Mã Đằng Diệu đột nhiên có chút đau lòng, bản thân tự nhủ mình không thích cô nhiều, nhưng lại tuyệt đối để tâm nhiều hơn với những cô gái khác. Ngươi lúc trước đang khỏe mạnh, cứ như vậy bị em vợ đâm vào.
“Mã tiên sinh, Tô tiểu thư…” Ra khỏi phòng bệnh, Tiểu Trần nghiền ngẫm ý tứ của Mã Đằng Diệu.
“Chờ tôi suy nghĩ rồi bàn sau. ”
Tiểu Trần sửng sốt, anh lần đầu nhìn thấy thủ trưởng do dự.
Bình luận facebook