• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full THÊ NÔ (1 Viewer)

  • Chương 42: Ruồi bọ

“Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, mục đích của anh là gì?” Sau khi ăn xong, Diệp Lan Trăn tìm một cơ hội nói muốn cùng Mã Đằng Diệu bàn bạc một hạng mục công việc, rồi kéo anh tiến vào thư phòng mình.

“Về tình về lý, dù là làm bạn bè của Đào tiểu thư hay người thân của Tô Mạn Ca, tôi vẫn tới thăm.” Mã Đằng Diệu khẽ cười, có một số việc, người thua lại là người thiếu kiên nhẫn.

Diệp Lan Trăn từ trong ngăn kéo lấy ra một gói thuốc, đưa Mã Đằng Diệu một điếu thuốc. Ngọn lửa đầu thuốc luồn lên, lưu hai ánh hồng quang nho nhỏ trong căn phòng. Khói nhẹ theo ánh đỏ lượn lờ dâng lên, Diệp Lăn Trăn lập tức trở nên tỉnh táo.

Anh nhìn Mã Đằng Diệu trấn tĩnh tự nhiên trước mắt, vừa rồi bản thân anh có chút bối rối. Thoáng tự giễu kéo nhẹ khóe miệng, luận về lý lịch anh không phong phú bằng Mã Đằng Diệu nhưng luận về thực lực anh cũng không yếu hơn anh ta. Nhưng tại sao vừa động đến chuyện của Đào Tư Di, liền trở nên nóng vội thế này?

“Chuyện của Đào Tư Di, tôi không muốn cùng anh tranh đấu luẩn quẩn. ”

“Tốt thôi.” Mã Đằng Diệu hít nhẹ một hơi khói. “Tôi hy vọng trong lúc Tô Mạn Ca ngồi tù không cần có người đi quấy rầy cô ta. Nếu không, tôi cũng không ngại để chút bí mật nào đó lọt ra ngoài ngay tại thời điểm công bố bản án trước công chúng. Cho dù lúc này tôi có thể cân nhắc tăng thêm mức hình phạt cho Tô Mạn Ca. ”

“Để ả ta đau khổ, tôi cũng không ngại.” Diệp Lan Trăn híp mắt, dường như vô ý nhả ra một miệng khói vòng.

“Nhưng ông cụ nhà họ Diệp có lẽ sẽ không nghĩ như vậy.” Mã Đằng Diệu buông tay. “Cậu Diệp, mong cậu hiểu tôi nhất định phải bảo vệ người này. Không can thiệp vào trình tự bình thường đã là bước lùi lớn nhất của tôi, tôi chỉ hy vọng có thể chiếu cố tốt Tô Mạn Ca ở đó, mong cậu hiểu. ”

Mã Đằng Diệu nhìn Diệp Lan Trăn không có chút nào bày tỏ thái độ, đơn giản ngồi tựa vào sofa. Cầm điếu thuốc trong tay hít một hơi, khói lửa đột nhiên sáng ngời rồi nhanh chóng cháy đến tận cùng.

“Còn nữa, chuyện giữa cậu cùng Đào tiểu thư sẽ không còn sự góp mặt của tôi.” Nói xong câu đó, Mã Đằng Diệu đột nhiên cảm thấy có chút mất mát. Lăn lộn tại quan trường nhiều năm, anh tự nhận mình lợi hại đến nỗi có thể nhìn rõ hiểu rõ, nhưng hôm nay tựa hồ lại không biết giải quyết thế nào.

“Được, chỉ cần anh đảm bảo ả ta ở bên trong sống thành thật, tôi liền đảm bảo không động đến ả ta. ”

“Cái này không thành vấn đề.” Mã Đằng Diệu ấn điếu thuốc vào trong gạt tàn trước mặt. Chủ động đứng dậy, mở cửa phòng, đi ra ngoài cửa. Hôm nay, để được trọn vẹn anh đã phải chạm tới cực hạn của mình, bị một người đàn ông kém anh 10 tuổi bức bách, thật khiến anh cảm thấy uổng phí nhiều năm ăn cơm.

Diệp Lan Trăn sắc mặt thoáng âm trầm, cầm điện thoại lên. “Lão Vương, cho người rút lui…”

“Tiểu Kiệt ngày mai còn có lớp, chúng tôi xin phép về thôi.” Mã Đằng Diệu khách khí nhìn mọi người chung quanh đang nói chuyện phiếm. “Đào tiểu thư sớm ngày hồi phục.” Anh cười cười, thâm sâu nhìn Đào Tư Di.

“Cảm ơn…” Đào Tư Di nở nụ cười, cô cảm thấy Mã Đằng Diệu hôm nay có chút khác lạ, cụ thể là gì cô không rõ. Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Lan Trăn thong thả bước xuống từ thư phòng trên lầu. Hai người đàn ông nói gì đó, vẻ mặt bọn họ đều có một chút khác biệt.

“Mã tiên sinh, đi thong thả nhé, về sau thường mang tiểu Kiệt tới chơi.” Diệp Lan Trăn khách khí tiễn khách. “Tiểu Kiệt, chú sẽ dặn bà giúp việc làm rau cần cho con. ”

Tiểu Kiệt không nói gì, Mã Đằng Diệu chỉ cười cười, thoáng gật đầu. “Được…” Chỉ có anh biết, lời này nhất định là nói dối.

Tiễn đưa cha con Mã gia, Diệp Lan Trăn nhìn chằm chằm Đào Tư Di đang cười ôn nhu. Tâm tình sung sướng ôm cô vào trong ngực, cùng người dưới lầu chào một tiếng, liền nhanh chóng đi lên lầu.

“Trông anh có vẻ rất vui.” Đào Tư Di nhìn vẻ mặt sung sướng của anh.

“Không có việc gì, vừa rồi mới đánh chết một con ruồi bọ.” Diệp Lan Trăn lấy tay bóp má cô, cùng cô nằm trên giường. “Chờ em hoàn toàn hồi phục, chúng ta bớt thời giờ đi đăng kí thôi. ”

“A?” Đào Tư Di kinh ngạc quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, anh nói lời này đơn giản như đang nói về thời tiết. “Không cần hỏi người lớn trước sao?”

“Hỏi bọn họ làm gì, em có anh là đủ rồi, về sau trở về Bắc Kinh, anh sẽ đưa em đi thăm hỏi. Chúng ta gọi là không đi con đường tầm thường.” Diệp Lan Trăn nhéo chóp mũi Đào Tư Di, tựa đầu dựa vào cổ cô, ngửi nhẹ hương vị cô, mũi hương cỏ nhàn nhạt pha mùi thuốc, tuy quái dị nhưng anh lại cảm thấy dễ ngửi.

Tay kéo eo cô qua, vây cô vào trong ngực mình. “Yên tâm, chỉ cần có anh ở đây, không có chuyện gì là không làm được. ”

“Vâng.” Đào Tư Di cái hiểu cái không đáp lại. Diệp Lan Trăn rốt cuộc là bị làm sao, mấy ngày nay là lạ, giống như có tâm sự bị đè chặt?

@@@@

Diệp Lan Trăn nhìn sổ hộ khẩu trong tay, vẻ mặt ôn nhu nhớ lại cô gái nhỏ ở Côn Thành, anh thở dài nhẹ nhõm. Có một số việc không thể không gạt ông cụ. Nhưng vạn nhất ông cụ không đồng ý, dựa vào thực lực của anh vẫn sẽ rất khó khăn. Không bằng gạo nấu thàng cơm là tốt nhất.

Cầm tờ hồng dẫn cô dâu nhỏ của anh về nhà, cho dù ông cụ không đồng ý cũng không làm gì được.

Giờ phút này Diệp Lan Trăn đang ở Bắc Kinh cách Côn Thành ngàn dặm, anh lấy lý do xử lý công việc. Quang minh chính đại chạy trở về, tính toán cầm hộ khẩu về Côn Thành cùng Đào Tư Di đi đăng kí. Kết hôn vốn là một chuyện tốt, nhưng âm kém dương sai lại có nhiều khúc quanh co như vậy.

“Diệp Lan Trăn, vì sao anh không tiếp điện thoại của em. ”

Nhìn cô gái hấp tấp đi vào văn phòng anh, Diệp Lan Trăn nhíu mày, văn kiện cầm trong tay đặt vào ngăn kéo. “Ai cho cô tới? Cô là người thông minh, nên hiểu rõ ràng nguyên nhân. ”

“Em không hiểu, em chỉ biết em là bạn gái anh. Anh không cho em tới Côn Thành, được, em không có ý kiến, em ngoan ngoãn ở Bắc Kinh chờ anh. Nhưng anh về cũng không nói cho em biết, thậm chí điện thoại của em, anh cũng không nhận. Đây là vì sao…” Điền Na bổ nhào vào trong lòng Diệp Lan Trăn, gắt gao ôm anh.

Diệp Lan Trăn không nóng lòng tránh thoát, đối với Điền Na, anh chưa từng có phản cảm. Chỉ là sự tình đến quá đột nhiên, cũng quá mãnh liệt khiến anh không nghĩ tới lại có một ngày như vậy. Anh đưa tay khẽ vuốt đầu Điền Na, thật có lỗi nói. “Điền Na, em cực kỳ thông minh, kỳ thật anh không cần phải nói rõ ràng. Gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình đối với người nào cũng đều tốt cả. ”

“Bởi vì người phụ nữ đã ly hôn kia sao?” Điền Na từ trong lòng anh đứng lên. “Cô ta có chỗ nào tốt hơn em? Tuổi trẻ hơn em hay xinh đẹp hơn em chứ?”

“Điền Na, có một số việc không quan hệ tới những thứ này.” Suy bụng ta ra bụng người, trước khi Diệp Lan Trăn gặp Đào Tư Di, cùng phụ nữ chia tay cho tới bây giờ đều không có cảm giác tội lỗi. Nhưng từ khi anh phát hiện cảm xúc nóng ruột cuống cuồng kia, ngược lại anh đã có thể lý giải tâm tình người khác rồi.

Ví dụ như Điền Na giờ này, nếu đổi thành lúc trước, không thích thì chia tay, còn cần lý do gì nữa? Không có cảm giác là không có cảm giác. Nhưng hôm nay anh ngược lại muốn an ủi cô. Tâm tình thay đổi, tâm tính cũng đổi theo, trong lòng anh thấy ấm áp của tình yêu, khiến anh ngược lại đối với cô gái trước mặt ôn hòa, cẩn thân khuyên giải an ủi.

“Anh…, em không tin, khẳng định thời gian dài anh không thấy em nên mới có thể thích cô ta.” Điền Na nói xong liền kéo khóa áo váy, đường cong bộ ngực hoàn mỹ phơi trước mặt Diệp Lan Trăn. “Anh nhìn đi, anh có thể nói với em là anh không có cảm giác sao?”

“Mặc quần áo vào, đây là văn phòng.” Diệp Lan Trăn chuyển ghế dựa, đem mặt quay về hướng ngoài cửa sổ. “Tôi tôn trọng cô, đừng để tôi mất kiên nhẫn. ”

Điền Na không tin nhìn bóng lưng Diệp Lan Trăn, người đàn ông này từng vô số lần đè cô trên bàn làm việc, tiếng thở gấp gáp của anh, cô tựa hồ còn có thể nhớ rõ. Anh nói kích thích như vậy, anh nói muốn làm ở bên ngoài người qua lại, anh cảm thấy mới lạ. Nhưng hôm nay, anh lại nói giống như cách làm của cô làm ô uế văn phòng của anh.

“Được, Diệp Lan Trăn, tôi càng muốn đi gặp người phụ nữ kia, xem cô ra rốt cuộc hơn tôi ở chỗ nào. ”

“Khụ khụ…” Điền Na đột nhiên hít thở không thông đến đau đớn, Diệp Lan Trăn đặt mạnh cô ta trên bàn, tay anh siết chặt yết hầu của cô ta, khiến cô ta không cách nào hô hấp. Mặt cô trắng xanh, cô dùng tay bắt lấy cánh tay Diệp Lan Trăn, nghĩ muốn thoát khỏi kiềm chế của anh.

Diệp Lan Trăn dùng thân thể áp trụ chân đang đá loạn của cô ta, cúi đầu nói thầm bên tai cô ta. “Dễ nói chuyện thì dễ bàn bạc, cô không muốn, lại cứ muốn chọc tôi tức giận, có phải không?”

Ngoan độc trong mắt anh khiến Điền Na sợ hãi.

“Nếu cô ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng không đi quấy rầy cô ấy, tôi thả cô ra, ngoan, nói cho tôi biết lựa chọn của cô?” Diệp Lan Trăn nhìn chằm chằm vẻ mặt bối rối của cô ta, ôn nhu thủ thỉ bên tai Điền Na.

“Vẫn muốn đi sao…” Diệp Lan Trăn hỏi.

Điền Na lắc đầu.

“Đây mới là cô gái tốt, mặc quần áo, trở về ngủ một giấc ngon, toàn bộ sẽ qua đi, nghe lời.” Diệp Lan Trăn thả lỏng hạ độ mạnh, Điền Na nhân cơ hội thoát khỏi lòng bàn tay anh, mềm yếu ngồi sững trên đất, từng chút từng chút hít thở không khí.

Nhìn Điền Na chạy mất dép, tâm tình vốn tốt của Diệp Lan Trăn bị cô ta làm đảo loạn. Ban đầu anh không có quá khích như vậy, nhưng kỳ lạ là Điền Na không mở bình thì ai biết trong bình có gì, Đào Tư Di bị thương lần này, nguyên nhân là bởi vì Tô Mạn Ca điên cuồng. Anh không muốn lại xuất hiện thêm một Tô Mạn Ca khác.

Nghĩ tới cảnh tượng cấp cứu Đào Tư Di, Diệp Lan Trăn nhịn không được muốn thô bạo. Loại sợ hãi này anh không muốn tiếp nhận một lần nữa, đồng thời anh cũng không cho phép những chuyện tương tự sẽ phát sinh.

Nghĩ tới đây, Diệp Lan Trăn lấy túi văn kiện từ trong ngăn kéo đi ra ngoài. Văn phòng trống trải lưu lại mùi nước hoa phụ nữ như có như không.

“Anh đi theo tôi làm gì? Còn muốn xem truyện cười của tôi sao?” Điền Na lau khô nước mắt, hung tợn trừng người đàn ông phía sau. “Lần trước một cước kia còn chưa đủ à?”

“Anh chỉ muốn nhìn xem phụ nữ bị vứt bỏ rốt cuộc là có bộ dáng tâm thần như thế nào, so với anh nghĩ cũng không sai biệt lắm.” Tôn Mạnh không gần không xa đi theo Điền Na.

Nghe nói Diệp Lan Trăn trở lại, Tôn Mạnh vốn nghĩ đến công ty gặp Diệp Lan Trăn, có vụ đặc biệt khiến anh vào tròng. Không nghĩ tới lại chạm mặt Điền Na.

“Anh muốn ở trên tôi sao?” Điền Na khiêu khích nhìn Tôn Mạnh, cô đi tới hai bước, vươn tay ôm cổ anh. Một cánh tay đụng lên điểm nhỏ trước ngực anh, qua lớp áo vẽ vòng tròn khiêu khích.

“Em nói xem?”

“Muốn ở trên tôi cũng được tôi, theo giúp tôi một chuyến đến Côn Thành, tôi muốn nhìn người phụ nữ kia. ”

“Em cho rằng em có mị lực lớn bao nhiêu để tôi đắc tội với Diệp Lan Trăn?” Tôn Mạnh cân nhắc cười cười, tay nâng cằm Điền Na, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn.

“Đừng cho rằng tôi không biết, Diệp Lan Trăn chơi đùa với cô gái nào, anh đều đã nếm thử tư vị cô gái đó, chẳng lẽ anh không nghĩ đến người ở Côn Thành kia?” Điền Na không chút nào che giấu châm biếm.

Lời này của cô khiến bắp thịt Tôn Mạnh cứng ngắc.

“Được, bất quá hôm nay anh muốn nếm thử hương vị của em trước…” Người đàn ông vươn tay hung hăng áp chặt thân thể cô gái vào trong lồng ngực, không chút nào che dấu ý đồ của anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom